Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 10: Giả bộ quen biết 2




“Alo......”

“Sắp tan làm chưa?”

“Vẫn chưa, đang họp.”

Có lúc Giang Vũ Thần thật là phiền toái. Tôi cất điện thoại di động lại chăm chú vào buổi họp.

Quản lý không phát hiện ra tôi mới mất tập trung, ông lấy ra một xấp bản thiết kế, đưa cho mọi người sau đó nói: “Chủ đề thiết kế thời trang mùa hè lần này tôi thất thiết kế của Liêm Di tương đối khá.”

Quản lý nói xong các đồng nghiệp rối rít vỗ tay chúc mừng tôi. Minh Chí nháy mắt với tôi “Được tuyên dương.”

Tôi xấu hổ cười gật đầu một cái.

“Nhưng mà” Quản lý lại nói tiếp “Mặc dù thiết kế rất đẹp nhưng hơi thiếu tính thực dụng.”

Tôi giống như một đứa trẻ vừa được cho một quả táo ngọt lại bị tát một cái, có chút uất ức. Quản lý nói chuyện cũng hơi quá rồi.

“Mặc dù chủ đề là mộng ảo nhưng tôi lại muốn thiết kế cho những người thường mặc, không phải cho người mẫu mặc.” Quản Lý gọi tên tôi “Liêm Di cần phải học tập nhiều hơn.”

“Vâng” Tôi gật đầu.

Minh Chí nhìn vẻ mặt như đưa đám của tôi viết một câu lên cuốn sổ của mình đưa cho tôi: “Sau này chú ý một chút là được, chỉ là chú tật xấu mà thôi! Nhưng mà thiết kế lần này của em thật sự làm người ta kinh ngạc!”

Mỗi lần Minh Chí đều giống như anh trai cổ vũ tôi.....tôi cảm kích nhìn anh ta gật đầu một cái lại viết lên sổ của mình “Em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Minh Chí thấy tôi cười anh ta cũng cười.

Thật là nụ cười thân thiết, ma xui quỷ khiến tôi lại giật mình một cái. Đây không phải là động lòng chứ?

Quản lý lại phê bình tác phẩm một chút cuối cùng tuyên bố áp dụng thiết kế của Minh Chí.

Buổi họp kết thúc chúng tôi cũng tan làm, tin nhắn của Giang Vũ Thần cũng tới.

“Tan làm chưa? Em xin giáo viên về sớm rồi.”

“Về sớm?”

“Đúng vậy, em tới công ty chị, gặp rồi nói.”

Bơi vì có thể về sớm Giang Vũ Thần rất hạnh phúc! Tôi lấy túi xách chuẩn bị về, Minh Chí ngồi đối diện vẫn chưa chuẩn bị về.

“Minh Chí vẫn chưa về à?”

Anh ta giống như đang tìm đồ ngẩng đầu nhìn tôi cười: Phải đợi một chút, không biết đã nhét phần thiết kế kia vào chỗ nào rồi.” Anh ta khổ não cười.

Ánh đèn soi sáng khuôn mặt anh ta, cả người Minh Chí giống sạch sẽ, nụ cười cũng sạch sẽ.

Tôi lại mất hồn rồi. Cảm giác hơi lúng túng, tôi vội vàng tạm biệt anh ta muốn đi về.

“Liêm Di.” Lúc đi tới cửa anh ta lại gọi tôi.

“Có.....có chuyện gì?” Nói chuyện hơi cà lăm, tôi cảm thấy mặt mình cũng nóng bừng.

Minh Chí lấy từ trong tủ ra cái dù trong suốt của Giang Vũ Thần “Dự báo thời tiết nói trời có thể mưa, cô cầm dù về đi!”

Lúc anh ta đưa dù cho tôi, tôi cảm giác như một đứa bé thấy ánh mặt trời. Tôi thật sự động lòng?

“Không cần, không cần, anh cầm đi.” Nói xong, tôi chạy vèo ra khỏi phòng làm việc.

Cho đến khi vào thang máy tim tôi vẫn còn đập rất nhanh. Minh Chí.....Tôi thích anh ta? Anh ta đúng là khiến người ta yêu thích hơn Lý Minh Vũ!

Nhắc tào tháo, tào tháo đã gọi điện thoại tới.

“Liêm Di, anh đợi ở cửa công ty em.” Bên trong điện thoại truyền tới giọng nói rực rỡ của Lý Minh Vũ.

“Ha ha, vậy sao?”

“Khi nào thì em xuống?”

“Lập tức xuống!”

“Được, anh chờ em.”

Phải là tôi cùng Giang Vũ Thần chờ anh. Nghĩ đến việc tôi hợp tác với Giang Vũ Thần báo thù cho Giang Linh, trên mặt tôi nở nụ cười sảng khoái.

Đi ra khỏi công ty đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Vũ Thần mặc đồng phục học sinh, so với Lý Minh Vũ phản ứng chậm thì Giang Vũ Thần đã thấy tôi.

“Chuẩn bị xong rồi à?”

“Ừ” Tôi gật đầu một cái.

“Lúc anh ta nói muốn chị cho anh ta cơ hội, chị nói với anh ta chị đã có bạn trai, không cần vừa tới liền nói cho anh ta biết.” Giang Vũ Thần sờ sờ bụng mình “Em đói rồi, ăn của anh ta trước rồi báo thù!”

Tôi thực sự cậu ta luôn liền nói với cậu ta “Biết rồi.”

Hai chúng tôi đi về phía Lý Minh Vũ đang dựa vào xe nghe điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, Lý Minh Vũ quay đầu nhìn lại, lúc ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, ánh mắt mừng rỡ nhưng lúc nhìn thấy Giang Vũ Thần, anh ta có chút nghi ngờ. Nói chuyện điện thoại qua loa, Lý Minh Vũ ngượng ngùng nói “Thật xin lỗi, để em phải chờ rồi.”

“Không sao.”

Anh ta đưa mắt nhìn Giang Vũ Thần mấy giây, miễn cưỡng nở nụ cười “Vũ Thần đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, từ lần ở họp lớp lần trước đã lâu không thấy.”

Nghe thấy lời nói sắc nhọn của Vũ Thần tôi thật sự muốn cười nhưng mà cố nén “Không phải muốn đi ăn cơm sao? Chúng ta đi thôi.”

“A, được.” Lý Minh Vũ nói xong giúp tôi mở cửa xe, sau đó hỏi Vũ Thần “Em có đi cùng không?”

“Dĩ nhiên.” Vũ Thần gật đầu một cái, ngây thơ vô hại nói “Liêm Di nói muốn mời tôi ăn cơm.”

“Liêm Di.....Ha ha.” Lý Minh Vũ nghe thấy một học sinh trung học gọi tên tôi, có chút không thích ứng được.

Lúc mấy người chúng tôi muốn lên xe, cách chúng tôi không xa ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng la của Giang Linh.

“Giang Vũ Thần! Thế nhưng lại về sớm! Chị định đi dạo phố rồi tới đón em, không ngờ lại bắt gặp em......” Khi Giang Linh nhìn thấy tôi ở bên cạnh Vũ Thần thì cô ấy ngây người, lúc nhìn thấy Lý Minh Vũ cô hoàn toàn bối rối, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Không nghĩ tới Giang Linh sẽ tới tôi và Giang Vũ Thần đều bị dọa sợ.

Lý Minh Vũ gặp Giang Linh không có một chút lúng túng, loại vẻ mặt tự nhiên đó giống như chưa từng quen biết Giang Linh.

“Giang Linh? Nếu đã gặp vậy cùng đi ăn cơm đi!”

Phụt! Tôi thật sự không chịu nổi, Lý Minh Vũ thật không có lương tâm! Giang Vũ Thần nghe nói như thế con ngươi càng đỏ hơn. Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được, tức giận đưa tay nắm cổ áo Lý Minh Vũ, đấm anh ta một cái.

“Khốn kiếp! Anh gặp chị tôi mà không thấy xấu hổ sao?”

“......” Lý Minh Vũ đột nhiên bị đánh một cái lảo đảo lui về phía sau một bước.

“Vũ Thần!” Tôi cùng Giang Linh kinh ngạc kêu lên, mặc dù Vũ Thần là một đứa bé bướng bỉnh nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ta đánh nhau.

“Khốn kiếp!” Vũ Thần không để ý tới Giang Linh và tôi, lại đấm Lý Minh Vũ một cái.

Nhưng mà lần này Lý Minh Vũ đã phục hồi tinh thần, anh ta cũng ra tay với Vũ Thần. Anh ta hung hăng đánh vào bụng Vũ Thần, Vũ Thần bị đau, khuôn mặt nhăn nhó.

Làm cái gì vậy! Lý Minh Vũ là người lớn lại đánh nhau với một học sinh cấp ba! Tôi đang muốn đi tới ngăn cản hai người một bóng người đột nhiên chạy đến giữa hai người.

“Minh Chí?” Tôi kinh ngạc kêu tên anh ta.

Dường như Minh Chí mới phát hiện ra, anh ta kinh ngạc nhìn tôi nở nụ cười “Liêm Di chưa về sao? Cô quen hai người kia sao?”

Về? Muốn đi ăn cơm làm sao về nhà? Tôi không phải người thích xem náo nhiệt, bọn họ đánh nhau đương nhiên tôi biết. Lúc này dự báo tin tức khá đúng, giờ tan làm bầu trời bắt đầu mưa phùn, dần dần trở nên mưa to.

“Trời mưa thật.” Minh Chí lẩm bẩm sau đó quay đầu nhìn Lý Minh Vũ cùng Vũ Thần nói “Trời mưa hai người còn muốn đánh sao? Thấy hai người quen Liêm Di, tôi liền làm người tốt, ai còn muốn đánh nhau hãy ra tay với tôi, tôi luyện võ.”

Minh Chí luyện võ sao? Thật sự nhìn không ra, tôi còn tưởng rằng anh ta chỉ là một nhà thiết kế yếu đuối......

Lúc tôi còn đang kinh ngạc Giang Linh liền chạy tới, hướng về phía Lý Minh Vũ đấm một cái nhưng mà Giang Linh khua chân múa tay thì có tác dụng gì?

“Lý Minh Vũ, tên khốn kiếp, sao anh lại đánh em trai tôi? Tại sao?”

Bị con gái đánh, Lý Minh Vũ không đánh trả, cuối cùng anh ta trốn vào xe của mình. Như vậy Giang Linh cũng không buông tha, hung hăng đạp cửa xe, thần lực bộc phát rõ ràng xe của Lý Minh Vũ lõm xuống. Lý Minh Vũ bất đắc dĩ lái xe đi.

Gieo họa rốt cuộc gặp quả báo. Lúc tôi đang muốn thở phào, Giang Linh lại đi về phía Giang Vũ Thần!

“Ai cho em gặp anh ta? Ai cho em đánh người? Ai cho em quản chuyện của chị? Giang Vũ Thần, chị là chị của em, em không phải là anh trai chị!” Nói xong Giang Linh lỡ tay đánh vào chỗ bụng Giang Vũ Thần bị Lý Minh Vũ đánh.

“......” Vũ Thần cắn môi dưới, nhịn đau, so với vết thương trên người, bây giờ trong lòng cậu càng đau hơn. Trong mắt cậu tràn đầy lửa giận cùng uất ức, Giang Linh không nhìn thấy sao?

Không nhìn nổi tôi kéo Giang Linh lại “Đừng đánh!”

Giang Linh bị mưa làm ướt tóc dính hết lên mặt, cô tức giận nhìn tôi “Liêm Di, còn cậu nữa, cậu cùng Giang Vũ Thần đang diễn tuồng gì vậy!”

“Mình.......”

“Một người là em trai mình, một người là chị em tốt của mình, rốt cuộc tại sao hai người lại muốn nhúng tay vào chuyện của mình?” Nói xong Giang Linh mặt đầy nước mắt hất tay bỏ đi.

Nhìn bóng lưng cô ấy tôi hiểu Giang Linh khóc không phải vì tôi và Vũ Thần, mà bởi vì.....cảm giác mình không dùng được, gây phiền toái cho chúng tôi, cô có cảm giác mình vô dụng.......

Minh Chí như rơi vào sương mù nhìn tôi, rồi lại nhìn Giang Linh, anh ta đưa cái dù trong suốt cho tôi “Không phải cô nên đuổi theo bạn mình sao?”

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Minh Chí, bởi vì chuyện của chúng tôi khiến anh ta bị dầm mưa, nên để anh ta cầm dù đi. Tôi nhìn bóng lưng Giang Linh rất muốn đuổi theo cô ấy nhưng mà Vũ Thần cũng cần có người ở bên cạnh.

“Minh Chí, anh giúp tôi được không?”

“Được.” Anh ta đồng ý rất dứt khoát.

“Giúp tôi đưa bạn về nhà đi.’ Tôi chỉ về phía Giang Linh.

Minh Chí gật đầu một cái cười nói: “Không thành vấn đề. Nhưng mà......” Anh ta vẫn suy nghĩ muốn đưa dù cho tôi lại bị tôi đẩy trở lại.

“Giúp tôi che cho cô ấy.”

Minh Chí hiểu cười, sau đó xoay người đuổi theo Giang Linh.