Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 25




Khi Sloan nghe tiếng bánh xe lăn lào rào nhè nhẹ trên mặt bê tông ở ngoài, nàng nhìn ra cửa. Donovan đang đi sau chiếc xe lăn của Max. Khi họ đến ngạch cửa cao, chính Donavan bưng xe lăn qua ngạch để cho lão vào trong nhà.

- Max, làm sao ông biết chúng tôi ở đây? – Tara hỏi, giả vờ ngạc nhiên.

Nhưng Max không nhìn về phía bà, lão dán mắt vào Sloan.

- Thật ơn Chúa, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp cô, Sloan. – Lão nói, đôi vai rộng chùn xuống với vẻ khoan khoái. – Cô làm gì ở đây? Cô không biết rằng nếu gia đình Calder tìm thấy cô ở đây, họ sẽ bắt đứa bé khỏi cô hay sao?

- Tôi biết làm gì được? – Sloan hếch cằm thách thức. – Ông đã lợi dụng tôi và Jake để trả thù gia đình Calder.

- Cô nói thật vô nghĩa. – Max cau mày vẻ ngạc nhiên. – Tôi làm đủ cách để giúp cô giữ con cô. Tôi nghĩ vì thế mà cô đã đến với tôi.

- Có phải ông đã làm như khi tôi nghe ông nói chuyện trên điện thoại vào tối hôm nọ với…tôi đóan với ông Donovan đấy không? – Nàng gay gắt hỏi.

- Thì ra cô đã nghe. – Lão thở dài, ân hận. – Thật rủi. Nếu cô không biết gì về chuyện này thì hay biết mấy.

- Chuyện gì thế? – Sloan hỏi, lạnh lùng vì giận dữ. – Chuyện ông đã sai Donovan láo toét phao tin rằng Trey có nhân tình phải không? Hay là những cuốc điện thoại chính anh ta gọi đến để tôi tin chuyện ấy có thực?

Lão cau mày bối rối. – Chính cô đã nói rằng chồng cô hẹn hò với người đàn bà khác. Tôi không dính dáng gì đến chuyện ấy hết.

- Cũng như ông sẽ không dính dáng gì đến chuyện Trey bị bắt vì cất giữ ma túy. – Sloan nặng lời với lão.

- Như tôi vừa mới nói, thật rủi là cô đã nghe chuyện ấy. – Max xác nhận với vẻ ân hận. – Nhưng tôi không tin cô nhận ra việc giành quyền bảo trợ sẽ trở thành chuyện cực kỳ xấu xa. Gia đình Calder đã thuê người moi móc để phơi trần những chuyện về cô mà họ có thể bóp méo để thành những chuyện tai hại. Còn chuyện họ không tìm ra, họ sẽ bịa đặt rồi tìm người để làm chứng. Chuyện mà cô nghe về ma túy chỉ là phương pháp ra tay trước của tôi mà thôi. Tôi xác nhận như thế. Còn việc nói rằng tôi có dính dáng đến chuyện tình vụng trộm của chồng cô là sai. Chắc cô đã hiểu sai điều tôi nói.

- Vậy ông nói tôi đã bịa đặt tất cả những chuyện này à? – Sloan biết rõ lão, nhưng nàng dừng lại, không gọi lão là đồ nói láo. Nàng cần kéo dài thời gian và cách thức để tạo nên chuyện đôi co giữa họ với nhau.

- Đấy là lối giải thích hợp lý duy nhất. – Max đáp. – Vì cô bị trải qua nhiếu căng thẳng, thì việc cô dựng lên chuyện như thế là điều dễ hiểu thôi. Người mẹ mới sinh con mà phải lo âu, đêm đêm mất ngủ vì cho con bú, và lo sợ vì mất quyền bảo trợ con thì chuyện trong thời gian vừa qua tinh thần cô quá căng thẳng là chuyện bình thường. Cho nên cô đã nghĩ ra những chuyện không có trong thực tế, có gì đâu mà ngạc nhiên? Chỉ có chuyện đáng trách là có người tin đây là chuyện thật.

Nàng run lên vì sợ trước hình ảnh thuyết phục mà lão đã vẽ nên về một phụ nữ bất định về tinh thần cần phải có người chăm sóc, một người quá bấm loạn không biết mình đang làm gì. Tệ hơn nữa, nàng đã vạch ra cho mình chương trình, chạy trốn đến Texas rồi chạy về.

- Sloan, tôi không phải là kẻ thù của cô. – Max nói tiếp, giọng bình tĩnh. – Tôi đã không chăm sóc cô cả đời đấy hay sao? Và tôi sẽ mãi mãi căhm sóc cô. Nhìn vào thực tế, chắc cô đã thấy điều đó rồi. Sự nguy hiểm không phải từ tôi. Nó xuất phát từ gia đình Calder. Nhưng nếu cô không tin tôi thì cứ hỏi Tara sẽ biết. Bà ấy sẽ nói cho cô nghe gia đình Calder đã đối xử với bà ấy tệ mạt như thế nào. Bà ấy đã bị gia đình nhà chồng khinh khi, lừa dối. Chắc cô đã nghe luận điệu họ nói về bà ấy như thế nào rồi. Hãy tin tôi đi, bà ấy cũng không thương yêu gì họ đâu.

Rõ ràng trong giọng nói của Max có gì chứng tỏ rằng lão với Tara đã liên minh với nhau. Sloan sửng sốt nhìn bà với vẻ ngạc nhiên. – Bà tin ông ta à?

- Đừng kỳ cục như thế. – Khi Tara bước tới phía nàng để trấn an nàng, Sloan tự nhiên co người tránh bàn aty đưa ra của bà. – Cô sao thế?

Hãy thận trọng. – Max đưa tay ra để chặn Tara. – Không ai cố tình làm cô đau đớn đâu Sloan. Chúng tôi đến đây để giúp cô.

- Tôi không có gì sai trái hết, - nàng đáp giọng cương quyết, mạnh mẽ. – Tôi làm như tôi là đồ điên khùng. Tôi không điên.

- Dĩ nhiên cô không điên. – Max dịu dàng đáp. – Cô sẽ khỏe mạnh. Chúng tôi chỉ cần đưa cô và cháu bé về nhà. Máy bay của tôi đang chờ sẵn ở ngoài. Ta đi thôi. Để tôi đưa cô về nhà.

Khi chiếc Suburban chạy vòng theo xa lộ lên phía Bắc, Trey chăm chú nhìn trước mặt đường trống trải, chân đạp mạnh vào bàn đạp tăng tốc, Laredo ngồi thoải mái ở ghế trước, vẻ thanh thản rất khác xa với ánh mắt cảnh giác của ông.

Hai người im lặng không nói gì với nhau như từ khi Trey kể cho Laredo nghe một vài chi tiết trong cuộc nói chuyện trên điện thọai của mình với Sloan. Laredo chỉ hỏi vài câu và không có ý kiến gì về chuyện sắp xảy ra khi họ tới nơi định đến. Trey cũng không có ý kiến gì. Nhưng trong thâm tâm, Trey nghĩ rằng Sloan có thể chỉ nói thật một nữa mà thôi.

Nhà cửa ở Blue Moon đã xuất hiện trước mặt họ. Trey giảm bớt tốc độ và đưa mắt tìm con đường vào khu mỏ bỏ hoang. Chàng thấy đường vào cùng lúc khi thấy có chiếc xe hơi đậu quá đó một chút, trên chỗ đất cao bên vệ đường, capô xe được nâng lên. Càng nhìn lâu chiếc xe, lòng chàng càng nặng trĩu lo âu.

Thắng bớt xe, chàng rẽ vào con đường vào mỏ, chạy thẳng đến cánh cổng khóa kín. Trey nhảy xuống xe thật nhanh, đi lui sau xe, mở thùng lấy ra khẩu súng dài với hộp đạn.

- Trông cảnh này có vẻ như cái bẫy để bẫy chùng ta, - chàng nói với Laredo và hất đầu chỉ chiếc xe đậu ngoài đường, - hình như đấy là xe của Donovan thường dùng.

- Không biết có phải cậu thấy chiếc xe có vẻ khả nghi hay là cậu biết rõ chiếc xe hắn đang dùng. – Laredo đáp.

- Chú thường khuyên tôi nên đề phòng những dấu hiệu khả nghi. – Trey nhắc lời ông ta đã nói, miệng cười cay cú vừa nạp đạn vào súng. – Xin lỗi không có súng cho chú, trong xe chỉ có cây này thôi.

- Khỏi lo, tôi đã có súng ngắn trong ủng rồi.

- Sẵn sàng chưa?

Laredo gật đầu. – Ta bắt tay vào việc.

- Tara đã nói họ ở trong văn phòng cũ của khu mỏ. Chúng ta đến đó trước.

Tránh cánh cổng khóa kín, họ luồng dưới hàng rào một bên mà vào, rồi theo con đường đất chạy vòng đến văn phòng. Đi được nửa đường, Laredo đưa hai ngón tay chỉ hai chiếc máy bay đậu cách nhau một đoạn ngắn. Trey gật đầu đáp lại, nghĩ đến những vấn đề mới họ phải chuẩn bị để đương đầu.

Khi đến gần ngôi nhà, chàng thấy cửa trước mở toang. Chàng lập tức thay đổi hướng đi, theo một bên để đến gần ngôi nhà, tránh chỗ trống trải.

Trước khi đến được bức tường để dùng làm nơi che chở, chàng nghe có tiếng người trong nhà vọng ra. Laredo cũng nghiêng đầu báo cho chàng biết ông ta cũng nghe.

- Sloan cô sợ đấy thôi. Quá sợ nên không biết mình đang làm gì.

Laredo nhìn mắt chàng, nhóp nhép môi đọc tên Rutledge. Trey gật đầu, nhận ra giọng nói của lão. Nhưng ai ở trong ấy với lão? Chắc chắn là có Sloan, có lẽ có Tara và Donovan. Chàng đưa lên bốn ngón tay và nhún vai phân vân. Laredo gật đầu đồng ý rồi bước đến một tí nữa cho gần chàng.

- Nếu nhà này xây dựng qui tắc, - ông thì thào nói, - thì chắc phải có hai cửa ra. Tôi lẻn ra cửa sau. Đợi tôi năm phút.

Trey không hỏi Laredo làm sao mở được cửa sau đã được khóa chắc. Một người tinh khôn, mang theo súng trong ủng, sẽ không bị khóa ngăn cản. Trey nhìn ông ta nhẹ nhàng đi theo bức tường ngoài, không làm động đến đám cỏ mọc dưới chân. Rồi chàng cũng lần bước đi đến gần góc nhà, cố không gây ra tiếng động.

- Tôi sẽ không đi trên máy bay với ông, Max, chấm dứt chuyện này. – Giọng Sloan cất lên, gay gắt và cương quyết.

Nhưng chính sự dút khoát của nàng làm cho Trey hứng khởi, như ngọn lửa đốt hết mọi nghi ngờ về nàng. Chàng đã rõ lập trường của nàng, nên bây giờ chàng sẵn sàng đương đầu với những gì sắp đến mà chàng nghĩ là sẽ rất gay go.

- Hình như cô không biết cô đang lâm nguy. – Rutledge nói, có dấu hiệu lão bắt đầu tức giận. – Cô tin gia đình Calder sẽ mở rộng tay đón cô về à? Họ chỉ muốn đứa bé thôi, chứ không muốn cô. Nếu cô bước chân vào trại ấy, cô sẽ không bao giờ có cơ may ra khỏi đấy. Lạy chúa, Sloan, gia đình ấy đang thuê một tên giết người làm công, tên này có lệnh truy nã của cảnh sát. Việc này nói lên tư cách của họ. Bạo lực. Tại sao họ thuê hắn làm?

- Ông nghĩ là tôi tin vào lời ông nói nữa hay sao? – Sloan quá tức giận nên không cần để ý đến điều mình nói. – Tôi biết ông mong tôi tin ông một cách mù quáng, nhưng tôi không ngốc đâu.

- Cô nghĩ đây là chuyện láo à? – Rutledge lấy xấp giấy trong túi đưa ra trước mặt nàng. – Cô đọc đi. Giữa nhiều bí danh của hắn có tên Laredo Smith.

- Ông thật quá tài tình. – Donovan cười toe toét trong khi Sloan nhìn xấp giấy, cảm thấy lòng thắt lại. – Khi mới thấy hắn là tôi biết ngay, hắn là thằng rất nguy hiểm.

- Cầm lấy đi. – Max lắc xấp giấy trước mặt nàng. – Và sau khi đọc xong, cô hãy cho tôi biết cô còn tin gia đình Calder nữa không. Hay có lẽ cô không có lòng dạ nào để tin nữa.

Thật như một lời sỉ nhục, làm chạm đến lòng tự hào của mình. Sloan liền chụp xấp giấy trên tay của lão đang đưa ra và lùi lại, một tay ôm chặt bé Jake. Nàng dùng tay kia lắc để mở xấp giấy. Đọc lướt qua trong đầu, nàng thấy quả đúng như lời lão nói.

- Giấy nói về chuyện đã xảy ra cách đây hai mươi năm, trước khi Laredo đến trại Triple C. – Chuyện thật khó biện minh, nhưng đấy là lời biện giải duy nhất Sloan nghĩ ra.

- Chuyện này không làm cho cô tự hỏi tại sao họ chứa chấp một tên đào thóat à? – Rutledge hỏi, vẻ tự mãn.

- Tôi chỉ tự hỏi không biết tài liệu này có thật không, hya ông ngụy tạo để dụ dỗ tôi. – Sloan đáp. – Với người có nhiều tiền như ông, chuyện như thế này làm thật dễ. Ông mua được hết. Thậm chí cả chuyện láo. Có lẽ chuyện này cũng láo thôi.

- Đưa tôi xem nào. – Tara ngạc nhiên, đưa tay lấy xấp giấy.

Lập tức Sloan thu xấp giấy ra sau lưng. – “Tác phẩm nghệ thuật” này Max đã cho “tôi”.

- Thôi dẹp đi, Sloan. – Tara hết kiên nhẫn thốt lên. – Tôi biết tài liệu nào giả mạo. Đưa tôi xem sao.

Bị Tara nhất quyết muốn lấy xấp giấy, Sloan lơ đãng không để ý nhìn Donovan cúi người gần Rutledge, nói nhỏ:

- Hình như bên ngòai có người đi đến. Tôi thấy loáng thoáng có bóng người.

Để đáp lại, Rutledge nhìn thẳng vào Sloan. – Chúng ta không nên phí thì giờ để cãi nhau về chuyện này. Tôi hỏi cô lần cuối: Cô có lên máy bay với tôi hay không?

Sloan trả lời cũng bằng giọng gay gắt : - Không!

- Vậy cứ thế mà làm. – Rutledge nhìn Donovan và gật đầu.

Lão đưa tay điều khiển xe lăn quay lùi ra cửa. Ngay lúc ấy Sloan cũng thấy Donovan tiến về phía nàng.

- Tôi đã nói tôi không lên máy bay ấy. – Nàng nói và đi thụt lùi.

- Nếu cô muốn ở lại đây thì cứ ở. – Gã nhún đôi vai rộng, vạm vỡ với vẻ bất cần. Nhưng liền sau đó, gã chồm tới rất nhanh, giật đứa bé ra khỏi tay nàng. – Nhưng con cô sẽ đi trên máy bay ấy.

- Không! – Sloan kêu lên thất thanh, nhào theo gã. Nhưng Donovan dùng một cánh tay hất nàng ra. Cú hất quá mạnh làm cho Sloan té xuống nền nhà. Sloan cảm thấy đau khắp ở đầu gối, hông và vai. Ráng chịu đau, nàng cố đứng dậy, vừa khi ấy Tara chạy đến ngồi xuống bên nàng, đưa hai tay để giúp nàng đứng lên.

- Sloan, cô đau không?

Nàng không nghe gì hết ngoài tiếng khóc thất thanh của con nàng. Sloan cố lồm cồm đứng dậy, tay đè vào chỗ đau bên hông. Nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau tê thôi.

Rutledge thấy nàng khập khiển chạy theo Donovan, lão liền nói:

- Ta đi thôi, cô ấy sẽ đi theo ta.

Chưa đến năm phút như đã hứa, nhưng thời gian không cho phép Trey nữa. Chàng không thể đợi Laredo vào vị trí. Chàng nhảy ra ở ngưỡng cửa, chặn lối ra, kê súng lên vai, mở khóa an tòan trên súng, chĩa mũi súng nhắm vào Rutledge.

- Các người dừng lại! – Trey lên tiếng. – Các người không được đi đâu hết. Chỉ trong nháy mắt, các giác quan của chàng ghi nhận hết mọi thứ trong phòng: từ mùi ẩm mốc cho đến cảnh Rutledge ngồi trên xe lăn với Donovan lực lưỡng ở một bên, một nắm tay nhỏ xíu ngoe ngoe trong tấm chăn được một cánh tay của gã ôm cứng vào mình., giọng Sloan thảng thốt gọi tên chàng, cảm giác lạnh ngắt của khẩu súng trên tay chàng và tiếng tim đập thình thịch của chàng.

Donovan bước lui một bước, mắt nhìn khẩu súng trên tay Trey. Rutledge cũng lăn xe lui chừng mấy tấc rồi dừng lại, mắt nhìn đăm đăm vào Trey.

- Calder, anh chỉ dọa thôi. – Rutledge châm biếm nói. – Anh sẽ không dám bắn…trong cự ly rất gần như thế này, vì chỉ cần sai một chút thôi là con anh bị trúng đạn ngay.

- Tôi không bắn nhầm mục tiêu đang ngồi đâu. Trey di chuyển nòng súng nhắm vào Rutledge.

- Cẩn thận đấy nhé. – Tara đứng ở phía bên trái chàng cất tiếng nói. – Đừng làm tổn thương thằng bé.

Chàng liếc mắt sang một bên thấy Tara đang đẩy Sloan ra xa khỏi Donovan và Rutledge. Chàng cảm thấy Sloan đưa mắt nhìn chàng, nhưng chàng không dám nhìn nàng. Bỗng đứa bé khóc thét lên.

- Calder, anh làm cho con anh sợ. – Donovan nói, gã cười, nhẹ lắc lư đứa bé vấn trong chăn. Gã làm thế để cho tay kia lấy khẩu súng nòng ngắn trong túi ra. – Tôi nghĩ thế này có thế gọi là bằng nhau, nhưng tôi có đứa con của anh.

- Hạ súng xuống! – Rutledge ra lệnh.

Bỗng Trey nắm chặt khẩu súng, thầm nghĩ cách xử trí. Nhưng chàng thấy tình thế quá nguy hiểm, quá nhiều sai lầm có thể xảy ra. Càng muốn thấy Rutledge chết bao nhiêu, chàng càng muốn con chàng còn sống bấy nhiêu.

- Ông thắng rồi đấy. – Chàng khóa chốt an tòan, hạ súng xuống.

- Để súng xuống nền nhà. Cẩn thận. – Donovan nói, gã nhấn mạnh vào câu cuối để cảnh cáo. Gã chỉa mũi súng theo Trey khi chàng cúi người để súng xuống nền nhà. – Bây giờ để nó sang một bên. – Trey làm theo lời gã, rồi đứng thẳng lên lại. – Bước bào trong nhà. Phía này. – Gã hất mũi súng ra lệnh cho chàng bước sang bên phải.

- Xin lỗi. – Trey không nhúc nhích, cố căng tai để nghe có tiếng động gì cho biết Laredo đã vào trong nàh. – Mày phải đi qua xác tao.

- Mày, thằng bố điên khùng xuất hiện để giành con trước họng súng à? Chuyện này không khó khăn gì. – Donovan vẫn cười lạnh lùng, đưa thẳng tay, chỉa mũi súng vào ngực Trey.

Khi chàng thấy Donovan đưa ngón tay lên cò súng, Trey nhìn Sloan lần cuối cùng.

Bỗng Tara xuất hiện, bà nhăn nhó trông vừa giận dữ vừa lo sợ một cách lạ lùng, bà nhào đến Donovan, hai cánh tay dang rộng. Donovan thấy Tara khi bà đã đến gần gã, nên gã bắn ngay khi bà đánh mạnh vào cánh tay gã. Rutledge nghiêng sang một bên, nhưng không viên đạn nào găm vào Trey. Chàng bước vào trong nhà thêm một bước, định tấn công Donovan, khi Tara kéo đứa bé ra khỏi tay hắn ta, để cho hắn nắm cái chăn không. Tara hét to với Sloan bảo nàng ẵm con, và đưa đứa bé cho nàng.

Ngay lúc đó, Trey thấy Donovan đưa súng lên lại. Giữa hai người còn xa nhau quá nhiều. Trey nhào sang một bên, chụp khẩu súng dài.

- Sloan! – Laredo hét to từ cửa phía sau.

Trey thấy Sloan chạy, ẵm con trong tay và Tara chạy theo sau nàng. Tiếng hét của Laredo khiến cho Donovan chú ý. Gã quay súng về phía ấy và bắn tiếp hai phát. Trey nghe có tiếng thét ngắn vì đau đớn, chàng biết có người đã bị bắn trúng.

“ Không phải Sloan!”. Chàng nghĩ khi lăn người ra phía sau lưng Donovan, chĩa nòng súng, kéo cò bắn gã ngay khi gã bắn chàng. Viên đạn găm vào tường cách đầu chàng hai phân, rồi Donovan đổ xuống nền nhà, khẩu súng rơi ra khỏi tay gã. Tay chân Trey tê cóng một lát.

Sự yên lặng tiếp theo nặng nề một cách kỳ lạ. Nhưng không lâu, vì Laredo nhảy vào phòng, súng trên tay, nhanh chân đá khẩu súng của Donovan văng xa người gã, rồi cúi xuống bắt mạch.

- Sloan đâu? – Trey hỏi và gắng sức lồm cồm đứng lên.

- Cô ấy và cháu bé bình yên. Nhưng chúng ta cần gọi xe cấp cứu cho Tara. Bà ấy bị trọng thương. Hai tên này không cần xe cấp cứu làm gì.

Lời nói bóng gió của Laredo muốn đến chỉ đến Rutledge khiến Trey nhìn qua chiếc xe lăn, lão nằm nghiêng về một bên trên xe. Chàng không cảm thấy ân hận gì về cái chết của lão.

Để khẩu súng xuống nền nhà, Trey lấy điện thoại di động ra, rồi vừa đi vào trong phòng vừa gọi đến phòng cấp cứu bệnh viện. Chàng thấy Sloan ngồi trên nền nhà, ẵm đứa bé và tựa đầu Tara vào lòng mình. Máu chảy ướt phía trước chiếc áo tròng, mặt bà tái nhợt. Bỗng Sloan ngước mắt nhìn chàng đôi mắt xanh thẫm say đắm như muốn lấy lại thời gian hạnh phúc đã mất.

Cũng bị thúc đẩy bởi tình cảm như nàng. Trey quì xuống trên một đầu gối, hôn nàng say đắm cho đến khi một bàn tay bé nhỏ đập lên ngực chàng. Nhích người lui, chàng nắm bàn tay nhỏ ấy sung sướng nhìn con.

Chỉ khi ấy Trey mới thốt được nên lời: - Cả hai yên ổn chứ?

- Phải. – Mắt nàng đang nhìn chàng, liền nhìn xuống người đàn bà tóc đen, mặt nhợt nhạt đang nằm bất động trên nên nhà. – Nhưng Tara không ổn rồi!

- Xe cấp cứu đang đến. – Đấy là hy vọng duy nhất Trey có thể nói ra mà thôi.

Laredo lại hiện ra với hai cái tã lấy trong xách của Sloan. – Chúng ta tạm thời dùng những cái này đắp vào vết thương. – Ông quỳ xuống, lăn Tara nghiêng qua phía mình, để lộ phía hông bên trái đầy máu. Khi ông đè mạnh các miếng vải vào vết thương để cho máu bớt chảy, bà rên lên.

Cặp lông nheo dài, đen, nhấp nháy. Tara nói phều phào cái gì đấy, Trey không nghe gì cả, nhưng Sloan có vẻ hiểu.

- Jake bình an ở đây, Tara. Nó khỏe. Bà đã cứu nó. – Sloan nói, giọng đầy xúc cảm

Đôi môi đỏ của Tara cong lên có dáng một nụ cười yếu ớt và bà lại thều thào: - …bé thật xinh… - tiếp đó là tiếng thở dài nho nhỏ.

Lập tức Laredo bắt mạch bà: - Tôi nghĩ bà đã mất rồi.

Sloan nhìn Trey, âm thầm đau khổ. Nhưng họ không có thời gian để khóc than, vì khi ấy có nhiều tiếng chân chạy đến thình thịch. – Có lẽ phi hành đoàn. – Trey đoán. – Chắc họ đã nghe tiếng súng nổ. – Laredo, chú nên ra khỏi đây thôi. Ra theo lối chú đã vào.

Laredo cười với chàng. – Cậu nói đúng. Tôi không phải ở đây. Ông ta chạy ra hành lang trong khi Trey giúp Sloan đứng dậy. – Đi thôi. Ta kiếm cái chăn quấn cho Jake.

Họ vừa đi ra đến tiền sảnh thì người phi công phụ của Tara và hai người trong phi hành đoàn máy bay của Rutledge chạy vào nhà. Họ bỗng dừng lại đột ngột khi thấy hai thi thể. Một người bước đến phía Rutledge.

Trey chặn anh ta lại. – Tôi nghĩ là cảnh sát không muốn anh đụng vào cái gì hết.

- Chuyện gì xảy ra ở đây thế? – Người phi công phụ hỏi và nhìn vào thi thể thứ hai. – Anh chàng ấy là ai thế?

- Anh ta tên là Donovan. – Sloan đáp.

Nhìn vẻ mặt của nàng, Trey đoán nàng sắp kể hết đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra. Chàng không cho nàng cơ hội để nói. Nên chàng lên tiếng nói trước.

- Anh ta đến Blue Moon vào mùa hè năm ngoái, mua quán rượu trên đường gần đây. Tôi không biết nhiều về anh ta, ngoại trừ ảnh là cựu Thủy quân Lục chiến. Chắc anh ta đã có một thời oanh liệt. Có lẽ chúng tôi không biết lý do anh ta đến đây. – Bỗng chàng đưa ra ý kiến: - Nếu các anh đợi bên ngoài thì chắc là hay nhất. Tôi nghĩ cảnh sát sẽ rất cần lời khai của tất cả mọi người.

- Chúng tôi không thấy gì hết. – Một người phản đối. – Chúng tôi nghe tiếng nổ như tiếng súng thôi.

- Tôi nghĩ các anh cứ khai như thế khi cảnh sát đến đây. – Trey đáp.

Cả ba người nhìn các thi thể thêm một lần nữa mới đi ra ngoài và quay về chỗ phi cơ họ đậu. Trey nhìn theo họ một lát rồi quay qua Sloan.

Đưa mắt nhìn chàng, nàng lôi ra tấm chăn dự phòng đã được nhét vào trong xách. – Tại sao anh nói với họ như thế?

- Đôi lúc sự thật quá phức tạp. Câu chuyện mà anh nói với họ dễ tin hơn. – Trey đáp. – Rồi đây, báo chí sẽ đăng những hàng tít lớn về vụ này, có cả Tara và Rutledge chết, nhưng câu chuyện sẽ tồn tại một thời gian ngắn thôi. Đúng không?

Sloan khỏi cần suy nghĩ, nàng đáp liền: - Phải. Những chuyện về trả thù, hôn nhân tan vỡ và nói dối chỉ có trong tiểu thuyết, chứ không có trong bản tin thời sự lúc mười một giờ.

- Anh cũng nghĩ như thế. – Họ thông cảm nhau, thứ tình cảm làm cho người ta trở nên ấm lòng và gắn bó keo sơn với nhau.

Tiếng còi xe hụ từ xa vọng lại, tiếng còi nhắc cho họ nhớ việc này chưa xong. Thế nhưng, khi Sloan trải tấm chăn lên ghế nệm dài và để Jake nắm lên đấy, nàng cười. Nàng biết họ còn nhiều chuyện để nói với nhau nữa, nhưng phải đợi đến khi ở với nhau một mình mới nói đuợc.

Rồi nàng nhớ một chuyện mà không thể đợi.

- Ôi lạy chúa. Chúng đâu rồi? – Nàng nhìn quanh phòng mắt hớt hải.

- Em nói gì? – Trey cau mày hỏi.

Ngay khi ấy, nàng thấy chúng nằm trên nền nhà cách đấy mấy bước. Để Jake nằm trên t6ám chăn, nàng chạy nhanh đến lượm mấy tờ giấy gấp đôi lên.

Trey đoán ngay: - Đấy là thông tin về Laredo mà Rutledge đã đưa cho em.

Sloan gật đầu, gấp số giấy ấy làm tư cho gọn.

- Cảnh sát khỏi cần những giấy tờ này. – Nàng nói rồi nhét vào túi qầun nhỏ xíu của Jake, sau đó nàng bọc bé trong tấm chăn và ẵm vào lòng. Xong xuôi nàng quay qua Trey: - khi về nhà ta sẽ đốt đi.

Chàng bước đến gần nàng, úp bàn tay lên má nàng, vẻ cám ơn, yêu thương, ánh mắt ánh lên sự đồng ý của mình.

- Em biết ở đây người ta gọi hành động ấy là gì không?

- Là gì? – Sloan hỏi, mạch máu trong người nhảy mạnh khi chàng đến gần.

- Đèn nhà ai nấy sáng. – Chàng đáp, ám chỉ đến câu tục ngữ lâu đời ở miền Tây khuyên người ta đừng xoi mói người khác.

Bên ngoài có tiếng nói lớn và bước chân thình thịch đến gần. Trey quàng cánh tay quanh vai nàng, kéo nàng đứng sát vào mình với vẻ che chở.

- Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.

- Đúng thế, - nàng đáp.

ĐOẠN KẾT

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu xiên qua tấm kính chắn gió của chiếc Suburban, khiến trong xe trở nên ấm áp. Trey ngồi sau tay lái, lái một tay, còn tay kia quàng quanh vai Sloan, nàng ngồi nép vào một bên chàng. Cổng Nam đã ở phía sau họ, hai bên đường đất của trại Triple C trải dài, nhấp nhô, gồ ghề. Có nàng nép vào bên mình, chàng cảm thấy ấm áp, và thấy hạnh phúc lại quay về với chàng.

Trey quay đầu nhìn lại, nhỏen miệng cười khi thấy chú bé nằm trong nôi, đuợc buộc dây nịt an toàn vào ghế ngồi ở phía sau. Đấy là cái nôi nhỏ mà trước đây chàng đã đem đến bệnh viện, và sau khi không thấy vợ con, chàng đã ném vào trong chiếc Suburban. Nhưng Trey không nhớ việc này.

- Con vẫn ngủ say. – Chàng nói với Sloan.

- Khi chúng ta về đến nhà, sẽ đúng giờ cho con bú bình sữa khác. – Nàng đáp, giọng thản nhiên, đúng phong cách của bà mẹ mới sinh con đầu lòng nhớ giờ cho con bú.

- Có em về, nhà cửa sẽ thực sự trở lại là tổ ấm. – Khi Trey nhìn nàng, chàng không thấy những vết máu khô dính trên áo của nàng, mà chàng chỉ nhìn một bên mặt nàng, mạnh mẽ, xinh đẹp và mái tóc đen mượt mà. – Khi em bỏ đi, ngôi nhà rộng lớn trống vắng vô cùng.

- Anh không biết em rất ân hận như thế nào đâu. – Giọng Sloan đượm vẻ bất an. – Em chỉ hy vọng gia đình anh thông cảm, nhưng nếu họ không thông cảm thì em cũng không trách, vì em đã gây nên nhiều chuyện rắc rối cho họ.

- Vì Rutledge gây nên, chứ không phải do em. – Trey dứt khoát tin như thế.

- Nhưng em đã tin vào chuyện dối trá của lão. – Sloan đáp.

- Đáng ra anh phải thấy bàn tay của lão trong những chuyện xảy ra mới phải. Có nhiều điều đáng trách trong việc này, – chàng nói, - nhưng bây giờ hết rồi. Chúng ta đã vượt qua được cơn giông tố đầu tiên.

- Nhưng còn những cơn giông tố khác. – Sloan thấy có khả năng cơn giông tố khác đang ập đến. Bây giờ nàng quyết định phải đối mặt với cơn giông tố này. – Trey, anh phải biết chuyện này. Anh có phản đối việc em hành nghề của em không?

Chàng ngần ngừ, lòng buồn bã. Rồi chàng nói:

- Sloan, anh biết em rất thích nghề nhiếp ảnh.

- Em không hỏi anh điều đó. – Nàng nhìn đăm đăm tới trước, lòng đau như cắt.

- Này nhé, anh không mong em bỏ nghề. – Giọng chàng có vẻ mất kiên nhẫn, hơi gay gắt và tức giận. – Nhưng anh thú nhận là đôi lúc anh ghét nghề của em.

Quá ngạc nhiên, nàng nhìn chàng, ánh mắt phân vân, sẵn sàng chiến đấu. – Tại sao?

- Anh biết như thế là sai lầm. – Trey đáp, giọng biện bạch. – Nhưng mẹ kiếp, Sloan, khi em cầm máy ảnh trên tay, em quên hết mọi thứ trên đời, kể cả anh. Giống như em đang ở trong một thế giới khác, và anh không được dự phần vào đó.

Nàng cảm thấy lòng hân hoan nhẹ nhõm, bật ra tiếng cười nho nhỏ, thích thú. – Trey, anh không biết anh sai lầm như thế nào đâu. – nàng nói. – Trong mỗi bức hình em chụp đều có anh trong đó.

- Đúng. – chàng đáp giọng châm biếm, hoài nghi.

- Thật đấy. – Bỗng nàng thấy vấn đề này trở nên rất quan trọng đến nỗi nàng phải thuyết phục chàng tin. – Trước khi Jake ra đời, em đã cập nhật hóa hồ sơ của em. Chính khi ấy em thấy đuợc điều đó. Trước khi em gặp anh, tất cả ảnh em chụp trông có vẻ lạnh lùng, cô độc, đầy bóng tối. Còn những bức em chụp sau khi gặp anh đầy ánh sáng và ấm áp. Chúng không phải là cảnh trống trải, nhưng trong ảnh có nhà cửa và con người. Bây giờ ảnh em chụp có cuộc sống rất phong phú…như cuộc sống của em có anh.

Trey nhìn nàng với đôi mắt hơi xấu hổ.

- Anh không biết.

- Bây giờ thì anh biết rồi. – Rồi đến phiên nàng ngần ngừ. – Nhưng em cũng nhận ra rằng công việc của em sẽ gây một ít phiền toái trong tương lai.

- Tại sao? – Trey cau mày.

- Này nhé, cô của anh sẽ không ở đấy mãi để lo việc nội trợ và chiêu đãi khách khứa. Đến lúc nào thì…

Trey cắt ngang lời nàng:

- Lạy Chúa lòng lành, Sloan. – Chàng cười rất khoan khoái. – Chúng ta có thể thuê người nấu nướng, làm vệ sinh nhà cửa, và nếu cần, chúng ta sẽ tuyển một thư ký thành thạo để giải quyết những việc còn lại.

- Anh không phiền lòng à? – Sloan hỏi, nàng không thể giữ giọng nói khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

- Anh chỉ phiền là em đi đâu đó để chụp ảnh thay vì ở với anh, nhưng anh sẽ vượt qua được, vì anh nghĩ thế nào em cũng về nhà khi đã xong việc.

- Em sẽ luôn luôn về nhà. – Sloan hứa.

- Tốt hơn là em nên về. – Chàng lại cười, nụ cười méo xệch khiến cho mạch máu trong nàng chảy loạn xạ. – Nếu không thì anh sẽ đi tìm em.

Nàng cười và nhích người vào gần chàng hơn chút nữa. Trước mặt họ, trang viên hiện ra, in cao ở chân trời, đồ sộ trên những hàng cột bao quanh. Tổ ấm. Sloan cảm thấy mãn nguyện, nàng nhận ra rằng cuối cùng nàng đã có một tổ ấm. Và một gia đình trong tổ ấm ấy.

Khi họ dừng xe trước nhà, mọi người đã sẵn sàng để chào mừng họ. Mọi người ôm ghì lấy nàng, vẻ mặt người nào cũng hân hoan vui mừng vì họ không ai bị hề hấn gì.

Khi vào trong nhà rồi, bé Jake trở thành trung tâm để mọi người chú ý. Chase đi ngay đến ghế xích đu trong phòng lớn, ngồi xuống. Ông dựa chiếc gậy vào ghế rồi đưa hai tay ra.

- Nào. Ta đợi bé chắt nội quá lâu rồi. Đưa nó đây cho ta, - ông ra lệnh.

Sloan rất sung sướng được làm cho ông vui lòng, nàng để chú bé vào hai tay ông và đứng nhìn. Jake mở to mắt, cau mày nhìn ông cụ. Sloan rất ấm lòng trước vẻ hết sức dịu dàng và tình thương yêu trong mắt Chase.

Jessy ở bên cạnh nàng, bà cười sung sướng. – Trông như nó cố hình dung ra cụ già kỳ lạ này là ai?

- Ông là người trong họ Calder, giống như cháu vậy. – Chase nói. Ông có vô số chuyện để kể cho cháu nghe…như là chuyện về những cái sừng trên bệ lò sưởi vậy. Bộ sừng này là của con bò đực có màu nâu vằn vện được gọi là đội trưởng.

Trey nghe ông nói, chàng nhớ lại bao nhiêu lần chàng đã nghe kể về chuyện đàn bò đầu tiên đến Montana. Bây giờ con trai chàng lại nghe những truyền thuyết ấy về gia đình Calder. Chuyện dòng họ tiếp tục sự nghiệp của cha ông là điều làm cho chàng hãnh diện và sung sướng.

Laredo nhẹ nhàng đi đến bên Trey, giả vờ chú ý đến cảnh người trẻ nhất và người già nhất trong gia đình Calder đang ở bên nhau. Với giọng nho nhỏ ông ta hỏi chàng. – Sau khi tôi về, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp cả chứ?

- Tốt đẹp. – Trey hỏi lại ông ta vì hiếu kỳ: - Chú về bao lâu rồi?

- Khoảng một giờ. Jessy cho Jobe Garvey đến đón tôi. – Không chịu thay đổi đề tài, Laredo trở lại chuyện ông muốn biết ban đầu. – Vậy cảnh sát chấp nhận chuyện cho rằng Donovan gây sự trước à?

- Tại sao không chấp nhận? Chuyện đã xảy ra đúng như thế. – Trey thấy ông ta vội đưa mắt nhìn chàng, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng, và tin vào chuyện chàng bịa ra.

- Tốt. – Laredo cười thầm.

Cat bước nhanh vào phòng, tay nắm bình sữa cho bé.

- Tôi đã hâm bình sữa cho Jake ấm rồi, - bà nói rồi dừng lại, hơi thất vọng khi thấy chú bé nằm thoải mái trong tay Chase. – Tôi nghĩ bây giờ chắc chú bé đói rồi.

- Bé xíu, cháu nói sao? – Chase hỏi. – Cháu sẵn sàng uống sữa rồi chứ? – Chú bé trả lời bằng một tiếng ờ ờ thật lớn và đưa nắm tay vẫy vẫy khiến cho mọi người bật cười. – Tôi nghĩ là nó “dạ”. – Chase nói.

Cat miễn cưỡng đưa chai sữa cho ông, rồi lùi lại.

- Chắc hai cháu cũng đói rồi. Để cô làm bữa trưa nhanh cho nhé.

Khi bà định đi ra thì điện thoại reo. Cat tự động bước đến để trả lời. – Để tôi nghe cho. – Nhưng Laredo vẫy tay cho bà nhường máy, và bước đến bàn, nhấc điện thoại lên. – Trại Calder đây.

- Xin vui lòng cho tôi gặp ông Calder được không? – Giọng nam bên kia đầu dây hỏi.

- Ai gọi đấy? – Laredo liền cảnh giác ngay.

- Tôi là Allen Forrester, phóng viên ở…

- Xin lỗi. – Laredo cắt ngang lời anh ta. – Gia đình không trả lời điện thoại. Rồi sẽ có lời công bố chính thức.

- Ông có thể xác nhận cho tôi một điều thôi có được không? – người phóng viên vội hỏi.

- Điều gì thế? – Laredo chờ đợi.

- Tôi biết có một người trong gia đình Calder hôm đó có mặt tại mỏ than Dy Corp khi bà Tara Calder và Maxwell Rutledge bị người cựu thủy quân lục chiến giết chết. Ông cho tôi biết tên người đó được không?

Laredo im lặng một lát, nhìn trey đang đứng bên cạnh ghế của ông nội, và so sánh những đường nét mạnh mẽ, rắn rỏi trên mắt của hai ông cháu. Sự giống nhau bên trong còn sâu sắc hơn thể xác bên ngoài – đó là sự giống nhau về tâm hồn và ý chí.

- Tên người đó là Calder. – Laredo nói cho người phóng viên biết. – Chase Benteen Calder.