Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 170: Binh lâm Cao Mật




Uất Trì Cung tuy rằng vóc dáng có phần cao lớn vạm vỡ nhưng lại vô cùng nhạy bén. Y vừa cúi đầu xuống, ngay lúc đó một lang nha bổng bay sượt qua đỉnh đầu quét qua mặt đất.

Trong lòng Uất Trì Cung nổi cơn thịnh nộ, không ngờ rằng tên kia lại dám đánh lén mình. Y một côn đánh trả, dùng đến mười phần sức lực. Chỉ nghe “Binh” một tiếng thật lớn, thiết côn và lang nha bổng va vào nhau, tóe lửa khắp nơi. Tên chủ tướng quân phản loạn Trịnh Đỉnh đánh lén lúc nãy bị chấn động mạnh, liên tiếp lui về sau mấy bước.

Trịnh Đỉnh chỉ thấy cổ họng nhờn nhợt, rồi phun ra một búng máu. Trong lòng gã kinh hãi, vội vã quay ngựa chạy trốn, Uất Trì Cung cũng không đuổi theo, hướng bên kia, đại quân của địch đang đánh tới.

Lúc này, ngoài cửa thành, tiếng vó ngựa ầm ầm như sóng. Giáo úy Dương Húc thống lĩnh hai trăm năm mươi kỵ binh như một con giao long mạnh mẽ xông qua cầu treo, tấn công thành.

Cửa thành đã thất thủ, Uất Trì Cung thống lĩnh năm mươi kỵ binh đã phần nào khống chế được cửa thành. Hơn ngàn binh lính thủ vệ cửa đông thành thấy tình thế trước mắt, đều đã bỏ chạy tứ phía.

Liền sau đó, quân Tùy do Trương Huyễn làm chủ tướng y lệnh tiến công, hơn một vạn quân phản loạn đóng ở huyện Triều Tiên không ai dám ngăn cản, đều lùi về hướng cầu Giao Thủy, trong một lúc binh bại như núi đổ.

Trịnh Đỉnh thấy tình thế nguy cấp, đề phòng quân Tùy qua sông, liền hạ lệnh đốt cầu. Chỉ khoảng nửa khắc sau, trên mặt nước khói dày đặc, cầu bị đốt cháy, sập xuống, đám quân phản loạn không kịp lên bờ, tất cả đều rơi vào nước, mấy ngàn quân phản loạn ở bờ tây không kịp qua cầu, cất tiếng khóc rung tận trời đất.

Lúc này, mấy ngàn quân Tùy phục kích, binh lính ở bờ Tây không còn đường chạy trốn, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Trịnh Đỉnh than thầm một tiếng, quay ngựa chạy nhanh về phía huyện Giao Tây.



Mạnh Nhượng lúc này đang ở Giao Tây. Y có một toà nhà lớn trong huyện thành này, nuôi hơn mười người thê thiếp. Lúc này, y đang dùng cơm trưa, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông báo, y giật mình kinh hãi, vội vàng bỏ đũa, nhanh chóng ra sân.

Ngay lúc này, một tên thân binh vội vã chạy tới, bẩm báo:

- Quân thượng, quân Tùy đã chiếm huyện Cao Mật!

- Sao? – Mạnh Nhượng giật mình kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.

Sau một lúc, y mới có phản ứng. Y hét lớn một tiếng, chạy về phía đầu thành:

- Trịnh Đỉnh đâu? Mau bảo Trịnh Đỉnh tới gặp ta!

Mạnh Nhượng thở hổn hển, huyện Cao Mật thất thủ cũng có nghĩa là lá chắn bên ngoài của y đã bị phá. Nếu như đại quân của Trương Tu Đà mà đánh tới, Giao Tây chắc chắn không giữ được nữa.

Huyện Cao Mật và huyện Giao Tây cách nhau không xa, chưa tới năm dặm. Đứng trên đỉnh thành, có thế nhìn rõ tất cả mọi thứ bên kia bờ sông huyện Cao Mật. Đại kỳ trên cổng thành giờ đây đã đổi thành Long Chiến kỳ của quân Tùy, trong gió rét phần phật tung bay. Mạnh Nhượng cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối đen, một mình y làm sao có thể chống cự nổi đại quân của Trương Tu Đà?

Lúc này, Trịnh Đỉnh vội chạy đến, quỳ gối thỉnh tội:

- Ty chức lâm trận đã bất lợi. Nguyện chịu trách phạt của quân thượng.

Mạnh Nhượng hừ mạnh một tiếng:

- Vô thanh vô tức vứt bỏ huyện Cao Mật. Đây là nguyện ý sao?

Trịnh Khá vạn phần xấu hổ nói:

- Ty chức đã dựa theo lệnh của quân thượng mà tăng cường cảnh giới, cửa thành mỗi ngày chỉ mở một canh giờ. Nhưng đối phương là kỵ binh, bất ngờ tấn công, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, khiến đội quân thủ thành trở tay không kịp. Ty chức không may đã bị thương.

Gã liên tục ho khan, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Mạnh Nhượng lại không giỏi võ nghệ, Những mãnh tướng y coi trọng cũng không nhiều, Trịnh Đỉnh là một trong số đó, lại đối với y rất trung thành và tận tâm. Nếu như giết gã chẳng khác gì tự đả thương chính mình, Mạnh Nhượng không thể không nghĩ lại cho kỹ.

- Đại quân đều rút lui trở về rồi sao?

Mạnh Nhượng giận dữ hỏi gã.

- Khởi bẩm quân thượng, sáu phần đã rút lui nhưng binh lính theo sau lại không chạy kịp, ty chức không thể nào không đốt đoạn cầu nổi, nếu không làm vậy e rằng quân địch sẽ qua cầu nổi đánh đến bờ đông, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Mạnh Nhượng nhìn gã một lúc lâu rồi vung tay lên:

- Dẫn gã đi chữa thương, sau này hẵng xử.

Trịnh Đỉnh biết rõ quân thượng thực ra là đã bỏ qua cho mình rồi, gã quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, theo binh lính đi xuống. Mạnh Nhượng quay đầu, tiếp tục chăm chú quan sát bờ bên kia huyện Cao Mật, trong lòng y vô cùng lo lắng, mặc dù binh lực của y chiếm thế thượng phong, gấp hai lần quân Tùy.

Nhưng trang bị và sức chiến đấu thì lại kém quá xa, số lượng binh lính có thể chiến đấu một cách thật sự chỉ khoảng một vạn người, còn lại đều là đám ô hợp. Y làm sao để có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt chứ?



Sáng sớm hôm sau, Trương Tu Đà thống lĩnh một vạn hai ngàn quân chủ lực đến huyện Cao Mật. Dù rằng Trương Huyễn đã dùng kế ly gián, khiến cho Tả Hiếu Hữu huyện Đông Lai không cứu Mạnh Nhượng, nhưng Trương Tu Đà vốn là người cẩn thận, y chắc chắc không đem toàn bộ đại quân đến Cao Mật. Y đã để tám ngàn quân ở lại đóng giữ quận Tề, tự mình dẫn đại quân đến Cao Mật.

Ở cửa thành, Trương Huyễn cùng với thuộc hạ đón tiếp Trương Tu Đà:

- Ty chức tham kiến đại soái!

Trương Huyễn tiến lên, quỳ một gối thi lễ, sau lưng hắn hơn mười giáo úy cùng nhau quỳ xuống.

Trương Tu Đà vội vàng xuống ngựa, đỡ Trương Huyễn dậy:

- Tướng quân không cần đa lễ, các vị tướng quân xin đứng lên.

- Đa tạ đại soái, ty chức đã hoàn thành mệnh lệnh, đoạt được huyện Cao Mật.

- Trận chiến này đánh rất tốt.

Trương Tu Đà tỏ ý khen ngợi nhìn mọi người cười cười nói:

- Thương vong chưa đến trăm người, lại đánh bại mười ngàn quân địch, cướp được thành, có thể nói là một đòn sấm sét, Trương tướng quân không hổ là chiến tướng công huân trong chiến dịch Cao Câu Ly, ta lĩnh giáo.

- Đại soái quá lời, lần này ty chức chỉ là may mắn giành được thắng lợi, không dám nhận tiếng tăm này.

Trương Huyễn khiêm tốn nói một câu, kéo Uất Trì Cung đến, nhìn Trương Tu Đà cười nói:

- Vị này chính là công thần đã đánh hạ Cao Mật, Uất Trì tướng quân.

Uất Trì Cung vội vàng khom người thi lễ:

- Tham kiến đại soái.

Trương Tu Đà đã từng thấy Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm luận võ, biết y dũng mãnh phi thường hơn người, thân thể vóc dáng lại cao lớn, còn cao hơn mình đến nửa cái đầu, trông như một vị thần, không khỏi khen:

- Không hổ là Cự Linh Thần, Nguyên Khánh võ nghệ mặc dù cao nhưng cũng không dũng mãnh như ngươi, ngươi là đệ nhất mãnh tướng của Phi Ưng quân ta!

- Đa tạ đại soái đã khen ngợi, Uất Trì Cung hổ thẹn không dám nhận.

- Ngươi đã làm rất tốt!

Trương Tu Đà cười ha hả, các tướng vây quanh đều cùng cưỡi ngựa đi vào thành. Trương Huyễn đúng lúc bắt gặp cái nhếch miệng của Bùi Hành Nghiễm, vẻ mặt bất phục, hắn biết ngay là câu nói vừa này của Trương Tu Đà đã vô tình đả kích Bùi Hành Nghiễm, liền cười cười vỗ vai y:

- Lần sau hãy biểu hiện tốt hơn, khiến đại soái phải nhìn bằng con mắt khác.

Trương Huyễn cũng giục ngựa đuổi theo Trương Tu Đà. Mọi người cùng nhau vào huyện Cao Mật.



Huyện Cao Mật vốn chỉ là một huyện nhỏ, chu vi thành trì chỉ có mười dặm, tuy vậy tường thành mới được xây dựng lại rất kiên cố vững chắc, còn có một con sông đào rộng lớn bảo vệ thành, dễ thủ khó công. Cũng chính vì nguyên do này mà Mạnh Nhượng coi nơi đây là phòng tuyến tầng ngoài chống đỡ quân Tùy. Mười ngàn quân đóng giữ bốn phía, một khi quân Tùy đánh tới, bọn họ sẽ nhanh chóng vào thành, đóng cửa thành, cùng quân địch chiến đấu kịch liệt.

Không ngờ quân Tùy lại dùng phương thức tập kích, bất ngờ tấn công tòa thành, phòng ngự mà Mạnh Nhượng đã chuyên tâm bố trí đã bị phá vỡ dễ dàng như vậy. Không chỉ có như thế, phần lớn lương thảo vật tư đều rơi vào tay quân Tùy.

Tâm tình của Trương Tu Đà lúc này đặc biệt tốt. Y biết rằng bên trong huyện Cao Mật này có đến năm nghìn thạch lương thực, nếu như có thể cướp lấy năm nghìn thạch lương thực này, thì đỡ phải mắc công vận chuyển lương thực từ quận Tề làm gì. Trương Huyễn đã không làm y thất vọng, không chỉ cướp lấy Cao Mật rất dễ dàng mà còn cướp cả năm nghìn thạch lương thực của đối phương, làm cho mọi tính toán của y đều rất đúng.

- Bên kia sao lại có nhiều nữ nhân như vậy?

Trương Tu Đà nhìn thấy mười mấy nữ tử xiêm y màu lam, lại trẻ tuổi đang đứng trong một cái sân lớn. Y dùng roi ngựa chỉ, kỳ lạ hỏi:

- Trong huyện thành không có người khác sao?

- Khởi bẩm đại soái. Người của huyện Cao Mật đều đã bị đem đi đến huyện Giao Tây bờ bên kia rồi. Ty chức đã kiểm kê qua, trong huyện thành này, nhân khẩu chỉ có hơn ba trăm người, đều là quân phản loạn và những cô gái đảm nhận việc nấu cơm giặt giũ.

Sắc mặt Trương Tu Đà ngay lập tức trầm xuống, y biết rõ mục đích thực sự của Mạnh Nhượng khi dùng những nữ nhân này. Y không khỏi thở dài một tiếng:

- Đều là những cô gái chịu nhiều cực khổ. Không được bắt ép họ nữa, hãy đem thả các nàng về đoàn tụ với người nhà.

- Ty chức tuân lệnh.

Tâm tình của Trương Tu Đà có phần không tốt. Y nhanh chóng lên thẳng tường đông thành, chậm rãi đi đến đỉnh thành, quan sát huyện Giao Tây ở xa xa bờ bên kia. Giao Tây rất lớn, tường thành cũng cao lớn vững chắc, bốn phía toàn là đồi núi bao quanh, nơi đó chính là căn cứ của Mạnh Nhượng.

Trương Tu Đà cứ quan sát một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn Trương Huyễn cười cười nói:

- Dụng binh phải biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Ngươi biết Mạnh Nhượng được bao nhiêu phần?

- Ty chức hoàn toàn không biết gì về y cả.

- Ngươi quả rất thẳng thắn.

Trương Tu Đà cười cười nói:

- Ta và người này đã từng tiếp xúc lâu rồi, hai năm trước, y và Vương Bạc ở Trường Bạch Sơn dựng cờ tạo phản, tụ tập hơn mười vạn người. Vương Bạc là chủ chính, y chỉ là phó, nghe nói hai người bọn họ đều từng là người Bột Hải hội. Bọn họ đều muốn làm chủ Bột Hải nên luôn phòng hờ nhau, cuối cùng họ đã phản lại nhau. Mùa xuân năm đó, ta thống lĩnh đại quân tấn công Trường Bạch Sơn, y đã bán đứng Vương Bạch, tự mình thống lĩnh mấy vạn quân rút lui về Cao Mật. Từ việc này có thể thấy, người này không phải là một người liều chết chiến đấu, nhất định y sẽ giữ lại cho mình một đường lui.

Trương Huyễn trầm ngâm một chút hỏi:

- Đại soái, theo như tình hình hiện giờ, Mạnh Nhượng sẽ lui quân đến quận Lang Nha, nhờ cậy Tôn Tuyên Nhã sao?

- Ngoài cái đó ra, y không còn con đường nào khác.

Trương Tu Đà chậm rãi nói.

- Có phải đại soái muốn phái người chặn đánh y giữa đường?

Trương Tu Đà lắc đầu:

- Binh lực của chúng ta không nhiều nhưng so với năm vạn quân của đối phương có thể hoàn toàn đánh bại, ta không muốn chia quân, ta chỉ muốn nói, người có ý thoái lui như y, nhất định sẽ không cùng kẻ thù liều chết chiến đấu.

- Ty chức đã hiểu, nhưng ty chức còn muốn biết, đại soái định khi nào thì qua sông?

Trương Tu Đà nhìn nước sông một lát, thản nhiên nói:

- Ta định chiều hôm nay bắt đầu dựng cầu, chẳng qua ta đang tính toán tìm một đội kỵ binh.

Nói đến đây, Trương Tu Nhàn nhìn thoáng qua Trương Huyễn, Trương Huyễn gật đầu cười nói:

- Ty chức đã rõ ý của đại soái.



Giao Thủy là con sông lớn ở Sơn Đông, bắt nguồn từ đồi núi Nam Bộ, uốn lượn chảy về phương Bắc, sau đó đổ về Bột Hải.

Huyện Cao Mật nằm ở thượng nguồn Giao Thủy, đoạn sông này cũng không rộng, chỉ có vài chục trượng, so với hạ lưu thì hẹp hơn một nửa, nhưng nước ở đây chảy xiết, muốn qua sông rất khó, Trịnh Đỉnh hạ lệnh đốt cầu tức là muốn cho sau này, quân Tùy không thể dễ dàng mà vượt qua Giao Thủy.

Tuy nhiên Trương Tu Đà đã thăm dò nơi này kỹ càng, cho nên mới lựa chọn tấn công Mạnh Nhượng vào mùa đông. Khi vào mùa đông, lưu lượng nước chảy ở Giao Thủy cũng giảm bớt, không chảy xiết giống như mùa hè, nếu như có thể tìm được thuyền, vậy có thể dễ dàng dựng cầu vượt qua Giao Thủy.

Trong lúc Trương Tu Đà dẫn đại quân đến huyện Cao Mật, Mạnh Nhưọng ở bờ bên kia Cao Mật cũng đồng thời bố trí gần hai vạn đại quân, theo dõi chặt chẽ quân Tùy ở bờ này, phòng chừng lúc quân Tùy vượt qua Giao Thủy. Con sông chảy xiết này đã trở thành phòng tuyến thứ hai của Mạnh Nhượng.

Muốn qua sông đột phát tuyến phòng ngự này, quân Tùy chỉ có một biện pháp.