Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 204: Nhiều người vây xem




Chẳng lẽ ngày đầu tiên cô chính thức đến Mộc Ái, sẽ phải suy tính có đã cần cắt giảm biên chế không?

Nếu như không phải là nhân viên trong bệnh viện đã quá nhiều nên vô số người rỗi rãnh, làm sao có thể bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có các bác sĩ và y tá lười biếng trong thời gian làm việc, tranh thủ đến trước cửa của cô!

Rốt cuộc ngày đầu tiên thành lập khoa này bọn họ tới đây làm gì, là muốn nhìn cô người bác sĩ này bày tỏ hữu nghị, hay là muốn vào xem trị liệu bệnh tổn thương não!

Nhưng cho dù tai nghe Alex ăn nói điên khùng, mắt nhìn đám người ta lui tới trước cửa, cho dù tim Mịch Nhi sẽ không vui mừng hay muốn phát tiết, cô vẫn yên lặng cắn chặt răng, nuốt tất cả cảm xúc trong lòng xuống bụng. . . . . .

Đây là ngày làm việc đầu tiên của cô, cô phải hết sức khiêm tốn đè nén cảm xúc, rồng cũng khó thắng được rắn địa phương (giống câu phép vua thua lệ làng của VN mình đó), cô không muốn vừa mới bắt đầu liền gây chuyện phiền toái dậy lên sóng lớn. Những người này muốn tới thì tới, quản bọn họ rốt cuộc đang nhìn cái gì làm khỉ gió gì, cô mới không có sợ hãi. . . . . .

Cứ như vậy, Mịch Nhi vừa cố hết sức lơ đi lời nói buồn nôn của Alex ở mọi chỗ, vừa gượng chống nhẫn nại chịu đựng đủ loại ánh mắt kỳ lạ của quần chúng vây xem kia, mỗi một phút mỗi một giây, cô đều cảm thấy vừa phiền muộn vừa bực tức. . . . . .

Có lẽ tin tốt duy nhất, cũng chỉ có kết quả chẩn đoán sợ bộ của Tim, cô có thể hoàn toàn dựa theo kế hoạch hoàn mỹ này thực hành trị liệu cho anh ta.

Nhưng Mịch Nhi càng thêm mong đợi và hy vọng Liên Tĩnh Bạch xuất hiện, anh đã nói, trong hôm nay sẽ giúp cô giải quyết xong Alex, tại sao anh còn chưa tới thu phục anh ta!

Cho tới trưa hoảng loạn cuối cùng cũng đi qua, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, đã đến giờ ăn cơm trưa.

Mịch Nhi nhìn Alex theo thật sát sau lưng cô cách nửa bước, lập tức xua tan chủ ý muốn về nhà ăn cơm, cô tuyệt đối không muốn để tên biến thái này biết được địa chỉ nhà cô, để anh ta có cơ hội đuổi tới căn cứ địa cuối cùng của cô!

Cho nên, cô đành phải men theo chỉ dẫn của bản đồ của bệnh viện, chậm rãi xuống phòng ăn của Mộc Ái.

Như vậy đi, cô tạm thời uất ức mình một chút, hôm nay ở phòng ăn Mộc Ái tùy tiện ăn một chút thôi.

Hừ, nếu như Liên Tĩnh Bạch hứa hẹn đến mai còn chưa thực hiện, nếu như sau này Alex vẫn một tấc cũng không rời theo dõi cô như thế này, nếu như mỗi ngày cô đều bị buộc đến dùng cơm ở nơi như vậy, cô nhất định không tha cho Liên Tĩnh Bạch!

Vừa căm hận oán trách, Mịch Nhi vừa đi vào cửa chính phòng ăn.

Giờ phút này chính là giờ ăn, nhân viên trong phòng ăn nhiều âm thanh ầm ỹ, nhưng khi Mịch Nhi đi vào, theo bước cô tử tử đi tới, dẫn đến một đường lặng lẽ yên tĩnh trở lại, vừa rồi lớn tiếng cười đùa đột nhiên biến thành nhỏ giọng thì thầm, khiến Mịch Nhi nhất thời nghi ngờ.

Bọn họ, tại sao lại có loại phản ứng này?

Tới phòng ăn nhân viên dùng cơm đều là bác sĩ bình thường, bọn họ tuyệt đối không biết cô đã quản lý bệnh viện này, đương nhiên sẽ không cô nhìn chằm chằm được, bọn họ càng không nhanh như vậy biết được tin tức trên giới thượng lưu của thành phố K, dò hỏi được thân phận đại tiểu thư nhà họ Mục và con dâu trưởng nhà họ Triển của cô. . . . . .

Uhm, nói cách khác, những người này đột nhiên yên lặng lại biểu hiện qua ánh mắt, tuyệt đối không phải là do cô.

Mịch Nhi không khỏi xoay người, cô xem tên Alex đi theo sau lưng cô, nhìn bộ dạng chó lấy lòng kỳ lạ kia, cô quyết định quy tất cả nguyên nhân lên người anh ta!

A, nhất định là sự tồn tại của tên điên này khiến mọi người sợ hãi, bộ dạng lưu manh cuồng theo dõi này của anh ta quá khó coi!

Alex cũng không phải là nhân viên Mộc Ái, nhưng anh ta thế nhưng lại len lén đến ăn cơm, nhất định khiến tất cả mọi người cảm thấy anh ta không biết xấu hổ rồi!

Nhưng khi Mịch Nhi dùng ánh mắt giết người liều mạng trừng Alex ở xa, khi cô ngồi một mình trước bàn ăn, khi cô ổn định lại tinh thần nghe được đám người xung quanh thì thầm, thế mới biết, mình vậy mà vừa ở giữa trưa, đã thanh danh vang dội ở Mộc Ái rồi!

Những người này, toàn bộ người trong phòng ăn này, đối tượng quan sát vẫn luôn là cô! Có chút ba năm mới tụ lại chung một chỗ nhỏ giọng thảo luận, nhân vật chính vẫn là cô!

Mịch Nhi để đũa xuống sờ mũi, cô đối với thức ăn ngon trong phòng ăn bệnh viện Mộc Ái, nhất thời hoàn toàn không thể nuốt xuống.

Dù là trong lòng thừa nhận người ta có năng lực đi nữa, đối mặt với một đám người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không thể thản nhiên ăn gì đó đi!

"Là cô ta, chính là cô ta! Thấy được không, người phụ nữ này không biết từ đâu ra, đùa giỡn Alex ở bàn tay, Vương điện hạ đẹp trai như vậy cũng phải hạ mình lấy lòng cô ta, cô ta lại dám lấy đẹp không coi là quan trọng!"

Mịch Nhi vuốt vuốt mi tâm: phụ nữ nha, tên của mấy người là tố cáo nhan sắc!

Nhưng mà, tên Alex không đứng đắn này cũng dám xưng là Vương sao? ! Không nói đến cha và chú Triển trưởng thành quyến rũ, chỉ Liên Tĩnh Bạch, Triển Dĩ Mặc, liền bỏ rơi Alex không biết mấy con phố!

Liền mỹ thiếu niên em trai A Cẩn của cô còn đẹp trai hơn Alex! Các người rốt cuộc có thấy qua đàn ông đẹp trai hay chưa!

"Alex làm sao sẽ thích cô ta, các người không cần suy đoán lung tung! Hừ, người phụ nữ này dáng dấp cũng chả có gì đặc biệt, nghe nói là viện trưởng tự mình dẫn cô ta vào khoa mới đó! Ha ha, ai biết người ta có phải có bối cảnh gì có thể thổi lời nói bên gối gì đó hay không, thế nhưng có thể khiến Mộc Ái của chúng ta vì cô ta đơn độc thành lập một khoa mới, người bình thường làm gì có bản lĩnh này. . . . . ."

Mịch Nhi thiếu chút nữa phun hết nước trà ra, các người nói những lời này trước, thật không chú ý tới bụng bia và địa hải của viện trưởng sao? !

Vừa rồi còn nói cô xem thường Alex Vương của họ, nhưng thưởng thức cũng không thể một phen đến trên người viện trưởng có thể làm ông nội cô chứ!

Lấy thân thể viện trưởng tóc trắng phơ và rượu chè vô độ này, ai có thể thổi lời nói bên gối chứ? ! Ông ta cũng nên hoàn toàn mất đi năng lực quy tắc ngầm với phụ nữ mới đúng. . . . . .

"Mình mới mặc kệ cô ta trông như thế nào quyến rũ người có bối cảnh gì đó, mình chỉ để ý y thuật của cô ta kỹ xảo rốt cuộc như thế nào! Ở Mộc Ái không phải có thể dựa vào thân thể bỏ ra tiền vốn liền ở lại! Không phải xuất thân chính quy, không có bản lĩnh thực sự, ai cũng không cứu được cô ta. . . . . . Hừ, còn bộ phận bệnh chưa thể chữa khỏi, khẩu khí thật lớn, mình chưa từng thấy qua người phụ nữ y thuật đủ tốt, cô ta chẳng lẽ thật sự có thể trị liệu được cho bệnh nhân chúng ta cứu không được sao? !"