Giảo Phụ

Chương 57




Chu di nương sao, sớm muộn cũng phải đưa đi, nàng ta còn ở đây, sau này vẫn còn vướng víu. Vương Chính Khanh thầm hừ hừ trong bụng, sát lại gần Chân Ngọc, bỏ khăn ra, nói thật nhỏ: "Ta giúp nàng giải quyết cũng như vậy mà."

Chân Ngọc cả người khó chịu, thấy Vương Chính Khanh lại gần, chóp mũi ngửi thấy hơi thở nam tử, cũng không kháng cự, chỉ hơi ngây người, nhất thời lại chê trán Vương Chính Khanh quá rộng, không đủ thanh tú, duỗi tay kéo búi tóc của hắn xuống, khẽ cười nói: "Xõa tóc ra mới đẹp."

"Cởi bỏ xiêm áo càng đẹp hơn!" Mặc dù Vương Chính Khanh cố gắng khống chế bản thân, không dám quá mức vội vã tiến vào, sợ dọa Chân Ngọc, nhưng lời nói trong miệng thì không khống chế được, lời vừa ra khỏi miệng, cũng dọa mình hết hồn, vội lấp liếm nói: "Ta vốn cũng đẹp rồi."

"Ta nhìn một chút!" Chân Ngọc nửa ngồi, đưa tay nâng cằm Vương Chính Khanh lên, híp mắt nhìn hắn, thấy lông mày hắn như lá trúc, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, quả nhiên là một lang quân vô cùng tuấn tú, lại còn có hai má hồng, xuân tình nhộn nhạo, d^d^l^q^d khác với dáng vẻ uy nghiêm la hét thuộc hạ của thường ngày, tăng thêm ba phần tuấn tú phong lưu, nhất thời thì thầm nói: "Không tệ, sắp vượt qua được vẻ đẹp của Chu di nương rồi."

Vương Chính Khanh vốn là thừa cơ hành động, vừa nghe Chân Ngọc so sánh hắn với nữ tử, trong lòng biết sâu trong đáy lòng Chân Ngọc vẫn nhớ tới mỹ nữ, lúc này không thể lỗ mãng, bởi vậy cố gắng giả bộ dáng vẻ nhu nhược, ra vẻ thiếu nữ xinh đẹp, muốn nàng yêu thương, sau đó được việc.

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh cọ xát mặt trên tay nàng, trái tim liền mềm nhũn, đưa tay kéo hắn lại, vén lên tóc hắn ra sau vai, sờ sờ mặt của hắn nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."

Vương Chính Khanh vô cùng nghe lời nhắm mắt lại, đáy lòng cười to, dựng thẳng một ngón cái cho mình, quả nhiên, chỉ cần giả vờ mảnh mai, Ngọc nương liền yêu thương, tối nay, nhất định là một đêm mất hồn.

Tay Chân Ngọc mơn trớn đôi môi Vương Chính Khanh, chậm rãi cúi đầu, trước tiên nhẹ nhàng mút môi Vương Chính Khanh, thấy cả người hắn run lên, sợ hãi một chút, nhất thời cực kỳ hài lòng, nắm quyền chủ động, cảm giác muốn hôn thì hôn, cũng thực không tệ mà!

Vương Chính Khanh tiếp tục chịu đựng, mảnh mai nằm trong ngực Chân Ngọc trong ngực, nhẹ nhàng hé mở đôi môi, hy vọng Chân Ngọc càng tiến một bước.

Chân Ngọc lướt qua một lượt, lại cúi đầu xuống cắn mút, đầu lưỡi dò vào trong miệng Vương Chính Khanh, nhẹ nhàng khuấy động, nghe được Vương Chính Khanh phát ra tiếng ô ô đáng thương tiếng, càng thêm thương tiếc, ôm chặt hông của hắn, để cho ngực hắn dán vào ngực mình, môi lưỡi cùng tiến, mơn trớn môi Vương Chính Khanh, thở gấp nói: "Tam lang thật mềm mại."

Vương Chính Khanh vốn chuẩn bị phản công, nghe xong lời này, rất sợ nửa đường lại làm cho Chân Ngọc nhớ tới Chu di nương, lại kiềm chế lần nữa, mặc cho Chân Ngọc vặt hái, chỉ giữ cổ nàng, chần chừ chậm chạp, một tay lặng lẽ sờ ngực nàng.

Chân Ngọc có chút khó chịu, một phát bắt được tay Vương Chính Khanh, để cho tay hắn dò sâu vào ngực mình, phủ lên ngực, ý bảo hắn xoa nắn tiếp.

Bàn tay Vương Chính Khanh sờ nơi mềm mại đẫy đà, chỉ cảm thấy máu mũi lại phun ra trào, nhất thời cũng không để ý lau đi, một cái tay khác đưa vén xiêm áo Chân Ngọc lên, đôi tay bao trùm hai nơi đẫy đà trái phải, khẽ xoa bóp, lòng ngón tay mơn điểm đỏ tươi một chút, tỉ mỉ miết, máu cả người đang sôi trào gào thét, cũng không dám tiến vào vào lúc này.

Chân Ngọc đưa tay xé xiêm áo Vương Chính Khanh, tay cũng ấn lên ngực hắn, không sờ thấy nơi đẫy đà, hơi thất vọng, nhất thời đẩy hắn ngã xuống giường, mình ngồi cưỡi lên, đè trên người Vương Chính Khanh, hung hăng hôn hắn, trong nội tâm sôi trào, chỉ là đung đưa trái phải, lại cứ không có chỗ phát tiết, chỉ gấp gáp đến mức thở gấp.

Vương Chính Khanh biết lửa đã đủ độ, tay nâng eo Chân Ngọc lên, đỡ nàng ngồi vào chỗ bụng dưới của mình, cách lớp xiêm áo, để cho nàng cảm nhận nơi cứng rắn của mình, đôi tay nặng nề bắt được nơi ngực đẫy đà của Chân Ngọc, khẽ đẩy, muốn trêu chọc nàng tự cởi xiêm áo ra.

Chân Ngọc khẽ hô một tiếng, cả người ngã trên người Vương Chính Khanh, ngậm chặt môi hắn, hai người ôm thành một đống, lăn mấy vòng trên giường, nhưng vẫn chưa vào cảng.

Hô hấp của Vương Chính Khanh phun bên vành tai Chân Ngọc, chỉ thấp giọng nói: "Cởi xiêm áo nữa là. . . . . ."

Chân Ngọc duỗi tay một cái, đụng phải nơi j□j của Vương Chính Khanh, cầm tay tuốt tuốt, kinh ngạc nói: "Sao lại nóng như vậy?"

Nương tử à, nàng đã từng là nam tử, tại sao có thể hỏi câu hỏi như thế này chứ? Vương Chính Khanh thở hổn hển, cũng đưa tay thử thăm dò Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc không đẩy ra, không khỏi mừng rỡ, thật tốt quá, chuyện sắp thành rồi.

Chân Ngọc vốn khó nhịn, bị vừa sờ, máu toàn thân dồn đỉnh đầu, đôi tay ôm hông Vương Chính Khanh lại ôm hắn lăn lộn trên giường.

Lúc này còn kịch liệt hơn vừa rồi, hai người lăn từ đầu giường đến cuối giường, từ cuối giường lăn đến đầu giường, lại lăn đến cạnh giường.

Vương Chính Khanh quên tất cả, đưa tay kéo xiêm y Chân Ngọc xuống, vừa đúng lúc Chân Ngọc cũng đưa tay cởi đồ hắn, hai người lôi kéo một chỗ, chỉ nghe "bịch" một tiếng, lại cùng ngã xuống giường.

Dưới giường lớn có tấm gỗ đặt chân, Vương Chính Khanh ngã xuống trước, thân thể nằm trên tấm gỗ đó, bị Chân Ngọc ngã xuống đè lên, cái ót hắn đụng vào nền nhà, chỉ trong nháy mắt, liền ngất đi.

"Này, này, Tam lang, chàng không có việc gì chứ?"Bị ngã như vậy, Chân Ngọc tỉnh táo không ít, mang mang mặc lại xiêm áo, thăm dò hơi thở của Vương Chính Khanh, biết chỉ là ngã bất tỉnh, nhất thời ra sức ôm lấy hắn, kéo hắn trở về giường lớn, đắp chăn cho hắn, lại nhìn lại một phen, đang muốn kêu người vào, lại nghe Vương Chính Khanh phát ra âm thanh, cũng đã tỉnh.

"Đừng gọi người!" Vương Chính Khanh gấp rút ngăn nàng lại, đưa tay lại ôm nàng, lại muốn tiếp tục chuyện vừa rồi.

Chân Ngọc lăn qua lăn lại như vậy, khó nhịn nãy giờ cũng đã mất hết, lại đẩy tay Vương Chính Khanh ra nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi, không thể giày vò nữa, còn giày vò nữa thực sự sẽ tổn hại sức khỏe."

Vương Chính Khanh vẫn khó chịu, nhỏ giọng nói: "Ngọc nương, Ngọc nương của ta, ta. . . . . ."

Chân Ngọc cúi người nhìn hắn nói: "Nếu không, hay là gọi Chu di nương đến đây đi?"

Vương Chính Khanh giật mình, một hoa mỹ nam ở trước mặt nàng rồi mà nàng còn nhớ thương tới Chu di nương, vậy phải làm sao bây giờ?

"Ngọc nương, chúng ta vẫn là ngủ đi!" Vương Chính Khanh vừa nghĩ, tối thiểu tối nay có thể ngủ chung một cái chăn rồi, cũng coi như tiến một bước!

Chân Ngọc"Ừ" một tiếng, đưa lưng về phía Vương Chính Khanh, nằm vào trong chăn, tùy ý Vương Chính Khanh ôm nàng từ phía sau.

Vương Chính Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, cứng rắn nơi chống đỡ trên mông Chân Ngọc, tìm khe hở thăm dò tới lui.

Chân Ngọc bất động, để tùy Vương Chính Khanh dò xét, trong bụng lại kinh ngạc, ý, cảm giác vừa muốn lại vừa không muốn của lão tử là sao?

Vương Chính Khanh lại đưa tay vòng qua, nắm lấy nơi đẫy đà của Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc không có phản kháng, lá gan của hắn lớn lên, bàn tay chu du khắp nơi, một đường dò dẫm xuống dưới, dò tới đùi, sờ tới đùi Chân Ngọc, liền nâng chân nàng lên, một chỗ khác, nơi cứng rắn của hắn cách xiêm áo, dò vào chỗ tĩnh mịch của Chân Ngọc, rục rịch ngóc đầu dậy.

Chân Ngọc cũng chịu không nổi nữa, nghiêng người, hung hăng đẩy Vương Chính Khanh ra, quát: "Trở về thư phòng của ngươi đi."

"Ta bảo đảm sẽ không lộn xộn nữa, để cho ta ngủ ở đây đi!" Vương Chính Khanh quả nhiên không hề động đậy nữa.

Hai người giằng co đến nửa đêm, rốt cuộc cũng mệt mỏi, nhất thời yên tĩnh lại, sau một lúc, cũng ngủ thiếp đi.

Vương Chính Khanh bởi vì phải lên triều sớm, ngày hôm sau thức dậy từ rất sớm, chỉ sai người đừng đánh thức Chân Ngọc, hắn thì lặng lẽ ra khỏi phòng, đến thư phòng rửa mặt ăn điểm tâm, tự vào triều.

Khi tỉnh lại, Chân Ngọc thấy trên giường xộc xệch, còn có chút chưa tỉnh táo, ừ, tối hôm qua ôm Tam gia ngủ một đêm đấy!

Khi Hồ ma ma đi vào dọn dẹp phòng thì vẻ mặt tươi cười, đến khi nhìn thấy khăn trắng nhuốm máu, vội cầm cất vào cái hộp, trong lòng niệm Phật, thành thân hơn một năm, rốt cuộc động phòng, rỗi rãnh còn phải đến miếu dâng hương, phù hộ phu nhân sớm có tin vui, sinh hạ nhất nam bán nữ, mới có thể thực sự an tâm.

Lập Hạ và Bán Hà cũng biết tin vui, đi qua tụ tập với Hồ ma ma, ba người đã bắt đầu bàn bạc kiểu dáng xiêm y của em bé.

Lập Hạ nói: "Nếu là nhất cử mang thai, chính là cuối hạ đầu thu sang năm sinh, đến lúc đó thu cao khí sảng, khí hậu vừa đẹp, ở cữ cũng sẽ không khó khăn."

Bán Hà liền nhỏ giọng nói: "Như thế, xiêm áo trẻ em phải làm nhiều đồ thu một chút hay sao?"

Hồ ma ma cười nói: "Còn có thời gian một năm mà, từ từ làm, đến lúc đó đồ trẻ nhỏ đều đầy đủ các mùa."

Một ngày này, Chân Ngọc lại có chút thất thần, khi đó ở tỉnh lại ở am Kim Sa, mặc dù mất trí nhớ, luôn cảm giác mình thích nữ tử, cũng không thích nam tử, chỉ là không nhớ nổi chuyện cũ, trong lòng tiếc nuối, một lòng muốn đợi khôi phục trí nhớ, sẽ ngả bài với Vương Chính Khanh. Chỉ là tối qua ngủ cùng Vương Chính Khanh, lại giống như không hề ghét hắn, còn rất thích mùi vị trên người hắn. Chẳng lẽ, mình vừa thích nữ tử, lại ưa thích nam tử?

Chân Ngọc suy đi nghĩ lại, liền sai người đi gọi Chu Hàm Xảo tới, muốn thử một chút xem mình có thích Chu Hàm Xảo hay không.

Kể từ khi Điền Loan Loan bị đưa lên trang, Hồng Tụ bị trả về Tăng gia, lại tới Hạ Sơ Liễu bị đuổi về vương phủ, Chu Hàm Xảo đều để vào trong mắt, rất an phận, rất sợ mình sẽ bước theo gót bọn họ, một ngày nào đó sẽ bị đưa đi. Trong thời gian này, nàng chỉ trốn trong phòng thêu thùa may vá, không dám ra khỏi cửa, cũng như tự cấm túc mình. Lúc này nghe được Chân Ngọc gọi tới, vừa mừng vừa sợ, chỉ vịn vai Xuân Nhu, nhỏ giọng hỏi nha đầu truyền lời: "Không biết Tam phu nhân gọi ta đi sang có chuyện gì không?"

Nha đầu nói: "Chu di nương qua rồi sẽ biết."

Chu Hàm Xảo nhớ tới lúc trước Chân Ngọc thích nhất nàng ăn mặc xinh đẹp, nhất thời vội vàng ăn mặc trang điểm một phen, lúc này mới cùng nha đầu đến phòng Chân Ngọc.

Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo tới, liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng hình như gầy đi một chút, liền nói: "Mấy ngày không gặp, sao lại gầy thành thế này rồi? Người nào bạc đãi ngươi hay sao?"

Chu Hàm Xảo vội nói: "Không có người nào bạc đãi nô gia. Chỉ là mấy ngày nay nô gia ngủ không ngon, nên mới gầy đi thôi. Nghỉ ngơi tốt sẽ mập lại."

"A, ngủ không ngon sao?" Chân Ngọc chỉ vừa suy nghĩ, liền hiểu, an ủi nàng nói: "Ngươi là người hầu hạ Tam gia từ nhỏ, nếu không phạm lỗi gì, tự nhiên sẽ không bị đưa đi, an tâm đi!"

Chu Hàm Xảo nghe được những lời này, thiếu chút nữa ướt hốc mắt, nhất thời đi qua giúp Chân Ngọc đấm chân, tận tâm hầu hạ.

Chân Ngọc khép nửa mắt, ngửi thấy mùi u hương nhàn nhạt trên người Chu Hàm Xảo, tâm tình sảng khoái, nhất thời chợt hiểu, a, ta thật đúng là vừa thích nam tử lại ưa thích nữ tử!

Chu Hàm Xảo hầu hạ Chân Ngọc nửa ngày, thấy Chân Ngọc đối đãi với nàng không khác trước đây, nhất thời thoáng an tâm, hoặc là, chỉ cần hầu hạ phu nhân thật tốt, sẽ không bị đưa đi?

Tới tối muộn, Vương Chính Khanh trở về phủ, cũng là mang về một tin, nói Đường Tấn Minh dựa theo kịch bản Chân Ngọc viết, sai đoàn kịch trong vương phủ tỉ mỉ sắp xếp kịch diễn, đưa đoàn kịch tới đạo quan, diễn một tuồng kịch cho Hoàng đế xem trước, Hoàng đế xem xong vỗ tay, nói vô cùng tuyệt diệu, khen Đường Tấn Minh không ngớt, còn hỏi kịch bản là do ai viết? Đường Tấn Minh đáp là Trạng Nguyên phu nhân, Hoàng đế lại sinh hứng thú, đã lệnh Lễ bộ bị quà, ít ngày nữa muốn ban thưởng cho Chân Ngọc.

Chân Ngọc nghe Vương Chính Khanh nói xong, chắp tay dạo bước nói: "Nếu như vậy, hoàng thượng lại biết ta trước, qua một thời gian nữa tới lễ Vạn Thọ, chúng ta dâng lên Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, hoàng thượng chắc chắn sẽ triệu kiến chúng ta! Khi đó, cũng có thể giúp Cửu Giang vương nói vài câu, không để cho Tam vương gia giành đồ tốt."

Vương Chính Khanh cười nói: "Chính là như vậy."

Hai người nơi này bàn về , Hoàng đế Đường Tập Võ cũng đã xem xong kịch, vẫn có chút chưa thỏa mãn, lại sai người đem kịch bản lên, xem cả nửa buổi tối dưới ánh đèn, nhất thời vỗ bàn nói: "Hay!"

Tiểu đạo cô ở bên cạnh hầu hạ thấy Hoàng đế vui mừng, cũng góp vui nói: "Trạng Nguyên phu nhân có thể viết ra kịch bản như vậy, ai không biết, còn tưởng rằng nàng chính là nữ Bảng nhãn nữ giả nam đó!"

Đường Tập Võ lật xem kịch bản lần nữa, không khỏi cười ha ha nói: "Quả thật viết rất hay, dường như chính bản thân ở trong cảnh đó, như chi tiết nữ giả nam trang này, như nịt ngực, mặc xiêm y cao cổ, trầm giọng nói chuyện, lại tới học nam tử ngẩng đầu xoải bước, khi thay đồ thì vô cùng cẩn thận, lúc ngủ cũng cực kì thận trọng, nhiều chi tiết cũng rất là thú vị. Ở nơi khác, bàn chính sự khi trên triều với các nam tử, những việc làm sau khi bãi triều, lại lộ ra người viết kịch bản cũng có chút kiến thức."

Tiểu đạo cô ở bên cạnh lớn mật hỏi "Nếu triều ta (nước ta) thật sự có nữ tử nữ giả nam, thi trúng Bảng nhãn, hoàng thượng sẽ miễn cho nàng tội khi quân sao?"

Đường Tập Võ sững sờ, tiếp đó cười, "Hoàng đế trong kịch bản là một minh quân, cũng là miễn tội cho nữ Bảng nhãn, còn ban hôn, tác thành cho nàng và Trạng Nguyên Lang. Nếu triều ta thật sự có nữ tử thi được Bảng nhãn, đương nhiên cũng sẽ miễn tội của nàng, chỉ là triều ta không thể nào xuất hiện một nữ Bảng nhãn ."

Tiểu đạo cô chỉ chỉ kịch bản nói: "Bên trong không có nói triều đại, nhưng nhìn lễ nghi quy củ, lại rất giống triều ta. Nữ Bảng nhãn, lại rất giống bản thân Trạng Nguyên phu nhân."

Đường Tập Võ cười ha ha, nhất thời vui mừng, để tiểu đạo cô mài mực, đích thân hạ chỉ, muốn phong Chân Ngọc làm nữ Bảng nhãn tiên nhiệm của Đường Quốc, lĩnh bổng lộc, thưởng quan bào (áo quan), ngày tết cùng Trạng Nguyên Lang vào quan tham gia yến tiệc.