Giới Thần

Chương 295: Con riêng




Nhận lại được địa hồn...11 vị trưởng lão lúc này chỉ dám nhìn lại mảnh tiểu Thiên địa của mình đang lơ lửng trong không trung, nhưng mà họ không dám lấy lại......chớ nói là lấy dũng khí vận toàn lực cướp lại nó....cho dù là kiên trì ở lại thêm 1 chút họ cũng không dám

Cảm giác sinh mạng không nằm trong tay mình nữa quả thật đáng sợ...đặc biệt là khi cái chết cận kề trong gang tấc...cảm giác đối diện với cường giả, bản thân mình như con sâu cái kiến...

Cả đời họ tu luyện chẳng qua cũng chỉ vì muốn chống lại trời...vượt qua giới hạn phàm nhân...thoát khỏi sinh lão bệnh tử....thoát khỏi tầm hạn chế của Thiên địa này...cuối cùng không phải là để tự mình chủ chưởng sinh mạng mình hay sao..

Nhưng mà suốt cả đời tu luyện thần thông, đến giờ khắc này đã có được thực lực gần như đã là đệ nhất 1 giới...những tưởng rằng chỉ với điều đó, họ đã thừa đủ tư cách thượng đỉnh Thiên hạ...bá chủ toàn cầu...1 chân dậm có thể rung sợ cả trời đất...hét 1 tiếng có thể khiếp vạn hùng nhân...đến ngay cả mẹ tự nhiên cũng đã bị bọn họ sinh lòng chán gét, xem như 1 món đồ thừa

Nhưng mà hôm nay lại thế này...họ yếu ớt và sợ hãi đến thế này...họ khiếp nhược và hèn mọn đến thế này...

Mất đi tiểu nguyên giới và âm dương thập tam Thiên đệ nhất pháp bào hộ thân, họ sẽ không còn lại bao nhiêu thực lực, thậm chí thần thông pháp tắc cũng vì đó mà mất đi căn cơ và bổn nguyên, nếu không dùng Thiên tài đại bảo đặc thù e rằng tu vi muốn tiến thêm sẽ khó như lên trời

Không gian tạm thời vẫn còn bị gói gọn trong đệ lục Thiên, đám người chạy trối chết này cũng nhanh chóng va phải lớp màng ngăn không gian, bật ngược trở về

Thiên nhìn thấy họ, nhưng hắn vẫn mặc kệ, nhìn thấy đám người này, hắn cũng không khỏi thương cảm cho những sự hi sinh của tiểu long và nữ oa, miệng hắn không nhịn được khẽ thở dài 1 Tiếng

Nghe được tiếng thở dài này, 2 nàng Độc Cô Thanh Tuyền và Bạch Hân Nhiên cũng sinh ra 1 cảm giác buồn rầu khó hiểu...

Nãy giờ nhìn thấy hắn thong dong giải quyết đám trưởng lão côn lôn mà 2 nàng tim đập nhanh

2 lần đưa tay ra của hắn, có lẽ với người khác chính là cảm giác sợ hãi

Nhưng đối với 2 nàng, đó lại là 1 cảm giác quen thuộc....quen thuộc đến kỳ lạ

Trong tâm hồn thiếu nữ của 2 nàng, người thanh niên áo xanh múa quyền trong sương sớm đó lại tái hiện

Hắn....cũng thong dong như vậy

Hắn...cũng nhẹ nhàng, trầm ấm như vậy

Thậm chí...cánh tay hắn đưa ra, cũng giống hệt vậy...không khác 1 chút nào

Đó...

Là Kẻ mà đã khắc sâu trong tim 2 nàng, sau đó hắn lại tới đây, ngay lúc nàng sắp rơi vào địa ngục....thì hắn lại vớt nàng lên

Khi mà nàng bị bắt nạt...hắn cũng giúp nàng

Mặc dù chưa từng quen biết nhau, hắn cũng chưa từng nhìn thấy dung nhan của 2 nàng....nhưng hắn đã làm quá nhiều thứ,..hắn đã khắc sâu...quá sâu vào con tim nàng

Và bây giờ,...hắn gác lại sự thần thánh và độc tôn của mình....hắn thở dài..

Sự tình đáng để hắn thở dài...2 nàng cũng hiểu chút ít....nhưng nàng buồn không hoàn toàn vì điều đó, mà buồn...đó là vì hắn....vì hắn đã buồn, nàng chỉ muốn hắn được vui, được hạnh phúc....còn nếu hắn buồn, nàng cũng buồn theo

Cảm giác này sinh ra, nó đã cắm rễ vào tâm hồn 2 nàng 2 cách vô cùng tự nhiên, sợi dây tơ duyên do mẹ tự nhiên kết nối....hiện đã phát huy tác dụng

Đại đạo trong người Thiên mạnh mẽ và thâm ảo vô cùng, vốn dĩ mẹ tự nhiên nơi đây sẽ không có đủ năng lực để gắn tơ hồng, nhưng may nhờ có thất tinh dẫn lực và tơ duyên thành kính của 2 nàng mà thành công được 1 đoạn

Tới bây giờ 3 người họ đã không cần ai giúp cũng đã tự nhiên gắn kết lại, cái này lại không thể không nói tới 2 chữ "duyên sô"

(Nhưng nv9 tất nhiên sẽ gom hết mỹ nữ vào hậu cung...chữ "duyên"...cũng chỉ có nhiu đó thôi đơn giản cực kỳ)

Trong lúc mọi người ở đây ai cũng có tâm tư riêng, ai cũng đều có sự trầm lặng mong lung của mình, duy Chỉ có 1 người là có loại xúc động khác

Thập tam trưởng lão

Ở đây chỉ có mình bà là không thấy ra sự thở dài của thanh niên áo xanh kia là có cảm nhận gì

Tựa như đám người 11 trưởng lão kia đang không ngừng công kích màng ngăn không gian để thoát ra ngoài kia cũng vậy.

Lúc này 2 người phụ nữ trong họ cũng nhìn về phía này, đó là tứ bà có thần thông soán mệnh và thập nhị bà sư phụ của Bạch Hân Nhiên

Đây là 1 loại tình cảm kỳ lạ,...trả lại nguyên thần...nhưng chỉ trả cho 11 người họ, mà không trả cho thập tam bà, còn 2 đứa con gái kia nữa...cũng không đả động gì tới đây là ý gì...cả tứ bà và thập nhị bà đều tò mò

Thập tam trưởng lão là 1 mỹ phụ trung niên tuổi chỉ khoảng 30, dung nhan tuyệt lệ, nàng cũng đồng dạng chính là mẹ ruột của Độc Cô Thanh Tuyền

Này giờ cũng chỉ có mình bà là dám đứng ra thề chết bảo vệ con gái, Nhưng mà đến bây giờ con gái bà có vẻ không cần bảo vệ nữa...nhưng...người thanh niên này, sao lại vẫn giữ thần hồn của bà...

Không lẽ vẫn còn muốn làm gì đó với bà hay sao...hắn có ý đồ gì...không lẽ hắn muốn nô dịch bà...

Bà là người côn lôn, là người đã cướp đi khí vận quốc gia của hắn....là kẻ thù của hắn...mấy ngàn năm trước trung quốc là kẻ thù....bây giờ cũng vẫn là kẻ thù....2 bên sớm đã không thể là bạn....không lẽ hắn muốn bắt mình để uy hiếp...

Đang trong lúc vô số suy nghĩ vớ vẩn kéo tới, tâm trạng còn đang có chút run sợ thì lúc này, giọng thanh niên đó lại vang lên

"Uhm...bà tên gì...."

Thập tam bà luýnh quýnh trả lời

"Ta...ta..Độc Cô Thanh Tâm.."

Thiên đưa cặp mắt qua Độc Cô Thanh Tuyền nhìn 1 cách hiểu ra

Thấy ánh mắt của hắn, Độc Cô Thanh Tâm ngại ngùng cúi cúi cái đầu...không sai, Độc Cô Thanh Tuyền chính là con riêng của nàng và chưởng môn nhân, nhưng ông ấy tu luyện đã đến mức độ then chốt, tâm tính cũng không để dành cho bà và con bao nhiêu nữa

Tình yêu của bà dành cho ông ta vẫn còn đó, nhưng con bà lại khổ...nó đã không được biết cha mình là ai...mang họ của mẹ, nó cũng rất là đáng thương

Người nam nhân vô tình đó đã sớm quên 2 mẹ con bà, chịu bao nhiêu gian truân...xưa nay bà vẫn chỉ dám nuốt nước mắt vào trong, đứa con này cũng trở thành tài sản duy nhất của bà...là thứ quý giá nhất trong đời bà

"Uhm...tên kiếm thần gì đó....là sao của cô.." Thiên cơ khẽ lộ,

Thiên hiểu ý, hướng về phía Độc Cô Thanh Tuyền nói

Vừa dứt lời, Độc Cô Thanh Tuyền đã mờ mịt nhìn sang mẹ, còn bên kia tứ bà lại ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt tránh né

Thiên khinh thường "hừ..gieo tình khắp nơi...trọng nam khinh nữ..." giọng Thiên khinh bỉ vang lên

Không có ai biết là hắn nói ai, ở đây cũng chỉ có 2 người phụ nữ là hiểu

"Ngươi....ngươi...tiểu kiếm...sao ngươi biết hắn....nó đang ở đâu.." tứ bà cũng gấp gáp hỏi

Thiên khẽ nhìn thái độ của bà, ánh mắt bất chợt hiện lên 1 chút từ ái và mơ ươc, tựa như lời vô lễ đó hắn không hề để ý, nhưng sự lo lắng của tình mẫu tử này...đáng quý biết bao nhiêu

"Hắn...sao...bây giờ đang là cận thân chiến tướng của ta, thực lực đã thành chân tiên"