Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 14




Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi run run rẩy rẩy bò ra khỏi chăn, liên tục nhảy mũi mấy cái.

Mới tháng mười một mà đã mặc áo lông trông có giống người điên không? Tôi nhìn mình trong gương, xem như quên đi, tìm cái áo khoác khoác lên, chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao nhất là được rồi. Nghĩ vậy, tôi lại nghĩ tới luồng không khí cao cấp của văn phòng luật Hằng Doanh, so ra thì chúng tôi quá keo kiệt.

Vừa đến văn phòng luật, Từ Uân đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh chỉ đồng hồ trên cổ tay, "Trời lạnh là bắt đầu buông lỏng, lại muộn giờ." Nói xong lấy từ trong cặp ra một cái thẻ: "Anh sắp có phiên tòa, em đến hiệp hội luật quẹt thẻ giúp anh."

Tôi nhận tấm thẻ công tác có tên anh, mắt thấy thời gian sắp không kịp rồi, vội vàng theo anh đi xuống, dường như tâm trạng của Từ Uân không tốt lắm, biểu cảm nghiêm nghị, tôi cũng lười ghẹo anh ta, đi theo xuống gần tầng hầm gửi xe, anh ngăn tôi đi tiếp: "Sắp không kịp rồi, em ngồi tàu điện ngầm đi, đỡ bị kẹt xe muộn giờ.”

Ngay cả đi nhờ xe cũng không cho, được rồi, tôi đành phải ngoan ngoãn quay ra tìm cổng xuống trạm tàu điện ngầm, xe của Từ Uân lái qua người tôi rất nhanh, lúc quẹo cua gấp tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên một âm thanh chói tai, tôi không nhìn được vào trong xe, nhưng có thể khẳng định là, hẳn tâm trạng của anh ta cực kì không tốt.

Hàng năm, Hiệp hội luật đều tổ chức rất nhiều cuộc tòa đàm, luật sư cần phải đến nghe thính giảng, cuối năm sẽ tính số ngày tham gia, ngày thường Từ Uân cũng hay bảo tôi đi quẹt thẻ, có đôi khi quẹt thẻ xong là có thể chuồn, nhưng mà vừa khéo gặp cô bạn đại học Giai Giai, dù sao có về cũng không làm gì, tôi với Giai Giai chọn vị trí ở phía sau, tán gẫu cho hết giờ.

"Cuộc thi sát hạch tư pháp sắp diễn ra rồi, trong sở có nhiều người bận công việc không có thời gian học tập, nếu lần này mà không qua được, sau này muốn qua còn khó hơn nữa." Giai Giai bẻ ngón tay, đếm đếm thì phát hiện, chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày công bố, cuộc thi tư pháp là nỗi đau của người học luật, nhất là sau khi tốt nghiệp làm công tác về pháp luật, giống như chúng tôi là trợ lý luật sư, nếu muốn xóa hai chữ trợ lý đi, thì nhất định phải qua ải.

"Ngày diễn ra cuộc thi mình nhất định phải mặc đẹp, mình còn cố ý mua... Ôi chao, aiz, ôi cậu đừng có cười, vốn mình còn tự tin chắc chắn sẽ qua, bây giờ ngay cả cậu cũng không tự tin, khiến cho mình cũng lo sợ." Nhớ tới lúc ôn tập làm mấy đề mô phỏng biến thái, đúng là giấy ghi một đường mình trả lời một nẻo, chua xót.

Có thể là sau khi tốt nghiệp gặp được bạn học cũng thân thiết hơn, hơn nữa tất cả mọi người đều là đồng nghiệp khó tránh việc trêu chọc nhau, càng nói chuyện càng lớn tiếng, người ngồi mấy bàn trên thì học, chúng tôi ngồi bàn dưới tiếng nói nói cười cười cũng không nhỏ, cũng may là mấy bàn phía sau không có người, bằng không nhất định là sẽ bị ánh mắt của họ giết chết.

"Có đương sự kia khiến người khác rất đau đầu, trong đơn khởi tố anh ta tự xưng mình là nguyên cáo, mình mới tốt bụng nhắc nhở anh ta là không có nguyên cáo đâu, anh ta gấp đến độ nhảy lên, chất vấn mình dựa vào cái gì mà không cho anh ta làm... Cậu đừng không tin, đầu năm nay kiểu người nào cũng có, sau mình còn tốt bụng giải thích cặn kẽ với anh ta, hình sự mới có nguyên cáo, trong án kiện dân sự chỉ có nguyên đơn và bị đơn, cậu đoán xem anh ta nói như thế nào, ôi chao, ai, ôi á cậu nhỏ tiếng một chút, người ta nhìn mình kìa... Nói đến kia rồi... ài, anh ta còn kích động đòi đánh thị trưởng qua đường dây nóng, nói ông ta làm việc xấu mà vẫn có thể tại chức, anh ta là một công dân tốt mà luật sư và mọi người cũng không cho anh ta làm... Ái da, cậu nhẹ một chút..." Giai Giai vừa nói vừa cười, đỡ bả vai đang co lại vì cười của tôi.

Buổi tọa đàm gần kết thúc, hai người chúng tôi ngồi trong góc càng ngày càng nói chuyện không kiên nể gì, tôi đang chuẩn bị chia sẻ với cô ấy án kiện cực phẩm cách đây vài ngày, đột nhiên lớp giải tán, người đàn ông mặc đồ tây bên cạnh người ngồi trước mặt tôi đứng lên, tôi vừa cùng Giai Giai trò chuyện vừa nói sao bóng lung này lại nhìn quen mắt đến như vậy, trên mặt tôi còn mang nụ cười lúc thức dậy, ý nghĩ muốn chết tâm cũng xuất hiện rồi.

D tiên sinh ngồi trước mặt tôi, toạ đàm diễn ra bao lâu, thì đã nghe chúng tôi nói bấy lâu.

Anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy tôi, lịch sự gật đầu, mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, khóe miệng run rẩy ngay cả cười cũng quên mất.

May mắn là, vụ kiện gần đây tôi gặp phải, một gã đàn ông vì tin lời quảng cáo "Lớn hơn, nhanh hơn, mạnh hơn." của bệnh viện nào đó, sau khi chi tiền phẫu thuật thì thấy không hiệu quả như lời quảng cáo nên muốn kiện bệnh viện, tôi vẫn chưa kịp nói ra...

"Mình với đồng nghiệp ra xe đi trước, giữ liên lạc nhé." Giai Giai vỗ vai tôi, thoáng cái bỏ chạy, chỉ còn lại tôi và D tiên sinh đứng đó, khoảng cách xa nhất trên thế giới, đó là đứng trước mặt người mình thích sau khi bị mất mặt, muốn thoát khỏi đó, đi thật xa, thật xa..

"Thay Từ Uân tới?" Đinh Tự hỏi tôi, tôi thật thà gật đầu, anh ấy tiếp tục cười nói: "Diện tích che phủ của trợ lý công tác này của cô thật rộng."

Tôi ngượng ngùng cười cười, trong đầu nhanh chóng hiện lên lời nói vừa rồi, tôi tự biết mình đã mất hết lễ tiết, lòng thầm may mắn, hi vọng lễ tiết không tan nát dưới đất, không vỡ thành cặn bã.

Cô đến đây bằng gì thế?" Anh ấy vừa đi vừa hỏi.

Tôi cũng bước theo bước của anh, thành thật trả lời: "Tàu điện ngầm."

"Tính về văn phòng luật à?" Anh ấy tới hành lang trước tôi một bước, sau đó dừng lại chờ tôi, tôi tăng tốc bước đến bên cạnh anh, sau đó gật gật đầu, Đinh Tự nhìn tôi một cái, thuận miệng nói: "Xe của tôi đậu ở đối diện, có thể tiện đường đưa cô về."

"Uhm..." Tôi đồng ý xong mới phát hiện đây là một lời mời như thế nào, cùng anh ấy ngồi chung một xe! Cùng anh ấy ngồi chung một xe... >