Hải Đường Nương Tử

Chương 6: Thành thân . .




Nương Kim Sinh lôi kéo Hải Đường ngồi xuống, cầm đồ vật trong rương giao cho Hải Đường.

"Con a, thứ này vốn thời điểm thành thân, nhà nương đẻ đem làm đồ cưới đưa cho con. Chỉ có điều... Khục khục, cho nên ta cũng coi như không biết xấu hổ, cho con."

Hải Đường hiếu kỳ, không biết là vật gì lại trịnh trọng như vậy, nhận lấy, đó là một tập tranh nhỏ.

Mở ra xem, lập tức mặt đỏ bừng lên, nàng dù gì cũng là một hoa cúc khuê nữ, liếc mắt nhìn thoáng qua, trên tập tranh vẻ nam nữ khỏa thân, còn bày ra các loại tư thế kỳ quái bất đồng, cũng không biết là đang làm cái gì.

"Nương... nương, nương cho con cái này làm gì?" Hải Đường thu tập tranh cúi đầu e thẹn nói.

"Con a, con đừng xấu hổ. Chuyện này đợi đến lúc thành thân tự nhiên phải học thôi, bằng không như thế nào nối dõi tông đường cho Kim gia chúng ta đây? Quyển sách nhỏ này ta vốn có ý định đợi thời điểm Ngọc nhi xuất giá sẽ cho nó, bất quá vẫn nên giao cho con trước, cầm xem thật kỹ, cẩn thận nghiên cứu một chút, sớm ngày cho nương ôm một tiểu tử mập mạp!"

Nàng ngay cả nhìn còn không dám nhìn, làm sao có thể nghiên cứu?

"Nương nói là... Chờ ta cùng Kim Sinh thành thân, sẽ… sẽ chiếu vào phía trên này làm?"

"Thật thông minh, chính là như vậy." Nương Kim Sinh vừa trả lời vừa nhét quyển đông cung đồ vào tay Hải Đường, dùng sức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, cười đến vẻ mặt tươi như hoa.

Đảo mắt đã đến ngày lành, trong trong ngoài ngoài đồ vật cũng đều chuẩn bị không sai biệt lắm. Chỉ có điều Kim Sinh dù sao cũng là cưới thê tử, mặc dù Hải Đường không có nhà nương đẻ, cũng không thể tự mình cứ như vậy ôm vào phòng a.

Nghĩ nghĩ, nương Kim Sinh đi tìm lão tỷ muội tốt Khánh Phương ở trong thôn, xin bà hỗ trợ trước hết để cho Hải Đường ở nhờ, xem nơi ấy là nhà nương đẻ.

Khánh phương tẩu tử là người nhiệt tình, nghe nói phụ mẫu của cô nương này ở Hồng Sơn thôn đều mất, lẻ loi hiu quạnh, lập tức muốn rớt nước mắt, hai lời chưa nói liền đáp ứng.

Buổi tối cách một đêm, Hải Đường thu thập vài thứ đến ở nhà Khánh Phương tẩu tử.

Trong nhà Khánh Phương tẩu tử tổng cộng có ba miệng ăn, ngoại trừ bà và chồng ra, còn có nữ nhi đã gả ra ngoài. Trong nhà vốn có một gian phòng không, Phánh Phương tẩu tử thu thập một chút, liền để Hải Đường đến ở.

Bất luận ai thấy bộ dáng cô nương tốt, lớn lên ôn ôn nhu nhu trong đầu đều vui mừng. Đêm nay, Khánh Phương tẩu tử sợ Hải Đường quen giường ngủ không được, lại thêm ngày mai phải kết hôn, trong lòng khẩn trương, liền tới cùng nàng nói chuyện một lát.

Hải Đường nhớ kỹ câu nói kia của nương Kim Sinh "Phải cẩn thận nghiên cứu một chút", một mình ở trong phòng lấy ra tập tranh làm cho người ta xấu hổ tim đập lật xem. Một bên xem một bên không khỏi thầm than, trên thế giới rộng lớn này không thiếu cái lạ, chuyện giữa nam nữ thế nào lại kỳ diệu như vậy?

Tranh này kỳ thật vẽ cũng không tính tốt, dù sao cũng là dân chúng bình thường, so không được với kẻ có tiền có thể có được tập tranh thượng đẳng, bất quá chỉ dùng để vỡ lòng cho nữ nhi xuất giá thôi.

Hải Đường đang một mình tập trung "Nghiên cứu", bên kia mái hiên Khánh Phương tẩu tử đẩy cửa tiến đến, vẻ mặt hòa ái vui vẻ, bưng một chén chè khoai lang vừa nấu xong tới cho nàng: "Vừa rồi thấy cô ăn cơm tối cũng không có bao nhiêu, tới ăn thêm chén chè lót bụng a."

Hải Đường đem sách nhỏ thu vào, ngọt ngào cười cười nói: "Đa tạ đại tẩu."

Lúc trước, cô nương có bộ dáng tốt ở trong thôn, ngoài Hương Mai ra thì không còn ai, thật không nghĩ đến khuê nữ của cháu ngoại trai của thất cữu lão gia nhà Kim Sinh có bộ dáng xinh đẹp như thế, nếu sớm tới thôn Phúc Duyên, có thể đã không có chuyện Hương Mai rồi, còn đến phiên mẫu thân nàng suốt ngày đi khoe khoang sao?

Hải Đường vừa ăn, vừa cùng Khánh Phương tẩu tử câu được câu mất mà nói chuyện phiếm.

Nàng hỏi: "Hải Đường cô nương, trước kia cô ở thôn Hồng Sơn, trong nhà làm cái gì nha?"

"A...... Làm ruộng..."

"Vậy trong ruộng trồng cây gì?"

Hải Đường ngẩn người, đáp: "Mọi người trồng cái gì thì trong nhà sẽ trồng cái đó."

Nhà nông sao, cũng đơn giản chỉ là trồng ít cây lúa mạch, khoai lang, đậu phộng còn có rau quả các loại. Khánh Phương tẩu tử nghe nàng đáp hàm hồ, tưởng rằng nàng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nên cũng không hỏi nữa. Chỉ là có chút kỳ quái, cô nương ở nhà làm ruộng, tay làm sao có thể trắng nõn non mịn như vậy, thoạt nhìn lại chưa từng làm qua việc nặng.

Nghĩ nghĩ, liền cũng bình thường trở lại, thầm nghĩ phụ mẫu nàng sinh ra được một nữ nhi bộ dạng xuất chúng như vậy, đương nhiên sẽ xem như bảo bối, không muốn cho nàng chịu khổ, nên ngày bình thường không làm việc gì.

Nàng ngồi một hồi, nói chuyện phiếm vài câu, thấy Hải Đường sinh ra bối rối, cộng thêm ngày mai phải thành thân, cũng không quấy nhiễu nàng nữa, dặn dò nàng nghỉ ngơi sớm một chút.

Hải Đường một mình ngủ trên cái giường lạ lẫm đặt gần lò sưởi, nhắm mắt lại, buồn ngủ liền ập đến.

Trong lúc mơ màng màng, trước mắt của nàng phảng phất xuất hiện một mảnh huyết tinh, như một vầng sáng vòng tròn dần dần khuếch tán, trong màn máu đỏ phảng phất nghe được tiếng chém giết, nghe được tiếng lửa đạn gầm gú , còn có... Còn có nhìn thấy một người mặc áo trắng, khuôn mặt mơ hồ đang hướng nàng đi tới...

Thời điểm người nọ sắp đến gần, màn huyết tinh thay đổi, biến thành màu hồng vui mừng, áo đỏ giày hồng khăn cột đỏ...

"Đông đông đông" bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, đánh thức Hải Đường từ trong mộng.

Khánh Phương tẩu tử ý cười đầy mặt mà đi tới gọi nàng: "Hừng đông rồi, con gái ngoan, nên bắt đầu rửa mặt á!"

Thành thân ở nông thôn khá náo nhiệt, Hải Đường bị bịt kín đầu, cưỡi trên lưu một con lừa nhỏ trên đầu có buộc hoa đỏ của nhà Khánh Phương tẩu tử, ở trong một hồi khua chiêng gõ trống được đưa đến nhà Kim Sinh.

Buổi tối nương Kim Sinh đặt hai bàn rượu mừng trong sân, hương thân phụ lão trong thôn đến chúc mừng đều nói Kim Sinh thật may mắn, làm Kim Sinh có chút ít ngượng ngùng.

Tiệc rượu được uống đến ánh trăng treo giữa không trung thì kết thúc, náo nhiệt trong nhà cũng lập tức yên tĩnh trở lại.

Ngày hôm nay tất cả mọi người đều vui sướng hớn hở, đặc biệt cao hứng. Nương Kim Sinh thấy tiểu tử ngốc này thật đúng là không hiểu phong tình, đều lúc này rồi, còn ở bên ngoài giúp đỡ thu dọn, tân nương còn ở trong phòng chờ đã lâu, bà đi tới kéo nhi tử nói: "Con đừng làm nữa, nhanh đi vào gặp tân nương tử a."

"Cái này..."

"Ở đây có ta với muội muội con thu thập là được, mau đi đi."

"Đại ca đại ca, Phúc nhi cũng muốn đi nhìn tẩu tử." Kim Phúc hôm nay nhìn Hải Đường ăn mặc một thân đỏ thẫm vào nhà, trong lòng hâm mộ vô cùng, nghĩ đến xiêm y xinh đẹp như vậy được mặc vào trên người tẩu tử, nhất định là đẹp mắt vô cùng, vì vậy lôi kéo góc áo Kim Sinh khẩn cầu.

"Đi đi đi, con là con nít đừng làm phiền nữa." Nương Kim Sinh một phen kéo Kim Phúc, "Để đại ca con mau trở lại phòng đi, con ũng nên trở về phòng ngủ rồi."

Phúc nhi nhìn vẻ mặt mẫu thân nghiêm túc, biết rõ bà không cho phép, đành phải "Ah" một tiếng, chạy đến sân nhỏ đi bắt đom đóm..

Kim Sinh xoa xoa tay, nhìn bên ngoài xác thực cũng thu thập không sai biệt lắm, liền lo lắng thấp thỏm không yên mà đi vào phòng tân hôn.

Vừa vào cửa, hắn ngược lại là ngây ngẩn cả người. Khăn đỏ trên đầu Hải Đường đã bị nàng ném sang một bên, nàng đang ngồi ở trước bàn, ăn bánh ngọt trong mâm. Nhìn thấy Kim Sinh tiến đến, nàng cũng sửng sờ một chút, chợt giải thích nói: "Cái kia... Cái kia... Ta hôm nay cả ngày đều không có ăn cái gì, ta... Ta đói bụng."

Kim Sinh ngồi xuốngnhìn Hải Đường cười cười, giúp nàng lau một chút bánh ngọt dính trên khóe miệng: "Đói thì ăn, chúng ta là gia đình nông dân không có nhiều quy củ như vậy. Cũng đều tại ta, sớm nên nghĩ đến hôm nay nàng đã bị giày vò hơn nửa ngày bụng nhất định đói, vừa rồi nên đem vài món vào cho nàng."

Hải Đường cười cười, lại từ trong mâm cầm lấy một khối bánh ngọt cho Kim Sinh : "Bánh hoa quế này ăn rất ngon đấy, chàng cũng ăn thử đi."

Hắn hướng lên cắn một cái, hương vị thơm mát mềm dẻo, thật sự không tệ. Hắn còn bóc đậu phộng cho Hải Đường ăn, bên ngoài truyền đến tiếng "Khục khục", nương Kim Sinh ở bên ngoài vô cùng "Hiền lành" mà dặn dò: "Kim Sinh a, nhớ rõ phải kéo khăn đỏ, uống rượu hợp cẩn, sau đó... Cái kia, các con nhớ sớm nghỉ ngơi một chút a, đừng nói chuyện phiếm quá muộn."

Mẫu thân nói là muốn thu thập, kỳ thật một mực đều đứng ở bên ngoài nghe lén a!

Hai người cười cười, bốn mắt nhìn nhau, lại sinh ra chút ít tình cảm khác thường.

Lại nói tiếp, duyên phận thật đúng là kỳ diệu vô cùng, hai người vốn chưa từng gặp mặt, nhưng hết lần này tới lần khác lại như được ông trời an bài, cứ như vậy cơ duyên xảo hợp, kết thành phu thê.

Nến đỏ chiếu rọi xuống, mặt Hải Đường trơn bóng càng thêm rực rỡ, thoạt nhìn như hồ nước trong veo động lòng người, Kim Sinh không khỏi cảm thấy yết hầu một trận khô nóng, bắt đầu nuốt nước bọt.

"Hải Đường, nếu không nàng đem khăn che lên. Nương nói, ta phải tự mình kéo xuống."

"Được" Hải Đường đi qua ngồi xuống bên giường, lại đem khăn đỏ kéo lên.

Mở khăn hồng, uống xong rượu hợp cẩn, từ nay về sau bọn họ đã là phu thê. Cả đời này, hai người bọn họ xem như đã gắn bó với nhau.

Làm xong mọi việc, lúc này nên tắt đèn đi ngủ a.

Kim Sinh có chút khẩn trương, ho khục cuống họng hướng Hải Đường nói: "Nàng lên giường trước đi, ta đi thổi nến sẽ tới."

Hải Đường cũng có chút xấu hổ, tuy không nhớ được chuyện trước kia, nhưng nàng dù sao cũng là một hoa cúc khuê nữ, cùng nam nhân chung sống một phòng như vậy, lại cùng ngủ một giường, vẫn rất thẹn thùng.

"Chàng trước... Hãy quay qua chỗ khác..."

Đợi Kim Sinh đưa lưng về phía nàng , Hải Đường lúc này mới cỡi đồ, chỉ mặc trung y chui vào trong chăn.

Kim Sinh nghe được một hồi tiếng sột sột soạt soạt ở phía sau ngừng lại, mới cỡi áo ngoài của mình, đi đến bên cạnh bàn, thổi tắt ánh nến, cũng bò lên trên giường.

Tay của hắn mò tới tay Hải Đường, thật mềm, lòng bàn tay lại tràn ra chút ít mồ hôi: "Nương tử..."

"Hửm...?" Nàng ở trong chăn nhỏ giọng hỏi.

Một lát, Kim Sinh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng lại: "Ngủ đi."

Hắn ở đâu ngủ được? Trên người Hải Đường từng đợt mùi hương nhàn nhạt cứ bay vào trong mũi của hắn, quấy nhiễu lòng hắn loạn như tơ nhện, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng nóng, chỗ nào đó trên cơ thể cũng nổi lên chút ít biến hóa.

Toàn thân khô nóng, thật giống như một người ở trong hoang mạc bị mặt trời thiêu đốt cấp bách cần nguồn nước.

"Hải Đường..." Hắn lại gọi nàng một tiếng, "Cái kia... Nàng ngủ rồi sao?"

"Chưa."

"Nha..." Hắn đáp một tiếng, lại không nói, cảm giác khô nóng càng ngày càng lợi hại, lửa từ trên thân thiêu đốt xuống dưới bụng, giữa khố đã nổi lên một cái lều nhỏ.

"Kim Sinh , chàng có việc muốn nói với ta?" Trong bóng tối, Hải Đường nghiêng người mặt đối với hắn nói, khí tức ấm ấp phả vào trên mặt của hắn.

Bọn họ đã thành thân, không có gì phải ngượng ngùng!

Rốt cục, Kim Sinh cố lấy dũng khí, đối với Hải Đường nói: "Ta muốn... Ta muốn hôn nàng... Có thể chứ?"