Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 54-3: Đông Lý Phong liên tiếp thất bại (3)




Editor: SCR0811

Đoan Mộc Lệ không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu một cái, dắt tay Tô thị, thân mật đi vào phòng trong. Trong lòng lại nghĩ thầm, sao Mộng Nhi lại theo họ mẹ? Rốt cuộc nàng là cô nương của gia đình thế nào? Nghe nói nàng lớn lên ở một thôn sơn vắng vẻ, nhưng sao khí chất và lời nói của nàng lại hoàn toàn khác với một thôn nữ nhà nông?

Lôi Ngạo Thiên nhìn bốn nữ nhân trong phòng, nói: "Mộng Nhi, nàng nói chuyện với nhạc mẫu đại nhân trước đi, ta đi xử lý một ít chuyện, tối nay ta sẽ dùng bữa chung với mọi người." Nói xong, hắn phân phó cho Lạc Băng Vũ: "Lão Cửu, giờ ngươi ở đây với tiền bối, phu nhân và lão phu nhân đi. Ta sẽ kêu Đại hộ pháp sắp xếp chỗ ở cho ngươi, sau này, ngươi cứ chuyên tâm theo Lão Tứ học võ trước đã."

"Vâng, Giáo chủ."

"Nhạc mẫu đại nhân, ta đi trước, các ngươi cứ trò chuyện với nhau đi." Lôi Ngạo Thiên cung kính chào Tô thị.

Kể từ khi biết được thân phận thật sự của nàng, hắn lại càng thấy tôn trọng nàng hơn, một công chúa vì yêu mà từ bỏ gia tộc, phần dũng khí theo đuổi tình yêu này đáng để hắn kính trọng. Đáng tiếc nàng lại không gặp đúng người. Nhưng dù không có thân phận này, chỉ dựa vào việc nàng là mẫu thân của Mộng Nhi, hắn cũng sẽ tôn kính nàng.

Tô thị hiền lành cười phất tay: "Đi đi."

Đứa con rể này, nàng rất hài lòng, vừa tôn kính nàng, lại thâm tình với Mộng Nhi.

...

Lôi Ngạo Thiên thu lại nụ cười, ngồi ở ghế chủ vị trong Tụ Anh đường, quét mắt nhìn các Đường chủ, sứ giả và hộ pháp ngồi trên ghế bát tiên hai bên, lạnh mặt hỏi: "Dưới chân núi có bao nhiêu quân Đông Lý? Thành vương bị nhốt ở đâu? Có đưa tin đòi tiền chuộc cho người của hắn chưa? Có đầu mối gì về các chủ Hắc các chưa?"

Hữu sứ đứng lên, nhìn Lôi Ngạo Thiên cung kính đáp: "Bẩm giáo chủ, quân Đông Lý dưới chân núi do Lý Quyền cầm đầu, tổng cộng có hai vạn nhân mã."

Đông đường chủ: "Bẩm giáo chủ, Thành vương bị giam ở Bát quái động, thuộc hạ đã đưa thư đến tay của tổng quản phủ Thành vương theo lệnh Giáo chủ."

Nam đường chủ đợi Đông đường chủ báo cáo xong, lập tức tiếp lời: "Bẩm giáo chủ, sau khi người của chúng ta điều tra xong đã báo lại, các chủ Hắc các rất có khả năng là Thành vương, nhưng mà, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thực."

"Giáo chủ, chúng ta có cần chủ động tấn công quân Đông Lý dưới chân núi không?" Thượng sứ hỏi, hắn đã sớm muốn xứ lý đám người đó, cứ đứng chặn trước cửa nhà người ta như thế, dù có muốn làm chó giữ cửa nhà người ta cũng không thể mặt dày mày dạn như thế chứ?

Thật giống miếng cao da chó gỡ mãi không tróc, mấy năm nay không biết bọn họ đã cống hiến bao nhiêu lương thực cho muỗi trên Tử Long lĩnh? Cũng không biết đã lãng phí bao nhiêu quân lương của Đông Lý quốc rồi? Nhưng đến tận bây giờ cũng không lên được Tử Long lĩnh, thật không biết bọn họ lấy thể diện gì để tới hạ trại dưới đó nữa?

"Án binh bất động, chúng ta cứ ở trên núi ngắm phong cảnh chờ bọn họ, để bọn họ ở dưới đó làm mồi cho muỗi cũng không tồi." Lôi Ngạo Thiên lập tức phủ quyết, chỉ cần bọn họ không muốn lên, hắn sẽ không xuống, hai bên địch ta đều án binh bất động, người hưởng lợi lớn chính là bọn hắn.

Bởi vì, bọn họ định cư ở đây, có ăn có uống, có phong cảnh có huynh đệ, hắn bây giờ còn có mỹ nhân.

Mà quân Đông Lý lại chỉ có thể chờ lương thảo tiếp tế của triều đình, chờ triều đình yêu cầu bọn họ rút quân, bởi vì, bọn họ vốn không có khả năng tấn công lên đây.

Nhị hộ pháp không chịu ngừng chiến, vội kiếm cớ khuyên Lôi Ngạo Thiên chủ động khai chiến: "Giáo chủ, người ta đã thị uy đến tận cửa nhà chúng ta rồi, chúng ta còn không ra mặt, người trên giang hồ sẽ nhạo báng chúng ta."

"Kể từ khi Ma giáo có ngươi, đã sớm bị người trên giang hồ cười đến rụng răng rồi. Ngươi ngốc như vậy, người ta có thể không cười sao? Thêm lần này nữa cũng không sao." Lôi Ngạo Thiên liếc hắn một cái, khẽ cười nói.

Bình thường bọn họ tác quai tác quái trên giang hồ, khiến cho mấy lão già danh môn chính phái kia tức đến nghiến răng, nhưng cách làm ngu ngốc của bọn họ lại khiến cho mấy người đó vừa cười vừa hận.

"Lão Thất, ngươi nghĩ cách đưa mấy con kiến đầu đỏ đến doanh trại dưới chân núi đi, chắc chắn là buổi tối họ sẽ rất nhàm chán, các ngươi cùng chơi với họ một chút đi. Nếu bọn họ ở trên địa bàn của Tử Long lĩnh mà bị buồn bực đến bệnh, vậy mới bị người ta cười nhạo, cười người Ma giáo chúng ta không hiểu lễ tiếp đãi."

Lôi Ngạo Thiên cầm một thanh đao nhỏ lên, vừa chỉnh sửa móng tay, vừa miễn cưỡng nói, khóe miệng lộ ra nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

Thật ra thì mấy người đó có buồn bực đến bệnh cũng không sao, chủ yếu là hắn sợ sẽ khiến cho mấy người trước mặt này cũng buồn bực đến bệnh theo. Mặc dù hắn ra chỉ thị như thế, nhưng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, bọn họ nhất định sẽ làm cho dưới đó long trời lở đất, người ngã ngựa đổ.

"Giáo chủ anh minh!" Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấu hiểu lẫn nhau, khóe miệng rối rít nở nụ cười âm lãnh.

Tây đường chủ cầm một chồng sổ sách thật dầy trên bàn nhỏ lên, đưa tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, sổ sách tháng này, mời xem qua."

Lôi Ngạo Thiên nhận lấy, không thèm nhìn lấy một cái đã trực tiếp ném thẳng ra sau, ba quyển sổ rơi chính xác xuống mặt bàn phía sau.

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì giải tán đi."

"Vâng, Giáo chủ, thuộc hạ cáo lui." Mọi người nối đuôi nhau, rối rít đi theo phía sau Thất hộ pháp.

...

Tiễn Đoan Mộc Lệ và Lạc Băng Vũ ra ngoài rồi, Tô thị đóng cửa, dắt tay Tô Nhược Mộng đi tới trước bàn, ngồi xuống, hỏi: "Mộng Nhi, Ninh Ngạo Tuyết đó có làm khó con không?"

"Không có." Tô Nhược Mộng cười vỗ vỗ bàn tay đặt trên mặt bàn của Tô thị, nói: "Mẹ, không phải bây giờ con đang khỏe mạnh ngồi trước mặt mẹ hay sao? Mẹ xem coi có phải con trở nên đẹp hơn rồi không? Con không có phải nằm gai nếm mật đâu, nàng ta chỉ muốn ép Lôi Ngạo Thiên ra mặt thôi, chứ cũng đâu thật sự muốn làm gì con."

Tô thị nhìn nàng thật kỹ, một lát sau, cười nói: "Hiện giờ mặt dù đẹp hơn rất nhiều, nhưng sao ta thấy sắc mặt của con có vẻ không tốt? Đi đường mệt lắm à?"

"Không mệt, nghĩ đến chuyện có thể gặp được mẫu thân, con không thấy mệt chút nào hết. Sắc mặt kém có thể là do ngủ không ngon giấc, tối nay con sẽ ngủ chung với mẹ, nằm cạnh mẹ nhất định có thể ngủ một giấc thật ngon."

Tô Nhược Mộng cười, nghiêng người khẽ dựa vào người Tô thị, làm nũng.

"Ha ha, lớn vậy rồi mà còn làm nũng, cũng sắp làm tân nương rồi, không sợ bị người khác cười sao."

Tô thị sờ đầu nàng, nghĩ đến chuyện Mộng Nhi đã lớn, sắp sửa thành hôn, hai mắt không khỏi đỏ lên, vừa cảm khái, vừa thương cảm.

"Con cái trong mắt cha mẹ đều vĩnh viễn là con nít, cho nên, con làm nũng với mẫu thân, người khác sẽ không cười đâu." Tô Nhược Mộng vừa cười vừa lắc lắc đầu, đột nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Tô thị, hỏi: "Mẹ, mẹ biết làm thế nào để khống chế Phượng Vũ Cửu Thiên không? Con phải luyện thế nào? Người bên ngoài đã biết được quan hệ của con và Lôi Ngạo Thiên, sau này nhất định sẽ còn có người tới tìm con gây chuyện, con không muốn cứ phải chờ chàng tới cứu con như vậy."

Tô thị lắc đầu một cái, hơn ba trăm năm, ngoại trừ Phượng cầm và khúc phổ thì tổ tiên cũng không để lại gì khác, cũng không có ai đàn được hoàn chỉnh. Nàng thật sự không biết phải làm thế nào để khống chế Phượng cầm và Phượng Vũ Cửu Thiên.

"Ta nghe nói Ngạo Thiên là một kỳ tài võ học, không thì con tìm lúc nào đó đàn cho nó nghe thử, xem nó có thể ngộ ra được gì đó hay không? Mẹ là một người vô dụng, năm đó cố nén khó chịu để đàn thủ khúc này, nhưng vẫn không thể đàn xong. Cuối cùng ngay cả thân thể của mình cũng bị thương thành thế này."

Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Tô thị, hỏi: "Thân thể mẹ kém như thế là do Phượng Vũ Cửu Thiên?"

Nàng vẫn cho rằng thân thể Tô thị bị tổn thương lúc sinh nàng, không ngờ lại do thủ khúc này. Nhưng mà, dù thủ khúc này càng về sau càng mang đậm sát ý, nhưng cũng không đến mức làm tổn thương người khác đến vậy chứ?

"Phượng cầm và Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ nhận mệnh chủ nhân, những người khác nếu cảm thấy khó chịu còn tiếp tục đàn cũng chỉ khiến thân thể mình chịu thương tổn mà thôi. Tổ tiên chúng ta đều giống như ta vậy, chúng ta phải thử, bởi vì, chúng ta là nữ nhi duy nhất của Tô gia."

Nghe lời của Tô thị, Tô Nhược Mộng trầm mặc, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nàng, đau lòng hỏi: "Nếu con không có nữ nhi thì sao? Có phải không cần gánh lấy sứ mạng Phượng cầm nữa không? Phượng cầm sẽ nhận người khác họ làm chủ nhân?"

Bắt được cái nhìn thương tiếc của Thất hộ pháp dành cho mình, nàng càng chắc chắn chuyện mình có thể không thụ thai được.

Nếu như nữ nhi Tô thị của Phượng tộc bị gãy đoạn, vậy Phượng cầm và Phượng Vũ Cửu Thiên sẽ đi đâu?

Lôi Ngạo Thiên nói Phượng tộc là một dị tộc, vậy rốt cuộc nó là dạng tộc nào? Lại nằm ở đâu?

Tô thị khẩn trương cầm tay nàng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khẩn trương, hỏi dồn: "Sao lại đặt giả thiết như thế? Sao con lại không có nữ nhi được chứ? Nhất định sẽ có, nữ nhi Tô thị không thể đứt đoạn. Mộng Nhi, có phải con gạt mẹ chuyện gì rồi không?"

"Không có, con chỉ hỏi thôi. Dù sao thì không ai có thể khẳng định nhất định sẽ sinh được nữ nhi, vạn nhất nếu cứ sinh nhi tử mãi thì làm sao?" Tô Nhược Mộng cố gắng nở nụ cười, chuyển hướng đề tài.

Nàng không dám để cho Tô thị biết chuyện này, hơn nữa chuyện này nàng cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên, không cần phải tăng thêm áp lực cho nàng.

"Thật sự không có?" Tô thị không mấy tin tưởng, hỏi lại lần nữa, thấy nàng gật mạnh đầu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cái con bé này, còn chưa có thành thân đã nói tới chuyện sinh con dưỡng cái. Không sợ người khác nghe được sẽ cười con hay sao."

"Người khác? Nơi này làm gì có người khác. Người ta chỉ nói với mẹ thôi, cũng đâu phải gặp ai cũng nói." Tô Nhược Mộng phối hợp với lời nói của mình, liếc nhìn xung quanh, cười nói.

"Ha ha."

Tô thị nhìn nàng đầy trìu mến, nhẹ giọng cười. Mộng Nhi như vậy quả thật tốt hơn nhiều so với trước kia, trước kia nàng luôn âu sầu, không chủ động nói chuyện, càng không biết làm nũng với mình. Có nữ nhi ở bên làm nũng, cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Hai mẹ con tựa đầu vào nhau đầy ấm áp, lặng lặng cảm nhận niềm vui sau khi gặp lại.

"Mẹ, Phượng tộc ở đâu vậy? Sau này con phải đi thế nào? Lôi Ngạo Thiên nói, Phượng tộc là một Dị tộc, rốt cuộc nó là một tộc thế nào?" Tô Nhược Mộng phá vỡ sự im lặng trong phòng, hỏi thăm Tô thị về chuyện của Phượng tộc.

"Phượng vì con không lớn lên ở Phượng tộc nên phải tròn mười tám tuổi, còn phải tìm ra tứ đại trưởng lão mới, vậy mới có thể vào Phượng tộc được."

"Tròn mười tám tuổi?" Tô Nhược Mộng thầm tính nhẩm trong lòng, kêu lên: "Còn tám tháng nữa. Nhưng tứ đại trưởng lão mới là sao? Ta phải đi đâu tìm bọn họ?"

"Bởi vì Phượng tộc không có Phượng chủ, cho nên vẫn do tứ đại trưởng lão cai quản. Khi Phượng chủ mới xuất hiện, nhất định sẽ xuất hiện tứ đại trưởng lão mới, các nàng sẽ là phụ tá đắc lực của Phượng chủ, giống như hộ pháp Ma giáo vậy."

Tô thị nói xong thì ngừng lại, hơi nhíu mày nhìn Tô Nhược Mộng, lại nói: "Tứ đại trưởng lão và Phượng chủ có cảm ứng với nhau, không cần con đi tìm các nàng, các nàng sẽ tự tới tìm con."

"Thần kỳ vậy sao? Vậy sau khi ta về Phượng tộc rồi có phải là không thể trở ra hay không? Người ngoài có vào được không? Chẳng hạn như Lôi Ngạo Thiên?"

Sau khi Tô Nhược Mộng kinh ngạc thì quay lại những vấn đề có liên quan mật thiết với mình.

Nếu nàng vào rồi không thể trở ra, vậy mà mới mặc kệ cái gì mà sứ mạng hay không sứ mạng, tuyết đối sẽ không đi vào. Nếu Lôi Ngạo Thiên không thể đi vào, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Phượng chủ phải làm gì? Có bao nhiêu chuyện phải hoàn thành? Cần thời gian bao lâu? Những thứ này nàng đều không biết.

Hơn ba trăm năm mới xuất hiện một Phượng chủ, có thế hình dung được, sẽ có bao nhiêu chuyện đang đợi mình.

Nhưng cũng vì có rất nhiều chuyện, cần có thời gian xử lý, cho nên, nàng mới quan tâm đến chuyện Lôi Ngạo Thiên có thể vào được Phượng tộc hay không. Nếu nàng vừa bước vào đã mất mấy thập niên, vậy chắc nàng sẽ không vào đâu.

Sứ mạng mặc dù quan trọng, nhưng nếu muốn nàng phải hy sinh khoảng thời gian chung sống với Lôi Ngạo Thiên, nàng sẽ không chấp nhận.

Tô thị nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, không khỏi vui vẻ, cười nói: "Nếu nam tử bên ngoài thật lòng yêu nữ tử Phượng tộc, hơn nữa còn thông qua khảo nghiệm, thì có thể cùng theo vào. Ta tin các con, cho nên, nhất định Ngạo Thiên cũng có thể vào."

"Còn chuyện con có thể trở ra hay không, đây là vấn đề của con. Nếu con muốn đi, người khác cũng không ngăn được, bởi vì con là Phượng chủ. Nhưng mà, Mộng Nhi, mẹ hi vọng con có thể hoàn thành sứ mạng của mình."

Nếu nàng có thể đi vào có thể đi ra, Lôi Ngạo Thiên cũng có thể theo vào, nàng cũng không còn lý do không hoàn thành sứ mạng.

"Được, con sẽ cố hết sức."

Nghĩ lại mới thấy cũng thật thú vị, lại còn phải làm một bài khảo nghiệm xem nam nhân có thật lòng yêu mến nữ tử Phượng tộc hay không, vậy có phải sẽ nhanh chóng biết được nam nhân có thật lòng với mình hay không?

Nàng bắt đầu mong đợi bài khảo nghiệm của nàng và Lôi Ngạo Thiên rồi.

"Nhạc mẫu đại nhân, Mộng Nhi, hai người đang nói chuyện gì thế?" Lôi Ngạo Thiên từ bên ngoài bước vào, hắn vừa lý mấy sự vụ còn tồn đọng, sau khi xử lý xong, hắn liền ngựa không ngừng vó chạy tới nơi này gặp nương tử.

Chỉ không gặp một chốc mà tương tư của hắn đã như nước thủy triều dâng.

Tô Nhược Mộng rót một ly trà đưa tới trước mặt hắn: "Xong việc rồi?"

"Ừ." Lôi Ngạo Thiên nhận lấy ly trà, vui vẻ nhấp một hớp, chuyển mắt nhìn Tô thị, nói: "Nhạc mẫu đại nhân, cha mẹ ta truyền tin tới, nói đang quay về Tử Long lĩnh, dự tính là nửa tháng sau sẽ tới."

Tô thị hài lòng gật đầu một cái, cười nói: "Tốt, chờ cha mẹ ngươi trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng hôn sự của ngươi và Mộng Nhi."

"Cảm ơn nhạc mẫu đại nhân."

"Mẹ, sao mẹ lại như thế? Có cần phải nóng vội như vậy không? Nào có ai gả nữ nhi mà giống như ném củ khoai nóng phỏng tay như thế?" Tô Nhược Mộng nghe bọn họ thảo luận chuyện hôn sự, mặt đỏ lên như bị hỏa thiêu.

Thái độ của Tô thị vẫn duy trì một chữ - gấp.

Chuyện này đã là nước chảy thành sông, nàng gấp như vậy, không biết cha mẹ người ta sẽ nghĩ thế nào nữa?

"Không phải nhạc mẫu đại nhân gấp, là ta gấp." Lôi Ngạo Thiên say mê nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng giải vây cho Tô thị, đột nhiên, hắn như nhớ tới chuyện gì đó, cười hỏi: "Mộng Nhi, nàng có muốn đi xem con bò đực kia không?"

"Hiện giờ hắn ở đây hả?"

"Ừ, để ta dẫn nàng đi."

"Được."

Tô thị hoang mang nghe đối thoại của bọn họ, tò mò hỏi: "Bò đực gì?"

"Phốc..." Tô Nhược Mộng không nhịn được xì cười một tiếng, nhìn Tô thị giải thích: "Chính là tên Thành vương đáng ghét kia, hắn còn sai người hạ trại đóng quân dưới chân núi, muốn tấn công lên Tử Long lĩnh nữa kìa. Vậy nên, chúng con đã cho người chộp hắn tới đây."

Nói đến Thành vương, Tô Nhược Mộng lại đầy một bụng hỏa, nam nhân kia lại dám dùng năm trăm lượng để mua đầu nàng? Thật nực cười mà! Giờ hắn rơi vào tay mình, không giúp mình xả giận, giúp Lôi Ngạo Thiên xả giận, thay những người dân chạy nạn kia xả giận thật tốt thì quá uổng phí rồi.

"Thành vương?" Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên, hỏi tiếp: "Hắn tên là Đông Lý Phong đúng không?"

"Đúng vậy!" Tô Nhược Mộng lập tức trả lời nàng, sau đó lại giật mình nhìn nàng, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại biết tên hắn?"

Rõ ràng là nàng không hề bước chân ra khỏi nhà, sao lại biết tên của Thành vương?

"Nghe người ta nói."

"Thật không?"

"Được rồi, Mộng Nhi, nhạc mẫu đại nhân nói là nghe nói, thì chính là nghe nói. Đông Lý Phong là một vương gia, nhất định là có rất nhiều dân chúng lén lút bàn luận về hắn, có lẽ trên đường đến Tử Long lĩnh nhạc mẫu đại nhân nghe được cũng không chừng."

Lôi Ngạo Thiên cắt đứt câu hỏi của Tô Nhược Mộng, nhưng trong lòng hắn cũng rất tò mò sao Tô thị lại biết tên của Đông Lý Phong?

Tô thị vội vàng hùa theo lời của Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ta nghe được trên đường tới Tử Long lĩnh, Mộng Nhi, con nhóc này sao đến cả lời mẹ cũng không tin thế?"

"Sao con lại không tin lời mẹ chứ?" Tô Nhược Mộng le lưỡi một cái, kéo tay Lôi Ngạo Thiên, phất phất tay với Tô thị, nói: "Mẹ, chúng con đi gặp con bò đực kia trước, tối sẽ trở lại ăn cơm với mẹ."

"Được rồi, các con đi đi."

Tô thị nhìn bọn họ tay trong tay rời đi, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Người định không bằng trời định, Đông Lý Phong đó sao lại đụng phải Mộng Nhi vậy? Nghe giọng bọn họ thì có vẻ còn trải qua chuyện rất không vui. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải nghĩ cách để Ngạo Thiên sớm đưa hắn xuống núi, nhất định không thể để hắn biết được thân phận của Mộng Nhi.

Không thể, tuyệt đối không thể!