Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 1: Mở đầu




Bạn đã bao giờ nhìn thấy màu của giọt nước? Những giọt nước nhạt nhòa như giọt lệ, nếu như có thể mọc cánh bay lên sẽ trở nên vô cùng chói lòa, giống như những trái tim được xuyên thấu bởi ánh mặt trời, phát ra ánh hào quang rực rỡ như những viên kim cương phản chiếu ánh sáng chói lòa trên bầu trời xanh ngát.

Đây là nơi Tình Mỹ thích đến nhất. Kể từ ngày bố cô qua đời, cứ mỗi lần buồn phiền là cô lại đến nơi này, ngắm nhìn những giọt nước trong vắt nhỏ giọt từ trên cao xuống, ngẩng đầu nhìn sương mù bao bọc khắp nơi, lúc ấy cô sẽ ngước lên, ngắm nhìn những giọt nước phản xạ ánh hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Bạn có biết không?

Khi nào muốn khóc, hãy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong.

Ánh mắt của Tình Mỹ rời khỏi những giọt “pha lê” đang nhảy múa trong không trung, cô ra sức dụi mắt, nước mắt hoen ướt hàng lông mi dài của cô.

“Bố ơi, bé Mỹ nhất định sẽ làm được phải không bố?”

Chỉ cần trúng thưởng một nghìn tệ, cô có thể thể hiện tình yêu với bố. Bố thích vẽ tranh như vậy, cho nên cô chỉ cần học vẽ, bố ở trên thiên đường chắc chắn sẽ rất vui!

Tình Mỹ nhón chân ngồi xuống bậc thềm của đài phun nước, lặng nhìn tấm vé nhỏ nằm trong lòng bàn tay, dì cô nói chỉ cần cô có một nghìn tệ là có thể đi học vẽ, tấm vé cào này là hi vọng cuối cùng của cô.

Đồng xu nhỏ phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô siết chặt đồng xu trong tay, run rẩy cào lên tấm vé số.

Dưới bồn phun nước phản chiếu bóng một cô gái nhỏ bé.

Gió thổi tung bay mái tóc ngắn của cô, vạt váy trắng bị gió hất tung bay, mềm mại phất phơ trong nắng, một chút máu tươi tứa ra trên đôi môi bị cô cắn quá mạnh.

“Bạn đang sợ hãi sao?”

Một âm thanh trong trẻo tựa như những giọt nước đang rơi xuống trước mặt cô, dịu dàng như một làn gió nhẹ thoảng qua vườn hoa tường vi, đem theo hương thơm man mát tỏa ra khắp không gian.

Giọng nói hay quá!

Mắt cô ngân ngấn nước, hướng về phía giọng nói phát ra.

Khoảnh khắc bóng người nhỏ bé ấy xuất hiện trong tầm mắt, thế giới của cô như yên tĩnh hẳn đi!

Những giọt nước trong vắt như đang nhảy múa hân hoan trong ánh mặt trời.

Ánh nắng mặt trời như đang nhảy nhót trên những đám mây.

Cơn gió nhẹ nhàng như đang thì thầm bên tai.

Cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác…

Đây là thần tiên ư?

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen láy của cậu giống như một dòng suối róc rách, thỉnh thoảng cuộn tung những giọt nước long lanh, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đem theo một sức hút mãnh liệt khiến người khác phải mê đắm.

Tình Mỹ bị cuốn hút bởi đôi mắt này, cô gần như nghẹt thở, mắt chớp lia lịa, nhìn cậu bé xuất hiện trước mặt mình.

“Bạn đang nhìn gì thế? Mặt tôi có dính bẩn à?”, cậu bé đưa tay lên sờ mặt mình, giọng nói vẫn trong vắt và âm vang.

“Bạn đẹp quá, bạn có phải là thiên thần không? Chắc chắn là phải, nếu không sao bạn có thể đẹp đến thế?”, không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, Tình Mỹ thốt ra những gì mình đang nghĩ.

Nghe thấy cô nói vậy, cậu bé ngại ngùng mỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt, có cảm giác như tất cả ánh sáng đều hướng lên khuôn mặt cậu, khiến cả khuôn mặt cậu sáng bừng lên, giống như một đóa hoa tường vi đang nở rộ, phảng phất hương thơm nhẹ nhàng.

“Tôi không phải là thiên thần… nhưng tại sao bạn lại khóc?”

Tình Mỹ lúc này mới giật mình bừng tỉnh, nhìn cậu bé trước mặt mà cô không khỏi đỏ mặt.

“Tôi… tôi muốn cào tấm vé số, nhưng tôi là người bất hạnh…”, cô ủ rũ cúi đầu, giọng nói buồn bã, đôi mắt đỏ hoe. Người trong nhà đều nói cô khắc chết bố mẹ mình, nhưng cô đâu có muốn bố mẹ mình chết?

Cậu bé nhíu mày.

“Vì vậy tôi không thể cào trúng thưởng được… nhưng đây là hi vọng cuối cùng của tôi!”

Trên mặt cậu bé hiện rõ vẻ băn khoăn: “Tại sao bạn muốn trúng thưởng?”

“Tôi muốn học vẽ tranh, tôi muốn vẽ được những bức tranh đẹp như của bố tôi, như thế chắc chắn bố tôi sẽ thấy vui lòng!”

“Bố mẹ bạn đâu, tại sao không cho bạn đi học vẽ?”

Tình Mỹ cắn chặt môi, cố gắng để không bật khóc: “Bởi vì… bởi vì bố mẹ tôi đều qua đời cả rồi, mọi người đều nói tôi là người xui xẻo, tất cả những bất hạnh này đều do tôi gây ra, dì nói tôi phải kiếm được một nghìn tệ mới có thể đưa tôi đi học vẽ”.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu bé, cố gắng kìm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi thật sự rất thích học vẽ, có như thế lúc tôi nhớ bố mẹ, tôi có thể vẽ họ, như vậy tôi sẽ không còn cô độc nữa… Bạn có thể… giúp tôi cào tấm vé số này không?”

Cậu bé chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn cô, mỉm cười dịu dàng, bàn tay mềm mại đón lấy tấm vé trên tay cô.

Những con số dần hiện ra sau vài lần cào bằng đồng xu. Tình Mỹ như nghẹt thở, lặng lẽ nhìn những con số đang hiện ra, ánh mắt cô càng lúc càng sáng!

“A, trúng rồi!”

Khoảnh khắc tất cả những con số hiện ra, cô gần như nhảy cẫng lên vì vui mừng. Cô nhón chân quay một vòng trên bậc thềm đài phun nước, tà váy trắng bay phấp phới trong gió, tiếng cười trong vắt vang vọng trong không gian.

Cậu bé căng thẳng nói: “Bạn cẩn thận kẻo ngã xuống bể nước bây giờ!”

Tình Mỹ vui sướng nhảy từ trên bậc xuống, cậu bé như nghẹt thở, định đỡ cô nhưng lại bị cô làm ngã ngửa ra đất.

“Bạn đúng là thiên thần được cử xuống để giúp đỡ tôi, bạn là thần hộ mệnh của tôi đúng không?”, đôi mắt của Tình Mỹ như biết cười: “Nếu không phải nhờ bạn, làm sao một người xúi quẩy như tôi lại trúng giải cơ chứ? Cảm ơn bạn đã giúp tôi trúng một nghìn tệ, thế là tôi có thể đi học vẽ rồi!”

Cô nằm nguyên đó, quan sát cậu ở cự li rất gần, ngắm nghía đôi mắt lấp lánh và sâu thẳm của cậu, đôi mắt huyền bí và tuyệt đẹp!

“Thần hộ mệnh?”

“Đúng thế, thần hộ mệnh!”

Đôi mắt cậu bé ánh lên nét cười, cậu nhìn theo cái bóng hạnh phúc của cô, sự dịu dàng và thương cảm trào lên qua ánh mắt: “Nếu như bạn đồng ý, tôi sẽ làm thần hộ mệnh của bạn. Nhưng bạn không phải là người bất hạnh! Bởi vì bạn là thiên sứ mà thần thánh yêu thương, vì vậy mà bạn mới trúng thưởng…”