Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi (Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu)

Chương 31




Sau một đêm say

Đêm nay là một đêm trắng với nhiều người.

Thiên Anh nghe tiếng bước chân xa dần, rồi sau đó là tiếng khép cửa khẽ khàng, cuối cùng chỉ còn bóng tối yên ắng tới đáng sợ, anh chợt trở mình.

Vậy là cuối cùng cô cũng đi, rời bỏ anh như anh đã biết từ trước đây rất lâu. Lâu nay cô ở bên anh, chăm lo cho anh như một người vợ trẻ thực thụ. Cô cho anh cái giấc mơ mà anh đã khao khát từ lâu. Cô ở bên anh giống nhưa giữa hai người chưa từng có sự xa cách. Nhưng anh biết, cô chắc chắn sẽ rời bỏ anh, chạy theo giấc mơ của cô.

Thực ra không phải là Thiên Anh không thể cho cô giấc mơ đó. Anh có thể đưa cô tới sinh sống ở bất cứ nơi nào cô muốn, nhưng cái anh không thể, chính là rời bỏ Việt Nam, rời bỏ bố mẹ, gia đình của mình.

Từ lúc rời khỏi Hà Nội, ra đảo và bắt đầu lao động như những người nông dân, anh mới thấy yêu hơn quê hương của mình. Đó là một thứ tình yêu kỳ lạ mà chỉ trong lao động vất vả anh mới có thể tìm ra. Anh thậm chí đã từng làm công việc cào muối thuê, tằn tiện từng đồng một để có đủ tiền thuê nhà, rồi mở ra phòng khám như hiện tại. Nếu bảo anh phải rời bỏ những điều đó để tới sinh sống cùng cô ở một vùng đất trong mơ nào đó, có lẽ bản thân anh sẽ khó lòng chấp nhận được.

Nhưng rồi nỗi nhớ cô khiến anh bật khóc lên thành tiếng. Chưa khi nào anh thấm thía nỗi cô đơn kinh khủng như lúc này. Anh khóc vì đau khi không thể mạnh mẽ níu giữ người con gái mình yêu ở lại. Anh khóc vì biết cô sẽ rời xa mình, mà lại không thể làm gì ngoài việc bất lực nằm nghe cô khóc trước khi rời đi. Giá như anh có thể chìm hẳn vào giấc ngủ thì có lẽ anh sẽ không cảm thấy đau đớn như lúc này.

2h sáng, Long gọi điện cho Thiên Anh. Lúc này anh đã tỉnh táo hơn một chút, vẫn lặng lẽ ngồi đốt hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác bên cửa sổ. Long gọi anh đi uống rượu. Nếu bình thường thì sẽ chẳng bao giờ anh đồng ý, nhưng hôm nay khác. Anh cảm thấy mình cũng cần phải có thêm một chút rượu, và một người bạn cùng say.

Khi anh tới, Long đang ngồi ở một góc, trong tiếng nhạc ầm ĩ của vũ trường, đứng cách anh không xa là vài tên vệ sĩ, có nhiệm vụ không để ai tới gần làm phiền trong lúc anh uống một mình. Bình thường nếu Long không mang theo vệ sĩ, có rất nhiều cô gái sẽ tới gần làm quen hoặc ve vãn anh. Ở bất kì nơi nào, Long cũng là một chàng trai vô cùng nổi bật và cuốn hút.

-Đi rồi à?- Long cười hỏi khi thấy anh ngồi xuống.

-Ừ, đi rồi. Sao cậu biết?- Thiên Anh cầm lấy cốc Hennessy mà người pha rượu vừa đưa cho rồi gật đầu đáp.

-Gặp cô nàng kéo va li ra khỏi khách sạn bắt taxi mà.- Long cười khẩy- Thôi quên đi, đàn bà toàn là những kẻ nói một đằng làm một nẻo. Uống đi ông anh.

Long nói rồi ghé cốc rượu lại chạm vào cốc của Thiên Anh, tiếp tục đưa lên miệng uống.

-Cô ấy thậm chí còn không nói một lời từ biệt, ngoài một lá thư.- Thiên Anh thở dài.

-Ha ha, em nói rồi, lòng dạ đàn bà rất khó dò mà. Anh thử nói xem, em có để cho chúng nó phải thiếu thốn cái gì không, tình cảm cũng có, tiền bạc cũng có, vậy mà… Ha ha… Kẻ thì có con với người khác, kẻ thì bỏ đi vì ghen tuông với người chết… À không, nghe một con bé nào đó nói thì cô ta bỏ đi theo cái học bổng thiết kế thời trang chết tiệt nào đó của cô ta.

Uống đi anh. Hôm nay em sẽ cho anh bò về phòng. Ngủ một giấc, mai dậy quên hết. Đàn bà không thiếu mà, đúng không? Mặc dù em không cần nhưng nếu anh cần thì chắc chắn còn rất nhiều người mà… Ha ha.- Long cười rồi tiếp tục cầm cốc rượu lên.

-Thôi, không nói gì tới họ nữa. Anh em mình uống đã.

-À, nói tới đàn bà em lại phải nói với anh chuyện này. Cái con bé mà anh nhờ em để mắt tới ấy… tên gì nhỉ? Tự nhiên em quên…

-Hạ Chi? Có chuyện gì với cô ấy sao?- Thiên Anh sửng sốt hỏi.

-Tối qua em đã cho cô ta gặp một người, chính là cái gã mà anh đã gặp ấy, tên là Quân, anh nhớ không?

-Quân à? Nhớ, người của phong lan hội. Rồi sao?

-Hắn nói Thanh Lâm mất rồi.

-Sao? Thanh Lâm đã chết sao?- Thiên Anh giật mình kêu lên.

-Đúng rồi, mặc dù không ưa lắm cái tên nhà báo đó nhưng hắn chết em cũng thấy tiếc. Đời đâu phải ai cũng được như hắn đâu. Hắn là người duy nhất dám chửi to tên em trên mặt báo, mà em chẳng làm gì được. Hắn chửi đúng quá mà.- Long nhếch miệng cười.

-Vậy giờ Hạ Chi thế nào rồi?

-Đã yên ổn ở trên phòng rồi. Bỏ qua đi, mai rồi hãy tới hỏi thăm cô ta sau. Uống đi anh.

Thiên Anh và Long uống hết hai chai Hennessy thì Long giục mấy tên vệ sĩ đưa anh và Thiên Anh về. Thiên Anh cũng đã say mờ cả mắt, lâu lắm rồi anh mới được say như thế. Long được mấy gã vệ sĩ đưa về phòng, còn Thiên Anh thì nằng nặc đòi tới phòng khám vào giờ này. Lúc thấy anh định lái ô tô đi, một tên vệ sĩ của Long đành phải thở dài và chiều theo ý anh, lái xe chở anh tới phòng khám của mình.

Thấy Thiên Anh đang được một người đàn ông cao lớn dìu đứng trước cửa, Phượng thốt lên một cách kinh ngạc rồi vội mở to cửa để người kia đưa Thiên Anh vào. Anh ta cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô ở đây, nhưng rồi nghĩ gì đó, anh ta lại cười cười và nói với cô:

-Chị chăm sóc cho anh ấy nhé, tôi phải về khách sạn đây.- Người vệ sĩ đặt Thiên Anh nằm xuống giường rồi ra về.

Đóng cửa phòng khám lại rồi, Phượng quay lại phòng ngủ, thử lay gọi Thiên Anh, nhưng anh đã quá say nên chẳng nghe thấy gì, hoặc có nghe thì chỉ đáp lại cô bằng những tiếng lảm nhảm khó hiểu. Phượng không gọi anh nữa mà đi sang phòng vệ sinh rồi mang về một cái khăn ướt, chườm lên trán anh. Thấy anh nằm im rồi, cô mới yên tâm một chút, ngồi lặng lẽ bên giường.

Chưa bao giờ cô được ngắm anh gần và kĩ như vậy. Từ lần đầu tiên gặp anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi anh dùng dao cắt miệng bao tải cứu cô ra, cô biết cô không bao giờ có thể quên được người con trai này.

Trong suy nghĩ của Phượng, Thiên Anh và cô ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Mặc dù anh có một phòng khám từ thiện ở đây, và anh làm việc gần gũi với thiên nhiên, nhưng chưa bao giờ bản thân cô mất đi cảm giác xa lạ đó. Anh ở gần ngay bên cô, nhưng với cô khoảng cách đó là cả một bầu trời. Anh cười với cô, chỉ bảo tận tình cho cô trong công việc, nhưng Phượng biết, anh và cô mãi mãi giống như hai đường chân trời song song với nhau. Rất gần mà lại quá xa!

Anh đã cứu cô khỏi bàn tay của tử thần, anh còn giúp đỡ chị em cô tận tình, cho cô một công việc ổn định, cho các em cô không phải từ bỏ giấc mơ tới trường, chỉ cần được ở bên anh, lặng lẽ nhìn anh hạnh phúc, vậy là cô cùng quá mãn nguyện rồi. Nhưng rồi, nhìn anh rạng ngời hạnh phúc bên một cô gái cao sang, đẹp đẽ khác, lòng cô thấy đau vô cùng. Hơn nữa anh còn chẳng biết tới điều đó, vẫn cứ tự nhiên ôm ấp và bày tỏ tình cảm của mình với cô gái kia, thậm chí ngay cả ở trước mặt cô khiến cho Phượng không tài nào chịu nổi. Cô hiểu là mình không nên và không có tư cách gì để ghen như vậy, nhưng bản thân lại không ngăn nổi cái ý nghĩ đó.

Thấy anh vẫn không ngủ yên và cứ lẩm bẩm nói những câu nghe không rõ, cô bèn đặt tay lên ngực anh vỗ về, giống như trước đây cô hay vỗ về dỗ mấy đứa em ngủ.

Đột nhiên, một tay của Thiên Anh chộp lấy bàn tay cô và giữ thật chặt.

-Anh Thiên Anh…- Cô kinh hãi gọi tên anh khi bàn tay còn lại của anh bắt đầu quờ quạng loạn xạ.

Nhưng Thiên Anh dường như đã chìm trong một cơ mê loạn không tài nào dứt ra được. Anh mở mắt nhìn cô, và rồi anh gọi tên của Hương. Nước mắt anh cũng theo đó lại bắt đầu trào ra. Phượng sững sờ trước tình cảnh đó. Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông cứng rắn như anh lại có ngày khóc trước mặt mình, khóc một cách bất lực và không tự chủ.

Thiên Anh nắm chặt lấy tay cô, một tay đưa lên mặt cô khẽ vuốt ve và lẩm bẩm. Rồi anh vít cổ cô xuống, tham lam hôn lên gương mặt mà trong lúc say này, anh chỉ thấy đó chính là người con gái anh yêu.

Sớm bình minh, mây đen bắt đầu từ phía biển xa ùn ùn đổ về, báo hiệu một trận mưa dông như muốn cuốn trôi đi mọi đau khổ của một đêm nhiều nước mắt.

Một tia chớp rạch ngang trời, kèm theo đó là một tiếng sét đì đùng nổ vang, Thiên Anh giật mình mở mắt ra.

Trời đã sáng.

Thứ đầu tiên mà anh thấy chính là trần nhà màu rêu, nơi đây là phòng khám- một nơi đã quá quen thuộc với anh. Nhưng sao hôm nay trần nhà có vẻ cao và xa quá! Đầu anh nằng nặng, cổ họng thì khô rát, có lẽ là do hậu quả của việc uống say ngày hôm qua, rồi đến sáng lại đi uống cùng Long nữa. Nhưng sao anh lại ở phòng khám? Ai đã đưa anh về tới đây?

Thiên Anh bồi hồi nhớ lại những chuyện xảy ra hồi đêm và thở dài. Người đi thì đi rồi, nhưng cảm giác như trái tim bị người ta cắt và mang đi đến phương trời xa một phần làm anh cảm thấy đau và buồn vô hạn.

Anh nhớ tiếp rằng Long đã kể về chuyện Thanh Lâm mất rồi, sau đó còn những gì nữa thì anh không biết. Anh cần phải tìm Hạ Chi, giờ này cô chắc đang buồn đau lắm. Nguyên lại không có ở đây. Có lẽ anh nên gọi cho Nguyên và kể hết mọi chuyện để Nguyên thu xếp ra đón cô về một chuyến.

Quơ tay tìm điện thoại, Thiên Anh giật bắn mình khi đụng phải cơ thể đang trần trụi của bản thân. Mặc cho sức lực đã chạy khỏi cơ thể từ đêm qua, Thiên Anh bật dậy, sững cả lại khi nhìn ra khung cảnh căn phòng ngủ bé tí của mình.

Anh đang nằm trên nền nhà, trên người chỉ đắp hờ một chiếc chăn mỏng, ngoài ra không còn một mảnh vải nào trên người. Quần áo tung tóe, lộn xộn ở khắp nơi. Nhưng khiến Thiên Anh rụng rời cả chân tay chính là ở bên cạnh anh có một thân hình đang nằm co quắp lại, chiếc chăn mỏng đắp hờ hững trên người để lộ ra làn da bánh mật khỏe mạnh phía dưới. Người đó nằm quay lưng về phía anh, nhưng chỉ nhìn thôi anh cũng có thể đoán được là ai.

Thiên Anh ngồi đến ngẩn cả người, thực sự là anh không thể nhớ ra lúc say mình đã làm gì? Hình như anh đã thấy Hương? Hình như anh đã ôm và hôn Phượng vì tưởng rằng đó là Hương? Hình như anh đã bỏ qua tiếng khóc lóc của cô mà chiếm đoạt cô?

Cả người Thiên Anh như run lên. Anh cũng không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra tệ hại như vậy. Anh đã hại đời một thiếu nữ mà anh chẳng hề có tình cảm gì. Anh sẽ phải nhìn cô gái ấy như thế nào đây?

Thở dài một tiếng, Thiên Anh túm lấy quần áo mặc lại rồi kéo chăn đắp lên người Phượng và ôm cô đặt lên giường. Lúc đặt cô ngay ngắn rồi, anh còn thấy cả mấy vết máu đã chuyển sang màu hơi nâu loang lổ trên chăn. Anh nhắm mắt lại, răng cắn cả vào lưỡi. Xếp quần áo của cô gọn lên phía cuối giường, anh khẽ thở dài nhìn cô bằng một ánh mắt tràn đầy sự áy náy rồi khẽ khàng rời khỏi phòng.

Căn phòng yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng mưa gió bên ngoài và thỉnh thoảng là tiếng sấm ì ầm vọng tới.

Mãi một lúc sau, thân hình nằm co ro trên giường mới trở mình quay ra. Một phần vì cả người vẫn còn ê ẩm và đau vì dữ dội và mạnh bạo của Thiên Anh, một phần vì tiếng thở dài não nề vừa rồi của Thiên Anh làm cô càng không ngủ được. Cô biết tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ do rượu mà ra, Thiên Anh không phải là người đàn ông hay vắt chanh bỏ vỏ, chính vì vậy có thể sau này anh sẽ cảm thấy khó xử khi đối mặt với cô. Nếu anh nói sẽ ở bên cô ngay thì chỉ là giả tạo, hoặc có chăng chỉ là muốn làm hết trách nhiệm với cô, còn nếu anh coi như không có gì, thì anh lại không phải là bác sĩ Thiên Anh mà cô vẫn ngưỡng mộ và thầm yêu nữa.

Nếu vì chuyện này mà anh tránh mặt cô thì đó là điều cô không bao giờ muốn. Cô sẽ chẳng biết làm thế nào nếu anh không gặp cô nữa, cô không sợ phải quay về cuộc sống trước kia, nhưng cô sợ nếu một ngày không được trông thấy anh dịu dàng và chu đáo trước những người bệnh của mình.

Thiên Anh mở cửa, gió lớn thốc vào mang theo một màn nước mưa tưới đẫm lên khuôn mặt anh. Tự nhiên cả người anh lạnh buốt. Lòng mang đầy một nỗi hoang mang, Thiên Anh bước ra sân rồi cứ thế lầm lũi đi trong mưa, cũng chẳng biết là mình sẽ đi tới đâu. Anh muốn nước mưa gột rửa đi hết những cảm giác tội lỗi trong mình, anh muốn nước mưa sẽ làm cho cái đầu đang nóng của anh tỉnh táo lại.

Trận mưa cuối mùa vẫn không ngừng trút xuống, giống như cả biển nước đang ập xuống hòn đảo nhỏ bé và xinh đẹp này. Tiếng sấm đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn vần vũ mây đen, có lẽ sẽ có một ngày mưa không hết nước.