Giới Thần

Chương 181: Ăn cơm




Quận 3 tại 1 căn biệt thự loại vừa, gia đình 3 người Hà Phàm cũng vừa được xuất viện về đây

Căn biệt thự này nếu so với căn biệt thự hà gia mà hà toàn đang ở thì nhỏ hơn nhiều, nhưng mà lại vô cùng ấm cúng.

Không có người thì thôi, chứ vừa có người là cười nói rôm rả suốt cả ngày. Đặc biệt là Hà Phàm

Vừa sống sót trở về, lại vừa nhận được tin vợ có bầu...rồi lại kèm theo đứa con gái đang bám dính nữa.

Không cười toe toét mới là lạ

Lần trước, ông nhìn thấy con gái bám dính lấy mẹ mà hâm mộ muốn chết, ganh tỵ muốn chết

Bây giờ thì tốt rồi...vừa khỏi bệnh là con gái vẫn bám mình như thường...

Ngược lại càng bị bám dính thì ông càng khoái...nhưng mà chỉ hi vọng là tới tối...nó tha cho

Chứ như lần trước với mẹ nó mà cả tháng ông không được chạm vào người vợ, vậy thì vui quá hóa buồn rồi

"Cha...ngồi đi cha..." thu đặc biệt ngoan ngoãn hơn bình thường nhiều lắm

"Cha uống trà..."

"Ờ...được rồi...con vào bếp với mẹ đi...nấu cơm nhiều tí nữa cho cha nuôi con ăn nữa..."

"Cha...mẹ nấu được mà..." Thu mè nheo đòi ở lại

Phía đối diện là trần văn biên và con trai ông, trần văn tình, 2 người họ nhìn thu khả ái mà không ngừng cười

"Ở đây toàn đàn ông không...con ở làm gì..."

"Cha...kệ con..."

Lúc này giọng ngọc hân vọng lên

"Thu,...xuống phụ mẹ nhặt hành..."

"Ứ..."thu trề cái môi ra vô cùng khả ái và không tình nguyện đi ra sau.

Tình nhìn thu nằng nặc đòi ở lại mà trong lòng khấp khởi, đây rõ ràng là tín hiệu...muốn ở lại với mình đây mà..

Hà Phàm không phải người hồ đồ. Mặc dù ông tỉnh lại sau nhưng nhìn sắc mặt là ông đoán được tâm tư của đứa con nuôi này nghĩ gì. Từ lúc ở viện, ông thấy thái độ lạnh nhạt của 2 mẹ con thu với Tình, ông đã đoán ra được 1 ít chuyện.

Nhưng mà tình cảm lâu năm 2 gia đình nếu ông giải quyết không khéo sẽ rất dễ tan vỡ. Cho nên ông vẫn chưa tỏ thái độ gì

Bữa cơm trưa thịnh soạn ngon tuyệt được dọn ra sau 30 phút

"Anh biên,...mọi người...lần này bệnh nặng rất là cám ơn sự chăm sóc của 2 cha con anh...ly này tôi uống với anh..."

Tình cũng cầm ly rượu hùa theo "cha nuôi,...lần này cha lâm bệnh...con sợ muốn chết...nhưng mà, chỉ tiếc là lại không có cơ hội được tự tay mổ cho cha...rất may mắn là cha không sao..."

Lời nói của Tình là khách sáo và lộ rõ ý khoe khoang...nhưng mà lời vừa nói ra xong, không khí liền trầm hẳn xuống

Ngọc hân buông bát cơm sầu thảm nói: "lần này đúng là nên có cậu ta tới ăn...thu...con gọi điện cho Thiên đi..."

Thu làm động tác mém môi vô cùng linh động cầm điện thoại đi gọi điện...

Ở lại còn 4 người, ngọc hân mới nói

"Anh...anh còn nhớ cậu trai lần trước đã bán cho con gái lá phù hay không..."

"Uhm...nhớ chứ...nhờ có nó mà em còn ngồi được ở đây đó...anh còn nhớ lúc đó...ánh sáng do lá phù đó phát ra...sau đó em tỉnh lại...cả đời anh cũng không quên được...."

"Uhm...anh còn nhớ là tốt rồi...vậy anh có biết lần này cứu anh là ai hay không..."

Ngay lập tức Tình nói xông vô, ý định ngăn lời ngọc hân lại

"Mẹ nuôi...cái tên nghèo rách đó mà cứu cái gì...con thấy nó là cái loại hay ăn lười làm, chuyên lừa đảo người kiếm ăn mà thôi...lần này chắc là nó lại làm mấy cái trò mèo gì đó mà thôi...may mắn là cha không sao đó....cái thằng vì tiền mà không quan tâm nhân mạng như nó chính là đáng đánh lắm..."

Mặc dù Tình nói có vẻ rất khó chịu, còn tỏ ý bất bình rất gê gớm, người bình thường mà nghe thì chắc chắn sẽ tin hắn sái cổ

Nhưng mà thu vừa đi vào, nghe thấy lời của hắn thì lại khác, bước chân Thu lập tức gấp gáp xông tới định nạt cho Tình 1 trận lấy lại công bằng cho Thiên...nhưng mà bị mẹ ngăn lại

Ngọc hân hoàn toàn phất lờ lời nói của Tình, mắt bà vẫn nghiêm túc nhìn chồng

Xưa nay Hà Phàm rất tin vợ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc này, lại nhìn thấy thái độ con gái đang tức giận muốn nói gì đó. Ông hỏi vợ

"Em nói đi..."

"Cha nuôi...không lẽ cha không tin con..." Tình cố cãi ngăn lại câu chuyện, nhưng mà ngọc hân vẫn không hề dừng lại

Không khí lập tức sinh ra 1 sự thay đổi kỳ lạ, tại vì Tình đã bị gia đình này bỏ qua 1 bên

"Người cứu anh...cũng chính là cậu ta..." ngọc hân chậm rãi nói

"Cái gì..." Hà Phàm bất ngờ, sau đó ngây người suy nghĩ

"Hèn gì...hèn gì cha hồi phục nhanh như vậy...."

"Cha...chuyện gì vậy.." chuyện có liên quan tới Thiên là thu vô cùng chăm chú

"Lúc đó, dù là bất tỉnh nhưng cha vẫn cảm thấy có 1 luồng năng lượng nóng hổi xâm nhập vào đầu, phá tan cái gì đó rồi nó chảy khắp toàn thân...đến khi cha bị tiếng ồn đánh thức dậy...năng lượng đó vẫn không ngừng chạy trong người cha...và nhờ nó mà không tới nửa ngày cha đã khỏe rồi...."

"Thần kỳ....tấm phù lần trước cũng là thần kỳ như vậy....lần này cũng vậy....có thể làm được điều này...còn có thể là ai nữa..."

"Thu...cậu ấy đâu...nhà chúng ta nợ cậu ta quá nhiều..."

"Phải rồi con...Thiên có tới được không..." ngọc hân cũng hỏi

"Anh ấy nói là không tới...tại vì nếu bắt xe buýt tới được nhà mình thì mọi người chờ lâu quá...anh ấy nói mình cứ ăn đi..."

"Tội nghiệp thằng bé...nó chỉ biết nghĩ tới người khác mà thôi..." ngọc hân cảm thán

"Hắn không phải như mọi người nghĩ đâu..."giọng của Tình bất chợt vang lên

Đây chính là phương án 2 mà hắn chuẩn bị từ trước

"Con biết cái gì hả tình..." trần văn biên cố ý hỏi con trai

Tình nhanh chân lấy 1 bộ hồ sơ trong cặp ra đưa cho hà phàm.

"Cha...sau khi biết loại hình lừa đảo này của hắn con đã cho người điều tra sơ qua..."

Thu hét lên " anh tình...anh điều tra anh Thiên...anh thật quá đáng.."

"Không có gì quá đáng đâu...em cứ đọc hết tài liệu anh đưa cái đã" Tình vô cùng tự tin nói

Thu vô cùng phản cảm với cách làm của tình, cô ngoảnh mặt đi không thèm nhìn nữa

Vừa nghe thấy thông tin của cậu nhóc đó, ngọc hân liền giành lấy tờ giấy để xem. Bà còn nhớ như in ánh mắt đầy mơ ước của cậu ta khi nhìn thấy gia đình mình đoàn tụ.

Là hoàn cảnh gì mới có thể để 1 cậu bé đẹp trai, tài giỏi như vậy lại có ánh mắt đó chứ

"Em...em sao vậy...sao lại khóc..."

Không ngờ khi mà ngọc hân vừa cầm tờ lý lịch của Thiên liền rơi nước mắt lã chã như mưa

Tại vì 2 chữ đầu tiên trong bộ hồ sơ đó....

Mồ côi cả cha lẫn mẹ

"Mồ côi...thì ra...thì ra cậu ta không có cha mẹ..." giọng ngọc hân méo đi...bà nói mà giống như kẻ gây nên tội ác chính là bà vậy

Ở trong nhà dì nuôi nhưng không khác gì 1 ôxin, thậm chí ngày ngày vãn phải đi bán vé số kiếm tiền đóng học

Buông xuống tập hồ sơ, ngọc hân cảm thấy thân thể vô lực, con tim bà đã không chịu nổi

Hoàn cảnh éo le đó,...1 cậu bé vẫn ngày ngày bán vé số và làm thuê cho người bác vô lương tâm đó...

Cả ánh mắt đầy mơ ước đó nữa

1 con người tốt như vậy, sao lại có thể đáng thương như vậy

Thu cũng che lấy miệng nhỏ, khóc không thành tiếng

"Mẹ biết không...lúc con đi theo hắn..."

"Hắn....

"Hắn so sánh mình với 1 đàn chó, có 1 chó mẹ và 3 chó con....

"Hắn ..đã khóc..."

"Những kẻ mồ côi thì đúng là không bằng con chó...quá đúng rồi chứ gì nữa..." giọng Tình vẫn mỉa mai

"Con nói cha nè...1 người quanh năm chỉ chui rúc 1 xó và bán vé số nuôi thân...như vậy thì sao có được bản lĩnh thần kỳ như cha nói được chứ..."

"Đúng rồi đó Phàm, tôi thấy đây chính là lừa đảo 1 cách rõ rệt..." trần văn biên cũng hùa theo con trai

Thế là hoàn cảnh lại sinh ra 1 loại biến đổi, gia đình 3 người nhà Hà Phàm thì trầm ngâm trong cảm động với thân thế của Thiên

Còn 2 cha con Tình thì thay nhau tung hứng nói xấu Thiên.

Thật khó hiểu, Thiên cũng không phải nổi bật gì, cũng không hề đắc tội ai nhưng lại cùng lúc nhận được lời nói xấu của 2 người có địa vị quá trời cao như vậy

1 người là viện trưởng kiêm giám đốc

1 người lại là bác sĩ giỏi nhất mới du học về.

Mặc áo blu trắng nhưng miệng lại phun uế ngôn.

Thử hỏi Hà Phàm nhìn thấy, ông ấy cảm nhận thế nào ?