Hắn, Đồ Lạnh Lùng

Chương 7




-ngon ko

-ngon

-cô bé thường ăn gì?

-cơm

Phương lại cười, anh nghĩ mình cũng ngu nữa sao anh lại đi hỏi một câu ngu vậy chứ, ai chả biết là ăn cơm nhưng cô bé này suy nghĩ đơn giản quá.

-NP bao nhiêu tuổi?

-16

-sao ko đi học mà lang thang vậy

-trốn nhà

-cô bé hả?

-anh ko tin sao?

Phương ko nói gì, ở tuổi này con gái hay mộng mơ lắm, chắc trốn theo chàng nào đó mà

-Nhật Phong trốn nhà và bị lạc hai lần rồi

-lạc-Phương có nghe lộn ko, một cô gái 16 tuổi mà còn đi lạc

Vừa nói Nhật Phong vừa nhai, khiến Phương phải trố mắt, ngạc nhiên

-hôm đua xe đó, NP trốn đi chơi và lạc đến chỗ đua xe của anh, định nhờ anh chở về nhưng anh bỏ đi, làm NP khóc quá chừng

-quen biết gì mà nhờ

-bí mật

-còn lần nữa thì sao?

-ko muốn nói

NP im lặng cô ngừng nhai, trầm tư nhìn ra cửa sổ nên Phương cũng ko gặng hỏi

-anh Phương nhìn kìa

Vừa nói NP chỉ ra cửa bên đuờng có mấy cửa hàng bán lồng đèn, với vẻ mặt vô cùng thik thú

-anh mua cho NP một cái đi

-cái đó hả

Vừa nói Phương đỗ xe lại bên đường và nhìn theo tay cô, đích thị là cái lồng đèn, lớn rồi mà vẫn còn chơi thứ đó là sao, do NP đòi nằng nặc nên anh chiều theo

-em muốn mua cái kia, cái kia nữa, ui cái kia dễ thương quá

-cô bé định mở cửa hàng luôn sao

-lớn lên NP sẽ mở cửa hàng hoa

Từ lúc biết NP đến giờ Phương mới nghe một câu người lớn của cô nên ko khỏi ngạc nhiên, và thik thú

-----------------

-anh Phương nè

-sao

-trung thu anh dẫn em đi đốt nến nhá (he he tuy đã học 11 nhưng Phượng vẫn thik đốt nến vào đêm trung thu đó *___________*)

-tại sao lại là anh?

-anh mua lồng đén cho em

-anh ko biết

-hứa chắc đó-Phương còn suy nghĩ nhưng NP lấy tay anh và ngoéo tay

-tôi ko chắc đâu

-ko móc rồi, em sẽ chờ anh ở trường anh Trình

NP hồn nhiên chăm chú xem mấy cái lồng đèn mới mua, vừa xem cô vừa xuýt xoa như một đứa trẻ, NP đem ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác cho anh, sao NP dễ tin quá chứ

-cô bé ko sợ tôi là người xấu hả

-ko, bây giờ chúng ta đi đâu

-đi chơi

Tại sao anh tốt với NP thế, chẳng lẽ cô hơi giống Hà Phong sao, ko có chuyện đó được, anh cố gạt mọi suy nghĩ vẫn vơ ra khỏi đầu, anh cho xe dừng lại giữa đường

-NP tôi đi mua cái này, chút nữa quay lại đón cô bé

NP nghe lời liền xuống xe, cô ko mảy may biết mình đang bị Phương lừa

Khi NP vừa bước xuống anh cho xe phóng đi với tốc độ kinh hoàng

--------------

Sau một hồi chạy lòng vòng thành phố Phương chạy xe về công ty, thì được cho hay là có người gặp, anh lên lầu thì thấy NP đang ngồi trên bàn anh xoay xoay cái ghế với khuôn mặt thik thú, cô nở nụ cười khi nhìn thấy anh, nhưng sau đó lại cúi gằm xuống

-anh Phương đừng có mắng NP nha- Phương ngạc nhiên

-sao lại mắng-Phương ngồi xuống ghế và nhìn NP một cách dò hỏi, tại sao cô bé lại biết mà chạy đến đây

-vì NP ko nghe lời, ko chờ anh Phương khiến anh đi tìm nên bây giờ mới về

Phương cười, cười vì sự ngât thơ của cô bé

-vậy phải phạt rồi-Phương nói với khuôn mặt hơi đanh làm NP sợ

-nhẹ nhẹ thôi-nói rồi NP đi tới gần Phương và nằm sấp xuống trước đùi Phương

anh hơi khó hiểu với hành động đó, nhưng khi NP dơ tay lên bịt tai, anh đã hiểu thì ra cô bé này cứ tưởng anh phạt đánh nên nằm xuống

Phương lại cười cô bé này đúng là vừa sáng mà vừa trong

Phương dơ tay lên, chưa kịp đánh thì cô bé đã ngước lên nhìn anh, với hai mắt ướt

-Anh Phương đánh nhẹ thôi NP sợ lắm

Phương hơi hoảng vì NP mau nước mắt quá, anh đỡ cô lên và cho cô ngồi vô lòng mình

-tha lần này

-xạo

-thiệt

NP im lặng, Phương nhìn khuôn mặt cô mà thấy thik thú, đôi mắt to tròn đen láy nhấp nháy trông như con búp bê, cái mũi cao cao, đôi môi đỏ hồng

-anh sẽ đền cho cô bé

-đền

Nói rồi Phương hôn NP, hai mắt cô nhìn làm Phương lúng túng

-sao vậy NP

NP khóc và bỏ chạy, Phương lặng thinh mãi suy nghĩ vì dư vị của nụ hôn chứ ko có cảm giác tội lỗi gì