Hàn Môn Trạng Nguyên

Chương 8: Khởi hành




Trong lúc Thẩm Khê đang suy nghĩ không ra thì Chu thị bước vào. Thấy Thẩm Khê ngồi xổm bên cạnh chiếc chậu thì tiến lên nhìn thoáng qua. Nàng thấy bên trong có con cá đang bơi lội thì giọng điệu nhẹ nhàng khác thường, nói:

- Tiểu lang, sao con lại đến bên dòng suối rồi? Mùa này ở đó có rất nhiều rắn độc, về sau chớ chạy lung tung nữa, nếu không sẽ bị rắn độc cắn phải thì sẽ nguy lắm đấy.

Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn Chu thị, hôm nay Chu thị có vẻ nhẹ nhàng nữ tính vài phần. Nàng khoác lên mình bộ trang phục tươi tắn, mặc dù là vải thô nhưng vẫn đẹp hơn vải xám ngày trước rất nhiều.

Thẩm Khê cười nói:

- Mẹ ơi! Nay mẹ đẹp thế!

Chu thị bị Thẩm Khê làm cho tức giận, lập tức hừ lạnh một tiếng, không vui nói: - Nói linh tinh gì thế, cú ngã năm trước làm cho ngố rồi sao?

Nhưng Chu thị vẫn không kìm lòng mà xoay người lại, soi lại một lần nữa qua gương, ra vẻ hung tợn, nói: - Tiểu tử này, đừng chọc mẹ giận nữa. Ngày mai chúng ta sẽ vào huyện thành, đây là lần thứ ba mẹ vào thị trấn nên cũng không thể ăn mặc rách rưới quá được, vậy họ sẽ coi thường mình.

Thẩm Khê lúc này mới thấy thoải mái, cười một tiếng, lên trước kéo ống tay áo: - Mẹ! Có phải mẹ muốn cho cha bất ngờ không?

- Niềm vui bất ngờ? Niềm vui bất ngờ gì chứ? Chu thị không hiểu hỏi.

Thẩm Khê nhấc tay nhỏ bé lên vỗ tay phát ra tiếng, vui tươi hớn hở nói: - Mẹ ơi! Đã gần nửa năm mẹ không gặp cha rồi, mẹ nhất định là muốn cho cha một cảm giác lạ, đúng không?

Chu thị có chút không hiểu nghiêng đầu thì đã thấy Thẩm Khê vòng quanh nàng một vòng rồi liên tục lắc đầu: - Mẹ! Như này không được! Quê quá, phải trang điểm chút mới được.

Chu thị sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: - Tiểu tử như con thì biết gì?

Thẩm Khê hơi suy nghĩ một chút, tròng mắt hơi đảo, cười nói: - Mẹ! Con dạy cho mẹ một cách, vừa không cần mặc những bộ quần áo quá đẹp mà vẫn có thể lộ ra vẻ đẹp của mẹ. Đến lúc đó, ai cũng phải tranh nhau nhìn mẹ!

Chu thị sắc mặt hơi đỏ lên, giận mắng: - Tiểu tử! Dám lấy mẹ ra để tiêu khiển, lại muốn ăn đòn phải không? Con nói ra ngay, rốt cuộc là học mấy kiểu nói linh tinh này ở đâu?

Thẩm Khê nhanh chóng lấy lòng mẹ, cầu xin tha thứ. Dù sao cũng còn nhỏ, cho dù là lời nói không dễ nghe thì cũng sẽ không bị quá nhiều người trách cứ. Đợi sắc mặt Chu thị đỡ giận, Thẩm Khê mới hỏi: - Mẹ! Ngày mai vào thành, chúng ta có thể sắp xếp ở trong thành mà sau này không về thôn nữa không?

Chu thị vốn rất tức giận nhưng nghe thấy lời này thì lập tức sửng sốt, sau đó thu lại vẻ mặt giận dữ, vẻ mặt dịu dàng: - Không được, cha con làm sai dịch ở nhà Vương viên ngoại trong thành, chỗ ở rất nhỏ, tiền công phải đếm và mang về giao cho tổ mẫu con nuôi cả nhà. Nếu như mẹ con ta đến đó thì không sắp xếp được chỗ nữa.

Thẩm Khê khẽ suy nghĩ, nói: - Mẹ! Mùa xuân sắp qua rồi, trong nhà không còn gì nữa rồi. Hơn nữa, chúng ta qua bên đó, ở cùng phòng với cha là được.

Chu thị vẫn lắc đầu, buồn rầu nói: - Không được! Phòng cha con ở thật sự quá nhỏ, hai năm trước mẹ đã đến một lần, căn bản không ở được ba người... Còn nữa, cha con làm sai dịch vất vả, chúng ta đi sẽ quấy rầy ông ấy.

- Quan trọng nhất là, cha con vẫn ăn cơm nhà chủ, chúng ta cũng không thể cả nhà đều đi theo ăn nhờ ở đậu được? Nếu ở trong thành thì chúng ta nhất định phải tự lập, tránh không được mượn nhà bếp nhà người ta, ăn nhờ ở đậu là không tốt.

Nhìn Chu thị với dáng vẻ hiền lương thục đức mà Thẩm Khê bỗng nhiên có chút không quen, suy tư một lát, hắn phồng miệng nhỏ lên nói: - Mẹ cứ nói cha hiện tại ăn nhờ ở đậu, nhưng người ta nào có coi cha như người trong nhà đâu? Nhất định là cấp cho ít cỏ khô rồi sai khiến như trâu ngựa. Nếu mẹ không ở bên cạnh chăm sóc thì cha sớm muộn cũng suy sụp thôi…

Chu thị vốn nghĩ Vương viên ngoại đối rất tốt với chồng mình nhưng khi nghe Thẩm Khê nói thế thì trong lòng thấy lo lắng. Nàng trầm mặc chút rồi bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Khê, cười lạnh một tiếng: - Tiểu tử! Có phải là muốn ở lại huyện thành rồi không quay về nữa không?

Ý tưởng trong lòng Thẩm Khê bị phá vỡ nhưng hắn lại không thừa nhận, mà nói:

- Con nhớ cha, chứ mẹ xem những đứa trẻ khác đều có cha mẹ ở bên cạnh.

Trong mắt Chu thị lóe lên hoài nghi, lập tức lấy lại minh mẫn, chỉ thấy nàng ta cười lạnh nhéo tai Thẩm Khê: - Có phải vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn học, cho nên mới muốn ở lại trong thành?

Thẩm Khê vừa hô đau, vừa gấp giọng cãi: - Con chỉ muốn cha thôi! Hơn nữa học thì có gì tốt, con không học đâu!

Thấy Thẩm Khê với bộ dạng kêu đau đớn, trong lòng Chu thị mềm nhũn. Nàng cúi đầu thoáng trầm mặc một lát, giọng điệu dịu dàng rất nhiều:

- Tiểu lang, chớ trách mẹ không thấu tình đạt lý, chỉ có điều nhà chúng ta thật sự không có điều kiện cho con đến trường, nên con bỏ ý nghĩ đó đi nhé!

Chu thị dừng một chút, lại nói: - Về phần hai mẹ con ta có ở lại huyện thành hay không thì phải xem ý của cha con đã. Ông ấy là chủ, nếu ông ấy gật đầu thì mẹ cũng không nói gì nữa.

- Mẹ biết con lanh lợi, nhưng trong thành người thông minh hơn con nhiều lắm. Con muốn đi ra ngoài tìm cơ hội học hỏi thì mẹ không ngăn cản nhưng không được gây họa, càng không được tùy tiện đắc tội với người. Trong huyện thành nhiều quý nhân, tùy tiện trêu chọc vào là cả nhà chúng ta sẽ chịu thiệt đó.

Thẩm Khê thấy trên mặt Chu thị hiện lên thần sắc hiền lành thì lập tức ôm cổ tay của nàng, an ủi:

- Mẹ cứ yên tâm đi, con không ngu như vậy đâu... Con là Văn Khúc tinh hạ phàm mà.

Nhìn bộ dạng biết điều của Thẩm Khê, Chu thị có chút tự trách: - Con à, là cha mẹ không nỗ lực, mẹ đã suy nghĩ hai tháng nay rồi, thật sự là không có cách gì. Lần này chúng ta đến thị trấn, là cơ hội duy nhất của con, mọi người thường nói cơ hội đến không ai biết được, nếu như thật sự có cơ hội thì con nhất định phải nắm lấy.

- Mẹ lát nữa sẽ đến miếu thắp hương, cầu mong cho con ra ngoài gặp được quý nhân, thần tiên phù hộ, thần tiên phù hộ…

Nói xong lời cuối cùng, Chu thị ôm Thẩm Khê, thấp giọng nghẹn ngào, khẽ nấc ra tiếng.

Thẩm Khê thấy sống mũi cay cay, trong lòng thấy hoang mang nhưng lại cố giả bộ không có chuyện gì, nói: - Mẹ yên tâm đi, thần tiên nhất định sẽ phù hộ nhà của chúng ta... À đúng rồi, có phải tổ mẫu căn bản cũng không có ý định cho con đi học không? Mà chỉ lấy con ra để nói, như vậy để làm hòa mấy người kia để họ không sinh hận?

Thẩm Khê vốn cũng không muốn nói ra nhưng nói ra, là vì Chu thị hai tháng nay vẫn canh cánh trong lòng, mà ngay cả ngày bình thường cũng thất thần. Thẩm Khê biết rằng Chu thị luôn nghĩ việc mình không được đi học là tại nàng nên vẫn luôn mang cảm giác có lỗi.

Chu thị sau một lúc lâu sửng sốt, như thoáng chút suy nghĩ: - Chuyện ban đầu có ai biết trước được? Nhà lớn như này, tổ mẫu con muốn xử lý chuyện công bằng cũng không được. Có thể nói những lời này chứng tỏ con đã lớn và biết điều rồi, nhất định không được sinh lòng oán hận, dù sao con cũng là người Thẩm gia...

Chu thị còn chưa dứt lời, Thẩm Khê ung dung cười, nói: - Mẹ! Con hiểu rồi, con sẽ không ghi hận trong lòng vì Thẩm gia vẫn là nhà mình mà.

Thấy Thẩm Khê nói như thế, Chu thị yên tâm gật đầu, lập tức vỗ đầu Thẩm Khê nói: - Tiểu tử thông minh quá, mẹ cảm thấy con có hạt giống của học tập đó, nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông.

...

...

Ngày hôm sau, sắc trời chưa hoàn toàn sáng, Chu thị liền đeo một cái bao, dẫn theo Thẩm Khê, mặc bộ đồ khi cưới về Thẩm gia, đi ra khỏi nhà với ánh nhìn của mọi người.

Bởi vì hai tháng trước, Chu thị đã bán nốt ngân phiếu còn lại cho lục lang của Thẩm gia rồi, Tứ bá mẫu Phùng thị vô cùng cảm kích với điều này, lập tức tiến lên, đưa cơm nắm trong tay cho Chu thị. Kiểu cơm hỗn tạp này là cơm ngon nhất rồi nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Khê không kìm nổi nuốt ngụm nước miếng.

Phùng thị dặn dò: - Muội muội, trong huyện thành nhiều người, nhất định phải coi tiểu lang, đừng để lạc mất thằng bé.

Chu thị gật đầu, cười nói: - Đại tẩu yên tâm đi, muội sẽ trông nom nó.

Phùng thị nói: - Tỷ không có đồ vật gì cho lục lang, nếu muội có thể nhìn thấy Lục Lang thì giúp tỷ chuyển lời, nói tỷ cùng cha nó mong nó ở trường phải nghe lời thầy giáo dạy, phải tập trung học, không được phụ lòng mong mỏi của mọi người.

Phùng thị tha thiết nói vài câu với Chu thị liền lui về không nói gì nữa.

Chu thị gật đầu: - Đại tẩu cứ yên tâm, nếu này có thể gặp được lục lang, muội nhất định chuyển lời giúp tẩu.

- Tốt quá, cũng không sớm nữa, muội lên đường đi, đừng để lỡ. Lão thái thái ý cười đầy mặt.

Lần này mặc dù đi cũng không xa lắm, nhưng đi huyện thành đường cũng tầm 50~60 dặm, hai mẹ con lại đi bộ nên buổi sáng đã phải xuất phát rồi, đến tận tối mới có thể đến nơi. Nếu đi chậm hoặc xảy ra chuyện gì mà phải trì hoãn thì trên đường vẫn phải tìm nhà trọ nghỉ tạm một đêm.

Mọi người thấy Chu thị cất kỹ cơm nắm, kéo tay Thẩm Khê chuẩn bị rời đi thì đều tiến lên dặn nàng hãy cẩn thận. Đến Chu thị và Thẩm Khê đi được xa rồi mọi người mới quay về.

Thẩm Khê bước hai bước ngắn nhưng thấy mẹ bước chân như bay thì chỉ có thể đi cùng theo, ngẩng đầu lên vẻ mặt đau khổ:

- Sao mẹ đi nhanh vậy?

Chu thị thấy trên mặt hắn đầy vẻ oán giận thì lúc này ngừng lại, đe dọa nói: - Đến thị trấn tầm 50~60 dặm đường, nếu như buổi tối không đến nơi thì nửa đường phải ở nơi màn trời chiếu đất. Hiện giờ mặc dù thời thế thái bình nhưng ở sơn dã đầy rắn rết. Thấy đứa trẻ thịt thơm ngon như con nằm ở ven đường chẳng đến vồ à, chẳng phải sẽ ngoạm con một cái làm đồ ăn đêm sao?

Thẩm Khê cười khổ một tiếng: - Mẹ! Nhưng đi vậy thì lát nữa là con sẽ không đi được đâu!

- Đi không được cũng phải đi, bằng không đêm hôm khuya khoắt cứ coi như tới thị trấn thì cũng không vào được, gặp kẻ xấu thì hai mẹ con phải làm sao? Lát nữa con thật sự không đi được thì mẹ sẽ cõng con!

Thẩm Khê nghe vậy, không nói gì thêm nữa.

Bồn địa giữa thôn Đào Hoa gần như là ngăn cách với nhân thế, vòng qua núi đường nhỏ không dễ đi chút nào. Thôn dân của thôn Đào Hoa muốn vào thành, đều đi phải đi gần với khe suối.

Thứ nhất, trấn Song Khê đến huyện thành mặc dù xa hơn một chút nhưng dù sao cũng có đường liên tiếp, dễ đi hơn rất nhiều, không có dã thú hung mãnh thường lui tới. Thứ hai là trấn Song Khê mặc dù là một trấn nhưng người ở đông đúc, khách lui tới rất nhiều, kề bên này thôn xóm người người ra bán đặc sản vùng núi và nông sản phẩm nên nhu cầu mua sắm cũng cao. Tới trấn Song Khê rồi, nếu như may mắn gặp được thương đội, nói không chừng được ngồi xe miễn phí nữa.

Trấn Song Khê nằm ở chân núi Đào Hoa, còn thôn Đào Hoa nằm ở triền núi, vì vậy trên đường xuống núi có nhiều sườn dốc, đường được mở men theo sườn núi. Một bên là cây cối um tùm, một bên là vách núi, tất nhiên là không có ngăn chắn.

Vì là sáng sớm, trời vẫn là bong bóng cá, sương mù lại dày nên nhìn từ bên đường xuống chỉ thấy mây mù. Đến thời đại này, Thẩm Khê lần đầu nhìn thấy cảnh này, cảm thấy chấn động, nhất là cảnh sông nước với sự tráng lệ của nó.

Ông trời cũng coi như thương mẹ con Thẩm Khê, mười ngày nay đều không mưa, cho nên đường khô ráo không lầy lội, cũng không cần sợ xảy ra chuyện đất đá trôi và thân núi lở và cuốn trôi người.

Đợi mặt trời đỏ vắt qua đường chân trời, sương mù dày đặc dần tan đi, Thẩm Khê mới nhìn thấy rõ. Cậu vốn đi cùng mẹ, đi hơn canh giờ, thế núi thấp hơn nhiều, đứng ở bên đường nhìn ra xa vẫn có cảm giác đứng ở chỗ cao lung lay sắp đổ.

Bởi vì thời tiết thanh mát, mắt Thẩm Khê lại sáng nên có thể trông thấy rõ dưới chân núi từng khối đất vườn gieo trồng cây nông nghiệp bất đồng mà bày biện ra bất đồng nhan sắc, giống như từng khối sa tanh. Đối diện trên núi, thỉnh thoảng có dòng suối từ trên xuống dưới, cảnh sắc đều rất đẹp.

Nhìn thấy bọt nước màu trắng, Thẩm Khê không kìm lòng nổi liếm môi một cái, đột nhiên cảm giác mình khát nước.