Giao Dịch Tình Nhân

Chương 2




Những chiếc xe đua từng chiếc một tựa như tia chớp vụt qua lăng kính của ống nhòm, đem thần kinh con người chơi đùa đến căng phồng, tim đập khẩn trương đến cực hạn.

Đại Nhi nắm chặt ống nhòm, trợn to mắt, không hề chớp mắt, nhìn chiếc xe đang gắt gao đuổi theo chiếc đang dẫn đầu ở trên đường băng phía xa.

Dường như họ lấy mạng sống của mình ra làm tiền đặt cược trong cuộc đua tử thần này. Tiếng gió rít ù ù, tiếng gầm gừ của động cơ, tiếng xèo xèo chói tai của bánh xe ma sát trên đường, tiếng ken két của phanh xe, hòa lẫn với tiếng ồn của tốc độ vang lên như sấm.

Một chiếc xe tăng tốc vượt lên phía trước phát ra tiếng giống như linh hồn bị xé rách đang gào thét, nhanh như tia chớp lách sang một bên làm cát bay mịt mù, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết diễn ra trong nháy mắt, khiến người xem không cách nào di dời tầm mắt.

"Kia là chiếc xe hung hãn dẫn đầu, trị giá 6,8 triệu tiền Đài Loan, nó chỉ cần 3,7 giây để khởi động, với công suất 520 mã lực, tốc độ quay có thể lên đến 3500, vận tốc đạt mức 300 cây số một giờ. Sau khi nâng cấp, tính năng của nó càng thêm kinh người, là một chiếc xe thể thao cực kì tốt!”

Bàn luận về xe thể thao luôn là đề tài làm cho nhiệt huyết của đàn ông sôi sục, Đại Nhi ở một bên nắm chặt lấy ống nhòm nhìn nét mặt đầy say mê của Bao Thành Công.

“Woo...Hoo……" Đại Nhi không ngừng thét chói tai, tán thưởng!

Cô không rảnh để ý tới Bao Thành Công, cặp mắt kia đã bị “chúa tể của những chiếc xe đua” hấp dẫn. Tất cả giác quan đã bị kích thích giống như tên đã lắp vào cung, rất căng, rất nghẹt thở, không khí căng thẳng đến tột độ.

Cô nhìn chiếc xe tốc độ nhanh như tia chớp kia một mạch xông thẳng tới vạch đích.

Tình huống bất ngờ xảy ra!

Chiếc xe nổ tung, kim loại vỡ vụn bay tán loạn, trước khi chiếc xe bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, người bên trong xe nhanh chóng thoát ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất và tiếp tục lăn lộn trên đường, những sự việc xảy ra nối tiếp nhau trong tích tắc khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, sợ hãi đến cực hạn!

Cuối cùng là do không thể khống chế được tốc độ hay là do phanh xe mất hiệu lực?

Tay đua dường như không hề hấn gì!

Qua lăng kính của Đại Nhi, người đàn ông từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, không quan tâm đến những chỗ đau trên người, lấy tay phủi bụi đất, lộ ra nụ cười quỷ dị. . . . .

Đại Nhi cảm thấy không cách nào hô hấp nổi, tim giống như nhảy ra khỏi lồng ngực, chạy vọt lên cuống họng, không ngừng la hét.

"A….a! Anh ấy! Anh ấy là kẻ điên sao? Qua vạch đích lại hoàn toàn không có giảm bớt tốc độ xe?" Cô kinh ngạc, lại nghi hoặc hướng Bao Thành Công hỏi lớn.

Nếu như là tình huống ngoài ý muốn, phản ứng của anh ta thật là nhanh nhẹn lưu loát, nếu như là cố ý để chứng minh phong độ của mình, anh ta không phải quá điên rồ, quá liều lĩnh đó chứ!?

"Ô…ôi….ôi!" Giống nhau không thể tin được, Bao Thành Công liên tiếp lắc đầu, tiếc cho chiếc xe thể thao chúa kia, đau lòng không nói nên lời.

"Anh khẳng định anh ấy là người có cuộc sống khô khan, không thú vị, chỉ biết kiếm tiền như máy móc?" Đại Nhi một lần nữa dời tầm mắt, đưa ống nhòm hướng về phía Mạc Vô Tâm. . . . . .

Nếu như người này không phải cố ý ra vẻ nghiêm chỉnh để che giấu bản chất hoang dã của mình, không tiếc tiền, cũng chẳng màng đến mạng sống, là một kẻ biến thái! Làm hỏng một chiếc xe đắt tiền như thế mà còn cười được!!

Nhà hàng của trường đua xe Phụ Chúc, vô số người vây quanh bên trong, đối diện người mới về nhất vừa rồi – Mạc Vô Tâm, thảo luận không ngừng nghỉ.

“Rất lịch lãm! Anh ta chính là phó tổng giám đốc Mạc Vô Tâm của tập đoàn xe hơi Khóa Quốc.” Bao Thành Công nói nhỏ với Đại Nhi.

“Tại sao thoạt nhìn anh ta, tôi có cảm giác dường như đã từng quen biết?”

Đại Nhi tìm cái bàn trong góc khuất ngồi xuống, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm người nọ đang tỏa sáng giữa đám đông.

Tận mắt chứng kiến cuộc đua xe ngoạn mục kia, cộng thêm vẻ đẹp trai lịch lãm, giờ phút này, cô tràn ngập tò mò đối với Mạc Vô Tâm.

Hoàn toàn quên mục đích chuyến đi này của cô, quên anh là mục tiêu bị cô điều tra , cũng không phát hiện anh chính là người ngày đó trong Câu Lạc Bộ.

“Anh ta là người có tiếng tăm, độ nổi tiếng so với ánh sáng trên trời tương đối giống nhau, nhất là anh ta đẹp trai như vậy! Cô đương nhiên cho rằng mình giống như đã từng quen biết anh ta.”

"Ưm. . . . . ." Đại Nhi ngẩn ngơ, trầm ngâm suy nghĩ, toàn bộ ánh nhìn tập trung lên thân hình cao lớn kia.

Bao Thành Công tiếp tục nói chuyện, nhưng Đại Nhi dường như không thể nào chuyên tâm. . . . . .

"Cô có đang nghe tôi nói chuyện hay không hả?" Bao Thành Công khó chịu lên tiếng, muốn kéo ánh mắt thèm thuồng của Đại Nhi về.

"Có, có, có!"

Đại Nhi gật đầu liên tục, đẩy cánh tay đang ngăn cản tầm mắt của mình sang một bên, tiếp tục hướng ánh mắt si mê đến người đàn ông đặc biệt đó.

“Tôi đang nghĩ chúng ta có nên lẻn vào nhà chứa xe của Khóa Quốc xem qua một chút, biết đâu có thể tìm được manh mối gì đó.” Bao Thành Công nói.

"Ừm, được." Đại Nhi nghe tai trái, ra tai phải, thuận miệng trả lời.

Bao Thành Công thấy thái độ lơ đễnh của cô, vươn tay hung hăng ở trên đầu cô gõ một cái.

“Tôi cho cô hoàn hồn lại!”

"Ui..! Thật là đau!" Đại Nhi nhíu chặt hai hàng lông mày lại, nhăn mặt kêu rên, vẻ mặt không cam tâm lấy lại tinh thần.

"Cô nghe kỹ cho tôi, tối hôm nay phải đi."

"Phải đi hôm nay?" cô hoài nghi hỏi.

"Không sai!"

"Nhưng là, Có người ngốc đến độ muốn gạt tiền bảo hiểm mà lại đi đem xe mất trộm giấu ở chỗ của mình sao?” Đại Nhi gãi gãi đầu, buồn bực hỏi.

". . . . . ." Bao Thành Công không thốt nên lời, cô nói cũng không sai!

“Tôi cảm thấy anh ta không phải là loại người đi lừa gạt tiền bảo hiểm như vậy!”

Đại Nhi buộc lại tóc đuôi ngựa, con ngươi dáo dác xoay tròn, vẻ mặt suy tư.

"Cô cảm thấy? Cái mà cô cảm thấy có ích gì không? Chuyến đi này của chúng ta, để ý nhất chính là chứng cớ! Không có bất kỳ chứng cớ nào, hai bên đều là nghi phạm, ai cũng không thể đưa ra kết luận." Bao Thành Công khiển trách, anh biết Đại Nhi đã nổi máu thiên vị.

"Nếu không, anh có chứng cớ sao?" Đại Nhi hỏi lại.

"Không có. Có chứng cớ, còn cần điều tra sao?" Bao Thành Công tức giận trả lời.

"Nếu không, anh có đề nghị gì? Muốn điều tra thế nào?" Đại Nhi thảo luận.

Trên thực tế, vụ án này khó giải quyết , đến bây giờ bọn họ còn chưa bàn bạc để đưa ra phương án giải quyết thỏa đáng, tất cả là một mớ hỗn độn, không có đầu mối.

"Không có." Anh trả lời Đại Nhi.

"Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể ngày ngày len lén đi theo sau đít anh ta? Hay là muốn dùng cái phương pháp nguyên thủy nhất, đần nhất nhưng cũng thông minh nhất?"

"Đại khái đi!" Bao Thành Công nhún nhún vai.

"Tôi cảm thấy được tôi nên đi đến gần anh ta, tương đối có thể hiểu rõ nhiều hơn."

Đại Nhi chống cằm như có điều suy nghĩ, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn hình dáng anh tuấn đang bị vây giữa đám đông.

Theo dõi một người, hơn nữa còn hiểu rõ cuộc sống của người đó, nhất định là hết sức thú vị!

Đại Nhi dáo dác theo dõi Mạc Vô Tâm cả ngày, giờ phút này, cô theo đuôi anh tiến vào một nhà hàng.

Tìm cái bàn trong góc khuất, ngồi vào chỗ của mình, cô len lén nhìn quanh Mạc Vô Tâm.

"Cho cô gái mặc áo lông Pikachu một ly nước cam." Mạc Vô Tâm đưa tay vẫy người phục vụ, lặng lẽ chỉ chỉ hướng Đại Nhi đang ngồi giao phó.

Mấy phút sau, một ly nước cam được đưa đến trước mặt Đại Nhi.

"Tôi không có gọi, cái này không phải của tôi!" Đại Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, hướng người phục vụ mạnh mẽ khoát tay.

"Là anh ấy muốn tôi đưa tới." Người phục vụ vươn tay, dời tầm mắt của Đại Nhi sang chiếc bàn của Mạc Vô Tâm phía bên kia, lễ phép nói với cô.

Mạc Vô Tâm mỉm cười, khách sáo nâng ly với cô.

"Ách!" Đại Nhi trên mặt thoáng chốc trở nên ửng hồng, lúng túng.

Anh đây là ý gì?

Anh biết cô theo dõi anh? Còn là. . . . . . để ý đến cô ?

Ha ha! Trong phim truyền hình đều có những cảnh như vậy nha! Đàn ông muốn làm quen phụ nữ không phải đều dùng một chiêu này sao!

Đại Nhi cho là như vậy . . . . . . cô say mê ảo tưởng, trong lòng có mấy phần đắc ý.

Ba phút sau, Mạc Vô Tâm từ chỗ ngồi của anh đứng dậy, liếc mắt nhìn cô một cái, ưu nhã vén vạt áo tây trang ra, một tay đút vào túi quần, thong thả đi về phía cô đang ngồi.

Đại Nhi hoàn hồn, thấy anh đang tiến về phía mình, trong đầu hiện lên hình ảnh bảy con nai đang đấu đá lẫn nhau một cách điên cuồng.

Anh muốn làm cái gì, anh thật sự muốn đến gần để………làm quen với cô sao?

"Tôi có thể ngồi xuống không?" Mạc Vô Tâm đứng lại ở trước bàn của cô, hỏi một cách lịch sự.

"Có, có. . . . . . Có….thể." Đại Nhi líu lưỡi, lắp bắp nói hết câu.

Anh ngồi xuống, lấy ánh mắt hứng thú, tỉ mỉ, không một chút khách khí nào, quan sát cô.

Chính là cô! Lần trước trong Câu Lạc Bộ hại anh thê thê thảm thảm.

"Thế nào? Cô đang lo lắng sao? Sợ tôi ăn thịt cô?" Mạc Vô Tâm nhẹ liếc cô một cái, con ngươi thoáng chốc hiện lên sự hài hước, bỡn cợt.

Cô không hợp với tiêu chuẩn chọn phụ nữ của anh! Dáng người gầy gò không có một chỗ nào đẫy đà, làm cho người ta không cảm giác được sự mềm mại của phụ nữ.

Còn về nhan sắc. . . . . . Quyến rũ hoặc là thuần khiết, cô đều không phù hợp với hai tiêu chuẩn đó.

Điều duy nhất anh hình dung được chính là,"bình thường vô vị.”

Hơn nữa, ngoại hình của cô còn làm cho người khác có cảm giác giống như người phụ nữ mất đi những đường cong vốn có, thậm chí ngay cả một chút mùi vị dịu dàng cũng không có.

Còn về trang phục! Cả đời này anh chưa từng thấy ai ăn mặc như người phụ nữ này, đúng là không thể hiểu nổi, lôi thôi, lếch thếch, cẩu thả hết chỗ nói!

Cô khoác chiếc áo lông màu đỏ, phía trên có hình Pikachu, cộng thêm chiếc quần jean đính đinh tán, giày vải rách, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, gương mặt trắng trong thuần khiết, không hề có chút phấn son.

Điều duy nhất chấp nhận được là vóc dáng mảnh mai, có thể nói là cân xứng, da thịt trắng nõn nà, nếu trang điểm có thể xinh lên một chút.

Phụ nữ như vậy thật sự không khơi dậy nổi hứng thú của anh!

Ánh mắt của anh khiến cơ mặt của cô giựt giựt, nói cái gì cũng đáp không được, ngẩn ngơ một hồi lâu. . . . . .

"Đi theo tôi cả ngày, khát nước không?" Anh ngồi xuống, đưa mắt về phía ly nước cam trên bàn.

"Cô có thể nói cho tôi biết, tại sao muốn theo dõi tôi không?"

Giọng nói êm dịu, trầm thấp bay vào trong tai cô, nhưng lời nói của anh cùng với suy đoán ban nãy của cô hoàn toàn trái ngược nhau.

Cô suy sụp hạ vai, anh đoán được hành động của cô rồi! Nhưng cô sẽ không thừa nhận.

"Mạc Vô Tâm, ai nói tôi theo dõi anh chứ? Anh có chứng cớ không?" Đại Nhi nhíu nhíu mày tự cho là đúng.

Mạc Vô Tâm nghe vậy nở nụ cười bí ẩn, ẩn chứa một chút thủ đoạn.

Anh mở miệng, chuẩn bị gậy ông đập lưng ông.

"Cô tên là gì?"

"Nghê Đại Tuy."

"Mang tai họa"

"Tôi họ Nghê, Đại trong phấn trang điểm, Tuy thuộc về tuy."

"Thuộc về tuy, Tuy Viễn tuy? Rất ít người dùng chữ kia khi đặt tên, đó là tên thật của cô sao?”

Mạc Vô Tâm vẫn có chút hoài nghi, ban đầu khi thấy tên của cô trên báo cáo điều tra còn tưởng có gì sai sót.

Hiện tại đã được chứng thực, quả nhiên tên tuổi trong tài liệu cũng không lầm, tên của cô đúng là quái dị như thế.

"Ừ, không sai, anh rất thông minh, vừa nói liền hiểu!" Thật đáng ghét! Ba cô đã qua đời, cũng chẳng trách được, để cho cô mỗi lần giới thiệu mình thì luôn cảm thấy không được tự nhiên.

"Tốt! Cô Đại Tuy, tôi không biết cô, cô cũng không biết tôi, phải không?"

"Ừm, đúng vậy!" Cô vội vã gật đầu một cái.

Cô biết anh, nhưng cũng không tính là biết; hơn nữa anh là nhân vật lớn như vậy, đương nhiên không biết cô, cho nên lời anh nói là chính xác.

"Như vậy. . . . . . Cô không biết tôi, nhưng lại biết tên của tôi?" Mạc Vô Tâm xảo trá nhếch miệng lên, vui vẻ cười đắc ý.

"Tôi. . . . . ." Ách, bị anh phát hiện rồi! Trong nháy máy Đại Nhi á khẩu, không trả lời được, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.

Mạc Vô Tâm lại giơ tay gọi người phục vụ.

"Cho cô ấy một phần bánh ngọt Black Forest." Anh nói với người phụ vụ.

"Cái gì?" Đại Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Anh làm sao biết cô thích ăn bánh ngọt Black Forest?

Thật là đáng sợ đó! Vào lúc này, Đại Nhi như ngồi trên đống lửa, núp ở trên ghế cố đè nén sự hoảng sợ của mình.

Mạc Vô Tâm xoay đầu lại, lấy ánh mắt thâm trầm tựa như biển sâu nhìn cô chằm chằm.

"Loại người như cô, công phu mèo ba chân còn muốn điều tra tôi?"

Ánh mắt tràn đầy tự tin, tựa như con hổ đang chễm chệ thao túng con mồi của mình.

"Tôi, tôi. . . . . ." Đại Nhi líu lưỡi, gào thét trong lòng.

"Đại Nhi. . . . . ." Anh mở miệng.

"Làm sao anh biết tên thân mật của tôi?" Cô bỗng chốc trợn to hai mắt, lo sợ nhìn chằm chằm Mạc Vô Tâm.

Loại cảm giác này thật kinh khủng! Tựa như mèo vờn chuột, ngược lại bị chuột thuốc chết, cuối cùng chuột còn cuồng vọng ở bên cạnh thi thể mèo cười to khinh bỉ. . . . . .

Mạc Vô Tâm trong mắt có phần châm chọc.

"Cô sợ? Cô không phải là rất có gan theo dõi tôi cả ngày sao? Có gì thú vị không?"

"Không phải anh cũng……… không phải cũng điều tra tôi chứ?" Đại Nhi cắn răng, nghiến lợi, không cam lòng nói.