Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 83: Mộng ảo lu mờ (6)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Bài ca kết thúc, Nhược Lam thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nào ngờ lại bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, khẽ nhoẻn nụ cười, nó đáp lại cái nhìn của hắn.

Bạch Thụy Phong giật mình, vội vàng quay đầu sang chỗ khác. Những người còn lại bao gồm cả Huyền Viên Thiên Mặc lẫn Lãnh Khiết Hàn đều say đắm nhìn Nhược Lam. Bọn họ rất ít khi nhìn thấy Nhược Lam cười, mỗi lần thấy họ nàng không chau mày thì cũng chỉ nhếch miệng cười nhạt một cái, đây là lần đầu tiên nàng cười tươi để lộ lúm đồng tiền sâu như vậy. Nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt của Huyền Viên Thiên Mặc và Lãnh Khiết Hàn, Nhược Lam thu lại nụ cười, đôi lông mày nhíu lại tỏ vè không vui.

Nhận ra sự thất thố của mình, Huyền Viên Thiên Mặc ho khẽ vài tiếng, sau đó nói

“Quả nhiên là tài nữ của Long Thịnh Hoàng Triều, quả nhân tâm phục khẩu phục”

“Hoàng thượng, người quá khen rồi.” hược Lam nhàn nhạt đáp.

“Ha ha không cần khách sáo như vậy chứ. Nào, nâng ly hưởng thụ yến tiệc đêm nay đi!” Lãnh Khiết Hàn lên tiếng, xua tan bầu không khí có phần bức bách giữa hai người họ.

Dứt lời, văn võ bá quan đều tuân lệnh nâng ly, cung chúc quân vương của. Và cứ thế, yến tiệc trôi qua một cách nhanh chóng cũng như nhàm chán theo cái cách mà Nhược Lam cảm nhận.

Ngọc Huyền Cung.

Nhược Lam tựa lưng vào khung cửa sổ dể mặc cho gió thu vờn nhẹ lên tóc mai, khẽ khép hờ đôi mắt, nó thả mình trôi theo dòng suy nghĩ. Bất chợt, mùi thơm của Dạ Lý Hương xộc vào mũi làm nó giật mình. Vội vàng mở mắt, Nhược Lam liền nhìn thấy hắn, trên tay hắn cầm một đóa tường vi lam xanh biếc. Khẽ thở dài Nhược Lam nói:

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Tặng hoa cho nàng!”

Nhược Lam vươn tay với lấy cành hoa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi:

“Ngươi thật sự yêu thích ta? Vậy thì có thể làm cho ta một việc không?”

“Có thể, ngoại trừ việc đó.” Hắn không do dự liền trả lời.

“Vậy giữa giang sơn và ta, cái nào quan trọng?”

“Cả hai đều quan trọng.”

Nhược Lam rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau đó mới cất tiếng:

“Đôi khi chỉ có thể chọn một!” Dứt lời, nó đóng cửa sổ lại, để mặc cho ai kia ngẩn ngơ bên ngoài.

Sau khi đóng cửa sổ, Nhược Lam leo lên giường tính ngủ một giấc thật sâu, mọi chuyện để mai tính. Thế nhưng nằm chưa được bao lâu, nó liền bật dậy, thanh âm thập phần lo lắng:

“Bạch Bạch, ngươi đâu rồi!”

“Hắn đi cả ngày nay rồi, vẫn chưa thấy về” Liễu Mặc chui ra khỏi chăn, dụi dụi mắt nói.

Nghe Mặc Mặc nói vậy, Nhược Lam càng thêm lo âu, nghiêng đầu nhìn Lãnh Huyết:

“Đêm nay có phải hay không là ngày thiên mệnh của hắn?”

Lãnh Huyết chỉ gật đầu mà không nói gì thêm. Nhìn biểu hiện của hắn, Nhược Lam trong lòng thầm mắng bản thân đã quá vô tâm, sao có thể quên mất cái ngày này.

Lãnh Huyết và Liễu Mặc bốn mắt nhìn nhau liếc qua liếc lại, sau đó Lãnh Huyết lên tiếng:

“Chủ nhân, giờ người có lo lắng cũng không được gì, thiên kiếp này chỉ hắn mới có thể hóa giải, người khác không giúp được!”

“Đúng vậy a, chúng ta có muốn cũng không giúp được đâu.” Liễu Mặc phụ họa thêm.

“Nhưng ban đầu ta đã hứa sẽ giúp hắn, vậy mà…” Nhược Lam ngập ngừng trong giây lát rồi tiếp tục nói: “Ta có thể nhìn thấy hắn chứ?”

“Thật ra thiên kiếp cũng giống như việc bế quan tu luyện, cần nhất chính là sự tập trung cao độ, tuyệt đối không được để người ngoài đi vào. Thiên kiếp cũng vậy, nếu như người cứ cố chấp muốn bước vào thiên mệnh của hắn, e rằng không những không giúp được mà chính là càng hại hắn mà thôi.” Lãnh Huyết nhíu mày đáp.

“Nhưng mà, ta chỉ có thể nói Bạch Bạch hiện đang rơi vào Bích Xuân Hồ.” Liễu Mặc nói chen vào.

“Thiên kiếp của yêu tinh có rất nhiều dạng, một trong số đó là Bích Xuân Hồ, hay còn có cái tên khác là hồ dệt mộng, bất cứ kẻ nào rơi vào nơi này đều chìm trong cơn mộng mị không thể thoát ra. Bích Xuân Hồ sẽ tái tạo lại nỗi lo lắng nhất trong lòng của những kẻ sơ ý rơi vào thành giấc mộng, sau đó….” Lãnh Huyết bỏ lửng câu nói, quay đầu nhìn về phía Nhược Lam.

Thấy vẻ do dự trong đôi mắt của Lãnh Huyết, Nhược Lam run rẩy nói:

“Sau đó…sau đó thì thế nào?”

“Sau đó sẽ khiến họ tự sát trở thành vong hồn nơi Bích Xuân Hồ, mãi mãi không được siêu thoát.”

“Không có ngoại lệ?” Sắc mặt Nhược Lam tái nhợt, thanh âm suy yếu hỏi.

“Có, chỉ có duy nhất ba người là thoát ra khỏi nơi đó, nhưng ba người kia đều đã là cao nhân đắc đạo, còn Bạch Bạch thì…”

“Bích Xuân Hồ là thiên kiếp giết người trong giấc mộng, cũng là thiên kiếp có tính sát thương rất cao, nếu như Bạch Bạch có thể vượt qua vậy thì con đường đắc đạo của hắn chắc chắn sẽ vượt trội hơn những yêu hồ khác.” Liễu Mặc nói.

Lãnh Huyết thở dài buông một câu:

“Chuyện đã đến nước này thì phải chờ xem số kiếp của hắn.”

Nhược Lam lo lắng không thôi, đôi bàn tay siết chặt thành quyền. Bạch Bạch ngươi nhất định phải vượt qua, ta còn có rất nhiều dự định cho ngươi, chẳng phải lúc trước đã hứa sẽ giúp ngươi và Lưu Tử được ở bên nhau sao? Cho nên, ngươi nhất định phải toàn mạng trở về.

Trong lúc đó, một đạo ánh sáng xanh luồn qua khe cửa, tiến lại gần Nhược Lam rồi lóe sáng:

“Quận chúa, có tin tức mới.”

Nghe vậy, Nhược Lam ngẩng đầu lên, thanh âm có phần hơi mệt mỏi hỏi

“Chuyện gì?”

“Ở Vô Ngân Quốc có một sơn cốc tên gọi Bất Thiên Nhai, nơi này cây cối âm u, cỏ dại rậm rạp che phủ lối đi, phàm là ngoại nhân nếu bước vào đó liền một đi không trở lại. Theo lời đồn đại thì Bất Thiên Nhai là nơi những cao thủ về cổ cư ngự, vừa rồi thần đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Huyền Viên Thiên Mặc và Lãnh Khiết Hàn. Bọn họ nói…” Nhậm Tề ngập ngừng nhìn Nhược Lam.

“Họ nói gì ?” Nhược Lam xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng hỏi:

“Lãnh Khiết Hàn nói rằng đã hạ cổ hoàng đế của Long Thịnh Hoàng Triều.”

Khác với suy nghĩ của Nhậm Tề, Nhược Lam không hề hoảng hốt, cũng không hề kinh ngạc, nó chỉ nhướng nhẹ lông mày, trầm mặc một lúc, sau đó nói tiếp:

“Còn gì nữa không?”

“Hắn bảo tâm ý của hoàng đế bệ hạ đã bị thao túng, đội quân sát thủ của Huyền Viên Thiên Mặc cũng đã đến kinh thành, chỉ cần có lệnh, lập tức hành động.”

Nhược Lam cúi đầu suy nghĩ, nhanh như vậy sao? Vậy là điều gì đến cuối cùng cũng phải đến, muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi.

“Tiêu Kiếm, ngươi hãy chuyển lời đến đại ca, nói với huynh ấy rằng bằng mọi giá phải truy cho ra tung tích của đội quân sát thủ, nếu có thể giết được liền giết.” Nhược Lam lạnh lùng phân phó.

Dứt lời, một bóng đen lướt nhẹ bên khung cửa sổ, khẽ gật đầu sau đó liền biến mất.

“Chủ nhân, bao giờ chúng ta trở về Long Thịnh?” Liễu Mặc nắm lấy ống tay áo của Nhược Lam, lo lắng hỏi.

“Các ngươi biết không thuật đúng chứ?”

“Biết, dĩ nhiên biết, người muốn chúng ta sử dụng nó đưa người về Long Thịnh?” Liễu Mặc nhanh nhảu trả lời.

“Ân. Ngày mốt chúng ta sẽ trở về.”

Lãnh Huyết ngồi một bên, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, thanh âm trầm thấp nói:

“Không cảm nhận được nguyên khí của Bạch Bạch nữa rồi.”

Bích Xuân Hồ.

Bạch Bạch một thân bạch y ướt đẫm chìm vào giấc ngủ sâu dưới đáy hồ muôn trượng. Hắn đang nằm mộng, một giấc mộng làm hắn vĩnh viễn không muốn tỉnh giấc.

Trong giấc mơ, Bạch Bạch thấy mình quay trở về Lưu phủ ở kinh thành, hắn vui mừng chạy đến thư phòng tìm Lưu Tử, nào ngờ khi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy hắn đang ôm ấp một nữ nhân trong lồng ngực. Bạch Bạch run rẩy, nấc lên từng tiếng khiến Lưu Tử cùng nữ nhân kia giật mình quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Bạch Bạch nữ nhân kia nũng nịu kéo áo Lưu Tử hỏi:

“Tướng công. Ai vậy, sao lại vô phép tắt như thế, dám xông thẳng vào Lưu phủ.”

Lưu Tử nghe vậy, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân kia, thanh âm mang đầy giận dữ:

“Chỉ là một nha hoàn vô phép tắc, người đâu, đem ả đánh ba mươi trượng!”

“Lưu Tử, chàng…” Bạch Bạch vươn cánh tay run rẩy, thanh âm đầy uất hận.

Lời còn chưa nói hết liền bị hạ nhân lôi ra xử phạt sau đó kéo hắn nhốt vào kho chứa củi.

Bạch Bạch hốc mắt đỏ hoe, hắn không biết vì cái mông bị đánh ba mươi trượng mà đau đến chảy nước mắt hay là do trái tim của yêu hồ đã tan vỡ theo khoảnh khắc đó mất rồi. Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, chàng lại thay đổi như vậy? Chẳng phải trước kia đã hứa sẽ thú mỗi mình ta thôi sao, tại sao bây giờ lại thay lòng? Nam nhân trên thiên hạ quả nhiên là kẻ đa tình, tuyệt đối không thể tin tưởng bất cứ ai. Bạch Bạch hai tay nắm chặt nhánh củi khô, đôi mắt đầy hận ý hóa thành đồng tử màu đỏ.

Bất chợt trời đổ mưa, mưa to không ngớt, gió thổi mạnh đến nổi bật tung cửa sổ thư phòng của Lưu Tử. Lưu Tử nhíu mày, toan gọi hạ nhân đến thì một bóng trắng nhanh như chớp xuất hiện trước mặt hắn. Là Bạch Bạch, giờ đây hắn đã lộ nguyên hình của một con yêu hồ, vẫn là hình dạng của con người nhưng xuất hiện thêm đôi tai và cả cái đuôi màu trắng, đôi mắt Bạch Bạch đầy phẫn ý, thanh âm lạnh lùng truy vấn:

“Vì sao lại phản bội ta, vì sao lại thú thê tử?”

“Phản bội? Ai phản bội ai? Là ai lừa dối ai? Ngươi là nam nhân hơn nữa còn là yêu hồ, ngươi lấy tư cách gì yêu cầu ta phải thú một mình ngươi, có phải hay không ngươi muốn Lưu gia tuyệt tự, có phải hay không ngươi muốn hài tử của ta cũng là yêu quái giống như ngươi. Năm ngày trước ta tình cờ gặp một đạo sĩ, hắn nói rằng ta đang ở bên cạnh một yêu hồ, hơn nữa yêu hồ này còn là nam nhân. Vị đạo sĩ bảo rằng chỉ cần dùng thanh chủy thủ này đâm xuyên qua tim ngươi thì Lưu gia mọi sự sẽ bình an.” Lưu Tử vừa nói vừa lôi trong tay áo một thanh chủy thủ sắc nhọn chỉ về phía Bạch Bạch

Bạch Bạch ngây người, thanh âm chứa chang sự tuyệt vọng:

“Vậy nên chàng tin lời hắn?”

“Tin, chẳng phải ngươi bây giờ đã lộ nguyên hình rồi sao?” Lưu Tử cười nhạt đáp.

“Cho nên chàng thú người khác, cho nên chàng vứt bỏ ta? Ta vì muốn trở thành con người, vì muốn được ở bên cạnh chàng đời đời kiếp kiếp mà hàng ngày đều tu tâm dưỡng tính, không hề giết hại con người, cũng không loạn phá nhân gian, ta đã làm gì sai, tại sao chàng đối xử với ta như vậy?” Nước mắt đau thương của Bạch Bạch rơi xuống, vừa chạm vào nền nhà liền hóa thành tro bụi.

Lưu Tử chau mày không nói gì, đôi mắt của hắn có hơi dao động khi nhìn thấy nước mắt của Bạch Bạch nhưng là rất nhanh sau đó liền trở về lạnh băng như cũ. Nhìn thấy ánh mắt đó của Lưu Tử, ánh mắt cạn tình không còn chút vấn vương nào, Bạch Bạch biết mình đã hết hi vọng. Thì ra mẫu thân nói không sai, đừng bao giờ tin vào thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu, cũng đừng bao giờ tin tưởng vào nam nhân trên thiên hạ. Là hắn đã sai, đã sai thật rồi. Nghĩ đến đây, Bạch Bạch bỗng nhiên cười lớn, thanh âm u uất nói:

“Ha ha! Phải ta là hồ ly, hơn nữa còn là nam nhân, ta biết mình không xứng với ngươi, nhưng tình này là thật, con tim này đang rỉ máu vì ngươi cũng là thật, chỉ tiếc rằng ngươi không xứng với nó!”

Dứt lời, Bạch Bạch lao người về phía thanh chủy thủ trên tay Lưu Tử, mũi dao sắc nhọn đâm xuyên trái tim của hắn, từng giọt máu tươi ồ ạt chảy ra, thấm đẫm cả vạt áo tinh khôi.

Lưu Tử hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Bạch Bạch, ánh mắt băng lãnh ban nãy giờ đây đã phủ một màn sương tăm tối. Hắn không biết phải làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia máu chảy lệ rơi.

“Ta yêu chàng, mãi mãi yêu chàng, cho dù chàng có phụ ta, có hận ta, ta vẫn muốn được yêu chàng.” Bạch Bạch dùng hơi thở cuối cùng để nói những lời đó, lời vừa dứt, cơ thể của hắn cũng tan thành mây khói rồi biến mất vào không trung.

Nhìn nguyên hồn của Bạch Bạch tan biến, Lưu Tử chỉ có thể hét lên thanh âm đầy bất lực

“ Không…”

Tình này trao chàng là thật, trái tim này rỉ máu cũng vì chàng

Mộng ảo dệt thành từ nay đứt đoạn, cuối xin chàng mãi mãi đừng quên ta…