Hán Hoàng Hệ Liệt Chi Cầm Tướng

Quyển 1 - Chương 3




Hôm sau sáng sớm ——

Bùi Ngọc Thư vẫn chưa thanh tỉnh, Lưu Tuần trước khi thượng triều khẽ hôn lên đôi môi y, nhẹ giọng thầm thì bên tai: “Ngọc Thư, trẫm phải thượng triều, hạ triều sẽ đến vấn an ngươi.”

Lưu Tuần thượng triều mang theo sắc mặt sung sướng, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên vài đường cong giảo mĩ, thể hiện tâm tình của hắn, văn võ bá quan nhân cơ này hội góp lời, mà hắn cũng gật đầu phê chuẩn đề nghị của các đại thần.

Nhưng, mọi người đều không vui nổi,...... Bùi tướng quân từ trước nay luôn thượng triều đúng giờ vì sao hôm nay lại không có mặt?

Văn võ bá quan nhìn lần nhau, Vương Thừa tướng nói: “Khải tấu Hoàng Thượng, Bùi tướng quân hôm nay không thượng triều, không biết là vì duyên cớ nào?”

” Đêm qua Bùi ái khanh thân nhiễm bệnh nhẹ, trẫm chuẩn y nghỉ ngơi, hôm nay không cần thượng triều.” Lưu Tuần nhớ đến đêm qua, cảm giác ngọt ngào nồng đậm như thủy triều tràn về, ý cười trên mặt lại càng sâu.

Đêm qua yêu cầu ái khanh quá mức, không biết ái khanh đã tỉnh chưa?

Cả triều văn võ kinh ngạc trọn tròn mắt, chăm chú nhìn vị Hoàng Thượng đang cười dị thường sáng lạn, hai mặt nhìn nhau không biết nên mở miệng thể nào.

Bùi Ngọc Thư mệt mỏi mở mắt ra, vì sao toàn thân như bị gông xiềng trói chặt không thể nhúc nhích?

Y nhìn chung quanh bốn phía, đây không phải là nhà y, đây là...... chịu đựng thân thể đau đớn y gượng dậy, chỉ thấy cả người bủn rủn vô lực, nhất là nửa thân dưới, hoàn toàn không nghe sai sử.

Ông trời! Sao lại biến thành thế này?

Đây là Ngự thư phòng! Bùi Ngọc Thư rốt cục nhớ tới chuyện đêm qua, y không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng: hỗn đản tên hoàng đế háo sắc!

Ta là Phiêu Hãn tướng quân, đường đường một hán tử, cư nhiên bị tên hoàng đế háo sắc xem như nam sủng mà...... Lâm hạnh.

Trời giết tên hoàng đế biến thái đó!

Đáng giận! Cái gì mà lâm hạnh chứ, đây thật sự là thiên đại bất hạnh! Y nắm chặt tay, dùng sức đấm vào vạc giường, hận không thể đánh nát giường, mới có thể tiêu bớt mối hận trong lòng.

“Ngô!” Chỉ dùng lực một chút lại kéo theo toàn thân đau nhức không thôi, đau đến mức y rên ra tiếng.

“Hỗn trướng!” Bùi Ngọc Thư càng thêm phẫn nộ chửi một tiếng.

Y là người luôn luôn thủ tín trọng lời hứa mà nay bỗng nhiên thống hận bản thân vì sao phải đáp ứng điều kiện khuất nhục kia, trở thành hoàng đế sắc lang...... Ách, phi tử. Kết quả còn không phải giống một nam sủng!

Bùi Ngọc Thư gượng dậy thân hình đau nhức vô lực, dùng sức xoay người xuống giường, chân vừa chấm đất, một trận hoa mắt đã ập đến, khiến y quỳ rạp xuống, hai tay bám lấy mép giường, mồ hôi đổ đầy người, thống khổ thở hổn hển.

Hỗn đản! Tên kia dù có bị chém ngàn đao cũng ko đủ tiết hận!

“Ngọc Thư, ngươi làm sao vậy? Trẫm đỡ ngươi......” Lưu Tuần hạ triều, không dừng một giây bước về ngự thư phòng, thấy Bùi Ngọc Thư bám lấy mép giường, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống trán, gương mặt thống khổ quỳ rạp trên đất, hắn đau lòng đỡ y đứng lên.

“Buông, buông ra!” Còn không phải đều do ngươi tạo thành sao!

Hai mắt Bùi Ngọc Thư ngập tràn lửa hận, trừng mắt Lưu Tuần đang lo lắng, phất tay muốn tránh đi bàn tay đang vươn đến kia, đáng tiếc lực bất tòng tâm, không thể tránh xa quá, tay đã bị hắn nắm lại, thắt lưng cũng bị hắn ôm lấy, cả người tựa vào trên vai hắn.

“Ngươi mệt mỏi...... Trẫm giúp ngươi tắm rửa vậy.” Lưu Tuần sai người chuẩn bị nước ấm, ôm ngang Bùi Ngọc Thư bước vào dục gian.

“Buông...... Buông ra! Thần không dám làm phiền Hoàng Thượng, thần có thể tự tắm rửa......” Bùi Ngọc Thư bối rối vươn tay muốn ngăn Hoàng Thượng đang ôm lấy y.

Người này cư nhiên dễ dàng bế y, lúc trước là ai nói hắn hiệp bế nam sủng, hoang phế võ công? Bùi Ngọc Thư oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Cựu thần trong triều nói hắn giống như Hạ Kiệt, Thương Trụ (toàn tên mấy ông vua ‘nổi tiếng’) hoang *** yên vui, cho nên lúc trước y mới phải từ biên cương hỏa tốc chạy về.

Kết quả, mọi chuyện hoàn toàn không phải như thế.

“Lớn tiếng ồn ào như vậy, không sợ đem chuyện ngươi đêm qua bị trẫm lâm hạnh tuyên dương ra ngoài sao?” Bạc thần khêu gợi của Lưu Tuần dán lên vành tai Bùi Ngọc Thư, phun ra những lời y không muốn nghe nhất.

“Ngươi......” Bùi Ngọc Thư mặt đỏ tai hồng, trừng Lưu Tuần đang cười tối vô cùng.

Đi vào dục gian, Lưu Tuần cởi ngoại bào, lấy với tay thử nước ấm, thoát y phục trên người mình cùng Bùi Ngọc Thư xuống, trực tiếp ôm y vào bể.

“Ngươi...... Buông ra!”

Bùi Ngọc Thư đẩy Lưu Tuần đang ôm chặt lấy mình ra, nhưng toàn thân không thể dùng lực, chỉ có thể giãy dụa vô ích. Còn làm cho Lưu Tuần hôm y chặt hơn, cộng thêm một mạt cười tà mị.

Tên hoàng đế hào sắc khó ưa! Thấy ánh mắt hạ lưu của hắn nhìn chăm chú cơ thể mình, Bùi Ngọc Thư hận không thể hung hăng một cước đưa hắn đạp hắn bay ra ra mười dặm, để tránh y không nhẫn được nữa mà lấy kiếm chém chết hắn.

Đáng tiếc, những thứ đó chỉ có thể tưởng tưởng trong đầu, trên thực tế, y cả người vô lực, ngay cả khí lực đẩy Lưu Tuần ra còn không có, nói gì đến khí lực đạp bay hắn. Bùi Ngọc Thư vùng vẫy trong lòng Lưu Tuần hồi lâu, rốt cục dưới ánh mắt tà tứ đang nhìn khắp toàn thân mình, cùng với ma thủ không an phận phi lễ trên người y nữa ngày ruốt cuộc tắm xong, mà y, mệt đến mức e rằng đi còn không nổi lấy gì mà đạp bay người nọ.

“Ngọc Thư, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, trẫm phải phê duyệt tấu chương.” Lưu Tuần ôn nhu đặt Bùi Ngọc Thư trên giường trong ngự thư phòng, xoay người đi vào một gian phòng khác, ngồi xếp bằng trước án phê duyệt đống thẻ tre, thẻ gỗ xếp thành núi, mớ tấu chương này ước chừng ít nhất cũng phải nặng hơn một trăm cân.

Lúc này, kỹ thuật làm giấy còn chưa ra đời, tất cả tấu chương vẫn được viết bằng mực trên thẻ tre hoặc miếng gỗ mà thành. Hôm nay, Chu Ngự Sử đề một tấu chương, sử dụng hơn hai ngàn miếng gỗ, phải phiền đến hai tên tráng hán khiêng tấu chương vào Ngự thư phòng, chỉ thấy Lưu Tuần thoải mái trải tấu chương bằng thẻ tre, gỗ ra trên án bắt đầu phê duyệt.

Nguyên lai thể trạng cường tráng của Lưu Tuần là do được huấn luyện như thế này, mỗi ngày phê duyệt những quyển tấu chương nặng như vậy, muốn không luyện thành thân thể kim cương bất hoại cũng hơi bị khó.

“Ân......” Bùi Ngọc Thư đang mệt mỏi ngủ, bỗng ân ân vài tiếng, cảm thấy bên cạnh hình như có ai đó đang mở chăn ra, y chậm rãi mở hai mắt.

“A! Ta đang ngủ!” Bùi Ngọc Thư sợ tới mức ngồi dậy, sao y lại đang ngủ?

Bất ngờ hoạt động kéo theo thân thể đau nhức vô lực, khiến y đau đến nhăn mi.

“Ngọc Thư, ngươi tỉnh, thân thể có khỏe không?” Lưu Tuần ngồi bên mép giường, đỡ lấy tay y, ôn nhu chăm chú nhìn y.

“Hoàng Thượng sao người lại ở đây?”

Bùi Ngọc Thư thật sự là ngủ đến mức đầu óc mơ hồ, đây là Ngự thư phòng, hoàng đế không ở đây vậy phải đi đâu?

Bùi Ngọc Thư thanh tỉnh lại, y nhìn chung quanh bốn phía, đẩy Lưu Tuần ra, muốn đứng lên mặc y phục, nhưng chân vừa bước xuống giường, một trận hoa mắt lại ập đến, thiếu chút nữa lại té ngã ra đất Lưu Tuần nhanh chóng ôm lấy thân thể y.

“Thần, thần đã thực hiện lời hứa, mong Hoàng Thượng có thể tiếp tục chăm lo việc nước, cần chính yêu dân.”

“Cái gì?”

Thế ra y cho việc như thế là thực hiện lời hứa? Không! Hắn tuyệt không cho phép! Lưu Tuần tức giận nhìn y.

“Ngọc Thư, trẫm thấy lần này không thể tính.”

“Cái gì! Ta đều bị ngươi giày vò thành thế này, còn chưa có nghĩa nữa sao?” Bùi Ngọc Thư nhìn chằm chằm Lưu Tuần gần ngay trước mắt, vì không thể tin mà đề cao âm lượng.

“Ngươi không phải cam tâm tình nguyện......”

“Ngươi!” Nói như thế y còn phải trút bào phục nằm trên giường thỉnh cầu Hoàng Thượng lâm hạnh sao?

“Chuyện này không nằm trong điều kiện thực hiện lời hứa...... Thứ thần không thể đáp ứng.” Bùi Ngọc Thư chịu không nổi Lưu Tuần cứ tùy hứng hồ nháo như thế, quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý của hắn.

“Ngọc Thư, biểu hiện đêm qua trẫm không hài lòng, nếu muốn trẫm tiếp tục chăm lo việc nước, cần chính yêu dân, còn phải xem biểu hiện kế tiếp của ái khanh......”

Lưu Tuần nâng cằm Bùi Ngọc Thư lên, ánh mắt tà tứ dõi theo y, cố ý bày ra biểu hiện không hài lòng, nhưng thâm tâm lại cực yêu màn cá nước thân mật đêm qua”Ngọc Thư, trẫm đã không thể ly khai ngươi, ngươi phải phụ trách.”

“Ngươi!” Hỗn đản! Bùi Ngọc Thư phẫn nộ nói không ra lời, muốn dùng sức đẩy Lưu Tuần đang ôm thân thể y ra, nhưng vì toàn thân vô lực nên dù y dùng hết toàn lực vẫn không thể lay động hắn được một chút.

“Ngươi thân thể không khoẻ, vẫn là hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Lưu Tuần không để ý ánh mắt hừng hực lửa giận của Bùi Ngọc Thư, đỡ y nằm xuống nghĩ ngơi.

“Ngươi đang làm gì?” Bùi Ngọc Thư nhìn Lưu Tuần đang khoan y giải đái (cởi áo, thắt lưng ra mang tính kính trọng), kinh ngạc đến mức chán chường tiêu hết, cho dù toàn thân mệt mỏi cũng vô pháp nhắm mắt lại.

“Đêm đã khuya sương cũng phủ khắp nơi rồi, chúng ta...... Nên nghỉ tạm.” Lưu Tuần thuận miệng trả lời y, lúc này bất quá là giờ Tuất, sao có thể là ‘đêm đã khuya nên đi ngủ’.

“Hoàng Thượng không trở về tẩm cung?” Bùi Ngọc Thư không thể tin Hoàng Thượng cư nhiên phải ở Ngự thư phòng qua đêm, hắn nên trở về tẩm cung, hoặc là về đến chỗ hậu cung phi tần mới phải.

Kỳ thật, chỉ cần hắn không cần ở lại Ngự thư phòng, đi chỗ nào cũng được.

Đêm qua sự đau đớn khi bị lâm hạnh vẫn còn rất mới mẻ trong kí ức của y, Bùi Ngọc Thư căn bản không hy vọng hắn lưu lại, vạn nhất hắn nhất thời hứng khởi, y chẳng phải sẽ lại bị hắn...... Không cần! Chết cũng không cần!

“Ngọc Thư, trẫm phải cùng ngươi cộng chẩm, mới có thể cho ngươi có cơ hội biểu hiện a.” Đôi môi của Lưu Tuần phun ra những lời khiến kẻ khác xấu hỗ quẫn bách đến mức muốn tự sát, nhưng tiếu y trên mặt lại chưa từng dừng lại.

“Hoàng Thượng, ngươi, ngươi......” Bùi Ngọc Thư bắt đầu sợ hãi, co thân thể lui sát vào góc tường, y thầm nghĩ muốn tránh xa tên hoàng đế háo sắc biến thái trước mắt này.

“Cách trẫm xa như vậy, trẫm lào sao biết được biểu hiện của ngươi có khiến trẫm vừa lòng hay không đây?” Lưu Tuần xoay người, ôm lấy thắt lưng Bùi Ngọc Thư đang đưa lưng về phía mình, kéo y vào trong lòng.

“Oa! Ngươi muốn làm gì?”

Lưu Tuần một tay ôm thắt lưng, một tay kia từ sau lưng với vào khố đang (đũng quần) của y, Bùi Ngọc Thư bị động tác bất ngờ này làm kinh hách, toàn thân cứng lại.

Hắn...... Chẳng lẽ lại...... Không! Không cần!

Bùi Ngọc Thư thất kinh bất chấp tất cả đẩy bàn tay của Lưu Tuần đang ôm chặt thắt lưng y ra xa, nhưng y toàn thân bủn rủn vô lực muốn đẩy một ngón tay ra cũng là chuyện khó.

“Trẫm đang thượng dược cho ngươi.” Lưu Tuần tăng lực đạo đang ôm thắt lưng Bùi Ngọc Thư, một tay kia mạt dược cao trượt qua lại nơi tư mật của y.

“A! Ngươi...... Ngươi! Không cần...... Buông ra!”

Tay Lưu Tuần như có như không điểm nhẹ lên nơi tư mật vì đêm qua bị yêu cầu quá độ mà sưng đỏ lên, khinh nhu bên ngoài nhập khẩu rồi chậm rãi tiến vào dũng đạo đang nhắm chặt, một cỗ lãnh lẽo trơn dính cùng với cảm giác tê dại đau đớn ập đến, Bùi Ngọc Thư rốt cuộc chịu không nổi loại tra tấn này sợ hãi bật ra tiếng.

“Đừng sợ, trẫm tối nay sẽ không lâm hạnh ngươi.” Cảm giác được thân hình trong lòng cứng lại, Lưu Tuần từ sau lưng dán lên tai Bùi Ngọc Thư thì thầm, nhưng tay thì vẫn vỗ về nơi mà cả Bùi Ngọc Thư cũng chưa từng xem qua, nhục nhã như muốn ngất đi làm Bùi Ngọc Thư ngồi nằm đều không yên.

Ai tin nỗi ngươi! Bùi Ngọc Thư mặt đỏ ửng, quay đầu hung hăng trừng Lưu Tuần, cho một ánh mắt cam đoan của hắn thập phần không thể tín nhiệm.

“Ngọc Thư, ngươi đừng nổi giận, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Thượng dược xong, Lưu Tuần hai tay vòng từ sau lừng ôm lấy Bùi Ngọc Thư, áp sát vào lưng y, lại ở bên tai y thở ra luồng hơi ấm áp.

Trẫm không chỉ muốn cơ thể của ái khanh, càng muốn y chỉ thuộc về mình trẫm, nếu làm ái khanh sợ,vậy sẽ uổng phí bố cục trẫm xảo tâm thiết kế.

Nhưng Bùi Ngọc Thư tuyệt không cảm kích, y vặn vẹo thân hình giãy dụa muốn rời khỏi cái ôm ấp của Lưu Tuần.

Phút chốc, toàn thân Bùi Ngọc Thư cứng lại, ngưng động tác. Bởi vì y cảm thấy dục vọng hiên ngang của Lưu Tuần đặt ở vùng giữa thắt lưng với mông của y, cách lớp y phục mềm nhẹ, y vẫn có thể nhận được độ ấm nóng của dục vọng liên tiếp truyền đến, nói cho y biết hắn đang phải nhẫn nhịn thứ gì.

“Ngươi nếu còn lộn xộn, trẫm không chắc còn giữ được mình.”

Thanh âm trầm thấp khàn khan kiềm chế xúc động muốn dung nhập vào thú tính của Lưu Tuần, hắn nhanh chóng chế trụ thắt lưng của Bùi Ngọc Thư, không cho y vặn vẹo thân hình.

Bùi Ngọc Thư sợ tới mức thức thời dừng hết động tác lại không dám lộn xộn nữa.

Ngô! Mong muốn ôm y mãnh liệt đến mức tâm cơ hồ đau buốt, thật thống khổ!

Có lẽ cực lạc thiên giới cùng địa phủ quả thực chỉ cách nhau một đường, vượt qua tức là thiên giới, không vượt qua lại là địa phủ a!

Ai! Lưu Tuần chỉ phải ôm chặt Bùi Ngọc Thư an ủi chính mình, dục vọng mãnh liệt trong nội tâm tạm thời hạ xuống, dù sao chỉ cần ái khanh ở bên cạnh hắn, hà tất phải tự mình triệt đi đường về của mình.

——————————————-

Lưu Tuần mang theo các võ tướng cùng thị vệ săn bắn chung quanh vùng sơn lâm ngoại thành của Vị Ương cung, cũng là để nhân cơ hội này hiểu biết bản lĩnh của tướng lĩnh bình thường đều ở chiến trường giết địch, dựa theo đó tìm một thống soái quân đội tiếp theo.

Bất quá, quan tâm lớn nhất của hắn là tìm một người thay Bùi Ngọc Thư ra chiến trường, bởi vì hắn chỉ muốn để Ngọc Thư ở bên cạnh hắn.

“Nơi đó có lộc!”

Lục Trung Phu liếc mắt thoáng nhìn thấy một con bạch lộc chạy qua trong rừng, hắn chỉ vào vật thể đang chuyển động rất nhanh mà hô lên.

Mai hoa lộc thấy khách không mời mà đến, sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, Lưu Tuần hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa đuổi theo, tay trái giương cung, tay phải cài tên, hưu một tiếng bắn trúng bạch lộc đang muốn chạy trốn, chỉ thấy nó bốn chân bay lên, đổ xuống trên cỏ.

“Hoàng Thượng uy vũ!”

Chúng tướng quan cùng bọn thị vệ không khỏi kêu to, Lục Trung Phu cùng Phùng Đường Võ đến trước nâng bạch lộc lên, giao cho thị vệ phía sau.

Bỗng nhiên một trận cuồng phong một thanh âm rít gào từ trong rừng cuốn qua hòa lẫn với tiếng vó ngựa giẫm đạp, bỗng dưng, đập vào mắt mọi người là một con hổ dũng mãnh đuổi theo mấy con ngựa hoang đang kinh hách chạy loạn bốn phía, Bùi Ngọc Thư cưỡi bảo mã Thanh Nhĩ, giục ngựa truy theo sau lão hổ.

Thanh Nhĩ là thiên lí danh câu (ngựa nổi tiếng chạy ngàn dậm) toàn thân một màu tuyết trắng, chỉ có hai bên tai, bờm ngựa có màu thiên thanh, ánh mắt nhấp nhánh rực rỡ, oai hùng dũng mãnh phi thường, cùng ngũ quan kiên cường đoan chính của Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư, đôi con ngươi đen láy hữu thần như mắt ưng, anh tư hiên ngang cùng khí thế hỗ trợ lẫn nhau.

Khi đối diện với Hung nô, trên chiến trường Bùi Ngọc Thư một thân giáp màu tiết hôi (màu sét, xám đậm), một con bạch mã có bờm màu thiên thanh, dũng mãnh thiện chiến, bất khuất can đảm mạnh mẻ, khiến địch nhân chỉ cần nghe thấy tên đã mất hồn mất vía, Cái tên Phiêu Hãn tướng quân nhanh chóng lan truyền.

Địch nhân chỉ cần nhìn thấy quân đội có soái kỳ chữ “Bùi” thì đã biết bản thân nhất định thua trận, thậm chí chưa đánh đã chạy, cuối cũng vẫn là bọ đánh đến hoa rơi nước chảy.

Thật sự là hổ phụ vô khuyển tử a! Vào thời thiên hoàng, phụ thân Bùi Cách của Bùi Ngọc Thư cũng là một võ tướng tiếng tăm lừng lẫy, tử thừa phụ chức (con kế thừa chức vụ của cha), quả là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam kì (màu xanh được chiết xuất từ cỏ lam còn xanh hơn cả cỏ, bằng nghĩa với câu, con hơn cha, trờn giởi hơn thầy), những quan tướng khác nguyên bản muốn đuổi theo vây săn, Hoàng Thượng lại ngăn bọn họ cùng với thị vệ lại trước rừng

Đừng đùa! Hôm nay chính là một ngày hiếm có, hắn muốn cùng ái khanh ở chung, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.

“Hoàng Thượng?” Dương Quảng Lăng không hiểu vì sao Hoàng Thượng không cho bọn họ vào rừng, chỉ để Bùi tướng quân một người truy đuổi con mồi?

“Hôm nay săn bắn thu hoạch khá phong phú, các khanh trước mang con mồi về đi.”

“Hoàng Thượng không mang theo nội thị thật rất nguy hiểm, chúng thần vẫn là nên tùy thị bên cạnh.” Dương Quảng Lăng lo lắng cho an nguy của Hoàng Thượng, hắn hy vọng Hoàng Thượng có thể mang theo vài thị vệ bên cạnh.

“Không sao, có Bùi ái khanh đi chung thì không cần lo lắng, các khanh về cung trước đi.” Lời vừa ra khỏi miệng, Lưu Tuần xoay người giục ngựa vào rừng, bỏ lại một đám võ tướng cùng thị vệ đương trường ngạc nhiên.

“Hoàng Thượng! Sao không ai tùy thị theo người? Dương Quảng Lăng cùng thị vệ đâu?” Thấp thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa lại gần, Bùi Ngọc Thư vỗ nhẹ hông ngựa giảm tốc độ lại.

“Trẫm trong rừng săn bắn, quá mức chuyên chú nên mới rời xa khỏi đoàn người, may mắn lúc này xảo ngộ ái khanh.” (thật là ‘xảo ngộ’ a)

“Hoàng Thượng, thần đưa người ra khỏi rừng, còn phải đi tìm những người khác nữa.” Bùi Ngọc Thư khẽ ghìm cương ngựa, cùng Hoàng Thượng đi ngang hàng.

“Sắc trời còn sớm, trẫm cùng ái khanh đã lâu chưa nói chuyện nhiều với nhau, hôm nay thật cũng là một cơ hội tốt, không bằng thả bước trong rừng ôn chuyện vậy.”

Lưu Tuần tuyệt mỹ văn nhã cùng Bùi Ngọc Thư cương nghị tuấn lãng ngồi trên một đôi ngựa một hắc một một bạch, từ những thú sự thưởu thiếu thời đến quốc gia đại sự, quân sự sách lược, đến tận chuyện Hung Nô không gì không nói.

Đối với chuyện lần trước vì đồng ý điều kiện Hoàng Thượng đề ra mà bị bắt thực hiện lời hứa, Bùi Ngọc Thư hoàn toàn xem như bản thân bị đã thú cắn không hề để ý đến, giờ ít nhiều cũng đã quên hết, trừ phi có người nào không sợ chết trước mặt y nhắc lại, hoặc là, chính y trong lúc vụng về bất cẩn nhớ lại.

Đang lúc hai người nói chuyện quên hết mọi thứ, thì xa xa một tia chớp cắt ngang qua không trung âm u phía chân trời, tiếng sấm vang lên như đất bằng nổi sóng, một cơn mưa như trút hạ xuống.

Hai người không kịp tìm chỗ trú nhanh chóng ướt sũng.

“Trẫm nhớ rõ phụ cận có một gian nhà nhỏ dùng khi đi săn, sao giờ lại chẳng thấy đâu?” Lưu Tuần phóng tầm mắt mờ mịt tìm kiếm trong cơn mưa, tìm thêm vài lẫn nữa vẫn là không thấy.

“Hoàng Thượng, ở đằng kia!”

Bùi Ngọc Thư chỉ vào gian nhà nhỏ không xa trước mắt, hai người ruổi ngựa chạy về phía trước.

Đó là một gian nhà nhỏ bên cạnh còn có chuồng ngựa, dắt hai con ngựa vào trong, Bùi Ngọc Thư đẩy cửa ra, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng được thu dọn không có một hạt bụi, rất sạch sẽ.

Gian phòng này nằm trong khu liệp trường, bình thường tuy rằng không ai ở, những vẫn phái người định kì phụ trách dọn dẹp quét dọn.

“Hoàng Thượng, mau cởi xiêm y bị ướt ra, bọc chăn quanh người mới không sợ nhiễm phong hàn.”

Hoàng Thượng kim chi ngọc diệp sao chịu nổi mắc mưa? Hiện tại là giữa mùa thu, vào đêm sau sẽ còn lạnh hơn, mắc mưa có thể bị phong hàn.

Bùi Ngọc Thư lo lắng cởi bào phục tẩm thấp trên người Lưu Tuần xuống, thúc giục hắn mau nằm vào trong chăn.

“Sách! Sao lại không thấy củi rơm?” Bùi Ngọc Thư nhìn quanh trong phòng, sau khi tìm mấy lần thì tự hỏi. Lưu Tuần từ cổ xuống thì hoàn toàn bị bao trong chăn, nghiêng người nhìn thấy Bùi Ngọc Thư treo bào phục của hắn lên giá. Phục sức chế tác từ tơ lụa có một đặc điểm, chính là chất vải mềm nhẹ nhuyễn, chỉ cần bị nước làm ướt sẽ dán lên người, sắc nhạt vốn có của y phục sẽ biến thành bán trong suốt, nếu không mặc trung y, vậy thì toàn thân cao thấp sẽ bị nhìn thấu.

Thiển lam sắc bào phục dán lên người Bùi Ngọc Thư, lại bị bạch sắc trung y chặn lại”Cảnh xuân”, thế nhưng vẫn đủ để vân da như ẩn như hiện, hơn nữa phập phồng theo động tác của y, rõ ràng chính là những động tác vô cùng tự nhiên, lại khơi dậy khát vọng tự đáy lòng Lưu Tuần.

Hắn nuốt nước miếng, bỗng nhiên thấy miệng khô lưỡi khô, dục vọng xôn xao từ bên hổng nổi lên.

Ánh mắt cơ khát của Lưu Tuần nhìn thẳng thân ảnh Bùi Ngọc Thư, tâm sớm đưa bào phục của y cởi sạch, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ làm thế nào để đưa ý tưởng thành thực tế, để ái khanh tự động khoan y giải đái......

Mấy ngày không cùng ái khanh cộng chẩm, bây giờ lại nguyệt hắc phong cao, mưa to không ngừng, tối thích hợp...... Hắc hắc! Làm chuyện xấu.

Lưu Tuần bỗng nhiên cười tà ác, đáng tiếc Bùi Ngọc Thư đưa lưng về phía hắn tìm kiếm lương sài phòng trong, không nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt tà tứ tính kế của hắn.

“Trẫm hảo lãnh.” Lưu Tuần quấn chặt chăn, hai tay xếp trước ngực nâng cánh tay đang run rẩy, ngay cả răng cũng không ngừng run lên.

Xem! Trang giống biết bao! Tuy rằng chưa từng thực tế ăn đói mặc rách, nhưng từ trước giờ nghe thái phó nói đến nỗi khó khăn chốn nhân gian, hắn thật cũng có thể ngộ ra vài phần đạo lý.

“Hoàng Thượng, có lạnh lắm không! Thần lập tức hồi cung truyền thái y......” Bùi Ngọc Thư có chút khẩn trương, Hoàng Thượng ra cung đi săn, lại mắc một trận mưa lớn, vạn nhất cuốn hút phong hàn, y chẳng phải dính cái tội danh hộ giá bất lực?

“Đừng đi, lưu lại bồi trẫm.” Lưu Tuần vươn tay kéo góc áo của Bùi Ngọc Thư.

“Nhưng vạn nhất nhiễm phong hàn sẽ không tốt, thần vẫn là......” Bùi Ngọc Thư lo lắng nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi, bên người lại không có nội thị, nên làm thế nào cho phải đây?

Mặt khác quan tướng cùng thị vệ đi đâu rồi? Sao trorng thời khắc trọng yếu này không ở bên Hoàng Thượng chứ? Bùi Ngọc Thư thì thầm trong miệng, y đã quên bản thân y toàn thân cũng ướt đẫm.

“Ngọc Thư, ngươi cũng ướt, như vậy đi, ngươi cởi y bào bị ướt ra phơi một bên, lên đây đắp chăn với trẫm, hai người sưởi ấm cho nhau dù sao vẫn tốt hơn một người lạnh run.”

Lưu Tuần đưa ra đề nghị, nhưng đáy mắt hắn lại nhanh chóng hiện lên một mạt *** quang giảo hoạt.

“Nhưng...... Không gọi thái y đến xem, thần lo lắng......” Mắt thấy Hoàng Thượng như rất khó chịu, Bùi Ngọc Thư vẫn hy vọng thỉnh thái y đến chẩn bệnh tốt hơn.

“Đừng nhưng nữa, bên ngoài mưa lớn như vậy, ái khanh nếu không đi lên, không chỉ có trẫm bệnh nặng hơn, ngươi cũng sẽ vì mặc y phục ướt mà nhiễm phong hàn.” Lưu Tuần ngắt lời y, nén lại dục vọng mà khuyên bảo.

“Được rồi.”

Thật vậy! Nếu còn kiên trì nữa thì đừng nói Hoàng Thượng, ngay cả y cũng sẽ nhiễm phong hàn.

Bùi Ngọc Thư tự hỏi trong chốc lát, đồng ý đề nghị của Lưu Tuần.

Hết đệ nhất quyển – đệ tam chương