Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 12: Cuộc chiến giữa người và chó




"Buổi tối? Chẳng lẽ ngươi không sợ mẹ ta cốc đầu ngươi à? Tuy ngươi là giáo chủ đứng đầu nhưng ngươi đừng quên ngươi đang trong thời gian thử thách! Nếu ngươi chọc ta, mẹ ta sẽ phản cảm, đến lúc đó ngươi muốn có buổi tối cũng không có khả năng!"

Tô Như Mộng nhanh chóng cản trụ trước ngực hắn uy hiếp và hảo tâm nhắc nhở hắn.

Nam nhân này coi như nàng đã hiểu hắn một chút chính là hắn rất để ý đến cái nhìn của Tô thị về hắn. Kì thật nàng cũng hiểu, hắn cuồng vọng căn bản là hắn không đem ai để vào mắt , sở dĩ chuyện này là hắn tôn trọng ý kiến của Tô thị. Tất cả những chuyện hắn làm đều là bởi vì hắn để ý nàng-- Tô Như Mộng.

Hôm qua nàng đã suy nghĩ cả một ngày, chính là nàng vẫn không hiểu, buổi tối hôm kia rõ ràng nàng vẫn là một xấu nữ, như thế nào bị hắn ăn sạch sẽ? Mà các nàng cũng chỉ phát sinh có một đêm quan hệ mà thôi , như thế nào mà hắn giống như yêu thương nàng từ lâu rồi chứ?

Nàng thật nghĩ không ra, nghĩ nát óc ,nghĩ lại cẩn thận bề ngoài của hắn, hắn có thế lực nhất định không thiếu nữ nhân , hắn thế nào sẽ có dụng tâm yêu nàng đây? Chẳng lẽ hắn đa tình? Đối nữ nhân nào hắn cũng đều như vậy.

"Ta hỏi ngươi một chuyện!" Tô Như Mộng bình tĩnh nhìn Lôi Ngạo Thiên. Nàng quyết định đem những nghi hoặc trong lòng nói ra, bằng không đêm nay lại mất ngủ vì những suy nghĩ của mình. Thế thì nàng nhất định sẽ trở thành quốc bảo tỷ tỷ* (quốc bảo của Trung Quốc là gấu trúc, ý nói mắt Tô Như Mộng sẽ đen như gấu trúc ấy)

" Được , ngươi cứ hỏi." Lôi Ngao Thiên mổ nhẹ vào môi đỏ mọng, mỉm cười nhìn nàng.

Nhẹ nhàng hôn nàng một cái, Tô Như Mộng không kìm lòng được đỏ mặt , thẹn thùng tức giận lườm hắn một cái hỏi,

"Trước kia ngươi có bao nhiêunữ nhân? Buổi tối hôm kia rõ ràng trênmặt ta có cái bớt xấu nữ, ngươi làm sao còn có thể như vậy chứ? còn nữa có phải ngươi đối với nữ nhân khác cũng đều đôi tốt như vậy?"

Lôi Ngạo Thiên sửng sốt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, hằn nhịn không được xì cười, cúi đầu dùng chóp mũi mà ma sát mũi nàng nói

"Nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất. Nàng nên đi nghe ngóngmột chút. Nữ nhân đều phải cách xa ta mười bước, cho nên chỉ có nàng là duy nhất thôi"

Tô Như Mộng khiêu mi híp mắt lại đánh giá hắn , hiển nhiên là không tin những gì hắn nói. bĩu môi phản bác nói.

"Ngươi nói dối, hôm qua không phải ngươi còn đỡ ta và mẹ vào nhà đó sao?"

"Thật sự trừ nàng và nương ra, ta cũng chỉ có nàng. Nàng sẽ không ghen với mẹ mình đấy chứ?" Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhéo mũi nàng

"Nam nhân đều thích gạt người, vấn đề ta hỏi ngươi chưa có trả lời ta đâu?" Tô Như Mộng quẫn bách quay đi, không muốn nhìn hắn nữa.

Trời ạ cứ nghĩ Ngạo Thiên sẽ làm nàng nhứ ý,không ngờ hắn ôm nàng đem nàng quay lại vuốt ve khuôn mặt trơn mềm nói:

"Ta chỉ nói một lần , Lôi Ngạo Thiên ta khinh thường nói dối . Thật sự chỉ có mình nàng, buổi tối hôm kia ta không có nhìn đến cái bớt trên mặt nàng, ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng tinh khiết khiến ta trầm luân."

Hắn nói xong hôn nhẹ hai mắt nàng rồi nói tiếp.

"Bất quá, cho dù ta nhìn thấy bớt trên mặt nàng , ta cũng sẽ không để ý. Lôi Ngạo Thiên ta nếu chỉ để ý vẻ ngoài thì nữ nhân dạng gì mà ta không có? Quan trọng là cảm nhận, ai đến gần ta đều không xong nhưng chỉ có nàng mới đến gần ta được. Cho nên ta đến gần ngươi mới không mẫn cảm, ta chỉ biết nàng chính là nữ nhân của ta."

"Ngươi biết không? ngươi ở trước mặt ta cử chỉ rất ôn nhu, ta có thể làm cho chính mình trở lên xa lạ , nhưng ở trên người ngươi, ta làm rất nhiều điều nhưng không thể nào xa lánh ngươi được, ta trước kia chỉ hướng đến sự âm lãnh , ngoan độc, cuồng vọng, tự đại, vô tình, không cần ai. nhưng ở bên cạnh ngươi ta mới biết nguyên lai ta cũng có thể yêu, trong tâm ta cũng vì ngưởi mà trở lên mềm mại."

"Đừng nói nữa." Tô Như Mộng hôn một cái lên môi hắn, hắn thường cao cao tại thượng, theo như hắn nói, hắn là một người cuồng vọng, tự cao tự đại, sao trong lời nói của hắn nghe lại trở lên nói nhiều như vậy? nhưng lại làm cho nàng cảm động.

Nàng tưởng mình sẽ còn hoài nghi hắn thêm một lần nữa, nhưng là nàng làm vậylà không phải.

Nàng không phải người lãnh huyết, tại thời điểm nam nhân đối tốt với nàng , vừa vặn đúng lúc nàng cũng có cảm giác với hắn, nàng cũng không cách nào lạnh nhạt được, không cách nào làm mình không động tâm.


Được rồi! Tâm của nàng đã bị hắn thu phục.

Lôi Ngạo thiên nhìn nàng chớp chớp đôi lông mi dài con ngươi lóe sáng, mắt hắn càng lúc càng quay cuồng nhìn nàng càng đậm , hắn nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu khô nóng. Nàng chẳng lẽ không biết ngón tay nàng chạm vào môi hắn làm hắn có bao nhiêu mở tưởng hão huyền sao?

"A.." Tô Như Mộng một phen đẩy hắn ra, nhanh chóng trượt khỏi người , đột nhiên thấy lửa cháy bên phòng bếp vội vàng chạy ra ngoài, một bên thổi thổi nói:

" Xong rồi! xong rồi , điểm tâm của ta."

Trong phòng bếp còn đang nấu cháo đấy , nàng thế nào lại quên mất việc này chứ?

" Ha ha..." Lôi NgạoThiên nhìn đến bộ dạng đáng yêu của nàng nhịn không được vui ve nở nụ cười.

Có lẽ hắn cũng nên đem thỏ hoang và chim trĩ vừa mới đi bắt được trong núi thu thập một chút,hắn nhớ được phu nhân của mình rất thích ăn thịt. Tuy rằng hắn không có chuẩn bị trước, nhưng hắn có một thân võ công, hắn có thể lên núi giúp nàng bắt thú vật nhỏ .

Bất quá, nếu để cho giang hồ biết một thân võ công như hắn lại dùng vào việc lên núi bắt thú vật nhỏ để làm những món ăn thôn quê , phỏng chừng không ít người rớt hết mặt mũi.

"Ngươi súc sinh, như thế nào ngươi có thể ăn thứ đó chứ?" Lôi Ngạo Thiên sảng khoái đi ra cửa phòng, ngạc nhiên không thấy món ăn thôn dã của mình đâu, lại thấy thỏ hoang kia bị con chó đang ăn trong miệng. Hắn tức giận rống to, giơ tay động thủ đánh một chưởng qua

Cái này là sao chứ? Cái đó vốn là hắn để làm cho nương tử được vui, hiếu kính nhạc mẫu, sao lại đến lượt con chó đó được hưởng thụ chứ?

Tô Như Mộng nghe được tiếng rống giận dữ của hắn, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp chạy đến chỗ hắn, nàng nhìn con Hắc Tử miệng còn gặm con thỏ hoang , vội vàng chạy đến vuốt ve đầu nó nói:

"Hắc Tử, ngươi thật giỏi , sáng sớm đã không thấy ngươi , nguyên lai là ngươi lên núi bắt thỏ hoang. Hắc Tử thật là cục cưng ngoan, đợi ta thưởng cho ngươi một miếng thịt ngon đầy mĩ vị, được không?"

Lôi Ngạo thiên thu chưởng lại, hai mắt bốc hỏa nhìn con Hắc tử được Tô Như Mộng vuốt ve đến vui vẻ vẫy đuôi, miệng còn không ngừng phát ra tiếng ư ử.

Hắn điên thật rồi, con thỏ hoang đó rõ ràng chính hắn lên núi bắt được có được không, sao bây giờ lại trở thành nó bắt được chứ.

Không được, người nên được khen ngợi là hắn mới đúng, nương tử nên vuốt ve hắn chứ không phải nó.

Lôi Ngạo Thiên bước đến, một tay hất quăng Hắc Tử ra, trực tiếp quăng nó ra ngoài cửa lớn. Hắn chỉ tay vào thỏ hoang trên tay Tô Như Mộng nói:

"Nương tử , con thỏ hoang này là ta bắt được, người được thưởng là ta chứ không phải nó mới đúng".

Hắc Tử ngoài cửa ngã đau liền gào thét thất thanh, Tô Như Mộng nghe mà đau lòng, tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:

"Ngươi là trẻ con chắc, một đại nam nhân lại đi tranh công lao đòi thưởng với Hắc Tử? Ngươi như vậy liền quăng nó ra, nếu nó chết thì làm sao bây giờ. Nếu ngươi dám làm nó bị thương ta sẽ không để yên cho ngươi đâu".