Góa Phụ Đen

Chương 4




Bạn nghĩ nhện săn mồi như thế nào? Hàn Nguyệt nghĩ nó giống như khiêu vũ vậy,nhẹ nhàng, chuẩn xác trong im lặng. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết mình chết, chết ra sao khi lọt vào tầm ngắm của một con nhện. Và lần này Hàn Nguyệt thật xui xẻo khi bị cho vào tầm ngắm.

Thực ra thì tất cả những đối tượng thí nghiệm đều được cấy ghép một mã gen cơ bản là giống nhau, chỉ là phản ứng khác nhau và đôi khi thì có thêm hoặc bớt AND của các loài nhện trong cả một mã gen mà thôi. Mà chính điều này khiến cho mỗi con MS lại có sức mạnh và nọc độc khác nhau nhưng vẫn mang đặc điểm và tập tính của loài nhện. Quan trọng hơn là nhện thường săn mồi riêng lẻ không can thiệp đến nhau nên có thể con MS sẽ không tấn công “đồng loại” như cô, Hàn Nguyệt vừa nghĩ vừa quan sát con MS cách mình khoảng 5m.

Con MS này đã biến đổi hoàn toàn: có tám mắt và hai mắt người nay không còn phân biệt lòng đen lòng trắng mà đen ngòm, to hơn nhiều so với sáu mắt còn lại; da chuyển thành màu đen, xơ cứng; hai bên lưng mọc ra bốn cái chân to khỏe đầy lông lá, mỗi cái lông như một ăng-ten nhạy cảm với âm thanh thậm chí âm thanh có tần số nhỏ nhất, cái miệng nhô ra hai cái răng nanh lớn, dài ra quặp vào nhau như một cái kìm sắc bén. Nó dung tám cái chân dài hơn 2m của mình di chuyển nhẹ nhàng về phía cô.

1m…2m…3m

Nó dừng lại, tạo một khoảng cách an toàn rồi cẩn thận đánh giá Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt tuy có chút sợ nhưng cô chắc chắn suy luận của mình không sai, nếu cô không khiến nó cảm thấy bị đe dọa nó sẽ bỏ qua cho cô, cô còn có em trai phải cứu, phải trả thù LX và phải thông báo với phe đối lập của ngài Bộ trưởng để ngăn chặn sự lây lan và hoành hành của BAzombie và MS, không thể chết, tuyệt đối không, việc thành ra ngày hôm nay còn có trách nhiệm của ba mẹ cô, cô cần phải chuộc tội nhưng không phải bằng cách làm đồ ăn cho con quái vật đột biến này.

Con MS dơ hai cái chân lên rồi lại hạ xuống, ý đuổi người đây mà, lão nương cũng không thèm tranh với ngươi, Chu Bá Anh còn đợi ngươi trong kia kìa. Hàn Nguyệt thở phào giữ chặt cái ba lô chứa đồ sau lung, quay về phía ngược lại, cố gắng chạy nhanh nhất có thể bỏ lại con MS đang “thong thả” bò vào trong phòng thí nghiệm nơi Chu Bá Anh đang thoi thóp.

Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Hàn Nguyệt đang định rẽ trái để đến lối thoát hiểm thì gặp hai con BAzomie tranh nhau xâu xé một y tá. Một con đang gặm đầu một cách ngon lành, còn một con đang cho tay vào bụng lôi nội tạng ra để nhấm nháp, máu chảy khắp sàn, dịch vàng trong não tràn ra khóe miệng con BAzombie khiến Hàn Nguyệt suýt nữa ngồi sụp xuống mà nôn mửa. Hai con BAzombie dường như đã chú ý đến sự xuất hiện của Hàn Nguyệt, chúng chẳng quan tâm trong người cô có gen của nhện góa phụ đen đột biến hay không, chỉ cần là người, có thịt tươi là đủ.

Ngày lập tức, chúng vứt đồ ăn đang cầm trên tay đi rống lên một tiếng đầy hứng phấn rồi lao nhanh về phía Hàn Nguyệt. Hiện tại cô đang rất yếu mà cô cũng chưa rõ mình rốt cục có khả năng gì nữa nhưng trước kia Hàn Nguyệt thường trốn nghiên cứu mà theo mấy đứa bạn chơi từ nhỏ ra vào quân đội như cơm bữa học nên một thân võ nghệ nên đành liều cái mạng này mà đấu với chúng vậy, vừa đánh vừa thừa cơ tìm đường thoát thân thân là cách duy nhất hiện giờ.

Mắt thấy hai con BAzombie đang tới gần, Hàn Nguyệt tháo ba lô sau lưng rút ra bốn dao mổ, nắm chặt trong tay mỗi bên hai cái dao mổ, tập trung nhìn về hai con BAzombie, Hàn Nguyệt nhanh chóng nghĩ biện pháp:” BA-Virus khiến vật chủ nhanh chóng tăng cường thể lực, cường hóa cơ thể nhưng đồng thời lại làm các tế bào thần kinh suy yếu thậm chí đẩy nhanh tốc độ lão hóa khiến não-nơi điều khiển mọi hoạt động sống trở thành bộ phận yếu nhất của chúng, chỉ có đánh vào tử huyệt này thì mới có đường sống hơn nữa phải đánh nhanh thắng gọn.”

Vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thì cũng là lúc BAzombie đánh tới, chúng vươn cách tay to lớn nổi đầy cơ gân tới định bóp chết Hàn Nguyệt thì cô đã cúi xuống di chuyển ra phía sau, đạp lên tường bật lên không trung. Ngay khi cô định dung toàn lực để đâm vào đầu con BAzombie trước mặt thì nó đã quay lại khiến hai lưỡi dao trong tay phải của cô đã xẻ một đường dọc từ vai đến ngực nó, dao mổ sắc lạnh cộng thêm Hàn Nguyệt dùng lực lớn khiến vết cắt sâu hoắm, thoáng thấy cả xương trắng bên trong, máu phun ra bắn thẳng vào mặt cô làm bùng lên cơn khát máu vừa mới ngủ yên trong cô. Mắt Hàn Nguyệt biến thành một màu đỏ đục ngầu như máu, không để con BAzombie kịp phản ứng cô lùi về sau lấy tường làm điểm tựa bật về phía trước dùng hai cây dao mổ bên tay phải đâm mạnh vào vết cắt trên vai làm nơi để bám vào giúp cô đẩy người lên dùng hai cây dao còn lại trong tay trái đâm thẳng vào đầu con BAzombie rồi dùng cả hai tay bẻ gãy cổ nó nhanh gọn nhất có thể. Chưa cả kịp thở thì con BAzombie còn lại đã tập kích hất Hàn Nguyệt vào tường, lưng bị đập mạnh khiến cô phun ra máu, quệt khóe miệng cô cười nhếch miệng nhìn con BAzombie khiêu khích. Nhìn thấy nụ cười trào phúng của cô nó gào lên như điên dại lao đến dơ bàn tay to lớn với những cái móng dài sắc nhọn về phía cô. Hàn Nguyệt ung dung nhìn nó như bề trên nhìn xuống một tên hèn mọn. Khi móng tay của nó sắp chạm đến mặt cô thì Hàn Nguyệt giữ tay của nó lại dùng móng tay của mình bấm vào thịt của con BAzombie, một chất lỏng màu đen từ phần thịt trong móng tay chảy vào trong mạch máu của con quái vật, chất lỏng này đi đến đâu thì cơ bắt đầu co rút lại, da thịt thâm tím và bắt đầu hoại tử với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không chỉ thế máu khắp cơ thể dường như đông lại. Con BAzombie chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn rồi ngã vật ra đất chết ngay tức khắc. Hàn Nguyệt hài lòng nhìn xác hai con BAzombie trên đất mỉm cười:

- Đáng chết.

Đánh giết xong, Hàn Nguyệt như bị rút cạn mọi khí lực nằm bất động trên đất, cơ thể vốn đã suy nhược sau thí nghiệm ghép AND giờ lại đi chém giết lũ quái vật khí lực lớn như vậy, cô chịu không nổi. Không chỉ có vậy việc tiết ra chất độc màu đen kia khiến cô như bị thiếu máu hoa mắt chóng mặt. Khốn kiếp, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây thì sớm muộn cũng bị xơi tái, biết thế không dùng nhiều chất độc đến vậy. Nhìn về phía con BAzombie giờ đã hoàn toàn thối rữa chỉ còn một đống nhầy nhụa, Hàn Nguyệt lại bực mình, cô cố gắng lết về phía cái ba lô kiểm tra lại đồ đạc: thuốc men, dao mổ, nước. Làm sao đây chưa có đồ ăn, chẳng lẽ giờ đi kiếm nhưng nếu không có đồ ăn thì sao sống nổi?

Cố suy nghĩ Hàn Nguyệt bỗng nhớ ra chỗ tủ chứa đồ của nhân viên ở gần lối thoát hiểm biết đâu sẽ có đồ ăn vặt và vật dụng cá nhân, cẩn thận một chút chắc vẫn được, nghĩ là làm cô uống một ngụm nước lớn cho tỉnh táo lại và ngồi nghỉ một lúc để đỡ chóng mặt rồi rút bốn cây dao mổ cắm trên người con BAzombie ra và nhanh chóng di chuyển đến tủ chứa đồ, mong là sẽ tìm được đồ ăn và đồ dùng cần thiết. Cũng may nơi này cũng không cách trung tâm thành phố quá xa nên dù đồ ăn kiếm được có ít cũng không sao đủ để cô toàn mạng trở về, nghĩ đến đây Hàn Nguyệt đi nhanh hơn nhưng cũng không dám quá lộ liễu, cô đã quá mệt để chiến đấu với bất kì con BAzombie nào nữa.