Giang Hồ Thập Ác

Chương 24: Tìm sống trong chết




Dưới ánh sao, Mộ Dung Cửu trông thấy rõ quái vật.

Không phải là Tiểu Linh Ngư, thì còn “ai” nữa? “Ai” song chẳng phải “ai”, là hồn ma bóng quỷ, “ai” là quái vật.

Phải, nàng làm sao cho rằng, quái vật là người? Bởi, người đã bị nàng nhốt chết trong nhà đá!

Không phải là người, hẳn phải là ma, là quỷ, là quái vật, là cái gì đáng sợ!

Ai mà không sợ ma, sợ quỷ, ít nhiều, nhất là nữ nhân?

Mà, ma quỷ hiện ở nơi nào, lúc nào cũng chẳng đáng sợ hơn tại hoang sơn lạnh lùng, giữa đêm trường tịch mịch?

Và, càng đáng sợ hơn nữa là ma quỷ hiện lên đòi đền mạng, đòi ngay nơi cái người gặp ma, quỷ!

Ma gào lên, chen lẫn với gió thét từng cơn, gió rút qua hai khe núi lại phát sanh một thứ tiếng, mường tượng tiếng rú.

Chẳng biết có thật như vậy hay chăng, chứ người ta thường nói rằng vào rừng hay lên núi, lúc ban đêm, từng nghe tiếng hú của quỷ núi, ma rừng.

Và hiện tại, Mộ Dung Cửu đã nghe thứ tiếng đó, chính mắt nàng cũng thấy ma, thấy quỷ!

Dù nàng có la gan to bằng hòn núi Nga My, lá gan đó cũng phải teo lại!

Cố gượng làm tỉnh, nàng đưa tay chỉ ngay Tiểu Linh Ngư, run giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi...

Trong trường hợp này, làm gì nàng nói nổi một câu?

Tiếng thứ ba chưa thoát ra miệng, răng nàng đánh vào nhau, cách cách, rồi đôi chân nhũn, thân mình nhũn, nàng ngã đùn một đống, xuống tại chỗ.

Tiểu Tiên Nữ nào có biết sự tình ra sao?

Nàng không biết là Mộ Dung Cửu nhốt chết Tiểu Linh Ngư, nàng cứ đinh ninh là chàng còn sống và hiện giờ thì chàng ở tại một phương trời nào đó.

Cho nên, nàng không tưởng quái vật là Tiểu Linh Ngư. Cho nên nàng cũng chẳng tưởng là Tiểu Linh Ngư hiện hồn về đòi mạng.

Bởi thế, nàng không hiểu tại sao Mộ Dung Cửu quá sợ hãi đến hôn mê, ngã xuống.

Nàng cũng sợ như Mộ Dung Cửu, song lý do sợ hãi của nàng khác hơn.

Nàng sợ rắn!

Thấy rắn lúc nhúc khắp mình quái vật, nàng rú lên một tiếng lớn, rồi quay nhanh mình, phóng chân chạy đi, chạy bất kể chết, bất chấp Mộ Dung Cửu nằm đó.

Nàng có thừa can đảm đương đầu với trăm ngàn kẻ thù, cũng có thể nàng không sợ ma, quỷ như nàng đã nói đó, song dù sao thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân, mà nữ nhân thì phần đông đều sợ chuột, rắn.

Huống chi, những cô gái được nuông chiều, chính những nàng đó sợ chuột, rắn nhất trần đời!

Bởi, họ thuộc thành phần sang, quý, họ ở lầu cao, phòng kín, đi thì có kiệu, có xe, có thuyền, lại kẻ hầu người hạ bao quanh, bình sanh họ chưa từng thấy rắn, thấy chuột, có thể bảo thường dân thấy cọp dễ hơn, thường hơn các nàng thấy chuột, thấy rắn.

Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:

- Các bạn rắn ơi! Các bạn rắn! Dù ngày mai, ngày kia, dù là ngày nào trong tương lai, các bạn nổi hứng lên, cắn chết ta, ta sẽ chẳng hề oán hận các bạn! Trái lại, ta mang ơn các bạn, mang nặng đấy! Vô luận như thế nào, ta cũng phải ghi ân các bạn, các bạn đã cứu sống ta hai lượt rồi!

Thiết Tâm Nam như từ cung trăng rơi xuống, trố mắt nhìn diễn tiến của từng người một!

Khi tràng cười của Tiểu Linh Ngư dứt, câu nói dứt, nàng từ trong bóng tối bước ra, giương tròn mắt nhìn chàng, nhìn như thế một lúc lâu, nàng mới hỏi:

- Cái gì thế? Tại sao thế?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Cái gì? Tại sao? Thì ngươi nhìn đó! Ngươi đã nghe, đã thấy rõ rồi mà! Chưa thấy rõ thì cứ tiếp tục nhìn.

Thiết Tâm Nam hừ một tiếng:

- Nhưng ngươi bị Mộ Dung Cửu hãm hại lúc nào? Ngươi chết ngộp, chết nước tại đâu? Ta không làm sao tưởng thông!

Tiểu Linh Ngư lại cười:

- Tưởng không thông lại càng hay cho nữ nhân chứ có sao đâu! Nữ nhân càng hồ đồ, càng có lợi cho chính họ, mà cũng có lợi cho kẻ khác! Họ biết nhiều việc thì càng chuốc phiền lụy, mà cũng càng gây phiền phức cho kẻ khác! Cứ hiểu là ta có tài, như vậy là đủ, rất đủ!

Thiết Tâm Nam thư người một lúc, rồi thở dài:

- Ngươi có tài thật! Ta phải công nhận như vậy! Làm cho Mộ Dung Cửu sợ hãi đến xỉu luôn, làm cho Tiểu Tiên Nữ sợ hãi đến chạy vắt giò lên cổ! Đem sự tình này, tiết lộ trên giang hồ, ta chắc chắn là chẳng có một người nào tin!

Tiểu Linh Ngư nhìn xuống Mộ Dung Cửu đang nằm thim thíp, hỏi Thiết Tâm Nam:

- Theo ngươi, mình phải xử trí nàng như thế nào?

Thiết Tâm Nam suy nghĩ một chút:

- Cứ bỏ nàng đó, chúng ta rời ngay nơi này!

Nàng nhìn sang Tiểu Linh Ngư, dò ý, đoạn tiếp:

- Hoặc giả, ngươi tìm dây, trói nàng lại, chờ nàng tỉnh đánh nàng cho hả giận.

Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:

- Lòng nhân của nữ nhân! Nữ nhân thì dù sao cũng nói cái ngôn ngữ của nữ nhân! Chẳng một nữ nhân nào thoát khỏi công lệ đó!

Thiết Tâm Nam chớp mắt:

- Trừng phạt như thế, là nặng lắm rồi, ngươi cho là chưa đủ sao?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Đủ sao được?

Thiết Tâm Nam rung rung giọng:

- Chẳng lẽ... ngươi giết nàng?

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Nếu ta không giết nàng, chẳng lẽ ta chờ sau này nàng tìm ta mà giết ta?

Thiết Tâm Nam mạnh dạn hơn:

- Nhưng, giết nàng trong lúc này, ta chỉ sợ kém quang minh!

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Quang minh! Lúc nàng muốn giết ta, nàng có cần gì cân nhắc thủ đoạn có quang minh hay là không quang minh?

Thiết Tâm Nam vẫn chưa chịu bại:

- Nhưng dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân!

Tiểu Linh Ngư so vai:

- Thế nữ nhân không là con người à?

Thiết Tâm Nam dậm chân:

- Thật ta không tưởng nổi ngươi... ngươi có cái tâm tàn độc như vậy!

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Và bây giờ thì ngươi khỏi tưởng, bởi ngươi đã thấy rồi!

Thiết Tâm Nam cắn môi mấy lượt:

- Ta... ta...

Tiểu Linh Ngư hừ luôn:

- Ngươi không muốn nhìn, thì cứ đi nơi khác, mặc ta hạ thủ! Đi xa xa nhé, chẳng những mắt không thấy, mà tai cũng chẳng nghe!

Thiết Tâm Nam dậm chân một lúc, đột nhiên quay mình bước đi.

Tiểu Linh Ngư không lưu ý đến nàng, thản nhiên nhìn xuống Mộ Dung Cửu, bình tịnh thốt:

- Ngươi là một nữ nhân ác độc, ta phải giết ngươi, nếu ta không giết ngươi thì thành ra ta dung dưỡng kẻ ác độc!

Chàng dừng lại một chút, đoạn điểm một nụ cười lạnh tiếp:

- Ta rất muốn cho độc xà cắn ngươi, thử so sánh xem rắn độc hơn ngươi, hay ngươi độc hơn rắn!

Chàng nắm bàn tay Mộ Dung Cửu.

Chàng từ từ đưa bàn tay nàng, đến gần cổ tay chàng, nơi có con rắn đang quấn tròn như chiếc xuyến.

Lúc đó, trên không trung, chẳng có vầng mây mà sương đêm chừng như cũng mỏng lại, trăng chiếu sáng, có tăng cường bằng ngàn sao cũng sáng.

Ánh trăng chiếu thẳng đứng xuống mặt Mộ Dung Cửu.

Gương mặt nàng nhỏ, hơi ốm một chút, làn da trắng quá, gần như xanh, rèm mi rất dài, rất cong, vẻ thành một vệt đen dọc theo mí mắt, tạo nên một nét quyến rũ phi thường.

Nhìn gương mặt đó, rèm mi đó, có nam nhân nào nỡ hạ thủ?

Bàn tay của nàng! Trắng làm sao! Mềm mại làm sao! Cầm bàn tay đó, ai nỡ đưa kề miệng rắn chứ?

Tiểu Linh Ngư mềm tay mình, lại cảm thấy mềm lòng luôn!

Nhưng cái cảm nghĩ chỉ hiện lên trong phút giây thôi, chàng nhớ lại nàng đã nhốt chặc chàng, nàng đã bỏ đói chàng, nàng nhất định hại chàng chết, chết dần, chết mòn, chết lạnh, chết ngộp.

Bất giác, lửa giận vừa tắt, bỗng bật cháy lên, cháy cao ngọn.

Chàng trở lại cứng rắn, điểm nhẹ nụ cười lạnh thốt:

- Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng chẳng oán trách ta được! Ngươi không có lý do oán trách ta. Giả như ngươi không có ý sát hại ta, thì giờ đây ta nỡ nào xử ác đối với ngươi?

Bỗng, có ai đó cất tiếng:

- Đối với một nữ nhân, lại giở thủ đoạn như vậy, thì còn chi là thân phận một nam nhân? Còn chi là phong cách của một tu mi hán tử?

Tiểu Linh Ngư giật mình, ngẩng đầu lên, quát:

- Ai?

Liền theo đó, chàng thấy một bóng người.

Người có cái dáng văn nhã ôn nhu, thái độ từ hòa, người là vị công tử mà ai ai cũng cho rằng khả kính, khả ái, người là Hoa Vô Khuyết.

Hắn bước tới gần, sau lưng hắn còn có ba người nữa, cách hắn xa xa.

Trong ba người đó, hai nữ nhân vận áo trắng, còn một kia, không ai khác là hơn Thiết Tâm Nam.

Cả ba nàng trừng mắt nhìn chàng, chừng như hận vì chẳng làm sao nuốt chửng được chàng.

Tiểu Linh Ngư tức uất tràn lòng, song chàng vẫn điểm nụ cười, tay chàng vẫn nắm tay Mộ Dung Cửu, hỏi:

- Ngươi nói rằng ta không thể giết nàng?

Hoa Vô Khuyết ôn tồn đáp:

- Một nam nhân đối với nữ nhân, dù sao cũng phải khách khí một chút, dù nữ nhân đó có làm gì đi nữa, chung quy vẫn là một nữ nhân, nữ nhân luôn luôn phải khác hơn nam nhân. Nam nhân phải có độ cao, lượng rộng hơn nữ nhân. Nam nhân không biết nhượng nữ nhân thì chẳng còn là nam nhân nữa!

Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:

- Hay quá chừng! Cái vị công tử họ Hoa, ăn nói nghe ôn nhu quá, thái độ lại văn nhã quá! Trên thế gian này, có nam nhân như ngươi, thì thật là đại phúc cho nữ nhân!

Ta nghĩ, tất cả nữ nhân dưới gầm trời nên liên kết với nhau, trương cao cờ gấm mà tiền hô hậu hét hộ tống ngươi đi khắp các nẻo đường sông núi!

Hoa Vô Khuyết cười nhẹ:

- Các hạ quá khen! Làm gì có việc đó chứ!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Nhưng, giả như một nữ nhân muốn giết ngươi, tìm mọi cách để giết ngươi cho kỳ được, thì ngươi sẽ có thái độ nào đối phó với nữ nhân đó? Chẳng lẽ ngươi nhắm mắt khoanh tay, cung kính ngưỡng cổ, ngẩng đầu chờ nàng vung kiếm? Chẳng lẽ ngươi không né tránh hoặc giả ngươi chạy đi. Hay là ngươi hoàn thủ?

Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:

- Nữ nhân muốn giết tại hạ, hẳn phải có lý do gì khiến cho nàng hung dữ như vậy mới được chứ? Giả như tại hạ làm điều chi đắc tội với nàng, và nàng hận đến cực độ muốn giết tại hạ, thì tại hạ có chết, cũng chẳng hề mà oán hận.

Tiểu Linh Ngư lại hỏi:

- Còn như nữ nhân đắc tội với ngươi, ngươi sẽ không giết nàng?

Hoa Vô Khuyết lắc đầu:

- Hẳn là không rồi! Tại hạ vừa nói, nam nhân dù sao cũng phải nhường nữ nhân.

Tiểu Linh Ngư nhếch nụ cười khổ:

- Cái tư tưởng đó, ta chẳng biết ngươi đã học nơi nào! Nói như ngươi thì tất cả nam nhân trên đời này đều đáng chết cả, tất cả nếu không bị nữ nhân giết chết, thì cũng đâm đầu xuống sông, uống nước vỡ bụng mà chết.

Hoa Vô Khuyết mỉm cười:

- Chắc không đến nỗi nào như vậy đâu!

Tiểu Linh Ngư trừng mắt nhìn hắn, tự nghĩ, chẳng biết nên giận hay nên cười, cũng chẳng biết hắn có hiểu được lời chàng hay hắn hiểu mà vờ chẳng hiểu?

Chàng cũng tự hỏi, hắn có thật thông minh hay chỉ là một ngốc tử, khoác cái lốt thông minh, tập ăn nói như kẻ thông minh?

Chàng trố mắt nhìn Hoa Vô Khuyết, như người ta nhìn một quái vật, trái lại Hoa Vô Khuyết nhìn chàng, với thần sắc an tường, không tỏ vẻ gì cả.

Hắn càng thản nhiên, chàng càng tức, cái tức của kẻ sanh lòng ganh ghét.

Chàng muốn vung mạnh tay tát vào mặt hắn mất tát, cho hắn bỏ cái thần khí làm nhiều người thán phục.

Song, làm sao chàng đánh hắn nổi, dù hắn không phản công, đã chắc gì chàng đánh trúng?

Bao nhiêu tay thượng đỉnh trong Linh Đường của phái Nga My còn bị hắn dồn vào cái thế thụ động, chỉ bằng một chiêu thôi, thì chàng có tài năng gì mà tát trúng hắn?

Muốn tát, sợ không tát trúng, thì còn mong gì chàng dám chống lại hắn, mà hạ thủ đoạn báo hận đối với Mộ Dung Cửu?

Tiểu Linh Ngư thở dài hỏi:

- Thế ngươi muốn cho ta buông tha nàng, phải vậy chăng?

Hoa Vô Khuyết đáp:

- Buông tha một nữ nhân là hành động của một anh hùng. Chủ trương của một nam nhân là phải có hành vi xứng đáng một người hùng, mà bất cứ người hùng nào cũng chẳng hề chấp nhất nữ nhân!

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Ngày nay, ta tha nàng, ngày sau, nàng sẽ tìm ta, giết ta thì sao?

Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một chút:

- Việc ngày sau, là việc chưa đến, đối với việc hiện tại, có phải vậy chăng? Mà việc chưa đến thì còn ai biết nó sẽ đến như thế nào, phải vậy chăng?

Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng:

- Tốt lắm! Nếu ta giết nàng, thì ta chẳng là anh hùng, ta chẳng là nam nhân, ta đáng chết! Nhưng, nếu nàng giết ta, thì rất hợp lý, thì thuận đạo trời, nghĩa đất, ta bị nàng giết đi là phải hơn còn sống? Đúng vậy chăng?

Hoa Vô Khuyết mỉm cười:

- Tại hạ đâu có cái ý tưởng như các hạ vừa nói? Chỉ vì...

Tiểu Linh Ngư cao giọng chận lại:

- Ta bất chấp cái ý tứ của ngươi như thế nào, ta chỉ biết là hôm nay, ta gặp ngươi, ta xét mình sức kém, đánh không thắng ngươi, ngươi bức bách ta làm sao, ta phải vâng theo làm vậy. Nhưng cũng phải có một ngày nào đó, ta sẽ đánh thắng ngươi, và lúc ấy thì ta sẽ giết một vài nữ nhân cho ngươi xem mát mắt.

Chàng buông tay Mộ Dung Cửu rồi gằn giọng:

- Ta nhìn nhận ngươi lợi hại! Ta làm y như lời ngươi đó, ngươi hãy mang nàng đi đi!

Hoa Vô Khuyết không giận, điềm nhiên điểm một nụ cười:

- Đa tạ! Đa tạ!

Một thiếu nữ áo trắng bay lướt tới, bế Mộ Dung Cửu lên.

Nàng mặt tròn trừng mắt nhìn Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Hôm nay, nếu không có mặt công tử của ta, nhất định là ta xé xác ngươi đấy!

Cho ngươi biết nữ nhân lợi hại như thế nào!

Tiểu Linh Ngư cười vang:

- Mắng! Cứ tự nhiên mắng! Được mùa mắng, thì cứ mắng nặng hơn, nhiều hơn, cũng chẳng sao! Trời sanh ra nữ nhân là để mắng nam nhân kia mà!

Chàng nhìn Hoa Vô Khuyết hỏi luôn:

- Đúng vậy chứ?

Hoa Vô Khuyết mỉm cười:

- Nam nhân được nữ nhân mắng, kể ra đúng là một vinh hạnh đó. Có những nam nhân, suốt đời chẳng được nữ nhân mắng, dù chỉ là một lần thôi, dù là van lơn, cầu khẩn, nữ nhân cũng chẳng thích mắng!

Tiểu Linh Ngư cười to, cười để phát tiết bớt tức uất nơi mình:

- Ha ha ha ha! Như vậy thì ta bỗng nhiên lại được một vinh hạnh! Ta vinh hạnh, mà ngươi không vinh hạnh thì nghĩ cũng đáng thương! Ta ước mong một ngày nào đó, có cơ hội cho ta dẫn một vài nữ nhân tìm ngươi tạo cho ngươi cái vinh hạnh như ta tiếp thọ hôm nay!

Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:

- Tại hạ sẽ rửa sạch lỗ tai, cung kính nghe!

Tiểu Linh Ngư tưởng chừng lồng ngực của chàng nổ tung!

* * * * *

Hoa Vô Khuyết, lớn lên trong Di Hoa cung, một nơi chẳng hề có bóng dáng nam nhân, từ nhỏ, được nữ nhân nuôi dưỡng, mớm lời, mớm ý, lại được giáo huấn trong cung cách nữ nhân.

Còn Tiểu Linh Ngư lớn lên ở một địa phương mà quanh mình chàng chỉ có nửa dáng nữ nhân, hay nói đúng hơn, ngoài những nam nhân chỉ có một bán nữ, cái phần còn lại là bán nam mất rồi!

Cái rưởi nữ nhân đó, đương nhiên bị nhiều nam nhân lấn át mất, cho nên tư tưởng về nữ nhân của chàng, phải khác với tư tưởng của Hoa Vô Khuyết.

Cả hai do địa phương phát xuất, trở thành hai thái cực, cả hai được sanh ra trên đời này, hầu như để mà chống chọi nhau, cả hai đúng là một đôi oan gia, tử đối đầu.

Hà Lộ nắm tay Thiết Tâm Nam, bảo:

- Đi, cô nương! Đi theo chúng tôi!

Thiết Tâm Nam cúi đầu:

- Tôi... tôi...

Nàng cúi đầu, song liếc mắt về phía Tiểu Linh Ngư.

Thiếu nữ mặt tròn căm hận:

- Cái thứ nam nhân đó, cô nương cũng còn lưu luyến nữa sao? Thiết tha với hắn mà làm gì chứ? Bỏ đi, hãy theo bọn tôi!

Hà Lộ cười nhẹ tiếp:

- Phải đó, bỏ đi cô nương! Đi theo bọn tôi, công tử của tôi thích đàm đạo với cô nương lắm đó nha!

Tiểu Linh Ngư cao giọng thốt như thét:

- Đi! Đi! Đi! Cứ đi theo chúng! Hiện tại tuy ta khổ thật, song có ngươi đi theo, ta sẽ còn khổ hơn nữa, khổ nhiều đấy!

Thiết Tâm Nam cúi đầu thấp hơn một chút, nơi rèm mi, có mấy hạt lệ long lanh.

Thiếu nữ mặt tròn nắm tay Thiết Tâm Nam, vừa lôi nàng đi, vừa bảo:

- Mặc hắn, đừng quan tâm đến hắn nữa, cô nương. Chúng ta đi thôi!

Hoa Vô Khuyết mỉm cười, vòng tay chào Tiểu Linh Ngư, rồi quay mình.

Vừa lúc đó Mộ Dung Cửu trong vòng tay của Hà Lộ, vùng vẫy mạnh, đồng thời kêu lên:

- Buông tha ta Tiểu Linh Ngư! Tha cho ta đi, Giang Linh Ngư!

Hoa Vô Khuyết biến sắc, lập tức quay mình trở lại, quắc đôi mắt sáng ngời, nhìn Tiểu Linh Ngư, gằn từng tiếng:

- Các hạ là Tiểu Linh Ngư? Là Giang Linh Ngư?

Tiểu Linh Ngư giật mình, một phút sau, chàng hỏi lại:

- Ngươi biết tên ta? Thế cái tên của ta nổi tiếng rồi sao?

Hoa Vô Khuyết lại nhìn chàng một lúc nữa, sau cùng thở dài, rồi vòng tay thối:

- Vô lễ quá! Thật là vô lễ!

Tiểu Linh Ngư giương tròn mắt:

- Vô lễ? Ngươi làm cái gì mà cho là vô lễ với ta?

Hoa Vô Khuyết nghiêm giọng:

- Chỉ vì, tại hạ muốn giết các hạ!

Tất cả mọi người đều kinh hãi. Chẳng ai hiểu ý tứ của Hoa Vô Khuyết ra sao?

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

- Ngươi có loạn óc không? Ngươi có bình tĩnh không? Tại sao ngươi muốn giết ta đột ngột thế?

Hoa Vô Khuyết lạnh lùng:

- Tại sao? Tại vì các hạ là Tiểu Linh Ngư, các hạ là Giang Linh Ngư. Cho nên tại hạ muốn giết, phải giết, và người đó là Giang Linh Ngư!

Tiểu Linh Ngư sững sờ một lúc lâu, bỗng buột miệng thở dài:

- Ta hiểu rồi! Có một người nào đó bảo ngươi giết ta!

Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:

- Tại hạ vâng lệnh của gia sư!

Thiết Tâm Nam kêu lên:

- Tại sao sư phụ ngươi lại bảo ngươi giết chàng? Tại sao? Tại sao chứ?

Nàng toan vọt mình tới, song thiếu nữ mặt tròn giữ nàng lại.

Tiểu Linh Ngư nhìn Hoa Vô Khuyết. Hoa Vô Khuyết nhìn chàng. Cả hai nghinh nhau, gườm nhau, cả hai chẳng ai nghe nàng nói gì, chẳng ai trông thấy nàng vùng vẫy trong vòng tay của thiếu nữ mặt tròn.

Lâu lắm, bỗng Tiểu Linh Ngư bật cười lớn, cười một lúc mới cất tiếng, giọng đưa cao:

- Được lắm! Thực ra, ta cũng có ý giết ngươi, chỉ vì ta biết là không thắng ngươi, nên ta ẩn nhẫn. Bất quá, bây giờ...

Bất thình lình, chàng vươn tay ra, vươn cả hai tay, rồi lướt nhanh đến Hoa Vô Khuyết.

Về võ công, chàng kém Hoa Vô Khuyết, điều đó hiển nhiên rồi, nhưng nếu Hoa Vô Khuyết chạm vào người chàng, thì cầm như Hoa Vô Khuyết táng mạng.

Bởi những con rắn trên mình chàng, đâu có suy tư như chàng, chúng bất chấp võ công của Hoa Vô Khuyết, chúng đâu có ngán hắn cũng như chúng chẳng ngán bất cứ ai trên cõi đời này ngoài một Bích Xà Thần Quân.

Chúng không cần nhận ra người, chúng là loài vật, vô linh, hắn chạm vào mình Tiểu Linh Ngư, phải chạm vào chúng, chúng ngoạm ngay!

Nhưng, Tiểu Linh Ngư vừa vươn tay, chân vừa phóng tới, người chưa đến gần địch, chàng nghe hai tay tê dại, rồi đôi mắt hoa lên, đôi mắt tối liền, như có một màn đen rơi nhanh xuống trước mặt.

Đồng thời, chàng nghe đôi chân hỏng đất, trong cái hư không đó, chàng rơi xuống như trái cây rụng.

* * * * *

Lúc Tiểu Linh Ngư tỉnh lại, chàng mở mắt ra, vật đầu tiên hiện trước mắt, là một chiếc lư hương.

Khói bốc từ lư hương, xoáy vòng lên cao, càng lên, những vòng tròn càng lớn, tỏa rộng ra, lan khắp không gian nơi đó.

Khói tỏa mùi thơm, khói tản mác trở lại quyện quẩn quanh chàng, chàng nghe cái mùi đó dễ chịu quá chừng.

Không phải mùi đàn hương, cũng chẳng phải mùi hồi hương.

Một mùi, mường tượng hoa, mường tượng cỏ, lại phảng phất mùi phấn, sắp của nữ nhân.

Nhưng, mùi gì cũng thế, có quan hệ chi đâu, Tiểu Linh Ngư không cần suy tư, tìm hiểu. Hít vào, nghe khoan khoái, chàng cứ hít, hít cho thật khoan khoái rồi, muốn nghĩ gì hãy nghĩ.

Một lúc sau, chàng phát hiện thêm một vật nữa, vật đó là một thanh đao.

Đao thuộc loại đoản, chuôi có nạm châu ngọc, treo nơi đầu giường, bởi hiện tại chàng đang nằm trên một chiếc giường. Vỏ đao chừng như làm bằng da cá ba sa.

Thanh đao treo đó, mường tượng một vật trang trí hơn là dùng giết người.

Nhưng, nếu nó là vật trang trí, thì nơi đây, nó là vật duy nhất vì trong gian phòng, ngoài nó ra, chẳng còn vật gì khác.

Một gian phòng đơn giản gần như mộc mạc, tuy nhiên bốn phía vách, luôn cả nền, sạch phi thường, chẳng có một hạt bụi, một vết nhơ nhỏ!

Cái khung cảnh đơn giản đó, làm tăng thên niềm sảng khoái cho Tiểu Linh Ngư.

Chàng dù có khối óc linh xảo đến đâu, cũng chẳng đoán ra nổi nơi đâu là địa phương nào.

Chàng nghĩ, rất có thể đây là gian nhà cỏ do Hoa Vô Khuyết cho dựng lên tại Nga My sơn, vì hắn có ý lưu lại Nga My một thời gian lâu.

Song, làm sao chàng lại sa vào tay Hoa Vô Khuyết? Hay đúng hơn, tại sao chàng lại ở trong nhà cỏ dựng tạm của Hoa Vô Khuyết?

Chàng nhớ rõ, vừa rồi, chàng bị những con độc xà ngoạn tay, ngoạn mình, bị chúng ngoạn là tức khắc chết, chẳng lẽ Hoa Vô Khuyết cứu chàng?

Hắn đã chẳng tỏ rõ cái ý muốn giết chàng sao? Muốn giết chàng thì cứ để cho chàng chết vì nọc rắn độc, tại sao hắn cứu chàng chứ?

Chàng suy nghĩ mãi, chưa tìm được giải đáp cho bao nhiêu nghi vấn thì chợt trông thấy Hoa Vô Khuyết.

Dương quang chiếu qua cửa sổ, soi rõ gian nhà, vẻ mộc mạc của gian nhà càng hiện rõ.

Trong vũng sáng của dương quang, Hoa Vô Khuyết đang ngồi, áo trắng càng trắng hơn, thần sắc của hắn an tường như bất cứ lúc nào.

Nhìn hắn, Tiểu Linh Ngư phải công nhận hắn là một mỹ nam tử, cho là đệ nhất mỹ nam tử đương thời, cũng chẳng quá đáng.

Hắn ngồi đó, hẳn là lâu lắm rồi, nhưng hắn vẫn thản nhiên không tỏ vẻ gì là bực bội, nóng nảy, mệt nhọc.

Hắn có thể ngồi đó, lâu hơn nữa, và vẫn giữ được vẻ an tường như thường.

Đó cũng là một điểm khiến Tiểu Linh Ngư phục hắn thêm. Nếu là chàng, thì chắc chắn là chàng không đủ kiên nhẫn ngồi lâu như thế.

Chàng thử vận chuyển khí huyết xem sao, chàng nghe cơ thể vẫn ở trạng thái thường, chẳng có gì làm chàng khó chịu.

Chàng nhìn xuống tay, xuống mình, nhận ra các con rắn ác độc biến đâu mất.

Bên trong mầng rỡ, bên ngoài kinh ngạc, chàng kêu lên:

- Ngươi cứu ta?

Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:

- Phải!

Tiểu Linh Ngư trố mắt:

- Luôn cả cái độc của các con rắn, ngươi cũng giải trừ được?

Hoa Vô Khuyết vẫn điềm nhiên:

- Uống Tố Nữ đơn, hít Tiên Tử Hương, dù các hạ có trúng phải chất kịch độc, cũng được cứu sống như thường.

Tiểu Linh Ngư sững sờ:

- Thế vừa rồi, ngươi quyết giết ta kia mà?

Hoa Vô Khuyết lạnh lùng:

- Và hiện tại, tại hạ vẫn còn có cái ý đó.

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Đã muốn cho ta chết, sao ngươi lại hoang phí hai thứ báu dược để cứu sống ta?

Hoa Vô Khuyết đáp:

- Chỉ vì nếu để cho các hạ chết luôn, là các hạ chết là tại vì những con rắn độc.

Chỉ vì, tại hạ muốn chính tay mình, hạ sát các hạ. Tại hạ không thể để cho các hạ chết vì một nguyên nhân nào khác hơn là do bàn tay của tại hạ.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Tại sao lại có cái chủ ý lạ lùng thế?

Hoa Vô Khuyết thản nhiên như thường:

- Cái lịnh là thế, tại hạ bắt buộc phải làm thế. Không ai phân tách một cái lịnh.

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một lúc lâu, lại hỏi:

- Bà ấy nhất định là ngươi phải tự tay hạ sát ta? Ta không được chết nơi tay bất cứ ai, mà chỉ phải nơi tay ngươi? Ngươi có thấy là kỳ quái chăng? Ngươi có hỏi lý do chăng?

Hoa Vô Khuyết đáp:

- Tại hạ đã nói đệ tử không phân tách mạnh lịnh của sư phụ, thì làm chi có vấn đề hỏi lý do?

Tiểu Linh Ngư cười mỉa:

- Thế thì ngươi ngoan ngoãn quá chừng!

Hoa Vô Khuyết bình tịnh tiếp:

- Lịnh trời, có thể cãi, lịnh của bổn cung, không ai dám vi phạm!

Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một chút:

- Ngươi thành thật lắm đó. Thế ta hỏi cái chi, ngươi đáp cái đó?

Hoa Vô Khuyết gật đầu:

- Bất cứ ai hỏi tại hạ bất cứ việc gì, tại hạ đều nói sự thật, cái việc giết các hạ và cái việc đối đáp, là hai việc khác nhau, chẳng mảy may liên quan thì cũng chẳng hề ảnh hưởng.

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Ngươi không thể không tự tay hạ sát ta?

Hoa Vô Khuyết lắc đầu:

- Không thể!

Tiểu Linh Ngư lại hỏi:

- Ngược lại nếu ta giết ngươi?

Hoa Vô Khuyết lại lắc đầu:

- Các hạ không thể giết tại hạ được. Đó là cái chắc.

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Ngươi dám trí mạng với ta chăng?

Hoa Vô Khuyết gật đầu:

- Tại hạ đường đường chánh chánh sát hại các hạ, câu hỏi của các hạ cầm như thừa.

Tiểu Linh Ngư buông gọn:

- Được rồi, trước hết, ngươi lui ra cách xa ta mấy bước đi, cho ta đứng lên.

Hoa Vô Khuyết đứng lên trước, lui ra xa hơn bảy tám bước.

Tiểu Linh Ngư ngồi dậy, lẩm nhẩm:

- Ngươi thành thật quá đi thôi! Song ta chẳng biết sự thành thật đó, do cái tánh cổ hủ của ngươi có, hay là một sự ngụy tạo. Có lẽ ngươi tự tin là đối với bất cứ việc gì, ngươi cũng đều nắm cái cơ thắng lợi, do đó mà thành cái tập quán thành thật!

Hoa Vô Khuyết điềm nhiên nhìn chàng, thần sắc không hề biến cải, vẫn an tường, vẫn ung dung, vẫn kiêu hùng, song vẻ kiêu hùng giấu trong cái nét điềm đạm, ôn hòa.

Cái tác phong đó, chỉ có những người tự cho mình là số một trên đời, số một ở mọi phương diện mới dám có.

Cái tác phong của nhân vật vô địch về mọi mặt!

Bỗng, Tiểu Linh Ngư bật cười lớn:

- Ngươi muốn ta chết, điều đó chẳng khó khăn gì. Nhưng muốn ta chết mà phải chết do chính tay ngươi, thì cái điều đó, ngươi đừng hòng làm được ngay trong kiếp này!

Hoa Vô Khuyết buông gọn:

- Vị tất!

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Vị tất làm sao?

Bất thình lình, chàng quay mũi chủy thủ, thanh chủy thủ mà chàng thủ sẵn nơi tay, chàng đâm nó vào ngực chàng.

Hoa Vô Khuyết biến sắc, hét lên:

- Các hạ... các hạ làm gì thế?

Tiểu Linh Ngư nhăn mặt quỷ, cười hì hì:

- Nếu ngươi nhích tới một bước, nếu ngươi khẽ động thân hình, là ta đâm mạnh mũi chủy thủ này vào ngực, thấu quả tim, xuyên thủng ra sau lưng. Như vậy ta tự sát, chứ chẳng phải chính tay ngươi giết ta!

Chàng đâm mạnh mũi chủy thủ vừa dí sát lượt áo, chàng dừng tay lại, giữ nguyên tại đó.

Hoa Vô Khuyết sững sờ!

Hắn không nói gì, cũng chẳng nhít động thân hình, hắn không ngờ Tiểu Linh Ngư làm thế!

Luận về võ công, hắn hơn hẳn Tiểu Linh Ngư.

Luận về ứng biến, thì làm sao hắn sánh bằng Tiểu Linh Ngư, xuất thân từ Ác Nhân cốc, được các tay man trá nhất trần đời huấn luyện tận tình?

Ác, Di Hoa Tiên Tử có thể hơn bọn Cáp Cáp Nhi, Đồ Kiều Kiều.

Nhưng xảo trá, quỷ quyệt, bọn Cáp Cáp Nhi, Đồ Kiều Kiều trên bậc Di Hoa Tiên Tử là cái chắc.

Bởi Di Hoa Tiên Tử thừa tài áp đảo bất cứ người nào trong vũ lâm, thì hai bà có cần gì phải dùng ngụy kế?

Còn bọn Cáp Cáp Nhi, vì cái lẽ tự tồn trong khi tài năng chưa đạt đến mức siêu thượng bắt buộc phải dùng cái trá.

Nghề dạy nghề, sự sống bắt buộc cái nghề phải tính, cho nên kẻ có lực lượng, chuyên củng cố lực lượng, cầu tiến về võ công, còn kẻ có trí mưu phải trao dồi cái trí mưu.

Và hiện tại, hai tiểu tử đối đầu, là hai đại diện của thành phần đó.

Cho nên, Hoa Vô Khuyết khoác cái lối quân tử, làm sao sánh được với Tiểu Linh Ngư thừa ngụy kế đối phó với mọi tao ngộ?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười, tiếp:

- Nếu ngươi muốn tự tay hạ sát ta, thì cố mà kiên nhẫn, nhất là hiện tại ngươi không nên vọng động. Ngươi nhích thân hình một chút là...

Chàng trừng mắt nhìn Hoa Vô Khuyết, bước xuống giường, từ từ lui, lui từng bước, từng bước.

Hoa Vô Khuyết chẳng biết phải làm sao trong cục diện này.

Hắn đứng lặng tại chỗ, hắn nhìn Tiểu Linh Ngư từ từ rời ngôi nhà...

Tiểu Linh Ngư chẳng dám xem thường tình thế, tuy lùi lại, chàng vẫn chong mắt nhìn Hoa Vô Khuyết, chực chờ phát hiện mỗi động tác của hắn.

Bên ngoài, sương phủ mờ mờ, dù là ban ngày, cũng có sương như thường, bởi núi cao quá.

Chàng lùi, đôi mắt nhìn Hoa Vô Khuyết, bất chấp con đường như thế nào.

Bỗng, Hoa Vô Khuyết kêu lên thất thanh:

- Giang Linh Ngư! Đứng lại mau...

Đồng thời hắn phóng chân chạy đến Tiểu Linh Ngư.

Tiểu Linh Ngư hét to:

- Ngươi đứng lại trước, ta sẽ đứng sau. Nếu ngươi chạy tới một bước nữa, lập tức ta...

Hoa Vô Khuyết bắt buộc phải dừng chân lại, mồ hôi lạnh đẫm ướt trán hắn, hắn cao giọng gọi:

- Lùi nữa không được đâu Giang Linh Ngư! Phía sau lưng...

Tiểu Linh Ngư bỗng thấy chân tả đang lùi, đạp xuống khoảng không, bất giác hãi hùng rú lên một tiếng, rồi rơi xuống.

Chàng đã lùi sát mé một gành đá, bên dưới sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy, chân đạp khoảng không, thân hình mất thăng bằng, tự nhiên phải rơi.

Hoa Vô Khuyết thấy rõ như vậy, nhưng làm sao hắn đến kịp mà giữ chàng lại?

Huống chi, hắn lại không dám chạy tới, bởi sợ Tiểu Linh Ngư liều mạng đâm mũi chủy thủ vào ngực.

Hắn đành lấy mắt nhìn Tiểu Linh Ngư rơi xuống, hắn rụng rời tay chân, không còn đứng vững được nữa, phải tựa mình vào cửa cho khỏi ngã.

Mồ hôi xuất ra từng hạt lớn đẫm ướt đầu, ướt mặt hắn.

Đôi mắt nhìn ra lớp sương mù, hắn mất thần.

Vừa lúc đó, Thiết Tâm Nam từ trong nhà chạy ra, bốn năm thiếu nữ áo trắng chạy theo nàng.

Gặp Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam hỏi liền:

- Ai kêu lên như thế? Có phải là chàng không? Hả? Có phải là chàng không?

Hoa Vô Khuyết gật đầu, nhưng thần hồn xa vắng.

Thiết Tâm Nam nóng nãy:

- Chàng? Chàng ở tại đâu?

Hoa Vô Khuyết thở dài, rồi lắc đầu.

Thiết Tâm Nam thét lớn:

- Ngươi giết chàng?

Giương tròn mắt nhìn Hoa Vô Khuyết thần sắc biến đổi lạ thường, nàng rung rung giọng gào lên:

- Trời! Ngươi giết chàng! Ngươi giết chàng rồi!

Nàng vọt tới, vung quyền đấm vào mình Hoa Vô Khuyết.

Hoa Vô Khuyết đứng bất động tại chỗ không hề né tránh, không đón đỡ, để mặc cho nàng đấm.

Thiết Tâm Nam đấm thật mạnh, nhưng hắn chẳng nghe đau đớn gì.

Bọn thiếu nữ áo trắng vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, đồng hét lên một tiếng lớn, rồi đồng nhào tới, xuất thủ tấn công Thiết Tâm Nam.

Nhưng, Hoa Vô Khuyết ngăn chận tất cả, không cho một nàng nào chạm đến Thiết Tâm Nam.

Hắn thở dài, dịu giọng thốt:

- Tại hạ không giết hắn, mà chính là... hắn sẩy chân, rơi xuống hố.

Thiết Tâm Nam rung người lên như bị sét đánh, chập choạng lùi lại, hỏi:

- Ngươi thật sư.... ngươi không giết chàng?

Hoa Vô Khuyết thở dài:

- Bình sanh tại hạ không hề nói dối đến nửa tiếng!

Thiết Tâm Nam rung rung giọng:

- Thế tại sao ta xuất thủ đánh ngươi, mà ngươi không hoàn thủ?

Hoa Vô Khuyết thở dài mấy tiếng, buồn thảm hơn trước, cất giọng ôn tồn đáp:

- Tại hạ biết, sở dĩ cô nương hàng động như vậy, là vì cái tâm đang khổ, dù cô nương có làm cho tại hạ mang thương tích, điều đó cũng hợp lý, tại hạ không oán trách cô nương.

Thiết Tâm Nam sững sờ.

Nàng chẳng biết hiện tại mình đang nếm cái vị đắng, ngọt, cay, dịu, nồng, nhạt như thế nào.

Nàng nhận ra Hoa Vô Khuyết ôn nhu, lương thiện, còn Tiểu Linh Ngư vừa hung, vừa trá, có tác phong của một kẻ bại hoại, thế mà nàng lại hướng con tim về Tiểu Linh Ngư.

Hoa Vô Khuyết lại nói:

- Thiết cô nương nên nghỉ ngơi một lúc, cô nương...

Thiết Tâm Nam đáp nhè nhẹ:

- Phải! Tôi nên nghỉ ngơi một lúc! Tôi đi nghỉ ngơi đây...

Thay vì đi vào nhà, nàng chạy bay về phía hố, rung rung giọng gọi:

- Tiểu Linh Ngư! Ngươi chờ ta! Ta theo ngươi đây, để cùng nghỉ ngơi một chỗ!

Nhưng làm gì nàng nhảy xuống hố được ngay trước con mắt của Hoa Vô Khuyết?

Hắn nhanh tay chụp bàn tay nàng, giữ lại trước khi nàng thoát đi.

Nàng vùng vẫy, giựt tay ra, nhưng không giựt nổi.

Lệ thảm trào ra ướt mặt, nàng gào lên:

- Buông ta ta! Buông tay ta! Tại sao không cho ta đi theo chàng? Một người chết dưới đáy hố, tịch mịch biết bao? Làm sao chàng chịu nổi?

Một người nào đó, thản nhiên cất tiếng:

- Ai chết ở dưới? Chết tịch mịch, chết an tịnh như vậy là hạnh phúc lắm rồi, có chi đâu mà phải ta thán?

Trong lớp sương mờ trắng đục, phản có bóng người dịu dàng, từ từ bước đến, mường tượng một linh hồn phiêu phưởng nơi trần gian.

Bóng người đó, Mộ Dung Cửu.

Mặt nàng vẫn trắng nhợt như lúc nào, đôi mắt mất tinh anh, trông lờ đờ đến thê thảm.

Nhìn nàng, hẳn ai ai cũng có cái ý tưởng là nàng đã loạn trí rồi.

Thiết Tâm Nam nghiến răng:

- Tiểu Linh Ngư dù sao cũng là chết rồi, chàng chết là ngươi được yên tâm. Chàng chết từ gành đá kia, chết xuống đáy hố, ngươi cứ đến mà xem!

Mộ Dung Cửu lắc đầu:

- Hắn không chết tại đó! Người chết tại đó, chẳng phải là hắn.

Rồi nàng bật cười khanh khách, tiếp:

- Hắn đã chết tại Mộ Dung sơn trang, hắn đã chết từ lâu, trước đây lâu lắm rồi!

Hắn chết do ta, chính ta giết hắn! Một người không thể chết hai lần! Các ngươi nghĩ có phải vậy không?

Nàng cười loạn, tóc nàng buông xõa dài dài, bay loạn theo gió, nàng hiện tại đúng là một kẻ điên!

Hoa Vô Khuyết thương xót cho nàng vô cùng, nhẹ giọng thốt:

- Hà Lộ, vị cô nương này vừa rồi kinh hãi cực độ, hiện giờ chưa hoàn toàn khôi phục thần trí, ngươi hãy dìu cô nương vào nhà, nằm nghỉ một lúc.

Hà Lộ bước tới, nắm tay Mộ Dung Cửu.

Mộ Dung Cửu vẫn còn cười khanh khách:

- Chính tay ta giết hắn. Chính mắt ta trông thấy hắn thành quỷ! Ha! Ha! Các ngươi có thấy quỷ lần nào chưa? Các ngươi có tự tay giết chết được hắn không chứ?

Thiết Tâm Nam đột nhiên bật cười cuồng dại:

- Các ngươi không ai giết được chàng! Trên đời nay chẳng có ai giết được chàng! Chỉ có chàng tự...

Cười cực độ, nàng lại khóc, tiếng khóc còn cao hơn tiếng cười.

Nàng lại gào lên:

- Chỉ có chàng tự mình giết mình thôi! Chỉ có chàng tự mình hủy diệt mình thôi!

Tại sao người thông minh lại có thể tự hủy diệt mình như thế?

Phải! Người thông minh cũng có lúc bị cái thông minh phản lại như thường cho nên ý thì muốn khéo, mà sự việc thì trở thành vụng.

Cho nên, muốn hại người, mà thành ra mình hại chính mình.

Nhưng Tiểu Linh Ngư không thuộc thành phần thông minh gàn, thông minh nông nổi đó.

Chàng còn thông minh trên hạng thông minh đó một bậc.

Vừa rồi, chàng cố ý hụt chân. Chàng muốn làm cho Hoa Vô Khuyết thấy như vậy, để hắn tưởng là chàng gặp tai nạn thực sự.

Bởi chàng đã chuẩn bị từ trước, chàng có quan sát địa thế trước.

Chân vừa hụt, tay hữu cầm chủy thủ, chàng đâm mạnh chủy thủ vào vách đá, chủy thủ không đâm sâu, cũng đâm cạn vừa đủ cho chàng lấy đà thôi.

Đồng thời, tay tả của chàng với lấy mấy sợi cỏ, dây leo.

Như thế, chàng đâu có rơi tận đáy?

Tuy nhiên, phải nhìn nhận chàng có can đảm phi thường mới dám thực hiện cái kế hoạch đó, và cũng cần có một sự tính toán rất chính xác, chứ nếu không thì rất có thể vì một sai lệch nào đó, chàng sẽ rơi thẳng xuống hố sâu rồi.

Chàng ở bên dưới mép gành đá, nào có phải là tụt xuống sâu đâu?

Cho nên chàng nghe Thiết Tâm Nam nói, cười, khóc, chàng nghe Mộ Dung Cửu nói và những lời của Hoa Vô Khuyết đối đáp.

Chàng khó chịu với những tiếng nói, cười, khóc đó, nhưng khó chịu cũng chẳng làm sao không nghe, bắt buộc phải nghe.

Một lúc sau, những tiếng động bên trên im bặt.

Tiểu Linh Ngư thở phào, chờ một lúc lâu nữa, mới vịn đá, vịn cỏ leo lên, ló đầu, đảo mắt nhìn quanh.

Quả nhiên, trên gành đá, chẳng còn một bóng người.

Chàng muốn lên khỏi miệng hố.

Bất ngờ, đúng lúc đó, chàng mang máng nghe tiếng người vang lên, chừng như phát xuất ngay bên cạnh chàng.