Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 54-1: Đông Lý Phong liên tiếp thất bại (1)




Edit: Tiểu Linh Đang.

Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, nói với mọi người: "Chúng ta đi đường tắt trở về tổng đàn, để cho binh lính của Đông Lý Phong cứ từ từ chờ."

Muốn chặn bọn họ lại ở dưới chân núi, hừ, chẳng bằng xem lại mình chỉ là một con muỗi so với Tử Long lĩnh? Có lẽ, đợi tâm tình hắn tốt hơn, còn có thể thưởng cho lũ quân lính kia một vài con khiến lửa để chơi đùa nữa đấy chứ.

"Dạ, Giáo chủ anh minh." Chúng hộ pháp kích động, đều xoay vặn cổ tay để chuẩn bị thư giãn gân cốt một chút.

Đoạn đường này thỉnh thoảng lại bị quấy rầy, làm hại bọn họ thiếu ngủ nghiêm trọng, lần này cũng nên trả lại toàn bộ cho đám quân của Đông Lý Phong rồi. Những người dân chúng chịu khổ ngoài kia, cũng nên tìm bọn chúng để bồi thường một chút.

Lôi Ngạo Thiên dắt Tô Nhược Mộng đi về phía trước, chuyển con mắt liếc nhìn chân trái của Đoan Mộc Lệ, phân phó với Lạc Băng Vũ: "Lão Cửu, ngươi đỡ tiền bối."

"Dạ, Giáo chủ." Lạc Băng Vũ thanh thúy đáp một tiếng, Bát hộ pháp tiến lên một bước, vươn tay cầm lấy bọc quần áo trên vai nàng nói: "Bọc quần áo ta đeo trên lưng, ngươi đỡ tiền bối đi theo phía sau, đừng đi lạc."

Lạc Băng Vũ sửng sốt một chút, mỉm cười gật đầu, ánh mắt không tự chủ liếc Tứ hộ pháp một cái.

"Cám ơn Bát ca."

Tứ hộ pháp thấy Lạc Băng Vũ vừa liếc nhìn mình, rất nhanh bỏ ngoài mắt, vô vị nhìn ngắm xung quanh.

Chúng hộ pháp nhìn sóng ngầm đang nổi lên mãnh liệt giữa ba người bọn họ, ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trên mặt biểu thị rõ kinh ngạc. Lão Bát hôm nay có chuyện gì à? Rõ ràng cũng biết lão Tứ cùng Lão Cửu có chút không bình thường, tại sao hắn còn phải vô sự mà ân cần? Chẳng lẽ hắn cũng coi trọng Lão Cửu rồi hả?

Không thể nào? Chúng hộ pháp ăn ý nhìn nhau, thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Đùa kiểu này cũng không hay, mặc dù bọn họ ngày ngày cãi vã, còn thường thường đấu tay đấu chân đấu võ mồm, nhưng mà bọn họ không nghĩ qua muốn đấu tình với nhau đâu?

Không dễ chơi a không dễ chơi.

Nếu cái này là thật, nên làm thế nào cho phải? Xem ra, về sau bọn họ phải cẩn thận coi chừng ba người bọn họ, làm tổn thương tình cảm giữa các huynh đệ, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Lôi Ngạo Thiên nhìn lướt qua vẻ mặt khác nhau của các hộ pháp nói: "Đi thôi. Các ngươi chuẩn bị đấu mắt ở chỗ này sao? Hay là nghĩ muốn ta mời các ngươi.”

"Thuộc hạ lập tức mở đường." Chúng hộ pháp phục hồi tinh thần lại, ăn ý phân công, có người đi phía trước dẫn đường, có người đi phía sau hộ tống.

Nghĩ đến sẽ nhanh chóng gặp được Tô thị, Tô Nhược Mộng đã bắt đầu không thể chờ đợi, mấy tháng ngắn ngủn chung đụng, nàng đã coi Tô thị thành mẹ ruột của mình rồi. Cũng không biết mấy ngày này nàng không ở bên cạnh, thân thể Tô thị đã khá hơn chưa?

Đợi trở về, nhất định phải để cho Thất hộ pháp bỏ thời gian chữa trị bệnh cho Tô thị, thân thể luôn ốm yêu như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt. Nếu Lôi Ngạo Thiên đã nói trên núi có rất nhiều Linh Chi, vậy mình nên để cho bà điều dưỡng thân thể thật tốt trước, tương lai mang theo bà cùng trở về Phượng tộc.

"Tên đầu bò đực kia đâu?" Đi vào trong rừng phong, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh hỏi.

Tất cả bọn họ đã trở lại, tên đầu bò đực kia cũng nên đến rồi chứ?

"Trên núi." Lôi Ngạo Thiên quay đầu đi tròng mắt nhìn nàng, hỏi "Nàng đã nghĩ ra biện pháp tốt hay chưa?" Nhưng mà hắn nhớ người nào đó đã nói qua, muốn cho tên đầu bò đực kia trọn đời không quên. Cũng không biết là biện pháp gì, lại có thể khiến tên đầu bò đực kia trọn đời không quên?

"Không có!" Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, lại nói: "Ta bình thường phải nhìn đồ vật mới có thể nghĩ ra ý tưởng đột phát."

"Hắc hắc, nương tử của ta quả thật không phải tầm thường."

"Chàng đang mắng chơi ta sao?"

"Không phải, là tán dương."

"Tại sao ta lại thấy trong lời nói của chàng đang ám chỉ cái khác?"

"Am chỉ? Làm sao có thể?"

"Rõ ràng chàng đang chửi xiên chửi xỏ ta, không bình thường so với người bình thường thì sẽ là người không bình thường, không phải người bình thường chính là kẻ điên. Xem đi, chàng đang chửi xiên chửi xỏ ta là kẻ điên, ta cho chàng biết, ta chính là một kẻ điên, chuyện điên cuồng nhất ta làm chính là đi theo chàng tới Tử Long lĩnh."

Tô Nhược Mộng một hơi phân tích ra hàm ý trong câu nói của hắn, ngẩng đầu lên tức giận nhìn hắn.

"Ta thật sự không có ý chửi xiên chửi xỏ nàng là người điên, chỉ có điều, vi phu rất cảm tạ nương tử có thể làm chuyện điên cuồng này." Lôi Ngạo Thiên duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng mân mê khóe môi của nàng, Tô Nhược Mộng lập tức cười.

"Phốc. . ." Tô Nhược Mộng cười cười nói: "Thôi, ta không so đo với chàng. Chúng ta nên đi nhanh thôi, ta nhớ mẹ ta rồi."

"Hắc hắc. . ." Mọi người nghe bọn họ liếc mắt đưa tình, cũng len lén cười.

Lôi Ngạo Thiên dắt tay của nàng, theo bước hộ pháp dẫn đường phía trước, đi tới một vách đá sâu trong rừng phong. Chỉ thấy Nhị hộ pháp xoay tay ấn vào bên trái của vách đá, trên vách đá đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đá.

"Đi thôi, nhạc mẫu đại nhân hẳn rất lo lắng cho nàng, chúng ta nên về nhà nhanh thôi."

"Được." Tô Nhược Mộng nhu thuận gật đầu, nàng càng ngày càng thích nghe hắn nói mấy chữ chúng ta về nhà này rồi. Trên núi có mẹ đang chờ nàng, trên núi là nơi Lôi Ngạo Thiên ra đời cùng trưởng thành, nơi đó có nhật ký trưởng thành của hắn.

Nàng đột nhiên rất mong đợi thấy Tử Long lĩnh trong truyền thuyết, Tử Long lĩnh thần thần bí bí.

Sau khi tất cả bọn họ đều đã đi vào động đá, cửa động tự động đóng lại, ngay sau đó trên vách đá có đèn sáng lên, làm cho mọi người thấy rõ ràng tình huống bên trong. Đây là một con đường đi, tám chín phần mười là mật đạo thông đến tổng đàn Ma Giáo.

Nghĩ không ra ở Yêu Nguyệt môn không nhìn thấy mật đạo, ở tổng đàn Ma Giáo lại thấy được.

Lạc Băng Vũ cùng Thẩm Thanh kinh ngạc nhìn mật đạo không rõ lối ra này, trong lòng không khỏi bội phục người thiết kế ra mật đạo, bọn họ không nghĩ ra vì sao động đá vừa đóng, ngọn đèn trên vách đá bỗng dưng được thắp sáng?

Tô Nhược Mộng nhìn ngọn đèn dầu trên vách đá khen: "Người thiết kế những thứ chốt mở này rất lợi hại."

Trên vách đá ngọn đèn dầu không châm mà tự sáng, cái này giống với điều khiển ti vi ở hiện đại, mà nàng có lý do tin tưởng, lối đi này có rất nhiều cơ quan không để cho người bình thường biết. Điều đó trừ những người này ra, cũng cũng chỉ có Đường chủ Ma Giáovà Sứ giả biết.

Không ngờ trong Ma giáo lại có nhiều kỳ tài dị sĩ như vậy, Thất hộ pháp y thuật cao minh, Bát hộ pháp là người thiết kế phòng ốc vào hạng nhất, những hộ pháp khác cũng mỗi người một sở trường, tất cả đều không phải hạng người bình thường.

"Cám ơn phu nhân khích lệ." Nhị hộ pháp đi ở phía trước xoay người nhìn nàng hả hê cười.

Tô Nhược Mộng lấy làm kinh hãi, không ngờ nói: "Ngươi thiết kế? Ta còn tưởng rằng là Bát hộ pháp đấy."

"Phu nhân, ngài nói như vậy thật đúng là làm ta đau lòng, ta chính đệ tư duy nhất của Kỳ Dịch Tử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Lão Bát? Hắn nhiều lắm là cũng chỉ là đệ tử của một Nho phái mà thôi, giữa chúng ta còn có chênh lệch."

Nhị hộ pháp bị thương vuốt ngực, uất ức nói ra sư môn của mình, cũng thuận đường đuổi theo Bát hộ pháp.

Bát hộ pháp tức giận liếc hắn một cái, không lên tiếng, lười phải so đo cùng hắn.

Đầu óc mơ hồ, Tô Nhược Mộng nhìn hắn, khiêm tốn hỏi: "Kỳ Dịch Tử là ai ? Hắn rất lợi hại phải không?"

Nghe vậy, mọi người dừng bước, không dám tin nhìn Tô Nhược Mộng, miệng đồng thanh hỏi "Phu nhân không biết Kỳ Dịch Tử là ai ?" Ngay cả Thẩm Thanh cùng Lạc Băng Vũ cũng mang bộ mặt không thể tha thứ được nhìn nàng, giống như nàng chưa từng nghe qua danh hào của Kỳ Dịch Tử là một việc đáng xấu hổ đến cỡ nào.

"Không biết." Tô Nhược Mộng đầu đầy vạch đen nhìn bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Không biết là không biết, bọn họ có cần phải dùng ánh mắt này nhìn nàng không? Nếu như nàng nói, đến đương kim hoàng đế nàng cũng không biết là người nào, vậy bọn họ có thể ngất xỉu tại chỗ hay không?

"Các ngươi đây là xem thường cô thôn ta kiến thức nông cạn sao?"

Mọi người vừa lắc đầu vừa khoát tay, cùng kêu lên tiếng: "Không dám!"

"Có suy nghĩ như vậy mà không dám nhận sao?" Tô Nhược Mộng nhìn nét mặt bọn họ, cắn răng hỏi.

Mọi người cùng liếc nhìn Lôi Ngạo Thiên đang đứng một bên cười nhạt, ăn ý lên tiếng: "Không dám, cũng không muốn, lại càng không biết. Chúng ta làm sao có thể xem thường phu nhân đây? Chúng ta chỉ cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi, dù sao ở trên giang hồ hầu như không có ai không biết đến Kỳ Dịch Tử tiền bối. Hắc hắc. . ."

"Ta cũng không phải là người trên giang hồ, các ngươi không phải không biết tình huống thôn Thanh Thủy chứ?"

Tô Nhược Mộng không hề cắn chặt vấn đề này không thả nữa, kéo tay Lôi Ngạo Thiên nói: "Đi thôi."

Nhị hộ pháp đứng ở đằng trước quay lại dặn dò mấy người phía sau: "Phu nhân, Đoan Mộc tiền bối, Lão Cửu, Tiểu Bạch, mọi người ngàn vạn lần không được tùy ý đụng vào vách đá này."

Trên vách đá này có rất nhiều cơ quan, hắn cũng không thể bị cơ quan chính mình thiết kế làm thương tổn được, cho nên vì lý do an toàn, hắn lên tiếng nhắc nhở mấy người lần đầu tiên vào mật đạo này.

"Được, tốt."

Bên đường đá trong động không biết đến đâu mới hết, không biết qua bao lâu, mấy người Tô Nhược Mộng Lạc Băng Vũ còn có Đoan Mộc Lệ đã bắt đầu chịu không nổi, bước chân ngày càng chậm.

"Còn phải đi bao lâu?"

Nhị hộ pháp ngoái đầu lại nhìn Tô Nhược Mộng lên tiếng: "Thưa phu nhân, còn một ngàn lẻ ba thềm đá."

"Cái gì?" Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ đồng thanh kêu to, cặp mắt trợn tròn, nhìn Nhị hộ pháp không nháy mắt.