Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 189: Nóng nảy




Hừ, những người phụ nữ này không đạt được nguyện vọng gả cho Liên Tĩnh Bạch, cho nên mới vô cùng phẫn hận người chiếm cứ vị trí của họ, mới có suy đoán ác độc như vậy với cô, không biết xấu hổ tổn thương cô!

Họ muốn an ủi bản thân mà nói như vậy, nhưng mà cũng chỉ dùng những thứ này mà thôi miên mình!

Chỉ là, những người phụ nữ này hoàn toàn không dám trực tiếp tìm tới Triển gia khóc lóc kể lể, cho nên chỉ dám dùng lợi thế miệng lưỡi mắng cô. Nói cô xuất thân thấp hèn, đã từng phóng đãng, nói cô ngụy trang vẻ ngoài bên trong đáng khinh, những thứ này đều nói xấu cô..., lại thực sự có thể khiến họ cảm thấy thăng bằng?

Nhưng tồi tệ nhất là, lời đồn đãi còn lan đến người nhà cha mẹ cô!

Họ lại nói cha mẹ cô đã mất, không nơi nương tựa, trực tiếp mắng chửi cha mẹ và A Cẩn, nói rằng người thân của cô không còn trên đời!

Điều này làm sao cô lại có thể nhịn nữa, những người phụ nữ kia đã bị ghen tỵ làm cho đầu óc choáng váng, không lựa lời mà nói, cô nhất định sẽ trả lại họ đẹp mặt!

Mà khi cô đã báo thù, đã suy xét toàn bộ, đều do cái người đàn ông hư hỏng trêu hoa ghẹo nguyệt, đều là lỗi của Liên Tĩnh Bạch, tất cả đều là lỗi của anh!

Cô cũng biết, bây giờ Liên Tĩnh Bạch so với năm năm trước càng có sức quyến rũ hấp dẫn người khác, năm đó anh đã chào gọi rất nhiều phụ nữ, hiện tại, sau năm năm cô không có ở đây, anh còn không biết trêu chọc bao nhiêu khoản nợ phong lưu, đã làm hại bao nhiêu người. . . . .

Không phải nói lòng anh chỉ có cô sao, đến bản thân anh cũng không chủ động ngăn chặn, đàn ông không chủ động, có lẽ thể hiện chưa có cự tuyệt!

Đối với phụ nữ thì đây là điều đáng giận hơn, mặc dù đàn ông "Không chủ động" , nhưng phụ nữ sẽ thấy tràn ngập hy vọng chủ động tiếp cận, đàn ông khi nóng khi lạnh chưa từng trả lời, họ vẫn sẽ bởi vì việc "Không cự tuyệt" mà chủ động, người trước hi sinh người sau tiếp bước nên không thể nào hết hy vọng!

Tối nay cô gặp phải ba người chỉ như hạt cát trong biển, nhất định là còn rải rác chân trời góc biển, nhiều không kể xiết. . . . . .

Mịch Nhi càng nghĩ càng tức giận, bản thân mình muốn hạnh phúc lập gia đình, hay là muốn gặp cảnh chịu tội, cô gả cho Liên Tĩnh Bạch, chẳng lẽ sẽ luôn phải đấu tranh với vô số tình địch hay sao!

Bây giờ cô hoàn toàn không cạnh tranh với bất kỳ ai, nhưng cô tuyệt đối không thể luôn luôn dư sức chiến đấu, người có khi sẩy tay, cô không nắm chắc sẽ mất đi hạnh phúc cả đời. . . . . .

Nghĩ tới những thứ này, cô hoàn toàn không còn quan tâm tới Liên Tĩnh Bạch vẫn đuổi theo sau lưng cô, giận dữ mặc kệ đường đi, chỉ theo bản năng đi thẳng về phía trước, đến phương hướng cũng không phân biệt, nhìn thấy đường liền thì đi qua.

Liên Tĩnh Bạch vẫn còn theo sát sau lưng Mịch Nhi, vẫn duy trì cự ly năm bước an toàn, cũng không nhanh một bước cũng không chậm một cước, men theo tốc độ của cô, không ngờ cô cứ bước tiếp.

Dọc theo đường đi, có vài lần anh muốn lên tiếng gọi Mịch Nhi lại, nhưng há miệng, cuối cùng anh vẫn giữ vững im lặng, chỉ tiếp tục đi theo sau lưng Mịch Nhi.

Anh vô cùng hiểu rõ, Mịch Nhi vô cùng tức giận nhưng không được hả giận, cô sẽ mất khống chế giống như mèo hoang, sẽ nóng nảy sẽ nổi điên, bắt được người nào thì sẽ cào người đó, ngay cả anh cũng sẽ không có kết quả tốt.

Anh đại khái có thể đoán ra nguyên nhân lần này Mịch Nhi tức giận như thế, ba người phụ nữ kiêu căng kia chỉ là một, còn nguyên nhân khác, mấu chốt ở trên người anh.

Suy nghĩ của Mịch Nhi vô cùng kinh khủng, khi cô áp dụng nghiên cứu y học vào sinh hoạt hàng ngày, như vậy cô sẽ biến thành nhà thám tử giỏi nhất, có thể điều tra được hết mọi nguyên nhân hậu quả, ngọn nguồn của một sự kiện.

Mà bây giờ, cô hiển nhiên đã đem chuyện này dính líu lên người anh, đang trách anh trêu chọc hoa đào, đang giận anh trêu chọc một đống giai nhân mỹ nữ. . . . . .

Giống như ba người phụ nữ danh gia này đối với Mịch Nhi, anh cũng cảm thấy giật mình kinh ngạc, trước kia họ đều dè dặt lễ độ cũng không dám liều lĩnh, tại sao khi anh đính hôn lại bộc phát oán hận lớn như vậy. . . . . .

Nhưng anh làm việc luôn giữ mình trong sạch đã đến cực hạn, đối với những người phụ nữ có ý tiếp cận đều cho sắc mặt không đổi, đối với bất kỳ người nào tỏ tình cũng cự tuyệt một tiếng, chưa bao giờ có lỗi bên ngoài với cô.

Về phần tất cả những người có lòng ngưỡng mộ anh đều không để tâm, anh phải làm thế nào? Không thể lúc nào cũng chỉ vào họ nói mình không thích họ mong họ hết hy vọng, chuyện này thực sự rất thiếu lễ độ, tự mình đa tình. Anh thì làm như không thấy, ai có thể nghĩ đến bọn có có thể bộc phát bão táp sau lưng . . . . . .

Cho nên, Mịch Nhi tức giận cho anh tội danh oan uổng, anh cần giải thích chống án, cần để cho Mịch Nhi biết cô đang giận chó đánh mèo vô tội.

Nhưng bây giờ cô lại chui vào ngõ cụt nổi nóng, hiện tại tức giận phát điên, như vậy bất kể là ai, cũng không muốn mình đạp mìn chặn đầu họng súng, không nên chủ động đi trêu chọc con báo nhỏ sắp xù lông.

Vì vậy, anh vẫn giống như bây giờ lẳng lặng đi theo sau lưng cô, đợi cô thoáng hết giận, sẽ đi qua giải thích cho cô, trấn an tâm tình của cô!

Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng buông lỏng cà vạt, anh quyết định cùng Mịch Nhi đánh trận lâu dài, bữa tiệc kết thúc chia tay tân khách, chính xác là cô dâu và chú rể mất tích một chút thì cũng không sao, dù sao, chủ nhân nhà họ Triển là cha mẹ anh đều ở đây, đủ để chống đỡ trong mọi trường hợp!

Một đường đi, một đường yên tĩnh, Liên Tĩnh Bạch đi theo sau lưng Mịch Nhi, cùng cô đi qua sân cỏ mềm mại, đi qua rừng rậm tươi tốt, đi qua đường đá thú vị, từ từ, hai người đi tới một thang đá vây quanh ngọn núi.

Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn xem thời gian, Mịch Nhi đã vô ý thức nóng nảy gần 20 phút rồi, lần này cô đúng là rất tức giận, thế nhưng có thể có thể lực tốt đi suốt như vậy, trình độ tức giận có thẻ phá vỡ kỷ lục, lát nữa muốn an ủi cô thì phải thế nào thì mới có thể khiến cô hài lòng được đây?

Nhưng khi Liên Tĩnh Bạch ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn thấy Mịch Nhi nhấc chân leo lên thang đã, lông mày nhíu lại, mặt anh đen lại.

"Mịch Nhi!" Liên Tĩnh Bạch gọi to một tiếng, cuối cùng nhanh chóng leo lên thang đã, xông về phía trước, anh nắm lấy tay Mịch Nhi, nghiêm mặt răn dạy cô nói, "Em không có chú ý tới thân thể mình sao! Lại còn dám leo lên bậc thang, cũng không nhìn xem nó có thể khiến em bị thương! Dù tức giận cũng không thể cậy mạnh như vậy, không cho phép em cử động nữa!"