Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 202: Đừng hoài nghi thủ đoạn của anh




Liên Tĩnh Bạch đối với lần này không có cách gì, cha mẹ anh đã vì tránh né tân khách, bỏ lại anh chạy ra biệt thự ngoại ô hưởng thụ thế giới hai người, anh chỉ có thể đơn độc tiếp đãi khách khứa lui tới, đã bận bịu không ngừng một phút.

Đối với hai vị Mịch Nhi và dì Tố đam mê y học ở chung một chỗ quên ăn quên ngủ nghiên cứu tìm tòi, anh cũng chỉ có thể sai người đúng hạn dặn dò bọn họ nhớ phải ăn ngủ.

Cũng may, cha vợ tương lai là chú Mục vẫn còn ở trong nhà họ Mục trông coi hai người, không đến nỗi để cho bọn họ trầm mê quên hết mọi thứ.

Thở dài, Liên Tĩnh Bạch thu hồi suy nghĩ về tình huống mấy ngày nay, anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau tóc ướt, liếc mắt nhìn thời gian, có chút phức tạp lắc đầu một cái.

Ai, đã là lúc này, Mịch Nhi lại cùng dì Tố thảo luận, chẳng lẽ tối nay muốn ngủ ở nhà họ Mục luôn, không trở lại ngủ sao? !

"Tin tức tốt! Tin tức tốt!" Mịch Nhi giống như cơn gió lốc, nhanh chóng vọt vào trong phòng, cô hưng phấn quơ múa một phần tài liệu kêu to, giọng nói kích động cực kỳ hân hoan.

"Em chạy chậm chút!" Liên Tĩnh Bạch vội vàng tiến lên đỡ lấy Mịch Nhi đang vui vẻ, "Cẩn thận chân trái của em, vừa mới khỏi hẳn, em nên chú ý một chút!"

"Em không sao mà..., chạy nhảy đều không có việc gì, anh Tiểu Bạch không nên quá lo lắng!" Mịch Nhi lôi kéo Liên Tĩnh Bạch, vội vàng muốn cùng anh chia sẻ sự vui vẻ của mình, "Ha ha, bây giờ có một tin tức tốt muốn nói cho anh! Phương án trị liệu của Tim đã ra lò! Quả nhiên em còn có rất nhiều chỗ kém hơn mẹ, mẹ giúp em hoàn thiện rất nhiều chỗ! Chỉ cần có phương án trị liệu này, nhất định bệnh của Tim có thể hết, chữa hết bệnh của anh ta thì có thể đuổi Alex đi rồi! Ha ha ha ha, sau đó em lại có thể độc chiếm bệnh viện, muốn ở Mộc Ái nghiên cứu cái gì thì nghiên cứu cái đó ~"

"Đã có phương án hoàn chỉnh sao?" Liên Tĩnh Bạch hơi giật mình, cười khích lệ cô nói, "Quả nhiên y học của Mịch Nhi rất lợi hại, em và dì liên kết hợp không phải vô địch thiên hạ sao? Anh nghe nói Tim ở Mộc Ái lâu như vậy, vẫn chỉ có thể nhận lấy cơ sở trị liệu, không có một bác sĩ nào dám bỏ thuốc ra điều chỉnh cho người đó, còn em trong vòng vài ngày thì có phương án trị liệu! Chỉ là bây giờ em tính thế nào, muốn tự mình đi trị liệu sao? Em đừng quên mất, đi trị liệu, nhất định sẽ nhìn thấy Alex đó."

"Không phải là em muốn tự mình đi, nhưng có rất nhiều quá trình giải phẫu và trị liệu cần em thì mới có thể làm được. . . . . ." Mịch Nhi thở dài, bất đắc dĩ nói .

Nếu như có thể, dĩ nhiên cô cũng rất muốn ẩn núp cách xa cái người bị điên khùng kia, nhưng lòng bác sĩ như cha mẹ, gặp phải bệnh khó trị liệu sẽ muốn điều trị một phen, huống chi, bệnh chứng của Tim đã nghiêm trọng mà cô không thể không tự xuất hiện.

Mặc dù lần trị liệu này sẽ khiến cô phải chịu đủ quấy rầy ảo tưởng và lời nói điên khùng của Alex, nhưng để sớm đuổi anh ta ra khỏi bệnh viện Mộc Ái, khổ sở tạm thời đành phải chịu đựng.

"Em quyết định ngày mai sẽ tới bệnh viện Mộc Ái, chính thức bắt đầu trị liệu cho Tim . Sớm ngày trị hết bệnh cho Tim , em liền sớm ngày có lý do đuổi Alex đi, đây là thỏa đáng nhất." Mịch Nhi nghiêm túc nói tính toán của mình, chợt, ý tưởng trong não cô bỗng lóe lên, trong nháy mắt nhớ lại một chuyện.

Mịch Nhi kéo cánh tay Liên Tĩnh Bạch, ép hỏi anh nói: "Nhất định em không nhớ lầm, mấy ngày trước anh có hứa hẹn với em đấy, nói anh có cách giải quyết cái vấn đề này! Lúc ấy anh nói, nhất định là vừa có thể để em trị liệu cho Tim, lại khiến cho em không phải chịu đựng quấy rầy của Alex, có thể một phát nốc out anh ta, không để cho anh ta trở lại phiền em. . . . . . Anh Tiểu Bạch, rốt cuộc là biện pháp gì, dù sao bây giờ anh cũng nên nói cho em biết chứ? Ngày mai em phải đi tới bệnh viện rồi, sẽ lập tức gặp nhiều đau khổ dây dưa của anh ta!"

"Bây giờ còn chưa thể nói. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiếp tục đóng miệng, anh giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vào chóp mũi của Mịch Nhi, "Ngoan, mặc dù ngày mai em tới bệnh viện, anh sẽ có biện pháp để cho anh ta hoàn toàn chết tâm, sau ngày mai, em ở trong Mộc Ái sẽ không còn buồn phiền gì rồi!"

"Thực hay là giả vậy, cá tinh của Alex khác người thường, biện pháp bình thường không cách nào đả động tới anh ta được. . . . . ." Trước đó Mịch Nhi nhắc nhở Liên Tĩnh Bạch, "Anh đã hứa thì em sẽ hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu như muốn đối phó với Alex, em nghi ngờ trong vòng một ngày anh còn có thể làm ra chuyện gì? Làm sao có thể khiến anh ta u mê trong hai năm, chợt hoàn toàn buông tha theo đuổi ‘Mục cô nương’chứ!"

"Tin tưởng chồng tương lai của em, đừng hoài nghi thủ đoạn đả kích tình địch của anh!" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn môi Mịch Nhi, đẩy đẩy cô nói, "Đi tắm rồi ngủ đi. Ngày mai em còn chính thức đi tới bệnh viện làm việc, tối nay càng phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cứ chờ anh tới thông báo là được! Phương án của em có thể trị liệu bệnh của Tim, mà nhất định phương pháp của anh có thể xử lí Alex!"

"Hay là em đợi đến ngày mai rồi xem. . . . . ." Mịch Nhi dẩu môi lên, lẩm bẩm nói nhỏ, từ từ đi tới phòng tắm, "Hừ, gian thương quả nhiên đều không đứng đắn! Tại sao anh cứ vui vẻ bày tận như vậy, để cho lòng hiếu kỳ của em lo lắng. . . . . ."

Liên Tĩnh Bạch hé môi cười một tiếng, thính lực của anh nhạy bén có thể nghe thấy toàn bộ lời Mịch Nhi nói, nhưng ngoài miệng anh không nói nhiều một câu, không trả lời cô bất cứ vấn đề gì, cô cứ mang theo nghi vấn như vậy, vẫn lẩm bẩm đi xa.

Anh đưa mắt nhìn cô đi vào phòng tắm rồi đóng cửa phòng, mới khe khẽ nói: "Nguyên nhân, dĩ nhiên. . . . . . Là bởi vì thích nhìn ánh mắt tò mò của em, thích thấy gương mặt vui mừng khi biết đáp án. . . . ."

Đây là hứng thú của anh, anh thích trêu chọc Mịch Nhi, để cho cô nghi ngờ để cho cô vui mừng, đây là điều cuối cùng cả đời anh cũng không thấy nhàm chán yêu thích, trong ngày tương lai, anh còn muốn tiếp tục thực hiện nhưng hành động đó.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số, phân phó người ở đối diện nói: "Lần trước chuyện tôi xắp xếp đã thế nào rồi? Ngày mai tôi bắt đầu tới công ty làm, buổi sáng cậu đi thực hiện, mà buổi chiều cứ theo kế hoạch của tôi mà làm. . . . . ."

Vừa nghiêm túc dặn dò, Liên Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại, trên mặt anh treo nụ cười tự tin, tất cả, đã sớm ở trong kế hoạch cuả anh, bây giờ chỉ chờ tiến hành.

Ngày mai, sẽ chờ ngày mai tới, anh sẽ tự mình gặp Alex dám dám can đảm mơ ước vợ anh, sẽ khiến cho anh ta toàn tâm toàn ý buông tha!