Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi (Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu)

Chương 38




Kết cục

Một năm sau…

Không ai trong những người đã chứng kiến có thể quên được đám tang nhiều nước mắt của một năm về trước. Không biết bao nhiêu người đã khóc trước hai chiếc quan tài lạnh lẽo nằm kề nhau ấy.

Tiếng khóc của người thân Thiên Anh, của mấy đứa trẻ em của Phượng. Tiếng khóc của những người hàng xóm, những người dân đã quá thân quen với hai người, đặc biệt là vị bác sĩ tốt bụng mà họ vẫn thường ghé qua tặng đồ biển. Tiếng khóc của những người bạn, những người đồng nghiệp đã cùng làm việc nhiều năm với họ. Và khó quên nhất, chính là tiếng khóc ra rả vì khát sữa của đứa trẻ xấu số vừa mới chào đời đã phải tiễn đưa hai người thân yêu nhất của nó. Nhìn nó khóc đến tím tái cả người trên cánh tay của Chi, tim ai cũng như nghẹn lại, nhiều người cũng vì nó mà không cầm được nước mắt.

Hai người không đồng sinh, không yêu nhau, nhưng họ lại mất cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm và có chung một đứa trẻ. Gia đình Thiên Anh mặc dù chưa một ngày đón cô gái kia về làm dâu con, nhưng họ vẫn muốn để cô được an táng ngay bên cạnh anh, để hai người họ có thể đến bên nhau khi tới bên kia thế giới.

Ở đó, có lẽ họ sẽ là một đôi uyên ương hạnh phúc.

Hạ Chi đặt hai bó hoa xuống trước hai ngôi mộ, đưa mắt hình lên hai tấm ảnh trên bia mộ, lòng cô lúc này vẫn còn hơi nhói đau khi thấy nụ cười của họ. Người chết thì cũng đã chết, người sống vẫn tiếp tục phải sống. Chỉ là cô cảm thấy thật bất công cho hai con người đó. Cô gần như ngất xỉu khi sáng hôm sau hay tin người ta tìm thấy hiện trường vụ tai nạn xe của Thiên Anh, rồi sau đó là cái tin Phượng qua đời vì mất nhiều máu sau khi sinh con tại nhà. Ôm đứa trẻ vẫn còn đỏ hỏn trên tay, cô khóc như mưa như gió. Cô đã mong đứa trẻ này ra đời biết bao, vậy mà ngày nó được sinh ra lại là ngày cô mất đi hai người bạn thân nhất của mình.

-Thằng nhóc vẫn khỏe chứ?

Tiếng đàn ông thình lình vang lên ở phía sau khiến Hạ Chi giật nảy mình quay lại. Là Hải Long, người đã từng che chở và giúp đỡ cô rất nhiều trong những ngày cô mất trí nhớ và sống ngoài Cát Bà. Từ khi Thiên Anh mất đi, cô cũng chỉ gặp anh thêm hai lần, đó là hai lần khi anh tới bệnh viện thăm Thiên Ân khi thằng bé chuẩn bị được phẫu thuật. Thiên Ân mắc bệnh tim bẩm sinh, thân chung động mạch loại ba là một trong những loại bệnh tim nguy hiểm nhất, vì vậy trong suốt một năm đầu tiên này, cả gia đình đã không tiếc tiền bạc để cho đứa bé có được cơ hội phẫu thuật sớm nhất có thể. Bây giờ thì Thiên Ân đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nó bắt đầu biết đứng và đang tập đi.

-Cháu khỏe lắm. Rảnh thì anh tới chơi.

-Tôi không rảnh. Nó khỏe là được rồi. Mỗi lần đến nhà Thiên Anh lại nghe bác gái trách móc rằng đã lôi kéo anh ấy đua xe. Nếu không thì cũng đã không có tai nạn. Giống như tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết ngu ngốc của anh ấy vậy.

Hải Long vẫn như vậy, lạnh lùng, cục cằn và có phần hơi xa cách với tất cả mọi người.

-Chắc hai bác đau lòng quá thôi. Anh đừng trách họ, làm cha làm mẹ ai chả thế.

-Ngày mai cô và Nguyên làm lễ cưới.

-Vâng.

-Mặc dù tôi cũng hơi không thích anh ta, nhưng Nguyên cũng không phải là không tốt. Ít nhất anh ta cũng hơn tôi nhiều cái lắm. Đừng so sánh bản thân mình với những cô gái khác quanh anh ta để rồi tự ti, cái đó chỉ làm hai người xa nhau hơn mà thôi. Dù cô không đẹp bằng họ, cô không giỏi bằng họ, cô không nhiều tiền như họ, nhưng cô vẫn hơn hẳn tất cả những người đó, vì cô có được chiếc nhẫn kết hôn của người đàn ông mà họ yêu. Cô có được đám cưới với anh ta. Vậy là cô thắng rồi. Hơn nữa, đàn bà con gái nên chọn một người yêu mình mà trao thân gửi phận. Nguyên rất yêu cô, cô phải biết điều đó.

-Tất nhiên em biết. Nhưng sao anh cũng biết?- Hạ Chi cười hỏi.

-Sau khi Thiên Anh vào Lâm Đồng làm việc, Nguyên về Hà Nội và thỉnh thoảng bọn tôi vẫn đi uống cùng nhau.

-Ra vậy. Bọn em cũng bận chăm sóc cho Thiên Ân nên bây giờ mới nghĩ đến đám cưới được.

-Thằng nhóc ấy ở với vợ chồng cô chứ?

-Vâng, cưới xong bọn em sẽ sang Anh sinh sống, anh Nguyên sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ ở đó, ông và các bác cũng đều đồng ý để Thiên Ân đi cùng chúng em.

-Vậy là được rồi.- Long nói rồi mới bắt đầu châm hương và cắm lên hai ngôi mộ.- Tôi chúc mừng cho cô và Nguyên.

-Tối nay nhà anh Nguyên mở tiệc, anh tới luôn nhé!- Hạ Chi đề nghị.

-Không, hôm nay tôi không được vui, có lẽ sẽ tới Sky kiếm cái gì đó để uống…

Hải Long lắc đầu đáp và xoay người bước đi. Dưới nắng chiều, chiếc nhẫn kim cương anh đeo trên cổ ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Một câu chuyện mới cũng sắp bắt đầu…

+++Hết+++

Đôi lời của tác giả

Cũng đã gần hai năm kể từ ngày cuốn tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu” đầu tiên được đặt lên kệ sách, cũng là ngần ấy thời gian tôi dành hết tâm huyết cho cuốn tiểu thuyết thứ ba có tên là “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” này.

Gần hai năm không phải là một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ dài để tôi suy ngẫm và tìm cho mình một con đường, một lối đi riêng trong sáng tác. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” chính là bước chuyển trung gian trong sự thay đổi về tư duy đó của tôi. Đây là cuốn tiểu thuyết chính thức đóng lại series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, đóng lại thế giới của những chiếc siêu xe và những con người đam mê bất tận với trò chơi tốc độ. Đồng thời, nó cũng mở ra một tư duy sáng tác mới cho bản thân tôi. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” sẽ không có câu chuyện tình yêu nhiều ngọt ngào mà cũng đầy mâu thuẫn như “Chỉ có thể là yêu”, cũng không nhẹ nhàng mà đầy đau khổ như “Yêu không hối tiếc”, nó lặng lẽ và giản dị như một chiều trời xanh đầy nắng và gió.

Ở cuốn tiểu thuyết này, tôi hy vọng sẽ đem đến cho độc giả cái nhìn rộng mở hơn về cuộc sống, về môi trường, về xã hội, về những mâu thuẫn tưởng chừng rất đơn giản nhưng không hề dễ tháo gỡ chút nào, về những câu chuyện tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp, về những hạnh phúc mà người ta phải đi một vòng thật lớn, thậm chí đánh đổi rất nhiều thứ mới ngỡ ngàng nhận ra rằng nó vẫn ở ngay bên cạnh mình. Có nhiều người hỏi tôi tại sao lại không viết về thế hệ tiếp theo của “Yêu không hối tiếc” mà lại quay ngược về quá khứ của “Chỉ có thể là yêu”? Cuộc sống vốn là một vòng luẩn quẩn giữa những mối quan hệ nhiều chiều, khi một câu chuyện này khép lại, sẽ lại có một câu chuyện mới mở ra. Câu chuyện mới ấy, lại là bắt đầu của một câu chuyện khác nữa, và biết đâu, kết thúc của nó lại chính là khởi đầu của câu chuyện đầu tiên . Cứ theo cái vòng tròn ấy, bạn sẽ nhận ra có nhiều điều khá thú vị và bất ngờ trong cuộc sống của chính mình.

Khép lại cuốn cuối cùng trong series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, tôi sẽ bắt đầu với một chủ đề mới, ở đó nhân vật cũng có những sở thích và đam mê mới. Vẫn là những câu chuyện tình yêu, nhưng ở đó, tôi tìm được sự trưởng thành của chính mình qua các nhân vật của tôi.

Lời yêu thương gửi tới gia đình, những người thân yêu nhất của tôi, tới bố mẹ và em gái, những người luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay đón tôi trở về sau những chuyến đi dài mỏi mệt, luôn tha thứ cho tôi khi tôi mắc lỗi, luôn vực tôi dậy và để tôi tự học cách bước đi khi tôi vấp ngã.

Tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới những anh em, bạn bè đã luôn động viên tôi mỗi khi tôi chùn bước, tới những độc giả thân yêu luôn cổ vũ tinh thần cho tôi mỗi khi tôi mất đi cảm hứng sáng tác. Tôi xin chân thành cảm ơn Công ty sách Bắc Hà, NXB Văn Học, NXB Hội Nhà Văn đã giúp đỡ để tôi được tới gần hơn với bạn đọc của mình.

Và tôi cảm ơn bạn vì đã cầm lên cuốn sách này, lắng nghe những điều tôi tâm sự trên đây, bạn thân yêu ạ!

Hà Nội, tháng 8 năm 2012

Hân Như.