Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 2




Nghê gia tổ trạch xây từ đầu thế kỷ 20, kết hợp phong cách đại lâu truyền thống và phong cách biệt thự châu Âu, đã 1 thế kỷ qua, tu sửa đã nhiều lần, nhưng vẫn mãi duy trì một vẻ cổ kính xa xưa.

Năm 2021, Nghê Già và Nghê Lạc vì tranh giành cổ phiếu tự do của Hoa thị, đã đem bán tòa cổ trạch này, cùng với nông trường sau núi, và một trăm mẫu đất rừng.

Một tỉ ba trăm nhân dân tệ, vẫn chỉ là thất bại trong gang tấc.

Năm ấy, khu lăng sau núi, từng là nơi an nghỉ của cả cụ ông, cụ bà, ông nội, bà nội, cha, cả gia tộc. Khi ấy, bọn họ cùng đường đến mức nào mới có thể đem bán mảnh đất này?

Người sống sống không nổi, người chết cũng chết không yên!

Phòng ngủ sườn nam tầng một lộ ra ánh đèn mờ mờ, đó là phòng bà nội.

Nghê Già đang định đi vào, lại nghe thấy tiếng mẹ Trương Lan:

“Mẹ, con nghĩ rồi, không bằng, chuyện tập đoàn, vẫn là giao cho con đi! Mẹ giờ sức khỏe không tốt, Lạc Lạc tuổi nhỏ không hiểu chuyện, còn Doãn Nhi, nó còn chưa…”

“Cái gì mà Doãn Nhi? Nó đã đổi thành Nghê Già rồi!” Tiếng bà nội vừa thấp vừa bình thản, không giận mà có uy.

Trương Lan lúng túng cười: “Là con nhất thời quen miệng!”

Bà nội không tỏ cảm xúc gì: “Chuyện tập đoàn, con không cần quan tâm! Có nhiều tâm tư như vậy, không bằng đem qua lo bồi dưỡng tình cảm với Già Già đi! Nó ờ bên ngoài chịu khổ 18 năm, lại để cho thứ tạp chủng của ả diễn viên đó 18 năm chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng!”

Trương Lan và Mạc Mặc đều là những ngôi sao nhỏ đầu thập niên 90, tình cảm cách mạng vô cùng sâu đậm. dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Trương Lan nghe mẹ chồng nói xong, cảm thấy cũng thật oan uổng, Mạc Mặc cũng là ôm nhầm con thôi mà, hơn nữa, Mạc Duẫn Nhi được bà nuôi lớn bao năm, sao lại nói là tạp chủng, là chim sẻ được?

Nhưng bà cũng không tiện tranh luận, chỉ vội vàng từ chối trách nhiệm:

“Mẹ, con bé Doãn, à không, Già Già nó rất cổ quái. Ngày nào cũng gây gổ với Lạc Lạc không nói, cũng không thích nói chuyện với con. Con, con thật không biết phải làm sao mà bồi dưỡng tình cảm với nó nữa!”

“Cô cũng không nhìn xem hàng ngày cô làm cái gì sao?” Bà nội cầm gậy chống dậm mạnh xuống sàn.

“Mạc Doãn Nhi dọn đi rồi, cô một ngày gọi điện cho nó nói chuyện suốt 3 tiếng đồng hồ. Cô cho là tai Già Già điếc rồi chắc? Còn nữa, nó ba ngày hai buổi lại chạy qua bên này là thế nào? Đầu tiên là lôi kéo cô và Lạc Lạc chơi đùa cả ngày, còn Già Già thì ném qua một bên. Hôm ấy tôi nhìn Già Già ngồi trong một góc, dáng vẻ câu nệ còn hơn cả người làm, tôi cũng còn thấy đau lòng, còn cô, tim cô là cái gì vậy?”

“Tôi cho cô biết!” Bà nội ra lệnh, “Sau này trừ khi Già Già lên tiếng, còn không thì Mạc Doãn Nhi không bao giờ được bước vào cửa chính Nghê gia ta. Nếu cô thích Mạc Doãn Nhi như thế, muốn gặp nó như thế, vậy dỗ Già Già vui vẻ trước cho tôi! Cô bất công thế nào tôi quản không được, nhưng ngoài mặt cô cũng phải làm sao cho ra dáng!”

Trương Lan bị mắng như tát nước, vội vàng thưa vâng: “Vâng!” dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Nghê Già đứng ở trước cửa, nước mắt, từng giọt, từng giọt, chảy xuống.

Cô vẫn cho là bà nội nghiêm khắc lạnh lùng, cho dù về mặt trách nhiệm vẫn nhận cô là cháu gái, nhưng lại không thích cô.

Nhưng, chẳng qua là cách thức biểu đạt của bà nội, khá là cứng nhắc mà thôi! Chỉ có một điều tiếc nuối, năm Nghê Già 20 tuổi ấy, bà nội ngoài ý muốn ngã từ trên cầu thang xuống, qua đời.

Nghê Già lau nước mắt, lại nghe bà nội thở dài: “Lạc Lạc hiện giờ thật chẳng ra sao, đều là do con dạy cả; mà Già Già đi theo cái loại mẹ như Mạc Mặc sống nghèo hèn 18 năm, cũng không thay đổi được trong chốc lát. Hoa thị có thể xem là tập đoàn lớn, con cũng không quản nổi. Có lẽ đem bán quyền kinh doanh đi thôi!”

Nghê Già sững người. dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Giây tiếp theo, Trương Lan liên tục tán thưởng: “Vẫn là mẹ nghĩ chu toàn. Quyền kinh doanh chuyển cho người khác, chúng ta cầm lại chút cổ phần, cũng rất tốt!”

Bà nội không nói tiếp, bất đắc dĩ mà gần như đau thương thở dài: “Chuyện này để sau hẵng nói! Con đi làm việc của con trước đi!”

Trương Lan nói mấy câu nữa, rồi mới vui vẻ đi ra.

Nghê Già nhanh nhẹn trốn sau tấm bình phong, nhìn theo bóng lưng hào hứng của Trương Lan, mắt lạnh lẽo.

Bà nội mất, Trương Lan đem quyền kinh doanh Hoa thị và 55% cổ phần gom vào của hồi môn của Mạc Doãn Nhi, đóng nguyên gói đưa cho Ninh Cẩm Niên. Mà Nghê Già sau này tranh đoạt cổ phần thảm bại, hoàn toàn phá sản. Hoa thị đổi chủ, việc đầu tiên Ninh Cẩm Niên làm, là thanh trừ tất cả cổ đông và quản lý cao cấp có liên quan đến Nghê gia, cái tên cũng thành Ninh thị. dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Tuy rằng bà nội trong hoàn cảnh bất đắc dĩ như vậy, có lẽ sẽ cân nhắc bảo toàn cơ nghiệp tập đoàn, nhưng Nghê Già của hôm nay, tuyệt đối không thể để cho bà nội bởi vì con cháu bất tài mà làm chuyện đau lòng đó.

Nghê Già khẽ gõ cửa: “Bà ơi!”

Chỉ một phút trước, bà nội ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, xoa xoa thái dương, xem ra, bà cũng vô cùng lo lắng. Có hai đứa cháu nội vô dụng cỡ này, thực sự là gia môn bất hạnh!

Bà ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Không phải mới buổi sáng cháu đi Thượng Hải chơi sao? Sao đã về rồi?” dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

“Không vui ạ!” Nghê Già bước đến ngồi xuống.

Bà nội nhàn nhạt: “Chuyện giao lưu còn chưa quen hả! Từ từ sẽ được, đến lúc nào đó, sẽ dung nhập được thôi!” dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Năm đó cũng là như thế này, ở đâu Nghê Già cũng bị người ta xa lánh, vì vậy tính cách mới biến đổi hoàn toàn. Cô cười cười: “Bà nội, cháu biết, cháu sẽ trở thành cháu gái ngoan để bà tự hào!”

Bà nội Nghê thoáng sững sờ. Nghê Già mới dọn đến mấy tháng, vẫn luôn yên lặng ít nói, không thích nói chuyện, lại càng không hay cười, bây giờ…

Nghê Già mím môi, ngước mắt nhìn bà, đôi mắt xinh đẹp tuy có lo lắng, nhưng át đi tất cả là mạnh mẽ khiêu chiến: “Vừa nãy cháu nghe loáng thoáng chuyện Hoa thị chuyển nhượng quyền kinh doanh! Bà nội, cháu xin bà, tin tưởng cháu, tin tưởng cháu và em trai cháu, không thể đem giao dịch và quyền kinh doanh bán cho kẻ khác!”

Lời này khiến cho bà nội kinh ngạc.

Trước đây không lâu, con bé vẫn chỉ là đứa con gái nghèo không có cha, phải dựa vào chính mình cố gắng chen vào khoa biên kịch Học viện Vị Ương, đột nhiên cuộc đời thay đổi lớn, con bé lại trở nên trầm lặng đến kì quặc. dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Thế nhưng, ai ngờ tới được con bé yên lặng mấy tháng, rồi lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ như thế này?

Nhưng, lý tưởng thì đẹp lắm, hiện thực lại khắc nghiệt, đạo lý ấy bà Nghê đã hết sức rõ ràng, bà không thể nào chỉ vì thái độ của cháu gái đột nhiên thay đổi, liền tin tưởng nó hoàn toàn, ai biết nó có phải nhất thời nông nổi không? dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Mắt bà hấp háy lóe lên, lại bị biểu cảm trải qua năm tháng đau thương làm cho mềm mại hẳn đi: “Tuy rằng, cháu và Lạc Lạc đều là cháu của ta, nhưng, nhìn xem tình hình hiện tại, ta có lý do gì để tin tưởng cháu?”

Nghê Già khẽ cong khóe môi, tự tin hào hứng: “Bởi vì, cháu muốn chứng minh với bà nội, cho dù là em cháu, hay là cháu, đều có năng lực thành công.”

“À?” Bà Nghê tỏ vẻ hứng thú, “Ở phương diện nào?”

Nghê Già hít sâu một hơi, ngữ điệu vững vàng mà có sức lôi cuốn: “Đối với Nghê Lạc, cháu có trách nhiệm của một người chị, cháu sẽ cố gắng thay đổi nó. Nếu như sau đó nó có năng lực tiếp quản tập đoàn, vậy là hay nhất. Nhưng nếu đây không phải là hứng thú của nó, ít nhất cháu cũng phải cải tạo nó thành một người đàn ông xứng đáng phong phạm Nghê gia! Cho dù không làm cho cơ nghiệp gia tộc, cũng ít nhất phải thành công thuận lợi trong những ngành nghề khác!”

“Về phần cháu, cháu hứng thú nghề biên kịch điện ảnh truyền hình, về những chuyện kinh thương, cháu cũng không am hiểu. Nếu như Nghê Lạc không tiếp quản Hoa thị, bà nội có thể đem quyền kinh doanh Hoa thị làm của hồi môn của cháu đi!” dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Cô mỉm cười, nhưng lại trở nên khí phách vô cùng: “Chỉ cần qua cháu có quan hệ thông gia với một gia tộc danh môn thực sự có thực lực, là có thể đảm bảo Hoa thị phát triển lâu dài! Nếu bà vốn có ý không muốn cháu và em trai cháu làm Hoa thị sụp đổ, vậy thì đem quyền kinh doanh cho người khác, không bằng giao cho cháu rể mình! Bà nội, bà nói, có phải không?”

Bà nội Nghê giật mình, bà không nghĩ Nghê Già lại đột nhiên tư duy sâu rộng như vậy, càng khó tin hơn, mỗi câu nói của cô đều động đến điểm mấu chốt trong lòng bà.

So với chuyện tập đoàn của gia tộc không người nối nghiệp, chính ra bà đau lòng hơn cả là hai đứa cháu không nên thân này.

Bà nghĩ, cho dù thế hệ sau không thể tham chính tòng thương(1), cũng không sao, vì danh lợi tiền tài với bà mà nói, chẳng qua cũng chỉ là phù vân (mây bay). Điều bà thực sự coi trọng mong chờ ở đám con cháu là, người Nghê gia phải có khí chất và kiêu hãnh, dù làm việc ở ngành nghề nào cũng có thể đội trời đạp đất, không thẹn với lòng.

Đây mới là phong thái tổ tiên Nghê gia truyền lại.

Bà vốn tưởng rằng, khí phách Ngô Chí Sở chỉ tiến không lùi đã biến mất hoàn toàn ở cái thế hệ cháu con rồi, nhưng bây giờ, bà dường như nhìn thấy từ trong đôi mắt trong veo của Nghê Già một chút hy vọng.

Tuy rằng có chút cảm động, bà cũng không thể đáp ứng dễ dàng, dù sao, tất cả phải xem thực lực.

Bà Nghê khẽ cười: “Thông gia? Không khéo cháu lại có cảm tình công tử nhà nào rồi, muốn lấy người ta sao?” dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

“Không hề!” Nghê Già vô cùng thành khẩn.

“Thực ra, bây giờ thân phận của cháu rất khó xử, nếu là lấy một người bình thường, không thể làm gì để mở rộng lợi ích của gia tộc; tìm một nhà môn đăng hộ đối sao, người ta lại cho là cháu giáo dưỡng không tốt, chỉ là một tiểu thư giả mà thôi. Hiện giờ, các trưởng bối của các gia tộc lớn đều có quan hệ thân thiết với bà. Cho nên, nếu quả thật phải gả cháu đi, có thể nói chuyện, chỉ có bà nội ngài thôi. Nhưng mà, bà nội vẫn xem trọng nhất là mặt mũi Nghê gia, trong mắt không dung một hạt cát, nếu bà cảm thấy cháu có nửa điểm không tốt, chắc chắn sẽ không nói giúp cháu.”

Bà Nghê càng lúc càng có hứng thú, nếp nhăn cuối mắt cũng thoải mái mà giãn ra: “Cái con bé này, ngày thường chẳng nói lời nào, đến lúc cần nói, hóa ra câu nào cũng điểm trúng huyệt! Còn hơn cả mẹ nó!”

Nghê Già nghiêm túc nghĩ đến rồi, đời trước sống 29 năm, cô ngủ cùng bao nhiêu đàn ông rồi còn bị người vứt bỏ, đời này sống lại, không cần nhất, chính là tình yêu!dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com dippykun.wordpress.com

Cô không có năng lực quản lý Hoa thị vào lúc này, em trai cô thì là càng là một bãi bùn nhão, nếu có thể cậy nhờ lực lượng của một gia tộc khác, vậy chỉ có thể qua quan hệ thông gia.

Nói lại, còn chuyện xem mặt. Về chuyện này, cô hoàn toàn tin tưởng ánh mắt của trưởng bối.

Lấy ánh mắt của bà nội, nhất định sẽ thay cô tìm được một người thừa kế gia tộc môn đăng hộ đối, có năng lực làm chuyện lớn. Nếu em trai sau này lạc đường biết quay đầu, có thể gánh vác Hoa thị, vậy thì quá tốt. Nhưng nếu không được, ít nhất cổ phần trong tay họ cũng không bị mất. Quyền kinh doanh giao cho người trong nhà, còn mình thì yên lặng, bình thản qua ngày, cũng tốt!

Chủ yếu là, bất kể làm chuyện gì, cô cũng muốn sống tự tin mà ưu nhã, đây mà là truyền thống chân chính của Nghê gia.nếu bạn đọc được dòng này web bạn đọc đã đăng tải truyện không có sự cho phép của editor

Về phần xem mặt, cô không bài xích.

Bà nội Nghê cười ấm áp, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, thật ra thì, chuyện kết thông gia này, cũng không phải bà chưa từng tính tới, chỉ là, nhà mà bà để vào mắt kia, quá hiển hách.

Xem quan hệ sâu xa của bà và trưởng bối nhà bên ấy, kết thông gia không phải là không thể. Có điều, dòng họ đó mấy năm gần đây đường đi rộng mở, Nghê gia thì từ khi bà rút lui, về hưu, con cháu không may gặp chuyện, không người nối nghiệp, gần đây lại thêm chuyện Nghê Già bị tráo đổi mất gần hai mươi năm. Bây giờ mà đi nói với người ta, có cái cảm giác xấu hổ của kẻ bán cháu gái.

Nếu như, nha đầu Nghê Già kia có biện pháp gì thu hút chú ý của lão thái gia nhà ấy thì tốt! Bọn trẻ hồn nhiên ngây thơ nói chuyện ồn ào, dù sao cũng hơn nhiều bà già này kéo mặt mo mở miệng!

Có điều, chuyện này, trước đừng để Nghê Già biết, cứ để cho con bé tự nhiên thể hiện sức hấp dẫn của bản thân nó, đây mới là hấp dẫn thuần túy tự nhiên nhất.

Bà nội nghĩ hồi lâu, trong đầu đã có kế hoạch cả rồi.

_______________________________

Trong truyện các bạn hay đọc thường hay có các từ viết tắt tên thành phố kiểu B thị, S thị, T thị, A thị…. Có lẽ có bạn cũng biết rồi, thực ra đây không phải là viết tắt kiểu không muốn nghĩ tên nên đặt bậy, mà đây là những từ viết tắt có quy ước. Chẳng hạn B thị (thành phố B) là Bắc Kinh, S thị là Thượng Hải, T thị là Thiên Tân, A thị là Trường Sa (Hồ Nam)… Hôm trước bật dậy nhớ ra cái này. Vì thế từ nay mình sẽ dịch luôn các tên viết tắt đó ra cái chúng ta quen thuộc nhé.

Chú thích (1) tham chính tòng thương: tham gia hoạt động chính trị, đi theo con đường buôn bán.

Cảm ơn cô Mỡ ghê cơ vì cái cover của truyện nhé. Ngàn tim!!! Giơ qua cho mọi người xem nhớ