Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 56: Amy Elliott Dunne




Đêm đầu tiên trở về

Anh ta quay người lại, và khi thấy tôi đứng đó, anh ta có vẻ hoảng sợ. Một điều có lợi đấy. Bởi tôi sẽ không buông tha cho anh ta. Có thể anh ta nghĩ mình đang dối trá khi nói ra tất cả những lời lẽ thương yêu ấy để dụ tôi về nhà. Nhưng tôi biết không phải vậy. Tôi biết Nick không thể nào nói dối được như thế. Tôi biết trong khi kể lại những lời đó, anh ta đã nhận ra sự thật. Đinh! Bởi các bạn không thể nào yêu như chúng tôi đã từng yêu mà lại không khắc sâu những tình cảm đó vào tận xương tủy mình. Tình yêu của chúng tôi có thể phai nhạt, nhưng nó luôn khát khao để quay trở lại. Như thể một căn bệnh ung thư ngọt ngào nhất trên thế giới này vậy.

Các bạn không tin ư? Vậy thử nghĩ theo cách này nhé? Anh ta thực sự đã dối trá. Anh ta không hề thật lòng nói một lời khốn kiếp nào cả. Chà, vậy thì, mẹ kiếp anh ta, anh ta đã thể hiện quá xuất sắc, bởi tôi muốn anh ta, chính xác như thể, người đàn ông mà anh ta đã giả vờ đó - phụ nữ yêu hắn. Tôi yêu hắn. Đó là người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng. Người đàn ông mà tôi đã ký giấy kết hôn. Người đàn ông mà tôi xứng đáng có được.

Vì vậy anh ta có thể chọn: yêu tôi chân thành như anh ta đã từng yêu, hoặc tôi sẽ buộc anh ta phải quy phục và biến anh thành người đàn ông mà tôi đã cưới. Tôi chán ngấy khi phải đối phó với những chuyện nhảm nhí của anh ta rồi.

"Hãy xử sự cho đúng." Tôi nói.

Trông anh ta như một đứa trẻ, một đứa trẻ đang giận dữ. Anh thu chặt hai nắm tay mình.

"Không, Amy."

"Em có thể hủy hoại anh đấy, Nick."

"Em đã làm vậy rồi, Amy." Tôi nhận thấy cơn thịnh nộ đang bùng lên trong anh ta, một cái rùng mình. "Nhân danh Chúa, sao em lại muốn ở bên anh vậy hả? Anh nhàm chán, tầm thường, không hay ho, cũng chẳng có gì hứng thú. Anh còn không đạt tới chuẩn trung bình. Suốt vài năm qua em chỉ nói với anh như vậy còn gì."

"Chỉ vì anh đã ngừng cố gắng." Tôi nói. "Với em, anh đã từng hoàn hảo biết bao. Chúng ta đã thật hoàn hảo khi chúng ta bắt đầu, và rồi anh ngừng mọi nỗ lực. Sao anh lại làm thế hả?"

"Anh đã hết yêu em rồi."

"Tại sao?"

"Em đã không còn yêu anh nữa. Chúng ta chính là một dải Mobius bệnh hoạn và nguy hại khốn kiếp đó, Amy. Khi yêu nhau, chúng ta đã không phải là chính con người của chúng ta, và khi trở về với đúng bản chất của mình thì - ngạc nhiên chưa! - chúng ta là thuốc độc. Chúng ta hoàn thiện lẫn nhau theo cách xấu xa và khủng khiếp nhất có thể. Em không thực sự yêu anh, Amy. Em thậm chí còn không hề thích anh. Ly hôn anh đi. Ly hôn anh đi, và hãy thử sống hạnh phúc xem sao."

"Nick, em sẽ không ly hôn với anh. Em sẽ không làm vậy. Và em thề với anh là, nếu anh cố rời bỏ em, thì em sẽ hiến dâng cả cuộc đời của em để làm cho cuộc đời của anh trở nên khốn nạn hết mức có thể. Và anh biết em có thể khiến nó khốn nạn đến thế nào rồi đấy."

Anh ta bắt đầu đi đi lại lại như một con gấu bị giam trong lồng. "Hãy nghĩ mà xem, Amy, chúng ta là lựa chọn tồi tệ dành cho nhau đến thế nào: hai con người đáng thương nhất thế gian này phải dính lấy nhau. Nếu em không ly dị anh thì anh sẽ ly dị em."

"Thật sao?"

"Anh sẽ ly dị em. Nhưng em nên ly dị anh. Bởi anh biết em đang nghĩ gì, Amy. Em đang nghĩ rằng điều đó sẽ chẳng làm nên một câu chuyện hay ho gì: Amy Tuyệt vời rốt cuộc đã giết kẻ bắt giữ mình, một tên hiếp dâm loạn trí, và trở về với… một cuộc ly hôn kiểu nhàm chán cũ rích đó. Em đang nghĩ rằng điều đó chẳng hề vẻ vang gì."

Điều đó không hề vẻ vang chút nào.

"Nhưng hãy thử nghĩ theo cách này: Câu chuyện của em không phải một câu chuyện nghiêm túc và nhàm chán về một kẻ đã sống sót nào đó. Như kiểu phim truyền hình thời năm 1992. Không phải vậy. Em là một người phụ nữ gan góc, mạnh mẽ và độc lập, Amy. Em đã giết kẻ bắt cóc mình, rồi sau đó tiếp tục việc dọn dẹp nhà mình: Em tống khứ gã chồng phản bội ngu ngốc của em đi. Phụ nữ sẽ tung hô em. Em không phải một cô gái bé nhỏ sợ sệt. Em là một người đàn bà bất chấp và không khoan nhượng. Hãy nghĩ mà xem. Em biết là anh nói đúng: Thời đại của lòng khoan dung đã qua rồi. Đã lỗi thời rồi. Hãy nghĩ đến tất cả những phụ nữ - những bà vợ của các chính trị gia, bọn họ chỉ diễn thôi - những phụ nữ bị phản bội trong xã hội ngày nay không chung sống với kẻ phản bội đó nữa. Không còn là thời đại sát cánh bên người đàn ông của mình nữa rồi, mà là ly dị gã khốn nạn đó."

Tôi thấy trào lên một sự căm ghét đối với anh ta, vì anh ta vẫn đang cố giãy giụa để thoát khỏi cuộc hôn nhân của chúng tôi, ngay cả khi tôi đã nó́i với anh ta - đến giờ là ba lần rồi - rằng anh ta không thể. Anh ta vẫn tưởng mình có quyền ư.

"Và nếu em không ly dị anh, anh sẽ ly dị em phải không?" Tôi hỏi.

"Anh không muốn là chồng của một người đàn bà như em nữa. Anh muốn kết hôn với một người bình thường."

Nói như cứt.

"Em hiểu rồi. Anh muốn trở lại là kẻ bại trận đớn hèn và đáng xấu hổ chứ gì? Anh muốn cứ vậy mà ra đi sao? Không! Anh không cần phải ra đi để trở thành một gã đàn ông Mỹ tầm thường và nhàm chán bên cạnh một đứa con gái ngớ ngẩn và nhàm chán. Anh đã thử rồi - còn nhớ chứ, anh yêu? Ngay cả khi anh muốn như vậy, giờ anh cũng không thể làm điều đó được nữa. Anh sẽ được biết đến như một kẻ khốn nạn chuyên tán gái, kẻ đã bỏ rơi người vợ bị bắt cóc và bị cưỡng hiếp của mình. Anh nghĩ có người phụ nữ tử tế nào thèm động đến anh sao? Anh sẽ chỉ gặp…"

"Loại thần kinh? Quân khốn nạn tâm thần điên loạn chứ gì?" Anh ta vung tay chỉ thẳng vào tôi.

"Đừng có gọi em như thế."

"Quân khốn nạn tâm thần ấy hả?"

Sẽ là quá dễ dàng cho anh ta, để gạt bỏ tôi theo cách này. Anh ta thích thú với việc có thể xua đuổi tôi một cách đơn giản như vậy sao.

"Mọi việc em làm đều có nguyên do, Nick." Tôi nói. "Mọi việc em làm đều phải có kế hoạch, sự chính xác và lòng quyết tâm."

"Cô là loại đàn bà khốn nạn, nhỏ nhen, ích kỷ, thao túng và nguyên tắc…"

"Anh là một người đàn ông." Tôi nói. "Anh là một người đàn ông tầm thường, lười biếng, tẻ nhạt, hèn nhát và khiếp sợ đàn bà. Không có em, anh sẽ chỉ mãi là một kẻ như vậy thôi, một loại người đáng ghê tởm. Nhưng em đã khiến anh trở thành một con người khác. Ở bên em, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà anh từng có thể. Và anh biết điều đó. Quãng thời gian duy nhất trong đời mà anh từng thích bản thân mình chính là khi giả vờ là người mà em thích. Không có em ư? Anh sẽ chỉ như bố anh mà thôi."

"Đừng có nói như vậy, Amy." Anh ta thu chặt hai nắm tay mình.

"Anh nghĩ ông ta cũng chưa từng bị tổn thương vì một người đàn bà, như anh bây giờ sao?" Tôi nói bằng giọng bề trên hết mực, như thể đang nói với một con chó con vậy. "Anh nghĩ ông ta không tin rằng mình xứng đáng có được hơn những gì mình có, như anh sao? Anh thực sự cho rằng mẹ anh là lựa chọn đầu tiên của ông ấy à? Anh nghĩ vì sao ông ta lại ghét hai anh em nhà anh đến thế chứ?"

Anh ta bước về phía tôi. "Im đi, Amy."

"Hãy nghĩ đi, Nick, anh biết là em nói đúng: Ngay cả khi anh tìm được một cô gái bình thường và tử tế, anh sẽ vẫn nghĩ về em mỗi ngày. Hãy nói với em rằng anh sẽ không như vậy đi."

"Tôi sẽ không như vậy."

"Anh đã quên cô nàng Andie Có Năng Lực bé nhỏ đó nhanh đến mức nào khi anh tưởng em đã yêu anh trở lại ấy nhỉ?" Tôi nói với kiểu giọng tội-nghiệp-anh-yêu của mình. Thậm chí tôi còn trề môi. "Một lời nhắn nhủ yêu thương, đúng không anh yêu? Chỉ một lời nhắn đã khiến anh nghĩ lại? Hay là hai? Hai lời nhắn nhủ, thề thốt của em, rằng em yêu anh và muốn anh trở lại, và em đã nghĩ sau tất cả mọi chuyện, anh vẫn thật tuyệt vời - chẳng phải những lời đó là dành cho anh sao? Anh HÀI HƯỚC, anh ẤM ÁP, anh GIỎI GIANG. Anh quả thật là đáng thương. Anh nghĩ anh sẽ có thể trở lại là một người đàn ông bình thường được ư? Anh sẽ tìm một cô gái tử tế, và anh sẽ vẫn nghĩ về em, rồi anh sẽ trở nên hoàn toàn bất mãn, kẹt tắc trong cuộc sống đời thường tẻ nhạt với người vợ tầm thường và hai đứa con chỉ ở mức trung bình của anh. Anh sẽ nghĩ về em, rồi anh sẽ nhìn vợ mình, và nghĩ: Con đàn bà ngớ ngẩn."

"Câm ngay, Amy. Tôi nghiêm túc đấy."

"Cũng như bố anh thôi. Rốt cuộc thì tất cả đàn bà như em đều là những con khốn cả, phải không, Nick? Con khốn ngu ngốc, con khốn thần kinh."

Anh ta nắm chặt lấy cánh tay tôi và lắc mạnh.

"Em là con khốn đã giúp anh trở nên tốt đẹp hơn, Nick."

Lúc ấy anh ta không nói gì nữa. Anh ta đang dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giữ chặt hai bàn tay bên người. Mắt anh ta nhòa lệ. Người anh ta run rẩy.

"Em là con khốn đã giúp anh được làm một thằng đàn ông."

Đến đó thì hai bàn tay anh ta đặt lên cổ tôi.