Giang Nam Tiếu Nương Tử

Chương 4




Vân trung thùy ký cẩm thư lai?

Nhạn tự hồi thì nguyệt mãn tây lâu

Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu

Nhất chủng tương tư lưỡng chủng nhàn sầu

(Trong mây, ai gửi cẩm thư đến?

Chim nhạn quay về khi trăng trải khắp

Tây lâu, hoa tự lung lay nước tự chảy

Một loại tương tư hai loại sầu.)

Đảo mắt thì giao thừa đã sắp đến, mấy ngày nay Hạ Hà đều vội vàng rửa dọn sạch sẽ trong ngoài Di Thấm viện, nhưng thật ra Nguyễn Túy Tuyết kêu nàng không cần làm việc, còn cười nói dù sao cũng sẽ không có người đến Di Thấm viện.

“Tiểu thư, sao người lại nói như vậy chứ? Nói không chừng tối nay Trang chủ sẽ tới, tối nay là ngày cả nhà đoàn viên nha.” Hạ Hà dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ.

“Hạ Hà, vậy tối nay ngươi tự lo liệu đi.” Nguyễn Túy Tuyết chỉ thản nhiên nói như vậy.

Rất nhanh trời đã tối, Hỉ nhi, nha hoàn bên người trang chủ quả nhiên đi vào Di Thấm viện: “Phu nhân, trang chủ mời phu nhân đi qua tiền thính cùng mọi người dùng bữa.”

Hạ Hà ở bên cạnh nghe xong, đáy mắt mang ý cười. Tiểu thư còn nói trang chủ sẽ không để ý đến người, đây không phải là trang chủ đã sai người đến mời rồi sao?

Nguyễn Túy Tuyết cũng không thèm nhìn tiểu nha hoàn, mở miệng liền hỏi: “Còn có những ai nữa?”

“Bẩm phu nhân, có trang chủ, Hàn phu nhân cùng một vài bằng hữu của trang chủ nữa ạ.”

Hạ Hà vừa nghe, ý cười nơi đáy mắt biến mất, thâm tâm than thầm một tiếng không tốt. Sao mà thị thiếp mới nạp của trang chủ, Hàn Phượng Cẩm đã ở đó? Vậy phu nhân xác định chắc chắn sẽ không đi.

“Nói với Trang chủ, bởi vì trời lạnh, vết thương ở cổ tay ta bị đau, đã đi ngủ trước.” Nguyễn Túy Tuyết thản nhiên nói.

“Phu nhân......” Mặt Hỉ nhi có chút biến sắc.

“Sao nào? Chẳng lẽ ta còn phải ở trước mặt mọi người chìa tay ra, mới có thể nghỉ ngơi sao?” Nguyễn Túy Tuyết giận dỗi nói.

“Không......Không dám, Hỉ nhi không dám. Hỉ nhi sẽ bẩm báo lại với trang chủ. Phu nhân, Hỉ nhi cáo lui trước.” Tiểu nha hoàn sợ hãi vội vã lui xuống.

“Tiểu thư....” Hạ Hà lo lắng gọi một tiếng.

“Hạ Hà, ta muốn ngồi một mình, ngươi lui ra trước đi.”

“Không, Hạ Hà muốn ở chỗ này. Hôm nay là giao thừa, Hạ Hà muốn cùng tiểu thư đón giao thừa. Hạ Hà không ầm ĩ, chỉ mong tiểu thư đừng đuổi Hạ Hà đi...”

“Tùy ngươi vậy.” Nguyễn Túy Tuyết chỉ khẽ nói một tiếng, liền lâm vào trầm tư.

Hạ Hà đứng ở rất xa, không dám quấy rầy chủ tử.

Trang chủ cũng thật quá vô tình, nhớ ngày đó tiểu thư vì hắn, không tiếc cùng cha mẹ đẻ xa cách, còn rất kiên định nói với lão gia, cho dù ngày sau lưu lạc đầu đường cũng chính là nàng chọn, nàng sẽ không oán trách song thân, chỉ cầu phụ thân thành toàn.

Nàng chưa từng thấy qua tiểu thư dịu dàng hiền thục phản kháng lão gia, có thể thấy được tiểu thư có bao nhiêu tình cảm với trang chủ. Trang chủ bộ dáng tuấn tú lịch lãm, cũng là người trọng tình nghĩa, lúc trước nàng cho rằng lựa chọn của tiểu thư là chính xác, lại không nghĩ rằng, trang chủ cùng tiểu thư thành thân mới hơn một năm đã nạp thiếp, tiểu thư cắt cổ tay kháng nghị, trang chủ vẫn nạp thiếp. Tiểu thư được thần y Triệu Vô Ngôn hao hết thiên tân vạn khổ cứu trở về, sau đó liền không hề đề cập tới trang chủ nữa.

Việc này cũng đã gần một năm, trừ bỏ mấy ngày đầu, trang chủ cũng không tới Di Thấm viện thăm tiểu thư......Đêm nay là giao thừa, nàng tuyệt đối không để tiểu thư ở một mình, nói cái gì cũng muốn ở bên người tiểu thư.

Hạ Hà nhìn chủ tử lấy ra một quyển sách, nàng không biết chữ, trên sách viết gì nàng cũng không biết, chỉ nhìn chủ tử ngơ ngẩn lật hết tờ này tới tờ khác, vẻ mặt không giống như đang đọc sách, giống như ngồi ngây người lặp đi lặp lại động tác, nàng biết tiểu thư chính là đọc sách để đè nén cảm xúc của mình. Không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng đột nhiên nói: “Tiểu thư, người có thể dạy nô tỳ biết chữ được không?"

Quả nhiên, Nguyễn Túy Tuyết bị thỉnh cầu của Hạ Hà dọa đến hoảng sợ. Nàng liếc mắt nhìn nha hoàn một cái, sau đó liền cười nói: “Có gì không thể chứ? Chờ thêm một năm nữa, ngươi cũng mười sáu tuổi rồi, phải biết một ít chữ. Trước đây ta cũng là không biết chữ, biết chữ rồi mới biết được rất nhiều lạc thú đó. Đến đây, Hạ Hà, ngươi ngồi đây, quyển sách này là bách gia tính, trước tiên ta dạy ngươi viết tên của ngươi.”

Vì thế, Hạ Hà trong đêm giao thừa bắt đầu học chữ. Vốn nàng chỉ là không muốn tiểu thư đắm chìm trong bi thương, không nghĩ tới tiểu thư thật sự dạy nàng học.

Tết nguyên tiêu, Kinh thành…

Chạng vạng tối, Hạ Hà chạy xe ngựa về hướng ngoại ô. Đến rừng trúc, nàng dừng xe lại như trước, tính đi qua rừng trúc đến nhà của Trúc Lâm Biên, Nhưng hôm nay nàng vừa ngừng xe ngựa, lại thấy trước mặt có một gian phòng nhỏ, Trúc Lâm Biên đang ra sức cố định cửa gỗ ở trên phòng.

“Trúc đại ca!”

“Ừ.” Mơ hồ trả lời, hắn vẫn chuyên chú đóng cửa gỗ.

Hạ Hà không muốn làm vướng bận hắn, liền ở một bên ghế đá ngồi xuống. Đây là một tảng đá lớn, được tạc thành ghế có chỗ tựa lưng, ngồi xuống có một loại cảm giác thoải mái. Tại đây, ghế đá còn có mấy cái, không có chỗ tựa lưng, chính là trên mặt làm sạch để cho người ngồi mà thôi. Xung quanh còn có bàn trúc. Ở trong rừng trúc, bàn trúc ghế đá rất có ưu nhàn tình thú, giống như nho sĩ thời Ngụy Tấn, viết lên tình sử về rừng trúc.

Trúc Lâm Biên rốt cục làm xong cánh cửa, đó cũng là phiến cửa gỗ mà không phải Hạ Hà trước đó vài ngày đã nhìn thấy sao?

“Trúc đại ca chuyển nhà?” Hạ Hà đưa khăn mặt trên bàn trúc cho hắn.

“Ừ.” Trúc Lâm Biên gật gật đầu, không có nói nhiều.

Hạ Hà ngẩng đầu nhìn hắn. Vì sao chuyển nhà chứ? Nàng muốn hỏi, lại không dám hỏi. Lần trước bởi vì chính mình lỡ lời mà khổ sở nửa ngày, nàng cũng không muốn tết nguyên tiêu lại tự mình phá hỏng không khí đâu.

Trúc Lâm Biên làm xong cửa thì trời đã muốn tối. Hạ Hà đem đồ trên xe ngựa xuống, đặt lên bàn trúc, bên trong là đường, bánh trôi cùng một ít bát đũa. Hạ Hà nhanh chóng rửa sạch nồi ở phòng nhỏ. Hóa ra tài sản của Trúc Lâm Biên không nhiều lắm đều đã chuyển hết tới đây.

Phòng ở này so với ban đầu lớn hơn một chút, nhưng nếu so sánh với nơi ở của Hạ Hà, đây chỉ là một chỗ che gió trú mưa mà thôi. Tuy rằng Hạ Hà ở tại sương phòng phía sau Di Thấm viện, nhưng mà trong phòng rộng rãi cũng có thể so sánh với một căn nhà nhỏ khang trang, còn nữa, giường của Trúc Lâm Biên cũng giống như là mấy thanh gỗ ghép lại mà thôi.

Nhìn Hạ Hà bận rộn như vậy, Trúc Lâm Biên cũng dừng việc, dùng ánh mắt dõi theo nàng, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Trúc đại ca, hôm nay là tết nguyên tiêu, Hạ Hà ở đây nấu bánh trôi ngắm trăng được không?” Hạ Hà một mặt vội vàng thả bánh trôi vào nồi nước đang sôi, một mặt nói.

Trúc Lâm Biên không đáp lời, hắn ngồi trên ghế đá uống nước, hai mắt không dám nhìn về phía Hạ Hà, cứ nhìn chằm chằm kẹo và điểm tâm mà trước đó vài ngày nàng mang đến để trên bàn trúc, thầm tưởng tượng ăn vào miệng sẽ đầy ngọt ngào.

“Trúc đại ca, huynh không cần lo lắng, phu nhân nhà muội sau này mồng một mười lăm hàng tháng niệm phật ở nội đường để tĩnh tâm, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy, cho nên muội ở chỗ này không sao.” Giống như nhìn ra băn khoăn của hắn, Hạ Hà chủ động giải thích.

Hắn vẫn đang trầm mặc. Hắn từ nhỏ đến lớn đều vì có miếng cơm ăn mà vất vả, đói khổ lạnh lẽo, quá trình trưởng thành không tránh khỏi có ác mộng. Đón năm mới? Nguyên tiêu? Những thứ này đối với hắn mà nói đều là xa xỉ, cho tới bây giờ hắn cũng không dám mơ tưởng một ngày kia sẽ có người vì hắn nấu bánh trôi nguyên tiêu......Trúc Lâm Biên tràn đầy cảm động, lại có nhiều cảm xúc muốn bộc lộ ra....

Không! Hắn không thể để cho tình cảm của mình lộ ra. Hắn cái gì đều không có, đối với sự ấm áp như mặt trời của nàng, hắn không nên có ảo tưởng, nếu làm cho tình cảm kịch liệt của chính mình bộc phát, hắn sẽ làm hại nàng, hắn sẽ khiến nàng lâm vào cảnh bị người khác nhạo báng, cho nên... hắn chỉ cần đứng ở xa nhìn nàng, bảo vệ nàng… như vậy là đủ rồi, không thể có chút vọng tưởng không an phận như vậy.

Hạ Hà không phát hiện nam tử bên người, trong lòng đang đau khổ giãy dụa, nàng đem đường bỏ vào trong nồi quấy một chút, múc một thìa lên nếm, vừa lòng gật đầu một cái, quay đầu nói với hắn: “Trúc đại ca, có thể ăn bánh trôi rồi đó.”

Trời cũng tối rồi, ánh trăng bắt đầu tròn đầy, một ngọn nến được thắp lên, dùng chiếc chụp đèn cũ nát chụp lên. Tối nay không có nhiều mây, ánh trăng tinh khiết chiếu sáng trên trời, xen qua rừng trúc chiếu rọi bóng dáng hai người trên mặt đất, kéo thật dài. Vừa ăn canh đậu đỏ vừa hít thở không khí trong rừng trúc, Hạ Hà chỉ uống một chút canh, liền ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.

“Trúc đại ca, huynh xem trên mặt trăng có thỏ ngọc không?”

Trúc Lâm Biên nghe vậy không khỏi bật cười. Chỉ sợ không mấy người nhìn thấy đâu! Hắn buông bát, lẳng lặng nhìn lên bóng hai người. Hạ Hà chính là đưa lưng về phía hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, hẳn là sẽ không biết được....

Hắn vươn người ra một chút. Bóng dáng cao lớn cũng vươn tay. Hắn chậm rãi đem bàn tay chuyển qua đặt lên bóng dáng mái tóc của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve theo hình dáng mái tóc, lòng bàn tay của hắn giống như thật sự đụng đến mái tóc mềm nhẹ như mây của Hạ Hà, trong lòng hắn có chút thỏa mãn nho nhỏ.

Đây là tóc Hạ Hà...

Hắn nở nụ cười. Tiếp theo, hắn chần chờ một chút rồi chậm rãi chuyển bàn tay qua bóng dáng gương mặt nhỏ. Hắn rất chậm rãi di động tới. Bóng tay nhẹ vỗ về khuôn mặt thanh tú, bàn tay thô ráp giống như truyền đến làn da vô cùng trắng mịn kia.

Đây là mặt Hạ Hà......

Trúc Lâm Biên thỏa mãn đắm chìm trong trò chơi cùng bóng dáng trên mặt đất. Đột nhiên …

“Trúc đại ca!”

Hắn nhất thời bừng tỉnh, thu tay về, cúi đầu, vẻ mặt hồng như bị lửa thiêu. Đáng chết! Hắn đang làm cái gì? Nàng đối với hắn tốt như vậy, thế nhưng hắn lại có ý đồ với nàng..... Chuyện này nếu như nàng biết, nàng có chán ghét hắn không? Nàng có đến nữa không? Cuối cùng một ý niệm trong đầu gần như làm cho hắn tan nát cõi lòng, làm cho hắn đau khổ!

“Trúc đại ca, mạo muội hỏi huynh một vấn đề. Vì sao huynh lại gọi là Trúc Lâm Biên?”

Hắn phút chốc ngẩng đầu lên, Hạ Hà vẫn duy trì tư thế như cũ đưa lưng về phía hắn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tinh khiết, Trúc Lâm Biên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm tạ ông trời!

Hắn đỏ mặt, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Bởi vì......Bởi vì người khác đều gọi ta như vậy.” Hắn cũng cảm tạ bóng đêm che đi khuôn mặt đỏ rực của hắn.

Hạ Hà xoay người lại nhìn hắn: “Người khác vì sao lại gọi huynh như vậy?”

“Bởi vì cha mẹ ta mất sớm, cũng không có đặt tên cho ta… mà có lẽ là có, nhưng ta cũng đã quên.... Từ khi ta nhận thức đến nay liền ở tại rừng trúc kiếm ăn.” Tròng mắt đen của Trúc Lâm Biên đột nhiên nhìn xuống dưới.

Ngừng một chút hắn như là hạ quyết tâm tiếp tục nói xong: “Ta..... trước đây là hành khất, sau khi lớn lên thì săn thú....Vì để thuận tiện cho việc mua bán da thú, người khác mới gọi là Trúc Lâm Biên.” Hắn vốn không nghĩ cho Hạ Hà biết mình từng làm hành khất, nhưng hắn không muốn có nửa điểm giấu diếm nàng. Nếu Hạ hà bởi vậy mà coi thường hắn, hắn cũng chấp nhận.

Nhưng Hạ Hà cũng không phải nữ nhân như vậy, nàng cho rằng hắn có thể sống sót bằng chính sức của mình là chuyện rất khó. Hơn nữa quá trình trưởng thành của hắn đầy cực khổ, nhưng hắn vẫn đang sống, còn thật sự làm tốt chuyện của mình, không cam chịu......Hắn thật vĩ đại!

Hạ Hà càng thêm bội phục Trúc Lâm Biên, nàng đối với hắn ngọt ngào tươi cười. Người vĩ đại hẳn là nên có cái tên thuộc về chính mình.

“Vậy.... Trúc đại ca, huynh hiện tại đã là người trưởng thành, có nghĩ muốn có tên của chính mình?”

“A! Không......Ta......Ta không biết chữ.” Hắn gian nan nói.

“Huynh có thể học nha! Muội vốn cũng không biết chữ, tiểu thư nhà muội mới dạy muội biết chữ, muội cảm thấy rất thú vị đó. Nếu Trúc đại ca không chê, muội cũng có thể dạy huynh nha.” Vẻ mặt Hạ Hà còn ngượng ngùng.

“Được... được.” Hắn không có lý do cự tuyệt.

“Được! Như vậy, đầu tiên phải giúp huynh có một cái tên. Trúc đại ca, huynh thật không nhớ rõ mình họ gì sao?”

Hắn lắc đầu.

“Vậy....Liền tự tìm đi. Quyển sách Bách gia tính kia muội không mang đến, bằng không bên trong có thật nhiều dòng họ, huynh có thể tự chọn đi.”

“Không.....Không cần, cứ theo ý nàng đi.”

“Làm sao có thể tùy tiện chọn? Trúc đại ca muốn có được tên của mình, đương nhiên phải thận trọng tìm. Ừm......Họ Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Nam Cung.....” Hạ Hà tự bảo bản thân nhớ kỹ.

Trúc Lâm Biên đỏ mặt, kỳ thật hắn đã nghĩ tới, chỉ sợ Hạ Hà sẽ cho rằng mình đi quá giới hạn.....Nhưng nghe nàng đã nói quá nhiều, những họ này hắn đều chưa từng nghe qua, vì thế hắn cố lấy dũng khí.

“Họ.....họ Hà thì sao?” Yết hầu của hắn như bị nghẹn, gian nan nói ra những lời này.

“Gì?” Hạ Hà vừa nghe, mắt sáng lên. “Hà đại ca.....Dễ nghe! Được, vậy chọn họ Hà đi.”

Hắn xem bộ dáng phản ứng của nàng dường như không có ghét bỏ liền yên tâm.

“Họ có rồi, vậy.....muốn tên gọi là gì đây?” Hạ Hà lại học cổ nhân đứng dậy, đi tới đi lui, khi thì ngửa đầu, khi thì trầm tư. Hắn nhìn nàng như vậy, cảm thấy rất thú vị.

“Muốn tên gọi là gì đây?” Hạ Hà hé cái miệng nhỏ nhắn nhìn ánh trăng, đột nhiên, đầu óc nàng chợt lóe, cười mở mắt: “Trúc đại ca, huynh cảm thấy “Quan Nguyệt” Hai chữ này thế nào?”

“Quan Nguyệt?”

“Chính là ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Trúc đại ca, huynh không thích ánh trăng sao? Muội thực sự rất thích.”

Hắn gật gật đầu, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.

“Hà Quan Nguyệt.....Hà Quan Nguyệt.....Hay nha! Trúc đại ca, sau này huynh gọi là Hà Quan Nguyệt, muội sẽ gọi huynh là Hà đại ca, sẽ không gọi Trúc đại ca nữa.” Hạ Hà thật cao hứng, từ khi nàng biết chữ tới nay, lần đầu tiên giúp người khác đặt tên, tên này tao nhã lại dễ nghe, thật có cảm giác thành tựu!

Hắn cười cười, gật gật đầu. Từ đó hắn được gọi là Hà Quan Nguyệt, Trúc Lâm Biên như chưa từng tồn tại. Hắn cũng quên mất đủ loại cực khổ đã trải qua, lại hạ quyết tâm, dù sao khả năng hắn nhớ lại gì đó cũng không nhiều, hiện tại Hạ Hà giúp hắn một đại ân, cho hắn một cái tên mới, có lẽ....cũng sẽ cho hắn ký ức mới?

Đêm đó Hạ Hà ngay tại đây dùng nhành cây dạy hắn cách viết ba chữ “Hà Quan Nguyệt” là như thế nào. Hắn có một cái tên hoàn toàn mới, cuộc sống mới, hắn bắt đầu biết chữ!

Từ đó, Nguyễn Túy Tuyết dạy Hạ Hà chữ gì, Hạ Hà sẽ đợi tới lúc trời sáng khi Hà Quan Nguyệt khiêng củi đến dạy chữ cho hắn. Dần dần, hai người nhận biết chữ ngày càng nhiều, Nguyễn Túy Tuyết cũng đem sách đọc rồi đưa cho Hạ Hà, nàng đọc xong lại cho Hà Quan Nguyệt đọc, thật sự là đạt tới công dụng lớn nhất của sách.

Khi mồng một hay mười lăm hàng tháng, Hạ Hà cùng Hà Quan Nguyệt đều thảo luận nội dung đọc trong sách, Hà Quan Nguyệt cũng không đi săn thú. Nhu cầu cuộc sống cá nhân của hắn không nhiều lắm, tiền củi Di Thấm viện trả cho hắn đủ sống qua ngày, bởi vậy hắn liền sáng sớm khiêng củi đến, mang đến phía sau Di Thấm viện, sau đó đưa Hạ Hà đi chợ, nếu Hạ Hà không có việc gì, hắn trở về phòng nhỏ trong rừng trúc đọc sách. Dần dần, khí chất thô ráp của hắn có biến hóa, tuy rằng từ trên xuống dười của cơ thể đều có vết sẹo, nhưng hắn thoạt nhìn còn có chút phong độ của người trí thức, khi nói cũng có đạo lý rõ ràng, tuy rằng cách nói của hắn vẫn giống trước.

Hắn mong đợi nhất là ngày đầu tháng, hay ngày mười lăm, bởi vì Hạ Hà sẽ ở phòng nhỏ cả một ngày, hai người học bài, nói chuyện phiếm, có khi chuyện gì cũng không làm, chỉ là ở trong rừng trúc mà thôi, hắn đều cảm thấy rất vui vẻ. Sinh mệnh của hắn bởi vì Hạ Hà mà thay đổi, hắn không hề cô độc, hắn có một bằng hữu tri tâm.

Hôm nay là mười lăm, nhưng trong lòng Hà Quan Nguyệt lại cảm thấy buồn, bởi vì Hạ Hà không có tới. Hắn trừng mắt nhìn quyển “Sơ học nhớ” trên bàn trúc, đó nguyên bản là Bách khoa toàn thư của hoàng tử Đường triều biên soạn, bên trong nội dung gì cũng đều có, trước mặt hắn đúng là có tất cả: từ trung hiếu đến lễ nghĩa đều đầy đủ, nhưng hiện tại hắn một chữ cũng xem không vào.

Bởi vì Hạ Hà không có tới!

Hắn biết Hạ Hà vì sao không tới, hôm nay nàng phải cùng Doãn phu nhân Nguyến Túy Tuyết đến miếu thắp hương, ngày hôm qua hắn có nghe nàng nói qua. Hắn chỉ là không thể tĩnh tâm xem sách, hắn muốn gặp nàng giống như những ngày mồng một, mười lăm trước đó. Hôm nay hắn không thấy được nàng, trong lòng giống như có một lỗ hổng lớn.

Hắn muốn đến nhìn nàng! Hắn muốn gặp nàng!

Hà Quan Nguyệt phút chốc đứng bật dậy, đi nhanh về hướng Ninh Tự Thiên....