Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 43




Nghe lời Dạ khê nói, Phí lão phu nhân không có phản ứng, bà đưa mắt đánh giá bốn phía. Từ bên ngoài nhìn không ra cái gì, thế nhưng trong này, từng ngọn cây cọng cỏ, thậm chí vật trang trí mỗi một góc đều trải qua chọn lựa kĩ càng, vô cùng tinh tế, có thể nói là thượng phẩm! Nàng có năng lực gì được ở nơi như thế này?

"Phí Khê!" Phí lão phu nhân không giả vờ lôi kéo nữa, gọi thẳng kỳ danh, "Chủ nhân trạch viện này, là nam nhân?" Phí lão phu nhân trực tiếp hỏi, "Ngươi, lại đem mình đi giao dịch sao?" Nhìn Dạ Khê không chút phản ứng, đáy lòng càng thêm chắc chắn, "Con cháu Phí gia, làm sao có thể không biết liêm sỉ!" Nặng nề giơ tay vỗ lên tay vịn ghế ngồi.

"Lão phu nhân, ngươi kiềm chế đi, người bị thương cũng không sao, chỉ là cái ghế dưới tay ngươi, làm từ gỗ Trầm hương thượng đẳng, phá hủy, sợ là Xích bá tước phủ không đền nổi!" Dạ Khê có lòng tốt nhắc nhở.

Phí lão phu nhân vừa nghe, đau đớn trên tay truyền đến, khóe mắt liếc về ly trà trên bàn, bộ dạng muốn động tay...

"Chén trà đặc chế từ Mặc ngọc, tuy giá trị không lớn lắm, thế nhưng cũng là do một tay công tượng(thợ thủ công) đại sư tinh tế khắc mà thành!" Dạ Khê nâng ly trà lên, chậm rãi hưởng thụ, lại âm thầm nhìn Phí lão phu nhân đang phẫn hận, xem thần thái cứng đờ trên gương mặt già nua của bà ta, khóe môi nhếch lên tia hàn ý.

"Tiểu thư, thái độ của người như thế, thật khiến lão phu nhân thương tâm!" Trịnh ma ma nhìn chằm chằm Dạ Khê, bất mãn nàng nói năng ngạo mạn như vậy!

"Trịnh ma ma! Chủ tử chưa nói chuyện, còn chưa đến phiên nô tài ngươi xem mồm vào!" Lan Hạ không khách khí, trực tiếp cãi lại, ánh mắt bén nhọn.

"Ngươi!" Trịnh ma ma hận đến ngứa răng ngứa lợi, tiểu tiện nhân! Ngươi quên ngươi cũng xuất thân từ một tiện tỳ hay sao!

Phí lão phu nhân trợn mắt liếc Trịnh ma ma, ý bảo bà câm miệng, rồi nhìn Dạ Khê, "Phí Khê, ngươi đã là con cháu Phí gia, ta không thể mặc kệ, không thể nhìn ngươi nhảy vào hố lửa! Một nữ tử chưa xuất giá, lại chẳng chút kiêng nể mà ở nhà người xa lạ, thật to gan! Ngươi không xem trọng khuê dự chính mình sao?" Phí lão phu nhân xuất ra khí thế trưởng bối, trách cứ.

"Khuê dự? Ha ha..." Dạ Khê bỗng phì cười, "Phí lão phu nhân, ngươi thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, lại đi quan tâm một phế vật do chính ngươi vứt bỏ? Hố lửa?" Lãnh mâu lướt qua gương mặt già nua của Phí lão phu nhân, "Lão phu nhân quên sao, hố lửa này rốt cuộc do ai ban tặng cho ta!"

"Xem ra ngươi không nghe ta khuyên dạy!" Phí lão phu nhân thở dài một hơi, thất vọng cảm thái, chỉ là đôi con ngươi bén nhọn chưa hề dời khỏi Dạ Khê, "Bất kể thế nào, máu chảy trong thân thể ngươi là của Phí gia, ngươi dù sao cũng là con cháu Phí gia, ngươi biến thành như bây giờ, ta cũng có một ít trách nhiệm!"

"Thu hồi bộ dạng giả nhân giả nghĩa này ngay đi, làm cho ta buồn nôn!"

Dạ khê băng lãnh nói, "Phí lão phu nhân!" Đột nhiên đứng dậy, ngạo nghễ nhìn xuống Phí lão phu nhân, "Phí gia vứt bỏ, ơn này, ta sẽ không quên, những gì ngươi ban tặng, những vũ nhục ta chịu, ngươi cho ta sẽ quên đi dễ dàng như vậy sao?

Phí lão phu nhân nhìn Dạ khê cười nhạt, hàn ý tự đáy lòng chậm rãi khuếch trương, thân thể khẽ run, khuôn mặt từng có bao nhiêu hèn yếu trước kia, lúc này lại có lực uy hiếp kinh người! Phí lão phu nhân kinh ngạc nhìn, mờ mịt loại cảm giác có con rắn độc há mồm lao về phía mình!

Cả người như chìm vào trong một hồ băng rét buốt, trừng lớn mắt, nhìn thẳng Dạ Khê, ma xui quỷ khiến hỏi, "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

"Lão phu nhân?" Trịnh ma ma thấy tình hình không ổn, đỡ lấy Phí lão phu nhân, sờ đến bàn tay Phí lão phu nhân sớm đã tràn đầy mồ hôi lạnh, lo lắng nhìn bà ta, "Lão phu nhân, lão phu nhân!"

Phí lão phu nhân phục hồi tinh thần, rắn độc đã biến mất, trước mắt vẫn là gương mặt bình tĩnh của Dạ Khê, "Người đâu!" Phí lão phu nhân bỗng nhiên la lớn, "Thỉnh tiểu thư hồi phủ!" Khẩu khí có ngầm có một loại kiên định, tựa hồ đã quyết định gì đó.

Rất nhanh, mấy gã sai mặt vọt vào. Lục La cùng Lục La thấy thế nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt Dạ Khê, đem người bảo hộ sau lưng, sát khí hung ác nhìn gã sai vặt phía trước.

Dạ khê châm chọc nhìn, hờ hững lướt mắt qua những người này, "Cho hai ngươi luyện tập!" Dạ Khê để lại một câu, sau đó vững vàng ngồi xuống, tầm mắt hướng ra ngoài, thờ ơ nói, "Lưu lại bà ta!"

Lục Lâm, Lục La liếc nhau, cười âm lãnh, vừa lúc đó, cửa phòng trong chớp mắt đóng lại.

"Ngươi muốn làm gì?" Trịnh ma ma hoảng sợ vội vàng hộ Phí lão phu nhân phía sau, hai người lui dần, cho đến khi chạm phải cánh cửa!

Lục Lam cùng Lục La cùng nhau xông tới, tay không công kích, chiêu chiêu tàn nhẫn, gần như đem lời dạy của Dạ Khê phát huy đến mức tận cùng, ra tay trực tiếp vào tử huyệt của đối phương, không để đối phương có cơ hội trở tay, lực đạo lớn gấp đôi bình thường.

Máu tanh, rất nhanh tràn ngập trong không khí.

"Ngươi muốn làm gì! Giết người, giết người!" Trịnh ma ma kinh hô, mà giờ khắc này căn bản không ai thèm để ý tới. Sắc mặt Phí lão phu nhân tuy rằng đã sợ hãi đến tái nhợt, nhưng cũng cực lực khiến cho mình bình tĩnh, hai tròng mắt xuyên qua máu tanh nhìn thẳng vào Dạ Khê.

Lục Lâm, Lục La hai tay đầy máu tươi tới trước mặt Dạ Khê, cúi đầu, biểu thị hai người đã hoàn thành nhiệm vụ.

Dạ Khê mí mắt cũng không nâng, lạnh nhạt ném ra câu,"Quá chậm!" Nhìn đến hai bà lão đang xụi lơ trước cửa phòng kia, nhíu mày cười, "Tiễn khách!" Rồi xoay người rời đi.

Lan Hạ vuốt ngực, tránh khỏi thi thể tới trước mặt hai người, "Phí lão phu nhân, Trịnh ma ma, mời trở về! Hay là hai người muốn được bọn họ đưa tiễn?" Chỉ chỉ hai người bàn tay đầy máu Lục Lâm, Lục La.

Trịnh ma ma hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy Phí lão phu nhân, đẩy cửa ra, lảo đảo chạy ra, lên kiệu, khẩn trương sai người rời khỏi nơi quỷ quái này!

Phí lão phu nhân tê liệt ngồi trong kiệu, dạ dày nhộn nhạo, hơi thở vẫn còn mùi máu tanh gay mũi. Trước mắt là hình dạng những người vừa chết đi lúc nãy, nhẫn nhịn nhắm hai mắt lại, hai tay siết chặt, đôi môi mím thành một đường thẳng.

Trở lại Xích bá tước phủ, Phí lão phu nhân trực tiếp về phòng mình, rồi lập tức ngã xuống! Ba ngày sinh bệnh, khiến toàn bộ Xích bá tước phủ đều hoang mang.

"Tổ mẫu, người nhanh khỏe!" Phí Hi ở bên cạnh phụng dưỡng Phí lão phu nhân. Đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân đứng một bên, nghi hoặc.

"Nương, đã xảy ra chuyện gì? Lúc ra ngoài người còn rất tốt, sao vừa trở về lại biến thành như vậy?" Nhị phu nhân tiến lên, quan tâm hỏi.

Phí lão phu nhân vừa nghe đến tiếng nói của Nhị phu nhân, mở mắt nhìn chòng chọc bà, ánh mắt như sói đói muốn xé nát con mồi.

Nhị phu nhân hoảng sợ lui ra sau, tay ôm ngực, khóe miệng co giật, "Nương?"

"Tổ mẫu?" Phí Hi nâng Phí lão phu nhân đang muốn đứng dậy lên, sau lưng đặt một cái đệm.

Phí lão phu nhân nhìn Phí Hi, đáy mắt có hối hận, giơ tay vuốt gò má nàng. Thế nhưng, trong đầu lại đột nhiên hiện lên thi thể nằm đầy đất, còn có gương mặt lạnh như băng của Dạ Khê, cùng đôi con ngươi đạm mạc đến đáng sợ.