Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 10




Khi Mạc Doãn Nhi nghĩ như thế, cô ta dồn hết chú ý của mình vào Nghê Già. Người kia thì tự nhiên mà uống nước, cũng không thèm liếc Ninh Cẩm Niên lấy một cái.

Mạc Doãn Nhi ngầm khinh bỉ, hừ, Ninh Cẩm Niên giỏi giang như thế đẹp trai như thế, nữ giới cùng bàn có ai không nhịn được nhìn vài lần, vậy mà Nghê Già còn không nhìn hắn, nhất định là có âm mưu.

Cô tưởng cô giả vờ không chú ý đến anh ấy là có thể lạt mềm buộc chặt hấp dẫn anh ấy nhìn cô sao? Buồn cười!

Nghĩ vậy, Mạc Doãn Nhi càng kích thích. Tống Nghiên Nhi thích Ninh Cẩm Niên, giờ đến Nghê Già cũng thích Ninh Cẩm Niên, a, bây giờ mới có tính khiêu chiến, rất có cảm giác vinh quang!

(dip: == tâm lý vặn vẹo kinh)

Nghê Già hoàn toàn không biết người ngồi cạnh tâm tư phức tạp thế nào, lạnh nhạt xuất thần, không nghĩ gì cả.

Cho đến tận khi cụ Việt lên đài đọc diễn văn, Nghê Già mới hồi phục tinh thần.

Ngồi cùng bàn có người đã cười chúc mừng Ninh Cẩm Niên, nói cụ Việt nhất định sẽ mua bút tích thư pháp của hắn quyên.

Ninh Cẩm Niên tay cầm ly sâm panh, khiêm tốn lễ độ phủ nhận. Lại vừa ẩn ý liếc Nghê Già, hoàn toàn không che giấu tư thái cao cao tại thường và khinh thường của hắn.

Nghê Già không chút yếu thế, đôi mắt xinh đẹp cũng hàm chứa nụ cười mỉa mai, ngón tay thanh mảnh nâng ly sâm panh màu vàng nhạt óng ánh, nhằmhướng hắn, ưu nhã mà khẽ nghiêng thân ly, ý là,

Trả lễ!

Anh có ý gì, tôi cũng trả lại anh chính xác ý đấy!

Mà ngay lúc ly thủy hơi nghiêng đi, cụ Việt tuyên bố, đêm nay vật phẩm ông định mua làm tài sản riêng, là kim cương xanh“Lệ

Công chúa” của Nghê Già; trước khi buổi tiệc kết thúc, 250 triệu tiền mặt sẽ được chuyển đến quỹ vùng biển Đông Nam.

Toàn bộ mọi người đều bất ngờ, yên tĩnh, chỉ có Nghê Già, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Cẩm Niên và mọi người, thản nhiên cao ngạo mà uống cạn sâm panh trong ly.

Phải qua mấy giây sau, có người mới phản ứng lại vỗ tay, mọi người trong hội trường nghe thấy mới lốp bốp vỗ tay lấy lệ.

Tống Nghiên Nhi vô cùng vui sướng, chúc mừng Nghê Già, “Già Già, không ngờ được! Không ngờ cụ Vietj lại chọn kim cương của cậu, quá bất ngờ đi!”

Những người ngồi cùng bàn cũng nhanh chóng thay thế vẻ mặt giật mình không bao lâu trước, hoặc thật lòng hoặc hùa theo chúc mừng Nghê Già.

Chỉ có Mạc Doãn Nhi vẫn mặt trắng bệch, có vè không dễ chịu.

Ninh Cẩm Niên thì không có biểu cảm gì đặc biệt lắm, không thực sự quá vui, nhưng cũng không thực sự quá thất vọng. Dù sao bức thư pháp kia vô luận thế nào cũng phải đem quyên đi, chỉ chẳng qua là thanh thế không lớn bằng thôi.

Hơn nữa, hắn thực sự không thể lý giải nổi, tuy là thế hệ trước nhà họ Việt có giao tình với nhà họ Nghê, nhưng cũng không thể đến mức bỏ hơn 200 triệu ra mua mặt mũi cho nhà họ Nghê chứ!

Vốn cho là nhà họ Nghê đã thực sự suy tàn, không ngờ Việt gia lại đánh giá cao nó như thế, xem ra, đánh giá đã sai rồi!

Nghê Già vốn phải tham gia tiệc rượu tiếp đó, nhưng Từ Hiền gọi điện đến, nói Nghê Lạc bị Đường Tuyên mang ra ngoài đi qua đêm.

Nhà Đường Tuyên là kiểu trọc phú mới nổi vô cùng điển hình, cả một nhà đều cực kỳ con buôn thích khoe của, mà Đường Tuyên thì đúng kiểu công tử nhà mới giàu. Hắn cực kỳ háo sắc, cực kỳ chịu chời, thích nhất là tỏ ra mình giàu sang, khoe khang. Hắn đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Nghê Lạc.

Nhưng Nghê Lạc,… ít ra… cũng còn có một ít thói quen tốt từ nhỏ được người trong nhà hun đúc, tuy Nghê Già không thể ngay lập tức kể ra được. Còn Đường Tuyên thì tuyệt đối là hư hỏng tra đến thành cực phẩm rồi.

Cho nên, Nghê Già tuyệt đối không cho phép Nghê Lạc gần mực thì đen, tuy cô biết tự Nghê Lạc cũng rất đen rồi.

Nhà họ Đường mấy năm nay phát tài, có ít tiền, giao lưu với nhiều nhà có tiếng tăm, nhưng những đại gia tộc thật sự có quan hệ thường xuyên với họ hầu như là không có, trong đám con cháu các nhà, cũng chỉ có Nghê Lạc không ra người không ra ngợm mới đi giao du với hắn.

Lại nói nữa, có rất nhiều thói xấu của Nghê Lạc là học theo Đường Tuyên.

Cho nên, ngay lúc Nghê Già bảo Từ Hiền tra hành tung của hai người họ, tiện thể nhắn anh ta đến Nhà hát đón cô.

Cô biết Từ Hiền đã quen làm việc nhanh nhẹn, cho nên quyết định ra bên ngoài chờ, tiện hóng gió một chút, nhưng vừa định đi, nhạc đã vang lên tiết tấu của waltz.

Nghê Già tò mò điệu mở màn là ai nhảy, nên ngừng chân lại.

Ánh mắt trong cả hội trường cũng như cô, đặt trên hai người ở giữa.

Trong tiếng nhạc du dương mềm mại, hai người với những bước nhảy trang nhã, lại chuyên nghiệp, không thể nghi ngờ họ là đôi bạn nhảy ăn ý vô cùng, những bước chân như lướt, đẹp mắt khó thể tả được.

Bước nhảy biến hóa, hoa lệ nhiều tư thái, phiêu dật như của thiên thần.

Đó là chưa kể đôi bạn nhảy này hòa hợp đến thế nào, cho dù là ngoại hình hay phong thái, đều không thể chê vào đâu ; nhưng điều khiến Nghê Già xúc động nhất, là nụ cười trên mặt họ.

Họ, dường như không chỉ đang khiêu vũ, mà còn đang nói đang cười cùng nhau, như thể thế giới xung quanh cũng không là gì trong mắt họ.

Chàng trai kia, tươi cười rạng rỡ như mặt trời ấm áp.

Nghê Già cứ cảm thấy anh ta nhìn quen mắt, nhưng nghĩ thì không ra, cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt cô gái xinh đẹp đó, cô mới nhớ ra, a, thì ra chính là người đàn ông của cô ấy.

Cô gái đang nhảy, một người trẻ như thế này, làm sao có thể cười nhẹ nhàng tùy ý như thế, giống như cuộc đời chính là hưởng thụ, chính là để vui vẻ.

Cô nhớ cô ấy là ai, đó là học tỷ Tần Cảnh ngành đạo diễn năm cuối.

Kiếp trước, lúc Nghê Già vừa mới khai giảng, quen Tần Cảnh, hai người đã từng có quan hệ rất tốt.

Có điều, Tần Cảnh vội kết hôn với người thừa kế độc nhất nhà họ Doãn Doãn Thiên Dã, sau đó thì sinh đôi một trai một giá, tiếp nữa thì bận bịu công việc đạo diễn, trong lúc đó Nghê Già bận đấu tranh người này người kia, cơ hội gặp mặt ít hẳn đi.

Hai bên có người hâm mộ than: “Ôi ôi, Doãn Thiên Dã một người đàn ông hoàn mỹ chung thủy, sủng Tần Cảnh tới tận trời. Hâm mộ chết được! Chị ấy, đại học còn chưa có tốt nghiệp, kết hôn, chồng yêu có, con cái có, sự nghiệp có, phụ nữ làm sao có thể kiêu ngạo hơn được thế nữa?”

Nghê Già cười cười, quay người đi. Lúc đi ra ngoài, còn không kìm được nghĩ, nếu có một ngày, cô cũng có thể lúc nào cũng được cười tự tin rực rỡ như vậy, thì tốt rồi.

Vừa ra khỏi nhà hát, đúng lúc Từ Hiền lái xe đến.

Nghê Già lên xe, hỏi: “Nó đang ở đâu?”

Từ Hiền hơi do dự một chút, mới lúng túng trả lời: “Masquerade!”

Nghê Già nhíu đôi lông mày mảnh, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, tiểu tử thối, thật sự muốn ăn đạp hả!

Masquerade là quán bar nổi danh nhất trong khu vực phố đêm của Bắc Kinh. Nếu muốn nói ở đó có gì đáng nổi tiếng, thì là người làm phục vụ “xxx” chất lượng khá cao, còn hay tổ chức kiểu Sex Party như Nghê Già đã từng tham gia ở Thượng Hải.

Masquerade bar độc đáo ở chỗ, chính nó cũng không làm những việc phi pháp như là mại dâm, chơi gái gì đó, nó chỉ là địa điểm cho những cô gái ngành giải trí muốn kiếm thêm (hơn phân nửa là người mẫu diễn viên kém nổi tiếng) và các thiếu gia công tử muốn chơi với mỹ nữ mà thôi. Dù sao, người có tiền không phải ít, một buổi tối, chỉ riêng bán rượu cũng thu được hơn một trăm vạn.

So sánh với những loại gái khác, đám gái giải trí này thường có dã tâm mưu kế hơn hẳn. Đây cũng là chuyện Nghê Già vô cùng lo lắng.

Kiếp trước, có một người mẫu ngủ với Nghê Lạc xong, nói là mang thai con của cậu, bắt cậu lấy cô ta, Nghê Lạc nói phải giám định quan hệ huyết thống đã, kết quả ngoài ý muốn cô ta bị ngã, còn làm loạn việc này lên.

Tổn thất thân thể tinh thần phải đền bù một khoản lớn không nói làm gì, còn khiến cho Nghê Lạc lúc đó đang chìm đắm trong tranh giành cổ phần công ty lập tức mất đi tín nhiệm của mấy cổ đông lớn tuổi.

Khi Nghê Già đi vào quán bar, theo quy định phải bỏ điện thoại ra,

Vì trong Masquerade không có camera giám sát gì đó, cũng không có ghi chép về khách hàng, cho nên, cô không hỏi được gì cả, chỉ có thể lần lượt tìm trong từng phòng từng ghế mà thôi.

Nghê Già vào nhầm mấy lần, không ngờ lại gặp không ít khuôn mặt quen thuộc, có người là công tử nhà giàu, có người là sinh viên cũng trường.

Mặc dù không mang di động, nhưng Nghê Già trí nhớ tốt, liếc mắt nhìn cho kỹ để còn có ấn tượng, mới nhớ lâu.

Dù sao, những nhược điểm của người khác, nắm được nhiều, vẫn tốt hơn.

Trong đó, Nghê Già còn ngoài ý muốn nhìn thấy Liễu Phi Phi, con gái em gái bộ trưởng Tống, cũng là con gái ông chủ công ty thuốc Liễu thị.

Cái cô Liễu Phi Phi này không biết là lớn lên bị làm sao, trời sinh phóng đãng mười phân, trong điện thoại Nghê Già còn giữ một đoạn clip em trai nhà mình và Phi Phi dã chiến ở sườn núi sau nhà chả biết từ bao giờ.

Về đoạn clip này, Nghê Già cũng không nghĩ ra nổi là sao.

Bây giờ, Liễu Phi Phi và Nghê Lạc đương nhiên là đều đi bay một mình rồi, không phải thì, cô ta bây giờ sao lại hôn thắm thiết con cái nhà ai không rõ thế kia? Có khi là trai bao cũng nên.

Thế giới này thật là phong phú!

Nghê Già cuối cùng cũng tìm được Nghê Lạc, lúc đó, cậu đang ở trong một phòng bao yên tĩnh khuất sáng, cùng với một ngôi sao điện ảnh…

Giao phối…

Nghê Lạc ra ra vào vào trên người người ta, thật ra đúng là rất yên tĩnh. Nhưng mà cô nàng kia á, y như nữ diễn viên trong JAV vậy, kêu dục tiên dục tử, hết lần này đến lần khác.

Nghê Già đóng kỹ cửa, ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn, kỳ quái thật, cô diễn viên tên gì mà Trương Hinh cũng xem như là loại hai rồi cơ mà, đâu đến nỗi phải đến đây bán thịt chứ!

Xem ra, một loạt sự kiện kiếp trước đã khiến khả năng chịu đựng của cô cao bằng Everest rồi.

Trương Hình nằm trên sofa, Nghê Lạc nửa quỳ, chân cô ta để trên vai cậu, nhưng sô fa khá hẹp, chân Nghê Lạc nhiều lần thiếu chút nữa là trượt khỏi ghế.

Nghê Già nhìn cũng bực mình, nói: “Cho cô ta ngồi lên người em ấy, không phải thoải mái hơn sao?”

Lời còn chưa dứt, căn phòng lặng ngắt như tờ.

Ở nơi nào đó không ai nghe thấy, thật ra có một tiếng gì đó như bóng bay xì hơi.

Nghê Lạc kinh ngạc quay đầu, đã thấy chị gái cậu, bình tĩnh chống má, nghẹo đầu, nhận xét…

Trời đất quỷ thần ơi, mù mắt tôi mất!

Ngay lập tức cậu sẽ mềm luôn phải không? Mềm đến xẹp dẹp lép luôn phải không?

Cậu tuy có hoa tâm thích làm làm thật, nhưng mà cậu là thanh niên có tư tưởng và đạo đức bình thường mà, bị chị gái mình nhìn thấy mình trần truồng đẩy pít-tông với người ta,

Cậu đây cả đời sẽ bị ám ảnh phải không?

Cậu cũng có phải diễn viên porn đâu!!!

Nghê Lạc phản xạ nhảy lên một cái, lập tức làm cho Trương Hinh từ trên ghế sofa rơi xuống, một tay còn đang hoảng loạn quơ quần áo phủ lên người, vừa nhảy choi choi rống: “Chị bị bệnh à? Sao lại còn nhìn lén người khác xx! Đồ biến thái!!”