Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 37: Bị học tỷ đùa giỡn




Cô nhìn chằm chằm cục giấy đó gần một phút, mới quyết định nhặt lên. Ngẩng đầu nhìn Cố Tiện Khê đã không còn đứng cạnh cửa sổ nữa, mở cục giấy ra, bên trong là dòng chữ 'Em thích học tỷ', sau đó viết thêm vào “Thích nhưng không thể nói ra, đây chính là điều hành hạ trái tim người ta.”

Đa sầu đa cảm có thể khiến người ta biến thành thi nhân, huống chi tình yêu cầu cũng không được...

Giờ phút này tâm tình Ôn Liễm rất phức tạp, thích học tỷ, hoặc là nói thích một nữ sinh, là một chuyện trái với lẽ thường. Phải đối mặt với rất nhiều chỉ trích cùng phỉ nhổ, sẽ khiến ba mẹ cảm thấy thấy xấu hổ hơn nữa còn thất vọng về cô. Sẽ bị mọi người coi là dị loại, có thể học tỷ cũng sẽ vì vậy mà ghét cô. Nhưng nếu nói không thích, cô cũng không thể vì học tỷ làm nhiều chuyện như vậy.

Hôm nay đột nhiên viết ra dòng chữ này đã dấy lên sự thật cô một mực không muốn nghĩ tới hơn nữa còn trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh. Từ đêm giao thừa hôm đó, học tỷ có nói muốn tìm một người bạn trai. Một hạt giống được gieo trong lòng bắt đầu nảy mầm, giống như bị thứ gì đó thúc giục thay đổi vậy, nhanh chóng sinh trưởng trong lòng Ôn Liễm, nhánh cây không chút kiêng kỵ bao trùm cả trái tim của cô. Cô đại khái là thích học tỷ đi. Trải qua suy xét nhiều lần cô cho ra kết luận.

Từ khi nào thì bắt đầu? Ôn Liễm trong lòng tự hỏi tự trả lời.

Từ khi nhìn thấy học tỷ, trong lòng liền khó mà tự kiềm chế vui mừng? Từ khi học tỷ sát trùng vết thương cho cô, nhìn vẻ mặt ôn nhu kia mà bắt đầu? Hay là từ sau khi bị rắn cắn nàng khẩn trương lo lắng cho mình? Ôn Liễm tự bản thân cũng không lý giải nổi.

Cho tới nay, cô một mực lừa gạt bản thân, mình đối với học tỷ chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi. Không dám đi tìm tòi nghiên cứu sự thật tận đáy lòng mình, sợ rằng khi biết được kết quả sẽ không tiếp thụ nổi. Mà chuyện này nếu như bị ba mẹ cô biết, cô phải đối mặt phải như thế nào với ba mẹ, chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bây giờ cô có phải hay không nên dũng cảm đối mặt với sự thật. Ôn Liễm nhìn tờ giấy kia, trong lòng hơi chua. Cuối cùng Ôn Liễm viết lên giấy những lời này.

“Nếu không thể có kết quả, như vậy thì chôn sâu tình cảm đi.” Vừa không quấy nhiễu học tỷ, cô cũng không cần quấn quít có thể được đáp lại hay không.

Khi cô ra quyết định này quả là có nhiều khó khăn, cho tới lúc ngẩng đầu lên khóe mắt ẩn ẩn vài giọt nước.

Dùng điện thoại di động đặt vé xong, đem thời gian xem phim nhắn lại cho Cố Tiện Khê.

“Sao trễ như vậy?” Cố Tiện Khê nhận được tin nhắn thời gian bắt đầu chiếu phim là hơn chín giờ, trả lời.

Ôn Liễm lúc mua căn bản không có chú ý tới thời gian, chẳng qua là thấy có vé liền mua. Đối mặt với nghi vấn của học tỷ, cô điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn đơn đặt hàng, đem nguyên nhân nói một lần cho Cố Tiện Khê.

“Chỉ có giờ đó mới có chỗ ngồi.” Nhìn một chút thời gian, đề nghị: “Chúng ta có thể ăn cơm trước rồi đi xem.”

“ Được, vậy đi ngay bây giờ sao?””Không, em về phòng ngủ trước rồi tới tìm học tỷ.” Ôn Liễm phải đem cất quyển sổ chứa đầy chữ ký trước, tránh cho học tỷ thấy được.

Chờ Ôn Liễm đến tìm Cố Tiện Khê, Cố Tiện Khê đã sớm đuổi Từ Nhã Khiết đi.

Cố Tiện Khê vốn là muốn cùng Ôn Liễm ở trường học cơm nước xong mới đi, ai ngờ khi nàng định đi phòng ăn, Ôn Liễm ngăn nàng lại, cố ra vẻ bí nói “Hôm nay đừng đi ăn cơm ở phòng ăn, em mang học tỷ đi ăn ngon.” Sau đó liền dẫn Cố Tiện Khê đi tới gần rạp chiếu phim ở World City. Tùy tiện tìm một quán ăn nhìn có vẻ tốt, Ôn Liễm nói một tiếng với phục vụ viên, phục vụ viên dẫn các nàng tới bàn ăn ở trong góc, nơi này hết sức an tĩnh, có thể bảo đảm thời điểm các nàng dùng bữa sẽ không bị quấy rầy.

Ôn Liễm kéo cái ghế ra, để Cố Tiện Khê ngồi xuống, sau đó bản thân ngồi vào trước mặt nàng, nhận lấy thực đơn từ phục vụ viên, đưa tới trước mặt Cố Tiện Khê, nói “Học tỷ tùy ý gọi, em mời khách.”

Cố Tiện Khê lật vài trang thực đơn, trái ngược hoàn toàn với phòng ăn ở trường, nơi này món ăn nào cũng đắt hơn gấp mấy lần, không thích hợp với sinh viên như các nàng ở chỗ này dùng cơm, nàng không muốn Ôn Liễm tốn kém.

Thấy Cố Tiện Khê còn do dự, Ôn Liễm gọi thức uống trước, để cho phục vụ viên đi làm. Cố Tiện Khê chờ phục vụ viên đi rồi, ngoắc ngoắc bảo Ôn Liễm đem lỗ tai sát tới.

Ôn Liễm làm theo, nghi hoặc hỏi “Sao vậy?”

Cố Tiện Khê che miệng, thấp giọng kề tai nói nhỏ với Ôn Liễm “Món nào ở đây cũng đắt hết...Hay là chúng ta qua quán khác đi?”

Ôn Liễm lắc đầu nói “Không có chuyện gì đâu, em có tiền.”

“Nhưng mà...” Cố Tiện Khê còn muốn nói gì đó, Ôn Liễm cắt đứt lời nàng “Học tỷ nếu không gọi, vậy em tự mình kêu thôi.” Vừa nói tay vừa lật thực đơn.

Cố Tiện Khê vội vàng lấy thực đơn lại “Để chị gọi cho.” Sợ cô sẽ gọi quá nhiều hai người ăn không hết. Sau khi gọi món xong, Cố Tiện Khê trả thực đơn lại cho phục vụ viên, tò mò hỏi Ôn Liễm “Ôn Liễm sao hôm nay em lại muốn mời chị ăn cơm, có chuyện gì đáng giá ăn mừng sao?”

Phục vụ viên mang nước trái cây lên, Ôn Liễm rót một ly cho nàng, cười nói “Em kiếm được tiền dĩ nhiên mời học tỷ một bữa rồi.” Mặc dù chỉ mượn cớ, nhưng sự thật đúng là như vậy, mấy ngày nay Ôn Liễm vừa lấy được một khoản thù lao của tạp chí xã, đang muốn tìm cơ hội hẹn hò với học tỷ

“Nga.” Cố Tiện Khê hiểu ra gật đầu một cái, dư quang liếc thấy trong thức ăn có mấy cọng rau thơm, mới vừa rồi nàng đã gọi mấy món đó, cố ý kêu người phục vụ lại dặn dò “Mấy món ăn mới vừa gọi đừng bỏ rau thơm vào.” Phục vụ viên ghi chú vào liền rời đi.

“Học tỷ không ăn thức ăn có rau thơm sao? Ôn Liễm hỏi.

Cố Tiện Khê lắc đầu giải thích “Không phải chị, là em không ăn.”

“Học tỷ làm sao biết em không ăn món ăn có rau thơm.” Ôn Liễm có chút kinh ngạc, cô nhớ là cô không có nói với học tỷ điều này.”Lần trước ăn cơm chung với em, chị thấy em lựa rau thơm bỏ ra ngoài liền đoán em không thích món ăn có rau thơm.” Cố Tiện Khê le lưỡi nói.

Ôn Liễm cúi đầu cười, học tỷ chu đáo như vậy bảo cô làm sao có thể không thích được chứ.

Hai người sau khi cơm nước xong, nhìn thời gian còn sớm, liền đi dạo một vòng mua đồ. Ở trong tiệm bán đồ, Ôn Liễm đang xem sơ qua mấy cái nón, Cố Tiện Khê ở sau lưng cô hưng phấn kêu một tiếng.

“Ôn Liễm em nhìn xem.”

Lúc cô xoay người, Cố Tiện Khê đã cầm đồ chạy tới bên cạnh đó là một con cái băng đô tai thỏ màu hồng. Cố Tiện Khê lắc lắc cái băng đô, hai cái lỗ tai cũng lắc lư theo hỏi “Dễ thương không?”

Ôn Liễm híp mắt tưởng tượng Cố Tiện Khê đeo nó lên đầu, còn người thì mặc phục y tá... Hắc hắc hắc... Khẳng định gật đầu một cái “Dễ thương lắm.”

Trong ánh mắt Cố Tiện Khê toát ra sự long lanh lấp lánh, giựt giây nói “Em đeo vào cho chị xem một chút được hay không!”

Ôn Liễm đoán không kịp nàng sẽ nghĩ ra chủ ý này, khóe miệng giật giật, tay làm dấu chéo, một bộ kính nhi viễn chi*, cự tuyệt nói “Không không không, em không đeo nó đâu.” (* kính trọng nhưng không gần gũi)

“Không có sao đâu mà.” Cố Tiện Khê kéo kéo cánh tay cô, làm nũng nói “Đeo cho chị xem một chút đi mà, nha~.”

Ôn Liễm lập tức bại trận, miễn cưỡng gật đầu một cái. Nhận lấy băng đô, bản thân cô cho tới bây giờ không có đeo mấy thứ này, giằng co nửa ngày cũng không có đeo xong, làm cho tóc tai rối lên.

Cuối cùng Cố Tiện Khê đi tới bảo cô cúi đầu xuống, tìm đúng vị trí cắm vào. Chờ thời điểm cô ngẩng đầu lên, Cố Tiện Khê lắc lắc đầu cô làm lỗ tai thỏ lập tức lắc lư theo, Cố Tiện Khê không khỏi tức cười, xì một tiếng, tán dương “Niên muội thật là Kawaii.” Cuối cùng còn ngắt ngắt hai má Ôn Liễm.

Ôn Liễm híp mắt, luôn cảm thấy hình như mình bị học tỷ đùa giỡn rồi.

Chờ Cố Tiện Khê thưởng thức đủ rồi, Ôn Liễm tháo xuống băng đô xuống lại bị Cố Tiện Khê ngăn cản “Đừng.”

Nàng kéo Ôn Liễm đến trước gương, nói “Niên muội tự nhìn mình xem có đáng yêu hay không!”

Ánh mắt Ôn Liễm nhìn vào gương, di chuyển từ dưới lên, xem quần áo mình trước, lại nhìn thấy biểu tình trên mặt mình, chính là sinh vô khả luyến. jpg. Vì để cho gương mặt này có sự vui tươi một tý, cô le lưỡi ra trực tiếp chọc Cố Tiện Khê cười không dứt.

Đến rạp chiếu phim, Ôn Liễm mua bắp rang cho Cố Tiện Khê, hai người liền vào xem phim. Phim đã chiếu được phân nửa, Cố Tiện Khê chợt phát hiện một màn còn đẹp mắt hơn phim điện ảnh.

Chỗ ngồi bên trái trước các nàng là một đôi tình nhân, bọn họ thừa dịp mọi người ở đây đều mải xem phim, ở trong bóng tối làm một ít chuyện khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, hôn chỗ này rồi lại hôn chỗ kia, cuối cùng còn vừa ôm vừa hôn lưỡi nữa.

Cố Tiện Khê thấy được cảnh này có chút lúng túng, vốn là muốn làm bộ như không có nhìn thấy gì cả, nhưng sau khi xem xong luôn cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc qua bên đó nhìn xem bọn họ đang làm gì, không thể chuyên tâm xem phim.

Khi phim chiếu được hơn nửa, nàng rốt cuộc không nhịn được đẩy Ôn Liễm bên cạnh đang chuyên tâm xem phim, ra hiệu nhìn đôi tình nhân kia “Nhìn...”

Ôn Liễm còn đắm chìm trong nội dung bộ phim, nhận được tín hiệu của Cố Tiện Khê còn chưa phản ứng kịp nàng đang nói gì, chớp mắt một cái, chậm nửa ngày mới thấy đôi tình nhân đang hôn nhau kia. Lông mày hơi nhếch lên, biểu tình có chút quái dị nói “Học tỷ đây là... hâm mộ... sao?...”

“Không...” Cố Tiện Khê muốn giải thích chuyện không phải như vậy.

Ôn Liễm không cho Cố Tiện Khê phản bác, giảo hoạt cười một tiếng nói “Thật ra thì chúng ta cũng có thể.” Vừa nói một tay kéo bả vai nàng, không để nàng lẩn tránh.

Sau đó thân thể nhích tới, nghiêng qua bên phía Cố Tiện Khê, chậm rãi di chuyển sát lại mặt Cố Tiện Khê. Làm người ta kinh ngạc chính là Cố Tiện Khê hoàn toàn không có ý tránh thoát, còn phối hợp với Ôn Liễm, hít thở chậm lại, từ từ nhắm mắt lại chờ cô hành động.

Trong bóng tối, hai trái tim khỏe mạnh đột nhiên mất tiết tấu đập nhanh.