Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 159: Hình ảnh




"Được." Liên Tĩnh Bạch hít một hơi thật sâu, dắt tay Mịch Nhi đi ra khỏi phòng ăn.

Dọc theo đường đi, tâm tình Liên Tĩnh Bạch khẽ khẩn trương trầm mặc không nói lời nào, chỉ an tĩnh dẫn cô đi, cuối cùng, hai người cùng đi đến căn nhà nhỏ đơn độc trong biệt thự.

"Chính là chỗ này sao?" Mịch Nhi ngẩng đầu nhìn căn nhà này cũng không có kiến trúc gì đặc biệt, bề ngoài của nó rất bình thường, hoàn toàn là phong cách tại biệt thự nhà họ Triển, tinh xảo trang nhã đại lại đẹp đẽ, xinh đẹp là rất xinh đẹp, nhưng trong tất cả căn nhà ở nhà họ Triển, tòa nhà nhỏ này tuyệt đối không coi là xuất sắc nhất.

"Là nơi này, chẳng qua anh muốn em nhìn không phải căn nhà này, mà là đồ vật trong phòng, những thứ kia. . . . . . Nhất định là đồ em sẽ thích."

Cuối cùng Liên Tĩnh Bạch mở miệng, anh nhẹ nhàng đi lên bậc thang, đứng ở trước cửa, anh tự tay đẩy cánh cửa duy nhất ra, lại xoay người khom lưng với kiểu mời chuẩn mực, thân sĩ nói: "Tiểu thư Mịch Nhi, chào mừng đến đây!"

Mịch Nhi nhất thời cảm thấy Liên Tĩnh Bạch chợt làm ra động tác quý tộc chơi thật thú vị, cô hé môi cười một tiếng, cũng lên cơn nghiện đùa giỡn, muốn phối hợp biểu diễn cùng anh.

Nắm hai mép quần, Mịch Nhi khom người quỳ gối đáp lễ, sau đó cô như hoa sen bước lên bậc thang, đến trước mặt Liên Tĩnh Bạch cực kì thục nữ kín đáo cười khẽ nói: "Cám ơn."

Cô đưa tay vịn lấy cánh tay vươn về phía trước của Liên Tĩnh Bạch, Liên Tĩnh Bạch đứng dậy, tao nhã dắt cô từ từ đi vào cửa chính, đi tới đất nước thần bí.

Hai người tiến vào trong nhà, cửa chính lập tức vững vàng đóng lại, nhất thời Mịch Nhi bị cảnh tượng bên trong hù sợ, ôm chặt lấy cánh tay Liên Tĩnh Bạch, tìm kiếm an toàn cùng an ủi.

Bên ngoài chính là ánh nắng mặt trời rực rỡ buổi chiều, nhưng trong phòng lại là khoảng không gian đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, hoàn toàn không thấy rõ bất kỳ vật gì!

Tất cả cửa sổ trong phòng đều bị đóng kín, không một tia sánh mặt trời xuyên vào trong được, đến đèn trong nhà cũng không có mở, giống như là cố ý thiết kế, nơi này lại chỉ sờ thấy bóng tối.

"Anh Tiểu Bạch, nơi này tối quá. . . . . ." Mịch Nhi cảm thấy hết sức không quen, dồn dập hỏi, "Công tắc ở chỗ nào, em muốn mở đèn --"

"Công tắc ở chỗ anh, em chờ một chút, anh sẽ cho em xem những thứ đặc biệt chuẩn bị vì em."

Tiếng Liên Tĩnh Bạch mỏng manh trong vùng tăm tối cám dỗ giống như vu vơ, trong nháy mắt trấn an cảm xúc của Mịch Nhi, cô lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi anh công bố thứ đặc biệt bên trong căn phòng này.

Liên Tĩnh Bạch từ túi áo lấy ra bộ điều khiển từ xa, anh cầm tay Mịch Nhi, cuối cùng nhẹ nhàng nhấn một cái nút trên bộ điều khiển.

Toàn cảnh là bóng tối, chợt, giống như màn sân khấu cuối cùng được kéo ra, trên mặt tường bắt đầu hơi phát ra ánh sáng, trong bóng tối từ từ chuyển thành sáng ngời, ở phía trên cho thấy quang ảnh biến ảo.

Khối quang ảnh kia khiến trong nhà phản xạ ánh sáng, mặc dù vẫn còn rất nhiều chỗ ẩn núp trong bóng tối, nhưng ánh sáng làm cho người ta ít nhất có thể nhìn thấy thiết kế trong phòng.

Lúc này Mịch Nhi mới phát hiện ra, nhìn tòa nhà từ bên ngoài có chừng hai ba tầng, nhưng bên trong cũng là một tổng thể, vách tường làm hình chiếu cao chừng mười mét, bản thân nó được thiết kế trang hoàng thành một màn ảnh vô cùng to lớn, phía trên chiếu tất cả hình ảnh mang cảm giác trân thật.

"Đây là muốn xem phim sao?" Mịch Nhi tò mò hỏi, "Căn nhà này có phải là nơi anh chuyên dùng để xem phim không? Hôm nay là muốn tới đây xem sao?"

Cô rất nỗ lực giả bộ mừng rỡ kích động nói, dùng màn ảnh khổng để xem phim rất tốt, nhưng thứ này hoàn toàn không để cho cô cảm thấy vui mừng bất ngờ. Dù sao, cô ở Hollywood đã xem màn ảnh lớn hơn rất nhiều, so sánh với nhau, anh Tiểu Bạch mang cô đến đây xem thì rất bình thường không có gì lạ.

"Không phải, dĩ nhiên không phải để em đến đây xem phim." Liên Tĩnh Bạch lắc lắc ngón tay, đưa tay nhấn nút điều khiển khác, "Anh muốn để cho em nhìn thứ trong hình ảnh."

Khi anh ấn nút xuống, hình ảnh trên màn ảnh nhất thời biến đổi, một đoạn hình ảnh khác chiếu lên, thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của Mịch Nhi.

"Đây -- đây không phải là anh. . . . . ." Mịch Nhi giật mình quả thật không thốt nên lời, ánh mắt cô nhìn chằm chằm màn ảnh, ngón tay lại nắm chặt ống tay áo Liên Tĩnh Bạch, "Đó là anh mấy năm trước không đúng. . . . . ."

Trên màn hình là Liên Tĩnh Bạch phóng đại gấp mấy lần, bất kỳ thần thái động tác nào của anh đều xuất hiện cao mười mét trên màn ảnh, hiện ra tất cả dáng ngoài cùng dung mạo anh tuấn.

Nhưng đó cùng không phải Liên Tĩnh Bạch bây giờ, hình ảnh so với anh của hiện tại, có vẻ tương đối trẻ trung cùng non nớt, còn chưa có luyện ra được khí thế uy nghiêm như ngày hôm nay, Mịch Nhi cực kỳ xác định, nhất định đó là anh của bốn, năm năm trước!

"Đó là anh bốn năm rưỡi trước, em không có nhìn lầm." " Liên Tĩnh Bạch vỗ vỗ tay cô, "Đừng có gấp, em nhìn tiếp đi."

Bốn năm rưỡi trước? Đây chẳng phải chính là thời gian cô rời đi? Anh muốn cô xem khi đó anh làm cái gì, có gì đặc biệt hay sao?

Mịch Nhi mang theo tràn ngập nghi vấn, tiếp tục nhìn lên màn hình.

Liên Tĩnh Bạch trên màn hình cúi đầu phác họa trước máy tính, chỉnh sửa biên tập hình ảnh, từng món đồ dần dần hình thành, từng thiết kế hiện lên trên giấy, có dây chuyền xinh đẹp, có bông tai xinh xắn, có vòng tay đẹp đẽ lạ thường. . . . . . Toàn bộ đồ trang sức có chủ đề chung, cùng nhau phối hợp hết sức hoàn mỹ.

Anh hoàn thành thiết kế, cuối cùng hình ảnh trên màn ảnh thay đổi, chuyển thành những thứ quá trình chế tạo đồ trang sức, có kiểm tra đá quý, có khuôn đúc luyện thành hình, có đánh bóng kim loại, trải qua công đoạn khảm đá cuối cùng là hình thành, từng món đồ trang sức trên giấy thiết kế chuyển thành đồ thật.

Rõ ràng, đoạn hình ảnh này đã trải qua giai đoạn cắt nối, nó chỉ dài không đến mười phút, tất cả thị giác đều cực kỳ tán loạn, chưa từng có nhiều góc độ, cũng không có ánh đèn hoa lệ, nhưng lại hội tụ đơn thuần như vậy chất phác như vậy, lại hoàn hiện ra tất cả quá trình chế tạo thiết kế trang sức của Liên Tĩnh Bạch.

Hình ảnh cuối cùng trên màn ảnh ngừng lại trên những món đồ trang sức rực rỡ, mỗi một món đều được thiết kế cùng tạo ra hoàn mỹ không chút tỳ vết, khoe ra trước mặt Mịch Nhi vẻ đẹp của mình.

Mịch Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, không có cô gái nào ghét châu báu, huống chi là đồ trang sức anh Tiểu Bạch thiết kế, nhìn cũng sẽ vui tai vui mắt.

Và trong nháy mắt tiếp theo, hình ảnh trên màn hình chợt biến đổi.