Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 18




Chỗ đỗ xe trống trong bệnh viện rất ít, lúc xe đỗ lại, cửa xe bên Nghê Lạc mở không được, chỉ có thể xuống cùng bên với Nghê Già.

Vừa định xuống xe, không ngờ Nghê Già đột nhiên vung mạnh cửa xe, nếu không phải cậu phản ứng nhanh đưa tay ngăn lại, mặt cậu đã bị đập bầm dập rồi!

Mẹ chị, nhất định là cố ý!

Nghê Lạc tức điên, định xuống xe cãi nhau với Nghê Già, ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy Trương Hinh.

Nghê Lạc định nói là, tuy bị giam ở nơi toàn đực rựa cả một tuần, nhưng gặp lại Trương Hinh, cậu thật sự là không có cảm giác thích thú gì đặc biệt đâu được không hả?

Đúng thật là Trương Hinh rất biết thủ đoạn, bắt thóp được cậu một khoảng thời gian, nhưng mấy trò mèo này dù sao cũng không kéo dài được lâu. Nghê Lạc nhờ mất di động, cũng cách ly luôn giọng yêu kiều câu hồ của người phụ nữ này, và đám tin nhắn sặc mùi tình tứ, sự quyến luyến trên thân thể đã sớm biến thành bong bóng xà phòng.

Lâu như thế mà cậu cũng chả nhớ đến cô ta lần nào, dù sao, lực chú ý đều đặt lên vấn đề “Phải làm sao để bóp chết Nghê Già” rồi.

Cậu cũng biết, bây giờ mà ra ngoài giả làm anh hùng, chắc chắn sẽ bị Nghê Già cho một cú “lốc xoáy” tung cho gãy chân, có khi điều ước bất công bán mặt bán chủ quyền “Ngoan ngoãn đi học” còn bị hủy luôn. Cho nên, lần đầu tiên cậu ngồi lại trong xe, xoa xoa cánh tay đau nhức.

Mẹ nó nhất định là chị cố ý, có định nhắc nhở thì cũng đâu cần phải dùng sức thế này chứ!

Nghê Già vừa xuống xe đã nhìn thấy Trương Hinh, đeo kính râm, rất có phong cách ngôi sao, khí thế bừng bừng, cao quý lãnh diễm, nhìn cô ta cảm giác như cô ta vẫn đứng chờ đây từ lâu vậy.

Nghê Già cố dựa vào cửa xe, mỉm cười nhưng trong lòng thì chẳng thấy hài hước gì.

Trương Hinh tháo kính râm xuống, nở nụ cười diễn viên tiêu chuẩn: “Đúng rồi, lần trước còn chưa kịp hỏi tên của em?”

Nghê Già không do dự, cười ngọt lịm: “Em họ Bạch, tên là Bạch Liên!”

Trương Hinh nhíu mày, tên gì mà nghe như người cổ đại vậy? Nhưng mà đây không phải vấn đề:

“Em Bạch Liên này, chị nghĩ, ở tuổi của em, suy nghĩ còn ngây thơ, không hiểu được sự đáng sợ của xã hội. Như em, hẳn là tìm một người đàn ông lớn tuổi một chút, mới có thể chăm sóc cho em. Nghê Lạc cũng chỉ tầm tuổi em, tuổi về tâm lý của con trai bao giờ cũng nhỏ hơn con gái, ở gần nhau rồi cũng chỉ cãi nhau, rồi em sẽ thấy rất mệt mỏi!”

Nghê Già rất khó hiểu: “Tuổi của chị trên giấy tờ là 25, nhưng thực tế em thấy là,” cô ôm má nhìn cô ta một lúc, “phải 28, 29 rồi, vậy mà chị còn tìm trai trẻ 18, 19 tuổi như Nghê Lạc sao? Ba năm là một thế hệ, hai người cách nhau những ba đời đấy!”

Trương Hinh mặt hoa da phấn lập tức đổi thành co rút dữ dội: “Chưa ai dạy cô không được tùy tiện nhắc đến tuổi của phụ nữ sao?”

Nghê Già tối sầm mắt: “Chưa ai dạy chị, không nên tùy tiện nhận xét về bạn trai của người khác sao?”

Trương Hinh ngẩn ra, cười khẩy: “Bạn trai? Nghê Lạc là bạn trai cô?”

Nghê Già nhún vai: “Không phải bạn trai tôi không lẽ là em trai chị? Chị không thấy sao, tuổi của tôi và cậu ấy ít hơn chị bao nhiêu năm? Cậu ấy làm em trai chị có vẻ hợp lý hơn!”

Trương Hinh vô cùng tức giận, vấn đề tuổi tác thực sự sẽ khiến cho phụ nữ nổi nóng đấy được không hả?

Nhưng cô ta cũng không thể so đo với trẻ con, nên chỉ thử thăm dò khiêu khích: “Cậu ấy là bạn trai cô, vậy sao tối nào cũng gọi điện cho tôi dỗ dành tôi nhắn tin?”

Nghê Già lặng lẽ nhìn cô ta: “Đúng là diễn viên, nói dối mà cũng không đỏ mặt!”

Trương Hinh sững sờ.

Nghê Già thản nhiên nói: “Không lẽ cô không biết Nghê Lạc từ chối không nghe điện thoại của cô hay sao? Đây là lý do 56 cuộc gọi của cô không có người nào nhận. Còn 38 cái tin nhắn vô liêm sỉ của cô, tôi và cậu ấy cùng đọc, vừa đọc vừa cười, cười loại phụ nữ như cô quá hèn! Cho nên, nếu như cô trống trải tâm hồn và thân thể, phiền cô đến Masquerade tìm đại một trai bao nào đó lấp đầy chỗ trống “trong” cô, nhé?”

Trương Hinh mặt như lửa đốt, vốn tưởng thiếu nữ 19 tâm cơ không sâu, còn chuẩn bị nói dối mấy câu chia rẽ, để cho cô và Nghê Lạc mâu thuẫn lớn, chia tay luôn thì càng tốt. Lại không ngờ, còn bị cô bóc mẽ hết còn nhục nhã thế này.

Hóa ra điện thoại của Nghê Lạc không gọi được, là vì cậu cho số cô ta vào danh sách đen? Mà những tin nhắn xấu hổ cô ta gửi đi, cậu ta lại còn để cho cô gái này xem, còn và xem vừa cười?

Nghê Già lạnh mặt: “Trương Hinh tiểu thư, tôi nhìn thấy cô là đã ghê tởm rồi, cho nên tôi không muốn nói nhiều! Tốt nhất, cô nên biến mất trước mắt tôi trong im lặng đi. Đừng nghĩ đến chơi mãi cái trò bám đuôi đánh chết cũng không buông nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện giả mang thai hay clip sex gì cả. Nghê Lạc không phải là người nổi tiếng, nhưng cô thì cần nhờ danh tiếng mà kiếm ăn. Cho nên, dù xảy ra chuyện gì, nếu cô không ngại mặt mũi, người thiệt hại lớn nhất, cuối cùng cũng sẽ là cô!”

Cuối cùng nhẹ nhàng nói thêm: “Cô đã sống trong cái giới này nhiều năm như thế, cũng biết quy tắc cơ bản của nó nhỉ! Vừa hay, tầng lớp chúng tôi cũng có quy tắc của mình. Nếu cô làm bậy, thích khiêu khích gì, chúng tôi có thể hủy hoại cô bằng bất cứ giá nào!”

Câu cuối cùng của cô quá ác, khí thế quá âm hiểm lạnh thấu xương khiến cho ngay cả Trương Hinh đã quá hiểu rõ cách tồn tại tronggiới giải trí cũng cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, lưng run từng đợt không rõ nguyên nhân.

Trương Hinh lập tức cứng họng, con bé này quá đáng sợ, rõ ràng là cười nhẹ, nhưng hai con người đen giống như hai động tối sâu không thấy đây, lạnh như băng, giống như ma quỷ.

Trương Hinh không ngờ cô ta lại có thể bị một con nhóc ít tuổi hơn mình nhiều như thế áp đảo, vừa tức vừa xấu hổ, chỉ thấy mặt mũi mình không còn tí nào, lại có thể bị một con bé nhìn qua chẳng có lợi thế gì chèn ép.

Cô ta cũng biết, Nghê Lạc tâm tư ngây ngô không có nghĩ được phức tạp đến thế, nhưng bảo cô ta đem những chuyện chưa ai nói đến như con bé Bạch Liên này!

Dưới cái nhìn lạnh băng và khinh khi của Nghê Già, Trương Hinh hoàn toàn thua trận, bỏ lại một câu không có chút nào là khí thế “Các người chờ đó!”

Nghê Già cười ác độc: “Được!”

Trương Hinh vừa xấu hổ vừa tức tối lên xe, gọi điện thoại:

“Chuyện anh nói, tôi không làm nữa! Bên người Nghê Lạc có một cô gái tên Bạch Liên cực kì nguy hiểm! Tôi không có chỗ dựa lưng, còn cần phải bám nghề kiếm ăn, không trêu vào được đâu! Đừng… có tìm tôi nữa!”

Nói xong, nghe bên kia đáp lại, rồi lại nói tiếp: “Tôi sẽ không chơi với anh, có điều, giới thiệu cho anh, Liễu Phi Phi, em gái ruột trùm xã hội đen Liễu Phi Dương!”

Trương Hinh cúp điện thoại, giờ mới cảm thấy thở phào ra được.

Chờ Trương Hinh đi xa rồi, Nghê Già mới mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn Nghê Lạc: “Vừa rồi cô ta nói mấy câu đó, biểu cảm oán độc khó chịu phong phú đa dạng quá! Này, giờ em đồng ý cô ta không yếu ớt đáng thương như em tưởng rồi chứ?”

Nghê Lạc bất mãn thở hồng hộc: “Thế thì sao? Dù sao tôi cũng đâu có thích cô ta đến thế đâu!”

“Chị chả quan tâm em có thích hay không!” Nghê Già trừng cậu. “Ý chị là, em có thể đồng ý là vụ cá cược của chúng ta em thua rồi chứ?”

Nghê Lạc đương nhiên không thừa nhận, kéo cô vào thang máy, còn càn quấy đánh trống lảng: “Nhanh đi khám bác sĩ, để lâu vết thương nhiễm trùng đấy!”

Nghê Già được bác sĩ băng bó kĩ càng, ra khỏi phòng khám tìm Nghê Lạc, không ngờ lại gặp Tống Nghiên Nhi.

Nghê Già vô cùng kinh ngạc: “Mấy người không phải đi chơi sao? Sao lại chạy đến bệnh viện rồi?”

Tống Nghiên Nhi lo lắng nói: “Già Già, Doãn Nhi không cẩn thận ngã ngựa. Giờ bác sĩ đang kiểm tra cho nó!” Nói xong, còn nhè nhẹ sờ sờ băng vải quấn trên tay Nghê Già.

Nghê Già nghe vậy, ngược lại không thấy kinh ngạc gì.

Ngã ngựa, thực sự là cách làm cũ nhưng dễ sử dụng mà!

Nghê Già cười: “Lúc đó có phải Ninh Cẩm Niên ở bên cạnh cô ta không?”

Tống Nghiên Nhi ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết?” Nói xong nhíu mày hồi tưởng.

“Lại nói, lúc đó đứng cách em ấy nhất thật ra là Việt Trạch. Nhưng mà, Già Già ạ tớ bảo nhớ, cái tên Việt Trạch kia thật sự không có một tí ga lăng nào, thấy Doãn Nhi ngã ngựa, không đỡ nó thì thôi, vậy mà con không thèm xuống ngựa. Cũng may Ninh Cẩm Niên bế Doãn Nhi ra khỏi sân cưỡi ngựa, nếu không, con ngựa đi tới đi lui thế nào cũng đạp phải nó!”

Nghê Già đối với chuyện Mạc Doãn Nhi có bị thương hay không không có chút hứng thú nào, ngược lại ẩn ý nhướng mày: “Ninh Cẩm Niên bế cô ta? Nghiên Nhi, cậu thật độ lượng quá đấy!”

Tống Nghiên Nhi sửng sốt, giờ mới ý thức được vấn đề nằm ở đâu, khó xử bối rối hồi lâu, rồi mới yếu ớt giải thích: “Cũng đâu có gì đâu! Lúc đó là tình huống khẩn cấp mà! Đều do cái tên Việt Trạch kia thôi!” người nào đó lại vô tội trúng đạn, “Doãn Nhi ngã, hắn không đỡ, chỉ có thể bảo Ninh Cẩm Niên đi thôi!”

“Doãn Nhi ngã bị thương?” Tiếng Nghê Lạc giật mình quan tâm vang lên.

Nghê Già không nói gì nữa.

Trong lúc đi theo Nghê Lạc và Tống Nghiên Nhi đi vào phòng bệnh, Nghê Già dồn hết tâm trí quan sát Nghê Lạc.

Tuy rằng nhìn qua cậu lo lắng quá mức, nhưng cũng không có gì lạ, nói thế nào thì cậu ta cũng sống với Mạc Doãn Nhi 18 năm, thân thiết như chị em, lo lắng thế nào cũng không quá đáng.

Chỉ là, kiếp trước, Nghê Lạc yêu Mạc Doãn Nhi, vậy thì có vấn đề!

Nghê Già lặng lẽ nghĩ, đến khi nào phát hiện một chút dấu hiệu thôi, cũng phải kiên quyết bóp chết ngay!

Bây giờ so ra, cô thà tìm Trương Hinh về còn hơn.

Nghĩ kĩ lại thì, thật ra cô cũng rất tham lam, cô mong Nghê Lạc và mẹ đều thích cô, rất thích cô; không chỉ thế, cô còn mong Nghê Lạc và mẹ không thích Mạc Doãn Nhi, một chút cũng không được thích.

Ngực lại đau nhói.

Cô nhắm mắt lại, cố sức hít sâu, cố để xua hết những ý nghĩ kì quái trong đầu, Già Già, kiếp trước mày vẫn ước mơ như thế, còn chưa nhận đủ bài học sao?

Đến phòng bệnh của Mạc Doãn Nhi, chỉ có Ninh Cẩm Niên trong đó. Bác sĩ đã kiểm tra xong, kết quả là, không có một tí vấn đề gì, chỉ có bàn tay trầy một tẹo.

Nghê Già thản nhiên liếc qua, cô ta cố ý rơi xuống ngựa để hấp dẫn Ninh Cẩm Niên, có chuyện được mới là lạ!

Nhưng Ninh Cẩm Niên thật sự lo lắng, sốt ruột hỏi bác sĩ mấy lần liền, nhìn Mạc Doãn Nhi cũng dịu dàng thương yêu bất thường, cứ như hoàng tử nhìn công chúa mảnh mai yếu ớt.

Xem ra, có vẻ hắn bắt đầu thích Mạc Doãn Nhi thật rồi.

Chỉ là, còn Tống Nghiên Nhi phải làm sao?

Nghê Già nhìn qua Tống Nghiên Nhi, người này vừa được cô nhắc, giờ quên luôn, còn ân cần hỏi “tình trạng” của “Doãn Nhi”. Có điều, nghĩ đến tính cách Bạch Liên Hoa của con bé, Nghê Già thực không biết đây là thật hay là giả!

Về phần Nghê Lạc, cậu đã lâu rồi không gặp Mạc Doãn Nhi. Thứ nhất là thấy Mạc Doãn Nhi sắc mặt tái nhợt như “ảnh hưởng tâm lý do sốc”, mảnh mai đáng thương yếu ớt, đương nhiên cũng đau lòng.

Nhất là Mạc Doãn Nhi vừa gặp Nghê Lạc, “quá lâu chưa gặp, nỗi nhớ đầy vơi” nước mắt cũng rơi, Nghê Lạc đương nhiên càng thương hơn.

Kết quả là, ba người này làm như thăm bệnh nhân nan y hỏi han an ủi ân cần, mà Mạc Doãn Nhi như thể chẳng sống được bao lâu nước mắt giàn giụa, thành ra bác sĩ đứng ở một bên vô cùng ưu sầu, ông nhớ rõ ông vừa mới bảo là, không có một tí vấn đề nào hết!

Mạc Doãn Nhi ý vị thâm trường liếc Nghê Già, nghẹn ngào nói với Nghê Lạc: “Lạc Lạc, chị nhớ em lắm! Vẫn muốn về nhà gặp em, nhưng mà, bà nội nói, Nghê Già không đồng ý, không cho chị vào nhà!”

Nghê Già lười biếng dựa vào tường, không cử động, không biểu cảm, chờ đợi cô ta còn định nói gì hơn nữa.

Nhưng, Mạc Doãn Nhi cũng không nói gì thêm, Nghê Lạc lại quay đầu nhìn Nghê Già, con ngươi đen nhánh yên tĩnh kì lạ, có chút xa cách, không nói câu nào, nhưng chính sự im lặng còn có vẻ làm người ta đau đớn hơn.

Cô thà nhìn cậu phát khùng như bình thường, lúc cô cố tình chọc cậu tức giận,

Nghê Già lại thấy ngực mình đau, còn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trừng Mạc Doãn Nhi thờ ơ cong khóe môi, ý là, lão nương không thèm.

Nhưng trong lòng đau đến không còn cảm giác mà nghĩ, cô thật ra vẫn luôn luôn khao khát!

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, giọng nói lo lắng của Trương Lan vang lên: “Con gái bảo bối của mẹ!”

Nghê Già nghiêng đầu, thậm chỉ còn chưa kịp nhìn rõ thấy bà, bà cũng đã nhào tới trước giường Mạc Doãn Nhi, nhìn từ trên xuống dưới: “Bị thương ở đâu? Nhanh nói cho mẹ biết, bị thương ở đâu?”

Bác sĩ đành phải lặp lại kết quả chẩn đoán của mình lần nữa, trong lòng rất khổ sở, sao không ai nghe ông nói vậy?

Nghê Già không nói gì, Mạc Doãn Nhi “bị thương”, không gọi mẹ ruột Mạc Mặc đến, sao lại gọi Trương Lan, có ý gì vậy?