Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 26: Cược một mạng người




Người một thân choàng đen, khoanh tay, chân khẽ nhịp nhìn nam nhân đứng trước mặt mình_"Cái gì đây?" 

Nam nhân thở dài, bình tĩnh trả lời_"Ta không rõ số người muốn là bao nhiêu cho nên vẫn là mình ta là đủ" 

"Bọn họ đâu rồi?" 

"Đều bị gọi trở về" 

Người hai tay ôm đầu, than thở_"Lão đầu, ông nghiêm túc chứ! Nói ngăn cản ta liền ngăn cản! Sao không gọi hết về luôn hả!?" 

"Thật sự thì ta cũng bị gọi về" 

Người với ánh mắt ngạc nhiên được che dấu dưới nón của áo choàng, bỗng nhiên liền khẽ khàng nói chuyện_"Ngươi nghĩ chuyện có bị lộ không?" 

"Lộ thì chắc chắn không nhưng chỉ sợ, cốc chủ bỗng một ngày có được cái gọi là linh tính rồi nổi hứng đưa tay bấm xem vài thứ thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra" 

Người vẫn giữ tay ôm đầu, ngồi xuống đối diện với gốc cây_"Không đâu" 

"Người chăm sóc người từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có cốc chủ" 

"Vậy ngươi nói xem, tại sao không chỉ rõ con đường ta muốn đi sắp tới. Người không cản, ta cũng hiểu người sẽ không giúp, nhưng không nghĩ người sẽ làm như vậy với ta" 

"Ta đã nói rồi, bỗng một ngày cốc chủ nổi hứng bấm tay hoặc bài trận pháp để tính toán thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đó là điểm khác giữa người và cốc chủ. Cốc chủ không bao giờ nói trước mà sẽ tùy theo tình hình để ứng phó bảo vệ đại cục. Đó chính là nhiệm vụ của toàn cốc. Còn người, ta biết người không muốn chạm vào đường đi của sinh mệnh kia. Nhưng người lại thuộc về dạng nói là sẽ làm dù chuyện đó vốn sẽ chẳng xảy ra" 

"…"_người im lặng chăm chú nhìn lá cây khô vàng dưới chân, sau đó đứng lên, phủi bụi bám trên áo choàng, bất chợt nhoẻn miệng cười 

"Trước khi đi, cốc chủ có nhắn lại với ta, nói với người một câu. Nghĩ không quen nhưng vô tình lại thân thiết. Cũng như sinh mệnh vốn rất đơn giản, nhưng bởi những tác động tưởng chừng như vô hại lại khiến sinh mệnh trở nên khó khăn" 

"Ngươi nói hai câu" 

"Hiển nhiên câu sau là những gì ta hiểu dựa theo những gì người đã, đang và sẽ làm sắp tới. Người thật sự sẽ vì một sinh mạng mà trả giá?" 

"Ngươi nghĩ, đến bước này, thu lại được sao?" 

"Được" 

Người nhếch môi bật cười thành tiếng_"Hahaha, nhưng đáng tiếc thay ta không muốn. Ngươi nên biết, ta chính là bởi vì chấp niệm mà đến nơi này, chỉ cần trả được nó, ta sẽ thanh thản" 

Hắn im lặng nhìn bóng lưng người, lại thở dài_"Đến giờ rồi, tiểu tổ tông đi cùng ta không?" 

"Ngươi đi đến đó đi, ta tự có điểm của ta" 

Người ngồi trên lầu cao, hứng thú nhướn mày nghiêng đầu nhìn ra ngoài khi thấy thủ vệ của mình vừa cố lẫn vào dòng người để ẩn nấp lại phải quan sát cặp nam nữ phía trước và tiểu nha hoàn phía sau. Ánh mắt mang theo vui vẻ chăm chú nhìn theo người bên dưới, vươn tay tìm kiếm đĩa bánh ngọt của mình, vừa cầm lên được thì bỗng nhiên bật cười khiến người xung quanh nhìn người bằng ánh mắt khó hiểu.  

Một nữ tử với mái tóc ngắn nhưng lại có phần tóc được tết dài ở phía sau và ở phần tóc ngắn bên ngoài cư nhiên lại có một nhánh nhỏ những sợi tóc dài được cột lại bằng lụa đen với hai quả chuông vàng nhỏ ở đầu dây thả ngay trước vai, đôi mắt mơ màng muốn ngủ nhưng đôi lúc lại như phát hiện ra thú vui mà bừng sáng, rất tự nhiên, sảng khoái bật cười. 

[Không phải cứ đường hoàng bước đi như người xem hội là được sao! Cần gì phải cứ lấp ló để cho bọn họ đùa bỡn ngươi]_khi thấy tiểu nha hoàn của Hàn Diễm bị sự hấp dẫn bên ngoài à bước chân đi nơi khác, người bình thản không nghĩ nhiều, chậm rãi ăn hết phần bánh ngọt của mình và rồi mày cũng khẽ chau lại khi nhìn thấy Ly Bách kéo Hàn Diễm đi vào ngõ hẻm mà lừa được người của mình    

Một cảm giác khó chịu lạ lẫm len lõi vào trong trí óc của người khi cả Ly Bách và Hàn Diễm đều biến mất khỏi tầm mắt trong khi người bên dưới lại phải chạy đông ngó tây tìm kiếm. Cư nhiên lại có người phát hiện ra ván cờ do người vẽ ra, ngang nhiên nhúng tay vào làm xáo trộn tất cả. Ngay tức khắc không ngại ngẫn đứng hai chân lên ghế, di chuyển ra thành cửa sổ, nhảy xuống trước sự ngỡ ngàng của khách quan trong quán, sau đó đạp nhẹ vào mái ngói bên dưới, trực tiếp đáp lên mái nhà cao nhất của quán, mày chau thật chặt nhìn xuống bao quát một mảnh nhộn nhịp, sôi nổi bên dưới, tay âm thầm tính toán, răng khẽ nghiến chặt_"Chết tiệt, an bài cho các ngươi cái kết tốt đẹp không nhận, lại tự tạo cho mình cái kết tàn khốc. Được, ta thành toàn" 

~~~ 

Mạch Kha nghe tin người mình muốn tìm xuất hiện liền vội vã rời đi, nhưng đến cửa thì lại bị chặn 

"Đào chủ?" 

"Là  ta" 

Mạch Kha không những không vui mừng mà trái lại hắn lại mặt lạnh, mày chau nhẹ nhìn lên người một thân choàng đen đang đứng ngay trước mặt hắn, ở trước cổ áo choàng là ba chiếc chuông vàng độ dài dây treo khác nhau, phía sau là một người khác, cũng một thân áo choàng đen từ đầu đến chân. Vốn dĩ người trước mặt hứa với hắn sẽ tạo cơ hội cho hắn dể gặp, để giúp đỡ Diễm. Nhưng hiện tại, người báo tin cho hắn lại không phải người của Đào cốc, Đào chủ đỉnh đỉnh đại danh hiện tại cũng đứng trước mặt hắn liền khiến hắn không thể không nghĩ người này là đang muốn ngăn cản hắn. 

"Không cần nghiêm túc như vậy, ta đương nhiên sẽ không ngăn Mạch thiếu tìm nữ tử kia, ta đến nhờ ngươi làm một chuyện"_thấy Mạch Kha định nói, người liền giơ tay ra chặn_"Ngươi lần này không thể nào tìm được nữ tử kia, nhưng ngươi có thể cứu nàng ta" 

"Nàng ấy đang ngay trước mắt ta" 

Người lắc đầu_"Ngươi muốn gặp xác chết ngay bây giờ hay muốn một nữ tử  còn sống về sau" 

Hắn xiết chặt nắm tay, không khuất phục nhìn sang nơi khác_"Tiểu Hoa, gọi người bảo bọn họ trở về"_rồi hướng về phía người, giơ ra tay phải, hướng vào trong Thuần Tiêu phường_"Đào chủ, mời vào" 

Lúc người đi vào âm thầm vẽ lên nụ cười tàn bạo thì Mạch Kha ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến một người khác cũng áo choàng đen vẫn đứng yên ở nơi đó trông có vẻ hắn chỉ muốn đứng chờ mà không muốn cùng vào trong cùng chủ tử. Mạch Kha chuyển tầm nhìn, hạ mắt nhìn qua tráng đinh cạnh mình, gõ nhẹ vào xe hai lần, nữ tử liền giúp hắn đẩy xe vào trong. 

~~~~ 

"Tam vương gia, người muốn thuộc hạ giải quyết bọn họ ở đâu?" 

"Điều đó không quan trọng, bị thương ra sao, va đập nơi nào cũng không quan trọng. Quan trọng chỉ cần nữ nhân kia chết" 

"Vậy còn Ly Bách thì sao ạ?" 

Trịnh Lương hạ xuống tách trà, mắt nhìn lên ám về đang quỳ bên dưới, sau đó đặt tách sang một bên, nhìn hắn cười thật ấm áp_"Đương nhiên phải còn sống. Ta và hắn, đánh cờ vẫn chưa xong" 

"Vâng" 

"Nhớ, người cần chết thì phải chết" 

"Tuân mệnh" 

~~~~ 

"Ngươi thấy bọn họ ở nơi nào không?" 

"Không cần gấp thời gian vẫn chưa đến. Xem.."_tên ám vệ liền hất mặt về phía một cặp đôi một trước một sau đang chạy đi 

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Hiện tại đang là hoa...."_hắn định vui vẻ quở trách tên bên cạnh mình nhưng lúc nhìn lại thì lại thấy Ly Bách từ phía sau gốc cây cổ thụ to kia mà chạy ra, ngay lập tức hắn không đợi người bên cạnh ngăn cản mà đạp chân phóng tới 

"Ngươi không nhớ người căn dặn gì rồi sao? Người không bắt người theo hắn mà theo hắn làm gì?" 

"Ta là đang tìm nữ tử chết tiệt kia!"_hắn nghiến răng, vươn tay rút nhẹ thanh kiếm bên hông, phóng tới bên gốc cổ thụ mà đáp xuống, tìm kiếm. Người đi cùng hắn trong lúc đó lại nhìn quanh, cố định hướng Ly Bách hướng tới, vỗ vai tên đang tìm kiếm 

"Ngươi nhảy xuống đó xem thử đi, kêu người đi cùng ngươi. Mình ta với hắn là đủ rồi" 

"Ngươi chắc không?" 

"Nữa canh giờ, ta mang hắn đến, để hắn tận mắt thấy muội muội hắn chết như thế nào!" 

"Được"_vừa dứt lời, hắn liền nhảy xuống bên dưới, liền đặt chân xuống nền gạch bên dưới.  Tiến thêm vài bước về hướng ngược lại của người đồng hành cùng hắn, rẽ sang bên trái thì lại thấy có một lối đi lên. Ngay lập tức liền chau mày, đạp chân bật người bay lên, và đáp xuống mái nhà gần đó liền có người lại thông báo với hắn_"Có một nam tử kéo tiểu thưLy gia chạy hướng ngược lại" 

Hắn ngay lập tức liền quay đầu muốn đi nhắc nhớ người kia, nhưng lại bị cản_"Người nên thực hiện mệnh lệnh" 

"Ngươi ở lại, chờ nữa canh giờ sau, bảo hắn ra mạn rừng phía Đông" 

"Được" 

Hắn gật đầu, phóng người lao đi, năm nhân ảnh khác cũng ngay lập tức theo ngay sau hắn 

~~~~ 

Hàn Diễm vẻ mặt đăm chiêu nhìn ngắm quang cảnh hoang vắng thêm chút ánh sáng ít ỏi của ánh trăng kia mà không khỏi trề môi, bên trong thâm tâm không khỏi một mảnh kinh hãi_[Chốn phồn hoa giết người tạo náo nhiệt, nơi thâm trầm giết người quỷ không hay. Không lẽ toi mạng thật sao? Tiểu Bạch bỏ đó ai nuôi đây?] 

Trong lúc đó thì bên dưới lại là một người vừa phải cõng nàng, vừa phải chạy thật nhanh 

"Này nói nghe xem, tội tình gì phải giả trang thành người của Trịnh Hạo?"_người bên dưới bận rộn, còn nàng thì lại thong thả, không chút tình người vòng tay ra phía trước không chọc cũng là kéo má người kia 

Hắn chau mày, âm thầm mắng rủa người bên trên, một miệng đầy gió, không rõ âm tiết mà hỏi lại_"Ươi làm ao iết?" 

"Ngươi nghĩ hắn rảnh lắm à?"_Hắn Diễm rùng mình kiểu nói chuyện không rõ ràng kia, quyết định buông tha khuôn mặt bên dưới 

"Hắn là âm thầm quan tâm ngươi" 

"Đùa ta à, nói nghe xem, trước sau gì ngươi cũng giết ám vệ của Trịnh Lương, còn bày vẽ như thế này, chả lẽ lại có người khác muốn xem ngươi diễn?" 

Hắn vẫn chạy, mắt không nhịn được liếc về phía người trên lưng mình đang thong thả đến nỗi một tay vịn vai hắn, tay còn lại thì thả ra bên ngoài, quạt trái quạt phải, múa tới múa lui, lâu lâu còn bình tĩnh cảm thán_"Trời lạnh ghê nhỉ. Này ta lạnh lắm, nghĩ một chút được"

"Sao ngươi không nghĩ ta là mang ngươi đi thủ tiêu" 

"Ồ, vậy ngươi thật tử tế. Đa tạ. Nhà ta hiện tại chỉ nuôi một tiểu khuyển tên tiểu Bạch, một mèo nhỏ thích bám đuôi hắn, một tiểu nha đầu tên tiểu Thi cùng tên phiền phức tên LyBách rất thích lãi nhãi chắc chắn sẽ tìm ngươi lật sổ nợ. Nhớ chăm sóc bọn họ hộ ta" 

"…." 

"Thích thì giết cũng được, nhớ bồi táng theo ta, ta không thích sống cô đơn. Rồi bên dưới, ta sẽ chuẩn bị đủ mọi thứ để đón ngươi, nhé" 

"…." 

"Mà nãy giờ ta cũng suy nghĩ tích cực lắm. Ngươi biết trước, ngươi chặn đường, ngươi kéo ta ra khỏi Ly Bách, mang ta ra đến nơi như vầy trong bộ dang của ám vệ nhưng lại có kí hiệu của Trịnh Hạo một cách lộ liễn như thế này. Nói nghe xem, chủ tử nhà ngươi, rốt cục là nam hay nữ?" 

Hắn ở bên dưới thật sự muốn ngưng thở với câu hỏi này của nữ tử bên trên. Cư nhiên nêu ra đầy đủ mọi thứ, bới móc tất cả lên lại chỉ hỏi chủ tử là nam hay nữ. Câu hỏi này quả thật không khó, muốn trả lời cũng có thể, nhưng nữ tử này có cần vẽ ra một quang cảnh mịt mù để rồi hỏi một câu quá ư liên quan như vậy không? Người mà chủ tử hắn luôn phải tâm đắc rồi cười trong vô vọng đến điên dại là đây sao?_[KHÔNG THỂ NÀO!!!]_hắn trong thâm tâm thầm kêu gào tuyệt vọng.  

Sau khi lạc mất bọn họ thì hắn liền bị người đạp đi chờ dưới gốc cây, kèm theo vài lời đe dọa. Hắn là lo lắng không ai bảo vệ người, người lại nhìn hắn cười khinh bỉ, xòe tay đòi áo choàng, kéo ra một tên gánh củi tình cờ đi ngang, bảo cho một thỏi vàng, chỉ cần yên lặng, choàng áo choàng, đi theo sau và đứng đợi ngoài cửa bảo là như vậy cũng không ai dám manh động, theo dõi cũng không được bởi căn bản người đi theo sau cũng không phải hắn. Cứ như vậy, hắn bị người đạp đuổi đi  

Càng nghĩ càng khiến mày hắn chau, cơn giận ngút tận trời xanh với nữ tử bên trên này, nghiếng răng trả lời_"Không liên quan tới ngươi" 

"Vậy là nữ. Thì ra là nữ. Hèn gì là nữ. Nữ thì đúng rồi. Ây dô, thôi xong rồi. Nữ nha nữ nha" 

"Ngươi vì sao cứ lập lại từ đó" 

Nàng ngay lập tức liền nhướn mày hứng thú, bàn tay che bên miệng cản bớt gió, nghiêng đầu một bên tai hắn khúc khích cười_"Ta biết, danh tính ngươi chắc chắn không tiết lộ, thái độ giận dữ kia khiến ta đoán rồi chắc chắn được đáp án. Biết tại sao không?. Bởi vì là nữ nhân cho dù ngươi không làm gì nàng ta, nhưng chỉ cần nàng ta không vừa mắt ngươi thì ngươi sẽ bị tử hình, bằng một cách nào đó như ta chẳng hạn" 

Hắn chau mày, bất ngờ dừng lại thả tay để Hàn Diễm rơi xuống đất, nàng ngay lập tức liền ôm lấy một bên hông đau đớn, tứa nước mắt, nghiến răng nho nhỏ mắng_"Mẫu thân nhà ngươi!" 

"Nữ tử như ngươi thật đáng khinh" 

Hàn Diễm nghe lời này từ chính miệng của một nam tử mình không hề hay biết, ngay lập tức liền chau mày, cảm giác cực kì bài xích nhìn lên hắn, rất nhanh lại nhìn sang nơi khác mà thở dài_"Đa tạ"_rồi ngay lúc hắn đang bày ra vẻ mặt bất ngờ với thái độ của mình thì Hàn Diễm dùng sức đứng dậy thật nhanh, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn_"Như ta đã nói, đừng làm nữ nhân không vừa mắt ngươi"_rất bình tĩnh thả ra từng ngón tay một, giơ hai tay ngang đầu rồi hạ xuống 

Hắn lại nhếch môi cười_"Ngươi không nghĩ hôm nay bỏ mạng tại nơi này sao?" 

"Ta lại sợ ngươi bởi vì không làm đúng theo lời chủ tử nhà ngươi căn dặn mà bị trừng phạt" 

Một cơn gió đêm thật lạnh thổi qua, ngay lúc hắn bị bất ngờ bởi câu nói kia vẫn chưa kịp định thần thì nữ nhân trước mặt hắn lại bày ra bộ mặt vui vẻ, vươn tay tới trước, chạy vụt qua người hắn. 

Trong đêm đen lạnh lẽo, chỉ có ánh trăng là chứng kiến tường tận mọi thứ qua những tán cây rộng to nơi bìa rừng kia, tiếng lá cây xào xạt đánh động vào nhau, tiếng bước chân vội vàng tạo nên một bài hát thâm trầm đáng sợ. Hắn ngay lập tức xoay người, vươn tay nắm lấy tay của nữ nhân kia, kéo nàng ngược lại ra phía sau, xoay người lần nữa, tay kia rút kiếm đỡ lấy một đao bổ xuống kia, hất ngược lên. Liền sao đó tên thích khách liền trở ngang đao hướng cổ hắn chém tới. Hắn bởi vì ngay phía sau lại là Hàn Diễm nên nếu lui quá sâu thì hai sẽ cùng ngã ra hoặc thậm chỉ một trong hai sẽ phải bỏ mạng bởi cú bổ kế tiếp, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng đầu né một đao và máu đã vươn lên lưỡi đao sắc bén vô tình kia. 

Chỉ là trước khi tên thích khách xoay đao tiếp tục bổ xuống thì lại đưa mắt nhìn quanh tìm đồng bọn, hắn nhân thời cơ liền lách người sang một bên, tiện tay kéo Hàn Diễm theo ra phía sau lưng mình_"Bọn chúng đều bị giết cả rồi" 

Tên thích khách ngay lập tức liền với ánh nhìn sửng sốt nhìn hắn. Hiện tại là ai tính kế ai, là ai lot bẫy ai, ai mới là người ở thế thượng phong, ai mới là hạ phong? Lời hắn nói là thật hay giả? Là muốn đánh lạc hướng, muốn tìm đường sống hay muốn thông báo cho hắn biết để trốn thoát hoặc vốn đã chẳng còn đường trốn chạy?  

Nhưng dù có suy nghĩ bao lâu đi nữa, đắn đo bao nhiêu, hắn vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lúc hắn định thần lại thì lại thấy được một màn một tên nam tử hắn đại trượng phu lại đang cố xé ống tay áo của một ngốc nữ nữ, vội vã quấn quanh cổ đang chảy máu của mình chẳng may may màng đến hắn. 

Thanh đao lại một lần nữa vung lên hướng nữ tử ngồi bệt dưới đất đang ngẩng người nhìn tên nam nhân nhẫn tâm xé ống tay áo của mình kia mà đâm tới. Nhưng chưa kịp chạm đến thì người đã bị kéo dậy, lại tiếp tục lùi về phía sau, giữ cách xa một khoảng cách nhất định cứ như đang chơi trò mèo vờn chuột 

Theo trực giác của mình, hắn ngay lập tức liền ngẩng đầu nhìn lên phía bên trên, vài bóng đen vừa lướt qua để lại phía sau bầu không khi yên lặng đến đáng sợ. Hắn đang rất rối_[ Rốt cuộc mọi chuyện ra sao? Bọn họ cũng là người muốn hạ thủ với nữ nhân kia sao? Sẽ sao? Hay là đã đoán trước được đường đi nước bước của bọn họ nên đến đây chỉ để dọn dẹp mớ rắc rối hoang đường này? Nếu là người của hắn chắc chắn đã ra giúp từ lâu, không thể có chuyện nhận lệnh riêng của Vân vương được. Đúng vậy]

Không để hắn suy nghĩ quá lâu, ngay lập tức hơn bảy tên ám vệ kia tiếp đất, tạo thành một vòng tròn bao quanh hai người Hàn Diễm. Ngay lập tức đôi mắt liền có tia đắc thắng. Chỉ là, hắn biết rõ, đám người này không phải người đi cùng hắn hôm nay. Vẫn là nhịn không được _"Các ngươi!" 

"Người biết chắc chắn ngươi sẽ bị Ly Bách lừa, bọn ta vốn đã chờ ở đây từ trước" 

"Vậy bên ngoài" 

"Không rõ, đã cử người đi xem nhưng vẫn chưa trở lại. Cũng có thể đã chết, việc trước mắt là phải hoàn thành mệnh lệnh" 

Trong lúc bọn họ với ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn hai người, lại bí mật trò chuyện thì cũng là lúc hắn kịp trừng mắt bất ngờ nhìn cảnh tượng trước mặt mình_[Cờ chồng cờ sao? Giang hồ hay triều đình đều là kì nhân dị sĩ sao? Không phải đều là đám rối dễ kích động sao?] 

Mũi kiếm cùng đao kia lại một lần nữa hướng về phía hai người bọn họ, chuyện hắn có thể tránh né hết rồi bỏ chạy là có thể, nhưng hiện tại, lời chủ tử cũng như sinh mạng. Lời đã nói ra, làm không được có trở về cũng không còn mặc mũi mà sống tiếp cho nên cuối cùng phải cắn răng mà cầm cự_[Tiểu tổ tông a! Người đâu rồi a, ta sắp không xong rồi] 

Đang lúc hắn cố lấy nhịp thở thì một mũi kiếm cứ như vậy đâm xuyên vào ngực nữ nhân hắn cố gắng che chở phía sau, nhưng rất nhanh tên kia lại lui ra, hắn hoảng hốt nhìn ra sau thì thấy người kia vẫn bình thản, thờ ơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn có chút thất thần thì ngay lập tức một thanh kiếm hướng bên trái cổ hắn đâm tới, mũi kiếm trong tay cấm phập xuống nền đất, chân hắn bỗng nhiên mất sức quỳ rap xuống nền đất khiến mũi kiếm hướng vào hắn lệch đi. Chỉ là, lại phải bất lực mà trợn mắt nhìn một đao kế tiếp chuẩn bị bổ từ trên đầu xuống, lòng thầm than_[Thôi xong] 

'Keng' 

Hàn Diễm thờ ơ nhìn tên ngốc ngữa mặt, nhắm mắt hướng lên trời, chân thì quỳ dưới đất ngay trước mặt mình, rồi lại liếc nhìn qua Ly Bách vừa giơ quạt ra đỡ cho hắn một đao, chậm rãi đứng thẳng chân lên, vươn tay ngũ trảo tóm lấy đầu hắn, cúi thấp người_"Nhớ, lần này, là ta cứu mạng nhỏ của ngươi" 

Nơi cành cây, có một người một thân áo choàng đen cùng chuông vàng nhỏ khẽ âm vang trong gió, người mỉm cười, chạm mắt với Hàn Diễm bên dưới bằng ánh mắt thách thức của mình, tay tung lên đồng xu. Nhắm lại mắt, khuôn mặt cũng đanh lại, mày khẽ chau. 

Bên dưới lúc này đến phiên Ly Bách quăng quạt ra sau cho Hàn Diễm, cầm lên thanh kiếm của tên vẫn đang ngẩng ngơ quỳ dưới đất, lên lảo đảo chống đỡ. Hàn Diễm thật sự muốn bật cười với tình cảnh lúc này. Tứ phía là sát thủ, vậy mà đồng đội, một tên vẻ mặt tổn thương từ tâm hồn cho tới thể xác hiện tại ngón tay cũng không muốn động, cùng với bên cổ bị thương, máu đã thấm ra ngoài và biến đen, e cũng lăn ra sắp bất tỉnh luôn rồi, một tên như vừa trúng độc, mặt mũi như hết máu gắng sức gồng gánh từng hơi thở, còn lại một người không thua gì phế nhân đang chế giễu bọn họ. 

Một kiếm hướng về phía sau Ly Bách đâm tới. Hàn Diễm nghĩ hắn không biết thứ gì đang tiến đến gần mình, nhanh bước lên vài bước, vươn tay đẩy đầu hắn sang một bên khiến cơ thể của hắn cũng nghiêng ngã, theo phản xạ liền đưa tay bắt lấy bất cứ thứ gì để có thể cố định thân người. 

Đôi mắt của người cũng mở ra, cùng với nụ cười của kẻ đang thưởng thức một bữa tiệc mua vui trước mắt 

Ly Bách tìm được cánh tay Hàn Diễm, vội nắm lấy, chỉ là lúc  đưa mắt nhìn lên thì đã thấy nàng máu từ miệng đã tuôn trào, hai mắt mở lớn nhìn về phía trước mặt, trước ngực là nữa thân kiếm loang lỗ máu tươi lộ ra, không chút thương tiếc mà thu trở lại. Hàn Diễm theo lực kéo của hắn, cũng không có lực trụ lại mà lại ngã nghiêng theo. Ly Bách lúc đó lấy thế một chân quỳ, một chân vuông góc với nền đất, thất thần vươn tay đỡ Hàn Diễm ngã vào. 

Người cần giết cũng đã một đao xuyên tim, bọn chúng đứng ở một khoảng cách nhất định, cẩn thận xem xét, để lại Ly Bách như chết đứng trân mắt ôm Hàn Diễm run rẩy cố tìm lấy hơi thở của mình, hoảng loạn suy nghĩ. Hắn làm sai ở đâu, sai việc gì? Tại sao lại nhận kết cục như vậy? Ván cờ chưa mở đã bị mất quân sao?. Hắn vẽ mặt trống rỗng đến tội mà nhìn muội muội giả trước mắt, nàng thở hắt ra, một tay cố đưa lên, nghĩ muốn chạm mặt hắn. 

Ly Bách liền vội vàng nắm lấy cánh tay đầy máu của Hàn Diễm, áp vào mặt mình, giọng nói mang chút run rẩy_"Một ngày huynh muội, cả đời huynh muội" 

[Khốn kiếp Ly Bách, ngươi diễn tuồng có cần nhanh vậy không hả!!!]_Hàn Diễm ho ra búng máu, yếu ớt thì thầm_"Tên....k...kh...khốn Ly Bách, dám...dám chơi...t...ta"_sau đó cứ như vậy buông lỏng lực tay, trợn mắt, đầu cũng nghiêng sang một bên, dừng thở. 

Ly Bách ngẩng người, như nghĩ ra được gì đó, vội vàng đưa tay đến mũi Hàn Diễm kiểm tra, rồi hắn lại mang vẻ mặt sợ hãi mà áp tai vào ngực nàng, nơi đã thấm đẫm máu kia cố lắng nghe, tìm kiếm một tiếng động nhỏ nhất rồi cuối cùng là run rẩy đưa tay thử mạch đập của nàng. Nhưng tất cả đều chỉ là yên lặng. Hắn hít sâu, hai tay nắm lấy hai vai của Hàn Diễm kéo dậy, vẻ mặt điên cuồng, thét lớn_"Đừng đùa ta, mau tỉnh lại!" 

"Muội đùa đủ rồi!!!" 

Thích khách nhìn nhau, một tên nhẹ gật đầu, sau đó quay lưng rời đi, những người khác cũng nhanh chóng rời đi, để lại một mảnh rừng yên lặng, điêu tàn.  

Một nụ cười ở nơi gần đó khẽ được vẽ lên cùng ánh sáng của trăng soi vào đôi mắt sắc lạnh ấy. Người khúc khích, tà ác cười, chậm rãi bước đến song song với người của mình, ánh mắt khinh bỉ nhìn đến huynh muội hai người bọn họ_"Đó là cái giá phải trả khi ngươi dám cản đường ta". 

Tại một nơi nào đó, có hai nhân ảnh, vẫn đứng trước cửa phòng một người, ngây ngốc đợi chờ