Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 3: Phổ Hoa của hiện thực - hai mươi bảy tuổi




Phổ Hoa hoảng hốt rùng mình một cái mới ý thức được bản thân từ lúc tỉnh dậy vẫn đang nằm nhìn lên trần nhà trống trải một cách thất thần. Rất nhiều sự việctrước đây đều nhảy vào suy nghĩ của cô trong giấc mộng, giống như cuốn tiểu thuyết lật nhiều thành ố vàng, đọc hết lần này đến lần khác, bỗng ngừng bặtsau khi Kỷ An Vĩnh rời đi, thiếu vài trang kết thúc.

Tình tiết phía sau tràn ngập mùi vị của một người,không liên quan đến vui vẻ hay bi thương, đều là anh, chỉ có thể là anh, anh thao túng đi về hướng nào, khi nào kết thúc, tuy bề ngoài cho thấy tất cả đều tự cô an bài, tự cô đạo diễn.

Ánh sáng từ khe rèm cửa làm căn phòng sáng dần, đồng hồ báo thức đầu giường đã tới giờ phải dậy. Trước khi tiếng chuông báo thức reo, Phổ Hoa dậy kéo rèm, đứng trong ánh mặt trời hít thật sâu, đón mộtngày mới.

Vào nhà vệ sinh chải đầu, nhìn mí mắt sưng mọngtrong gương, cô vừa muốn cười vừa có cảm giác không khóc nổi. Trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi thiếu ngủ, côlấy đá đắp lên mí mắt rất lâu mà cũng không hết sưng. Thực ra giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng là đang lừa mình dối người, mấy người đồng nghiệp như Lưu Yến ngoài mặt không hỏi, nhưng đều ngầm nhận ra cô không hề vui vẻ.

Bật ti vi chuyển sang kênh tin tức buổi sáng, Phổ Hoa không nhớ nổi một ngày có chuyện gì quan trọng, đi hai vòng trong phòng khách trống rỗng rồi trở lại nằm bò trên chăn trong phòng ngủ rộng lớn. Hải Anh từngnói, ăn năn hối hận là một loại bệnh mãn tính, chiếmgiữ trong cơ thể giống như tằm rút từng sợi, kén lột từng lớp, chầm chậm rời đi. Cô nằm nghĩ lại bữa sánghôm trước, vốn định nướng hai cái bánh bao, tìm không thấy dao cắt lát chỉ có thể tách thành từng mảnh, nhúng qua sữa bò ấm nuốt xuống bụng. Kiểuchướng bụng lành lạnh này bám trong dạ dày rất lâu, khiến cô không có tâm tư trang điểm nhẹ lên đôi mắtthâm quầng.

Đây là ngày thứ mấy sau khi Thi Vĩnh Đạo tái hôn? Cô nhìn chăm chăm lên lịch trên tường, cố gắng nhớ lại.

Hoặc cách ngày đặc biệt nào đó rất gần? Sinh nhật cô?Sinh nhật Thi Vĩnh Đạo? Đều không phải. Còn có vài ngày nữa là đến sinh nhật mẹ Thi Vĩnh Đạo. Câu anh nói trước khi đi, cô vẫn nhớ như mới đây.

Sáng sớm khi ra khỏi nhà, cô thấy một phong thư màu trắng rất to nhét trong thùng thư, Phổ Hoa lên tàu điện ngầm mới bóc, là tạp chí du lịch phát hành hai thángtrước, trong đó có bài báo kèm bức ảnh đặc biệt mờiVĩnh Bác. Vài phút là đọc xong, nội dung là bài giới thiệu du lịch rất bình thường, nhưng vì tấm ảnh rất đẹp, khiến cô có hứng thú xem, đặc biệt là bức ảnhgiữa trang, chiếm trọn khổ giấy, phía trên là đại dương xanh thẳm không thấy bến bờ, chỗ nước cạn, bầu trời, đường chân trời, trắng nhạt tới xanh lam, sạch sẽ đếntrong vắt, khiến cô cũng động lòng muốn rời khỏi đây một thời gian.

Trong thư rơi ra một tập tờ rơi quảng cáo thắng cảnh du lịch mỏng, cung cấp thông tin chỗ nghỉ, chút độnglòng đó dần dần lắng xuống khi nhìn dãy số trong cột báo giá.

Việc đầu tiên khi cô tới nhà xuất bản là viết mail cho Vĩnh Bác. Một bài anh ấy cần cô vẫn chưa dịch xong thì bài viết mới lại đến, vừa khéo cũng liên quan tới du lịch, trong file đính kèm có vài bức ảnh mới chụp, rấtgiống bờ biển trên tạp chí.

Nhấn phím trả lời, cô bắt đầu viết thư cho Vĩnh Bác.

Nhiếp ảnh gia: Dạo này anh thế nào?

Sáng sớm nhận được tạp chí của anh, em xem rồi, ảnhrất đẹp, bức ảnh bãi biển đó khiến người ta muốn hướng về nó, đặc biệt là màu xanh ấy.

Lần sau đừng kẹp cả tờ rơi giới thiệu du lịch cho em, anh biết em không thể đi mà, không bằng gửi nhiều ảnh nhé. Chụp bầu trời, bãi biển, vỏ sò, dấu chân, gióbiển. Lời văn trong tạp chí vẫn cần trau chuốt hơn, anh đổi tòa soạn rồi à? Người biên tập này có vẻ lạ.

Bài viết về triển lãm ảnh vẫn còn một ít chưa dịch xong, có vài thứ em không chắc lắm, liên quan đếnlĩnh vực trường phái và chủ đề, tốt nhất có thể gửicho em ít tài liệu, em sẽ cố gắng làm xong nhanh nhất cho anh.

Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh. Em vẫn khỏe.

Chúc anh mọi điều tốt đẹp!

Phổ Hoa

Di chuột định gửi đi, cô chần chừ một lát, đổi “Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh. Em vẫn khỏe” thành “Ở nhà vẫn ổn”rồi kiểm tra lại một lần nữa mới gửi đi.

Lưu một bức ảnh Vĩnh Bác gửi đến vào đống ảnh làm desktop background, Phổ Hoa đóng Outlook, cầm bản thảo trên bàn vẫn chưa biên tập xong tiếp tục làm việc.

Công việc biên tập ở tòa soạn đơn điệu chẳng bao giờ thay đổi, tuy có thể nhận được các bài viết khác nhaunhưng làm lâu một việc cũng không còn cảm giác mới mẻ nữa, đa phần thời gian giống như mò kim đáy biểntrong đống bản thảo gửi đến một cách vô vị.

Bản thảo hay thường rất ít, bản thảo cô yêu thích còn ít hơn.

Buổi trưa Lưu Yến đề nghị ra ngoài gọi cơm cải thiệnbữa ăn, Phổ Hoa vùi đầu làm cho kịp tiến độ, nhờ đồng nghiệp mang giúp hai cái bánh bao từ nhà ăn về ăn cho qua bữa.

Buổi chiều, thuận lợi đưa bản thảo cho người hiệu đính, cô tranh thủ xả hơi, xuống cửa hàng tầng dưới mua cốc trà sữa nóng, lại ra máy rút tiền tự động của ngân hàng kiểm tra tài khoản, dùng tiền trong hai thẻgom đủ một tháng tiền nhà trả góp.

Đứng bên quầy lấy số chờ chuyển tiền, Phổ Hoa thuậntay cầm mấy tờ giấy quảng cáo về vốn trên giá. Cô không giỏi xử lý vấn đề tiền bạc lắm, mỗi lần ngườikhác đề nghị mua vài thứ đầu tư bảo đảm giá trị tiền gửi gì gì đó, cuối cùng cô đều cắn cắn răng rồi lại không làm nữa. Tiền trong tài khoản chính là mấy thử đó, ngoài chi phí trong gia đình còn phải gửi cho bố, đọc xong tờ quảng cáo về vài loại quỹ đầu tư mạo hiểm, nhìn hàng số xanh đỏ liên tục thay đổi trên mànhình điện tử, Phổ Hoa vo tờ quảng cáo ném vào trongthùng rác.

Lúc về, cô gặp Lưu Yến trong thang máy, chị ấy đangxách mấy túi đồ mua trong siêu thị dưới tầng hầm, Phổ Hoa ấn phím mở cửa, tiện tay nhận một túi đồ từ chị ấy.

“Làm gì mà chị mua nhiều thế?”.

“Giảm giá mà!”. Lưu Yến cúi đầu kiểm tra đồ trongtúi, “Em không đi mua một ít? Rẻ lắm đấy!”.

“Dạ thôi ạ, gần nhà em cũng có”.

Thang máy lên từng tầng, Lưu Yến lấy thân phậnngười từng trải nhắc Phổ Hoa vài câu: “Bọn em vẫn làvợ chồng trẻ, không biết tiết kiệm, ngày tháng sau này sẽ hiểu, tiết kiệm được chút nào hay chút đó!”. Sau đó rút ra tờ hóa đơn mua hàng trong túi, gấp cẩn thận cho vào trong ví tiền.

Phổ Hoa không chú ý lắng nghe lời Lưu Yến, cô nhìn lên gương mặt mình trong gương thang máy, phát hiện đã trang điểm nhẹ nhưng đôi mắt sưng vẫn rất rõ, năm tháng sẽ để lại dấu vết, cô cũng không ngoại lệ. Vén lọn tóc ra sau tai, cô theo Lưu Yến rời khỏi thang máy.

Buổi chiều không quá bận, Phổ Hoa cầm tờ báo sángsớm, uống ngụm trà sữa từ từ đọc phụ bản. Sắp tới giờ tan làm, cô có điện thoại nội bộ gọi tới phòng tổng biêntập.

Đẩy cửa bước vào, đúng lúc một biên tập tổ khác quay người đi qua, sắc mặt đối phương tối lại, liếc Phổ Hoa một cái rồi cúi đầu đi ra.

Chuyện tương tự như vậy Phổ Hoa cũng từng trải qua, không ngoài chuyện bản thảo xảy ra vấn đề. Cô quan sát tổng biên tập đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làmviệc, không thấy vẻ khác thường. Ngược lại, bóng dáng người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trước bàn làm việc có chút đặc biệt.

Mái tóc đen thẳng dài tới tận thắt lưng, váy dài chạm đất quét qua cây trúc xanh thường hay bị quên tưới nước cạnh bàn, lộ ra đôi giày vải thêu đường vân phẳng đặc sắc mà người thành phố hiếm khi nhìn thấy.

“Tổng biên tập!”. Phổ Hoa đứng ở cửa gọi một tiếng.

“Tiểu Diệp!”. Tổng biên tập đứng lên, người phụ nữtrẻ tuổi ngồi trước bàn làm việc cũng đứng lên theo,quay người về phía Phổ Hoa. “Nào, tới đây ngồi!”.

Phổ Hoa không để ý tổng biên tập nói gì, cô hoàn toànbị thu hút bởi gương mặt trước mắt mình. Người phụnữ này nhiều tuổi hơn một chút so với cô tưởng tượng,gương mặt trắng nõn có sự thần bí không thể nhìnthấu, giấu sau mái tóc đen, lông mày rất nhạt màu, bàn tay giơ ra cũng hơi lạnh, nhưng một câu chào hỏi rất đơn giản từ miệng cô ấy phát ra lại khiến người ta đặc biệt dễ chịu.

“Chào cô, tôi là Lâm Quả Quả”. Cô ấy cười rồi nói: “Rất vui được biết cô”.

“Chào cô”, Phổ Hoa nhìn tổng biên tập, nắm tay cô ấy, nói tên mình một cách thân thiện, “Tôi là... Tôi là...Diệp Phổ Hoa...”.

Buổi tối trên đường về nhà tắc đường rất kinh khủng, Phổ Hoa cúp máy cuộc điện thoại Quyên Quyên gọitới. Quyên Quyên đợi lâu đến mức hết cả kiên nhẫn, mua tạm đồ ăn ở ngoài, nói mang một ít qua cho Phổ Hoa. Gần đây Phổ Hoa thường hẹn Quyên Quyên đến ở cùng, một là bớt cô đơn, hai là không muốn bản thân nghĩ tới những việc liên quan tới Vĩnh Đạo.

Cô mua thêm vài thứ đồ gia dụng cần thiết trong siêuthị cạnh nhà, dầu gội đầu đổi sang nhãn hiệu khác rẻhơn, cô còn đặc biệt mua tuýp kem đánh răng khuyến mại mua một tặng một. về nhà không cần làm cơm, bậtghi âm điện thoại nghe lời nhắn để lại trước đã.

Ngoài một loạt những lời càm ràm của mẹ, còn có khuyến mãi bảo hiểm.

Phổ Hoa mở ti vi, điều chỉnh âm lượng lớn hết cỡ, để căn phòng cảm giác có người đang hết sức chuyên chú ngồi trước ti vi, cô mới ôm máy tính vào phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường kiểm tra mail.

Vĩnh Bác quả nhiên đã hồi âm, khi anh ấy bận, mườingày đến nửa tháng thần long thấy đầu không thấy đuôi - khi không bận, lại có thể hai tư tiếng trên mạng.

Đại biên tập:

Tư liệu ở file đính kèm!

Ảnh không có trong tay, lần sau gửi hết cho em. Có điều bãi biển, vỏ sò, gió biển chắc không thể chụp được rồi, hôm kia lại bay về đại lục, lần này là đầm lầy, mấy chục mét vuông đều là đầm lầy, còn có vịt hoang, không biết em có hứng thú không, ha ha.

Đúng là đã đổi biên tập rồi, đang trong thời gian hợp tác thử, không được thì tính sau.

Tối qua gọi điện cho Vĩnh Đạo, nói em làm thêm, gần đây bận lắm à?!

Đợi bản thảo của em.

PS: Tuần sau sau nữa là sinh nhật mẹ, trở về Bắc Kinh gặp nhau rồi nói chuyện.

PPS: Cảm ơn em.

Đặt máy tính xuống, Phổ Hoa nằm ngửa lên giường, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, tháo ra cầm trong tay. Từ khi nghe lời bố, cô vẫn đeo nhẫn cưới, chỉ khi đi tắm, trước lúc ngủ mới tháo ra. Nhưng rốt cuộc lừa người mà không lừa được bản thân, không thể trở về cuộc hôn nhân gian nan phiêu bạt đó, có đeo nhẫn mà nhớ nhung cũng chỉ thất vọng.

Sợ Quyên Quyên nhìn thấy, cô đặt nhẫn cưới vào trong ngăn tủ đầu giường, Phổ Hoa nhất thời không nghĩ ra nên trả lời Vĩnh Bác như thế nào liền tắt mail anh ấy gửi tới, hờ hững nghe giọng nói trong trẻo của người dẫn chương trình trong ti vi ở phòng khách.

Bữa tối là món bánh kẹp thịt Quyên Quyên mang đến, rất tiện, không cần rửa bát, thịt và rau đều có, Phổ Hoa ăn được một nửa, Quyên Quyên đã ăn hai cái. Gội đầu xong, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem đĩa, bật bộ phim Friends đã xem bao lần, mỗi lần xem lại Quyên Quyên vẫn có thể hào hứng được.

Ôm túi đồ ăn vặt, Quyên Quyên chỉ Joey trên màn hình, hỏi cô: “Cậu thích ai nhất?”.

Phổ Hoa nghĩ một lát mới nói ra đáp áp mấy năm nay chưa hề thay đổi.

“Monica”.

“Vì sao?”. Quyên Quyên đặt túi bỏng ngô xuống, lấy tư thế tranh luận theo thói quen, “Cậu lần nào cũng chọn cô ấy, cô ấy tốt chỗ nào chứ?”.

Bọn cô thảo luận vô số lần vấn đề nhỏ này, còn thêm cả Hải Anh, những người họ thích đều khác nhau, Hải Anh thích Joey, Quyên Quyên thích Chandler, duy nhất Phổ Hoa thích nhân vật Monica nhìn có vẻ bình thường nhất.

“Vì...”. Phổ Hoa nhai kỹ cọng trà, suy nghĩ một hồi, tìm không ra đáp án tốt hơn để thuyết phục Quyên Quyên, “Có thể vì... cô ấy có Chandler!”.

“Vậy Rachel còn có Ross này! Phoebe còn có Mike này!”. Quyên Quyên không nén được bắt đầu tranh luận, cười khúc khích một tiếng rồi nhai bỏng ngô tách tách.

Tranh luận như vậy chưa bao giờ có kết quả, Phổ Hoa lần nào cũng chủ động rút lui, mặc kệ Quyên Quyên nói lý của cô ấy, bản thân vẫn ủng hộ Monica như trước đây. Thích một người không nhất định phải cần lý do, Phổ Hoa thuyết phục bản thân mình như vậy.

Buổi tối cô nhường phòng ngủ cho Quyên Quyên, trải chăn ga gối đệm ở phòng khách, Phổ Hoa tiếp tục ngồi bên bàn uống nước dịch tài liệu cho Vĩnh Bác.

Cửa phòng ngủ vẫn hắt ra tia sáng, Quyên Quyên có thể đang đọc sách, cũng có thể đã ngủ rồi. Phổ Hoa đeo tai nghe bật bừa một bài hát. Nhớ đến mấy câu mỉa mai của Quyên Quyên vừa nói, cô tìm thấy web xem video, tìm một tập Friends mở ra xem.

Quả thực, Monica từng béo, từng thất nghiệp, bị bỏ rơi, bị lừa gạt, nhưng Phổ Hoa chưa từng dối lòng mà phủ nhận sự yêu thích chân thành tự đáy lòng đối với cô ấy. Cô nói với người khác mình thích Monica vì cô ấy có Chandler, nhưng cho dù không có Chandler, cô vẫn sẽ không thay đổi tâm ý ban đầu của mình.

Kết thúc của Friends có hậu, cho dù thế nào, Phoebe đã có gia đình của riêng mình, Rose và Rachel có Emma, quan trọng hơn là Monica và Chandler sau khi trải qua cuộc sống hôn nhân cũng trở thành bố mẹ.Xem cảnh mọi người vây quanh xe đẩy trẻ sơ sinh trong tập cuối, Phổ Hoa vô thức xoa bụng, tưởng tượng cảm giác lồi lên ở chỗ đó, thai song sinh? Con trai? Hay con gái?

Trong cuộc sống không có nếu như, cô vĩnh viễn không thể biết đáp án...

Quay đầu bỏ tai nghe xuống, Phổ Hoa bước ra ban công mở một cánh cửa. Không khí bên ngoài mát mẻ, ngấm vào toàn thân cô, tay cô vẫn ôm bụng, lại ngỡ ngàng buông ra.

Nếu có thể, cô sẽ chọn đừng bắt đầu một cách vội vàng như thế, nếu có thể, cô cũng sẽ chọn đừng kết thúc một cách qua loa như vậy, nhưng nếu có nếu như, điều cô muốn nhất là học cách quý trọng và kiềm chế, không tranh cãi một cách không cần thiết, dây dưa một cách ngoan cố, cũng không có sự mất mát... cuối cùng...

*************

Sáng sớm đi qua phòng họp, Phổ Hoa phát hiện Lâm Quả Quả một mình ngồi bên bàn viết gì đó, bên cạnh là cốc cà phê không đậy nắp. Cô đẩy cửa tiến vào chào hỏi, Lâm Quả Quả “Hi” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.

Từ sau khi bọn họ trở thành người cộng tác chuyên mục đặc biệt, đã ba buổi sáng liên tiếp Phổ Hoa gặp Lâm Quả Quả trong phòng họp. Cô ngồi đối diện Lâm Quả Quả nhìn cô ấy làm việc, rất khó đoán được cô ấy đang viết hoặc nghĩ gì. Phổ Hoa hiếm khi tò mò về tác giả, nhưng Lâm Quả Quả thuộc loại khác, tất cả mọi thứ của cô ấy đều giống như một câu đố. Cô ấy hàng sáng đều đến tòa soạn, mặc váy dài, khoác túi to. Cô ấy không giống kiểu múa bút thành văn như những người khác, phần lớn thời gian đều đọc sách hoặc ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong ba ngày ngắn ngủi, cô ấy chỉ viết có hai bài mở đầu không đủ nghìn chữ, bản thảo Phổ Hoa còn chưa kịp xem đã bị cô ấy vò ném vào thùng rác.

Lâm Quả Quả viết xong một đoạn liền đặt bút xuống, dựa người lên thành ghế, bưng cốc cà phê nhìn về phía Phổ Hoa.

“Bài viết tiến triển thuận lợi không?”.

“Cũng không hẳn... viết rồi lại viết, có lẽ không tìm ra cảm xúc rồi...”. Lâm Quả Quả dụi dụi khóe mắt, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

“Tuần đầu tiên viết được những gì rồi?”.

“Ờ”.

“Vậy... cô cần giúp gì không?”. Phổ Hoa cầm mấy tập san tâm lý học trên bàn, đều là những bài viết mang tính học thuật rất cao, không giống với những thứ cô tiếp xúc hàng ngày.

“Cô cảm thấy hôn nhân của cô hạnh phúc được bao nhiêu?”. Lâm Quả Quả uống ngụm cà phê, trầm mặc một lúc, đột nhiên đưa ra một câu hỏi.

Phổ Hoa sững lại, vô thức dùng tạp chí che đi chiếc nhẫn trên tay, không nghĩ ra câu trả lời.

Lâm Quả Quả mở sổ tay viết gì đó, rồi rút ra một tờ giấy đưa cho Phổ Hoa.

“Đây là tài liệu để lựa chọn đề tài, cô xem xem”.

Trên giấy là một bài báo, liệt kê vài thí nghiệm và con số đối chiếu khiến người ta không hiểu nổi, chỉ có một hàng bình luận rất ngắn bằng tiếng Anh, đại khái nói rằng tỷ lệ ly hôn không ngừng tăng trong vòng năm mươi năm, mười năm gần đây tăng lên gần 25%.

“Cái này... và chuyên mục liên quan gì đến nhau?”.Phổ Hoa không hiểu.

Lâm Quả Quả lại cúi đầu sửa bản thảo, giải thích: “Điều tôi cần viết chính là từ bài báo này”.

“Vấn đề tỷ lệ ly hôn?”.

“Không, là giá trị hạnh phúc của hôn nhân!”. Lâm Quả Quả vẽ một vòng tròn trên giấy, chia thành vài phần đưa cho Phổ Hoa xem, “Cô không cảm thấy nghiên cứu vòng tròn này rất thú vị ư? Cô là phần nào trong đó, hôn nhân của cô rốt cuộc hạnh phúc được bao nhiêu, nếu có thể đơn vị hóa nó, là năm mươi chín phần hay sáu mươi phần, bao nhiêu phần là mức thấp nhất của hôn nhân, ít ra tôi cảm thấy... đây là đề toán rất thú vị!”.

“Mức thấp nhất?”.

“Đúng, tôi muốn chuyển đổi ra giá trị hạnh phúc này, đồng thời tìm cách chứng thực, giá trị thấp nhất dẫn đến ly hôn rốt cuộc là bao nhiêu, mức thấp nhất con người có thể chịu đựng là bao nhiêu?”.

Lâm Quả Quả lại cầm vài bản tài liệu đưa Phổ Hoa. Buổi sáng, cô ấy tiếp tục viết bài tại phòng họp nhỏ, Phổ Hoa bận rộn hoàn thành vài bài viết, không có thời gian để nói chuyện sâu hơn với cô ấy. Nhưng vấn đề liên quan đến con số kia lại quấy nhiễu tâm trạng làm việc của Phổ Hoa, cả ngày cô phân tâm, nghĩ tới vấn đề nghe có vẻ vô tình của Lâm Quả Quả. Lâm Quả Quả là người phụ nữ say mê tâm lý học, có năng lực nhìn rõ nội tâm mà Phổ Hoa lần đầu tiên tiếp xúc, có lúc thậm chí còn cảm thấy đồng ý hợp tác chuyên mục đặc biệt này là một sai lầm, bí mật ẩn giấu của cô sớm muộn cũng có ngày bị Lâm Quả Quả nhìn thấu.

Buổi tối khi làm cơm, cô nói chuyện này với Quyên Quyên, Quyên Quyên nói với Phổ Hoa “Cậu đừng có quá nhạy cảm như vậy, bây giờ cậu độc thân, giá trị hạnh phúc căn bản bằng không, không có gì đáng nghiên cứu cả!”.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Quyên Quyên kéo Phổ Hoa ngồi dậy với dáng vẻ nghiêm trọng, lấy một tờ văn bản trong túi đưa cho cô. Đó là một bảng biểu được in cẩn thận, chữ thể Tống cỡ lớn, liệt kê tên và thông tin cá nhân.

“Đây là cái gì?”. Phổ Hoa lật lật, có mười trang.

“Tự xem đi!”. Phổ Hoa chỉ chữ trên trang đầu, “Người này, nam, chưa kết hôn, ba mươi tuổi, kỹ sư phần mềm, có nhà có xe. Còn người này, nam, ly hôn không có con cái, ba mươi lăm tuổi, có hai căn hộ ba phòng ngủ, quản lý nhân sự công ty...”.

“Là sao?”.

“Không sao cả, đi xem mặt!”.

Phổ Hoa nhìn xuống phía dưới danh sách, tâm trạng trở nên tồi tệ, cô đặt tập giấy xuống rồi ra phòng khách, không để ý đến Quyên Quyên nữa.

Quyên Quyên đuổi theo, nhét tập giấy vào tay cô.

“Cậu xem cho mình! Đàn ông hai chân trên đời này đầy ra, lại chẳng phải chỉ có anh ta... nói chung cho dù thế nào, cậu cũng xem kỹ những thông tin này, chọn ra người nào thấy được thì sắp xếp thời gian gặp mặt”.

“Mình không gặp!”. Phổ Hoa vứt tập danh sách đi, chạy ra ghế sofa ôm gối tựa.

Quyên Quyên nhặt tập giấy đặt lên trên bàn, ngồi xếp bằng cạnh Phổ Hoa, giống như quyết tâm tiếp tục huyết chiến với cô, trầm giọng lên tiếng: “Diệp Phổ Hoa! Cậu tiến bộ hơn chút cho mình! sống hiện thực chút đi! Cậu mới hai mươi bảy tuổi, không thể chỉ tiếp tục một mình nửa đời sau được. Hiện tại không phải là quá khứ, các cậu chẳng phải cãi nhau rồi anh ta đi học, chia tay một thời gian đơn giản như thế! Các cậu đã ly hôn hai năm, anh ta cũng đã kết hôn với người khác, hai người không có khả năng nữa, giống như Thi Vĩnh Đạo đã chết rồi ấy! Cậu nhất định phải tiến lên, sống cuộc sống của bản thân mình, cứ hoài niệm quá khứ hoặc ngưng trệ trong tình trạng hiện nay thì chẳng có ích gì, chỉ có thể làm hại chính bản thân cậu!”.

“Đừng nói nữa! Mình không muốn nghe!”.

“Mình cứ nói! Không thích nghe cũng phải nghe!”.

Quyên Quyên giật gối tựa, nhét bản kê vào tay cô, “Tác giả đó đầu tiên nên nghiên cứu cậu trước, xem xem có phải tâm lý cậu có vấn đề không! Hội chứng ly hôn! Bây giờ còn có mấy người sống như cậu, phụ nữ ly hôn đầy đường, chẳng phải ai cũng sống tốt sao, dáng cậu không tệ, có học vấn, có công việc ổn định, còn có nhà, không dính líu con cái, vì sao còn sống trong quá khứ. Cậu phải nghĩ cho tương lai của bản thân nhiều hơn, nghĩ cho bố cậu, dễ nghe hay khó nghe mình cũng đã nói rồi, cậu cứ mãi như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó bố cậu sẽ không phát hiện ra chân tướng. Đã như vậy, không bằng sớm kể cho bố cậu sự thật, sau đó bắt đầu lại, nói không chừng có thể tìm được người còn thích hợp hơn. Nghĩ ngợi lung tung như vậy hàng ngày, Thi Vĩnh Đạo có thể biết không? Biết rồi thì có tác dụng gì?!”.

“Mình không...”. Phổ Hoa miễn cưỡng tranh cãi, nhưng lời nói lại không có sức mạnh.

“Cậu không, vậy cậu nên cầm mấy thứ đồ trong kho chứa đồ vứt, đốt, đập đi, chứ không phải thu dọn đánh thứ tự từng quyển sách của anh ta, hay cho tất cả đĩa DVD của anh ta vào vỏ bọc, còn giữ lấy mấy thử vứt đi làm kỷ niệm! Mấy thứ đó đều vô nghĩa, biết không? Anh ta kết hôn rồi, bây giờ cậu có để ý đến anh ta đi nữa, anh ta cũng sẽ không về bên cậu nữa đâu!”.

“Mình không có!”. Phổ Hoa cắn chặt môi, mấy tờ giấy trên tay bị vò kêu sột soạt.

“Phổ Hoa...”. Quyên Quyên thở dài, “Mình cảm thấy cậu như vậy rất mệt mỏi, rất đáng buồn, thật đấy, biết cậu bây giờ gọi là gì không?”.

Phổ Hoa bướng bỉnh không lên tiếng.

Quyên Quyên dường như cố nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Hèn nhát! Mười năm trước chính là như vậy, cậu chưa bao giờ thừa nhận một thực tế đơn giản nhất, Thi Vĩnh Đạo như phát điên muốn ở bên cậu, cậu lại khăng khăng giành lấy mấy thứ xa rời thực tế, ví dụ như tình bạn thắm thiết của Kỷ An Vĩnh. Kết quả ư? Cậu đạt được rồi ư? Trốn tránh Thi Vĩnh Đạo có tác dụng không? Quay một vòng chẳng phải cậu vẫn ở bên anh ta đấy ư? Lãng phí vài năm trước có ý nghĩa không? Nếu sớm nhận ra hiện thực, cậu sẽ không để bản thân đi con đường không đáng đến vậy, chịu bao cay đắng đến thế, các cậu cũng không đến nỗi...”.

“Quyên Quyên! Đừng nói nữa!”. Phổ Hoa bịt tai nhảy xuống đất, giẫm lên tập danh sách, rồi lại chán nản ngồi xuống, vùi mặt lên đầu gối.

Quyên Quyên đứng trước mặt cô, vỗ vỗ đầu cô.

“Bây giờ anh ta thế nào đã không còn quan trọng nữa, tương lai cậu còn có năm mươi năm, sáu mươi năm phải sống, ai cũng đều không thể sống cả đời với ký ức. Cho dù cậu muốn hay không, thì cũng phải chấp nhận hiện thực này, biết không? Anh ta đã thay đổi, cậu cũng thay đổi rồi! Tình cảm là thứ yếu đuối như vậy, sẽ luôn thay đổi, ai không có ai cũng vẫn sống như cũ, thứ biến chất thì vứt nó đi rồi tìm thử khác mới mẻ! Chẳng phải cậu thích Monica ư? Không có Richard, cô ấy mới gặp được Chandler, cuối cùng vô cùng hạnh phúc. Cậu cũng sẽ gặp được, có thể là một người còn tốt hơn cả Thi Vĩnh Đạo, thật đấy!”.

Phổ Hoa vùi mặt trên đầu gối nghe những lời này, hy vọng tìm được điều gì đó để phản bác lại Quyên Quyên, nhưng cuối cùng đến một câu cô cũng không nói nổi.

Danh sách xem mặt bị giẫm bẩn, ngày hôm sau, một bản mới được đặt cùng một suất ăn sáng trên bàn, Quyên Quyên đã đi làm, Phổ Hoa nằm trên ghế sofa, nhấc lên xem, xem từ đầu đến cuối một lượt.

Quyên Quyên càng chắc chắn, thì cô càng hoài nghi.Mười bốn năm cùng với Thi Vĩnh Đạo trở thành một mối nối đứt gãy, cô không dám đánh giá trước đó có hạnh phúc hay không, càng không dám nghĩ sau này sẽ ra sao. Cô chưa bao giờ đặt cược cuộc đời mình vào một người nào đó, đối với những cái tên xa lạ này, cô không nén được cảm giác ghét bỏ, tức giận, nhưng phần nhiều là giận chính bản thân mình.

Nhưng cho dù thế nào, chuyện xem mặt vẫn cần phải quyết định, Quyên Quyên là người thuộc phái hành động, buổi trưa đã gửi cách thức liên lạc với người thứ nhất vào di động của Phổ Hoa.

Số liệu của Lâm Quả Quả vẫn chưa phân tích xong, tất cả các nữ biên tập đã kết hôn trong văn phòng nhận được một bảng điều tra. Phổ Hoa tích vào các câu hỏi của mình một cách bất an, trốn tránh ánh mắt tò mò của Lưu Yến.

Lâm Quả Quả lại làm việc hai ngày trong phòng họp, hàng tối Quyên Quyên đều gọi điện đến để củng cố quyết tâm của Phổ Hoa. Dịch xong phần tài liệu cuối cùng trong mail Vĩnh Bác gửi, Phổ Hoa bỏ tai nghe ra, bật loa ngoài, ngồi ngơ ngẩn trên nền nhà. Bài hát cuối phim Kimagure Orange Road vang lên trong căn phòng. Cô không hiểu tiếng Nhật, chỉ đơn giản thích sự hài hòa của âm thanh trong bài hát, giống như không nhớ rõ tên nhân vật nhưng lại không quên được mối tình tay ba phức tạp, giày vò nhau trong phim.

Quyên Quyên nói đúng, cô cũng rơi vào hoàn cảnh bối rối như vậy, cực kỳ hèn nhát, không dám tiếp nhận, không dám từ bỏ, không dám giành lấy, không dám từ chối cũng không dám thừa nhận.

Buối tối đề nghị ly hôn ấy, cô cũng ngồi trong căn nhà này, Vĩnh Đạo đứng ngoài ban công hóng gió, châm điếu thuốc quay người sang hỏi cô: “Có phải em vẫn luôn thích cậu ta?”.

Cô không thừa nhận, muốn phủ nhận nhưng anh không nghe thấy cô phủ nhận, tưởng rằng cô đã thừa nhận.

Sau khi trời sáng, anh rời đi, tàn thuốc còn vương trên mảnh giấy có viết: Ly hôn đi, anh đồng ý.

Từ giây phút ấy cô đã hối hận, nhưng chưa từng nói với anh rằng câu nói đó ban đầu chỉ là sự kích động nhất thời.

Cô chưa từng vì bản thân mà giải thích, mặc kệ anh càng lúc càng hiểu lầm, cho tới khi bọn họ lần lượt từng người ký tên trên tờ đơn đó.

Quyên Quyên lên kế hoạch gặp mặt vào tối thứ sáu, Phổ Hoa không tranh cãi nữa, chăm chỉ sửa lại bản thảo trên tay.

Vài ngày sau nhận được kỳ đầu chuyên mục đặc biệt mà Lâm Quả Quả đã viết xong, cô đọc xong đứng trong phòng vệ sinh nữ, nhìn vào tấm kính bị vỡ một góc, xoa mặt mình. Chỉ số hạnh phúc của cô có lẽ không thấp như Quyên Quyên nói, nhưng quả thực không cao, vì cô không hề hạnh phúc.

Tìm thỏi son màu tươi nhất thoa lên môi, Phổ Hoa cười với người trong gương. Có lúc cho dù là nhớ lại cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào, dễ chấp nhận hơn hiện thực, vì vậy cô mới có thể sống yên ổn qua hai năm. Cười rồi lại cười, cô cúi đầu sửa lại cúc áo, sau đó ngẩng mặt nhìn trần nhà đã ngả màu vàng hồi lâu, để nỗi thương cảm đang tăng dần mau chóng tan đi, dùng mu bàn tay quệt lên vẻ đẹp tầm thường khiến người ta chán ghét trên môi.

Hai năm nay cô đợi được anh tái hôn, cũng đành tự mình mò mẫm bước tiếp, giống như Lâm Quả Quả viết, cách nâng cao chỉ số hạnh phúc đến từ hành động thực tế của bản thân, chứ đừng chờ đợi vô vọng vào lòng thương xót.

***********

Không cần nói cũng biết, lần đầu tiên xem mặt của Phổ Hoa không hề thành công.

Đối phương là công chức tầm tuổi trung niên, đến muộn hơn cô một chút. Anh ta gọi vào di động của Phổ Hoa, cô còn chưa kịp nghe máy đã cúp rồi. Từ cửa quán trà, một người đàn ông cầm túi công văn chầm chậm bước tới, bộ đồ gọn gàng, kiểu tóc, mắt kính chuẩn mực, tướng mạo rất dễ quên, trước khi vào chỗ ngồi còn quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lượt. Phổ Hoa ăn mặc rất bình thường, lại búi tóc, không trang điểm, giống một phụ nữ mới góa chồng, tạo cho đối phương ấn tượng ban đầu cũng không tốt lắm.

Ngồi vào chỗ liền hỏi đáp một cách cứng nhắc, hai bên trao đổi tên tuổi, công việc và gia đình của bản thân. Người này do Phổ Hoa chọn bừa trên mấy tờ giấy đó, không động não, vì cũng là người ly hôn sẽ khiến cô không quá tự ti.

Phổ Hoa trước nay luôn thận trọng khi gặp mặt người lạ, người đàn ông hỏi các vấn đề cá nhân, hầu

như cô trả lời rất kiệm lời, thời gian không nhiều, đối phương đã thể hiện rõ sự mất hứng, cũng chỉ gọi trà, thời gian còn lại hai người ngồi đối diện lặng lẽ uống hết bình trà hoa cúc, lật lật tờ tạp chí bên cạnh, cuối cùng chia nhau thanh toán.

Xem mặt chẳng qua là việc mặc cả cực kỳ đơn giản, người mua người bán đều lựa chọn, một đập kết hợp, một đập cắt đứt, đều rất dễ dàng. Trong quán trà ngoài đối tác bàn chuyện làm ăn, còn có vài đôi nam nữ không khác tình trạng của Phổ Hoa là bao nhiêu, những người yêu nhau ít khi hẹn hò cuối tuần ở nơi yên tĩnh vô vị như thế này. Sau khi anh công chức rời đi, Phổ Hoa vẫn ngồi đó, gọi đồ ăn chay, vừa nhìn cảnh đường phố vừa chậm rãi ăn. Ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên to béo, hói tận đỉnh đầu mang theo một cô gái trẻ dừng xe vào ăn, cũng có một cặp vợ chồng tóc mai đã điểm bạc nắm tay đi dạo nói chuyện trong cảnh chiều hôm. Rất nhanh, Phổ Hoa liền hoàn toàn quên mất gương mặt của anh công chức đó.

Thanh toán xong, một mình cô rời khỏi quán trà, không tìm được chỗ đi, tìm tất cả tên liên lạc trong di động, gọi cho Thái Hồng, cô ấy đang có hẹn, lại gọi cho Tiểu Quỷ, cô ấy tắt máy rồi. Nhìn con đường nhộn nhịp đông đúc, cô gửi tin nhắn cho Quyên Quyên. Rất nhanh có điện thoại gọi tới. Ngữ khí đầu bên kia điện thoại của Quyên Quyên rất tiếc nuối.

“Đi tong rồi hả?”.

“Ừ...”. Phổ Hoa men theo con đường đi về phía trước, không mục đích, chìm nghỉm trong dòng người cuối tuần, “Sao cậu biết?”.

“Mình đương nhiên biết! Sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi! Muốn mình qua không?”.

“Không cần, cậu làm việc của cậu đi, mình đi dạo một chút”.

“Vậy được, ngày mai sẽ đưa cách liên lạc người tiếp theo cho cậu”.

“ừ...”. Phổ Hoa cười gượng cúp máy, dừng trên làn đường dành cho người đi bộ chờ tín hiệu đèn qua đường chuyển sang màu xanh, vô thức đếm những chiếc xe trên đường.

Từ giữa hè tới đầu thu, cũng chỉ trong thời gian vài tuần ngắn ngủi, các mùa luân phiên nhau năm này qua năm khác, năm nay cô cảm thấy cái lạnh đến vô cùng sớm và nhanh, thanh niên mặc áo cộc tay vẫn đầy ra đấy còn cô đã mặc thêm áo khoác mỏng, gió vẫn dễ dàng luồn qua cổ, khiến toàn thân cô lạnh lẽo.

Vài giây ngắn ngủi đợi qua đường, bóng dáng mờ nhạt của anh công chức xẹt qua đầu cô, giống như một người đi đường bình thường, không chút cảm giác, cô rất khó tưởng tượng hình ảnh mình sẽ sống cùng một người như vậy tới cuối đời. Nếu cùng một người xa lạ từ từ sống qua ngày, tất nhiên cũng có thể sống ổn thỏa yên bình, nhưng cũng sẽ cảm thấy xót xa, đau đớn, như thể sống lãng phí một đời.

Trong vườn hoa trung tâm con phố đều là những người già đang khiêu vũ, ca hát, và những cặp vợ chồng trung tuổi dẫn con cái ra chơi. Đi qua cửa hàng bánh ga tô, qua lớp kính cô thấy thự bánh đang làm đào mừng thọ, Phổ Hoa dừng lại bên cửa sổ nhìn vào lại nghĩ tới bố. Chuyện xem mặt, bố tất nhiên không biết, cô cũng không dám để bố biết, chỉ mượn cớ công việc bận, nói Vĩnh Đạo đi công tác. Nhưng suy cho cùng không thể nói dối mãi được, sẽ có một ngày lời nói dối bị phát hiện, cả thế giới sẽ biết chân tướng sự việc, ngày đó rốt cuộc là khi nào, Phổ Hoa cũng đã hỏi bản thân rất nhiều lần. Quyên Quyên từng nói nên kể cho bố cô, vài lần gọi điện về cô lại không thể lên tiếng.

Vừa bị hỏi lý do ly hôn, cô buột miệng gọi Vĩnh Đạo là “chồng tôi”, khi ấy đối phương sa sầm nét mặt không nói chuyện nữa, nhanh chóng thanh toán rời đi.

“Chồng tôi”? Cách gọi buồn cười biết bao, nhớ lại Phổ Hoa cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Khi họ còn bên nhau, cô chưa bao giờ giới thiệu anh theo kiểu: “Đây là người yêu mình”, “Anh ấy là chồng tôi”, nhưng anh lại nhiệt tình tuyên bố: “Đây là người yêu tôi”, “Cô ấy là bà xã tôi”, những cách gọi thông thường ấy bây giờ lại thuộc về người khác, cô mới ý thức được ngày tháng có thể buột miệng nói ra đó quý giá biết bao.

Phổ Hoa đi mệt liền ngồi lên băng ghế ở bến xe bus gọi cho bố, muốn nghe giọng ông.

“Bố chơi cờ xong rồi à? Buổi tối bố ăn gì?”.

“Bố ăn tạm rồi. Cuối tuần có về cùng Vĩnh Đạo không? Ngày mai bố đi chợ sáng mua thức ăn”.

“Tuần này... bọn con hơi bận...”.

“ờ, không sao, bố tiện thì hỏi thôi... bọn con bận... cô con mang biếu hoa quả và đặc sản, rảnh thì đến lấy một ít về mà ăn, nhân tiện mang sang cho bố mẹ Vĩnh Đạo!”.

“Vâng, con sẽ bảo với anh ấy”.

Sau đó bố dặn dò rất nhiều điều như mọi khi, cô đều đồng ý như thật, ghi nhớ trong lòng.

Ngày về nhà lấy hoa quả, ra khỏi cửa bố còn dặn dò Phổ Hoa thường xuyên sang thăm nhà chồng.

Buổi chiều cuối tuần không có việc gì làm, Phổ Hoa ôm túi hoa quả, cuối cùng tìm được Đường Đường, Mạch Mạch, kèm thêm Quyên Quyên cùng tới nhà thưởng thức món mứt hoa quả cô làm.

Nồi đun nóng, đường đảo một chút liền chuyển màu đỏ, táo, chuối xếp thành quả núi nhỏ đặt trên thớt, ba người bạn ở ngoài đang bàn luận về bài viết chuyên mục đặc biệt của Lâm Quả Quả, Phổ Hoa nghe một cách phân tâm.

“Mình cảm thấy dưới ba mươi thì mình không thể chấp nhận”. Mạch Mạch nói.

“Cái gì gọi là ba mươi? Ba mươi của cậu có thể bằng tám mươi của người khác. Tiêu chuẩn mỗi người khác nhau!”. Quyên Quyên vẫn luôn thích tranh luận.

“Vậy thì một trăm điểm là rất yêu, không điểm là hoàn toàn không có tình cảm nhỉ!”. Đường Đường

nói.

“Không nhất định như vậy, mình cảm thấy không có tình cảm đạt mức điểm một trăm, nhưng lại có điểm âm, một bên không chi trả mà chỉ lĩnh nhận, bên kia không ngừng chi, cuối cùng bội chi một cách nghiêm trọng...”. Quyên Quyên lại nói.

“Cậu là ngân hàng đấy à...”. Phổ Hoa nghe xong cũng bật cười.

Đó quả thật là bài viết khiến người ta phải suy nghĩ, làm bài mở đầu của chuyên mục rất thích hợp, chỉ sau một lần duy nhất xem qua, tổng biên tập liền thông qua ngay, Phổ Hoa đang dở tay dịch. Đắn đo từng chữ về quan điểm của Lâm Quả Quả, cô muốn hiểu sâu hơn về quan niệm giá trị hạnh phúc đó, đáng tiếc Lâm Quả Quả đã biến mất khỏi tòa soạn, chỉ có thể thử liên hệ với cô ấy qua mạng internet. Chữ ký trên QQj£) của Lâm Quả Quả là “Mức thấp nhất của hạnh phúc”, một thời gian dài đều trong trạng thái không Online, có lúc đợi cả ngày mà icon của cô ấy cũng không sáng.

Phổ Hoa để trống phần khái niệm, muốn tiếp tục xử lý phần tiếp theo, nhưng vì phần thiếu đó nên rất khó để tiến hành tiếp.

Đối với tác giả tự do, biến mất cũng là chuyện bình thường, giống như Vĩnh Bác phiêu bạt khắp nơi có thể đột nhiên biến mất cũng có thể đột nhiên xuất hiện.

Mứt hoa quả vẫn chưa làm xong, di động của Phổ Hoa rung ù ù trên bàn, ba người phụ nữ đang nhàn rỗi buôn chuyện dừng lại, Đường Đường cầm di động vào bếp cho Phổ Hoa. Trong điện thoại truyền đến giọng của Vĩnh Bác, nghe kỹ, hình như còn có tiếng va đập của tàu hỏa khi đi qua gờ nối của đường sắt.

“Hai đửa đang làm gì đấy?”. Anh nói to.

Phổ Hoa vặn nhỏ lửa, đẩy Đường Đường ra ngoài rồi đóng cửa bếp lại, “Em đang... làm món mứt hoa quả...”.

“Vĩnh Đạo đâu? Bảo nó nghe máy, di động của nó sao tắt vậy!”.

“Anh ấy... có chút chuyện... anh đang ở đâu?”. Phổ Hoa hạ thấp giọng.

“Trên tàu, buổi tối đến nơi, muốn kêu hai đứa ra ngoài ăn cơm”.

“Anh ấy không ở nhà... ra ngoài rồi...”.

“Thế ư... vậy thôi đi... để lần sau đi, nói với Vĩnh Đạo gọi điện cho anh, anh cúp máy trước đây!”.

“Vâng...”.

Đặt điện thoại xuống, đường đã hơi cô lại, thấm vào hoa quả, ba người bọn Quyên Quyên đều nói không sánh, ngược lại rất sít răng, Phổ Hoa cùng bọn họ chơi bài Tarot nhưng tâm trí cô để đâu đâu, rồi chơi cờ tỷ phú, vốn đã nói cùng nhau ăn cơm tối, cuối cùng cô lại thay đổi ý kiến.

Khi tiễn mọi người ra về, Quyên Quyên lại quay lại, “Sao vậy? Vừa nãy là điện thoại của ai?”.

“Vĩnh Bác... Anh ấy trở về rồi...”. Phổ Hoa xoa ngón tay trống, không có nhẫn để xoay.

“Vì vậy?”.

“Tuần sau... sinh nhật mẹ Vĩnh Đạo”. Phổ Hoa thở dài, không biết nên làm thế nào.

“Sinh nhật mẹ anh ta liên quan gì đến cậu! Bà ấy lại chẳng phải mẹ chồng cậu nữa rồi! Để Thi Vĩnh Đạo đi cùng Cầu Nhân!”. Quyên Quyên lại trở nên gay gắt, khiến Phổ Hoa bối rối không trả lời được, “Cậu đừng nói với mình cậu muốn đi! Không được đi! Mặc kệ anh cả anh hai, sinh nhật mẹ hay bố anh ta, hết thảy cậu đều đừng đi, tuần sau cùng mình đi tập yoga, làm đẹp, hoặc chúng ta đến chỗ Hải Anh...”.

“Quyên...”. Phổ Hoa ngắt lời Quyên Quyên, “Mình nghĩ...”.

“Diệp Phổ Hoa! Nếu cậu dám đi, mình sẽ tuyệt giao với cậu! Những lời khuyên đó đều vô ích với cậu đúng không? Cậu ngốc à!”. Quyên Quyên tức giận giậm chân, kéo Phổ Hoa lên tầng.

“Mình không phải ý đó... Mình chỉ...”. Phổ Hoa muốn giải thích nhưng lại không thể nói rõ ràng.

Trở về phòng, Quyên Quyên cầm di động của Phổ Hoa, tìm tới tên Vĩnh Đạo đẩy tới trước mặt cô.

“Bây giờ gọi cho anh ta, nói với anh ta cậu không đi! Để anh ta sau này đừng có dây dưa với cậu nữa!”.

“Mình...”. Phổ Hoa chắp tay sau lưng không nhận điện thoại, Quyên Quyên thực sự muốn ấn phím gọi, cô bước lên giật lấy, nhưng vô tình chạm vào phím xanh, điện thoại liền gọi đi.

Màn hình lóe lên hàng chữ tên của Vĩnh Đạo, Quyên Quyên giật mình, lỡ tay làm rơi điện thoại xuống đất, Phổ Hoa định bấm vào phím tắt thì điện thoại đã kết nối, họ dường như cùng lúc nghe thấy bên kia có tiếng “A lô” của phụ nữ, sau đó im bặt, thay vào đó là một khoảng im lặng.

Sắc mặt Phổ Hoa trở nên trắng bệch, tay run rẩy, nhặt di động lên tự tay tháo pin, rồi rút sim ra khỏi máy, Quyên Quyên im lặng nhìn cô hoàn thành mọi thử, hai người đưa mắt nhìn nhau nhất thời cũng quên vừa nãy đang tranh giành cái gì.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Phổ Hoa không ngủ được, đứng trong phòng khách nắm di động đến nóng cả lên, lòng dạ rối bời đi từ đầu này tới đầu kia của căn phòng. Nhớ lại tiếng “A lô” lúc chiều tối, liên tục ám thị bản thân đó không phải Cầu Nhân, có lẽ hoàn toàn không phải là phụ nữ.

Tới nửa đêm, điện thoại bàn đột nhiên vang lên hai tiếng trong bóng tối, tiếng chuông xuyên thấu màn đêm tĩnh lặng, khiến Phổ Hoa sợ hãi đổ mồ hôi. Cô bước tới chạm vào ống nghe, đợi tiếng ghi âm chuyển sang chế độ nhận tự động, nặng nề hít hai hơi.

Trong điện thoại là sự im lặng hồi lâu, mơ hồ như có người đang thở ở đầu bên kia. Sau sự im lặng, băng ghi âm vang lên giọng nói của khàn khàn của Vĩnh Đạo.

“Anh trai anh về rồi, ngày mai anh ấy mời ăn cơm, anh tới đón em”.

Anh dừng lại một lát rồi nói: “Chỗ cũ, sáu giờ ba mươi”.

*************

Phổ Hoa mất cả tối lựa chọn giữa việc đi và không đi, sáng sớm vừa tới văn phòng liền thử liên lạc với Lâm Quả Quả. số máy bàn tổng biên tập đưa không có người nhận, di động của Lâm Quả Quả cũng ở trạngthái không người nghe trong một thời gian dài. Vì là số vùng khác, nhờ tổng biên tập nhắc đến, Phổ Hoa mới biết Lâm Quả Quả ít khi ở Bắc Kinh, bình thường đều ở Nam Khai học thạc sỹ tâm lý học.

Cúp máy xong cô không tránh được thất vọng, có chút lơ đễnh khi sắp xếp lại bản thảo lựa chọn nội dung cho kỳ tới. Lưu Yến mấy lần hỏi cô sức khỏe người nhàchuyển biến tốt hơn chưa, Phổ Hoa cũng chỉ trả lời lấy lệ. Chưa tới giờ ăn trưa, cô đã vào phòng đón tiếp thửgọi vào di động của Lâm Quả Quả một lần nữa, nhưngvẫn không liên lạc được.

Phổ Hoa gặp một vài đồng nghiệp trẻ tuổi tại quán ăn nhỏ bên ngoài bộ phận biên tập, mọi người cùng ăn cơm một bàn, cô gọi một bát mỳ bò.

“Chỗ cũ” bắt đầu từ một bát mỳ bò, không thể nói có ký ức buồn, nhưng đối với Phổ Hoa mà nói toàn bộ những thứ đó thuộc về quá khứ.

“Chỗ cũ” là quán mỳ bò gần đại học Bắc Kinh, từ khi yêu nhau thời đại học, Phổ Hoa thường cùng Vĩnh Đạo ăn ở đó. Anh em nhà họ Thi thích cửa hàng đơn giản ấy, đặc biệt món mỳ bò Tây Bắc nước nguyên chất, vị nguyên chất. Một nắm rau thơm, một muôi dầu ớt, một cái bánh nướng vừng giòn tan, thêm bát mỳ bò nóng hổi to, có lúc còn gọi thêm đồ nhắm, bọn họ thườngnhắc đi nhắc lại đó là “thượng hạng”.

Lần đầu tiên Phổ Hoa gặp Vĩnh Bác chính là ở “chỗcũ”, Vĩnh Bác mang theo một cô gái, sau này mới biết đó không phải đối tượng hẹn hò của anh, chỉ là “bạntốt”.

Bốn người ngồi quanh bàn có lò sưởi phía dưới ở giữaquán, Vĩnh Đạo ôm cô giới thiệu: “Đây là anh trai anh, đây là bạn anh ấy”.

Sau này Phổ Hoa mới biết đó là lần thứ hai cô gặp Vĩnh Bác, lần trước gặp là ở cửa hàng bán thuốc lá của ông ngoại. Vài năm không gặp, cô đã không còn nhậnra anh là người đàn ông đứng sau Vĩnh Đạo năm ấy.Không lâu sau, Vĩnh Bác bắt đầu cuộc đời nhiếp ảnh gia bôn ba khắp chốn, giống như rất nhiều người trong giới anh, đều không cố định ở một thành phố. Nhưngsau này anh và Phổ Hoa còn trở thành bạn, căn hộ anhtừng sống đã trở thành hang ổ của Vĩnh Đạo, thậm chí đến người “bạn gái” Tang Hinh Mai mà anh tạm thời kéo đến, vài năm nay cũng vẫn giữ liên lạc với PhổHoa, trở thành người dẫn đường cho cô bước vào giớibiên tập.

“Chị Diệp, người được mời viết chuyên mục mới - Lâm Quả Quả, lai lịch thế nào?”. Cô gái cùng bàn vừavào tòa soạn hỏi, bên cạnh còn bày tờ tạp chí pháthành, vừa vặn lật tới trang chuyên mục của Lâm Quả Quả.

“Cô ấy? Chị cũng khó nói, không phải chỗ thân quen”.Phổ Hoa ăn cơm một cách thờ ơ, “Thích bài viếtchứ?”.

Cô gái gật đầu, cầm tờ tạp chí lên, trên chuyên mục có vài câu dùng bút bi khoanh tròn lại, rõ ràng là một độcgiả vô cùng quan tâm, “Đương nhiên thích ạ, em vẫnluôn đọc mục “tâm lý” của cô ấy trước đây, không ngờ đã đầu quân chỗ chúng ta”.

“Thật không?”. Sự hiểu biết đối với Lâm Quả Quả của Phổ Hoa gần như bằng không, cũng chưa từng nghenói về những việc trước đây của cô ấy, trở về văn phòng, cô đặc biệt tìm vài bài Lâm Quả Quả từng viếttrong tài liệu của cô ấy.

Buổi chiều, cuối cùng cô cũng liên lạc được với Lâm Quả Quả. Gọi từ máy bàn vào di động tín hiệu không tốt lắm, cô ấy ở vùng ngoài, hình như cũng có việc,hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện, đơn giản nói vài câu rồi cúp máy.

Phổ Hoa ngồi vào chỗ, đọc chuyên mục cô ấy từng viết trước đây, tìm thấy vài bài viết nhỏ đưa Lưu Yếnvà các đồng nghiệp khác nêu ý kiến, Lưu Yến liếc quamột lần vứt trả bài viết lại, thò đầu ra từ sau màn hình vi tính nói: “Loại bài viết này phù hợp với khẩu vị thanh niên các cô, đều là kiểu của thế hệ 8x, thời đại chúng tôi lấy đâu ra ai quan tâm nghiên cứu cái gì mà giá trị hạnh phúc hay không hạnh phúc, có thể sốngqua ngày đã không dễ dàng rồi. Tôi thấy, những ngườithích đọc đều là thanh niên, tuổi tác như chúng tôi chẳng quan trọng yêu hay không yêu”.

Ý kiến bàn luận về bản thảo rất khó có thể thống nhất, nhưng Phổ Hoa đồng ý với lời của Lưu Yến, cùng một tập san chú ý đến yêu cầu của các độc giả khác nhau, có người quan tâm đến chuyện tình cảm, có người chẳng qua chỉ tiện tay cầm tờ tạp chí lật lật cho đỡ buồn. Xong cuộc họp về lựa chọn chủ đề cho kỳ mới đã gần tới giờ tan làm, Phổ Hoa mượn cớ đến phòng lấy tin và biên tập tin tìm tài liệu, rời phòng biên tậpsớm nửa tiếng, đưa thẻ đi làm cho Lưu Yến.

Cô không dám tùy tiện về nhà, đành tới siêu thị gần đó.

Sau giờ tan làm là giờ kinh doanh cao điểm của siêuthị, trong không gian nhỏ hẹp dòng người tràn vào chật ních, khách hàng đợi thanh toán cũng xếp thành hàng dài, Phổ Hoa nghiêng người chen ra khỏi khu mua hàng, túi xách không cẩn thận vướng vào túi hàng của khách, kéo ra một vết rách dài, hoa quả rơi bình bịch xuống đất.

Cô ngồi xổm xuống nhặt quýt hộ, đuổi theo mấy quảlăn tít phía xa bọc vào trong áo, di động trong túi xách reo nhưng cô không thể nghe.

Có người đưa một cái giỏ mua hàng từ phía sau, ra hiệu cho cô đặt quýt vào, Phổ Hoa quay đầu cảm ơn, nhìn rõ người đứng trước mắt, tay buông lơi, quýt bọctrong áo lại tới tấp rơi.

Vĩnh Đạo đặt giỏ mua hàng xuống, đặt từng quả quýt vào, lại nhặt tất cả những quả rải rác phía xa. Anh lặng lẽ làm xong, nhận lấy quả cuối cùng trong tay Phổ Hoa, kéo cô đứng lên, xách giỏ mua hàng tới quầythanh toán trả đồ cho người phụ nữ đang đợi trả tiền.

Phổ Hoa đi theo sau Vĩnh Đạo, anh đi nói chuyện vớingười khác, cô thẫn thờ đi ngược lại dòng người raphía cửa siêu thị, mất vài giây để bản thân bình tĩnh,sau đó nhanh chóng bước đi, ra ngoài tìm taxi. Xuyên qua bãi đỗ xe cô rảo bước như chạy, đuổi theo chiếctaxi vừa có người xuống chui vào ghế sau, giây phút quay người đóng cửa, lại có người nhanh hơn một bước nắm chặt tay cô.

Anh im lặng chen vào ghế ngồi vốn đã chật, hơi dùnglực, cô không thể không nhích người nhường ghế.

“Bác xế, cho xe chạy đi!”.

Anh bình tĩnh đóng cửa xe, ép tay cô xuống nói địachỉ.

“Anh...”.

“Vừa nãy Vĩnh Bác gọi điện, anh ấy đang đợi!”.

Anh quay sang nghiêm túc nhìn cô một cách khác thường như cảnh cáo, cô biết điều nín thinh. Đợi xe tới đường vòng, không thấy cô phản đối, anh mới lặng lẽlấy di động ra gọi điện.

Cô xoa cánh tay bị đau, ngồi sát cửa sổ nghe anh nóichuyện với Vĩnh Bác. Có lẽ là thời gian xa nhau lầntrước hai người chia tay trong sự cãi vã, cô luôn cảmnhận được sự bực mình và giận dữ mà anh đang kiềmchế. Sinh nhật mẹ anh sắp tới, đến lúc đó sẽ lại là mộtmàn khó xử thế nào đây, cô không dám nghĩ.

Xe chầm chậm đi về hướng “chỗ cũ”, đường chính lạitắc không thể đi, xe di chuyển chậm chậm. Anh ngồidựa vào bên phải, cô không thể xuống xe, đành ngồi cách xa anh, thấp giọng nói với anh: “Em không đi!”.

Anh mặc kệ, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau lấy ra nhẫn cưới trong túi đeo lênngón áp út, lại giơ tay ra. Cô tránh không kịp, bị anh chạm vào dái tai, sau khi bị chích đau đến tê dại, trêntai phải cô có thêm một chiếc khuyên tai. Anh quay mặt cô lại, sượt qua gò má không trang điểm của cô, đặt chiếc kia vào tay cô, nghiêm túc dặn dò: “Đeo lên trước đã, là mẹ đưa, lát nữa gặp Vĩnh Bác đừng nói gì”.

Họ đều hiểu anh đang chỉ điều gì, cô đẩy tay anh ramột cách khó chịu, cầm chiếc khuyên tai không định đeo. Khuyên ngọc mảnh dài trên tai khẽ đung đưa theonhịp xe, khuấy đảo tâm tư cô. Cô không hiểu, anh tái hôn rồi, để bạn bè xung quanh đều biết nhưng lại giấu gia đình. Vậy còn Cầu Nhân? Cầu Nhân là gì? Cô là gì?

Họ trước nay vẫn không quen cãi nhau ở ngoài, cho dù cãi nhau rất khủng khiếp, trước mặt người ngoài vẫn duy trì hình ảnh tối thiểu nhất. Xe tới gần “chỗ cũ”, cô thử tháo khuyên tai xuống nhưng bị anh chặn lại.

Xuống xe, cô quay người đi về hướng ngược lại, chưa được hai bước, bị anh đuổi theo bóp chặt tay.

Cô nhíu mày im lặng.

Anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”.

“Về nhà!”. Cô thử thoát ra nhưng không thành công,ngược lại còn bị anh kéo đi về phía trước.

“Lát nữa anh đưa em về!”. Anh nói xong không để cô tranh cãi mà kéo cô thẳng vào “chỗ cũ”.

Cô vừa tới cửa quán liền giật tay anh ra, cố gắng một lần cuối cùng, “Em không đi! Để Cầu Nhân đi!”.

Anh khép mắt lại, nắm chặt tay cô, chặt tới mức trên mặt cô hiện ra vẻ đau đớn. Cô vẫn kiên trì một cách cốchấp: “Em không đi! Để Cầu Nhân đi!”.

Hít thật sâu, gương mặt nghiêng cứng đờ của anh nhìnkhông ra chút vui vẻ khi anh em gặp mặt, nhưng nghĩ một lát, thái độ dịu lại, thương lượng với cô: “Đây là lần cuối cùng!”.

Thi Vĩnh Đạo hiếm khi nói với cô bằng giọng điệu này, sự hoài nghi của Phổ Hoa chưa bị phá bỏ, cô không nói gì đành để anh kéo vào trong. Khi bước vào khu dànhcho khách, anh cầm khuyên tai đeo lên cho cô, khibuông tay, anh nâng mặt cô quan sát hồi lâu, sau đó ôm cô sát vào một bên cơ thể mình theo thói quen.

Đây là động tác anh thích làm trước mặt người khác, khi còn là học sinh đã dính bên cạnh cô, cũng khoe khoang quan hệ giữa bọn họ, cơ thể tiếp xúc khiến cô không quen, nhưng cô cúi đầu im lặng chấp nhận.

Chẳng phải đây lần cuối cùng ư? Lần cuối cùng rồi!

Vĩnh Bác sải dài bước chân lên đón, đấm mạnh lên vai Vĩnh Đạo, đối với Phổ Hoa, anh vĩnh viễn không biết nên gần gũi thế nào với cô, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai.

“Sao giờ mới tới? Điện thoại cũng không nghe!”. Vĩnh Bác kéo họ vào chỗ ngồi, vội vã lấy đồ trong ba lô ra đưa cho Phổ Hoa, “Trong này toàn bộ là thứ em cần, không chỉ có bờ biển, ảnh mấy năm nay chụp đều ở trong này, cứ từ từ mà xem”.

“Cảm ơn anh”. Phổ Hoa nhận đĩa cứng, eo nhói đau, Vĩnh Đạo cúi đầu rót rượu đặt trước mặt cô một chén.

“Cạn chén trước đã! Chúc mừng trở về!”. Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo cụng chén, dặn dò Phổ Hoa, “Tùy em nhé”.

Cô nhận ra nụ cười hơi cứng nhắc của Vĩnh Đạo, nâng chén ngập ngừng cạn hết chỗ rượu.

Vĩnh Bác hưng phấn nói về những chuyện đã trải qua ở các nơi. Vĩnh Đạo không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống rượu, trước đây quá hai chén anh sẽ cản cô uống tiếp, bây giờ lại không như thế, rót rượu hết lần này đến lần khác cho cô, dường như cố ý chuốc cô say. Phổ Hoa lặng lẽ ăn, suy nghĩ dụng ý của Vĩnh Đạo, rốt cuộc anh không còn là người cùng cô dựa dẫm vào nhau nữa, chẳng qua chỉ là chồng người khác, đưa cô đến diễn một vở kịch, muốn cô phối hợp.

Suy nghĩ như vậy khiến cô rất buồn, lại có niềm vui được trùng phùng, cô càng lúc càng không hiểu anh. Cô cần hết sức kìm chế sự kích động nói ra sự thật với Vĩnh Bác, để bản thân tiếp tục bình thản ung dung, phối hợp trò chuyện, vắt óc nghĩ ra càng nhiều câu hỏi để tiếp tục nói chuyện.

Cô hỏi càng nhiều, Vĩnh Đạo rót rượu gắp thức ăn cũng càng tới tấp, ba bốn chén đã là giới hạn của cô, nhưng anh lại tận tay rót đầy chén ghé sát lên miệng để cô uống.

Vĩnh Bác không chịu được nữa bèn ngăn lại: “Vĩnh Đạo! Đừng để Phổ Hoa uống nữa!”.

Anh đẩy tay Vĩnh Bác ra, không hề có ý thỏa hiệp.Rượu tràn ra cả mép chén dính lên môi cô, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhận lấy chén rượu ngửa cổ uống, do uống hơi vội nên suýt sặc.

Vĩnh Bác không nhịn được, giành lấy chén. “Đừng uống nữa!”.

Phổ Hoa lắc đầu, vuốt ngực lại cầm chén rượu. Cô muốn uống, tốt nhất uống tới mức không say không về, dù sao cũng là lần cuối cùng. Say là tốt nhất, chẳng còn phiền não điều gì, sẽ không mất ngủ, cũng không đến nỗi nhớ tới chuyện anh và Cầu Nhân.

Vĩnh Đạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tìm rất nhiều lý do chúc rượu, vì bố mẹ, vì sức khỏe, vì công việc thuận lợi, vì lý tưởng, vì đoàn tụ, cuối cùng đột nhiên anh nói một câu: “Chúc ba mươi tuổi thành gia lập nghiệp lên chức bố!”.

Nghe tới câu nói không đầu không cuối như vậy, trong lòng Phổ Hoa trở nên chán nản, cốc rượu gần như đánh đổ ra bàn. Cô nhìn về phía Vĩnh Đạo một cách khó tin, đáy mắt anh đỏ sọc, rõ ràng cũng uống nhiều, cụng chén với Vĩnh Bác xong lại quay sang ghé sát người cô, cố ý chạm nhẹ vào chén cô. Trên mặt anh hiện rõ nụ cười pha trò, giống như đó không chỉ là một câu nói đùa.

Phổ Hoa nhất thời lòng dạ rối bời, dạ dày trống rỗng căng đầy câu nói đó. Cô nắm đũa gắp thức ăn, gắp cái gì ăn cái đó. Họ nói chuyện gì cô cũng không nghe, chỉ còn lại ý nghĩ ăn trong đầu. Cô gọi nhân viên phục vụ, kêu món mỳ bò nổi tiếng của “chỗ cũ”, một bát to đầy cô cũng ăn hết, còn bưng bát lên uống sạch nước canh.

Dùng đồ ăn đè nén sự khó chịu trong lòng là cách cô thường làm, khi đặt đũa xuống, cô lau sạch khóe miệng, chếnh choáng đứng lên, lại còn có thể cười với Vĩnh Bác.

*********

Xe vừa tới con đường quen thuộc, Phổ Hoa cuống cuồng gõ vào ghế trước ra hiệu tài xế dừng xe, chạy xuống chưa được vài bước liền nôn ngay ở gốc cây gần nhất. Nôn một trận kịch liệt, cô phải ngồi xổm xuống chống lên cây mới giữ vững được cơ thể, kiềm chế cơn choáng váng do Thái Dương đau thắt. Dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi não cô, cô cười gượng một cách xót xa, tưởng tượng sự đau đớn đó là một Diệp Phổ Hoa khác bị nhốt chặt trong trái tim hơn hai mươi năm. Nếu có thể, cô khao khát moi ruột móc bụng để nôn ra hết bản thân trong cơ thể này và tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, những ký ức liên quan đến Vĩnh Đạo, nên quên, chưa quên, cô đều muốn quét sạch cùng với sự đoạn tuyệt quan hệ giữa họ.

Nhớ tới những lời của Vĩnh Đạo, bàn tay chống lên cây, và thậm chí cả cơ thể cô cũng đều không nén nổi mà run rẩy. Khi cuối cùng đã nôn sạch, cô đứng thẳng người dựa lên thân cây điều chỉnh lại hơi thở, gom đủ sức lảo đảo bước lên phía trước. Diệp Phổ Hoa, mày khá hơn chút đi! Cô học giọng điệu của Quyên Quyên, thầm cảnh cáo bản thân.

Rốt cuộc do uống nhiều quá, đến đường về nhà cũng đi nhầm, cô bước ra khá xa rồi lại vòng lại chỗ xuống xe.Dừng ở giữa đường, kìm nén cơn đau đầu một cách khó khăn.

Người đang đứng trong bóng cây hình như là Thi Vĩnh Đạo. Cô nhắm mắt làm ngơ lướt qua đó, bắt đầu lẩm nhẩm một bài hát cũ của Mạc Văn úy một cách vô thức.

“Có lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi

Nói không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc

Ánh mắt anh khóa tại nơi nao

Sự bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt.

Có lẽ trái tim anh là căn phòng đơn

Sẽ trở nên chật chội khi thêm một người

Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh

Lớp ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?”.

Hát tới một nửa, Phổ Hoa bật cười khanh khách vì mình hát sai điệu, cảnh cuối cùng ở “chỗ cũ” giống như bức tranh ngâm trong nước, thấm nhòe không còn rõ. Vĩnh Bác tiễn ra ngoài, cô nhoài lên cửa kính xe ô tô vẫy tay tạm biệt anh, hét lớn “Vĩnh Đạo, tạm biệt”, “Thi Vĩnh Đạo! Tạm biệt”.

Giây phút đó ngốc nghếch biết bao? Cô lại gọi nhầm người.

Vĩnh Đạo thật đâu? Cô đã quên chú ý đến anh, anh có gia đình của anh, vợ của anh, không cần cô quan tâm.

Cuối cùng cô về đến trước tòa nhà mình ở, đèn cảm ứng âm thanh trên cầu thang lắc lư đến nỗi Phổ Hoa không mở mắt ra nổi. Cô giơ tay che mắt, chỉ để lại một kẽ hở, vừa từng bước máy móc bước lên bậc thềm vừa đếm số bậc đi lên.

“1, 2,4, 25, 23, 26...”.

Con đường này không biết đã đi bao lần, hai năm qua cô đã quen với việc một người về một người đi. Quen thuộc tới nỗi cô nhắm mắt cũng biết cánh cửa nào là của nhà mình. Dựa lên cửa, cô mở túi tìm chìa khóa, mò trong túi không thấy, cuối cùng mất kiên nhẫn đổ hết đồ trong túi ra, ngồi xổm trên đất tiếp tục tìm.

Tìm hồi lâu, ánh sáng của đèn cảm ứng đã tắt, hành lang chìm trong bóng tối. Cô không tìm thấy chìa khóa, tay chạm vào một chiếc giầy, vuốt nhẹ lên trên, đó là chiếc giày rất to, chắc của đàn ông, thậm chí còn có gấu quần. Ngẩng đầu, Phổ Hoa nhíu mắt nhìn cái bóng đổ xuống trong bóng tối, đầu óc hỗn độn không phân biệt nổi anh là ai.

Cô chẳng hề thấy sợ, chỉ đau đầu kinh khủng. Cô đẩy đẩy anh, anh không hề động đậy, cô liền nhích sang một bên tìm chìa khóa của mình. Hành lang lại sáng, do anh giậm chân, cô quay đầu nhìn anh, lại khẽ hát, cúi đầu tìm chìa khóa.

“Đừng nói vẫn còn cảm giác

Anh và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác

Chính vì không đủ nên thường không biết cự tuyệt

Nhưng lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương

Đừng nói vẫn còn cảm giác

Anh và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết

Có thể sợ hãi bị từ chối tuyệt không dám trực tiếp

Hay chúng ta đang đợi cơ hội lần sau

Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.

Cô đang hát tới đoạn điệp khúc thì nghe thấy có người gọi tên mình, bóng đằng sau ấy lại nghiêng qua, cửa cũng mở. Cô dường như bị anh bế lên, hơi thở nặng nề áp sát vào tai cô, bàn tay đỡ trên lưng trở thành một cái ôm quá thân mật.

Cô chớp chớp mắt, choáng váng gỡ đôi tay siết chặt trên eo, cuối cùng cảm thấy có chút sợ hãi, đẩy cái bóng trước mắt ra rồi hỏi: “Anh làm gì vậy?”.

Anh ôm cô đi vào trong, cô cố sức thoát ra. Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng cô túm chặt khung cửa dựa người vào tường, cao giọng hơn ngăn anh tiến lại gần, nói với anh một cách khó khăn: “Anh... không được...không được vào! Đây là nhà tôi... tôi không quen... anh... lần cuối cùng... cuối cùng... hết rồi...”.

Anh hoàn toàn không hề nghe cô nói, bước lên trước kéo cô vào lòng. Vòng tay anh có cảm giác quen thuộc đáng sợ, quen thuộc đến nỗi cô có thể cảm thấy anh đang giận dữ hay đang ngấm ngầm nhẫn nhịn. Anh rất giống Vĩnh Đạo, quá giống, đặc biệt là cách anh ôm cô. Cô ngước mặt lên, chờ đợi cô là đôi mắt đen của anh, cùng với dục vọng được che giấu trong đó, như chạm phải thứ gì không nên nhìn, cô quay mặt đi, hơi tỉnh rượu.

Nhưng đã muộn, anh cảm nhận được ý định của cô, dễ dàng chặn đứng, ôm cô vào phòng.

Tiếng va vào cửa tác động đến ý thức hỗn độn của cô một cách đau đớn, không kịp vùng vẫy đã bị anh ấn vào tường siết chặt hai tay, ngay sau đó đôi môi đè xuống một cách chuẩn xác chặn mất hơi thở và tất cả phản kháng của cô, anh khàn khàn gọi tên cô, mang theo hơi rượu nồng nặc trong miệng, tách răng cô ra, tìm kiếm từng góc quen thuộc trong miệng cô.

Anh là Vĩnh Đạo! Cô say đến tám chín phần nhưng vẫn vô cùng quen thuộc với hơi thở và cái hôn của anh.

Cô bắt đầu lấy hết sức đá anh, cắn anh, vì họ không thể như vậy. Anh siết chặt cô, mút môi cô không rời, thậm chí còn kéo tuột cả một bên khuyên tai, làm rơi bút chì cài trên tóc cô.

Cô đau tới mức co người lại, vung tay loạn xạ nhưng tay lại bị anh bắt được.

“Chẳng phải là lần cuối ư!”. Anh vén mái tóc dài dính trên mặt cô, cùng cô ngã ra đất, lồng ngực phập phồng, phả hơi rượu nồng nặc lên người cô, liên tục lặp lại: “Lần cuối cùng!”.

Ánh đèn qua khe cửa phòng tắm chiếu lên mặt anh, cô nhận ra vẻ liều lĩnh của anh, nhớ tới Thi Vĩnh Đạo lạnh nhạt đó và những lời anh nói tại “chỗ cũ”, dường như đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Cô cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, sự chán ghét và phẫn nộ không ngừng tăng thêm khiến cô bất chấp tất cả mà đánh anh. Chỉ đánh vài cái, cô đã mệt tới mức ngã vật ra. Anh lại cúi xuống chặn đi giọng nói của cô, bàn tay lỗ mãng thô bạo tiến vào vạt áo cởi nội y của cô, trực tiếp chiếm lấy phần da thịt mềm mại trên ngực cô.

Sức anh vượt xa cô, chỉ cần anh muốn, cô không thể chiến thắng.

Đây chính là lần cuối cùng của anh ư?

Lần cuối cùng gặp người nhà anh? Hay lần cuối cùng tiếp nhận sự chiếm hữu của anh?

Phổ Hoa nghĩ một cách đau xót, túm chặt áo Vĩnh Đạo, phản kháng lần cuối. Cô không thể chấp nhận anh lúc này! Cho dù trong hai năm ly hôn, cơ thể cô chưa từng chống cự lại anh, nhưng bây giờ, giữa bọn họ không còn là ai vượt qua ranh giới, mà có một hố ngăn cách sâu thẳm ở đó, vĩnh viễn không thể vượt qua.

Cô đẩy mặt anh ra, nhân lúc anh không phòng bị liền cắn lên cổ anh, cắn mạnh đến mức toàn thân run rẩy, dường như cắn đứt một miếng da, anh hít vào, không thể không xoay đầu bịt vết thương, dừng lại.

Họ đều chảy máu, hơn nữa vết thương đang đau.

Anh ngồi xuống nền nhà thở một cách nặng nề, xòe lòng bàn tay, nhìn về phía cô.

Cô lau khóe miệng, nhanh chóng bò ra khỏi phạm vi anh có thể chạm tới, vào phòng tắm khóa mình trong đó, kiệt sức trốn trong bồn tắm.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, cô mở vòi nước lạnh, dùng vòi hoa sen rửa sạch đôi môi anh chạm vào và vết bẩn dính trên quần áo. Nước rất lạnh, toàn thân cô ướt sũng, nước chảy từ tóc vào mắt, cô vội tắt vòi nước.

Ôm vòi hoa sen trước ngực, cô ngồi trong bồn tắm mệt mỏi độc thoại: “Thi Vĩnh Đạo! Anh đi đi! Anh đi... Thi Vĩnh Đạo! Anh đừng tới nữa! Không có lần cuối cùng! Không bao giờ có lần cuối cùng nữa! Không có... tôi không phải Cầu Nhân! Tôi mãi mãi không phải! Tôi cũng không phải cô ta... tôi không phải! Anh đi! Anh đi ngay đi!”. Cô bắt đầu lẩm nhẩm một cách vô nghĩa, gọi bố, Quyên Quyên, Vĩnh Bác, thậm chí là An Vĩnh, những lời họ từng nói, những ký ức ấm áp mà họ để lại cho cô, và tất cả những chuyện tốt đẹp thuộc về quá khứ mà cô có thể nhớ được.

Cô đã quá mệt mỏi với việc cãi nhau với anh rồi, ý chí kiên cường qua một đêm gần như suy sụp. Cô chịu đựng đủ những ngày bị anh đeo bám rồi, hai năm qua lúc gần lúc xa nhưng cả hai cần nhau, đem lại cho cô dũng cảm tiếp tục chờ đợi, nhưng đó chỉ là bong bóng hư ảo, còn chưa chạm đến đã vỡ tan. Từ giây phút biết anh tái hôn, khát vọng của cô đối với anh trở thành sự chán ghét cực độ, chán ghét anh, cũng chán ghét bản thân. Tối nay anh nói anh hy vọng có một đứa con khi ba mươi tuổi.

Họ từng có con, nhưng đã mất, còn có rất nhiều thứ họ từng có cũng trôi theo thời gian chảy cùng dòng nước, không thể lấy lại.

Cô không cần lần cuối cùng! Cho dù loại kết thúc nào cô cũng không cần!

Mặc bộ quần áo ướt, Phổ Hoa ôm bụng cuộn tròn trong bồn tắm, vô thức rơi lệ, nghĩ đến câu hát còn dang dở.

“Có lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi

Nói không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc

Ánh mắt anh khóa tại nơi nao

Sự bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt.

Có lẽ trái tim anh là căn phòng đơn

Sẽ trở nên chật chội khi thêm một người Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh

Lớp ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?

Đừng nói vẫn còn cảm giác

Anh và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác

Chính vì thiếu nên thường không biết cự tuyệt

Nhưng lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương

Đừng nói vẫn còn cảm giác

Anh và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết

Có thể sợ hãi bị từ chối không dám trực tiếp

Hay chúng ta đang đợi cơ hội lần sau

Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.

Cô đã để vuột mất anh, thực sự vuột mất rồi.

*************

Gửi bản thảo cho Vĩnh Bác, bị anh hỏi chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo rốt cuộc là thế nào, Phổ Hoa đánh trống lảng sang chuyện khác. Họ thi thoảng gặp nhau trên MSN, cũng từng Chat trên skype, nhưng Phổ Hoa hiếm khi nhắc tới chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo. Đương nhiên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tối đó họ rất bất thường, Vĩnh Bác là người nhà nên càng thấy rõ, nhưng liên quan đến việc gia đình của em trai, anh không tiện hỏi quá nhiều.

Sinh nhật mẹ chồng, Phổ Hoa đương nhiên mượn cớ không tham gia. Mấy ngày đó, cô luân phiên ở nhà mấy người bạn, chỉ chọn một món quà nhờ Quyên Quyên gửi đến. Theo ý Quyên Quyên, đến quà cũng không cần tặng, nhưng để tránh cục diện mất mặt và khó xử, Phổ Hoa thà tặng quà cho khỏi phiền còn hơn.

Trước khi Vĩnh Bác đi có tới phòng biên tập tìm Phổ Hoa, đáng tiếc không gặp, Phổ Hoa chỉ nhận được vài cuốn tạp chí anh tặng gửi chỗ Lưu Yến. Khi liên lạc được thì anh đã bay tới xa vài nghìn dặm bắt đầu dự án mới rồi.

Hai người Chat bằng vvebcam, tiếng ồn ào huyên náo bên Vĩnh Bác giống như ở chợ quê.

“Em bận gì thế?”. Anh không ngừng gõ bàn phím, trong cửa sổ vvebcam chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt hơi cúi xuống, trong tư thế đó, Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo có rất nhiều điểm giống nhau, đặc biệt là gương mặt khi nhìn nghiêng.

“Dạ... mấy hôm nay sửa bản thảo, gặp tác giả. Cảm ơn anh về tạp chí nhé, rất hay ạ”. Phổ Hoa đang đợi nhận file mới, tập danh sách xem mặt Quyên Quyên mới chỉnh sửa lại đặt bên cạnh, cô ấy dùng bút nhớ đánh dấu bảy tám người đàn ông, đều viết ra số điện thoại và phương thức liên lạc, có thể thấy cô không vội nhưng Quyên Quyên đã vội lắm rồi.

“Em và Vĩnh Đạo... có lúc em cũng nhường nó một chút, gần đây nó lại không được thuận lợi lắm!”.

Vĩnh Bác vô duyên vô cớ lại quay về chủ đề vừa nói, Phổ Hoa vừa như có ý vừa như vô tình lắng nghe anh nói, “Sinh nhật hôm đó em bị ốm, nó không tránh được lại bị mắng. Em cũng biết mẹ mà, hai thằng con, bà không quản được anh nên chỉ có thể quản Vĩnh Đạo. Có lúc nói hơi nhiều, đến bố cũng không chịu nổi bà, đã mấy năm rồi, nhiều việc em cũng nên gánh vác cùng nó... không phải anh nói chứ tên tiểu tử Vĩnh Đạo ấy thỉnh thoảng hơi khinh suất, em đừng tính toán với nó!”.

“Em biết rồi...”. Phổ Hoa vẫn nghĩ tới chuyện vừa nãy bèn hỏi, “Anh ấy đã nói gì với anh...”.

“À, vẫn mấy chuyện đó thôi, ai làm việc chẳng có lúc sơ suất, anh chụp một nghìn tấm cũng chưa chắc có ai dùng tấm nào, công việc mà, đừng quá quan trọng hóa vấn đề. Tiền là chuyện nhỏ, còn có thể kiếm, người không sao mới tốt”.

“Tiền gì?”. Phổ Hoa nghe không hiểu lắm, lại không tiện hỏi sâu.

“Anh phải đi rồi, cái chốn tồi tàn này, khách sạn đến điều hòa cũng không có, dịch xong lần sau anh mời cơm!”. Vĩnh Bác ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ vvebcam vẫy vẫy tay, vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi anh cười không giống Vĩnh Đạo chút nào, vầng trán đen thui lờ mờ có nếp nhăn, Vĩnh Đạo trái lại rất trẻ. Lưu Yến từng nói, dáng vẻ đàng hoàng, học vấn tốt, công việc tốt, gia thế tốt, điều kiện tương đối lại thương cô, Thi Vĩnh Đạo quả thật không có gì để soi mói, gả cho cậu ta là vận may kiếp trước Phổ Hoa tu được.

Nhưng chỉ có một mình sống qua từng ngày, nỗi cay đắng trong đó chỉ Phổ Hoa mới biết.

Nhận văn bản xong, Vĩnh Bác cũng thoát khỏi nick. Phổ Hoa tiếp tục ngồi ngơ ngẩn trước máy tính, không ngừng liếc mắt tới tập danh sách của Quyên Quyên.Tối đó sau khi Vĩnh Đạo đi, cô ngồi trong phòng tắm nghĩ rất lâu, cảm giác chếnh choáng trái lại khiến cô bình tĩnh hơn ngày thường, không dồn bản thân vào góc chết.

Không thể không thừa nhận vẫn nhớ anh, có thể nhớ tới mức mất ngủ, trong mơ toàn là anh. Hai năm qua không từ chối cũng chính vì luôn chờ đợi có thể quay đầu lại, nhưng phát hiện con đường quay đầu đã bị chắn, cô cũng chỉ có thể tiến lên phía trước, cho dù có đụng đầu lung tung hay không.

Cô muốn biết anh gặp phải chuyện gì, có tranh chấp tiền bạc gì, đã giải quyết được chưa, nhưng lại tự biết đó đã không còn là việc mình nên quan tâm nữa. Anh đã nói đến lần cuối cùng, làm vợ chồng ly hôn hai năm cũng nên kết thúc rồi.

Có lẽ phải can đảm bước tiếp thôi, cho dù gặp phải chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Lần thứ hai đi xem mặt, Phổ Hoa trang điểm sơ qua một chút, không thể coi là xinh đẹp nhưng cũng không chán nản lạnh nhạt như lần đầu, song vẫn không thành công.

Xem mặt đau khổ hơn Phổ Hoa tưởng tượng nhiều, đồng thời cũng khiến cô thấy khó xử.

Xem mặt người đã ly hôn tẻ nhạt vô vị hơn so với nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn, điểm tốt duy nhất là rất đơn giản ngắn gọn, có những người đến cơm cũng không cần ăn, hẹn địa điểm gặp mặt nói chuyện vài câu, hợp thì tiếp tục, không hợp thì khỏi bàn.

Phổ Hoa ép buộc bản thân thích nghi với cách thức như vậy, chấp nhận ánh mắt xem xét của những người đàn ông xa lạ đó.

Người thứ hai từng kết hôn và có một đửa con, ly hôn chưa tới ba tháng. Vị thứ ba hình thức khá, chu đáo trong tiếp đãi, nhưng nói không đầy mười câu liền mượn cớ đưa giấy ăn cho cô để nâng chiếc vòng bện trên cổ tay cô lên, men theo cổ tay sờ lên phía trên, nói: “Cô rất trắng!”.

Phổ Hoa chưa từng chịu sự mạo phạm khiếp đảm này, chạy vào phòng vệ sinh rửa cổ tay tới mức gần như tróc da, trở về nhà đến sợi dây cũng tháo xuống ngâm trong nước giải độc.

Quyên Quyên không đồng ý với phản ứng của cô, lấy ra một đống lý luận thuyết phục, dạy dỗ. Tới vị thứ tư, tình hình không chuyển biến tốt đẹp, trước sau chỉ nói một câu rồi cụt hứng chia tay.

Sau khi gặp bốn người, cô quyết định không gặp thêm bất cứ người nào nữa, sợi dây duyên phận trên cổ tay cũng đổi sang nút thắt chết, không thể tháo. Khi mẹ đeo cho cô, từng dặn dò sợi dây màu đỏ nắm một nửa khác của cô, đừng làm đứt cũng đừng tháo, là đồ từng được lễ Phật rất linh nghiệm, có thể bảo vệ cô giữ được cái thai. Những điều này đều là lời ngốc nghếch, cũng chỉ có bố mẹ hoàn toàn không hiểu tình hình mới nói ra. Phổ Hoa lần nào cũng chỉ cười, con cái, cô thậm chí từng nghĩ tới chuyện đặt tên, tên con trai, tên con gái, rồi rớt vài giọt nước mắt sau những cái tên, ép trong sổ nhật ký chưa từng mở lại.

Đường Đường, Mạch Mạch đều chưa kết hôn, Tiểu Quỷ và Thái Hồng cũng chỉ trong giai đoạn yêu đương, ngay cả Quyên Quyên thực ra cũng chưa từng nếm qua dư vị của hôn nhân. Vì vậy không ai có thể hiểu được cảm nhận và nỗi đau của cô. Hôn nhân không phải điều binh đánh trận trên giấy mà là trận chiến súng thật đạn thật.

Cuối tuần mọi người tụ tập ở nhà Tiểu Quỷ ăn lẩu, Quyên Quyên lại nhắc chuyện cũ, không chỉ khuyên Phổ Hoa tiếp tục xem mặt còn thề sẽ ép cô nói ra sự thật với bố mẹ. Nếu như trước kia, Phổ Hoa chắc chắn sẽ như con rùa rụt đầu trốn trong vỏ mà bàng quan, nhưng sau vài lần xem mặt, cô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc nói cho bố, và nên nhắc đến chuyện đó như thế nào.

“Mình nên nói thế nào?”, vẫn chưa bắt đầu cô đã buông đũa trưng cầu ý kiến mấy người đang bận chết đi được này.

“Nói thẳng nói thật! Bố, con ly hôn rồi, tên khốn Thi Vĩnh Đạo ấy đã tái hôn!”. Quyên Quyên lòng đầy căm phẫn nói, “Nói như vậy! Phải nói như vậy!”.

“Không được, trực tiếp như thế bố mình không chịu nổi, hơn nữa quá đột ngột, cũng phải có bước đệm, để ông có sự chuẩn bị về mặt tâm lý”. Phổ Hoa từ chối ý kiến của Quyên Quyên.

“Cậu nói muốn ly hôn? Đã ly hôn? Hay nói cho ông biết đã ly hôn hai năm rồi?”. Mạch Mạch hỏi.

“Hay nói với bố cậu, anh ta ngoại tình, cậu muốn ly hôn?”. Tiểu Quỷ nói.

“Như vậy không ổn lắm”. Phổ Hoa lắc đầu.

“Còn phía mẹ cậu? Nếu không thì nói cho bà biết trước?”. Thái Hồng đưa ra vài ý kiến, Phổ Hoa suy nghĩ cảm thấy vẫn không ổn thỏa.

“Hay là... kêu Quyên Quyên đi cùng cậu để nói, quả thật không được thì để cậu ấy nói!”. Mạch Mạch đề nghị.

“Được, mình đi! Mình nói! Cái gì mình cũng nói!”.Quyên Quyên vung đũa cướp lời, vội vàng ngồi cạnh Phổ Hoa, “Lát nữa cậu ăn nhiều một chút, bất quá thì mình nói hộ cậu, dù sao cũng không phải lỗi của cậu, có gì ghê gớm đâu, đã tới nước này thì sá gì nữa! Thi Vĩnh Đạo có thể làm gì mình! Mình nói hết chuyện của anh ta! Tốt nhất kể hết cho bố cậu, bao gồm cả đứa trẻ... đó!”.

Phổ Hoa cụp mi mắt xuống, cắn môi, kịp thời chặn lại những lời Quyên Quyên chưa kịp nói ra. Chuyện đứa bé luôn là điều cấm kỵ của cô, trừ phi vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối không nhắc tới, ngay cả cãi nhau với Vĩnh Đạo đến mức kịch liệt cũng hiếm khi nhắc đến. Đó là nút chết giữa họ, nhớ tới ai cũng đều không dễ chịu.

“Ăn trước đi, nguội bây giờ!”. Thái Hồng giải hòa.

“Ừ, ăn đi ăn đi, đừng ép cậu ấy, thuyền tới đầu cầu ắt đi thẳng, đúng không!”. Mạch Mạch nháy mắt ra hiệu với Quyên Quyên.

Quyên Quyên gật đầu, sán vào Phổ Hoa, giúp cô gắp rau, chuyển đề tài sang chuyện mờ ám ở văn phòng mình.

Trong mấy người bạn, Quyên Quyên là người rất nghĩa khí, có lẽ lời nói không lọt tai nhưng trong lòng Phổ Hoa lại rất coi trọng cô ấy. Cô phấn chấn lại vừa ăn lẩu vừa nói chuyện với mọi người, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ, cho dù không vui, ít nhất cũng không đau lòng. Cơm xong, mấy người họ tới quán karaoke trong khu nhà Tiểu Quỷ, đều những bài hát cũ, hát rất thoải mái. Phổ Hoa chỉ nghe, càng những bài tình ca cũ càng thích thú.

Những ngày tháng độc thân chẳng phải là bát nước đắng, chỉ cần bản thân có thể giữ thăng bằng. Trên đường về nhà, cô bảo Quyên Quyên cùng mình tản bộ rồi mới gọi xe. Đi khỏi một đoạn đường, bên cạnh không có ai, Phổ Hoa mới phá vỡ sự im lặng nói cho Quyên Quyên biết quyết định của mình.

“Để tự mình nói, cho mình chút thời gian, mình muốn suy nghĩ lại xem làm thế nào để bố có thể chấp nhận”.

“Ừ, cậu lựa thời cơ, mình cảm thấy đừng kéo dài thêm nữa, tối lần trước gặp anh trai anh ta... các cậu không sao chứ?”. Quyên Quyên kéo Phổ Hoa, cô còn im lặng hơn cả lúc ăn rất nhiều.

“Vẫn ổn, anh ấy nói... là lần cuối cùng, còn nói... anh ấy muốn thành gia lập nghiệp... làm bố...”. Phổ Hoa bất giác thấp giọng, nói xong nhìn lên vầng trăng bị che phủ sau áng mây mỏng.

“Mẹ kiếp, có lúc mình thực sự muốn...”. Quyên Quyên nắm chặt tay, bị Phổ Hoa ép xuống.

Cô chỉ vầng trăng đang chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, hỏi Quyên Quyên, “Ngày mai có gió không nhỉ?”.

Quyên Quyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhẫn nhịn một chút, lại kéo tay Phổ Hoa.

“Phổ Hoa...”.

“Hả?”.

“Cậu thực sự có thể... quên được anh ta ư?”.

Phổ Hoa suy nghĩ vài giây, lắc đầu một cách thận trọng.

“Không quên được”.

“Vì sao?”.

“Vì...”. Cô lại chăm chú ngắm quầng sáng lờ mờ xung quanh vầng trăng, giống như nhìn về quá khứ, “Quyên Quyên...”.

“Hả?”.

“Thực ra...”.

“Mình từng gặp An Vĩnh...”.

“Hai lần”.

**************

Vài ngày sau, Quyên Quyên vẫn nói gần nói xa về lời của Phổ Hoa tối đó, hy vọng có thể thăm dò được một chút sự thật. Nhưng Phổ Hoa trước sau vẫn kín như bưng, chuyện liên quan đến hai người đàn ông, không tới thời cơ, Quyên Quyên biết có ép cô cũng không cótác dụng.

Sau lần gặp mặt cuối cùng, tâm trạng Phổ Hoa cũng hồi phục rất nhiều so với trước đây, cô khó tránh khỏi có chút bất an vì chuyện Vĩnh Bác đề cập đến. Cô vẫn dùng cách cũ là gọi điện cho Tất Mã Uy ở phòng thí nghiệm, hy vọng tìm hiểu được một chút về công việc của Vĩnh Đạo. Tất Mã Uy là đàn em của Vĩnh Đạo, xưa nay luôn kính trọng Phổ Hoa, nhưng không nhiệttình như trước, ngoài gọi vài tiếng chị dâu, vòng vo qua loa mấy chuyện nhỏ không quan trọng, cậu ta chẳng hề lộ ra bất cứ tin tức có giá trị nào với Phổ Hoa.

Giống như cánh cửa cuối cùng đã đóng lại trước mặt,Phổ Hoa đi vào đường cụt, chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này. Nhưng mỗi lần thư từ qua lại với Vĩnh Bác, ngoài nói về các bức ảnh của anh, Phổ Hoa luôn không nén được muốn hỏi Vĩnh Bác vài câu. Có hai lần viết đi viết lại, đến lúc sắp gửi lại không có dũng khí.

Đã quyết định tránh xa cuộc sống của anh, lúc này đi quan tâm đến mối quan hệ không cần thiết, tự cô cảmthấy quá khác thường.

Cũng may, Lâm Quả Quả đã về Bắc Kinh.

Phổ Hoa mang mấy chục lá thư của độc giả gửi đếntrong kỳ đầu tiên thử phát hành, đặc biệt chọn một buổi chiều âm u, không có bản thảo phải kiểm tra hẹn gặp mặt Lâm Quả Quả, rồi đem sự chú ý của bản thân trở lại với công việc.

Nơi gặp mặt tên là “Mọt sách”- cửa hàng sách cũ từ thời đại học Phổ Hoa đã thích đến mua. Nhà ăn cải tạothành hiệu sách hai tầng, bốn phía đều là giá sách,trưng bày lung linh đẹp mắt, chủ cửa hàng thu thậpsách tiếng Anh cũ từ khắp các nơi, thiết kế hai bênhành lang từng bậc đi lên bày quầy triển lãm sách, trên đó dán áp phích sách mới trên thị trường hàng tháng vàtạp chí tiếng Anh bán chạy đương thời. Khu vực uốngcà phê rộng rãi có vài bộ ghế sofa, khi Phổ Hoa đến,Lâm Quả Quả đã ngồi bên cửa sổ dưới hàng dây reo rủlá, đang hết sức chăm chú đọc tờ tạp chí “Tâm lý” mới phát hành.

Phổ Hoa dừng lại một lát bên ghế sofa, Lâm Quả Quảmới nhận ra. Cô ấy chẳng hề có cảm giác xa cách đãlâu không gặp, đặt quyển sách lên chiếc váy dài chạm đất, cô ấy chỉ chỉ ghế sofa đối diện mời Phổ Hoa ngồi.Âm nhạc trong quán có tác dụng hóa giải sự bối rối lần đầu gặp riêng, cũng khiến Phổ Hoa có thể tĩnh tâm gọi một cốc sô cô la nóng để nhuận giọng, ôn lại một lầnnữa những điều đã chuẩn bị sẵn từ nhà.

“Độc giả gửi thư ư?”. Lâm Quả Quả nhận một chiếcphong bì lớn Phổ Hoa mang tới, nhưng không vội mở ra.

“Vâng, rất nhiều người hứng thú với bài viết về chỉ số hạnh phúc, tôi đã in ra vài bức thư khá dài, như vậy cô xem sẽ tiện hơn”. Tuy đã làm biên tập vài năm, nhưng đối diện với Lâm Quả Quả, cô luôn xem như đang nóichuyện với bác sĩ tâm lý, từng lời nói ra đều vô cùng cẩn thận, “Có vài lá, cô có thể nói ý kiến của mình để trả lời, tổng biên tập bảo có thể lựa chọn đăng một ít trong phần dành cho độc giả”.

“Được, rảnh tôi sẽ xem”. Lâm Quả Quả chẳng hề thểhiện sự nhiệt tình đối với mấy lá thư ấy, cô ấy chỉ cầm một lá trong số đó xem lướt rồi đặt xuống bên cạnh, bưng cốc cà phê trước mặt lên uống hai ngụm.

“Cô thấy thế nào?”.

Phổ Hoa khuấy lớp sữa nổi trên bề mặt cốc sô cô la nóng, nghe cô ấy hỏi như vậy, có chút bất ngờ.

“Tôi?”.

“Đúng vậy, cô ấy”. Lâm Quả Quả chớp chớp mắt, cô ấy chẳng hề xinh đẹp nhưng đôi mắt lại có sức mạnhnhạy bén xuyên thấu tâm hồn người khác, “Cô nghĩthế nào về hạnh phúc, hoặc nói, cô đánh giá như thếnào... về hạnh phúc của cô?”.

Phổ Hoa vô thức xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, tuy ngày ngày đều đeo, nhưng mỗi lần bị hỏi chuyện liên quan tới hôn nhân, bất cứ lúc nào cô cũng có cảm giácbất an và sức ép khi bị hiểu thấu bí mật.

“Tôi... tôi vẫn ổn mà...”. Cô nghĩ một chút mới đưa ra một đáp án mơ hồ.

Câu trả lời như vậy hiển nhiên nằm trong dự đoán của Lâm Quả Quả, cô ấy đặt cốc cà phê xuống thủng thỉnh hỏi lại một câu: “Thật không?”.

“Vì sao cô nói vậy?”. Phổ Hoa không cầm chắc, sô cô la nóng trong cốc sánh ra vài giọt.

“Không có gì, chỉ là cảm giác thôi”. Lâm Quả Quả lại mở tạp chí, lật một cách thờ ơ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Phổ Hoa, “Đừng để ý, thói quen nghề nghiệp”.

Trên đường trở về nhà, Phổ Hoa vẫn suy nghĩ tới “cảm giác” Lâm Quả Quả nói. Cô đi qua cửa hàng thời trangbên đường, nhìn chính mình trong tấm kính. Dưới sựnổi bật của ánh đèn và ma nơ canh, cô bình thường tới mức sẽ không bị người đi đường chú ý. Vẻ ngoài bìnhthường như vậy, Lâm Quả Quả có thể cảm nhận được điều gì?

Phổ Hoa tháo chiếc nhẫn nắm trong lòng bàn tay, đoánkhông ra một Lâm Quả Quả đầy bí ẩn như một câu đố đó.

Cô bước trên đường không hề có mục đích, đi qua cửahàng ăn nhanh mua chiếc bánh hamburger. Một mình đi dạo trên đường thật vô vị, ăn xong hamburger, cô bước vào cửa hàng băng đĩa, đó là một quán cũ quen thuộc. Cô và Vĩnh Đạo từng nhiều lần mua ở đây, tìm kiếm rất nhiều đĩa CD anh thích. Cô đẩy cửa, ngoài cửa kính vẫn bày con mèo may mắn kêu meo meo vẫytay chào khách.

Bố trí trong cửa hàng không thay đổi nhiều, trên giáhàng là những album mới, đa phần là những ca sĩ vàban nhạc cô chưa từng nghe. Cô không có sự say mê đặc biệt đối với âm nhạc, dịu dàng tĩnh lặng là được,khẩu vị của Vĩnh Đạo thì vô cùng kén chọn.

Phổ Hoa phát hiện ra đĩa Sunset Boulevard trên giá, đólà một phần trong tập tác phẩm Webber mà trước đâyhọ đi bao lần chưa mua được, mặt sau của đĩa có phần giới thiệu. Cô bước tới, không hẹn mà cùng cầm đĩa CD với một cô gái tóc dài đứng trước giá hàng, rồicùng đặt trở lại.

Cô gái cười cười với Phổ Hoa, chỉ giá bên cạnh nói: “Bên đó có bản kỷ niệm hai mươi năm, còn hay hơn”.

Phổ Hoa theo hướng cô gái chỉ, tìm thấy bản kỷ niệm Sunset Boulevard trên giá bên cạnh. Đột nhiên cô nảy sinh cảm giác muốn mua, nhưng lật xem giá tiền, đắt quá! Đành đặt đĩa CD vào chỗ cũ.

Rời khu nhạc kịch, Phổ Hoa tới giá đĩa những bài hát xưa rẻ tiền, nghe thử album tuyển chọn mà chủ cửahàng giới thiệu. Giá đĩa phía xa có người giậm chânhua tay về phía cô đứng, chính là cô gái vừa giới thiệu đĩa CD cho cô. Chỉ thấy cô ấy hưng phấn vung vẩy một cái đĩa CD, bắc loa tay bên miệng gọi: “An Vĩnh! Bên này, nhanh qua đây!”.

Tuy đeo tai nghe nhưng Phổ Hoa vẫn nghe rất rõ haichữ này, ban đầu cô tưởng mình nghe nhầm, vô thức quay đầu lại.

Bóng lưng vừa đi lướt qua giá đĩa quay ra, trước đó chỉthấy quen quen, bây giờ nhìn rõ rồi, là Kỷ AnVĩnh!

Phổ Hoa không chút nghĩ ngợi, bỏ tai nghe xuống đi về phía cửa, con mèo may mắn đang vung vẩy cánh tay múp míp, kêu meo meo chào khách vừa vào cửa. Côcúi đầu bước nhanh, suýt đâm vào người khách bướcvào cửa.

“Phổ Hoa?”.

Cô ngẩng đầu, vẫn là người quen.

Hải Anh và Doãn Trình, đang xách túi đồ, vẻ mặt ngạcnhiên lẫn vui mừng nhìn cô. Phổ Hoa không quan tâm tới việc chào hỏi, đằng sau đã vang lên tiếng chào.

“Dạo này khỏe không?”.

Cô gái bên cạnh Kỷ An Vĩnh cũng đang khoác tay cậu ấy.

Phổ Hoa cúi đầu, nhẫn trên tay đã tháo xuống, vẫn còn vòng bện màu đỏ trên cổ tay.

Cô vốn muốn xoay nó để mình xem ra có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, nhưng vừa đụng vào nút thắt của sợi dây thì chiếc vòng đeo đã lâu tự nhiên đứt thành hai đoạn, rơi xuống chân.

Nửa đêm, Phổ Hoa tỉnh dậy trong tình trạng tim đậpnhanh dữ dội, mở mắt cầm di động đặt bên gối. Dây đeo điện thoại là một vật trang trí ánh huỳnh quang rấtnhỏ, theo ánh sáng yếu ớt đó, cô rút tay khỏi chăn sờlên cổ tay trống trơn, chỗ đeo sợi dây không hề có dấu vết lưu lại, tựa như nó chưa từng tồn tại. Nhắm mắt,cảnh tượng trong cửa hàng âm nhạc hiện lên trong đầucô.

Kỷ An Vĩnh béo hơn một chút so với lần cuối cùng gặpmặt, kính mắt cũng đã thay, càng nho nhã hơn trước đây, cũng có dấu vết của tuổi tác. Cô gái bên cạnh anh tự nhiên thoải mái nhặt sợi dây trả cho Phổ Hoa, chào hỏi cô rất tự nhiên.

Người giới thiệu là Kỷ An Vĩnh: “Đây là Diệp Phổ Hoa, bạn thời trung học, đây là vợ mình, Chung ĐứcCần”.

Phổ Hoa lúc này mới chú ý đến ngón tay áp út bàn taytrái cậu ấy đeo một chiếc nhẫn vàng, giống chiếc nhẫn trên tay cô gái.

Lúc đó cô nghĩ chắc mình cười rất gượng gạo nên hai cặp vợ chồng đều không giữ cô cùng ăn cơm. Nếu có giữ, Phổ Hoa cũng sẽ từ chối. Đây là lần tương phùng có chút mỉa mai, bây giờ cô mới bừng tỉnh hiểu ra, người đoạn tuyệt với quá khứ không chỉ một mình Thi Vĩnh Đạo. Tất cả mọi người đều âm thầm lựa chọn con đường khác, để sống đơn giản hơn, vui vẻ hơn, chỉ có người như cô mới không ngừng tự tìm đến phiền não.

Sau khi Kỷ An Vĩnh ra đi vào năm thứ ba đại học, cô cất giấu tất cả những ký ức liên quan tới cậu ấy. Vĩnh Đạo không chỉ một lần nhấn mạnh “Không thể là cậuta!”, “Không được là cậu ta!”. Vì họ là bạn. Anh cũng liên tục vì An Vĩnh mà quan sát cô kỹ lưỡng, hoài nghi cô, hận không thể xẻ tim cô ra để kiểm tra xem trong đó có chứa hai chữ An Vĩnh không. Đó là khoảng thời gian Phổ Hoa sống u tối nhất, nghĩ đến mà sợ hãi.

Hôm sau ngồi tàu điện ngầm đi làm, Phổ Hoa chen trong đám hành khách lật quyển sổ tay trong túi xách ra, tìm thấy sợi dây bện màu đỏ bị đứt đó, thứ bị đứt đã đứt rồi, nối lại cũng không còn được như ban đầu. Sau khi xuống xe, cô vứt sợi dây bện màu đỏ cùng khăn giấy bọc nó vào thùng rác trong sân ga. Tuy đứng bên thùng rác hoài niệm rất lâu nhưng Phổ Hoa không nhặt lại nó.

So với việc tái hôn của Vĩnh Đạo, sự xuất hiện của An Vĩnh và vợ cậu ấy nhiều nhất cũng chỉ làm cô bối rối lúng túng, cố chịu đựng sự mệt mỏi, Phổ Hoa ngồi trong văn phòng lật bản thảo, ăn cơm nói chuyện với các đồng nghiệp, giúp Lâm Quả Quả sắp xếp thư độc giả gửi tới. Buổi tối, cô ôm hộp bánh bích quy nhoài người trên ghế sofa xem bộ phim Friends, dùng danh sách xem mặt mà Quyên Quyên đã in ra gấp thành túi nhỏ đựng rác, vì hôn lễ của Monica mà nước mắt đầy mặt.

An Vĩnh và vợ cậu ấy, Hải Anh và Doãn Trình, những người khác dường như đều đang chìm đắm trong hạnh phúc, bao gồm cả Monica và Chandler trong ti vi. Bước vào phòng tắm, Phổ Hoa cầm bút trang điểm lâu ngày không dùng trên giá, từ từ vẽ lên viền mắt mình, lại thêm chút son môi.

Người trong gương không thể nói là đẹp nhưng chẳng qua cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, không phải sao?

Lâm Quả Quả hỏi cô, có thực sự hạnh phúc không?

Tất cả đáp án đều chưa có cho tới khi sự xuất hiện của hai gia đình An Vĩnh và Hải Anh khiến cô bừng tỉnh.Hạnh phúc là gì? Chí ít phải giống như bọn họ.

Rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, cô trở về phòng khách, ngồi xuống đất, ôm máy điện thoại bàn chuẩn bị một chút, cầm ống nghe bấm số máy cho bố, nói thẳng vào vấn đề: “Bố, con có chuyện muốn nói với bố”.

**********

Bí mật che giấu tròn hai năm phải tiết lộ, Phổ Hoa khó giấu nổi sợ bất an lo lắng trong lòng. Trở về khoảng sân trong khu nhà bố ở, cô không vội lên tầng mà đi vài vòng trên con đường nhỏ ngoài sân.

Khi lên tầng, cô sửa sang lại đầu tóc, kiểm tra thuốc bổ cô mua cho bố. Lúc bước vào cửa, bố đang bận làm cơm tối trong bếp, Phổ Hoa đặt đồ xuống, xắn tay áo vào bếp giúp bố. Hai bố con hiếm khi cùng chuẩn bị cơm tối, cùng nói chuyện vu vơ.

Món ăn do bố đặc biệt thêm vào, ông làm cần xào Phổ Hoa thích ăn. Phổ Hoa giúp bố hâm nóng chén rượu trắng, chuẩn bị cho ông một đĩa nhỏ đậu phộng bao năm không thay đổi và thêm chút đồ nhắm mua ngoài.

Từ khi mẹ Phổ Hoa tái hôn, căn hộ nhỏ thiếu đi tiếng cười, ngày tháng buồn bã không vui, ngồi bên chiếc bàn ăn cơm cùng bố, Phổ Hoa thường nghe thấy bố thở dài bất lực những khi uống rượu. Sau này, bàn ăn thêm Vĩnh Đạo, tiếng cười mới dần dần trở về ngôi nhà này. Lần đầu tiên Vĩnh Đạo vào cửa đã ăn hết năm mươi cái bánh sủi cảo, Vĩnh Đạo giúp nhà đổi ga, bật một cái bốc lên tận lầu, Vĩnh Đạo và bố chơi cờ, mỗi lần hạ cờ nhất định sẽ thua, càng bị đánh bại càng hăng máu... Những ký ức về Vĩnh Đạo với bố mà nói vô cùng quý hóa. Bố yêu quý anh như con ruột, tự hào vì anh. Cũng vì thế, nói ra sự thật đối với Phổ Hoa càng khó, càng không thể nhẫn tâm.

Hai bố con làm cơm xong, bố hỏi bao giờ Vĩnh Đạo về. Phổ Hoa vào bếp lấy bát đũa, trốn tránh câu hỏi này.

Hai bố con dùng bữa một cách yên lặng, ngoài việc uống rượu bố chỉ ăn hai miếng, phần lớn thời gian đều gắp thức ăn vào bát Phổ Hoa. Phổ Hoa không giống như bình thường nói chuyện công việc của mình, chủ đề luôn xoay quanh bố, nào phí cung cấp hơi ấm trong nhà đã nộp chưa, ở xưởng có tổ chức đi chơi vùng ngoại ô không, lần trước kết quả kiểm tra sửc khỏe thế nào.

Ăn xong dọn dẹp bát đũa, cô pha trà mới cho bố. Bố mở ti vi, ngồi dựa trên ghế sofa, trước mặt bày ra vài tờ báo, đang nâng kính lão lên đọc cột tin tức. Thấy Phổ Hoa đi ra, còn chưa đợi cô lên tiếng, bố đã đặt kính xuống, kéo ghế bên cạnh kêu Phổ Hoa ngồi xuống.

“Nói đi, có chuyện gì vậy?”.

Không ai hiểu lòng con gái bằng bố, Phổ Hoa ngồi cạnh bố, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, để đôi môi bớt khô.

“Liên quan... đến Vĩnh Đạo?”.

Bố rốt cuộc vẫn là bố, cô còn chưa mở miệng đã cảm nhận được.

“Dạ...”.

“Lần trước các con trở về... đã cãi nhau à?”. Bố Diệp quan sát con gái, cẩn thận suy đoán.

“Không có”. Phổ Hoa lắc đầu.

“Vậy thì là thế nào? Rất nhiều lần mấy ngày không thấy nó trở về, luôn nói bận, không bận đến mức cả cuối tuần cũng không có thời gian về ăn bữa cơm chứ? Còn bên bố mẹ chồng con thế nào?”

“Không có... bố đừng đoán lung tung...”.

“Vậy thì có chuyện gì?”.

“Là... hai chúng con... có vài vấn đề...”. Phổ Hoa khó khăn nặn ra vài chữ, thấy biểu hiện nghiêm trọng của bố, giọng nói bất giác run rẩy.

“Có vấn đề gì?”.

“Chúng con...”. Phổ Hoa không muốn thấy bố không yên tâm, cắn môi, đứng lên, phịch một cái quỳ xuống trước mặt bố, vùi mặt lên đùi bố ôm chặt.

“Bố...”.

Tiếng bố đó, mang theo cả âm thanh của nước mắt, cũng mang theo nỗi hối hận và bất lực sâu sắc trong hai năm qua.

“Con sao thế...”.

Phổ Hoa cảm nhận được đôi chân gầy run rẩy trong ống quần, bàn tay vỗ lên đầu cô cũng run rẩy. Đôi tay nứt nẻ chai sạn, xoa trán cô, “Sao vậy? Hoa Hoa!”.

Tất cả vỏ bọc trong phút chốc tan tành, nước mắt trào ra. Cô ngẩng mặt lên, dường như cắn nát môi, cuối cùng nói ra những lời nên nói với bố từ hai năm trước.

“Bố, chúng con chia tay rồi... ly hôn rồi...”.

“Cạch” một tiếng, cốc trà bên tay bố đổ xuống bàn, nước trà sánh ra đất, tiếng giọt nước tí tách cùng hỉ nộ ái ố của nhân vật trong ti vi át đi tiếng khóc của Phổ Hoa.

Bố hoàn toàn bất ngờ đến sững sờ, rất lâu sau mới nói ra một câu không hoàn chỉnh. Phổ Hoa nhào lên đùi bố khóc nức nở không thành tiếng, lại lo lắng, lại sợ hãi.

“Bố... Bố...”

Nghe cô khóc gọi như vậy, bố giơ tay định đánh nhưng không nỡ, chỉ có thể vỗ lên lưng cô, hỏi “Các con, mấy đứa này... rốt cuộc... là vì cái gì chứ...”.

Nói xong cũng không nén được mà bật khóc.

Qua nửa đêm, nhà họ Diệp thường ngày vốn ngủ sớm giờ vẫn sáng đèn. Cốc trà trên bàn được thay nước mới, trà nhạt dần, không còn vị gì, chỉ còn hơi nóng lan tỏa.

Phổ Hoa nói lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, nghe cô kể xong, bố đứng lên chắp tay sau lưng bước tới ban công đứng tới tận bây giờ. Bóng dáng hơi khom người của bố xuyên qua ánh đèn phòng khách in trên khung kính, khiến Phổ Hoa nghẹn ngào. Bên cạnh cô đặt một cuốn sổ dán những bài báo cũ, bề mặt thấm đẫm một vệt nước trà nhỏ. Bên trong đều là báo cũ vài năm qua, được xếp gọn gàng theo thời gian, hễ là những chỗ có tên đều, được dùng bút chì khoanh lại.Tất cả đều liên quan tới cô và Vĩnh Đạo.

Phổ Hoa ngồi rất lâu, đồ trong tay bị lấy đi mới biết bố đã đứng bên bàn lúc nào, gấp tờ báo xếp sang một bên. Đôi mắt đỏ hằn lên những tia máu, vẻ mệt mỏi xanh xao trên nếp nhăn chồng chất, hoàn toàn không giống một người mới hơn năm mươi tuổi.

Ông kéo tay Phổ Hoa thở dài, trong phút chốc như già đi vài tuổi, chậm rãi vuốt mái tóc rủ xuống hai má Phổ Hoa.

“Hoa Hoa, con đường này, bố không hy vọng con cũng đi. Cãi nhau thì cãi nhau, ầm ĩ thì ầm ĩ, ly hôn không đơn giản như thế, con cũng thấy bố và mẹ rồi đấy, bố thực... không thể để các con cũng như vậy. Các con còn trẻ, có gì thương lượng xem sao, không được thì con ở nhà một thời gian trước đi, đợi hai người đều bĩnh tĩnh rồi nói tiếp... Vĩnh Đạo không phải như con nghĩ, sự việc có lẽ vẫn còn có nước xoay chuyển...không được vậy để bố đi tìm nó nói chuyện...”.

“Bố... đừng... con xin bố đấy!”. Phổ Hoa khó mở miệng về việc Vĩnh Đạo tái hôn, cô thà để bố giữ hình tượng ban đầu của Vĩnh Đạo trong lòng còn hơn cho bố biết Vĩnh Đạo đã lựa chọn người khác, đã có cuộc sống mới rồi.

Cô lại quỳ trên đất, ôm chân bố, cầu xin bố, “Bố... bố đừng tìm anh ấy...”.

“Con nghe bố nói...”. Bố không từ bỏ một tia hy vọng, kêu Vĩnh Đạo qua đây nói xem, nói với bố... con đứng lên đi!”.

Bố kéo Phổ Hoa lên, nhưng cô không thể.

“Bố nói với Vĩnh Đạo, bố hỏi nó vì sao, không thể như vậy được... Bốn năm nay bọn con kết hôn, Vĩnh Đạo như thế nào trong lòng bố rất rõ... Nó sẽ không quyết định tuyệt tình như thế. Một đứa trẻ hiếu thuận như vậy sao có thể ly hôn với con! Tháng trước nữa nó còn nói đợi trời đỡ nóng sẽ đưa bố ra ngoài cho khuây khỏa... còn nói muốn theo bố học đánh cờ...”. Bố càng nghẹn ngào hơn, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống nếp nhăn, “Bố vốn nghĩ nếu ngày nào đó bố không còn, thì bên cạnh con ít nhất còn có Vĩnh Đạo để dựa dẫm, bố cũng có thể yên tâm. Các con sao đã...”.

Phổ Hoa lắc tay bố, úp mặt lên lòng bàn tay ấm áp của bố, tìm kiếm sự an ủi. Nước mắt lại chảy, cô như quay về thời thơ ấu, không ngừng tự trách, nhận lỗi sai. “Bố... con sai rồi... con sai rồi... con thực sự sai rồi...bố...”.

Bố chỉ lắc đầu, ôm Phổ Hoa, không biết nên nói gì.

Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phổ Hoa, cô lật cuốn sổ dán báo, dụi khóe mắt cay cay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Nội dung các bài báo bắt đầu từ hồi trung học, sau đó là đại học, cái tên Vĩnh Đạo từng chút từng chút xuất hiện nhiều hơn, số trang sau này còn nhiều hơn cả cô.Trong đó còn có vài bức ảnh, lúc đầu bọn họ còn bị che kín trong đám bạn học, sau đó là ảnh chụp chung của hai người.

Không thể không nói ra chuyện tái hôn của Vĩnh Đạo, có như vậy bố mới từ bỏ việc thuyết phục, ông trở về phòng ngơ ngẩn hồi lâu, cầm phong thư bọc sổ tiết kiệm đặt lên bàn, mặt không một chút biểu cảm, cũng không còn bi thương, không phán đoán gì thêm nữa, chỉ nói “Trả cái này cho Vĩnh Đạo trước đi...”.

Gấp cuốn sổ lại, Phổ Hoa cất cuốn sổ tiết kiệm trên bàn lại, tiền là Vĩnh Đạo biếu riêng bố, cô không rõ, thấy bố liệt kê chi tiết rõ ràng trên sổ sách cô mới biết, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Vĩnh Đạo đã kiên trì tròn sáu năm rồi.

Bố nhất định rất đau lòng, có lẽ còn đau lòng hơn cả cô.

Trong phòng vọng ra tiếng ho của bố, Phổ Hoa bước tới gõ cửa, bố không trả lời.

Trở lại tắt đèn, cô kéo chiếc chăn bố phủ trên ghế sofa đắp lên người, nằm trong phòng khách chịu đựng một đêm. Đêm đó đối với cô mà nói, giống như rất nhiều đêm trước, rất khó ngủ, nghĩ trước nghĩ sau trằn trọc, trăn trở tới khi trời sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Hôm sau khi cô tỉnh dậy, bố đã ra khỏi nhà, trên bàn để sẵn bữa sáng bố mua về cho cô, sữa đậu nành nóng hổi còn đậy nắp, bánh ga tô nhân táo đã được cắt thành miếng nhỏ, trong đĩa còn có bánh trứng gà.

Dưới phong thư còn có mảnh giấy nhắn, nét chữ bố nguệch ngoạc, “Trời lạnh rồi, mặc thêm áo, buổi tối sớm về nhà. Bố”.

Bố chưa đề cập tới chuyện ly hôn, trên giá áo gần cửa treo thêm chiếc khăn quàng cổ cũ mà Phổ Hoa để lại nhà.

Trước khi đi làm, Phổ Hoa đi một vòng trong phòng bố, trên tủ đầu giường để gạt tàn chất đầy đầu thuốc lá đã hút, rõ ràng không chỉ mình cô không ngủ được, lọ thuốc trị ho trống rỗng, quả bóng tập thể dục bố thường mang theo bên mình cũng đặt bên gối.

Bóng lưng hơi còng đó lại xuất hiện trước mặt cô, và tiếng ho cả đêm của ông. cầm quả bóng tập thể dục của bố lên, quấn khăn quàng cổ, Phổ Hoa không kịp ăn sáng đã vội vàng rời khỏi nhà.

3-9

Giống Phổ Hoa mất hai năm mới thích ứng với cuộc sống độc thân, bố cũng cần thời gian để tiêu hóa tin tức ly hôn của bọn họ.

Phổ Hoa về nhà, một mặt ở cùng bố, mặt khác để an ủi ông. Cô dễ dàng nhận ra nỗi buồn không muốn nói ra của bố. Mấy ngày liền bố không xuống tầng chơi cờ, hàng ngày chỉ đứng trên ban công nghe đài, đọc báo, bệnh ho nửa đêm cũng nặng hơn, ngay cả thói quen gói bánh sủi cảo cuối tuần cũng dừng một tuần.

Nhưng Phổ Hoa dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, từ khi nói với bố, cô có thể biểu lộ hỉ nộ ái ố chân thực trước mặt ông, cho dù hiếm khi vui vẻ. Cô thường ra ban công hít thật sâu, mất vài tiếng làm bữa tối thịnh soạn cho bố.

Khi mẹ tranh thủ về nhà, cả nhà ba người cùng thảo luận tương lai của Phổ Hoa, cô không tránh khỏi lại bị mẹ mắng. Lời răn dạy và quở mắng cho dù có cay nghiệt nhiều hơn nữa Phổ Hoa đều có thể nghe được, đến một câu phản bác cô cũng không nói, để mặc mẹ trút giận. Cô gửi tin nhắn nói cho Quyên Quyên mấy lời khó nghe của mẹ, thi thoảng cũng cười cười một cách đau khổ, tự chế giễu chính mình.

Sau khi không cần giả vờ nữa, Phổ Hoa thu dọn dần những thứ đồ trong căn phòng vốn dùng để che đậy chuyện ly hôn, hết thảy đều khóa vào phòng chứa đồ, trên chiếc giường đơn cũng chỉ còn lại một chiếc gối, ghế sofa cũng chỉ còn một đệm dựa, trên giá giày gần cửa ra vào tất cả đều là giày của cô, đến chiếc nhẫn cưới trên tay Phổ Hoa cũng khóa trong ngăn tủ không đeo nữa.

Thời tiết vào thu, bệnh ho của bố biến chuyển tốt hơn, Phổ Hoa dọn về nhà mình, nhưng hàng tối vẫn

không quên gọi điện cho bô, và sô lân vê nhà ăn cơm cũng nhiều lên, số lượng bánh sủi cảo mỗi lần gói cũng ít hơn trước một nửa. Cô thay đổi mẫu bánh để bố vui, cho dù chịu mệt thêm một chút cũng cam lòng.

Mẹ qua nhà Phổ Hoa vài lần, không phải để kiểm tra cuộc sống độc thân của cô thì cũng nói với cô những lời quan tâm mẹ con. Nhưng rốt cuộc mẹ là người đã có một gia đình khác, lời bà khuyên có hay hơn nữa, Phổ Hoa cũng chỉ nghe rồi để đấy, sẽ không làm theo.

Bắc Kinh vào thu vẫn còn cái nóng của mùa hạ, nhưng không oi bức khó chịu. Tạp chí kỳ mới chỗ Phổ Hoa đưa ra thị trường thuận lợi, chuyên mục của Lâm Quả Quả tạo ra phản ứng khá tốt, tòa soạn tổ chức hoạt động bán kèm ký tặng tác phẩm với quy mô nhỏ ở thư viện thành phố, mời vài tác giả trụ cột đến cổ vũ.

Mấy việc công này tuy chiếm khối lượng lớn không gian cá nhân của cô nhưng đã thành công trong việc phân tán sự chú ý của Phổ Hoa, khiến cô lúc nào cũng bận rộn. Điều tiếc nuối duy nhất là lần ký tặng tác phẩm này Lâm Quả Quả không tham gia, bận viết luận văn nên ở lại Thiên Tân, còn may cuối tuần nào cô ấy cũng gửi bản thảo tuần mới đúng thời gian cho Phổ Hoa.

Họ thư từ qua lại không nhiều, thư của Lâm Quả Quả lúc đầu nhẹ nhàng như một học sinh ngoan ngoãn, cuộc thăm dò như có mà cũng như không ở cửa hàng “Mọt sách” ấy cũng không xảy ra nữa. Thế là Phổ Hoa bạo gan hỏi cô ấy vài vấn đề về hôn nhân và nhân sinh quan, câu trả lời của Lâm Quả Quả không phải lập luận to lớn dài dòng, nhưng cô ấy luôn thao thao bất tuyệt viết ra những suy nghĩ để thảo luận với Phổ Hoa. Như vậy Phổ Hoa càng lĩnh hội sâu hơn về chuyên mục của Lâm Quả Quả, so với trước kia cũng hiểu nhiều hơn con người Lâm Quả Quả.

Lâm Quả Quả có rất nhiều gương mặt, hơn nữa nắm vững một cách chuẩn xác khi nào sử dụng gương mặt nào của bản thân. Cô gần như trả lời một cách hoàn hảo những câu hỏi vô cùng kỳ quặc của độc giả, tiếp tục học chương trình tâm lý của mình, ứng phó với biên tập tạp chí như Phổ Hoa, cô ấy còn chăm sóc cậu con trai năm tuổi không rõ bố - Lâm Bác.

Mùa thu năm nay trôi qua nhanh, tâm trạng Phổ Hoa cuối cùng cũng lắng xuống. Cô bắt đầu quàng chiếc khăn bố tìm thấy đi làm, ngồi trong tàu điện ngầm lật quyển tâm lý Lâm Quả Quả thường đọc. Sáng sáng mở cửa sổ, chăm sóc chậu cây nhỏ bên cạnh chỗ ngồi của cô. Trên những cành cây rậm rạp nay chỉ còn lại hai, ba chiếc lá, cũng không còn bóng dáng những chú ve, văn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng gõ bàn phím, tiếng lật bản thảo của các biên tập. Khi rảnh rỗi, Phổ Hoa mở máy tính thưởng thức ảnh của Vĩnh Bác. Trở thành biên tập phụ trách tác giả chuyên mục nổi tiếng, công việc của Phổ Hoa trở nên rất phong phú, đến Lưu Yến cũng nói, sau mùa thu, sửc sống của cô hồi phục không ít, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, đã nở nụ cười.

Ngày tháng qua đi trong sự bận rộn, quá khứ sẽ không trở lại nữa. Phổ Hoa hiểu rất rõ, khóc cũng qua một ngày, đồng thời cười cũng qua một ngày. Trong tròn hai năm qua, đây là khoảng thời gian Phổ Hoa sống nhẹ nhõm nhất, tuy cũng khó tránh khỏi có lúc buồn bã, sa sút tinh thần, thậm chí nước mắt rơi tràn mi.

Khi tin tức kết hôn của Tiểu Quỷ truyền đến, Phổ Hoa đang ở trong văn phòng phủi bụi bám trên

quyển lịch cũ viết công việc phải làm ở trang mới. Mạch Mạch gửi tin nhắn tới, Thái Hồng cũng gọi điện đến. Đối với bạn bè cùng ký túc xá mà nói, đây có thể gọi là tin vui nhất trong năm.

Phổ Hoa hiếm khi phấn chấn như vậy, cô tích cực tham gia cuộc tụ họp của mọi người, chúc mừng Tiểu Quỷ đính hôn, gặp mặt chú rể tương lai, tham mưu việc lựa chọn áo cưới, bàn bạc lo liệu các nghi lễ. Thời gian đó, Mạch Mạch, Đường Đường, Thái Hồng, Tiểu Quỷ thi thoảng ở lại nhà Phổ Hoa, cộng thêm cả Quyên Quyên việc gì cũng nhiệt tình nữa, sáu người phụ nữ ở cùng nhau không thể nói là không náo nhiệt.

Phổ Hoa là người từng trải, có kinh nghiệm nhất trong số đó, nhưng cô chưa bao giờ lo liệu lễ kết hôn, cũng chưa từng tham gia nghi lễ long trọng. Khi cô và Vĩnh Đạo kết hôn, chỉ đơn giản là đến phòng dân chính đăng ký kết hôn, sau đó mời bạn bè hai bên đến ăn bữa cơm mà thôi. Vì vậy trải qua cả quá trình từ khi đính hôn đến nghi lễ của Tiểu Quỷ, cô cũng lĩnh hội được cảm giác một lần làm cô dâu, có buồn phiền bi thương, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui.

Tiểu Quỷ lấy chồng vào mùa đẹp nhất ở Bắc Kinh, trong đám phù dâu không có Phổ Hoa, cô đứng ở hàng thứ nhất những người đến dự buổi lễ, mặc bộ bình thường nhất, mắt nhìn người bạn thân bước lên bàn thờ Chúa, nắm tay chú rể. Ba người bạn thân còn lại làm phù dâu tranh cướp bó hoa cưới đại diện cho hạnh phúc và may mắn, cuối cùng lại để rơi vào tay người ta.

Tối đó, từ nhà mới của Tiểu Quỷ trở về, Phổ Hoa vẫn mặc bộ quần áo đó nằm trên chiếc giường đơn của mình nói chuyện điện thoại với Quyên Quyên, hồi tưởng lại không khí sôi nổi của lễ cưới.

Cúp máy, cô vô công rồi nghề kiểm tra hòm thư. Ảnh đám cưới mà Thái Hồng hứa hẹn vẫn chưa gửi qua, Lâm Quả Quả cũng không lên mạng. Đang chuẩn bị thoát, MSN hiển thị Vĩnh Bác lên mạng.

Sau khi anh lên đường đi Tân Cương làm chuyên đề về con đường tơ lụa, hai người có lẽ lâu lắm không gặp, đến công việc phiên dịch mấy ngày rồi anh cũng không nhờ Phổ Hoa làm.

Phổ Hoa mở cửa sổ nói chuyện với Vĩnh Bác, đang chuẩn bị chào hỏi thì màn hình đột nhiên hiện ra một hàng chữ, rất dài, chữ cái với các con số lung tung, cho thấy người gõ chữ rất sốt ruột.

Cô không hiểu hai câu phiên âm ban đầu, gửi một hàng dấu hỏi cho Vĩnh Bác thì di động reo.

“A lô? Phổ Hoa!”. Tín hiệu điện thoại không tốt, tạp âm rè rè, giọng Vĩnh Bác rất lớn: “Em đang ở đâu?”.

“Em... em vừa tham gia đám cưới bạn xong, sao vậy?”.

“Vĩnh Đạo đâu!”.

“Anh ấy...”. Phổ Hoa lần nữa lại nghẹn lời.

“Chuyện của phòng thí nghiệm, em biết không? Mẹ vừa gọi điện cho anh xong, nói Vĩnh Đạo muốn bà đưa mười vạn tệ, buổi sáng chuyển qua, chiều đã không thấy người đâu rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nó đâu!”. Vĩnh Bác hỏi như pháo nổ liên hồi, thở hổn hển, phì phò, “Mẹ kiếp, cái đường dây ghẻ này, tín hiệu bên này không ổn định, Phổ Hoa, nghe thấy không!”.

Niềm vui tham gia hôn lễ bị những lời của Vĩnh Bác xóa sạch, tâm trạng của Phổ Hoa bất giác trĩu nặng.

“Mẹ gọi cho em, sao em luôn không nhận máy, hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vĩnh Đạo đâu? Hay bị người ta lừa rồi: Bố huyết áp không tốt, không chịu được lo lắng, em kêu nó về nhà ngay cho anh, nói rõ sự tình! Tiền là chuyện nhỏ, người phải về trước, em cũng vậy!”. Tính cách Vĩnh Bác chưa bao giờ khách sáo, toàn dạy dỗ bọn họ như phụ huynh, “Em là vợ nó, cho dù xảy ra chuyện gì đều không thể khoanh tay đứng nhìn, Phổ Hoa, em nghe thấy không!”.

“Em...”. Phổ Hoa nhất thời khó mà giải thích được.

“Lần trước Vĩnh Đạo từng nói qua với anh, anh tưởng là việc nhỏ ứng phó một chút là qua thôi, sao bây giờ lại thành nghiêm trọng như vậy? Em nói đi chứ, anh đang hỏi em đấy? Vĩnh Đạo đi đâu rồi, mẹ đang lo đi tìm nó, kêu nó nhanh chóng về nhà, không về cũng phải gọi điện cho cả nhà để mọi người biết nó bình an! Di động của nó cũng tắt! Làm thế nào đây?”.

“Vâng... em... em lập tức... đi tìm anh ấy...”. Phổ Hoa nơm nớp lo sợ đồng ý yêu cầu của Vĩnh Bác, căn bản không kịp cúp máy, trực tiếp dùng máy bàn gọi tới nhà Hải Anh, nghe ngóng tăm tích của Vĩnh Đạo từ chỗ Doãn Trình. Suốt đêm, Phổ Hoa gọi điện rất nhiều lần, tới ngày thứ hai di động vẫn hàng nghìn lần vang lên như nhau: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Sáng hôm sau, theo ý của Vĩnh Bác, Phổ Hoa khắc phục trở ngại trong lòng, gọi điện về nhà Vĩnh Đạo động viên hai cụ, lại xin nghỉ chạy đến cơ quan Doãn Trình, dù thế nào cũng bắt cậu ta tìm ra tung tích của Vĩnh Đạo.

Doãn Trình cách một ngày sau mới có tin tức, cậu ta đưa Phổ Hoa một số di động nơi khác, nói Vĩnh Đạo đã liên lạc về nhà.

Có được số điện thoại, Phổ Hoa vội vã gọi, điện thoại không ai nhận, reo đủ một phút mới có người nghe.

‘Thi Vĩnh Đạo!”.

Họ lâu lắm không nói chuyện điện thoại, cô lo lắng cho sự an nguy của anh, vì vậy buột miệng gọi tên anh, hoàn toàn không ngờ được tiếng trả lời đầu dây bên kia là vài tiếng ho khẽ khàng.

Giống như giọng anh nhưng cô không dám khẳng định.

“Thi Vĩnh Đạo? Là anh à?”.

Cô nắm chặt ống nghe, trái tim bất giác cũng siết chặt.

Im lặng hồi lâu, đối phương vẫn không trả lời.

Mất hết sự kiên nhẫn, cô lại không thể không nén lại mâu thuẫn và khúc mắc trong lòng, dịu giọng, gọi như khẩn cầu một lần nữa.

“Vĩnh Đạo à?”.

Lần này im lặng lâu hơn, khi cô gần như từ bỏ thì một lời đáp khàn và nhỏ vang lên chỉ có một từ.

“Ừ...”.