Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối

Chương 20




Bảo Bối vốn đã muốn quên, bị Mộ Sanh làm ầm lên như thế, tâm tình lại không tốt. Hách My ở nhà không có chuyện gì liền đưa cô ra ngoài ăn cơm và......, giải sầu.

Tùy tiện tìm một nhà hàng có thể vào ăn, Hách My đói đến bất tỉnh cầm lấy tay Bảo Bối vội vàng vọt vào.

Bảo Bối bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai bảo chú kiên quyết không ăn điểm tâm chú K làm......”

Vừa ngồi vào chỗ của mình, Mộ Sanh liền xuất hiện trong tầm mắt, Bảo Bối áp chế tâm niệm, cố không nhìn đến người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh kia. Lại thấy Tô Lưu Cảnh, trong lòng thổn thức một trận, thở dài, đây là cảnh còn người mất trong truyền thuyết mà.

Chuyện vừa ý, không thể giữ mãi.

Bảo Bối ngồi dán xuống ghế, Hách My nhếch mày, oán hận nói: “Ta bỗng nhớ đến thằng nhóc chạm đụng phải chúng ta ở quán cá kia, lại bắt nạt cháu như thế, hừ, sáng nay nếu không phải đang đói, đã cho nó hai đấm rồi!” Nói xong, còn làm bộ giơ giơ tay lên.

Bảo Bối cười: “Ala! Chú My, cháu không có việc gì, chỉ là gặp phải kẻ hoa tâm thôi. Hơn nữa cháu cảm thấy mình quá bị động, cũng không chịu nghe anh ta giải thích.”

Mày Hách My nhăn lại: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cũng không nói cho ta biết.”

“Anh ấy có người phụ nữ khác trong trò chơi, anh ấy ly hôn với cháu.” Bảo Bối cười: “Chú My, cháu rõ ràng thấy anh ta kiss cô gái kia, còn hỏi vì sao anh ta ly hôn với cháu, có phải cháu rất ngốc không?”

“Bảo Bối ngốc, cậu ta mất cháu là tổn thất của cậu ta, nhưng, chuyện này giống như có chút kỳ quái, cậu ta hôn người khác rồi còn tìm cháu làm chi? Còn chạy vào nhà.” Hách My phân tích nói.

Bảo Bối Vy Vy nhíu mày: “Cháu cũng thấy kỳ quái, nhưng chưa kịp nghĩ”

Hách My bỗng nhiên tò mò hỏi: “Cái kia, kẻ thứ ba là ai?”

“Mỹ nhân ánh trăng-- Bộ Sơ Khinh Mi.” Bảo Bối đến nay còn nhớ rõ dáng vẻ lễ phép của cô ta.

“Khụ”“Khụ --” Hách My bị sặc: “Cháu nói ai? Bộ Sơ Khinh Mi? Người phụ nữ này chú quen mà, là một trong 5 cao thủ của bộ kế hoạch, rất trẻ, mới 27 tuổi. Nhưng, lão Tam vừa hận vừa yêu cô ta.”

“A, ba cháu lại vừa hận vừa yêu cô ta?” Bảo Bối có chút tò mò.

Hách My lắc đầu, nói: “Ầy, chỉ là cô ta có kỹ thuật tài hoa, dựa vào cố gắng của mình để leo lên vị trí này, cho nên lão tam muốn giữ cô ta lại, nhưng lão tam nói người này cao ngạo, lòng bất chính, bảo chúng ta phải đề phòng cô ta. Cô ta vào công ty bốn năm, không có chuyện gì là không làm, chỉ đi dụ đàn ông, lão tam cô ta cũng không bỏ qua.”

“Dụ dỗ...... đàn ông? Vậy Sanh Li......” Bảo Bối có chút đăm chiêu.

Hách My khoát tay: “Thôi đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm thôi, lát chú điều tra cho cháu sau.”

Bảo Bối ngẫm lại cũng tốt, vừa ý cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Không muốn nghĩ nữa, vì thế ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn chú ý tình hình bàn bên.

Hách My thấy kỳ quái, xoay người nhìn lại nơi Bảo Bối nhìn chăm chú, phát hiện Mộ Sanh, ánh mắt chợt lóe: “Ta thắc mắc cháu đang nhìn cái gì, thì ra là thằng nhóc kia, à, nhìn đi, người phụ nữ kia là Bộ Sơ Khinh Mi, tên thật của cô ta là Bạch Tuyết.”

Bảo Bối nghe xong thìn nhìn lại, đột nhiên thấy Mộ Sanh giữ chặt Bạch Tuyết, kéo ra góc nhỏ, còn...... ôm eo Bạch Tuyết.

Trong lòng đau đớn một trận. Thì ra tất cả giả thiết vừa rồi đều bị phủ định bởi một hành động -- Hà Mộ Sanh và Bạch Tuyết, cùng một chỗ.

“Mẹ nó, chú đi đấm nó.” Hách My khẽ cắn môi, nghiêng người.

Bảo Bối một bàn tay giữ tay chú, tay kia thì đùa nghịch thức ăn trên bàn, thản nhiên nói: “Chú à, không cần, không liên quan đến chuyện của cháu, thật đấy.”

Hách My nhìn Bảo Bối, xoa đầu cô: “Cô bé nhỏ của chúng ta trưởng thành rồi.”

Bảo Bối học cách bảo vệ mình để không bị thương nữa. Có người, nửa đêm không ngủ, vụng trộm lấy nhung nhớ ở đáy lòng ra, vậy là đủ fooi.

Đang ăn, điện thoại của Hách My vang , cậu ta đứng lên nhận máy, là KO .

Tiếp xong điện thoại, Hách My có chút thật có lỗi nói: “Bảo Bối, K bảo chú đến công ty, nói là có việc gấp, buổi chiều không thể đi với cháu, thực xin lỗi, cơm nước xong, chú đưa cháu về nhà.”

Bảo Bối nhếch miệng cười nói: “Không có việc gì, công việc quan trọng hơn, công việc quan trọng hơn mà.”

Ăn xong cơm rất nhanh, lập tức chuẩn bị đi, lại nhìn thấy Bạch Tuyết đi đến phía nay.

Bảo Bối chống mắt lại Bạch Tuyết, toàn bộ thần kinh đều cảnh giác, đá đá chân Hách My, nói: “Mỹ nhân, đồng nghiệp Bạch Tuyết của chú đến đây.”

Hách My quay đầu, vừa vặn chống lại khuôn mặt tươi cười của Bạch Tuyết, chào hỏi trước: “Bạch Tuyết, cô cũng ăn cơm ở đây hử.”

Sắc mặt Bạch Tuyết không tốt lắm: “Ha ha, tôi đã nói sao nhìn lại quen mắt thế, xem ra đúng là anh, My ca.” Nói xong, kéo Lưu Cảnh qua một bên: “Đây là em họ tôi Tô Lưu Cảnh, vị tiểu thư này là? Sao không thấy k?”

Hách My nhìn ánh mắt đánh giá của cô, vội vàng nói: “Đừng nghĩ bừa, đây là cháu gái tôi, tên Bảo Bối. Bảo Bối, đây là Bạch Tuyết, đồng nghiệp của chú, cháu gọi dì Bạch là được.”

Bảo Bối nhịn cười nhu thuận nói: “Chào dì Bạch.”

Bạch Tuyết miễn cưỡng giữ sắc mặt: “Bảo Bối? Ha ha, tôi lớn hơn em mấy tuổi, gọi chị Bạch được rồi. Em gái Bảo Bối, em chơi onl không?”

Bảo Bối vẻ mặt “Hồn nhiên”, ra vẻ nghi ngờ nói: “Cháu có, chơi mộng du giang hồ , dì Bạch, dì cũng chơi hả?”

Bạch Tuyết biến sắc, có chút kinh hoảng: “Đương nhiên, đây là sản phẩm công ty chúng ta, làm nhân viên, đương nhiên chơi, bọn My ca cũng chơi. Đúng không, My ca.”

Đối với người phụ nữ trước mắt này, Hách My chỉ cảm thấy lửa bốc lên trong bụng, có xúc động muốn phun ra: “Ak, đúng vậy, chúng tôi chơi theo lão tam, bây giờ login cũng ít.”

Bạch Tuyết nghe ra hương vị trong đó, cũng xấu hổ không nói lời nào. Đến là Tô Lưu Cảnh, thử hỏi Bảo Bối: “Có phải trong game em tên là ‘Đông Phương Bảo Bối’?”

Bảo Bối hiền lành trả lời: “Đúng thế, Lâm Hiên Phượng, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lưu Cảnh có chút kinh ngạc: “Làm sao em biết? Chẳng lẽ là anh......”

Bảo Bối cười nói: “Đúng vậy, Hà Mộ Sanh cho em xem ảnh anh, ha ha, Tô Lưu Cảnh.”

Lưu Cảnh không cảm thấy ngượng ngùng, thoải mái nói: “Hắc hắc, thì ra em đúng là Bảo Bối, mấy ngày nay anh cũng không vào game, không bằng, chúng ta đi uống chén trà, chúng ta tâm sự?”

Bảo Bối nhìn Hách My một chút, nói: “Tốt, đang lo không có ai tán gẫu, chú My của em phải đến công ty, buổi chiều không rảnh đâu.”

Bạch Tuyết vừa thấy tình thế, mắt vừa chuyển, ném chìa khóa xe cho Lưu Cảnh: “Nếu như vậy, em phụ trách đưa tiễn vị em gái Bảo Bối này về nhà. Chị lên xe My ca về công ty.”

Lưu Cảnh từ nhỏ đã không thân với vị chị họ này, nghe được giọng điệu nói chuyện của cô, có chút không kiên nhẫn, nói: “Rồi, chị họ. Em sẽ đưa cô ấy về đến nhà.”