Ha Ha, Phụ Thân

Chương 57




Tống Cảnh Kiệt nhìn thứ trong tay.

“Kiệt Nhi, con cầm gì trong tay vậy?” Tống Trí Minh nhìn thấy cái USB Tống Cảnh Kiệt cầm trong tay khi trở về bèn hỏi.

“Con cũng không biết nữa.” Vội vàng trở về, Tống Cảnh Kiệt không biết bên trong có cái gì, có nên đưa cho người nhà xem hay không.

“Cha con đang hỏi con, thái độ của con như vậy là sao, đưa đây cho mẹ xem.” Phu nhân Tống Gia – Từ Minh Phương, nhìn Tống Cảnh Kiệt thật lâu không có phản ứng, đi lên đoạt lấy đồ trong tay Tống Cảnh Kiệt.

“Mẹ!” Tống Cảnh Kiệt hung hăng nhìn Từ Minh Phương, nghĩ muốn phát tác nhưng rồi cũng kềm lại.

“Tinh Tinh? Cái này thì liên quan gì tới Tinh Tinh?” Nhìn thấy mấy chữ trên thân USB, Từ Minh Phương mở miệng hỏi Tống Cảnh Kiệt.

“Con cũng không biết, sáng nay đi học đã thấy nó trong ngăn kéo bàn học rồi. Nhưng lại không biết là cái gì. Cũng chỉ biết cầm lấy, không biết là cái gì nữa.” Tống Cảnh Kiệt không muốn nhắc đến Dạ Hoằng, dù sao chuyện này cũng không muốn cho người phụ nữ ngồi trước mặt biết. Nếu không lấy cá tính của bà ta, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Con tại sao không đưa ra sớm một chút hả?” Từ Minh Phương không nhịn được nói. Ngày hôm qua Tống Tinh Tinh mất tích, sáng nay Tống Cảnh Kiệt phát hiện cái này trong ngăn kéo, hai chuyện này nhất định là có liên quan tới nhau.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta mở cái này ra xem là được! Đừng để người ngoài chê cười.” Tống Trí Minh đem hai người tách ra, hai người kia tại sao lại ầm ĩ nữa rồi? Bọn họ chẳng phải là mẹ con sao.

“Ha ha, các người không cần để ý tới tôi, tôi về trước, nếu có tin tức gì thì hi vọng các người có thể báo cho tôi một tiếng.” Tử Thụy vừa cười vừa nói.

Tử Thụy hôm nay thật sự không ngờ được. Sáng sớm Hồng Tiêu sai người đến thông báo chuyện Tống Tinh Tinh, Gia Anh không được nhúng tay vào. Nhưng mà làm giáo viên thì không có khả năng mặc kệ chuyện này, cho nên cô ta chủ trương một chút. Cho dù không phái người đi tìm, nhưng mà cơ bản thì vẫn phải quan tâm.

“Chúng ta đi xem một chút.” Nhìn thấy Tử Thụy đã đi, Tống Trí Minh thản nhiên nói.

“Dạ.” Vừa nói, Tống Cảnh Kiệt cũng lấy USB trên tay Từ Minh Phương đưa cho người giúp việc.

Không lâu quá, trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh một người. Màn ảnh chậm rãi xoay tròn tập trung vào một người duy nhất ở trong đó, mục đích chính là để người xem có thể thấy rõ người kia, cũng chính là Tống Tinh Tinh.

Tống Tinh Tinh mặc bộ đồ kiểu búp bê, ngồi yên trên mặt đất. Chiếc váy đen kiểu công chúa xòe rộng, trên đầu mang một vương miện hoa lệ, hơn nữa thảm trải sàn màu trắng nhìn qua thật là chói mắt, trên mặt trang điểm làm cho hai con mắt to đến dọa người. Mà trang phục như vậy làm cho người ta không có cách nào ngoài liên tưởng đến búp bê SD.

“Đây là?” Từ Minh Phương quái dị nhìn người đàn ông bên cạnh mình, đây là cái quái gì, tại sao lại cosplay Tống Tinh Tinh thành ra cái dạng này.

“Ha ha, các người đã nhìn thấy rõ hình ảnh người bên trong rồi phải không, có phải nhìn rất đẹp. Tay nghề của tôi rất tốt phải không, đem một đứa con gái tàm tạm biến thành tuyệt sắc như vậy, các người phải cảm ơn tôi đó!” Còn chưa có thấy Tống Trí Minh trả lời câu hỏi của Từ Minh Phương, liền nghe thấy được một đoạn lời nói. Nhưng mà hình ảnh vẫn không thay đổi, vẫn là cái phòng đó, cái người đó. Động tác đó.

“Tống tiên sinh, ông trước tiên xem qua một chút tài liệu đi, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục.” Lời nói chấm dứt, hình ảnh cũng biến mất.

“Chuyện gì vậy?” Tống Trí Minh giận dữ hét.

“Hệ thống của chúng ta bị xâm nhập rồi, USB ngoại trừ tài liệu, còn có kèm theo một chương trình, chỉ cầm cắm USB vào máy tính, máy tính sẽ bị điều khiển từ xa, ngay cả tắt cũng không thể làm được.” Người giúp việc cẩn thận nói.

“Đừng nói nhiều nữa, mở tài liệu ra cho tôi.” Từ Minh Phương xen vào nói.

“Vâng ạ!” Người giúp việc định bấm vào biểu tượng tài liệu trên máy tính cho Từ Minh Phương xem.

“Chờ một chút, tôi đã nói là đưa cho Tống tiên sinh, mà không phải là bà Tống. Bà Tống, nếu như bà muốn con gái mình gặp chuyện không may, vậy thì mời bà cứ xem.” Từ máy tính lại phát ra tiếng nói ngăn cản hành vi của Từ Minh Phương.

Có lẽ người trong Tống gia không biết là ai, cho dù người này có dùng dụng cụ làm thay đổi âm thanh, nhưng mà Tống Cảnh Kiệt biết đó là ai, người này chính là Dạ Kì, âm sắc có thể thay đổi, nhưng mà Dạ Kì vốn không có thay đổi phương thức nói chuyện của mình. Hơn nữa có thể làm ra như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thiên tài máy tính Dạ Hoằng thôi.

“Mẹ, chú ý đến an toàn của Tinh Tinh một chút đi, cứ để cha coi xem sao.” Tống Cảnh Kiệt nhắc nhở người phụ nữ đang định xem tài liệu.

“Để tôi đi.” Tống Minh Trí tiến lên, vươn tay.

Từ Minh Phương lo lắng cho an toàn của Tống Tinh Tinh, không tình nguyện buông tay đi ra sau.

Cả phòng liền an tĩnh trở lại khi Tống Trí Minh mở tài liệu ra.