GV Ký Sự

Chương 21




Tình cảnh căng thẳng một hồi, vô luận đội trưởng hỏi thế nào, Ryou đều là một thái độ không hợp tác không sao cả, tức đến đội trường không ngừng gào thét, lại không có biện pháp.

“Đội trưởng, anh bớt giận nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ khuyên cậu ấy.” Mokukoo dè dặt mở miệng, cô biết rõ đội trưởng ghét nhất những người hít thuốc phiện, làm nghề mại ***, anh ta cho rằng những người đó đã vô phương cứu được, vì một chút lợi ích mà hại người hại mình, nhưng Lori hẳn không phải là người như vậy, mặc dù không có chứng cớ gì, Mokukoo vẫn tin tưởng.

Đội trưởng liếc Mokukoo, gật gật đầu: “Nhờ cô, tôi đi ra ngoài làm chút chuyện.”

Mokukoo rót một ly cà phê, đưa đến trước mặt Lori.

“Ah, cám ơn!”

Lori thoạt nhìn cũng rất mệt mỏi, nhưng cậu vẫn nặn ra một nụ cười, rất có lễ phép nói lời cảm ơn Mokukoo.

“Không cần khách sáo.” Nhìn Lori gần như vậy thật kinh diễm ah, nhưng chính sự quan trọng, Mokukoo nhắc nhở bản thân: “Là thế này, vụ án của cha đã được xác định là mưu sát, trên người nhiều chỗ bị tổn thương, vết thương trí mạng chính là chỗ bị đập mạnh ở sau đầu, chứng minh là có người cố ý làm.”

Ryou có chút ngạc nhiên nhìn Mokukoo, cậu không nghĩ đến nữ cảnh sát sẽ nói với cậu những điều này.

“Ông ấy… Chết rất đau đớn sao?” Ryou chần chừ cả buổi, vẫn là hỏi ra câu này.

“Tổn thương này bình thường sẽ không dẫn tới mất mạng lập tức, trì hoãn khoảng 10 đến 20 phút, nhưng khi đó cũng có thể đã không có ý thức gì rồi.” Mokukoo dùng từ châm chước, sợ Lori quá khổ sở.

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời này Ryou trầm mặc chốc lát: “Tôi có thể hút thuốc không?”

Mokukoo gật gật đầu, lúc này cô sao có thể để ý chuyện nhỏ nhặt này.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, nhưng Ryou hiện tại cũng cho người ta cảm giác vô cùng buồn khổ, cậu nhìn như cực kỳ chuyên tâm hút thuốc, thế nhưng lông mày nhíu chặt biểu lộ cậu có tâm sự nặng nề.

“Uhm, có lẽ tôi hơi nhiều chuyện, nhưng cha cậu nhìn thấy cậu bây giờ hẳn là rất buồn a!” Mokukoo lấy dũng khí nói, “Dù sao làm cha mẹ, ông ấy không hi vọng cậu có thể báo thù cho ông, nhưng nhất định sẽ hi vọng cậu hạnh phúc.”

“Cha sao?” Ryou cười khổ, “Ông ấy quá yếu đuối, nên bao giờ cũng bị người bắt nạt, tôi từ nhỏ đã thề khi lớn lên quyết không giống ông, nhưng bây giờ xem ra, là tôi ngây thơ quá mức rồi!”

“Nếu tôi có thể tìm được chứng cớ không có mặt, vậy có thể lập tức rời đi phải không?” Đưa thuốc lên miệng hút một hơi, Ryou thay đổi đề tài hỏi Mokukoo.

Đúng vậy, cậu không thể tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian, Ryou muốn tìm những người kia hỏi rõ, tại sao bọn họ không chịu buông tha cha mình? Dù sao mình cũng không cần cái mạng này, cùng lắm thì đến lúc đó mọi người cùng nhau chết!

“Đương nhiên, chỉ cần làm một vài thủ tục là có thể đi rồi.” Mokukoo không biết Ryou vì sao đột nhiên muốn khai, nhưng vẫn rất vui vẻ, dù sao vẫn chống cứng cũng không phải là biện pháp.

Xin lỗi, Edgar, hi vọng tôi còn có cơ hội giáp mặt anh giải thích, Ryou lấy điện thoại ra.

“Ah, thực xin lỗi, trong cục có quy định, lúc lấy chứng cứ không thể dùng điện thoại của đương sự hoặc qua tay đương sự.” Mokukoo thấy Ryou muốn gọi điện, lập tức ngăn lại: “Có thể nói tên họ và số điện thoại của đối phương cho tôi biết không? Trong cục có quy định nghiêm ngặt với chuyện này, những thông tin được cung cấp tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, mong cậu tin tưởng!”

Có lẽ là sợ thông đồng lời khai hoặc có ám chỉ trong lời nói đi, Ryou lắc đầu, không có biện pháp, cầm lấy bút sao chép tên Edgar và số điện thoại di động vào giấy.

“Ách, anh ấy chỉ biết tôi tên Lori, xin đừng hỏi tên thật của tôi.” Ryou viết xong, nghĩ nghĩ, lại viết thêm nghệ danh của mình trên tờ giấy.

Trời ạ! Mokukoo mở to mắt, là Edgar, nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ tới nhân chứng của Lori lại có thể là y. Nếu nói vừa rồi là hạnh phúc, vậy bây giờ mình hạnh phúc gấp đôi rồi, vậy mà có cơ hội tiếp xúc cùng siêu có khí thế với quỷ súc công nổi tiếng Edgar… Đột nhiên thấy Ryou nhìn chăm chú có chút nghi ngờ, Mokukoo nhanh chóng ngoan ngoãn thu hồi bộ dạng hủ nữ của mình.

“Tôi lập tức liên hệ anh ta, một hồi sẽ có kết quả.” Mokukoo cố bình tĩnh cười cười với Ryou, cầm tờ giấy đi đến phòng liên lạc gọi điện thoại.

Trên đường trở về, Mokukoo vừa vặn đụng phải đội trưởng.

“Thế nào? Có chút thu hoạch chưa?”

“Ah, Nishikawa Ryou cung cấp một nhân chứng có thể chứng minh cậu ấy không có mặt, đã liên lạc, anh ta nói anh ta lập tức chạy tới.” Mokukoo thận trọng nói, hẳn là vội vàng lòng như lửa đốt, vẫn không biết Edgar và Lori quan hệ tốt như thế, vừa nghe Lori có việc, bộ dáng Edgar sốt ruột vậy, khiến người ta không hiểu lầm cũng khó.

“Làm tốt lắm, xem ra phụ nữ cùng trẻ con dễ nói chuyện hơn a!” Đội trưởng cảm khái một câu, “Nhưng vụ án này thật sự có điểm khó giải quyết, một chút manh mối cũng không có, một lát xem ra vẫn phải đi điều tra đứa bé kia, cảm thấy còn có chuyện quan trọng gì đó cậu ta chưa nói cho chúng ta biết.”

Hai tiếng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, dù sao đội trưởng vẫn không moi được thêm tin tức hữu dụng gì từ trong miệng Ryou.

Đột nhiên, điện thoại Ryou vang lên, có thể bắt sao? Ryou ngẩng đầu nhìn nhìn cảnh sát.

Đội trưởng bây giờ bó tay rồi, khoát khoát tay, dù sao hiện tại tình nghi của Ryou đã rất nhỏ rồi, tùy ý cậu đi!

Lúc nhìn thấy hiển thị dãy số gọi tới, khuôn mặt Ryou thoáng trầm xuống, vậy mà sẽ là gã a?

Ryou tiếp điện thoại, nhưng không mở miệng nói chuyện.

“Ryou sao? Hiện tại mọi việc vẫn tốt chứ? Đang làm gì à?” Giọng Kuroryu vang lên truyền từ đầu kia điện thoại.

“Có chuyện gì sao?” Ryou lạnh lùng hỏi.

“Ha ha” Kuroryu không nghĩ tới Ryou phản ứng như vậy, cười khan một tiếng, mới nói tiếp: “Chuyện của cha cậu tôi đã nghe nói rồi, rất lấy làm tiếc!”

“Tại sao?” Ryou cắn chặt răng bật ra hai từ, tay kia đã nắm chặt thành quyền, nếu hiện tại Kuroryu ở trước mắt, khó bảo đảm cậu không vung một quyền.

Biểu hiện không bình thường của Ryou cũng khiến đội trưởng cùng Mokukoo chú ý, bọn họ nhìn nhau, không nói chuyện, nhưng bắt đầu chú ý cao độ mỗi câu nói của Ryou.

“Không phải chúng tôi làm, tôi đoán cậu sẽ hiểu lầm, nên mới điện thoại cho cậu.” Kuroryu ở bên kia dường như thở dài một tiếng: “Cậu nghĩ xem, chỉ cần cậu còn ở còn tiền, chúng tôi không có bất kỳ lý do gì đi tìm cha cậu gây phiền toái, huống chi việc ngu ngốc giết gà lấy trứng này.”

Ryou không tỏ thái độ, tuy Kuroryu nói có tình có lí, nhưng cậu dựa vào căn cứ nào tin tưởng lời nói một phía của gã.

“Còn có một việc” nhưng Kuroryu cũng không thèm để ý việc Ryou có tin hay không, hôm nay mục đích chủ yếu của gã là cái này: “Tuy không biết là ai giết cha cậu, nhưng tôi có một manh mối quan trọng, chỉ xem cậu có muốn hay không!”