Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 40: Một cái cam kết




Trời còn chưa tối, nên tính là nhiều người nhìn trừng trừng, bãi đậu xe đột nhiên xảy ra sự cố. Nhân viên quản lý lập tức đi lên xử lý, Vương Vân Vân cũng giúp vội báo cảnh sát báo án.

Chiếc xe gây chuyện bị hư hại nghiêm trọng, người gây ra họa cũng phúc lớn mạng lớn, cơ hồ không có vết thương rõ ràng. Thái độ anh ta phối hợp cảnh sát Phó thông điều tra rất tốt, hơn nữa cứ nói là mới vừa thi bằng lái xong, mua xe second-hand, cũng không biết vì sao xe mất khống chế, cho nên không có xử lý kịp thời. May mà tổn thương chỉ là chiếc xe, con người thì không có bất kỳ thương vong gì.

Xe Phó Chỉ Lan là bị hỏng nặng nhất, căn bản cần dựa vào xe tải trực tiếp kéo về nhà máy sửa chữa đổi hết tay lái và cửa xe, xe nhất định tổn hại ... Nhiều chuyện, Phó Chỉ Lan trực tiếp gọi điện thoại gọi cho thư ký của cô giúp xử lý một tay, rút người ra rất nhanh.

May mà xe của Vương Vân Vân dừng ở những chỗ khác, Phó Chỉ Lan và Băng Diễm dưới đề nghị mãnh liệt của Vương Vân Vân, lên xe Vương Vân Vân đi một quán ăn trung quốc thật tốt, bày rượu an ủi.

Bởi vì đột nhiên có ảnh hưởng tâm trạng, bữa này vốn nên là bữa ăn tối đoàn tụ qua loa kết thúc. Sau bữa ăn, Phó Chỉ Lan uyển chuyển từ chối Vương Vân Vân nhiệt tình đưa tiễn, kêu taxi chở Băng Diễm về nhà trọ.

Vừa vào cửa nhà, Phó Chỉ Lan lập tức không thể chờ đợi hỏi "Băng Diễm, anh một mực rất trầm mặc, chỉ là mắt của anh nói cho em biết trong lòng anh nhất định có chuyện gì, có đúng không? Giờ không có người ngoài, mau nói cho em biết."

Mặc dù Mạc Uyên và Vương Vân Vân biểu hiện rất thân thiện, nhưng trong lòng Băng Diễm bọn họ là lần đầu quen biết, anh không bỏ đề phòng được, vẫn chờ về nhà thê chủ mới dám mở miệng.

Cô chủ động hỏi, anh không giấu giếm băn khoăn của mình nữa, điều chỉnh tốt suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Lúc bãi đậu xe xảy ra đụng xe, tôi thấy một ánh lạnh từ trong một chiếc xe con đàng xa bắn tới, thật may là không có tổn thương ngài. Ta hoài nghi có thể có sát thủ, muốn hại ngài."

" Hả?" Phó Chỉ Lan nửa tin nửa ngờ nhớ lại tình huống lúc đó, thái dương cô quả thực đứt một chòm tóc, cũng cảm thấy có sát khí, nhưng cũng có thể chỉ là hiểu lầm nào đó, dù sao cô chỉ đả thương lông tóc, sau đó tất cả bình thường, nói là sát thủ hình như hơi quá khoa trương.

Cô nghiêm mặt nói: "Theo đạo lý thì không thể. Chúng em là xã hội pháp trị, nhất là thủ đô, dưới chân thiên tử quản chế vô cùng nghiêm khắc, lại nói em cũng không có kẻ thù. . . . . ."

Mặc dù Băng Diễm tin tưởng lời nói của cô..., nhưng không yên lòng an nguy của cô, tiếp tục nhắc nhở: " Tôi cảm thấy nên điều tra sự kiện lần này một chút, cẩn thận thì tốt hơn. Tôi hi vọng sau này khi ngài ra cửa có thể mang tôi lên, mặc dù tôi không hiểu vũ khí của thế giới này, nhưng thời khắc mấu chốt tôi cũng vậy có thể bảo vệ ngài."

Phó Chỉ Lan nghe thấy trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại nhạo báng nói: "Em cũng không phải là người nào của anh, sao anh quan tâm mạng của em làm gì?"

Băng Diễm quẫn bách suýt chút nữa thì bật thốt lên nói cô là thê chủ của anh mà, tánh mạng của cô đương nhiên quan trọng nhất, vì bảo vệ thê chủ, đàn ông dâng ra sinh mạng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng. . . . . . Dù sao nơi này không phải Đại Chu, cô cũng cũng không muốn làm thê chủ của anh.

Anh đành nuốt tiếng lòng của mình xuống, cố gắng giải thích: " Tôi là người làm của ngài, ngài cũng nói ta là hộ vệ, bảo vệ an toàn của ngài trách nhiệm của tôi."

"Chỉ vậy thôi sao? Nhìn em giống như người nhu nhược dễ dàng bị thương sao? Trước khi gặp anh, một mình em cũng sống thật tốt." Phó Chỉ Lan chưa bao giờ nghĩ, sẽ dùng tánh mạng của người khác đổi mạng của mình, nhất định phải sớm làm Băng Diễm bỏ đi loại quan niệm trung thành cảnh cảnh đỡ cho chủ này, "Anh cũng gánh vác trách nhiệm nặng nề thật vất vả mới đi đến thế giới này, sau này học thông minh một chút, gặp phải nguy nan, chú ý tánh mạng của anh trước."

Toàn thân Băng Diễm chấn động, cô nói rất đúng, làm một người đàn ông ti tiện tánh mạng của anh không quan trọng, nhưng bây giờ anh là người duy nhất của Đại Chu đi tới Thần Tiên Thánh Thổ, anh gánh vác trách nhiệm nặng nề cứu vớt Đại Chu, bụng làm dạ chịu, anh không thể chết được.

Nhưng nếu như thê chủ của anh gặp phải nguy hiểm tánh mạng, anh nên làm cái gì? Anh có nên làm chuẩn bị đầy đủ, tỷ như lưu lại di thư..., cho dù đột nhiên anh chết ngoài ý muốn, cũng có thể khẩn cầu thê chủ về Đại Chu, như vậy anh mới coi như là không làm nhục sứ mạng.

Suy nghĩ này thúc đẩy Băng Diễm đè nén lương tâm khiển trách, khẩn cầu: "Nếu như một ngày kia, tôi bởi vì cứu ngài mà chết đi, có thể đồng ý, sau ba năm ngày chút ta gặp nhau, lần nữa đi đến sơn động ngoại thành kia?"

"Như vậy, em sẽ đi đến Đại Chu sao?" Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ cười cười, trong ánh mắt lưu chuyển một loại cảm xúc phức tạp. Anh không cố ý che giấu ý đồ của anh, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô, chỉ chân thành cầu khẩn, sử dụng mạng anh để đổi một câu cam kết của cô. Anh không có chút hoài nghi nào, bây giờ cô đồng ý anh, tương lai có thực hiện lời hứa như vậy không. Anh tin tưởng cô. Nhưng cô không có chuẩn bị tâm lý đi Đại Chu. Cô xin lỗi mong đợi và tin tưởng của anh. 

Băng Diễm vừa nói ra miệng thì đã chuẩn bị bị cự tuyệt xong, anh căn bản không có tư cách yêu cầu cô làm ra bất kỳ cam kết gì. Lúc trước cô không gặp phải anh sống tự do tự tại, cô ưu tú hoàn mỹ như vậy, trước tới nay cô luôn là người không cần anh, đến nay cũng là anh đang liên lụy cô.

Băng Diễm không nhịn được tự ti nghĩ, anh đối với cô thật không có tác dụng gì, thậm chí cô thì không cần anh bảo vệ. Cô áo cơm không lo, cô có sự nghiệp có gia đình. Kể từ gặp phải anh, cô mới bắt đầu có các loại phiền não phiền toái.

Anh xin lỗi cô, anh nợ cô. Sao anh lại có thể lặp đi lặp lại nhiều lần không biết xấu hổ  khẩn cầu cô đồng ý chuyện gì với anh đây?

Anh không có tư cách can thiệp ý tưởng và quyết định của cô.

"Em sẽ không đồng ý với anh." Phó Chỉ Lan rất kiên quyết hơi bá đạo nói, "Em không hy vọng thấy anh gặp chuyện không may, càng không muốn để cho anh vì em mà chết. Cho nên em kiên quyết không đồng ý anh. Nếu như anh còn chưa buông tha thuyết phục em đi Đại Chu, vậy thì ngẫm lại cái khác biện pháp tốt hơn đi."

Băng Diễm rũ mắt, suy nghĩ bay lượn.

Tại sao anh lại thuyết phục cô bỏ xuống tất cả nơi này, đi đến Đại Chu đây? Đột nhiên, linh quang của anh hiện ra, nếu như nói từ Đại Chu có thể đi tới thế giới nơi này cũng có thể quay về, như vậy là không phải còn có cơ hội có thể lần nữa mở ra lối đi giữa hai thế giới sao? Có thể phải đi, nếu như cô muốn cùng anh về Đại Chu, chờ thế cục ổn định Đại Chu lại, lại đưa cô về Thần Tiên Thánh Thổ, không phải cũng rất được sap?

Đúng! Tại sao trước kia anh không nghĩ tới chứ? Lần sau khi liên lạc với quốc sư đại nhân, nên hỏi xem chuyện này có thể thực hiện không. Nói không chừng chỉ cần là có thể đưa cô về Thần Tiên Thánh Thổ, cô sẽ đồng ý đi Đại Chu giúp anh.

Băng Diễm ở chỗ này tâm trạng mênh mông mặc sức tưởng tượng, Phó Chỉ Lan lại lặng lẽ trốn vào phòng ngủ của mình, bấm số điện thoại di động của anh trai. Bởi vì Băng Diễm nhắc nhở, không để cho cô không nghiêm túc đối đãi chuyện xảy ra hôm nay.

Điện thoại gọi thông, Phó Chỉ Lan đơn giản tự thuật chuyện này trước sau một lần, hơn nữa chuyển đạt cả nghi ngờ của Băng Diễm, đồng thời tò mò hỏi "Anh hai, không phải là trong nhà chúng ta tiết lộ tin tức em sẽ thừa kế gia nghiệp chứ ? Bằng em là người tốt thế này, cũng không có nợ hoa đào, tình hình chung sẽ không gặp phải châm chích ám sát nha ? Cho dù có người mưu đồ bất chính với em, phải là bắt cóc tống tiền em rồi đi hại anh mới đúng chứ."

Phó Chỉ Đình ở điện thoại một chỗ khác nghiêm túc ghi chép trọng điểm tự thuật của em gái, tỉnh táo phân tích: "Em đừng phớt lờ, chuyện này anh sẽ sắp xếp chuyên gia điều tra kỹ. Cái tài xế gây tai nạn đó là một nghi điểm, xe điên cuồng chạy tán loạn là tình huống rất ít xảy ra, nếu anh ta thuần túy tay mới khẩn trương, trong xe không bị thương chút nào thì rất lạ. Tình huống Băng Diễm nói tới phải coi trọng. Bây giờ vũ khí ám sát rất tân tiến, mặc dù Quốc Nội quản lý súng ống nghiêm khắc, nhưng kinh nghiệm ứng phó trước vũ khí có tính sát thương cao lại rất ít. Nếu như Băng Diễm miêu tả không sai, anh hoài nghi thương tổn được tóc em nên thuộc về phạm vi vũ khí laser."

Phó Chỉ Lan đỉnh đạc nói: "Laser có cái gì đáng sợ?"

Phó Chỉ Đình dặn dò: "Em nghe nói qua dao giải phẩu Laser chứ? Vật kia có thể dễ dàng cắt da người, cắt kim loại sắt thép cũng không thành vấn đề. Nếu quả thật là có người cố ý mưu hại em, nếu không phải em phản ứng nhanh nhẹn tránh nhanh, nói không chừng trên đầu đã sớm thủng một lỗ lớn rồi."

Người Phó Chỉ Lan đổ mồ hôi lạnh, lại nghi ngờ nói: "Giả thiết là tập kích nhằm vào em, nếu đối phương nắm giữ vũ khí tân tiến như vậy, vì sao không bắn lần nữa, ngược lại âm thầm rời khỏi?"

Kinh nghiệm ứng đối ám sát của Phó Chỉ Đình rất phong phú, cẩn thận phân tích nói: "Một khả năng là cân nhắc đến lúc ấy bãi đậu xe vừa xảy ra sự cố, cơ hội có thể ra tay trước khi những người không có nhiệm vụ đến vốn không nhiều, tên sát thủ kia khá cẩn thận, không muốn mạo hiểm tổn thương người khác rước lấy phiền toái. Không phải em nói lúc ấy Băng Diễm dùng thân thể chặn em lại sao? Góc độ của tên sát thủ kia nếu nghĩ lại bắn laser lần nữa, ắt sẽ xuyên thấu thân thể Băng Diễm."

Phó Chỉ Lan âm thầm may mắn, đồng thời đối với Băng Diễm có cảm kích khó nói nên lời, hí hửng nói: "Vậy em nên cám ơn Băng Diễm cho tốt, anh ấy làm bảo tiêu cũng tương đối xứng chức đó chứ."

"Còn có khác có thể. Đó là sát thủ nhận được thông báo, tạm thời bỏ qua lần ám sát này." Phó Chỉ Đình liệt kê suy đoán của mình, "Tình huống này tương đối thường gặp, là đối phương ý đồ không nghĩ muốn tánh mạng của em, chỉ là cảnh cáo uy hiếp. Dĩ nhiên, anh cảm thấy được không thể loại trừ, có lẽ đối phương muốn giết chính là những người khác. . . . . Khi đó không phải em đi cùng Vương Vân Vân  và Mạc Uyên sao?"

Phó Chỉ Lan nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ chủ nợ hoa đào của Vương Vân Vân tới cửa trả thù rồi hả ? Vậy cũng sẽ không không phân rõ mục tiêu như vậy chứ? Là uy hiếp em đừng lo chuyện của Vương Vân Vân sao? Vậy nhất định em phải xen vào, dù sao em chỉ có một mình Vương Vân Vân bạn bè tri tâm cùng giới tính."

Phó Chỉ Đình thở dài nói: "Vương Vân Vân Phong nổi tiếng bên ngoài có thể trêu chọc nợ hoa đào, nhưng anh cảm thấy nếu mục tiêu không phải em, như vậy khả năng cao nhất có lẽ là Mạc Uyên."

"Mạc Uyên? A, đúng rồi!" Nhắc tới Mạc Uyên, cuối cùng Phó Chỉ Lan ý thức được một vấn đề, " Anh hai, tập đoàn Vương Vân Vân đang làm có một Cổ Đông lớn, nếu như em nhớ không lầm, phải là một ông già Anh quốc, người da trắng, hình như là tên Rogers . Mà Mạc Uyên là 100% người da vàng, không giống con lai mà."

"Mạc Uyên rất có thể là con nuôi của Rogers." Phó Chỉ Đình dừng chốc lát, làm rõ ý nghĩ của mình, giải thích, "Khi anh du học ở Anh quốc, cũng biết một vị quản lý hệ học sinh tên Mạc Uyên , em nói một chút diện mạo của anh ta xem, anh hoài nghi bọn họ là cùng một người."

Phó Chỉ Lan lập tức đặc biệt hình dung dung mạo Mạc Uyên một lần.

Phó Chỉ Đình càng chắc chắn nói: "Đúng là anh ta, lúc ấy anh chỉ biết anh ta là con nuôi một tài phiệt Anh quốc, tiếp xúc cũng không nhiều. Không ngờ anh ta lại là con nuôi Đông Phương thần bí của Rogers."

"Anh cũng nói anh ta thần bí, Vương Vân Vân cũng giới thiệu như vậy." Hứng thú Phó Chỉ Lan bị khơi lên, vội vàng hỏi, "Mạc Uyên có chỗ đặc biệt gì sao? Em thấy anh ta cũng là một lỗ mũi hai con mắt, trừ vóc người đẹp trai một chút, một thân phong cách thân sĩ Anh quốc, không có gì khác người nha."