Giao Ước Định Mệnh

Chương 23




Sự im ắng của một ngôi nhà chìm trong bóng đêm là điều đầu tiên gây bức bối khi Camden đứng đánh răng trước một chậu rửa mặt. Sau đó một tiếng rơi vỡ vang lên phía bên trái anh, một chấn động mạnh chạy từ mắt cá chân lên đầu gối, tiếp theo là một tiếng thét bị nghẹn lại.

Ngôi nhà có sáu phòng ngủ ở tầng trên - phòng của bà Rowland ở phía đông và năm phòng khác thẳng hàng được bố trí ở phía nam. Camden ở trong phòng ngủ gần nhất với phòng bà Rowland và Gigi ở căn phòng xa nhất.

Tiếng thét đến từ hướng của Gigi.

Anh nhổ kem đánh răng ra khỏi miệng và kéo cửa mở. Cửa phòng bà Rowland mở một giây sau đó, “Chúa tôi, chuyện gì thế?”, bà hét lên.

“Có lẽ là trần nhà”, anh nói.

Gigi cũng đang ở trong hành lang, mặt cô tái nhợt đối nghịch với chiếc áo choàng màu xanh lam, “Có chuyện gì với ngôi nhà của mẹ thế?”, cô rít lên với mẹ.

Camden bắt đầu mở những cánh cửa. Căn phòng cạnh phòng anh dường như vẫn ổn, ngoại trừ rất nhiều bức tranh đã rơi khỏi tường. Anh mở cánh cửa căn phòng ở giữa. Một cơn mưa vôi vữa chào đón anh. Gần như toàn bộ trần nhà đã sụp xuống, bao phủ sàn nhà và đồ nội thất trong đám bụi dày đặc của thạch cao và gỗ. Phía trên anh là một cái hốc trống rỗng của gác mái.

“Chúa ơi! Sao lại xảy ra chuyện này?”, bà Rowland rên rỉ, “Đây là ngôi nhà chắc chắn nhất”.

“Con nghĩ không nên ngủ trên tầng này cho đến khi trần nhà được sửa chữa và toàn bộ ngôi nhà được kiểm tra lại”, Camden nói.

“Mẹ và con có thể cùng ở phòng gia sư ở tầng dưới”, Gigi nói với bà Rowland, “Mẹ có cái võng nào cho Camden không?”.

“Vớ vẩn!”, bà Rowland thốt lên, “Cậu Tremaine lần đầu tiên đến thăm ngôi nhà này. Mẹ sẽ không để cậu ấy ngủ cả đêm trên một chiếc võng trong phòng khách như một người làm thuê. Mẹ sẽ hỏi để ở lại nhà của bà Moreland cuối đường - bà ấy có hai đứa con gái hay đến thăm, vì thế bà ấy luôn có một phòng ngủ trống để sẵn. Con và Camden sẽ ở trong phòng gia sư”.

“Vậy con sẽ lấy võng và ngủ trong phòng khách”, Gigi nói. “Con không phải khách lần đầu tiên đến thăm. Con ngủ ở đâu không thành vấn đề. Hoặc con có thể đi với mẹ đến nhà bà Moreland”.

“Hai đề xuất điên rồ của con đều hoàn toàn không được!”, bà Rowland phản ứng với nỗi kinh hoàng lộ liễu, “Mẹ sẽ không để những tin đồn kiểu thế lan truyền. Hai đứa con có thể ly dị và tạo một cơn bão ở Luân Đôn, nhưng ở đây mẹ cần cân nhắc đến danh tiếng. Mẹ sẽ không để mọi người hỏi tại sao con gái mình không ở chung một căn phòng với người chồng kết hôn theo pháp luật của nó. Đấy, mẹ nghe thấy Hollis đang đi lên. Mẹ sẽ bàn bạc với ông ta về việc sắp xếp này. Đừng có làm gì để mẹ xấu hổ, Gigi. Không võng hay bất cứ thứ gì”.

Sau khi bà Rowland vội vã xuống cầu thang với sinh lực và sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, Gigi rủa thầm nho nhỏ, “Sắp xếp cái chân tôi”, cô nói, giọng cô sôi sục, “Bà ấy sắp đặt để cái trần nhà rơi xuống! Ngôi nhà này đã được kiểm tra từ nóc đến sàn chỉ một năm trước bởi vì em lo rằng nó có thể đã xuống cấp.

Nó vẫn vững chãi. Trần nhà có cấu trúc bền chặt không thể rơi xuống như thế, và chắc chắn không rơi một cách đẹp đẽ như vậy, chính xác trong phòng không người để không ai bị thương”.

“Chúng ta đã đánh giá thấp quyết tâm của mẹ em”.

“Bà ấy nên có một cuộc tình với công tước, đó là điều bà ấy nên làm”, Gigi gắt gỏng, “Nhìn bà ấy xem, bà ấy hy sinh cái trần nhà trên đầu để đẩy chúng ta vào cùng một phòng ngủ khi chúng ta đã... không còn bận tâm”.

Camden cảm thấy trái tim anh bắt đầu đập rộn ràng. Anh không hề định ghé qua phòng Gigi, dù sao đây cũng là nhà của bà Rowland. Nhưng nếu họ sắp bị mắc kẹt trong một căn phòng - một cách tình cờ và khá là chật chội - và buộc phải nằm chung một chiếc giường, ừm...

“Em có cần mang theo thứ gì không?”, anh hỏi.

Cô bắn cho anh một cái nhìn nghi ngại, nhưng trong ánh sáng hắt ra từ những cánh cửa đang mở, anh thấy cô không còn nhợt nhạt như một phút trước nữa, “Không, cám ơn. Anh đi trước đi”.

Anh đi xuống cầu thang. Hollis đưa anh đến phòng gia sư. Anh thấy mình ở trong một căn phòng rộng và đẹp đẽ hơn nhiều căn phòng cũ, những bức tường phủ lụa Đa-mát màu kem họa tiết những cây hồng vàng duyên dáng và những đường thêu uốn lượn. Những cành hoa mao lương hồng và trắng cắm trong chiếc bình sơn màu Limoges đặt trên bàn để đầu giường. Chiếc giường khá lớn, những tấm chăn mùa hè bằng vải lanh trắng đã kéo xuống đầy mời mọc.

“Bà Rowland sử dụng phòng này để nghỉ ngơi trong những chiều mùa hè”, Hollis thông báo với anh, “Nó mát mẻ hơn những căn phòng tầng trên”.

Camden tắt đèn và mở cửa sổ. Không khí ban đêm tràn vào, lành lạnh, ẩm ướt và nồng nàn hương hoa kim ngân. Mặt trăng tròn treo trên cao, tỏa ánh sáng dìu dịu và trong veo. Anh cởi áo choàng, ngập ngừng một lúc - anh đang cố lừa bịp ai đây? Napoleon muốn nước Nga còn ít hơn nhiều so với mong muốn được nằm với cô của anh - anh cởi bỏ nốt số quần áo còn lại.

Gigi đến đúng mười lăm phút sau đó. Tiếng bước chân cô dừng ở ngoài cửa.

Sau đó không có gì xảy ra. Sự im lặng mở ra và trải dài, bao lấy anh trong tầng tầng lớp lớp ngột ngạt của nó, khiêu khích sự kiên nhẫn và thần kinh của anh.

Rốt cuộc nắm cửa cũng xoay, nhẹ nhàng. Cô đóng cửa lại nhưng không tiến xa hơn, mà đứng dựa lưng vào cửa, chân cô đặt đúng trên vệt sáng của ánh trăng. Anh chợt nhớ đến một đêm rất lâu trước đây, trong một ngôi nhà khác cũng thuộc về bà Rowland, nơi có mặt trăng lộng lẫy như dát bạc một dải trong căn phòng - sự khởi đầu của một sự kết thúc, sự kết thúc của một khởi đầu.

“Giống như trước đây, đúng không?”, anh nói, sau một phút đầy trôi qua.

Lại im lặng, “Ý anh là gì?”, cuối cùng cô hỏi, giọng hơi run rẩy.

“Đừng nói với anh là em đã quên”.

Cô chuyển động, những âm thanh gần như không nghe thấy của tiếng lụa trượt trên da thịt và chạm vào cánh cửa gỗ, “Vậy là anh đã thức”, cô nói vẻ buộc tội.

“Anh là một người dễ thức giấc. Và anh đang ở trong một chiếc giường xa lạ, trong một ngôi nhà xa lạ”.

“Anh lợi dụng em”.

Anh cười thành tiếng, “Em mong đợi gì nhỉ, sau khi đã làm anh bồn chồn suốt? Anh có thể đã làm nhiều hơn và em sẽ cho phép anh”.

“Em cũng có thể làm nhiều hơn. Em suýt nữa đã trèo lại lên giường anh đêm đó. Sẽ là một con đường ngắn đến bệ thờ”.

“Em không nói”, anh lẩm bẩm, “Điều gì đã ngăn em lại”.

“Em nghĩ như thế là mất danh dự. Trớ trêu, đúng thế không?” Cô bước khỏi cánh cửa và đi đến cạnh giường, bên kia, dáng người cô rõ nét dưới ánh trăng, những đường cong tối mờ của cơ thể vừa đủ nhìn rõ bên dưới chiếc váy ngủ trong mờ.

Anh nuốt nghẹn.

“Lẽ ra em nên tiến lên và kết thúc mọi việc vào đêm đó”, cô nói. “Anh sẽ phải cưới em, em biết là anh sẽ làm thế. Nhưng anh sẽ không đủ giận dữ để chạy đến Mỹ, mà chỉ đủ khinh ghét để không hạnh phúc với em. Chúng ta sẽ giống mọi cặp vợ chồng khác trong xã hội - một cuộc sống bình thường, anh thấy đấy”.

“Không”, anh nói, giọng anh thô ráp nhiều hơn anh định, “Em nên làm điều ngay thẳng. Theodora kết hôn một ngày trước chúng ta. Nếu em kiên nhẫn hơn một chút, khi anh trở lại Anh vào Lễ phục sinh, em sẽ có được chiếc bánh của mình và được ăn nó nữa”.

Chiếc giường lún xuống dưới trọng lượng của cô. Cô chui xuống lớp chăn, an toàn phía bên kia giường. “Em nghĩ em đã học được bài học của mình”.

“Thật không?”

Cô không trả lời. Thay vào đó cô hỏi anh một câu hỏi khác, “Tại sao anh quá quan trọng việc đạt được sự ngang bằng về tài chính với em thế?”

Bởi vì anh kết hôn với em, người đàn bà giàu nhất ở Anh sau Victoria Regina, đồ ngốc. Một người đàn ông vẫn còn mơ được ăn nằm với em sẽ phải làm gì?

Anh vươn tay dưới tấm chăn, túm lấy phía trước váy ngủ của cô và kéo cô về phía anh. Cô thở dốc. Và thở dốc hơn nữa khi răng anh cọ vào đường cong ở cổ cô.

Anh lăn lên phía trên cô... rên rỉ với sự tuyệt vời có cô bên dưới anh. Từ khi anh trở về, anh đã thấy cô trần truồng. Anh đã đạt đỉnh bên trong cô. Nhưng anh không cho phép mình được cảm nhận làn da mềm mượt như lụa, cơ thể nhấp nhô săn gọn của cô. Anh túm lấy váy ngủ của cô và kéo nó lên, “Bỏ nó ra”.

“Không. Anh có thể làm điều anh muốn hoàn toàn tốt trong khi vẫn có nó”.

“Anh muốn em trần truồng. Không một mảnh vải”.

“Đó không phải một phần thỏa thuận của chúng ta. Anh chưa bao giờ nói em phải thoát y trước mặt anh”.

“Sao thế?”, anh dịu dàng nói vào tai cô, thích thú với sự run rẩy của cô, “Sợ phải trần truồng bên dưới anh à?”

“Không phải. Em sẽ không hạ nhục Freddie bằng cách cho phép anh được tùy tiện hơn mức cần thiết”.

Đột nhiên anh nổi giận, trước sự ngoan cố của cô. Anh nắm lấy váy ngủ của cô ở cổ và xé nó theo dọc chiều dài, tiếng vải rách rít lên trong bóng tối ảm đạm một cách thô bạo, “Đó. Giờ nếu ngài Frederick có hỏi, mà cũng chẳng phải việc của anh ta, em có thể nói với anh ta một cách thành thật rằng em không cho phép anh tùy tiện chút nào”.

Cô thở hổn hển, âm thanh của một người không thể hít đủ không khí, tiếng thở ra của cô chìm trong tiếng kêu nghẹn lại của những con dế không ngủ trong vườn.

Anh hạ thấp người xuống cô, cảm giác làn da cô áp vào da anh ngay lập tức quen thuộc đến sửng sốt và mới mẻ đến bức bối, như thể anh chưa từng rời khỏi giường cô trong những năm vừa qua, như thể đây mới là đêm thứ hai trong tuần trăng mật của họ và anh đã nhìn cô chằm chằm cả ngày, mòn mỏi chờ mặt trời lặn và một đêm sung sướng vô tận buông xuống.

Anh là một tên ngốc. Một tên ngốc vì yêu cô lần đầu tiên. Và một tên ngốc vì quay lại lúc này, khi anh đã biết quá rõ điểm yếu của mình, đã vật lộn với nó từng ngày trong mười năm qua.

Quá muộn.

Anh chìm đắm vào cảm giác mềm mượt của cô, chiêm ngưỡng làn da cô với từng hơi thở. Anh hôn một vệt trên bờ vai cô, lưỡng lự rời bỏ từng xăngtimét vuông làn da tuyệt vời của cô, nóng lòng thưởng thức tất cả của cô.

Cô đặt hai bàn tay lên cánh tay anh nhưng không đẩy ra, mà chỉ thốt ra một âm thanh tuyệt vọng, ngọt ngào khi anh hôn lên cổ họng cô. Sự đau khổ trong trái tim anh vơi đi một chút, dù anh biết chuyện này không gì hơn ngoài sự điên rồ.

Rồi anh hôn dần lên cằm cô, đến điểm mềm mại ngay dưới môi cô. Anh ngập ngừng ở đó. Nếu bây giờ anh hôn lên môi cô thì khác gì anh nói với cô rằng cô sẽ kết hôn với ngài Frederick trên xác chết của anh.

Bên dưới anh, anh cảm nhận nhịp đập của trái tim cô, dồn dập, bất thường, và không đều đặn, cũng như nhịp đập của chính trái tim anh. Anh có muốn đi xuống con đường đó không? Liệu anh có dám không? Và cái gì sẽ đợi anh ở đoạn cuối cay đắng nếu anh đi vào con đường điên rồ này?

“Có vài điều em muốn nói với anh”, cô đột nhiên nói, cắt đứt giây phút chờ đợi. “Việc anh ngủ với em không có ích gì. Tuyệt đối không. Em đang sử dụng một màng chắn. Em vẫn sử dụng nó từ lúc đó đến giờ. Anh không có cơ hội nào để làm em mang thai, vì thế tốt hơn là để em một mình”.

Khi sáu tuổi, trong một lần chơi trò đuổi bắt nhộn nhịp trong hành lang của nhà ông nội, anh đã chạy thẳng vào một bức tường. Sau đó anh thấy mình nằm thẳng băng dưới sàn nhà, quá choáng váng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Giờ đây anh có đúng cảm giác đó. Anh không biết điều gì gây ra cơn bộc phát của cô, quyết định đột ngột đẩy mọi thứ đến bờ vực của cô.

Anh nhìn xuống cô. Khuôn mặt cô chỉ hiện rõ một nửa trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, bóng dáng của một gò má cao, một đôi môi đầy đặn sẫm màu, và đôi mắt như nước ở đáy một giếng sâu, đen thăm thẳm và có những điểm sáng như ánh sao phản chiếu.

“Vậy tại sao em lại nói cho anh biết? Tại sao không tiếp tục lừa dối anh?

Như thế tốt cho mục đích của em hơn”.

“Bởi vì em không thể chịu đựng thêm nữa”, cô nói trong khi nằm im, “Em chắc rằng anh sẽ vui vẻ chứng minh ý kiến của mình về em. Nhưng nó không quan trọng. Em không thể đi xa hơn nữa”.

“Tại sao?”, anh lùa ngón tay vào mái tóc cô, mái tóc thật bồng bềnh. Tóc cô dày, mượt, óng ả và lạnh như sương mai. Anh chưa bao giờ nhớ mái tóc của một phụ nữ nào khác như mái tóc cô. “Chuyện gì xảy ra với bản tính tàn nhẫn huyền thoại của em thế?”.

Cô nhắm mắt lại và quay mặt đi khỏi anh.

Những ngón tay anh có cảm giác an ủi một cách kỳ lạ trên da đầu cô. Chúng chuyển động với sự dịu dàng trấn an, dừng lại một phút cạnh thái dương, sau đó trượt xuống thấp hơn dọc tai, cằm và cuối cùng là môi cô. Mặt trong ngón tay cái của anh lướt trên môi cô, lăn nhẹ nó để anh có thể chạm vào mặt ẩm ướt phía trong miệng cô.

Phản ứng của anh làm cô bối rối. Cô muốn hỏi anh, hỏi thật to, rằng anh có nghe cô vừa nói gì không - rằng cô chưa thay đổi, chưa học được bài học nào, và đã cố gắng lừa gạt anh lần nữa. Nhưng cái đụng chạm của anh thôi miên cô. Nó ấm áp, tò mò, và hoàn toàn không có thù oán. Cô không thể nói. Nhưng cô nhận thức được tất cả - những mất mát, khao khát và những đau đớn không thể chịu được.

Anh hôn lên vành tai cô, xương hàm cô, đỉnh cằm cô. Anh hôn cổ, vai và chỗ lõm vào của xương đòn. Cô nhắm chặt mắt. Trong bóng tối tuyệt đối đó, anh là tất cả hơi ấm và cảm giác đối với cô, môi anh là một ngọn lửa lạnh lẽo nhưng đốt cháy mọi thứ chúng chạm vào, gây ra một cơn sóng ham muốn xuyên qua cơ thể cô, khiến cô trở nên vô thức và yếu ớt.

Đột nhiên miệng anh khép lại quanh núm vú của cô. Cô thở hắt ra, một âm thanh sửng sốt của khoái cảm. Cô muốn vùng vẫy, lăn lộn và cầu xin thêm nữa.

Móng tay cô cắm vào mặt giường. Bàn tay anh tìm thấy núm vú kia của cô và kẹp nó giữa ngón cái và ngón trỏ, với đủ lực để khiến cô từ bỏ mọi cố gắng giữ im lặng. Cô rên lên thành tiếng.

Tay anh chuyển xuống thấp hơn, xuống sườn cô, ngừng lại trong khoảng một giây cạnh hông cô và sau đó tách hai chân cô ra. Cô cố gắng yếu ớt để giữ chúng khép vào nhau, nhưng anh chỉ phải xoay lưỡi chầm chậm một vòng quanh núm vú là cô đã quên hết mọi thứ.

Anh tìm thấy cô, có lẽ thứ dễ nhất trên thế giới - nhưng anh phải đi đến tận đầu nguồn ẩm ướt của cô. Và sau đó ngón tay của anh, không phải, những ngón tay của anh ở bên trong cô.

“Nếu em bảo anh dừng lại, và anh sẽ dừng”, anh nói.

Ở đâu đó bên trong tâm trí cô, cô nhận ra anh đang làm gì: gỡ và tháo bỏ màng chắn. Cô có lẽ đã phản đối nếu cô có khả năng nói liền mạch. Nhưng những âm thanh duy nhất cô thốt ra là những tiếng rên rỉ tắc nghẹn vì bị kích thích.

Anh dễ dàng tách màng chắn ra khỏi cô và vứt nó sang bên cạnh giường. Cô run rẩy.

“Giờ thì không có gì giữa chúng ta nữa”, anh nói.

Một tia chớp kinh hoàng nhá lên đột ngột làm cô tê liệt. Cô hoàn toàn bị phơi bày trước anh - nơi kín đáo của cô, tương lai của cô, toàn bộ cuộc sống của cô.

Và cũng đột ngột như vậy, một làn sóng ham muốn ào ạt tràn ngập cô. Cô muốn anh ở bên trong cô, chiếm hữu cô, làm cô tan vỡ, lấp đầy mọi khoảng trống và phá hủy mọi sự phòng thủ của cô.

Với một tiếng rên tuyệt vọng, cô túm lấy anh và kéo anh xuống với cô, hôn anh thật mạnh bạo khiến răng họ va vào nhau. Anh kéo ra một chút, giữ chặt mặt cô giữa hai bàn tay, và hôn cô theo cách của anh, chậm hơn, âu yếm hơn, và toàn tâm toàn ý hơn nhiều.

Cô mở rộng chân để anh đến với cô, cứng và nóng, trong khi anh vẫn hôn cô.

Cô quấn chân quanh anh, thúc giục anh, muốn thứ gì đó nhanh, mạnh và có sức tàn phá hoàn toàn. Nhưng anh từ chối tuân theo cô.

Anh hành hạ cô với những cái vuốt ve dài và chậm chạp trong khi đẩy vào cô thật thong thả. Anh khiến cô phải cầu xin anh những cú thúc tuyệt diệu. Anh khiến cô phải vùng vẫy, lăn lộn, rên rỉ và thút thít. Và chỉ đến khi cô hoàn toàn bị chế ngự, tuyệt vọng, chứng tỏ rằng cô sẽ mãi mãi ở trong tình trạng kích động đến run rẩy và phát sốt này, anh mới đem tới cho cô sự thỏa mãn đầy sung sướng, hoang dã và rã rời.

Giá như cô có thể khiến thời gian dừng lại. Giá như cô không bao giờ cần phải rời xa hơi ấm của vòng tay anh và trạng thái thỏa mãn của cuộc làm tình của họ. Giá như thế giới của cô chỉ bao gồm căn phòng tối ngập trong hương vị ngọt ngào của ân ái, được bảo vệ khỏi ngày mai và ngày kia bởi những bức tường vô tận của bóng đêm.

Nếu cô có một đồng ghinê cho mọi giá như trong cuộc đời cô, cô có thể dát vàng một con đường lớn từ Liverpool đến Newfoundland.

Hơi thở anh vẫn nhanh và đứt quãng, chồng cô rời khỏi cô và nằm ngửa xuống, không chạm vào cô. Cô cắn môi dưới, xúc tua của hiện thực lạnh lẽo và ẩm ướt đã bò lần trên chân tay lên đến trái tim cô.

Anh có thể không nói điều gì không hay. Nhưng sự im lặng của anh đủ để nhắc cô nhớ về mọi điều cô đã thề không bao giờ làm khi anh quay lại. Và tất cả những tuyên bố về tình yêu dành cho Freddie, không lẽ chúng không hơn gì những lời nói, và là những lời nói rỗng tuếch hay sao?

“Anh đã đến khách sạn tìm em ở Copenhagen”, anh nói.

Phải mất đúng một phút cô mới nhận ra anh nói gì. Và ngay cả vậy cô cũng không hiểu. “Anh... anh không để lại danh thiếp?”

“Em đã đi, trên tàu Margrethe ”.

Một ngọn lửa hân hoan nuốt chửng cô, chỉ để bị thay thế bởi một sự nghi ngờ u ám, một sự sửng sốt bất lực trước trò đùa của số phận, “Em không bắt kịp tàu Margrethe ”, cô thẫn thờ nói. “Nó đã khởi hành khi em đến cảng”.

“Cái gì?”

Cô chưa bao giờ nghe anh nói “Cái gì?” trước đây. Anh quá hoàn hảo, anh không nói như thế, anh không bao giờ quên dùng từ chính xác và lịch sự hơn,

“Thứ lỗi, xin nhắc lại?” Cho đến giây phút này.

“Vậy, em đã đi đâu?”

“Trở lại đúng khách sạn đó. Em ra về vào ngày hôm sau”.

Anh cười, với vẻ nghi ngờ cay đắng, “Người quản lý khách sạn không nói với em là có một tên ngốc đến tìm em, với những bông hoa hay sao?”

Chuyện này giống như khi phát hiện ra mình có thai, rồi bị chảy máu suốt ba tuần sau. “Người quản lý đó chắc đã về khi em quyết định cần một nơi để ở lại đêm đó”.

Anh đã đến vì cô. Cho dù vì lý do gì, anh đã đến với cô. Và họ đã bỏ lỡ mất nhau lần nữa, cứ như Shakespeare đã viết lên câu chuyện của họ trong một ngày đặc biệt căm ghét con người.

“Anh đã mang hoa gì?”, cô hỏi, bởi vì cô không thể nghĩ ra điều gì khác để nói.

“Vài…”, giọng anh lạc đi, một âm điệu khác cô chưa bao giờ nghe ở anh, “Vài bông hoa tú cầu xanh. Chúng đã héo rồi”.

Tú cầu xanh. Loài hoa yêu thích của cô. Đột nhiên cô cảm thấy muốn khóc.

“Em sẽ không để tâm”. Cô nói tiếp để kìm những giọt nước mắt, “Em đã quá buồn nên đi tìm Felix ngay khi tàu cập cảng ở Anh. Và được biết anh ấy đã kết hôn trong thời gian em đi xa. Dù sao, em đã biến mình thành một kẻ ngốc và một mối phiền toái”.

Anh thốt ra một âm thanh nửa giống khịt mũi nửa như gầm ghè, “Anh ghét phải hỏi”.

“Anh không cần phải lo lắng. Anh ấy không ngã gục trước sự theo đuổi của em. Em tĩnh trí lại. Và câu chuyện kết thúc”.

“Anh cũng tĩnh trí lại, sau một thời gian”, anh từ từ nói, “Anh thuyết phục mình rằng những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không thể coi như chưa xảy ra, không bao giờ có thể coi như chưa từng xảy ra”.

“Và không có gì như là một khởi đầu mới. Thực sự không”, cô đồng ý, nước mắt cô trào ra, căn phòng tối mờ đi.

Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy chính xác những gì cô đã vứt bỏ khi cô quyết định chiếm lấy anh cho dù bằng cách xấu xa hay đúng đắn. Lần đầu tiên cô thực sự hiểu, sâu trong tâm khảm, rằng cô không cứu anh mà đã đánh giá sai anh bằng cách cho rằng khả năng đưa ra lựa chọn cho riêng mình của anh chỉ bằng khả năng của một con rùa trong hộp. Cô đã là người - đúng như cô không muốn thừa nhận - nhẫn tâm, thiển cận và ích kỷ.

“Em không nên làm những gì đã làm. Em xin lỗi”.

“Anh cũng không phải một hình mẫu đúng đắn chuẩn mực, đúng không? Anh nên thành thực đối diện với em, cho dù cuộc đối diện đó không vui vẻ đến đâu. Thay vào đó, anh lẩn tránh vấn đề và nhầm lẫn trả thù với công lý”.

Cô cười cay đắng. Đối với hai con người thông minh, họ chắc chắn đã đưa ra toàn những lựa chọn sai lầm mà họ có thể. Và sau đó lại tiếp tục sai lầm.

“Em ước...” Cô ngăn mình lại. Có ích gì nữa chứ? Họ đã đánh mất cơ hội của mình rồi.

“Anh cũng ước thế. Rằng anh đuổi kịp em ngày đó, bằng cách nào đó”. Anh thở dài, một âm thanh nuối tiếc nặng nề. Anh quay về phía cô và cô quay về phía anh, bàn tay anh nắm chặt cánh tay cô, “Nhưng giờ vẫn chưa muộn”.

Trong một lúc lâu cô không hiểu ý anh. Sau đó một tiếng sét đánh thẳng vào cô, khiến cô choáng váng sững sờ. Đã có thời gian cô sẵn sàng đi bằng chân trần qua cả dặm đường trải kính vỡ để được hội ngộ với anh, và sẽ ngừng thở vì vui sướng khi được nghe những từ đó.

Nhưng đấy là nhiều năm, nhiều năm trước, một quá khứ xa xôi. Tuy nhiên, trái tim khờ dại của cô vẫn nhảy múa, bùng nổ và lộn nhào như những bánh xe bò vụng về vì hân hoan. Rồi ngay sau đó cô lao thẳng vào một bức tường.

Cô đã hứa hẹn với Freddie. Freddie, người tin cô một cách vô điều kiện.

Người yêu thương cô nhiều hơn hẳn những gì cô xứng đáng. Cô đã xác định ước muốn của mình và quyết tâm kết hôn với anh mỗi lần gặp anh, lần gần đây nhất mới cách đây hai ngày.

Làm sao cô có thể tát vào mặt Freddie với sự phản bội trắng trợn như thế này?

“Anh đã cố gắng không nghĩ như thế”, Camden nói, đôi mắt anh sáng rực trong đêm, “Nhưng anh cứ luôn tự hỏi rằng điều gì sẽ xảy ra, trở lại năm 88, nếu anh quyết tâm. Nếu anh có can đảm trở về Anh tìm em”.

Tại sao anh không làm thế? Cô gào lên trong lặng lẽ. Tại sao anh không về với em khi em cô đơn và đau đớn? Tại sao anh đợi cho đến khi em đã ràng buộc với người đàn ông khác?

Cô nhắm mắt, nhưng trong đầu cô hỗn loạn, ồn ào, những suy nghĩ dữ dội xâm chiếm lẫn nhau. Đột nhiên, một bài hát thần tiên vang lên trên những tiếng ầm ĩ, ngọt ngào và không thể cưỡng lại, và cô không thể nghe thấy gì khác.

Một khởi đầu mới. Một khởi đầu mới. Một khởi đầu mới. Một mùa xuân mới sau mùa đông chết chóc. Một con chim phượng hoàng sống dậy từ nắm tro tàn của nó. Cơ hội thứ hai kỳ diệu đã luôn luôn lẩn tránh những cuộc truy lùng vô ích của cô giờ đây hiện diện trước cô trên một chiếc đĩa vàng, trên một chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng.

Cô chỉ phải vươn tay ra và...

Đây cũng chính là nỗi khao khát tham lam, sự thôi thúc muốn đạp đổ mọi thứ và mọi người đã đánh bại cô một thập kỷ trước. Cô đã từ bỏ nguyên tắc của mình và hành động vì lợi ích của bản thân. Và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

Cuối cùng, cô không còn cả lòng tự tôn và hạnh phúc.

Nhưng bài hát thần tiên vẫn réo rắt và trở nên đẹp hơn. Hãy nhớ hai người đã cùng nhau cười đùa và huyên thuyên về mọi thứ như thế nào. Hãy nhớ những kế hoạch hai người đã vạch ra: leo lên đỉnh Alps và chèo thuyền đến Riviera? Hãy nhớ chiếc võng hai người sẽ nằm trong thời tiết ấm áp, chỉ hai người, vai kề vai, với Croesus duỗi dài trên họ?

Không, đó là những điều kỳ diệu, những ký ức, và những khao khát bị xuyên tạc bóp méo qua lăng kính màu hồng. Tương lai của cô là với Freddie, người không đáng bị gạt qua một bên một cách nhục nhã. Người xứng đáng với những gì tốt nhất cô có thể dâng tặng. Anh đã giao phó toàn bộ hạnh phúc của anh cho cô. Cô không thể sống với chính mình nếu cô đùa giỡn với niềm tin đó.

Thế còn...

Không. Nếu cô phải chịu đựng bài hát thần tiên đó, giống như Odyseus, vẫy vùng và vật vã trong sự quyến rũ, thì cô sẽ chịu đựng. Nhưng cô không thể từ bỏ Freddie, hay lý trí của cô. Không phải lần này. Không bao giờ nữa.

Cô nhìn Camden, “Em không thể”, cô nói, giọng cô chỉ hơn tiếng thì thầm một chút, “Em đã cam kết với người khác”.

Những ngón tay anh siết chặt cánh tay cô thêm một chút. Sau đó hơi lạnh của buổi đêm thay thế bàn tay ấm áp của anh. Mắt anh không rời khỏi cô, nhưng cô không thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt anh nữa. Anh nhìn cô bằng ánh mắt u tối, “Thế tại sao em lại nói với anh về cái màng chắn?”

Tại sao? “Em...”. Nếu có một cái roi cưỡi ngựa ở gần, cô sẽ vui lòng quật nó vào mình. “... em nghĩ anh sẽ ghê tởm em đến mức không muốn làm gì với em nữa”.

“Anh hiểu, để bảo toàn lòng trung thành của em với ngài Frederick”.

Giọng anh đã lạnh đi. Cũng như trái tim cô. Hơi lạnh lan tỏa ngoại trừ một ngọn lửa trắng của đau đớn.

“Vậy, tại sao em không phản đối khi anh đẩy em vào nguy cơ có hậu quả?”

Cô có thể nói gì đây? Rằng cô đã từng như vậy? Rằng anh chỉ cần thể hiện sự âu yếm nhỏ nhất với cô là cô có thể quên hết mọi thứ quan trọng khác? Rằng cô là một kẻ khờ dại nhất trên giường anh?

“Em đã không suy nghĩ gì. Em xin lỗi”.

Chiếc giường kẽo kẹt. Trong một giây thoáng qua cô thấy đường rãnh sâu giữa lưng anh khi anh ngồi chống tay hai bên và đầu cúi xuống. Sau đó anh rời khỏi giường.

“Anh mong sao em sớm nhớ đến tất cả những đắn đo này”, anh nói, một cơn giận dữ ngấm ngầm dưới vẻ lịch sự không tỳ vết của anh. Anh nhún vai khoác chiếc áo choàng và thô bạo buộc chặt thắt lưng.

Cô ngồi lên, giữ chặt tấm chăn trên ngực. Ở lại, cô muốn nói. Ở lại với em.

Đừng đi. Thay vào đó, cô lẩm bẩm với vẻ ngớ ngẩn hết sức, “Chính anh nói rằng chuyện giữa chúng ta không thể coi như chưa hề xảy ra, không bao giờ có thể coi như chưa xảy ra”.

“Và anh nên nghe theo lời khuyên khôn ngoan của chính mình”, anh nói cụt lủn, tiến về phía cánh cửa.

“Đợi đã?”, cô gọi với theo, “Anh đang đi đâu? Căn phòng trên tầng không an toàn. Không biết có nguy hiểm gì hay không”.

“Anh sẽ trông cậy vào may mắn của mình”, anh nói. “Nhất định phải có một chiếc giường nào đó trong ngôi nhà này kém nguy hiểm hơn giường của em”.



 Camden nằm trên giường trong phòng ngủ đầu tiên được sắp xếp cho anh.

Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà và nửa mong rằng nó sẽ đổ sụp xuống anh và làm anh bất tỉnh.

Cũng không phải anh còn đủ tỉnh táo. Em đã không suy nghĩ gì, cô nói. Chắc chắn cô không phải người duy nhất không suy nghĩ. Có thể anh đã không có một ngày tỉnh táo đúng đắn kể từ khi lá thư đầu tiên yêu cầu bãi bỏ cuộc hôn nhân từ những luật sư của cô đến vào tháng Chín vừa qua.

Đã từ lâu anh coi cuộc hôn nhân của mình như là “một sự tồn tại có thể chịu đựng được.” Chịu đựng được bởi về mặt pháp lý cô vẫn gắn kết với anh, và anh hy vọng một ngày nào đó, trong một tương lai xa xôi phủ đầy bụi vàng, họ có thể vượt qua Cơn bão tố và khủng hoảng của tuổi trẻ và hạnh phúc bên nhau.

Không phải anh sẵn sàng thừa nhận những suy nghĩ khao khát đó với chính mình, nhưng mười bốn giờ làm việc từ ngày đến đêm đã khiến anh quá mệt mỏi để kiểm soát suy nghĩ của mình.

Khi cô thực hiện những bước chính thức để hủy bỏ cuộc hôn nhân của họ, với những lá thư luật sư của cô gửi phủ tối bầu trời như những đàn châu chấu của Ai Cập, tình trạng trì trệ của anh tụt dốc thành một trạng thái mất cân bằng hỗn loạn. Anh thấy mình như một kẻ chết đứng, không thể làm điều gì khác ngoài việc quăng hết những lá thư đó vào lò sưởi.

Bãi bỏ hôn nhân là một chuyện. Ly dị, tuy nhiên, lại là một chuyện khác hẳn.

Khi cô thực sự tiến lên phía trước và đệ đơn xin ly dị, anh đã nhảy dựng lên vì phẫn nộ, một cơn thịnh nộ nhuốm máu có thể giết chết hết nông dân và xát muối cả trái đất. Cuộc hôn nhân này là giao ước với ma quỷ của họ, bắt đầu bằng những dối trá và đóng dấu bằng thù oán. Làm sao cô dám bứt khỏi sợi xích cay đắng ràng buộc họ. Không ai trong họ xứng đáng với điều gì tốt hơn.

Anh đã dại dột như thế nào khi không hiểu được sự phẫn nộ tích lũy trong nhiều năm. Và anh đã mù quáng như thế nào, khi nghĩ rằng mình đã tìm ra một giải pháp chín chắn và hợp lý với yêu cầu một người thừa kế như là một điều kiện để giải thoát cô khỏi cuộc hôn nhân của họ.

Tất cả những gì anh đạt được là sức cám dỗ như một con thú mà anh đã mất nhiều năm để chế ngự. Nhưng nếu trước đó con thú đó tàn phá cô, thì lần này nó lại nuốt chửng anh.

Anh không biết là lòng can đảm hay sự điên rồ đã xui khiến anh thẳng thừng yêu cầu cô đừng vứt bỏ mọi thứ họ đã có. Anh chỉ biết đến nỗi đau ghê gớm bởi sự từ chối của cô, cảm giác mất mát khiến anh nghẹt thở.

Không hiểu tại sao anh vẫn không thể tin chuyện này sẽ xảy ra như thế, rằng câu chuyện của họ sẽ kết thúc thật thảm hại, như là Hansel và Gretel (*) rốt cuộc đã trở thành bữa tối của phù thủy, hay hoàng tử của Người đẹp ngủ trong rừng chỉ là một đống xương mục trong Khu rừng bị bỏ bùa. Nhưng giọng nói của cô, mặc dù khó nhận thấy, vẫn chắn chắn và rõ ràng. Cô có thể níu chặt và quằn quại bên dưới anh - và mất lý trí trong phút chốc - nhưng cô vẫn kiên định theo đuổi mục tiêu lớn hơn của mình. Và mục tiêu đó là cắt đứt mọi sợi dây ràng buộc với anh.

_(*) Hansel và Gretel là câu chuyện cổ tích của Đức kể về anh em Hansel và Cretel bị mẹ kế bỏ vào rừng sâu, sau đó bị lạc vào ngôi nhà kẹo của mụ phù thuỷ. Cả hai anh em bị bắt và suýt nữa thì bị phù thuỷ ăn thịt, nhưng nhờ sự mưu trí và dũng cảm cuối cùng hai anh em đã thoát được nguy hiểm.

Có lẽ cô đã đúng. Có lẽ anh vẫn mắc kẹt trong năm 1883. Có lẽ đây thực sự là cách kết thúc câu chuyện của họ. Cô sẽ là cô dâu rạng rỡ của một người đàn ông khác, và anh chỉ là một vết mờ trong lịch sử cuộc đời cô.

Cô đang ở trong phòng ăn tối, nhìn chằm chằm vào tách trà đã nguội lạnh khi anh xuất hiện bên cạnh cô trong bộ đồ cưỡi ngựa và mái tóc bị gió thổi rối bù.

“Anh nghĩ chúng ta sẽ biết, trong một vài tuần, liệu có hay không có hậu quả từ hành động của chúng ta tối qua”, anh nói mà không hề mào đầu.

“Em cũng nghĩ vậy”, cô nhìn lại vào tách trà, cảm nhận rõ sự hiện diện của anh, của hương vị sương mù ban mai vẫn bám vào anh, và hoang mang trước tin tức mà chu kỳ của cô mang lại. “Nếu không có kết quả gì, anh sẽ để em đến với Freddie chứ?”

“Và nếu có, em vẫn khăng khăng kết hôn với anh ta ư?”

“Nếu có”, cô cố đẩy những từ ngữ qua cục nghẹn trong cổ họng, “Em sẽ tuân thủ thỏa thuận của chúng ta đến cuối cùng, và em hy vọng anh sẽ thực hiện phần của mình”.

Để đáp lại, anh khẽ cười thành tiếng, một âm thanh lạnh lẽo và vô cảm. Anh chầm chậm nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào anh, “Anh hy vọng ngài Frederick không sống để hối tiếc với lựa chọn của mình”, anh nói, “Tình yêu của em là một điều khủng khiếp”.