Giang Nam Mỹ Nương Tử

Chương 4-2




Hai người từ uống nước thuần túy dần dần chuyển thành hôn môi cuồng nhiệt. Thu Nguyệt vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Từ Thanh Vân, cũng cảm giác được lưỡi của mình không ngừng bị mút lấy.

Tại sao lại như vậy? Nam nhân này không buông tha bất cứ cơ hội nào sao?

“Um...” Thu Nguyệt muốn tránh thoát, nhưng thân thể nàng căn bản vô lực.

Rốt cục Từ Thanh Vân phát giác nàng đã tỉnh, môi mỏng không nỡ rời đi cái miệng nhỏ nhắn của Thu Nguyệt.

“Ngươi... Làm sao ngươi lại như vậy?” Tim Thu Nguyệt đập dồn dập.

“Thì thế nào đây?” Từ Thanh Vân biết rõ còn cố hỏi.

“Lại... Lại...” Lại đem đầu lưỡi mút vào ! Mặt Thu Nguyệt đỏ lên, nói không nên lời.

“Tại sao ta ở nơi này?” Nàng vòng vo hỏi.

“Nàng trúng độc, là thích khách trong cung phái ra gây nên.” Từ Thanh Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Trong cung?” Gương mặt vốn không hồng nhuận của Thu Nguyệt phút chốc trắng xanh.

“Uh!” Từ Thanh Vân gật đầu, chứng thật nàng cũng không có nghe lầm. "Thu Nguyệt, ngươi đắc tội với kẻ nào trong cung sao?” Hắn muốn lời giải cho nghi vấn trong lòng.

Thu Nguyệt khép hờ mắt, sau khi giải độc cả người cảm thấy mơ mơ màng màng, đứt quãng nói: “Uh... Tuy rằng Từ gia trang chúng ta cung ứng đồ trong cung... Nhưng ta.... Ta chưa từng gặp qua người trong cung...” Nàng che miệng ngáp một cái.

Từ Thanh Vân trìu mến nhìn Thu Nguyệt liếc, dùng thanh âm tràn ngập ma lực nói: “Thu Nguyệt, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi, thân thể tốt một chút rồi nói sau!”

“Uh....” Thu Nguyệt mềm mại gật đầu.

Nhìn khuôn mặt ngủ thật say của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân rơi vào trầm tư.

Nếu cho tới bây giờ Thu Nguyệt chưa thấy qua người trong cung, vì sao có người trong cung muốn giết nàng? Hơn nữa lần này Thu Nguyệt đi ra ngoài là chuyện bên trong Từ gia trang, nếu không phải người trong cung, tình báo căn bản không có khả năng nhanh nhạy như thế.

Uhm.... Việc này cần điều tra thêm!

Từ Thanh Vân trầm tư, rồi sau đó xoay người ra cửa phòng.

Thu Nguyệt ngủ đến tận gần tối hôm sau, khi tỉnh lại nhìn quanh không có người. Mở đôi mắt còn hơi mơ màng, nàng cố nhớ xem mình đang ở đâu —— bên trong gian phòng có ánh nến sáng ngời, trong phòng bài trí hoa lệ, nơi này nhất định là biệt viện Gia Hưng của Từ gia.

Gia nghiệp Từ gia trang phát triển, đâu đâu cũng có biệt trang, một mặt để du ngoạn nghỉ ngơi, mặt khác cũng là nơi nghỉ chân khi buôn bán. Từ Thanh Vân du ngoạn khắp nơi, vì vậy nên ở rất nhiều biệt viện, trừ khi đến nơi hẻo lánh, mới trọ trong khách điếm - giống đêm đầu tiên hắn gặp Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt tỉnh ngủ chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, giống như có ngọn lửathiêu đốt trong người.... Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, chốc lát sau thấy Từ Thanh Vân tuấn tú lỗi lạc xuất hiện trong phòng.

“Thu Nguyệt, nàng cảm thấy thế nào? Thân mình thoải mái chưa?” Từ Thanh Vân quan tâm, còn sờ trán Thu Nguyệt.

“Uh... Không sao. Nhưng ta thấy người nóng quá !” Hai má bầu bĩnh của Thu Nguyệt đã đỏ ửng.

“Nóng quá?” Lúc này đang là mùa xuân, đêm xuống cũng không đến mức nóng. Từ Thanh Vân nhớ tới lời nói của Triệu Hoa Đà, đây có thể là di chứng sau khi giải độc.

“Thu Nguyệt, uống nước đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.” Từ Thanh Vân xoay người đến trước bàn, rót một ly trà.

Lúc này Thu Nguyệt lại nóng đến mức cởi hết y phục trên người ra. Đợi Từ Thanh Vân xoay người lại thì chỉ thấy khuôn mặt Thu Nguyệt mơ màng, môi son ướt át, mái tóc đen mềm như tơ rối tung trên da thịt tuyết trắng, cái yếm tao nhã ôm trọn đôi gò bồng đào, còn có thể thấy rõ ràng hai đóa mai hồng vì nàng thở dốc mà dồn dập, di động, kích thích bất thình lình làm cho Từ Thanh Vân hít một hơi thật sâu.

“Thu Nguyệt! Nàng đang làm gì vậy?” Thanh âm Từ Thanh Vân khàn khàn, miệng đắng lưỡi khô.

“A... Ta nóng quá... Thanh Vân...” Giọng nói Thu Nguyệt mềm mại.

Từ Thanh Vân cảm thấy kỳlạ, sao lúc này nàng gọi tên hắn, gọi dễ dàng như thế, âm điệu ngọt ngào mê người như vậy?

Không đúng! Có điểm khả nghi!

Từ Thanh Vân ngồi bên giường nhìn Thu Nguyệt, phát hiện thân mình nàng nóng lên, mắt đẹp mị hoặc, hơi thở như lan, môi son hé ra, không giống như nàng ngày thường.

Thu Nguyệt ôm cổ của Từ Thanh Vân, chủ động dâng đôi môi của mình.

“Thanh Vân... ưm ——” nàng vừa hôn, môi vừa phát ra tiếng kêu yêu kiều.

Thân thể tuyết trắng ôn hương nhuyễn ngọc mê hoặc rất lớn đối với một nam nhân, mà ôn hương nhuyễn ngọc lại là tuyệt mỹ dung nhan thế gian hiếm thấy.... Từ Thanh Vân cố gắng giữ tĩnh táo.

“Thu Nguyệt, nàng mau tỉnh lại!” Từ Thanh Vân cố gắng rời khỏi đôi môi mê người kia, nhẹ lay Thu Nguyệt.

“Không cần! Thanh Vân, hôn ta đi....” Thu Nguyệt lại ôm chặt hắn.

Lúc này Thu Nguyệt đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối. Từ Thanh Vân rất rõ đây là di chứng giải độc, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Thu Nguyệt, hắn sắp kiên trì không nổi... Nàng thật sự rất mê người!

Ông trời! Cô gái nhỏ này đang làm cái gì? Tay nàng... Không!

“Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân kêu lên một tiếng, đem bàn tay nhỏ bé đang mò trong vạt áo hắn lôi ra. Có trời mới biết hắn muốn làm gì trên thân thể nhuyễn ngọc này, nhưng hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đây không phải chuyện nam nhân nên làm.

Lý trí và dục vọng đấu tranh gay gắt, khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân chảy mồ hôi ròng ròng.

Hắn vội xoay người tìm khăn, muốn thấm ướt khăn, dùng khăn ướt làm Thu Nguyệt tỉnh lại.... Khăn! Khăn ở đâu?

Ở trên giường hai gò má Thu Nguyệt ửng hồng, ánh mắt mông lung, cổ thấm ra mồ hôi mỏng manh, di chứng giải độc đang gia tốc xâm nhập thân hình mềm mại.

“Nóng quá a... Uh...” Thu Nguyệt lại kêu nóng, vươn ngón tay ngọc cởi yếm hồng ra, lộ ra đôi gò đào tròn tròn, hai đóa mai đỏ xinh đẹp ướt át trước ngực.

Từ Thanh Vân thật vất vả mới tìm được khăn, quay người lại ——

Khăn rơi xuống đất!

Lý trí đã bay!

“Đây là nàng ép ta!” Từ Thanh Vân nghiến răng, đè Thu Nguyệt lên giường gấm mềm mại, rất nhanh ngậm lấy đôi môi mê người, bàn tay vuốt ve ngực nàng, mở rộng đùi ngọc thon dài, chen thân mình vào giữa, phân thân hưng phấn ma sát nơi bí mật nữ tính.

Dục vọng nguyên thủy kìm chế đã lâu nay bùng phát, kích tình vứt tất cả đạo đức đi nơi khác, Từ Thanh Vân tận tình tàn sát bừa bãi trên thân thể mềm mại, không bỏ sót nơi nào.

“Thật tốt! Thật thoải mái ! Ummm ——” Thu Nguyệt phát ra âm thanh mỵ hoặc,khêu gợi.

Từ Thanh Vân nghe tiếng, toàn thân rung chuyển. Mỵ thanh của Thu Nguyệt tựa như tình dược, hắn nhanh chóng cởi hết quần áo, lộ ra thân hình thon dài rắn chắc, trần trụi không một vết sẹo, bàn tay kéo qua, quần lót còn lại trên người Thu Nguyệt nháy mắt biến thành những mảnh vụn, thân thể nữ tính trắng nõn không tỳ vết lõa lồ trước mặt, ánh mắt nam nhân cũng trở nên say mê.

Thân hình quá hoàn mỹ!

Thu Nguyệt, mỹ nhân của hắn...

Lưỡi của Từ Thanh Vân liếm láp linh hoạt trước ngực nàng, hai bàn tay yêu kiều của Thu Nguyệt hướng về trước, giơ cao khỏi đỉnh đầu, nắm chặt lấy đệm đầu giường, tư thế như vậy khiến ngực của nàng càng căng cứng. Bàn tay Từ Thanh Vân xoa bóp ngực nàng, tay kia lần xuống dưới tìm được huyệt đạo nữ tính, lẻn vào trong.

Vì di chứng giải độc, lúc này Thu Nguyệt đã bị dục hỏa đốt người, chỉ có nam nữ ái ân mới có thể giải trừ khô nóng trong cơ thể nàng. Khi ngón tay thô của Từ Thanh Vân chạm đến hoa huy*t, khe huyệt lập tức chảy ra chất lỏng trong suốt trơn mềm; dưới sự khích lệ này, ngón tay thon dài càng ra vào mạnh mẽ hơn.

Được Từ Thanh Vân âu yếm, Thu Nguyệt không ngừng phát ra ngôn từ phóng đãng...

“A... Thật thoải mái...”

Lưỡi của Từ Thanh Vân, bàn tay bận rộn không ngừng. Hắn quả thực yêu tiểu yêu nữ này chết mất!

“A ——” Thu Nguyệt cong thân thể về phía trước, minh chứng thân thể mềm mại đã sẵn sàng.

Từ Thanh Vân rút ra ngón tay dính đầy dịch, đem phần thân nam tính dâng trào của mình nhắm ngay miệng hoa huy*t ướt đẫm, eo dùng lực, lấy tốc độ cực nhanh xông qua tầng tầng đóa hoa, tiến vào trong lối giữa chật ních, hai bên gắt gao ngậm chặt vật nam tính, làm Từ Thanh Vân nhịn không đượcmà rên rỉ.

Nơi chưa từng có người nào vuốt ve, nơi chưa từng có người nào khám phá, hắn là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng.

Vừa nghĩ vậy, nội tâm Từ Thanh Vân cảm thấy thật thỏa mãn, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hướng về trước, khóe miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt.