Giết Người Đưa Thư

Chương 16




Jace mang Quái vật đến một tiệm sửa xe đạp ở khu phố Hàn Quốc, nơi mà nó chẳng quen biết ai và cũng không ai biết nó.

- Tôi cần sửa mấy thứ.

Gã đứng sau quầy đang dán mắt vào chiếc ti vi treo trên tường. Hắn chỉ liếc nhìn Jace.

- Ba ngày nữa lấy.

- Không. Tôi cần ngay hôm nay. Gấp lắm rồi.

Hắn lại cau có nhìn lên ti vi.

- Ba ngày.

- Tôi không hiểu. - Jace nói, cố gắng nghiêng người cho lọt vào tầm nhìn của hắn.

- Tôi cần phải có xe đạp. Tôi làm nghề đưa thư. Tôi cần xe đạp để làm việc.

- Ba ngày.

Hắn ta vẫn không thèm nhìn Jace. Đột nhiên hắn chỉ một ngón tay về phía chiếc ti vi và bỏ đi sau khi lẩm bẩm mấy câu tiếng Hàn. Martin Gorman, luật sư chuyên bào chữa cho các ngôi sao, đang đứng ở trên bục với chiếc micro phát biểu tại cuộc họp báo. Phía dưới màn hình là dòng chữ: Tricia Crowne-Cole: Cái chết của một phụ nữ. Người phụ nữ trong tấm hình góc bên tay trái phía dưới trông giống như là một thiếu nữ dưới thời Kennedy.

Jace thở dài, hắng giọng, nghĩ đến chuyện bỏ đi. Nhưng nó không thể mất cả ngày để tìm kiếm một cửa hàng sửa xe đạp khác được.

- Tôi sẽ trả thêm tiền. - Nó nói. - Tôi sẽ trả tiền mặt, thêm hai mươi đô nữa.

Gã nhân viên quay sang nó.

- Đưa hai mươi đô đây rồi hai tiếng nữa quay lại.

Jace thấy đau xót khi phải trả tiền nhưng chẳng còn cách nào khác. Thế là hết khoản tiền boa của Lenny rồi. Nó chỉ còn hai trăm bốn mươi đô trong túi. Nó nghĩ đến Eta và khoản tiền tạm ứng, cảm thấy một nỗi thất vọng, sợ hãi, phấp phỏng. Nó không muốn tin rằng cô ta đã nói chuyện với cảnh sát. Gia đình là tất cả với Eta, và cô ta coi những nhân viên đưa thư là gia đình của mình.

- Tôi sẽ ngồi đây chờ. - Jace nói.

Gã nhân viên cau có mặt mày. Jace giơ hai mươi đô lên, ngoài tầm với của hắn.

- Với hai mươi đô, tôi muốn anh cho sửa nó ngay bây giờ.

Gã làu bàu cái gì đó và lắc đầu. Jace hạ thấp cánh tay xuống và gã chộp lấy tờ tiền khỏi tay nó rất nhanh. Nhanh tới mức nó phải nhìn lại xem liệu có bị mất ngón tay nào không.

Người đàn ông chữa xe đạp ở căn phòng phía sau để râu và quấn mảnh vải màu đỏ trên đầu. Trông như một tên hải tặc. Bàn tay hắn đen dầu mỡ. Gã vừa rồi nói cụt ngủn với người kia rằng hắn phải ngừng công việc đang làm lại để sửa xe cho Jace.

- Khách hàng quan trọng. - Gã nói thế rồi sau đó quay lại làm tiếp những việc quan trọng của gã.

Người thợ sửa xe nhìn Jace.

- Này, mày đưa cho nó bao nhiêu thế?

- Sao? Anh cũng muốn vòi tiền nữa hay sao? - Jace hỏi. - Tôi làm nghề đưa thư. Lạy Chúa. Trông tôi giàu có lắm à?

- Không, tao không vòi mày. Tao sẽ vòi hắn cơ.

Có đến mười hai người có họ Lowell trong danh bạ điện thoại. Ba người trong số họ có tên bắt đầu bằng chữ A: Alyce, Adam, và A.L. Lowell. Abby Lowell là một sinh viên trường Luật Tây Nam, nằm trên đại lộ Wilshire, cách phía Tây thị trấn chừng hai dặm. Giả dụ con gái của Lenny sống ở gần trường, và giả dụ cô ta có số điện thoại trong danh bạ này thì Jace đánh cược đấy chính là A.L.Lowell.

Jace nhét Quái vật đã được sửa sang vào sau chiếc Mini, và lái về phía Tây. Chiếc radio thu phát hai chiều vẫn đặt trên ghế. Những người da trắng nghèo túng và những tiếng nói thân thuộc đang an ủi nó theo một cách nào đó. Nó cảm giác không hề đơn độc, như thể xung quanh vẫn đầy bạn bè.

Đầu nó đau như búa bổ, mắt cá chân nhức nhối. Nó vào cửa hàng 7- Eleven để mua một cái xúc xích, một chiếc bánh pho mát, một chai Gatorade và một ít thuốc giảm đau Tylenol. Để nạp thêm năng lượng, nó cũng lấy trộm vài món đồ ăn nữa. Nó không thích ăn trộm, nhưng nguyên tắc cơ bản của nó là sống còn. Nguyên tắc đó là trên hết.

Nó ăn ở trong xe, cẩn thận không để rơi vãi đồ ăn. Bà Chen rất giữ gìn chiếc Mini. Nó cố nghĩ xem sẽ làm gì nếu như gặp Abby Lowell ở nhà. Nó nghĩ hay là gõ cửa và nói “Xin chào. Tôi là kẻ mà cảnh sát cho là đã giết bố cô.” Không. Nó sẽ tự giới thiệu mình thế nào đây? Một khách hàng của Lenny? Hay một phóng viên đang săn tin?

Như thế hay hơn. Các khách hàng của Lenny toàn là tội phạm. Tại sao cô ta lại phải mở cửa cho ai chứ? Nhưng nếu đó là một phóng viên trẻ đang đi tìm sự thật thì... Nếu cô ta không đóng sầm cửa trước mặt nó, nó sẽ hỏi được vài câu và cũng nhận được vài câu trả lời. Có thể cô ta sẽ chỉ nhìn nó qua cái lỗ nhỏ trên cửa và gọi 911. Trông nó có vẻ vừa dữ tợn vừa điên cuồng với bộ mặt trông thảm hại, râu mọc lởm chởm. Ai muốn mở cửa cho nó đây?

- Tổng đài gọi 16. Tổng đài gọi 16. Cậu đang ở đâu, Chiến binh Cô độc?

Nó kinh ngạc đến nhảy dựng lên. Eta.

- Tổng đài gọi 16. Tôi đã lấy được cho cậu rồi đây. 16, có nghe thấy không?

Nó nhìn chiếc radio, nhưng cứ để kệ đấy, đầu óc quay cuồng. Liệu bọn cớm có đang đứng đằng sau cô ta, buộc cô ta dụ nó đến?

- Tổng đài gọi 16. Cưng ơi, tôi có tiền cho cậu đây. Đừng để tiền phải chờ thế chứ.

Cô ta nói tiền ý là khách hàng hay là tiền thật không biết? Tiền thật thì tốt hơn. Jace tưởng tượng ra hai tên cớm đang đứng ở hành lang. Cái gã đội mũ và cô nàng gợi tình với đầy đường cong. Nó không biết cô ta có phải là cớm không nhưng gã đội mũ thì chắc chắn thế. Họ ở phòng hình sự, nó đoán thế.

Jace tự nhắc rằng việc họ biết nó làm việc ở đâu không có nghĩa là họ có thể tìm thấy nó. Nếu mọi việc vốn đã tồi tệ lại còn trở nên tệ hại hơn thì nó sẽ cùng Tyler biến đi. Nhưng đấy là đường cùng. Cái ý nghĩ buộc Tyler phải rời khỏi đây, kéo nó ra khỏi gia đình thực sự duy nhất mà nó biết đến, cái gia đình làm nó cảm thấy an toàn và được yêu thương, khiến trái tim Jace tan nát. Nhưng nó còn có thể làm gì được nữa đây?

Câu hỏi đè nặng lòng nó, nặng hơn cả miếng bánh nó vừa ăn. Nó không thể chịu được điều đó. Mẹ nó không dạy nó bỏ trốn, hay tháo chạy. Nhưng Tyler là người thân duy nhất và Jace không thể bỏ nó ở lại.

A.L. Lowell sống trong một khu nhà hai tầng hình chữ nhật với vài đường nét kiến trúc Tây Ban Nha ở mặt tiền. Khu nhà được xây vào những năm hai mươi hay ba mươi và lúc đó mọi người xây theo lối đó. Khu xung quanh là sự pha trộn của phong cách Tây Hollywood, những ngôi nhà thị dân sành điệu và cả khu lao động Wilshire tồi tàn. Khu vực này nơi thì nguy hiểm, nơi thì yên tĩnh, nơi ồn ào, nơi thì mọi người ở cả trong nhà, nhưng cũng có những chỗ đầy rẫy nạn mại dâm đồng tính.

Jace cho xe chạy chậm qua khu nhà, cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu của nơi có người ở.

Nhìn vào diện tích khu nhà và hình dáng các cửa sổ, đằng trước và bên cạnh, nó đoán có bốn hộ, hai hộ trên tầng và hai hộ phía dưới. Không có người gác cửa, cũng không có các nhân viên mặc đồng phục.

Nó đỗ chiếc Mini ngay ở góc ngang phố. Chỗ này thuận lợi để quan sát cửa ra vào phía trước nhưng lại không bị nghi ngờ là theo dõi khu nhà.

Lúc đó đang là buổi trưa, ảm đạm, ẩm ướt và lạnh giá. Không ai muốn đi ra ngoài. Những hàng cây chạy dài trên phố và giữa sân khiến trời càng tối mờ như rừng. Những cây gỗ thích cổ thụ tạo thành vòm che kín cả quãng phố trước nhà A.L.Lowell.

Đây chính là kiểu sống mà Jace thường tưởng tượng được lớn lên ở đó nếu như nó có một cuộc sống bình thường. Mọi người ở đây có thể biết nhau, dừng lại và nói chuyện với nhau trên hè khi họ đang dẫn chó đi dạo hay đang đẩy xe hàng. Không người nào ở đây sống với một cái tên này mà lại nhận thư ở một nơi nào đó với một cái tên khác, mà chỉ nhận thư và đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Một bà già có dáng lom khom dắt con chú xù màu trắng xuất hiện từ khu nhà của Lowell. Cả bà ta và con chó đều đội mũ đi mưa bằng nhựa có dây buộc dưới cằm. Họ đi trên vỉa hè một cách chậm rãi, con chó vừa đi vừa ị giống như một con ngựa. Bà già dường như không để ý, cũng chẳng mảy may nghĩ đến việc cúi dọn đám phân chó. Cả hai đi ngang qua phố về hướng của Jace.

Rất lâu sau họ mới đi ngang qua chiếc Cooper Mini. Jace nhìn qua gương chiếu hậu cho đến khi cả bà ta và con chó khuất sau tòa nhà. Có lẽ cái vệt phân dài kia là để họ có thể tìm đường trở về nhà. Giống như người ta rắc mẩu vụn bánh mỳ làm dấu vậy.

Đã đến lúc phải làm gì đó. Nó ra khỏi xe và bình thản đi qua đường tới chỗ tòa nhà. Nó đang tới thăm ai đó. Chẳng có lý do gì mà phải sợ hãi hay lén lút cả.

Tên của các chủ nhà đều được ghi ngay cạnh chuông trên tường ở cửa trước. Jace kiểm tra số căn hộ và bước vào.

Một cầu thang giữa dẫn lên tầng hai, trên đó mỗi bên cầu thang là một hộ. Jace bước đến cửa căn hộ của người hàng xóm trước, nghe ngóng xem có ai ở nhà không. Âm thanh duy nhất mà nó nghe được là tiếng chim kêu quang quác. Jace gõ nhẹ vào cửa nhà Lowell vài tiếng. Không ai trả lời. Nó kiểm tra đằng sau rồi thử mở tay nắm cửa, nghĩ là cửa bị khóa, nhưng không ngờ nó lại được mở ra một cách dễ dàng. Nó quay lại để kiểm tra, sau đó đi vào trong phòng, lấy tay áo lau sạch dấu vân tay trên nắm cửa rồi đóng cửa lại.

Căn hộ trông ngổn ngang như thể tòa nhà này vừa mới trải qua một trận động đất lớn. Mọi thứ trước ở trên giá hay trong tủ giờ vứt bừa bãi trên nền nhà, những chiếc ghế thì bị lật ngược. Có kẻ nào đó đã rạch một nhát trên vỏ bọc chiếc đi văng và ghế bành, lôi tung cả bông nhồi ghế ra.

Jace quan sát mọi thứ để phân tích tình hình đến nỗi quên cả việc hít thở. Có ai đó đã đến để tìm kiếm thứ gì đó. Nó phân vân liệu đó có phải là cái thứ đang nằm trong bụng nó hay không.

Mặc dù cố gắng bước thật cẩn thận, lúc đi qua bếp để xuống dưới phòng khách nó vẫn giẫm lên cái gì đó khiến nó kêu lạo xạo dưới ủng. Trong buồng tắm thì không có gì xáo trộn, nhưng có ai đó đã dùng son môi đỏ để viết lên tấm gương dòng chữ: KẺ TIẾP THEO SẼ LÀ MI.

Mẹ kiếp. Nó lẩm bẩm. Đây rõ là một bộ phim ngớ ngẩn. Mình nhập vai trong một bộ phim ngớ ngẩn.

Chỉ có điều, trong bộ phim này, những viên đạn là thật, những kẻ xấu là thật, và những cái chết cũng là thật.

Bây giờ thì nó thở nhanh, thở gấp. Nó bắt đầu toát mồ hôi. Nó nhắm mắt lại vài giây, cố gắng tập trung, cố gắng nghĩ xem sẽ làm gì tiếp theo.

Nó phải đi ra ngoài. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu là nó phải đi tìm con gái của Lenny và cảnh báo cho cô biết. Nhưng nó biết phải tìm cô ta ở đâu? Đi tới sảnh tòa nhà Bullocks Wilshire ở trường Luật Tây Nam và chờ cho cô ta đi ngang qua ư? Hay ngồi đợi ở trong xe cho đến khi cô ta xuất hiện, rồi chạy theo để nói cho cô ta biết có kẻ đang đe dọa giết cô ta? Rất có thể cô ta sẽ nghĩ rằng kẻ đó chính là nó.

Nó lấy tay che cặp mắt đang nhắm nghiền và xoa bóp trán cho đỡ căng thẳng

Bất thần một cú đấm mạnh vào lưng khiến nó phải mất một giây để nhận thức điều gì đang xảy ra. Người nó đổ mạnh về phía trước. Chiếc lavabo va mạnh vào háng. Đầu nó đập vào gương. Mắt hoa lên, nó cố gắng đứng thẳng người về phía sau. Kẻ tấn công túm lấy tóc nó và đập đầu nó lia lịa vào cái tủ thuốc gắn gương trên lavabo. Nó nghe thấy tiếng kính rơi loảng xoảng, và cảm thấy có mảnh vỡ đang khía rách má.

Có thể đây là đoạn phim mà trong đó nó chết bất thình lình. Ý nghĩ ngu ngốc này lướt nhanh trong đầu khi kẻ tấn công đẩy nó ngã. Cằm nó va mạnh vào lavabo. Sau đó nó thấy mình nằm trên nền nhà, sẵn sàng chờ đợi những cú đá, hay những viên đạn. Nó giằng xé giữa ý nghĩ sẽ đánh lại hay nằm bất tỉnh. Mặc dù nó cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Jace không chắc là nó đã nằm đó bao lâu. Dần dần nó cũng nhìn rõ hơn. Nền nhà lát gạch trắng hình bát giác cũ kỹ với lớp vữa trát màu xám bẩn thỉu. Nó có thể nhìn thấy ống nước của chiếc bồn tắm màu trắng cũ kỹ, và gần hơn là cái đế của chiếc lavabo, những đường nước rỉ ra từ khe tường rồi chảy ra vòi.

Mày phải tỉnh dậy thôi J.C. Mày phải ra khỏi đây.

Nhưng nó dường như không thể điều khiển cơ thể được nữa.

Dần dần, nó cảm nhận được thứ gì đó ướt ướt ngay phía dưới cằm. Nó sờ đến tay và đầu gối và nhìn thấy vũng máu dính ở nền nhà chỗ mà nó đã ngã sấp mặt xuống. Đầu óc quay cuồng, tay chân run lẩy bẩy, nó tóm lấy mép của chiếc lavabo và từ từ đẩy người lên.

Miệng và cằm nó bị đau như thể có kẻ lấy gậy đánh trúng vào mặt. Máu chảy đầm đìa vào lavabo, màu đỏ tươi. Nhìn nó trong gương như đang đóng phim kinh dị. Xương má và lông mày bên phải sưng phồng lên do bị đập mạnh vào tủ thuốc. Má nó bị cứa đứt và chảy máu, mũi cũng chảy máu. Một ít son môi ở dòng chữ trên gương dính vào má nó như là thuốc vẽ hóa trang.

Nó thận trọng sờ tay lên mũi xem có bị gãy không. Phía bên trái cằm có một cái bướu, giờ đã thâm tím do va đập mạnh vào lavabo. Nó nhăn mặt, sờ thử xương hàm xem có bị vỡ không. Môi nó đã nứt toác ra và một chiếc răng bị mẻ.

Căn hộ lại trở về tĩnh lặng. Jace hy vọng như thế nghĩa là kẻ tấn công đã bỏ đi, chứ không phải là hắn đang đợi nó hồi tỉnh trở lại để tra tấn tiếp.

Vẫn cảm thấy yếu ớt, run rẩy, nó mở vòi nước, rửa mặt, rửa tay, tìm khăn mặt, lau khô người và lau sạch lavabo. Nó quỳ gối xuống để dọn máu dính trên nền nhà và thấy mọi thứ đều tròng trành xung quanh.

Nó cần phải ra khỏi đây. Nó muốn đi một cách chậm rãi, bình thường, để không gây ra sự chú ý. Nhưng mặt nó sẽ rất dễ gây chú ý nếu có ai đó tới gần hay đi ngang qua khi nó bước ra ngoài, khi gặp nó trên phố, hay nhìn thấy nó từ cửa sổ lúc nó chui vào trong chiếc xe Mini và lái đi.

Có tiếng cửa mở ra và rồi đóng lại. Jace ngồi thẳng người, căng tai ra để nghe ngóng. Có ai đó đi vào hay đi ra?

Nó chờ đợi một tiếng kêu đầy ngạc nhiên, nhưng chẳng nghe thấy gì. Nếu Abby Lowell về mà nhìn thấy mọi thứ lộn xộn thế này, thấy nhà cửa bị phá phách, cô ta không há hốc mồm ra kinh ngạc thì cũng phải hét lên vì sốc. Nếu thế có thể cô sẽ đi tìm một người hàng xóm nhờ giúp đỡ, hoặc gọi cho cảnh sát.

Nó nghe thấy tiếng người đi qua cửa chính, chậm rãi, như thể đang xem xét mọi thứ hay tìm cái gì đó. Tiếng đồ đạc bị dịch chuyển.

Cũng có thể là chính gã kia đã hoảng sợ khi thấy Jace bước vào rồi bỏ chạy mà không cầm theo được thứ hắn đến để tìm kiếm. Và giờ hắn quay lại để lấy nó. Cũng có thể hắn quay lại với một thứ vũ khí nào đó.

Một thứ vũ khí. Nó cũng cần một thứ vũ khí.

Một miếng kính hình tam giác chòi ra khỏi chiếc gương vỡ. Jace quấn chiếc khăn dính máu quanh bàn tay và kéo nó ra dễ dàng. Nó nép vào sau cửa buồng tắm và chờ đợi.

Cũng có thể một người hàng xóm vừa gọi điện cho cảnh sát và ngay lập tức họ đã xuất hiện với súng ống sẵn sàng.

Chiếc gương vỡ khiến khuôn mặt người đang thận trọng bước vào thành ra kỳ dị, quái đản, một mắt thì ở đây, mũi thì ở đằng kia, như một bức tranh sống của Picasso.

Jace bỏ vũ khí xuống, đá cho cửa đóng vào và chộp lấy Abby Lowell, lấy tay giữ chặt miệng để cô không hét được. Cô cố lấy khuỷu tay thúc mạnh vào nó, đá gót giày vào cẳng chân nó. Jace một tay ôm chặt người cô, tay kia bịt miệng trong khi cô cứ cố cắn vào tay nó. Cô vùng vẫy và quyết tâm thoát khỏi nó. Jace giúi cô về phía trước như kẻ vừa tấn công nó đã từng làm, làm cô mắc kẹt vào chiếc lavabo.

- Đừng hét. - Nó khẽ ra lệnh, miệng nó khẽ chạm vành tai cô. - Tôi không đến đây để làm đau cô. Tôi muốn giúp cô. Tôi biết cha cô. Ông ấy là một người tốt.

Cô nhìn nó qua gương, đôi mắt nâu lộ vẻ đầy sợ hãi và hoài nghi.

- Tôi đến đây để gặp cô, để nói chuyện với cô. - Jace giải thích. - Có kẻ vừa lục soát nơi này. Hắn đã đánh tôi rất đau rồi bỏ đi.

Cằm nó sát vai cô. Nó có thể nhìn thấy mình trong chiếc gương vỡ, với những vết sưng tấy, tím bầm và rỉ máu, trông như con quái vật trong một bộ phim kinh dị. Abby Lowell không để ý tới nó nữa mà chuyển sự chú ý sang dòng chữ ghi trên gương.

Kẻ tiếp theo sẽ là mi.

- Tôi không viết những chữ đó. - Jace nói. - Tôi không nhìn thấy kẻ nào viết nó nhưng tôi thề là không phải tôi viết.

Cô hơi giằng ra khỏi bàn tay đang giữ chặt. Nó nới lỏng tay.

- Cô sẽ không hét lên chứ? - Nó hỏi. - Tôi sẽ không bịt miệng cô nữa nếu cô hứa sẽ không hét.

Cô gật đầu. Thật chậm rãi, Jace bỏ bàn tay khỏi miệng cô. Cô không hét, không nhúc nhích. Nó nới lỏng tay vẫn đang giữ chặt quanh bụng cô, nhích ra sau một chút để cô không còn bị ép vào lavabo, nhưng nó vẫn có thể tóm được cô nếu cô có ý định trốn thoát.

- Cậu là ai? - Cô hỏi, vẫn nhìn nó qua tấm gương.

- Tôi biết cha cô.

- Biết kiểu gì? Cậu là khách hàng à?

- Thỉnh thoảng tôi phải làm vài việc giúp ông ấy.

- Việc gì vậy?

- Cũng không quan trọng lắm.

- Nhưng quan trọng đối với tôi. Làm sao tôi biết được có phải cậu giết ông ấy hay không? Làm sao tôi biết được có phải cậu đã lục soát nhà tôi?

- Và rồi sau đó tự đánh mình đến bất tỉnh? - Jace nói. - Có chuyện đó chăng?

- Có thể Lenny đã vật lộn với cậu trước khi bị cậu giết.

- Và tôi thì vẫn bị chảy máu cho đến bây giờ? Có khi tôi mắc chứng máu khó đông nhỉ?

- Làm sao tôi biết được rằng cậu không giết ông ấy? - Cô nói. - Và giờ cậu đến đây để giết tôi?

- Sao tôi lại muốn giết cô mới được chứ? Có ai đó lại muốn cô chết hay sao?

- Tôi không biết nữa. Mới phút trước cuộc sống của tôi đang rất yên ổn. Đùng một cái cha tôi chết, tôi bị thám tử thẩm tra, phải lo liệu việc tang lễ và giờ thì đến chuyện này. - Mắt cô ngấn nước. Cô áp chặt tay lên miệng, cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang sắp vỡ òa.

- Tôi biết. - Jace khẽ nói. - Tôi biết.

Cô quay sang Jace. Họ đứng gần nhau như thể hai người đang yêu cùng chia sẻ một bí mật. Nó có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng xạ hương của cô.

- Cậu biết chuyện xảy ra với ông ấy?

- Tôi biết rằng ông ấy bị giết. - Jace nói. - Tôi đọc trên báo thấy người ta nói rằng cô đã tìm thấy xác ông ấy.

- Đó không phải sự thực. Tôi cũng không biết sao họ lại viết như vậy.

- Có vẻ như họ biết rất nhiều về cô.

Cô ngoảnh mặt đi, lo lắng vì ý nghĩ đó.

- Tôi không ở đó. Mãi cho đến khi...

- Vậy là cô không nhìn thấy kẻ nào rời khỏi hiện trường?

- Không. Khi tôi đến thì cảnh sát đã ở đó rồi. Sao cậu lại muốn biết điều đó? Cậu biết kẻ đã giết cha tôi sao?

Jace lắc đầu, dù trong ký ức nó hiện lên rõ mồn một hình ảnh chiếc xe bốn chỗ đen kịt lướt qua với bộ mặt lạnh tanh sau bánh lái.

- Họ bảo tôi đó là một vụ trộm.

- Thế còn ở đây thì sao? - Nó hỏi. - Thủ phạm tình cờ giết cha cô, rồi tìm cô để ăn trộm tiếp, sau đó để lại một lời nhắn đe dọa trên gương. Chuyện này quá vô lí. Tôi cho rằng có kẻ đang tìm thứ gì đó ở đây. Cô có biết đó là cái gì không?

- Tôi không hình dung ra đó là cái gì. - Cô nhìn Jace như thể đang chơi một ván bài poker. - Cậu có biết không?

- Văn phòng của ông Lenny có bị mất mát gì không?

- Tiền. Tôi không biết chính xác là bao nhiêu. Trong két sắt có tiền. Tối qua ông ấy đợi một gã đưa thư. Cảnh sát cho rằng chính gã đã làm chuyện đó. Giết ông Lenny, cuỗm tiền rồi biến khỏi thành phố.

- Tôi không cho rằng tên sát nhân đã rời khỏi thành phố. - Jace nói.

- Chưa chắc đã phải tên sát nhân làm chuyện này. Có khi chỉ là một tên trộm.

- Tại sao một gã ăn trộm bình thường lại viết như vậy lên gương? - Nó hỏi. - Kẻ tiếp theo sẽ là mi. Sẽ là một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên khi ngay vào cái đêm sau khi cha cô bị giết chết lại có một tên giết người hàng loạt không liên quan tình cờ chọn cô làm nạn nhân tiếp theo.

Abby Lowell đưa tay lên vuốt mặt, những ngón tay xinh xắn miết trên má rồi trượt xuống cổ. Cô hất đầu ra sau và thở dài.

- Tôi phải nghỉ một lúc.

Jace để mặc cô bước ngang qua mình và ngồi xuống thành bồn tắm. Nó cũng ngồi xuống nắp bồn cầu. Nó chỉ muốn được nằm. Nó có cảm giác như thể vừa bị ai nện ống nước vào đầu vậy. Nó vuốt tay lên mặt để kiểm tra vết máu.

- Cậu là ai? - Cô lại hỏi. - Sao cậu lại đến đây? Tôi không biết cậu. Trông cậu không có vẻ gì là khách hàng của ông Lenny cả. Mà cho dù đúng là như vậy thì cậu đến đây làm gì? Chuyện này thì liên quan gì đến cậu?

Jace ngẩn người nhìn cô. Cô ngồi thẳng lưng, hai chân vắt chéo toát lên vẻ duyên dáng và quý phái. Tại sao một gã chết tiệt như Lenny lại có cô con gái như vậy được nhỉ? Có khi cô ta chỉ là con nuôi thôi.

- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. - Cô nói.

Cô hơi nghiêng đầu khiến những lọn tóc sẫm màu từ phía sau tai rủ xuống như một tấm rèm. Cô vén tóc và đưa mắt nhìn nó. Thật quyến rũ.

- Nếu cậu biết gì về cái chết của Lenny thì nên đến gặp cảnh sát. Hãy gọi cho thám tử Parker. Hoặc nếu cậu biết tại sao có kẻ vô danh đột nhập vào nhà tôi. Cậu có thể dùng điện thoại của tôi. - Cô đề nghị. - Hoặc tôi sẽ gọi hộ cậu.

Jace quay mặt đi. Cô ta đang dồn nó vào chân tường. Nó vẫn tỏ ra điềm tĩnh.

- Tôi không thích nói chuyện với cảnh sát.

- Tôi lại không nghĩ thế.

- Cô có cho rằng cha cô đã mắc vào vụ gì không?

- Tôi không nghĩ thế.

- Có khi có kẻ lại cho là cô có dính líu đấy. - Jace nhìn vào tấm gương. - Kẻ nào đó đã cho rằng nếu chúng không lấy được thứ mà chúng muốn từ cha cô thì hẳn cô phải là người đang giữ nó.

- Vì sao cậu không muốn nói chuyện với cảnh sát? - Cô hỏi. - Và nếu cậu không liên quan, không hay biết gì về chuyện này thì tại sao lại đặt ra những câu hỏi ấy?

- Tôi có lý do riêng.

- Bởi vì cậu biết điều gì đó. - Cô đứng bật dậy với vẻ giận dữ và đi tới đi lui trong phòng. - Và cậu chỉ có thể biết điều gì đó khi cậu chính là kẻ liên quan.

- Đêm hôm qua có kẻ định giết tôi. - Jace đứng dậy khi chính nó cũng thấy giận sôi lên. - Đó chính là lý do. Khi tôi đang làm việc cho cha cô thì có kẻ định giết tôi. Tôi quay lại để hỏi xem cha cô đã đẩy tôi vào chuyện chó chết gì thì được biết là ông ta đã chết. Tôi thấy tôi có quyền được quan tâm, cô có nghĩ như vậy không?

- Cậu chính là hắn ta phải không? - Cô nói. - Cậu chính là tên đưa thư đó.

Trong tích tắc cô chạy vụt ra cửa. Jace lao theo cô.

Cô chỉ kịp chộp lấy cái điện thoại không dây rồi vấp chân vào mấy quyển sách vương vãi trên sàn sau vụ đột nhập.

Jace nhào tới hất ngã và đè lên cô. Cô kêu gào, chống cự, cố gắng tấn công nó bằng chiếc điện thoại. Cú đánh sượt qua lông mày phải khiến mắt nó nổ đom đóm. Nó chặn lại cú đánh thứ hai và cố gắng giật chiếc điện thoại trên tay cô.

- Chết tiệt. Đừng đánh nữa. - Nó gầm lên. - Tôi không muốn làm cô đau.

- Chuyện khỉ gì trong đó vậy? - Một giọng đàn ông vang lên từ phía bên ngoài căn hộ.

Abby định kêu cứu nhưng Jace đã bịt miệng cô lại. Có tiếng bước chân đi lại ngoài hàng lang.

- Cô Lowell? Cô ổn chứ?

Cô ngoặt đầu sang một bên và cắn mạnh vào ngón tay khiến nó bất giác rụt tay lại. Cô kịp hét lên một tiếng “Không” trước khi tiếp tục bị bàn tay chặn lên miệng.

Ngoài hành lang người đàn ông hét lên với một kẻ nào đó.

- Gọi 911 đi.

- Chó thật.

Jace bật dậy và lao về phía cửa.

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Gã đàn ông có mái tóc thưa xám màu và cặp lông mày mọc lộn xộn giật mình lùi lại. Trên tay gã là một cái cờ lê khổng lồ.

Jace xô gã rồi chạy thật nhanh xuống cầu thang. Không hiểu sao nó lại không bị ngã dập mặt. Một phụ nữ với mái tóc bù xù thò đầu khỏi cánh cửa dưới chân cầu thang, há hốc miệng nhìn nó.

Jace nhảy xuống chân cầu thang và chạy ra cửa sau, chân nó trượt trên những phiến đá bóng loáng. Nó dán mắt vào cánh cửa hai cánh và cái sân nhỏ phía trước.

Nó xô cánh cửa lao ra bên ngoài. Khoảnh sân đầy hoa và những bụi cây, bao quanh là bức tường trát vữa cao tới mét rưỡi.

Đừng do dự nữa. Hành động đi. Đừng nghĩ. Hành động đi.

Nó chộp lấy một cái ghế gỗ và kéo về phía bức tường.

Bước lùi lại, hít thật sâu.

Người đàn ông cầm cờ lê vừa chạy ra cửa vừa la hét.

Jace nhảy lên chiếc ghế.

Chộp lấy thành bức tường và đu người lên.

Nó bật khóc khi chạm mặt đất, cơn đau nơi mắt cá chân như nổ tung và lan khắp chân như thủy tinh vỡ.

Đừng dừng lại. Đừng dừng lại. Đừng dừng lại.

Nó nghiến răng chạy tiếp với những bước chân tập tễnh nặng nề. Nó phải biến khỏi chỗ này chứ không nấp đi đâu được. Cảnh sát sẽ đưa lũ chó đến cùng một chiếc máy bay lên thẳng ở đâu đó không xa.

Băng qua phố, lẩn vào ngõ, cắt qua những ngôi nhà. Lại một phố khác, một con ngõ khác. Quay ngoặt về phía chiếc Mini. Nếu có Quái vật thay vì một chiếc ô tô, nó sẽ nhảy phốc lên và lẩn qua những con ngõ, con phố mà không ai nhìn thấy. Không ai có thể chạm vào nó.

Đầu óc nó quay cuồng. Nó không nghe thấy gì, kể cả tiếng còi báo động. Bên tai nó chỉ còn tiếng bước chân nện huỳnh huỵch trên đường cùng hơi thở nặng nề.

Nó nhìn thấy chiếc ô tô rồi. Nó thọc tay vào túi áo và sờ soạng tìm chùm chìa khóa.

Đang trên đà chạy, nó quặt vào bên sườn chiếc Mini, giật mạnh cánh cửa và nhảy vào ghế lái. Nó cảm thấy choáng váng như người ốm, thậm chí còn không thể tra khóa vào ổ.

Tiếng còi hú cách đó không xa.

Động cơ cuối cùng cũng hoạt động, nó sang số và quay vòng chữ U ngay giữa đường. Tiếng còi cùng tiếng bánh xe rít lên đến chói tai. Một chiếc xe tải nhỏ đâm thẳng vào đuôi chiếc Mini, kèm theo một tràng còi inh ỏi.

Nó lao đi. Rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái, thẳng hướng đông.

Nó lấy hết can đảm để giảm tốc. Nó không muốn vì lời than phiền của một công dân nào đó mà bị cảnh sát bám theo.

Một chiếc xe phát thanh sẽ đến hiện trường là tòa nhà của Anny Lowell. Cảnh tượng hẳn rất hỗn loạn. Cần có thời gian để phân tích mọi thứ. Có thể sẽ không thấy sự xuất hiện của một chiếc máy bay tuần tra trên trời. Nếu có chiếc trực thăng nào đuổi theo nó, hẳn nó đã bị tóm gọn rồi.

Nó tiếp tục đi về hướng đông với tốc độ bình thường, giống như một người bình thường trong hoàn cảnh bình thường. Dẫu rằng phía sau tay lái nó đang run lên cầm cập, người đẫm mồ hôi, tim đập loạn xạ. Ngực nó thắt lại mỗi khi tưởng rằng nhìn thấy một chiếc xe đen trắng.

Nó không thể nghĩ ra điều gì khôn ngoan hơn hay sao. Nó nghĩ cái quái gì vậy, rằng Abby Lowell sẽ mời nó uống nước rồi ngồi bình tĩnh chuyện trò ư? Cha cô ta đã chết. Dù cố tỏ ra ngây thơ nhưng chắc chắn cô ta phải biết điều gì đó. Tại sao tên sát nhân để lại lời nhắn chết chóc trên tấm gương của cô ta? Kẻ tiếp theo sẽ là mi.

Tiếp theo, dường như Lenny chỉ là một lời cảnh cáo, hoặc là cái tên đầu tiên trong danh sách.

Jace sờ tay lên bụng nơi cất giữ món đồ. Nó tự hỏi cô ta sẽ phản ứng như thế nào nếu nó nói với cô ta rằng nó đang giữ thứ đó.

Thôi nghĩ về điều đó trong giây lát, Jace quan sát xe cộ trên đường. Nó đi theo hướng đông rồi sang bắc, con đường dẫn tới Hồ Bạc cách thành phố chừng năm dặm về hướng tây bắc.

Hồ Bạc là một địa danh đặc biệt. Vào thập niên hai mươi và ba mươi, hàng loạt ngôi sao phim câm và những người có vai vế trong ngành điện ảnh cho xây nhà và dựng studio của mình tại đó. Phía trên cái hồ chứa nhân tạo là các ngọn đồi, nơi tọa lạc những căn nhà xây cất từ thời đó giờ được tân trang lại theo phong cách hiện đại và sang trọng.

Jace tìm một nơi đỗ xe gần hồ. Nó chui ra khỏi xe, vươn vai và tập trung suy nghĩ. Nó đi về phía sau chiếc xe và bật ra câu chửi thề. Niềm kiêu hãnh của bà Chen giờ không còn được nguyên vẹn nữa. Một nửa phần vỏ đèn đuôi xe đã biến mất, hẳn là đã vỡ tan tành trên phố khi chiếc xe tải húc vào nó. Phía dưới đèn xe là những vết sơn tróc loang lổ.

Giờ thì sao?

Giờ nó là đối tượng của vụ giết người và lại thêm một vụ tấn công nữa, xâm nhập gia cư và phá hoại tài sản. Đánh cắp một số tiền mà chẳng ai biết là bao nhiêu trong két của Lowell.

Nó nhớ lại lúc ở văn phòng của Lowell tối qua. Quả là một mớ hỗn độn. Khi ấy nó quan sát xung quanh, xem tivi, thậm chí đã chạm vào chiếc cúp bowling của Lowell và để lại đầy dấu vân tay. Nó không nhớ có chiếc két nào mở cả.

Ngồi trên mui xe, nó tu ừng ực chai Gatorade mua ở cửa hàng 7-Eleven để chiêu ba viên Tylenol. Nó cần sức lực để suy nghĩ. Nó sống được trên đời này là nhờ vào đầu óc của mình.

Hàng ngày nó kiếm sống bằng nghề đưa thư. Nhưng mạo hiểm trong cuộc sống và để người khác đẩy mình vào chốn nguy hiểm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nó chọn cách tự mình đương đầu với đời. Nó biết rõ những rủi ro cũng như biết rõ khả năng của mình. Nếu nó lao vào một chiếc xe buýt thì nó chết vì cái xe chứ không phải kẻ ngồi trên xe. Nếu phạm sai lầm, đó là lỗi của nó.

Dường như nó không kiểm soát được đống hỗn độn này. Nó bị quẳng vào giữa mớ bòng bong như thể đang bị hút vào một cơn lốc xoáy. Thứ duy nhất nó còn có thể kiểm soát được là tâm trí mình. Mà cuối cùng, đó cũng là thứ duy nhất có thể bảo vệ nó.

Nó ước gì biết được mình sẽ phải đối đầu với cái gì, với ai. Nó dễ dàng nhớ lại hình ảnh về cái gã đần độn ngồi trong chiếc xe kính đen. Nhưng khi hồi tưởng lại vụ tấn công trong nhà Abby Lowell thì đầu óc nó trống rỗng. Nó cố gắng gợi lại những thứ mà nó không thể thấy. Nó đã cố gắng ngó vào gương để nhìn cái gã đằng sau lưng nó mà không được.

Điều quỷ quái gì đang diễn ra thế này, và tại sao mình lại vướng vào nó mới được chứ?

Đúng là một trò sổ xố. Nếu hôm qua nó không bị muộn với mấy cái bản vẽ thì đã có thể về nhà sớm như mọi ngày được rồi. Và Eta sẽ nói với Lenny Lowell rằng họ không thể nhận hàng được nữa. Câu chuyện về Lenny Lowell sẽ chỉ được biết đến trên báo mà thôi. Có khi Jace cũng chẳng thèm chú ý đến mấy bài báo đó, cũng như đa số công dân Los Angeles này vậy. Chẳng ai thèm liếc mắt đến một vụ án mạng “thường ngày ở huyện”. Những vụ như thế xảy ra như cơm bữa. Phải là một vụ khủng cơ. Vụ nào lập dị, méo mó hay liên quan đến người nổi tiếng chẳng hạn.

Jace tự hỏi không biết mấy người trong tấm phim âm bản dưới bụng nó đây có nổi tiếng không. Những người nổi tiếng là rất hay bị tống tiền vì những hành vi tình dục bệnh hoạn. Những câu chuyện thế này đã tạo nên mặt trái của thành phố Los Angeles. Thành phố của những thiên thần, và thành phố của những con người nhếch nhác. Điều đó phụ thuộc vào việc ai đang ngắm nhìn nó, và ngắm nhìn ở đâu.

Cái hồ chứa nhân tạo làm bằng hợp kim xám bạc, giờ đang phản chiếu những đám mây lơ lửng phía trên và sáng lên màu kim loại khi ánh mặt trời nhảy nhót trên bề mặt. Bầu trời phía Tây như dòng dung nham đang tan chảy, hoàng hôn đỏ tía đang sụm dần xuống và rồi bóng đêm sẽ ập lên khắp thành phố như một chiếc áo choàng đen. Nó sẽ về nhà và chuồn lên gác trong bóng tối và thoát khỏi cặp mắt của bà Chen.

Nó muốn về nhà, được ở nhà hoặc nhét sách vào cặp rồi nhảy lên chiếc tàu Gold Line đến Pasadena ngồi vào lớp khoa học xã hội ở trường đại học thành phố. Nó muốn làm một điều gì đó thật bình thường. Nó muốn làm giúp Tyler một vài việc ở trường, xem ti vi hay ăn bỏng ngô. Có lẽ nó sẽ làm thế, nó nghĩ bụng, gửi cái gói hàng của Lenny cho Abby qua đường bưu điện, xin một công việc mới, bắt đầu lại từ đầu, giả vờ như chưa có chuyện gì từng xảy ra.

Khi nó ngồi vào sau vô lăng và chạm tay vào chùm chìa khóa thì cái bộ đàm quẳng trên ghế kêu sè sè rồi tiếp theo là giọng Eta.

- Tổng đài gọi số 16. Cậu ở đâu thế nhóc?

Nó với lấy chiếc radio, ngón tay đã chạm vào nút gọi, nhưng rồi nó lại không bấm vào đó. Nó không dám.

- Tổng đài gọi số 16. Cậu đang ở đâu hả Chiến binh Cô độc? Cậu phải về nhà với Mama đi chứ nhóc. Càng sớm càng tốt. Cậu có đấy không? Tôi vẫn giữ tiền cho cậu đây này.

- Tôi đang ở Hồ Bạc, Eta. - Nó thì thầm. - Và tôi sắp về nhà.