Giết Người Đưa Thư

Chương 3




Câu nói cuối cùng kinh điển, Jace sẽ nghĩ như thế, sau này khi nằm nhớ lại về những chuyện xảy ra trong đêm đó. Nhưng lúc bước ra ngoài mưa thì nó chẳng nghĩ được gì hết. Nó mở khóa xe đạp.

Thay vì cho gói hàng vào trong túi, nó lại nhồi vào trong ngực áo pull rồi dắt cả áo lẫn gói hàng vào trong thắt lưng. Khô và ấm.

Nó trèo lên xe, dưới ánh đèn neon xanh lét đang tỏa ra từ biển hiệu Đoán Vận Mệnh, rồi nhấn pedal, cảm thấy chân nặng như đeo chì, lưng đau như dần, mười đầu ngón tay cóng lại và trơn trượt trên ghi đông sũng nước. Trọng lực của nó di chuyển từ pedal bên này sang pedal bên kia. Chiếc xe hết nghiêng theo lực nhấn. Cảm giác nghiêng ngả dần thay thế bởi sự tập trung hướng về phía trước khi nó tăng dần tốc độ. Những cơn đau cũng trở nên tê liệt.

Chạy nốt lần này thôi.

Nó sẽ để lại bài tập đến sáng hôm sau vậy. Giao gói hàng này, về nhà, chui vào buồng tắm nước nóng. Nó cố tưởng tượng: Dòng nước ấm áp đang xối lên vai, mơn man những nốt chai sần, gột sạch những hôi thối của thành phố đang đọng từ lỗ mũi cho đến cuống phổi. Nó tưởng tượng ra món canh chua nóng hổi của bà Chen, những chiếc ga sạch sẽ trên đệm bông và cố hết sức để quên đi cơn mưa lạnh buốt đang táp vào mặt và khiến mặt đường trơn trượt như dầu loang.

Trí não nó bắt đầu loạn xị. Nó đi như một cái máy. Vượt qua trạm xăng 76, rẽ phải. Đi xuống hai khối nhà nữa rồi lại rẽ trái. Những vỉa hè vắng vẻ và tối thui. Chẳng ai lang thang trên đường vào giờ này để làm gì. Những cửa hàng kinh doanh như cửa hàng kính, hàng bán điều hòa nhiệt độ, hàng bán đồ gỗ lắp ghép, hàng bán linh kiện xe hơi nằm trong những tòa nhà mái bằng thấp lè tè và dơ dáy đã đóng cửa từ lúc sáu giờ tối.

Có thể nó sẽ nghĩ đây là nơi giao hàng kỳ quặc khi nó nhận gói hàng từ một tay luật sư. Chỉ có điều gã luật sư đó lại là Lenny và khách hàng của Lenny thì toàn những tên tội phạm rẻ tiền.

Nó kiểm tra địa chỉ khi đi tới đoạn sáng đèn hơn một chút. Chỗ này nằm ở vị trí đầu tiên, bên phải của tòa nhà kế đây. Nhưng nếu nó nhớ không nhầm thì địa chỉ đó là một khu vực bỏ hoang mà.

Jace đạp dấn tới, kiểm tra những số nhà nằm trên tòa nhà tối om, chỉ lờ mờ một ngọn đèn treo lối cổng vào.

Tự nhiên gáy nó gai lạnh. Nó lộn đi lộn lại trên phố rồi đạp chầm chậm qua căn nhà bỏ hoang một lần nữa.

Bỗng có ánh đèn pha bật sáng, làm lóa cả mắt nó.

Gói hàng quỷ quái này là thứ gì vậy? Ma túy à? Hay một khoản thanh toán? Cho dù đó là thứ gì, Jace cũng không giao nữa. Chỉ có thằng ngốc mới chui vào đó mà lấy ký nhận vào đơn giao hàng.

Giờ nó đang vãi tè ra quần. Sợ đến vãi tè. Mang hàng đến một căn nhà bỏ hoang trong một đêm khốn kiếp thế này. Mẹ kiếp. Mẹ cái lão Lenny Lowell. Nó sẽ mang gói hàng này về và nhồi vào đít lão.

Jace đứng lên và bắt đầu dận pedal.

Chiếc xe ô tô lừ lừ tiến về phía trước, tiếng động cơ rú lên như thể một con quái vật đang lao thẳng vào người nó.

Trong khoảnh khắc, dường như Jace không thể đụng đậy được nữa. Nhưng rồi sau đó nó bỏ chạy, đôi chân đạp quáng quàng như pít tông. Lốp xe trượt trên mặt đường ẩm ướt. Nếu nó chạy thẳng, chiếc xe kia sẽ dễ dàng tóm lấy nó như mèo vồ chuột nhắt. Vì thế nó rẽ ngoặt sang trái. Bánh sau trượt trên vỉa hè loang đầy nước. Nó chống một chân cho khỏi ngã rồi chỉnh chiếc xe lại cho thẳng. Đúng lúc đó, nó đối mặt với chiếc ô tô.

Tim nó như chui tọt lên tận cổ. Nó quay ngoắt sang phải, suýt không còn kịp nữa, phóc xe lên lề đường, rồi quay trở lại căn nhà hoang, phi như tên bắn qua chiếc xe màu đen to kềnh càng sản xuất trong nước. Nó nghe thấy tiếng kim loại nghiến vào vỉa hè khi chiếc xe lao xuống lề đường. Bánh xe rít trên mặt đường ẩm ướt khi nó cua một vòng rộng.

Jace chui vào con hẻm để thoát thân, bụng cầu Trời rằng đó không phải là ngõ cụt. Nếu là giữa trung tâm thành phố, Jace y như con chuột đồng thuộc đến từng ống cống, thùng rác, kẽ nứt trên tường để dễ dàng tìm kiếm một đường tắc, tẩu thoát hay tìm một nơi ẩn náu. Nhưng ở đây nó hoàn toàn lúng túng và bị động, giống con thỏ đang bị phơi mình ra giữa chốn đông người. Một con mồi thì đúng hơn.

Chiếc xe hơi đã đuổi theo nó sát nút. Kẻ săn mồi. Đèn pha loáng lên loáng xuống trong bóng đêm khi chiếc xe lướt dưới lề đường.

Jace cũng đã từng bị đuổi trên đường. Đó là khi những đứa trẻ lang thang hay gây rối bị những kẻ giận dữ rượt đuổi vì nó đã cắt ngang đầu xe hoặc đeo theo xe khi lên dốc hoặc gõ vào cửa kính của xe. Những kẻ chó chết đó chỉ dọa cho nó sợ chết khiếp thôi. Nó chưa bao giờ bị cài. Nó chưa bao giờ bị săn đuổi.

Nếu nó chạy được đến cuối con hẻm trước khi chiếc xe đuổi kịp thì nó có cơ hội 50/50 để thoát thân. Con hẻm này áng chừng còn dài ba chục mét nữa.

Nhưng đã muộn rồi.

Hai ngọn đèn pha chiếu thẳng vào lưng nó như những móng vuốt xòe ra túm lấy gáy. Chiếc xe đã táp tới, gầm rú như thể một chiếc tàu hỏa. Nó xô đổ cả những thùng rác như đang trong một trò chơi bowling.

Rác rưởi. Rác rưởi. Rác rưởi.

May mắn của nó chạy ra khỏi con hẻm còn nhanh hơn cả nó. Nó không thể chạy nhanh hơn ô tô được. Nó cũng không thể quay lại và đối mặt với chiếc xe hòng tìm đường tẩu thoát. Bên trái là các tòa nhà cao tầng san sát với đầy những thùng rác, vỏ hộp và rác thải. Bên phải là một hàng rào mắt cáo với những chĩa gai tua tủa. Và sau mông là Thần chết.

Jace với một tay ra sau và giật mạnh chiếc khóa xe hình chữ U ra khỏi túi. Chiếc xe đã sém chạm nhẹ vào bánh sau của nó. Nó gần như ngã nhào lên mui xe ô tô. Cố gắng nép sát vào hàng rào, Jace phanh gấp và nhảy xuống ngay sau đít xe của kẻ săn mồi.

Jace vung mạnh chiếc khóa chữ U vào cửa kính. Những vết rạn như mạng nhện kêu răng rắc. Chiếc xe lao thẳng vào nó, định kẹp nó vào giữa hàng rào. Jace quay người và chộp lấy những mắt hàng rào bằng cả hai tay, cố gắng đu người lên trong khi chiếc xe đạp bị giật mạnh ra khỏi người. Mũi giày phải mắc vào pedal còn người bị văng ra một phía lúc chiếc ô tô lao thẳng vào xe đạp.

Mắt hàng rào đâm vào những ngón tay nó đau nhói trong khi chiếc xe đạp đang cố gắng lôi nó đi. Nó cảm thấy cánh tay mình sắp rụng ra khỏi người còn đôi bàn chân như muốn gẫy đôi ở chỗ mắt cá, rồi sau đó thấy hẫng và rơi bịch xuống đất.

Lưng nó đập xuống mặt nhựa đường lồi lõm, người lăn lông lốc. Nó cố quỳ gối đứng lên, mắt dán vào chiếc ô tô đang nghiến bánh sau lên chiếc xe đạp của nó. Chiếc xe của nó đã ra đi một cách thê thảm rồi.

Phương tiện đi lại duy nhất của nó. Cái cần câu cơm của nó. Tiêu mất rồi.

Nó đã đứng được lên, nhưng một chân bị mất giày. Cơn đau dội lên nơi mắt cá chân trật khớp khi Jace cố gắng chạy như băng về phía tòa nhà trước khi bị chiếc xe cán nát.

Một tiếng nói đang thét gào từ bản năng sinh tồn. “Chạy, chạy, chạy!”

Nó còn trẻ, nhanh nhẹn, đầy động lực để chạy. Một bức tường lửng nối liền khoảng trống giữa hai tòa nhà đã chặn ngang đường nó. Nó sẽ trèo qua đó, nhảy sang bên kia bờ tường rồi thoát. Có làm nên trò trống gì với cái mắt cá chân này không nhỉ. Nó sẽ thoát khỏi tầm ngắm của chiếc xe khốn kiếp.

Nhưng nó không thể thoát khỏi tầm ngắm của những viên đạn.

Phát súng đã trúng thùng rác cách Jace chỉ hai mươi phân về phía bên trái, cùng lúc đó nó nghe thấy tiếng chửi “Mẹ kiếp!”.

Nó phải trèo qua bức tường kia. Nó phải trèo qua đó. Trèo qua đó và chạy bán sống bán chết.

Tiếng những bước chân rầm rập vang lên sau lưng nó.

Phát súng thứ hai vang lên phía tay phải và trúng một thùng rác khác.

Giọng đàn ông hét lên “Mẹ kiếp!”.

Nó đến gần quá rồi.

Tiếng những bước chân vẫn rầm rập.

Jace đã quăng mình lên tường nhưng ngay lập tức bị kẻ truy đuổi giật ngược trở lại bằng cách túm lấy chiếc túi đưa thư mà nó đang đeo ngang lưng.

Nó ngã vào người tên kia khiến hắn loạng choạng. Jace nhân đó lồm cồm bò dậy rồi luồn lách hòng thoát thân. Gã kia túm chặt lấy chiếc túi của Jace.

- Mẹ mày.

Jace vung khuỷu tay trúng mặt gã đằng sau. Tiếng xương vỡ cũng to ngang tiếng súng nổ, và trong khoảnh khắc thằng đốn mạt đó đã nới lỏng gọng kìm giúp Jace có cơ tẩu thoát. Jace thụp người xuống, chui khỏi chiếc túi đang khoác trên lưng để vùng ra và nhanh như chớp quay trở lại bờ tường.

Con chó săn tức thì chộp lấy chiếc áo đi mưa của Jace bằng một tay và tay còn lại vung lên đấm vào mặt nó. Chiếc áo rẻ tiền rách toạc như giấy bản. Một viên đạn nữa lại xẹt qua mũ bảo hiểm. Mắt nó tóe hoa cà hoa cải nhưng nó vẫn không ngừng lại.

Phải leo qua được bức tường! Phải leo qua được đó.

Nó vẫn chạy, vấp ngã dúi dụi, lăn tròn qua những vũng bùn, vũng nước lầy lội ngập đầy rác rưởi.

Cái hẻm giữa hai tòa nhà đen thui, chỉ có vệt sáng mờ nhạt duy nhất tỏa ra từ ngọn đèn bão phía đằng xa. Nó chạy về phía đó, không chắc có đến nổi đó hay không. Nó đang cảm thấy viên đạn nóng rát đang chuẩn bị xuyên qua lưng, xé toạc cơ thể, xẻ đôi từng phần lục phủ ngũ tạng và các mạch máu. Rồi nó sẽ chết trước khi ngã lăn ra mặt đất.

Nhưng nó vẫn chạy.

Chưa thấy viên đạn đâu.

Nó đã ra khỏi con hẻm, rẽ trái, phi qua những tòa nhà tối om, nhảy qua những bụi cây và bức tường thấp chắn ngang đường. Khi nó chạy qua phía bên kia rặng cây um tùm, mắt cá chân như muốn vụn ra và nó khuỵu xuống. Cát sỏi cứa vào tay lúc nó chống xuống đất. Nó đang chờ đợi những bước chân rầm rập xung quanh, một viên đạn xéo qua lưng, nhưng chẳng có ai cả.

Hụt hơi và chóng mặt, Jace đứng dậy và lại sụm xuống khoảng trống chật hẹp giữa hai tòa nhà. Nó dừng lại, tựa lưng vào bức tường bê tông, muốn nôn mửa, nhưng lại sợ tiếng động sẽ dẫn đường cho con thú săn mồi.

Hai lần liền, nó khum tay lên miệng để chặn hơi thở lại. Tim nó đập như thể sắp văng ra khỏi lồng ngực và rơi luôn xuống đất rồi vừa nảy choi choi vừa co giật như một con cá mắc cạn. Đầu nó quay cuồng. Não nó xoáy tròn như dòng nước trong bồn cầu vừa bị xả giật để nhấn chìm mọi thứ.

Ôi Chúa. Ôi lạy Chúa tôi.

Nó kêu tên người mà nó chẳng bao giờ tin tưởng.

Có người đang muốn giết con.

Ôi Chúa ơi.

Nó run lẩy bẩy, vì lạnh, vì nhận ra cơn mưa mùa đông đang trút xuống người và thấm ướt quần áo. Cơn đau nhói lên và rát bỏng nơi mắt cá chân. Bàn chân còn bị một vết đau nữa do một vật sắc cứa vào. Nó lần theo ống quần ướt sũng và lôi ra được một mảnh thủy tinh. Nó ngồi xổm trên nền đất, hai tay bó gối và tựa lưng vào tường.

Chiếc bộ đàm radio vẫn đeo trên đùi. Nó có thể gọi về tổng đài, nhưng Eta đã về nhà với lũ trẻ từ lâu rồi. Nếu nó có một chiếc di động thì ngay bây giờ có thể gọi cho cảnh sát. Nhưng nó không có tiền mua điện thoại. Nó không tin vào cảnh sát. Nó không tin bất cứ ai ngoại trừ bản thân nó. Nó chưa bao giờ đặt lòng tin vào bất kỳ ai.

Cơn chóng mặt cuối cùng cũng qua đi và thay vào đó là sự kiệt sức, đó là sự kiệt quệ sau nỗ lực hết sức để thoát thân. Nó căng tai xem may ra có thể nghe được những âm thanh khác ngoài hơi thở của chính mình, ngoài mạch đập đang vang lên thình thịch trong tai nó. Nó cố gắng lắng nghe xem có kẻ nào truy đuổi không. Cố gắng nghĩ xem sẽ nên làm gì tiếp theo.

Tốt nhất là cứ ngồi ở đây. Nó không bị nhìn thấy. Và nó có một đường thoát nếu thấy tên kia đuổi theo. Trừ phi chúng có tận hai người. Một trong hai tên sẽ chạy lên đầu kia để chặn, tên còn lại sáp vào thì lúc ấy nó mới giống con cá nằm trên thớt.

Nó nghĩ đến Tyler, chắc giờ này đang rất sốt ruột. Nhưng thằng nhóc chẳng phải ngồi đâu đó một mình và chờ đợi nó đâu. Tyler không một mình. Một thằng nhóc da trắng sống ở khu phố Tàu nói tiếng Quan thoại như chảo chớp là một thứ rất thú vị. Tyler là một vật khác thường. Mọi người thích nó và lúc nào cũng muốn kéo nó về nhà chơi. Gia đình nhà bà Chen coi nó như một cục vàng mang lại điềm lành.

Gia đình nhà Damon thì chỉ có hai anh em. Sợi dây liên hệ với thằng em Tyler là thứ mạnh mẽ nhất mà Jace từng biết đến. Nó sống vì điều đó, có mọi động lực từ điều đó sau tất cả những gì nó phải chịu đựng và coi đó là đích sống.

Phải thoát khỏi đây thôi.

Có những bước chân vang lên trên vỉa hè. Từ chỗ này, Jace không thể biết nó xuất phát từ con hẻm? Hay trên đường? Nó cố gắng thu mình lại hết sức có thể. Một bóng người thấp thoáng ở đầu kia tòa nhà. Nó có thể đếm được từng nhịp đập trong lồng ngực.

Bóng đen dừng lại và đứng im đó, hai tay chống hông, có vẻ lưỡng lự quay bên nọ bên kia. Ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để nó nhận ra đấy là một bóng người. Nhưng không nhân dạng. Không màu sắc.

Jace áp chặt tay lên ngực và chạm phải gói hàng đang nhồi trong áo. Lenny đã giúi cho nó thứ quỷ quái gì thế này?

Bóng đen phía đầu kia đã quay lại đường cũ.

Jace chờ đợi, đếm thầm trong đầu cho đến khi chắc chắn con chó săn không quay lại nữa. Sau đó, nó trườn dọc bức tường, qua những đống rác, những vũng nước sền sệt và lổn nhổn thủy tinh vỡ. Nó quan sát xung quanh hết sức thận trọng. Một thùng rác to cản mất tầm nhìn. Nó chỉ nhìn thấy một phần đèn pha ô tô, trông như con mắt quỷ đỏ lòm đang thấp thoáng phía cuối con hẻm tối đen.

Chiếc xe đạp của nó nằm bẹp dúm trên mặt đất đâu đó phía sau chiếc ô tô. Jace lại lóe lên một tia hy vọng rằng bộ khung hẳn vẫn còn nguyên, có thể chỉ mỗi bánh xe là bị cán lên thôi. Nó có thể sửa lại được cũng như nó đã từng sửa rất nhiều thứ hỏng hóc khác. Nhưng nếu bộ khung gẫy đôi thì đó lại là chuyện khác.

Nó có thể nghe thấy giọng của Mojo nói rằng chiếc xe đã tiêu rồi. Mojo là một gã người Jamaica cao lêu đêu và gầy nhom, tóc bện thừng dài đến tận mông và luôn mặc áo choàng đen. Mojo chắc cũng phải ba mươi, so với những người làm nghề đưa thư thì anh ta già cỗi rồi. Mojo được mọi người coi là thầy phù thủy. Anh ta sẽ có khối thứ để nói về chiếc xe đạp này.

Jace được thừa kế chiếc xe, nói một cách văn hoa thì là như vậy. Hai năm trước đây chẳng ai dám động đến nó. Người chủ trước là một anh chàng tự đặt tên cho mình là Hoàng đế. Anh ta kiếm sống bằng cách đêm đêm đóng vai Elvis và nhảy múa. Một hôm anh ta bị mất lái thế nào đó và tông thẳng vào bánh xe chở rác. Chiếc xe đạp thì còn nguyên. Nhưng Hoàng đế thì tiêu tùng.

Những người làm nghề đưa thư thường rất mê tín. Hoàng đế chết đường. Không ai muốn sử dụng lại chiếc xe của một kẻ đã bị chết đường cả. Chiếc xe đã nằm ở sân sau của trạm điều phối đến hàng tuần trời để chờ người nhà Hoàng đế đến nhận. Nhưng cuối cùng chẳng có ai, chí ít thì cũng chẳng có ai muốn liên quan đến Hoàng đế.

Jace không tin vào những điều mê tín dị đoan. Nó tin vào triết lý “trăm sự tại nhân”. Hoàng đế nằm bẹp dưới lốp xe là vì anh ta lúc nào cũng chạy quá tốc độ và không có óc phán đoán. Jace tin ở sự tập trung và công việc. Nó đã ngắm nghía chiếc xe và nhìn thấy bộ khung Cannondale chắc chắn, hai lốp còn tốt, yên xe êm. Nó nhìn thấy chiếc xe có thể giúp nó giảm được giờ giao hàng, chạy được nhiều chuyến hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Nó phớt lờ mọi lời cảnh báo, dựng cái mẩu sắt vụn mà nó vẫn đi vào hộp tin của tờ LA Times cho bất cứ kẻ nào muốn ăn trộm nó, cưỡi con xe Cannondale về nhà và đặt tên cho nó là Quái vật.

Tiếng động cơ ô tô rú lên và ánh đèn hậu biến mất khỏi tầm nhìn. Tên chó săn chắc đang đi về nhà sau một ngày nỗ lực giết người, Jace nghĩ thế. Cơn lạnh và sự nhẹ nhõm làm người nó run rẩy. Lúc này nó cho phép mình nôn thốc nôn tháo.

Ánh đèn pha lại quét qua lề đường. Tên chó săn vọt qua. Chiếc ô tô lừng lững lướt đi như một con báo và rồi tiếng còi hú vẳng xa dần.

Jace quay trở lại chỗ cũ, cái bánh xe như đang than khóc cầu cứu. Nếu đó là một con ngựa, có lẽ người ta đã cho nó một phát đạn để chấm dứt cuộc đời khốn khổ. Nhưng đây lại là một chiếc xe đạp, và khung xe vẫn còn nguyên vẹn. Một phép màu do Chúa Trời ban tặng, John - Người truyền giáo đã nói như thế. Lúc chạy ngang dọc trong thành phố, nó vẫn thấy John đứng ở góc đường Fourth and Flower, trước khách sạn Bonaventure sang trọng và ngâm nga những câu kinh thánh cho những kẻ không may phải đi qua mặt ông ta.

Jace không tin vào những phép màu. Nó đã hai lần đổ vỡ niềm tin rồi. Hai lần liền, nhưng may thay nó vẫn còn sống sót.

Nó nhìn quanh để tìm chiếc túi nhưng không thấy. Chắc tên chó săn đã chắc mẩm đó là chiến tích, coi như một cái giải an ủi. Hoặc có thể hắn nghĩ là đã hoàn thành nhiệm vụ khi túm được chiếc túi đó. Kẻ nào đó đã muốn cái gì đó trong gói hàng quỷ quái của Lenny Lowell, cái thứ mà giờ vẫn đang nằm trong bụng Jace.

Cho dù đó là cái gì đi chăng nữa, Jace cũng phải khám phá bằng được. Lenny sẽ phải trả lời về chuyện này.

Nó dựng chiếc xe đạp chỉ có thể đứng được bằng bánh trước và bắt đầu dắt bộ.