Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 23: Món quà cuối cùng (2)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Đêm nay là ngày cuối cùng Tư Mã Yến ở lại Long Thịnh Hoàng Triều, Nam Phong Thiên Hạo tuy rằng chán ghét nàng nhưng cũng không quên trách nhiệm của mình. Nàng ta đến với vai trò là sứ thần của Hung Nô vậy thì khi đi cũng phải long trọng một chút. Chính vì vậy Nam Phong Thiên Hạo đã truyền khẩu dụ phân phó Thượng Thư Bộ Lễ Nam Phong Khuynh Tuấn mở một yến tiệc tiễn đưa Tư Mã Yến.

Về phía Nam Phong Khuynh Tuấn, sau khi nhận được khẩu dụ của hoàng thượng, hắn mặt mày hớn hở lập tức đi chuẩn bị. Đã lâu lắm rồi trong cung không có yến hội nha, hắn quả thật ngứa tay ngứa chân muốn chết rồi đây!

Ngự Hoa Viên.

Tối hôm nay Ngự Hoa Viên khác hẳn những ngày thường, lồng đèn đỏ trải dài uốn lượn cả một con đường, tuyết rơi lất phất phủ trắng những cánh hoa Hải Đường e ấp mới nhở, mùi hương ngọt ngào của hồng Tây Tạng lượn lờ khắp nơi. Người người khuôn mặt rạng rỡ cùng nhau đến dự yến hội ngoài trời đưa tiễn sứ thần Hung Nô Tư Mã Yến.

Nam Phong Thiên Hạo ngồi ở vị trí chủ thượng, mày kiếm không ngừng chau lại, hắn là muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của một ai đó thế nhưng tìm kiếm đã lâu như vậy mà vẫn không nhìn thấy.

Chu công công đứng bên cạnh liền nhận thấy tâm tình của hoàng thượng có thay đổi, lập tức lo lắng hỏi:

“Bệ hạ, người cảm thấy không khỏe sao?”

Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo mày kiếm càng nhíu chặt hơn, thấp giọng trả lời:

“Trẫm…”

Lời còn chưa nói xong thì bỗng nhiên đèn đuốc hai bên đồng loạt bừng lên sáng rực cả một góc Ngự Hoa Viên. Tư Mã Yến một thân tử y lướt nhẹ trên tấm lụa đỏ, trải dài từ cầu Minh Nguyệt xuyên suốt qua Ngự Hoa Viên, cuối cùng dừng lại trước mặt Nam Phong Thiên Hạo.

“Sứ thần Hung Nô xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Tư Mã Yến dùng thanh âm hết sức nhu hòa, phúc thân hành lễ với hắn.

Lời vừa dứt, Nam Phong Thiên Hạo cùng văn võ bá quan đồng thời ngây người sửng sốt. Sao chỉ mới có một ngày mà sứ thần Hung Nô hung dữ kia liền trở nên như thế dịu dàng? Hôm nay nàng không mặc y phục của người Hung Nô, xiêm y cũng như trang sức trên người nàng toàn bộ đều là của người Hán, thậm chí cả cách hành lễ cũng theo phong tục người Hán, này là vì sao a?

Nhìn thấy nàng như thế, Nam Phong Thiên Hạo có chút không quen mắt, phất tay áo ra hiệu nàng không cần đa lễ.

Tư Mã Yến ánh mắt khẽ động, để lộ nụ cười ôn nhu, thấp giọng nói:

“Đêm nay sẽ là ngày cuối cùng Tư Mã Yến lưu lại đây, ta cũng biết trong suốt thời gian lưu lại, Tư Mã Yến ta đã khiến bệ hạ lo lắng không thôi, cũng là khiến nhiều người ở đây chướng mắt. Nhưng mà, Tư Mã Yến trời sinh tính khí hào sảng vốn không thể dịu dàng như những nữ tử Trung Nguyên, cho nên mong mọi người hãy bỏ qua cho những gì Tư Mã Yến đã làm. Hôm nay ta xuất hiện trong bộ dáng như thế này là muốn vì bệ hạ múa một khúc, coi như món quà cuối cùng ta dành tặng cho người”.

Tư Mã Yến vừa nói vừa phất mạnh ống tay áo, lập tức từ trong ống tay áo của nàng xuất hiện vô số đốm sáng nhỏ li ti. Những đốm sáng không ngừng phát ra những tia sáng màu lục lập lòe, chúng tản ra hòa quyện vào đêm đen rồi lại tích tụ bay vút lên bầu trời. Khi mọi người trầm trồ đua nhau ngẩng đầu nhìn lên cũng là lúc trong đêm tối xuất hiện một nhân ảnh toàn thân trắng thuần tay cầm chiếc ô màu đỏ đang lửng lơ trên không trung, toàn thân nàng được bao phủ bởi những tia sáng yếu ớt nhưng lại vô cùng ấm áp ấy. Khẽ đạp nhẹ gót hài, nàng xoay người ngồi đung đưa trên một sợi tơ đã được Nam Phong Khuynh Tuấn chuẩn bị trước đó. Theo sau là tiếng tì bà trầm bổng hòa quyện cùng thanh âm trong trẻo mềm mại.

Ở bên dưới, Tư Mã Yến xoay người thành một vòng tròn, làn váy yêu kiều tung bay trong gió, những bông tuyết tinh khôi đua nhau quấn lấy Tư Mã Yến tạo nên một cảnh tượng mĩ lệ đến mê người.

Tất cả những người có mặt ở Ngự Hoa Viên đều kinh ngạc nhìn đến ngây người, nhất là Nam Phong Thiên Hạo, ánh mắt của hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào nhân ảnh phía trên kia.

Cảm nhận được cái nhìn đầy nóng bỏng của hắn, Nhược Lam nghiêng đầu đáp lại hắn bằng một nụ cười nhẹ. Tuy chỉ là một nụ cười thoáng qua nhưng đối với Nam Phong Thiên Hạo, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tim hắn lỗi nhịp.

Tiếng đàn vừa dứt, điệu vũ cũng dừng, văn võ bá quan đồng loạt vỗ tay khen ngợi không ngứt. Tư Mã Yến vui mừng cúi đầu nói:

“Đa tạ. Cũng là nhờ có Quận chúa tận tình giúp đỡ ta, nếu không e rằng hôm nay Tư Mã Yến sẽ trở thành trò cười mất”.

“Ta cũng chỉ là góp một chút sức lực mà thôi, thành công hay không đều do chính công chúa tự thân phấn đấu”. Nhược Lam lúc này cũng đã đáp xuống mặt đấy, ôn nhu nói.

Tuy rằng ngoài mặt luôn ác khẩu với nàng nhưng thật ra Nhược Lam cũng không ghét bỏ gì Tư Mã Yến cả. Tính cách của nàng chân thật và phóng khoáng Nhược Lam chẳng qua là không muốn cuộc sống sau này của nàng bị vùi lấp trong chốn hoàng cung xa hoa này cho nên mới ra sức ngăn cản nàng cùng Nam Phong Thiên Hạo. Hôm qua Tư Mã Yến đã đích thân hạ mình nhờ đến sự giúp đỡ của Nhược Lam, Nhược Lam cũng không ích kỷ đến mức mặc kệ không giúp.

Tịnh phi ngồi bên cạnh âm thầm cắn răng liếc về phía Nam Phong Thiên Hạo, vừa rồi nàng tình cờ bắt gặp ánh mắt mà hắn dành cho Phi Điệp quận chúa, ánh mắt ấy tuyệt đối không phải là ánh mắt mà một biểu ca nên dành cho biểu muội. Hắn lúc nào cũng giấu kín suy nghĩ của mình đằng sau đôi mắt sâu không thấy đáy, vậy mà hôm nay cư nhiên để lộ ra ngoài. Nàng thật sự không cam tâm, người ở bên cạnh hắn lâu nhất chính là nàng, người được hắn sủng ái nhất phải là nàng. Tại sao hôm nay lại có sự thay đổi lớn đến như vậy? Bàn tay nắm chặt gấu áo, Tịnh phi thanh âm nũng nịu nói:

“Hoàng thượng! Thần thiếp có một thỉnh cầu, mong người đáp ứng”.

Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày, lạnh lùng hỏi:

“Là chuyện gì?”

“Phi Điệp quận chúa tài mạo song toàn được người người yêu quý, hiện tại nàng cũng đã mười bảy thế nhưng vẫn chưa có hôn sự, sẵn dịp các văn võ bá quan có mặt đông đủ tại đây, thần thiếp thiết nghĩ người nên ban hôn cho nàng.” Tịnh phi vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Nhược Lam.

Vừa nghe đến hai chữ ban hôn, Nam Phong Thiên Hạo cả người căng cứng, trừng mắt nhìn Tịnh phi. Ngươi là đang thử thách tính kiên nhẫn của trẫm sao? Nếu không phải ngươi là nữ nhi của Đỗ Minh Sơn, trẫm hôm nay nhất định sẽ xử tử ngươi.

Bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của hắn, Tịnh phi giật mình, bàn chân trong vô thức lùi lại mấy bước, mi mắt cụp xuống không dám nhìn hắn.

Đỗ Minh Sơn nhíu mày nhìn nữ nhi của mình, sau đó tiến lên phía trước, cung kính nói:

“Hồi hoàng thượng, nếu thật sự người muốn ban hôn cho Quận chúa, vậy thì vi thần xin mạn phép đề cử trưởng nam của thần Đỗ Minh Tự, hắn…”

Không đợi cho hắn nói hết câu, Nhược Lam lập tức tiến về phía Nam Phong Thiên Hạo, nắm lấy ống tay áo của hắn, nhanh nhảu nói:

“Ai nha, ai nói với các ngươi ta không có hôn sự, hoàng thượng đã sớm an bài cho ta rồi, chỉ là hiện tại không tiện để công bố mà thôi, biểu ca người nói xem có đúng hay không?”

“Ân, trẫm xác thực có điều này. Hôn sự của Quận chúa trẫm đã sớm có dự định”. Nam Phong Thiên Hạo gật đầu trả lời. Tiểu nha đầu này thật là giảo hoạt, mới đó đã đem mọi chuyện đổ lên đầu hắn rồi.

Nghe đến đây, sắc mặt Tịnh phi và Đỗ Minh Sơn đen đi vài phần, văn võ bá quan cũng nhôn nhao cả lên. Bệ hạ đã chọn phò mã cho Quận chúa rồi sao?

Không biết là người nhà nào may mắn như vậy. Bọn họ thật sự muốn biết nha.

Thu hết biểu tình của Tịnh phi vào trong mắt, nụ cười trên môi Nhược Lam sâu thêm mấy phần, kế đó nó bày ra một dáng vẻ thập phần mệt mỏi, nhìn Nam Phong Thiên Hạo nói:

“Biểu cả, muội muội cảm thấy mệt mỏi, có thể trở về trước nghỉ ngơi hay không?”

“Ân”. Nam Phong Thiên Hạo lại tiếp tục gật đầu. Hừm nha đầu khôn lõi, nàng là biết nếu tiếp tục ở lại nhất định sẽ bị Tịnh phi soi mói cho nên lấy cớ thoát thân đây a.