Giới Thần

Chương 200: Sỉ nhục - Tức giận - Bi thương




Thật sự thì Thu rất thích hoa hồng xanh, nó mang theo sự lãng mạng và độc đáo, không những vậy còn phù hợp với cá tính đoan trang dịu dàng của cô.

Nhưng mà cô không thích Tình, hoa từ hắn tặng cô lại càng không thích. Có điều xui xẻo cho cô...lý do gì không lý lại đi nói mình thích hoa hồng đỏ

Hoa hồng đỏ là tượng trưng cho gì

Là tình yêu

Từ chối hồng xanh để thích hồng đỏ, lời nói ra rồi...Tình không hiểu bậy mới lạ

Suy nghĩ thích hồng đỏ trong lòng Tình không khác gì là 1 lời gợi ý chứa đầy tình cảm, hắn vô cùng vui vẻ và kiêu hãnh

Khi nhìn thấy Thiên, hắn tức giận nhưng hắn vẫn rất khinh thường.

Khinh gì ư

Mày khổ công cua Thu lắm mà,...dùng lắm chiêu trò lắm mà...cuối cùng thì sao...Cô gái ấy vẫn đến bên hắn mà yêu cầu hoa hồng đỏ.....

"Ah....tên lang băm đây mà...sao...chưa bị người ta chém chết ah..."

Thiên thật sự rất bực mình với tên này, bản thân hắn xưa nay không bao giờ chủ động gây sự với ai, nhưng nếu kẻ nào không có mắt mà đụng vào hắn đi...

Phật còn có 3 phần nộ khí mà

"Ờ...nhờ ơn của bác sĩ đó...tên long ca gì đó...không tệ....giết thật là đã tay"

"Mày....mày làm gì long ca...hèn gì mấy ngày nay liên lạc không được...." Tình quá bất ngờ

Bản thân hắn đã từng chứng kiến long ca giết người...lực lượng đó là không gì địch nổi. Không ngờ chỉ giết 1 tên nhãi nhép lại không được. Lời Thiên nói là đã giết long ca tất nhiên tình không tin, nhưng hắn vẫn cố tỏ thái độ vừa sợ hãi vừa bỡn cợt

"Tôi nói cậu nè...cậu Thiên...gì đó phải không...cậu còn trẻ...so với tôi thì cậu chỉ đáng làm con, làm em thôi...mà sao mở miệng ra là ..giết, là đánh vậy....cha mẹ cậu đâu...không dậy cậu sao...ah...tôi quên...cậu là không có cha mẹ...hahahaha"

Tình có cảm giác rất sướng miệng, mặc dù cái mặt Thiên thật sự rất đáng gét nhưng mà lại rất "ngu ngốc" chửi rất là đã

"Anh tình....anh còn có thái độ đó nữa...em sẽ mời anh về đó..." Thu quá bất bình

"Phải rồi đó...tình con tới chơi thì yên phận đi...đây không phải là nơi con thích chửi ai thì chửi..."

Tình biết ngọc hân là người hiền lành tốt tính, nói thì nói như vậy nhưng sẽ không làm thật đâu, xua nay bà đều yêu quý hắn và xem định hắn như con...làm sao có thể làm như vậy được.

"Mẹ nuôi ah....con là thấy tức mới nói thôi...mẹ hiền quá...để 1 thằng mồ côi nghèo hèn thiếu ăn học như nó tới nhà....nó chính là đũa mốc chòi mâm son...muốn kiếm tiền từ nhà mình đó..."

Nói đang sướng miệng, Tình tiếp tục quay về phía Thiên chửi tiếp, nhưng mà lần này hắn lại làm 1 chuyện cực kỳ sai lầm...

"Thằng con hoang...mày không có ai giáo dục thì để tao dạy cho mày biết...."

Thiên nhẹ nhắm lại 2 mắt, kìm chế chút lửa hận, nắm tay xiết lại. Hành động này vừa khéo bị cả nhà Thu nhìn thấy.

Ngọc hân đau sót quá quên mất cả ngăn Tình lại, nhìn vào bờ vai cô đơn đang run run kia...người làm mẹ như bà không thể nào kìm chế nổi, chỉ hận không thể chạy tới ôm lấy hắn vào lòng, truyền chó nó chút ấm áp, nói với hắn "Thiên....con còn có ta...con không có cha mẹ...ta sẽ làm mẹ con...ta sẽ coi con như con ruột của mình.."

Nhưng mà nỗi xót xa đó khiến bà không kịp ngăn lại sự việc

"Thằng con hoang...mày còn dám tới đây kiếm lợi lộc...mày ham tiền tới mức sắp phát điên rồi hả...hay là đói đến hoa mắt rồi...thằng...."

Bất chợt 2 mắt Thiên mở bừng ra, 1 khí thế hủy Thiên diệt địa tràn tới

"Bành...bành...rắc..rốp..." nền nhà và bàn ghế lập tức bị xé nát rồi hóa thành bột mịn...

2 mắt Thiên đỏ ngầu, cả người hắn như 1 ma thần xuất thế

"Chát....rầm.." 1 tát của Thiên như cửu Thiên lôi âm giáng xuống, tình bị 1 đòn nặng tát bay vào tường

Lần này Thiên đã thật sự không thể nhịn được nữa, dù sao hiện giờ hắn vẫn là thân thể máu thịt, dù là cha mẹ bỏ hắn đi....nhưng họ vẫn là cha mẹ.

Tình là cái gì mà cứ mở miệng là con hoang...ngậm miệng cũng con hoang...

Quần áo trên người Thiên nhẹ tung bay, mái tóc ngắn cũng dựng lên. Bàn chân hắn như 2 cột chống trời nhẹ từng bước đi tới chỗ Tình đang nằm

"Rắc...rốp...tạch..tạch.." bàn chân Thiên đi tới đâu là gạch lót nền bị nứt toác ra, hóa thành bụi phấn bay tới đó

Tình sau khi ăn 1 tát bay vô tường, thật sự là hắn quá bất ngờ...không ngờ con dán dưới chân lại có thể phản kháng. 1 tát này Tình khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng không hiểu sao...1 tát mạnh như vậy, thậm chí hắn bay cả 10m, đụng nứt cả bức tường nhưng không hiểu sao vẫn có thể đứng lên, cơ thể chỉ đau ê ẩm mà thôi

Đương nhiên. Là hắn không biết rằng Thiên đã cố ý tá lực để tình không chết ngay. Nếu không...1 tát nhẹ này của Thiên ít nhất cũng 2 ngàn ký...tình có thể nguyên vẹn mới là lạ

"Rắc...răc..." khi mà bước chân Thiên tiến lại gần, từng bước một...mỗi bước đều như hủy Thiên diệt địa...khí thế kinh hồn ập tới

Cơ thể bị đè nén lại giống như dưới nước cả trăm mét...hơi thở cũng cảm thấy khó khăn...tinh thần bắt đầu lâm vào khủng hoảng

"Mày...mày...mày dám ..."

"Hừ..."

"Hự....Ah..." bị 1 luồng nội tức đập vào, ói ra 1 ngụm máu..tình càng thêm sợ hãi...đây là sức mạnh gì mà khủng khiếp như vậy...

"Bịch.." Thiên bước 1 bước cuối, cả người hắn đã đứng thẳng tắp ngay bên cạnh Tình, đưa cặp mắt đầy vằn máu nhìn tới

"Mày..tưởng rằng....2 từ...con hoang....là ai cũng được nói sao..."

Nghe thấy lời nói này, ngọc hân và hà thu đã không thể nhịn được nước mắt, 2 tay bưng kín miệng nấc lên từng chập

Trong mắt họ, Thiên hung thần ác sát...Thiên như ma quỷ...nhưng mà hắn vô cùng đáng thương...hắn là kẻ cao thượng nhất trong những người đồng hoàn cảnh. Dù mồ côi, dù khổ đau, nhưng vẫn thầm ước mơ, vẫn thầm bảo vệ danh dự cho người cha mẹ vô tâm không biết ở đâu kia

"Tao mồ côi....nhưng tao vẫn có cha mẹ...dù có là sao...họ vẫn là người sinh ra tao....mày là cái gì mà dám sỉ nhục họ....hả..

"Rắc....ahhh" Thiên dẫm mạnh lên đầu gối tình, sinh ra 1 tiếng xương gẫy rõ to

"Tao khổ cực bán vé số...tao...phải nhịn nhục để đi học....nhưng mà tao không bao giờ lạc lối....tao hận cha mẹ tao....nhưng tao chưa bao giờ chửi họ....vậy thì mày....mày là cái gì mà dám chửi họ....hả..."

"Rắc...ahhhh." lại 1 tiếng xương vỡ vang lên đầu gối bên kia

"Rồi sẽ có 1 ngày....sẽ có 1 ngày....họ sẽ tới tìm tao....họ sẽ lại gọi tao là con...." mặt Thiên đầy mơ màng, mắt hắn tràn ngập ước mơ, giọng nói như xa xăm...lại như tiếng khóc văng vẳng. Tiếng nói đó bất chợt đã lạc đi...

"Oa...huhuhuu....huhuhuhu..." ngọc hân và thu dù bưng kín miệng nhưng vẫn không thể che được tiếng khóc lớn. Tim họ như sắp vỡ tan

"Họ chỉ là có việc nên mới bỏ tao lại thôi....không cần gì cả....không cần cả 1 lời xin lỗi....chỉ cần họ chịu nhớ tới tao....tao sẽ lại gọi họ là cha....là mẹ....16 năm....16 năm tao cố gắng học...cố gắng sống tốt là để làm gì.....để khi gặp lại....họ sẽ không buồn....tao sống được là nhờ ước mơ đó đó....thấp hèn phải không....hả..."

"Rắc...ahhh" cánh tay trái lại bị dẫm lên

"Tao hỏi mày....có thấp hèn hay không....nói...."

"Rắc....ahhhh..."

"Không...anh Thiên....anh Thiên ơi....anh không thấp hèn...huhu...." thu xúc động vừa nói vừa khóc

"Mày giầu có...mày được tất cả....học giỏi thì có người khen....thi rớt thì có người ôm....làm sai thì "được" cha mẹ đánh....bị bắt nạt thì có thể tìm cha tới đánh lại.....còn tao....tao không có....mày hiểu cảm giác đó không....hả....nhưng mà mày đủ tư cách dậy tao sao....mày đủ sao...."

Nghe lời này, người làm cha như Hà phàm, làm mẹ như ngọc hân lập tức thổn thức....tâm tư người làm cha mẹ bị đánh động...xót xa

Xót xa cho người làm con

Xót xa cho kẻ chỉ thể mơ ước...

Tình quá sợ hãi,...hắn đã không còn chút nào can đảm để đối mặt với ánh mắt đó nữa....cơn đau từ 2 đầu gối và cánh tay làm hắn cảm nhận được loại tuyệt vọng sâu thẳm tâm linh này....

Kinh khủng.....

Không ngờ 1 người vô cùng tầm thường, thậm chí thấp hèn này lại ẩn dấu 1 mặt khủng bố như vây

Còn đang sợ hãi, bỗng nhiên thấy 1 bàn chân to đang định đạp tới mặt mình....Tình quá sợ hãi nhưng mà hắn không có lực phản kháng, trơ mắt ra nhìn bàn chân đó to dần rồi xéo lên mặt mình.

"Ah....hự...mày...mày dám....tao sẽ giêt mày....giết...giết..."

"Hừ...có phải sống trong nhung lụa khiến mày cảm thấy mình hơn người phải không....cảm thấy ưu việt phải không....hôm nay tao sẽ dẫm lên cái hơn người đó của mày....cho mày biết...dù mày có bao nhiêu tiền, thì lúc nằm dưới đất....cũng vẫn thành 1 con chó mà thôi...." chân Thiên day day lên mặt Tình...lực áp kinh khủng khiến xương cốt trong người hắn vặn vẹo muốn gãy, cơn đau không cách nào tả xiết.

Rút chân về, trên người Thiên lập tức trở về trạng thái bình thản như trước, chỉ là thiếu đi 1 chút hoạt bát, 1 chút sinh khí mà thôi

Thiên tiến về phía 3 người Hà Phàm, lễ phép nói " cô chú, con xin lỗi làm hư nhà chú....ngày mai con sẽ tới sửa....xin lỗi...giờ....con có chút chuyện không vui....con xin phép về trước...." Thiên bắn ra 2 truyền thừa ấn vào đầu 2 người rồi thả bước đi về.

Để lại 1 bóng lưng cô độc trong ánh hoàng hôn buồn

"Anh Thiênnnn....huhuhu....anh....chờ em với...." thu giống như sợ hãi điều gì đó, tựa như sợ hắn đi rồi sẽ không bao giờ trở lại, bàn tay cô sẽ tuột hắn mất. Cô như thiêu thân lao người đi trong tiếng khóc nức nở chạy theo bóng lưng đó

Đây là thời khắc cô tự thừa nhận với lòng mình....thừa nhận loại cảm giác này...cảm giác mà không thể thiếu đi ai đó,....

.................