Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 14: Phản kích




Tối hôm qua sau khi làm bài tập xong Mộc Tuyết vào không gian, phát hiện đóa hoa lan kia vẫn chỉ mới nở một nữa như trước, biến hóa rất nhỏ. Cô cảm thấy kỳ quái, bởi vì cây Lam Diệp và cây Kim Diệp sinh trưởng khá tốt, cứ một ngày sẽ mộc thêm lá, bây giờ Mộc Tuyết đã hái được khá nhiều lá cây.

Nói chuyện với không gian một lúc, Mộc Tuyết mới hiểu được, bạn bè tiếp xúc nhiều hơn, tình cảm ổn định, thực vật mới có thể sinh trưởng. Xem ra mỗi ngày đi ăn cơm tâm sự còn chưa đủ, còn phải trao đổi nhiều hơn.

“Tống Ngôn Mục……” Mộc Tuyết do dự hỏi: “Tại sao không có Tống Ngôn Mục.”

[ Bởi vì hắn không để cô vào lòng.]

Trước mắt hiện lên khuôn mặt trầm tĩnh và ngón tay ấm áp của Tống Ngôn Mục, bổng nhiên cảm thấy mất mát, Mộc Tuyết rời khỏi không gian.

Buổi tối hôm đó, Mộc Dong về giường ngủ sớm, không có xem ti vi đến mười một giờ như mấy hôm trước. Mộc Tuyết không có để ý ả, dựa theo thời gian biểu của mình mà nghỉ ngơi.

Vào lúc nửa đêm, Mộc Dong rời giường đi WC, người luôn luôn bật đèn mặc kệ người khác, hôm nay lại lặng lẽ mò mẩm ra ngoài.

Mộc Tuyết ở trong ổ chăn mở mắt ra, cô cũng không biết tại sao mình lại thức, nhưng cảm thấy không thích hợp.

Khi Mộc Dong trở về, lôi kéo Hà Thành Canh đi cùng. Trong tay Hà Thành Canh bưng một chậu nước lớn, đi qua gian của Mộc Tuyết, đi vào gian của Mộc Dong.

“Đổ đi.”

Hà Thành Canh rối rắm trong chốc lát, vẫn làm theo lời Mộc Dong nói, đổ nước xuống giường. Mộc Dong đoạt cái chậu trong tay Hà Thành Canh, ném qua giường Mộc Tuyết, đông một cái như tiếng nổ, sau đó Mộc Dong la to.

“Ô a a a a a a, chị họ tại sao chị lại bắt nạt em!!!”

Giọng nói to mà lại bi thương, như oan thấu trời, tuyết rơi tháng sáu!

Mộc Dong vừa khóc vừa lăn lộn trên đất, chỉ chốc lát sau Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ chạy qua.

“Nửa đêm nửa hôm, la lối cái gì?” Bị đánh thức Mộc Tiền Trình rất không vui, nếu Mộc Tuyết la lối như vậy, đêm nay hắn nhất định sẽ đánh cho cô nằm viện. Nhưng mà là cháu gái, bỏ qua đi.

“Cậu, lúc nãy chị họ lấy nước đổ lên giường con, nếu không phải con phản ứng nhanh đã bị chị ấy làm cho ướt sủng ô ô ô……” Mộc Dong đáng thương chỉ vào vũng nước trên giường, lại chỉ giường của Mộc Tuyết.

Trừng lớn mắt, Mộc Tiền Trình không nói hai lời muốn kéo Mộc Tuyết để đánh.

Lúc này, mọi người mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng, Mộc Tuyết đâu?

Mộc Tuyết ngáp dài đi vào phòng: “Mọi người đang làm gì vậy? Vừa nãy Dong Dong la lớn như vậy, làm hại con ngồi trong WC sợ muốn chết.”

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

“Ôi, em trai, em ở đây à, đến lúc nào? Cùng ba mẹ vào hả?”

Mộc Tuyết kéo rèm, ngáp dài hỏi: “Mọi người bị sao vậy?”

Mẹ Hà rất phối hợp mà nghi ngờ: “Chúng ta vừa vào đã thấy Thành Canh ở đây.”

Trong mắt hiện lên châm biếm, Mộc Tuyết gật đầu: “Này, con vừa nghe nói cái gì mà chị họ bắt nạt em, sao lại nói vậy?”

Mộc Dong ngay lập tức á khẩu, mặt dày mở miệng nói: “Chị đừng giả vờ nữa, lúc nảy rõ ràng là chị đổ nước lên giường tôi, sau đó mới chạy ra chứ gì.”

“À, phải không, cô tận mắt thâý?” Mộc Tuyết hai tay chống cằm.

“Đúng vậy!” Mộc Dong đúng lý hợp tình.

“Có bật đèn không?” Mộc Tuyết từng bước ép sát.

“Không có!” Mộc Dong nhớ lại, quả thật không có.

“Không có sao lại biết là tôi?” Mộc Tuyết nở nụ cười.

Mộc Dong hừ hừ: “Đương nhiên là mày, trừ mày ra còn có ai.”

“Tôi đứng ở chỗ nào đổ nước lên giường cô?”

Mộc Dong chạy tới chỉ chỗ.

Mộc Tuyết gật gật đầu: “À, thì ra cô thấy người đứng ở chỗ này. Em trai, em vừa tỉnh ngủ?”

Hà Thành Canh đảo mắt, gật đầu.

“Bị giật mình?”

“Dạ.”

“Vừa tỉnh đã chạy tới đây?”

“…… Dạ.”

Nhìn Hà Thành Canh chần chờ, Mộc Tuyết nở nụ cười: “Trực tiếp đi tới?”

Trán Hà Thành Canh bắt đầu đổ mồ hôi.

Mộc Tiền Trình chờ Mộc Tuyết hỏi lâu như vậy, rốt cục nhịn không được: “Tiểu Tuyết có rắm mau phóng!”

“Ba, ba là người thông minh, ba nói, Hà Thành Canh là trực tiếp đi tới, tại sao ống tay áo lại xăn lên và chân còn mang dép lê? Là do hắn, bưng một chẫu nước tới đây.” Mộc Tuyết vỗ vỗ tay: “Con đi WC, mặc kệ các người tin hay không, dù sao chuyện này không quan hệ gì với con.”

Hà Thành Canh hoảng hốt, Mộc Tiền Trình có thể bao che Mộc Dong, nhưng đối với hắn chỉ ôn hoà, nếu nổi giận sẽ đuổi hắn, hắn cũng chỉ có thể ra khỏi nhà.

Mộc Dong nháy mắt với Hà Thành Canh, nhìn Mộc Tuyết.

Đổ tội cho Mộc Tuyết? Đổ tội Mộc Tuyết, vậy mình chỉ có thể để cho Mộc Dong khi dễ mãi, cũng chỉ có một kết cục. Kiểu hại người này tổn thương người ta 1000 bản thân lại mất hết 800, hắn không có ngốc như vậy đâu.

Bị ánh mắt cười như không cười của Mộc Tuyết nhìn cho cả người sợ hãi, Hà Thành Canh nói với bản thân, sau này tuyệt đối không thể tiếp tục coi khinh Mộc Tuyết, lúc này không thể tiếp tục đứng yên.

Phù phù, Hà Thành Canh quỳ xuống,“Dượng, con sai rồi, nước là do Mộc Dong bảo con đổ, nó muốn hãm hại tiểu Tuyết.”

Mộc Tiền Trình kích động giơ quyền sau đó, giơ không nổi nữa.

“Mày là đồ lừa, rõ ràng mày thông đồng với Mộc Tuyết bắt nạt tao, tụi bây thật đáng sợ, ô ô ô ô người họ Hà ăn gan chó rồi hả, bắt nạt nhà họ Mộc chúng ta chỉ có toàn con gái đúng không? Nói cho mày biết, không có cửa đâu, nhà họ Hà tụi bây đi chết đi……” Mộc Dong bắt đầu nháo, đạp đồ đạc trong phòng: “Không biết xấu hổ, người họ Hà đều là sao chổi, cả dòng họ đều là tiện nhân từ trong bụng mẹ……”

Mẹ Hà đen mặt, không để ý tới Mộc Dong nổi bão, mà là hỏi Hà Thành Canh: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Mộc Dong nói, muốn diệt uy phong của Mộc Tuyết, muốn giáo huấn chị ấy. Mộc Dong nói mình mới là con gái lớn nhà họ Mộc, Mộc Tuyết là người họ Hà không phải họ Mộc, không tốt được như Mộc Dong……” Hà Thành Canh cắn răng một cái, nói hết mọi chuyện.

“Vốn là vậy, tụi bây là người nhà họ Hà……” Mộc Dong nhảy dựng lên mắng, sau đó bị Mộc Tiền Trình mặt đen như đít nồi kiềm lại, nuốt nửa câu sau lại.

Mộc Tiền Trình nắm quyền đi tới chỗ Mộc Tuyết: “Nói, có phải mày kêu Hà Thành Canh nói vậy hay không?!” (D: đồ chó – méo, nói vậy tội nghiệp chó, mà phải nói là cả shitt gà cũng không bằng)

Lửa giận bùng lên trong lòng, Mộc Tuyết đứng lên: “Sao hả, ông cũng nói tôi là người nhà họ Hà, không phải người nhà họ Mộc? Vậy rất tốt, tôi đổi họ! Bình thường Hà Thành Canh đi quậy phá với ai ông đừng nói ông không biết! Hà Thành Canh nghe lời ai ông không biết à? Rõ ràng là cái gì ông cũng biết, tới lúc này mà còn hỏi tôi?! Muốn đánh tôi, đến đây! Ông đánh đi!”

Lửa giận dâng lên, tứ chi lý giống như có thêm lực lượng, hốc mắt Mộc Tuyết đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Tiền Trình.

Mộc Tiền Trình cảm thấy lửa giận của mình dần dần bốc lên, càng ngày càng cảm thấy Mộc Dong đáng ghét, đúng, không phải Mộc Tuyết, là Mộc Dong, cho nên Mộc Tiền Trình xoay người kéo tóc Mộc Dong, tát hai cái, nhấc chân đá một cước, đá văng Mộc Dong vào góc tường.

Mộc Dong bị đánh nổ đom đóm, bị đá lên bụng một cái, nhất thời mồ hôi như mưa rơi xuống, nằm một góc tay chân run rẩy.

Mẹ Hà vốn muốn thét chói tai, nhưng, bà nuốt trở lại. Trước kia con cũng bị đánh như vậy, thường xuyên, bà không thể ngăn cản mà còn bị đánh, sau đó ngay cả khuyên cũng không dám khuyên. Hiện tại đến phiên Mộc Dong bị đánh, mẹ Hà cảm thấy mình không cần phải ngạc nhiên.

Về phần Hà Thành Canh, thì hoàn toàn choáng váng.

Mộc Tiền Trình đánh Mộc Dong vài phút, mới ngưng lại, Mộc Dong phía sau đã muốn hôn mê. Như không rõ mình vừa nãy tại sao lại phát hỏa lớn như vậy, Mộc Tiền Trình ảo não cào tóc, làm sao bây giờ, chắc chắn sẽ bị chị gái oán hận tới chết! Lòng như lửa đốt gọi điện thoại kêu xe cứu thương, Mộc Tiền Trình tâm loạn như ma.

Một bên sắc mặt Mộc Tuyết tái nhợt, lần này cô không mất trí nhớ, cô tinh tường nhớ rõ cảm xúc của mình đột phá được một chút, sự tức giận và không cam lòng của cô, cảm xúc muốn cho Mộc Dong gieo gió gặt bão giống như thủy triều dâng lên, toàn bộ đều trút xuống người Mộc Tiền Trình.

Đúng, lần này, có có một cảm giác vi diệu, cảm xúc này, có thể khống chế hướng đi. Trách không được không gian nói, chỉ cần cô dùng dị năng, sẽ biết vận dụng như thế nào. Thì ra cũng giống như đi xe đạp, không cần vội vàng cân bằng, một khi leo lên, sẽ nhanh chóng hiểu được kế tiếp phải làm như thế nào.

Đây là một kinh hỉ ( kinh= kinh ngạc ; hỉ= vui), cô nhất định phải nhanh nói cho ba người Sâm Nhược biết.

Đêm đó Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ đưa Mộc Dong đi bệnh viện, sau khi kiểm tra phát hiện não bị chấn động và có vài chỗ bị bầm tím. Sắc mặt bác sỉ thật không tốt, bởi vì Mộc gia là khách quen, trước kia là đứa bé gái nhỏ gầycách năm ba ngày lại đưa tới, bây giờ đổi người, thật không biết Mộc gia rốt cuộc là làm cái gì, thích đánh con nít như vậy.

Mộc Tiền Trình lo lắng vô cùng, điều này làm cho Hà Hiểu Lệ bất mãn mười phần. Trước kia Mộc Tuyết bị thương, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đưa con bé đi, không bao giờ quan tâm. Xem ra, Mộc Tiền Trình thật đúng là không có coi Mộc Tuyết là người nhà họ Mộc.

Mắt Hà Hiểu Lệ càng thêm âm trầm.

Mộc Dong nằm viện, đãi ngộ còn tốt hơn nhiều so với Mộc Tuyết. Mộc Tiền Trình yêu cầu mẹ Hà mỗi ngày làm đồ ăn ngon đưa tới, còn các loại trái cây dinh dưỡng. Mộc Tiền Trình kêu Mộc Dong giữ bí mật, đừng nói chuyện này với ai, hắn sẽ cho Mộc Dong một cái điện thoại di động. Mộc Dong sáng mắt, hơn nữa ả chột dạ, cũng bị Mộc Tiền Trình đánh sợ, đông ý chuyện này.

Hà Hiểu Lệ oán hận việc này với Mộc Tuyết, Mộc Tuyết vỗ vỗ cánh tay bà nói: “Mẹ, việc này chúng ta mặc kệ. Nhưng, con cảm thấy, mẹ không thể vòng vo quanh cha mãi được, phải tìm việc làm.”

Mẹ Hà thở dài, bà cũng muốn mở một cửa hàng nhỏ của mình, như vậy có thể kiếm được chút ít, không cần xin tiền Mộc Tiền Trình. Thêm nữa là, nếu sau này Mộc Tiền Trình không cho Mộc Tuyết đồ cưới, ít nhất, bà còn có thể cho con của mình đồ cưới.

“Như thế này, mẹ về huyện của mình, mua vài mặt tiền cho thuê?” Mộc Tuyết hướng dẫn: “Nhưng mà, tự mẹ mua, không được nói với ai. Không thể để cho ba biết, ông bà ngoại cũng không thể nói, nếu không ngay cả tiền thuê nhà của người ta mẹ cũng không lấy được.”

Trong lòng phiền muộn: “Mua dưới quê, cũng sẽ để lộ tiếng gió.” Mẹ Hà uống trà: “Mẹ cũng không có nhiều tiền như vậy để mua.”

“Vậy mua ở thành phố, phòng ở chợ Nông Mậu tuy rằng cũ nát, nhưng có thể cho thuê để bán đồ ăn.” Mộc Tuyết không ngừng cố gắng.

Mẹ Hà cảm thấy rất kỳ quái: “Con gái, phòng ở đó vừa nứt vừa dơ, bây giờ mọi người điều đi chợ Nông Mậu mới, còn có siêu thi lớn, có ai sẽ tới chỗ con nói chứ.”

Mộc Tuyết lắc đầu: “Mẹ, con nghe bạn tốt nói trường tụi con có thể sẽ mở trường mới ở đó, ngay ở chỗ đó. Gia đình của bạn tốt của con là người có bối cảnh ta, lời này tuyệt đối có thể tin. Nếu thuận lợi, bên kia sẽ bồi thường tiền phòng. Mẹ suy nghĩ lại, có lời nhiều mà.”

Mẹ Hà rõ ràng không tin Mộc Tuyết nói: “Tốt lắm con gái ngoan, mẹ sẽ nghĩ cách kiếm việc làm, con đừng lo lắng.”

Nghe vậy Mộc Tuyết rối rắm, đó là cách tốt, tuy rằng số tiền bồi thường không cao, nhưng có thể mua một cái mặt tiền hai tầng làm thành quán ăn, đến lúc làm một phòng một cửa hàng, rồi sau đó, khu đó sẽ vô cùng phồn hoa, thuê bảy lầu mở nhà hàng lẩu Nhật Bản, tiền thuê một năm từ mấy ngàn tới mười ngàn vạn.

Mấu chốt là, bây giờ mua phòng ở chợ cũ, không đến một ngàn một mét vuông!

Nhưng mẹ Hà tuyệt đối không tin một đứa nhóc như Mộc Tuyết. Trong lòng Mộc Tuyết lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp, trừ phi cô sửa tuổi lại, sau đó đổi thân phận, Nhưng cô sẽ không vui, không ai muốn tự nhiên tăng bốn tuổi, khó chịu.