Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 226: Ngoại truyện 5: Lần sau gặp!




"Này, nói thế nào tuổi của tôi cũng lớn hơn cô, cái tên đó là cô có thể gọi sao! Hơn nữa cái tên đó đã bỏ đi từ mười mấy năm trước rồi, cô lập tức sửa miệng cho tôi!" Triển Dĩ Mặc nghe thấy hai chữ "Tiểu Hắc", trên mặt càng đen hơn, nếu như người nói ra cái tên này không phải là một người đẹp, anh thật sự sẽ không lưu tình chút nào mà chỉnh người đó!

Khi nhìn thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát trước mắt, anh vẫn nhẫn nhịn tức giận, cũng thu hồi súng lục màu bạc, nóng nảy hỏi "Cô là ai, có quan hệ như thế nào với Mịch Nhi? Cô ấy là chị gái cô sao? Nhưng theo tôi biết, Mịch Nhi chỉ có một người em trai A Cẩn mà thôi, chưa từng có em gái nào. . . . . ."

"Ai nói không có! Chỗ chúng tôi có một đám! Em trai em gái cái gì cũng có!" Thiếu nữ vểnh môi, hừ một tiếng nói, "Anh nhớ cho kĩ, tôi là Dịch nhi! Năm đó chính tôi đã xuất xưởng tài trợ cho anh rất nhiều súng đạn, cái ân huệ này anh cũng không thể nào quên đấy chứ?! Hôm nay xem võ nghệ của anh cũng không tệ lắm, kỷ xảo nghịch súng cũng không hề kém, cuối cùng không khiến thành quả tôi và cha lãng phí!"

"Dịch -- Dịch nhi! Cô -- cô là. . . . . ." Triển Dĩ Mặc nhất thời trợn trừng mắt, vẻ mặt anh toàn là hắc tuyến nhìn sang Dịch nhi hất cằm kiêu ngạo, sửng sốt nửa ngày không nói được câu nào.

OHM­YGOT! Làm sao Dịch Nhi có thể lại là thiếu nữ tươi đẹp trước mắt chứ!

Đương nhiên anh nhớ Dịch nhi, cái người em gái lúc nào cũng dắt bên miêng Mịch Nhi, mà cô gái này cũng là người rất đặc biệt với anh, cho dù mười mấy năm qua anh cũng không có gặp cô, nhưng cũng chưa bao giờ quên!

Quả nhiên là nữ 18 thay đổi, anh đối với dung mạo của Dịch nhi vẫn còn dừng lại ở đứa trẻ mới sinh ra, lại hoàn toàn không thể nhận ra vị thiếu nữ xinh đẹp động lòng trước mắt!

Năm đó ở trong trụ sở, bọn họ chờ đợi con khỉ nhỏ nhăn nhúm mới vừa sinh ra, mà mấy năm trước anh cũng vẫn còn liên lạc mua súng ống do thiên tài chế tạo, không ngờ cô đã trưởng thành bộ dáng xinh đẹp như vậy! Chắc năm nay cô đã mười bảy tuổi, là cái tuổi đóa hoa xinh đẹp, đẹp không sao tả xiết!

"Cô. . . . . . Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta --" Triển Dĩ Mặc nhất thời có rất nhiều lời muốn hỏi cô, về súng ống, về quá khứ, nhưng anh mới vừa nói được một câu, bị Dịch nhi vung tay cắt đứt.d ienda nle quy don_Mèo hoang

"Những lời khác không cần nói nhiều, anh đã không phải Liên đại ca, vậy tôi vụng trộm đi tới Triển thị, kế hoạch chuẩn bị khảo sát chồng của Mịch Nhi chấm dứt. . . . . ." Dịch nhi nhón chân vỗ vỗ bả vai Triển Dĩ Mặc, thẳng thắn thoải mái nói, "Hôm nay quấy rầy anh, anh tiếp tục làm việc đi! Tôi muốn đi tìm chị gái, chị ấy còn không biết tôi đã đến thành phố K, tôi phải đi thông báo cho chị ấy. . . . . ."

Nói xong, cô xoay người xải bước, đi về phía cửa sổ sát đất.

"Cô đừng vội đi, Dịch nhi, khó có khi cô tới Triển thị, ít nhất nghỉ ngơi một chút, cũng để tôi chiêu đãi cô một chút!" Triển Dĩ Mặc vội giữ cô lại, "Hơn nữa chỗ đó là cửa sổ, cửa ở --"

Dịch Nhi không có quản tiếng của anh, vẫn trực tiếp đi về phía trước, còn nhẹ nhành lắc đầu nói thầm: "Tôi chưa từng nghe nói Tiểu Hắc cũng bị nói lắm, mà chị Mịch Nhi vẫn luôn ngại nói cho tôi biết? Tôi không thể nói chuyện với loại người như thế, vẫn nên đi sớm một chút. . . . . ."

Thân thể Triển Dĩ Mặc cứng đờ, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, tất cả lời nói hành động đều phỉa dừng lại.

Dịch nhi, cô lẩm bẩm không khỏi quá lớn tiếng!

Nghe những lời này, khiến Triển Dĩ Mặc luôn luôn tự xưng nội tâm cường đại cũng ngăn lời nói ở trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được!

Anh lập tức muốn quát với cô mình không bị nói lắp, nói với cô là mình có thể nói năng linh hoạt, dùng sự thực đánh gãy lời lẽ sai trái của cô!

Nhưng Dịch nhi hoàn toàn không có cho Triển Dĩ Mặc một cơ hội này, cô đã tới trước cửa sổ thủy tinh bị bắn vỡ. Dịch nhi nhẹ nhàng nhấn một cái nút bên hông, cái dây thừng trong suốt kia lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi bay sang tòa nhà đối diện, nó giống như trời sinh hợp lại làm một với nơi đó, nhanh chóng dán lên vách tường bên kia. d ienda nle quy don_Mèo hoang

Tiếp theo, cô tung người nhảy xuống, nhanh nhẹn như tiên đi từ Triển thị sang phía đối diện, lần theo đường cũ trở về.

"Cô đang làm gì vậy!" Lúc này Triển Dĩ Mặc mới phản ứng kịp, anh chạy nhanh đến bên cửa sổ, kêu về phía Dịch nhi, "Cô có biết như vậy rất nguy hiểm hay không, ngộ nhỡ dây thừng đứt thì làm thế nào! Cô mau trở lại nhanh lên, hãy đi thang máy xuống dưới như người bình thường, tôi dẫn cô đi tìm Mịch Nhi, cô không nên chơi loại trò kiểu này!"

Mặc dù Dịch nhi ra cửa vào cửa đều theo cùng một phương thức, nhưng tâm tình anh lại hoàn toàn khác nhau! Nhìn cô nhảy qua mười mấy tầng lầu triển thị, một phút đó tim anh muốn ngừng đập!

Lúc cừa mới tiến vào, anh cho là sát thủ trả thù gì đó, chỉ lo đề phòng hành động của cô, hoàn toàn không cảm thấy cô đi trên dây thừng qua hai tòa nhà có gì nguy hiểm, nhưng bây giờ, anh biết cô là em gái của chị dâu tương lại, lại còn là bạn tri kỷ cung cấp vũ khí, liền hoàn toàn không thể chịu được khi cô tùy ý làm bậy!

Cho dù nhất định trên người cô mang theo rất nhiều thiết bị, cho dù cái dây thừng là thứ được chế tạo tốt nhất, anh cũng không có biện pháp trơ mắt nhìn Dịch nhi đang đung đưa đi tới đi lui trên đó!

Bất luận thế nào, Dịch nhi cũng là một cô gái yếu đuối! Một cô gái đang độ tuổi mười bảy! Chỉ cần được che chở bảo vệ, mà không phải tự mình mạo hiểm!

Dịch nhi lại cười ha ha, phất tay với anh: "Thì ra anh không bị nói lắp, vậy thì tốt. . . . . . Hôm nay thật xin lỗi, tôi hơi lỗ mãng làm hỏng cửa sổ thủy tinh phòng anh, chờ lần sau tôi đến thì sẽ bồi thường cho nah! Mà khuẩ súng là tiền thế chấp, đến lúc đó phải trả cho tôi đó!"

Huýt sáo một tiêng, Dịch nhi đã nhẹ nhàng đáp xuống sân thượng phía đối diện, rất nhanh, bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất không thấy.

Ngay sau đó, Triển Dĩ Mặc lại thấy đối diện có một máy bay trừc thăng loại nhỏ bay lên, không thể nghi ngờ chút nào, đây chính là phương tiện giao thông đi lại của Dịch nhi!

Quả nhiên ông trùm trụ sở vũ khí bí mật, việc ăn, mặc, ở, đi lại của Dịch nhi đều không phải người thường có thể lường được!

Vẫn nhìn máy bay trực thăng hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, Triển Dĩ Mặc mới khe khẽ xoay người, nhìn xung quanh căn phòng vì đánh nhau bừa bãi, khóe miệng anh cười khẽ.

"Lần gặp mặt sau. . . . . . Sao?"

Triển Dĩ mặc nhẹ nhàng lấy cây súng màu bạc ra, anh nhìn chằm chằm cửa thủy tinh sát đất bể tan, và viên đạn ghim vào bàn đọc, sàn nhà, cũng âm thầm chờ đợi.

Chờ đợi lời cô nói, cùng thiếu nữ gặp nhau lần sau.