Hãn Tặc

Chương 12: Hành Thích




Giờ là cao điểm buổi sáng nên gần cửa xuống xe rất là đông. Bất quá, bản thân Vũ Điền Hỉ Nhị là sát thủ nên lực lượng hơn xa hành khách bình thường, dễ dàng lách khỏi những hành khách này để đi đến gần cậu bé.


Trong tíc tắc lại gần, hắn rút cương châm từ trong tay áo ra...lợi dụng quán tính lúc xe phanh lại, thân thể lao về phía Cổ Thần Dật, đồng thời cương châm như thiểm điện đâm ra.


Với hắn mà nói, ám sát như thế đã làm quá nhiều lần, không cần nhìn đã biết vị trí của lá lách. cương châm dài 10cm đã đủ để đâm thủng lá lách của cậu bé.


Sau đó, thời điểm cương châm đâm vào, hắn cảm giác lực không đúng!


Cảm giác cương châm đâm xuyên qua người tiến vào lá lách hắn vô cùng quen thuộc. Hắn thậm chí rất hưởng thụ cảm giác thoải mái này, nhưng mà, cảm giác lần này thật bất đồng, lực cản rất lớn...


Nguyên lai, ngay lúc Vũ Điền Hỉ Nhị tới gần Cổ Thần Dật, hắn đã biết tên kia muốn làm gì.


Kiếp trước, bên trong Ngọa Long Quật Khởi, hắn đã nhìn qua tất cả tư liệu của các sát thủ trong thế giới ngầm, đương nhiên hắn nhận ra thân phận của người này.


Vũ Điền Hỉ Nhị, sát thủ có thói quen dùng cương châm....


Xe khi vào bến sẽ phanh lại, lúc đó thân thể sát thủ sẽ theo quán tính lao về phía hắn, cương châm trong tay như thiểm điện đâm ra...hết thấy giống như trong trí nhớ.


Thân thể là của Cổ Thần Dật, mà linh hồn của Cổ Tiểu Quân rất nhanh đưa túi sách chuyển qua vị trí ở bụng, phốc một tiếng, cương châm đâm thủng túi sách, đâm vào sách giáo khoa, bởi vì lực lớn, nên ít nhất đã đâm thủng qua 2 quyển sách, thậm chí còn đâm thủng con mèo kitti mới mua.


Lúc này, tay Trương Ức Vãn cũng đã bắt vào tay Vũ Điền Hỉ Nhị.


Hàaa...!


Nàng nhìn thấy Vũ Điền Hỉ Nhị bả vai khẽ động, đã biết rõ hắn hạ thủ... Nàng âm thầm vui vẻ, bắt trộm phải bắt quả tang, lần này là bắt sống a?


Sự việc phát sinh hết thảy đều cực nhanh.


Đối với Vũ Điền Hỉ Nhị mà nói, việc ngoài ý muốn cứ lặp đi lặp lại. Lúc này hắn đã phát hiện cương châm đâm vào túi sách của cậu bé, nhớ lại một chút, tựa hồ lúc thân thể của hắn lao đến, bởi vì quán tính của xe, chân cậu bé hơi lảo đảo, dưới quán tính túi sách tự nhiên chuyển về phần bụng, hắn chửi thầm sao mà đúng dịp như vậy! chết tiệt quán tính để hắn thất bại trong gang tấc.


Sau đó, cương châm còn chưa kịp rút ra...cánh tay lại bị nữ tử xinh đẹp bên cạnh tóm lấy, Vũ Điền Hỉ Nhị đương nhiên lại là cả kinh!


Không chút nghĩ ngợi, hắn phản xạ có điều kiện nâng cùi trỏ đánh về phía Trương Ức Vãn... Nếu đánh trúng, dùng lực lượng của hắn, ngực của Trương Ức Vãn sẽ lõm vào, đau đớn sẽ khiến nàng mất đi khả năng chiến đấu.


Nhưng mà, Trương Ức Vãn ở bên người Khương Hữu Hà khổ luyện sáu bảy năm, ngoại trừ thâu thuật, võ công cũng không hời hợt. Trong chớp mắt khi củi trỏ nam tử giơ lên ngay lập tức tránh đi, nũng nịu một tiếng :


- Làm gì?


Tiếng nói đã khiến rất nhiều người trong xe chú ý, mọi người quay đầu lại nhìn về phía Vũ Điền Hỉ Nhị.


Cửa xe đã mở, đây là cửa xuống cho hành khách, rất nhiều người đang chuẩn bị xuống xe cũng quay đầu lại nhìn....


Vũ Điền Hỉ Nhị biết rõ không có cơ hội ra tay rồi.


Hơn nữa, đối với sát thủ mà nói, một kích không trúng, phải rút lui ngay.


Nếu bị bại lộ thân phận, khả năng đắc thủ nhỏ hơn. Nữ tử kia còn trừng to mắt nhìn hắn, nhìn bộ dáng, sẽ xuất thủ ngăn cản lần nữa.


Tuy nàng không phải là đối thủ của hắn, nhưng có nàng làm rối, độ khó đột nhiên nâng cao.


Vũ Điền Hỉ Nhị liền rất dứt khoát thu hồi cương châm, nhảy xuống xe, không quay đầu lại rời đi.


Còn Trương Ức Vãn, phát củi trỏ vừa rồi đã cho nàng biết đối thủ rất lợi hại...khi cùi trỏ vung lên, một cỗ sát khí nhanh chóng bao phủ toàn thân nàng, khiến nàng có cảm giác rơi vào hầm băng.


Vì thế lúc Vũ Điền Hỉ Nhị nhảy xuống xe rời đi, Trương Ức Vãn không dám xuống theo. Nàng có cảm giác nếu xuống xe rất có thể bị đối phương giết chết!


Tim đập nhanh một lúc lâu, nàng đoán được người này không phải trộm.


Dù nàng tài cao mật lớn cũng hoảng sợ một hồi.


Sau đó, nàng nhìn về phía cậu bé...cậu bé này tên là Cổ Thần Dật, đây là nàng nghe Vương Vũ Thuần nói đấy...ánh mắt nhìn qua khuôn mặt của hắn, cậu bé đang ủ rũ kiểm tra cặp sách.


nàng tuy bắt được tay của Vũ Điền Hỉ Nhị, nhưng không nhìn thấy cương châm trong tay hắn, bởi vì nam tử rất nhanh phản kích, trong chớp mắt tay của nàng liền buông ra, sau đó lùi lại phía sau.


Thế nhưng nam tử kia định làm gì cậu bé này vậy? điều này có chút kỳ quái. Chẳng lẽ cậu bé này không bình thường như bề ngoài?


Nghĩ nghĩ, nàng nói ra:


- Này, vừa rồi người kia muốn trộm đồ của ngươi.


Cổ Thần Dật vẻ mặt lỗ bất đắc dĩ, nói:


- Tại sao a? trong cặp của ta chỉ có sách, chẳng lẽ hắn trộm mèo Kitty sao? hắn làm sao biết ta mua mèo kitty?


Trương Ức Vãn liếc mắt, thầm nghĩ, dùng thân thủ người nọ, làm sao sẽ nhằm vào đồ chơi cho nít này? Nàng lại cảm thấy hứng thú với việc nam tử ra tay với Cổ Thần Dật, lừa gạt cậu bé nói :


- Hắn sao lại ra tay với ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết?


Cổ Thần Dật vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:


- Không biết vì cái gì a?


Trương Ức Vãn nhìn xuống, thấy được lỗ nhỏ trên túi sách...ngay lập tức kinh hô một tiếng :


- Hắn đâm sao?


Cậu bé vẻ mặt mờ mịt nói:


- Đúng vậy, nhưng tại sao lại vậy chứ?


Trương Ức Vãn xuất đạo vài năm, cũng đã được nghe đến bọn trộm hạ lưu sau khi bị phá bĩnh hay dùng châm để trả thù, biến sắc nói :


- Chẳng lẽ hắn muốn giết ngươi?


Cậu bé rõ ràng bị "Dọa" nhảy dựng, kinh hỏi:


- Tại sao a?


Trương Ức Vãn liếc mắt nhìn hắn, nói:


- Ta làm sao biết?


- À? nếu như thế, vừa rồi tỷ tỷ đã cứu ta?


- Ách?


Trương Ức Vãn nghĩ nghĩ, nói cứu hắn cũng đúng, nếu không phải nàng xuất thủ, nam tử kia nhất định sẽ ra tay tiếp với hắn, nếu thế Cổ Thần Dật rất khó may mắn thoát được :


- Ngươi biết hắn sao?


- Không biết.


- Thật sự không biết?


- Tỷ tỷ, ta chưa từng gặp qua người này a....


Con người là một loại động vật kỳ quái, cảm tình vô cùng phong phú.


Trương Ức Vãn vốn có tâm tình không thích cậu bé này đấy, chủ yếu vì hai lần xuất thủ trên người cậu bé này đều bị lỗ vốn....Đương nhiên, nàng vẫn cho rằng có một cao thủ khác ở đây.


Dù vậy, bởi vì thất bại trên người hắn, nên tâm tình bất mãn đã ăn vào tiềm thức.


Sau đó, bị cậu bé kì quái này kêu hai tiếng "Tỷ tỷ" , độ hảo cảm của nàng liền thẳng tắp tăng lên.


Trong lòng nàng, giờ khắc này trên người cậu bé bao phủ một tầng thần bí.


- A? như vậy, ngươi về sau phải cẩn thận rồi, người này hôm nay không có thực hiện được, khả năng còn động thủ tiếp lần sau, như thế ngươi liền nguy hiểm.


Đây cũng là điều Cổ Thần Dật lo lắng.


Vũ Điền Hỉ Nhị là người nào, Trương Ức Vãn không rõ ràng lắm, hắn là rất rõ ràng đấy.


Sát thủ chuyên nghiệp..!


Lần này thất thủ, lần sau vẫn còn đến, hơn nữa có giáo huấn qua lần thất bại này, chuẩn bị sẽ càng đầy đủ. Hắn cũng không phải sợ, nếu muốn đối phó hắn có vô số biện pháp để cho Vũ Điền Hỉ Nhị ngủm củ tỏi. Cho dù chính diện đối đầu, hắn cũng có thể giết chết. Nhưng như thế hắn sẽ bại lộ...không nói đến thế giới ngầm, mà cả Ngọa Long Quật Khởi cũng nhìn hắn chằm chằm, phiền toái rất lớn.


Ít nhất không có khả năng sống an bình.


Đại não hoạt động như một chiếc máy tính tốc độ cao, hắn rất nhanh tìm được đối sách thỏa đáng.


Vì thế, Cổ Thần Dật đồng học rất chân thành hỏi:


- Tỷ tỷ, ta thường xuyên thấy ngươi đi cùng tuyến xe bus, đây là bảo vệ ta sao?


Bảo vệ ta sao?


Thời điểm nói câu này, bộ mặt của hắn lại có chút ngây ngô.


Không có tiền đồ a...!


Trương Ức Vãn hiển nhiên bị hắn lừa gạt, độ hảo cảm lần nữa tăng vọt. . .


Sau đó nữ tặc Vương không đành lòng phủ nhận điểm này :


- A...,cũng không phải bảo vệ,ta ,ta, ta tiện đường.


Cậu bé lập tức lắc đầu nói :


- Tỷ tỷ, ngươi đừng khiêm tốn, ngươi nhất định đang âm thầm bảo hộ ta, nếu không người nọ tiếp tục ra tay với ta, ta liền thảm rồi.


Trương Ức Vãn cười nói:


- A...Lời này cũng đúng.


Cổ Thần Dật sờ mũi. . . Tuy nói xưng hô sư muội của mình là "Tỷ tỷ" có chút đen. Nhưng nếu có nàng bảo vệ bên người, ít nhất cũng khiến Vũ Điền Hỉ Nhị có chút cố kỵ, trong lúc nguy cấp, hắn có thể âm thầm xuất thủ xử lý Vũ Điền Hỉ Nhị, rồi lại nói ra là Trương Ức Vãn xuất thủ, như thế mình sẽ không bị lộ.


Nghĩ tới đây, Cổ Thần Dật cười đến càng thêm nham hiểm nói :


- Tỷ tỷ, ta muốn xuống xe.


- A...Ta đưa ngươi đến cổng trường a.


Hắn lanh lảnh trả lời :


- Đa tạ tỷ tỷ!


Vì vậy, "Tỷ đệ" hai người đi bộ đến Trung Học Văn Lai .


Bến xe bus cách cổng trường tầm 200m, trên đường, hai người đều có tâm cơ, đều nói lời khách sáo với nhau.


- Tỷ tỷ, ngươi làm ở gần đây sao?


- A...đúng....ta có một người bạn thực tập ở phòng tài vụ của Trung Học Văn Lai, rất có ấn tượng với ngươi, ngươi tên Cổ Thần Dật đúng không?


Sao lại không ấn tượng được, lúc ấy thấy 3800 nguyên học phí, ánh mắt nàng to lên như quả ổi :


- Đúng vậy a, tỷ tỷ, Mấy ngày nay ngươi cùng đi với ta sao?


-A....Không vấn đề, chính là tiện đường nha. Tiểu Dật, ngươi trước kia đi học hay bị người móc túi không?


- A? Không có a...! trong cặp sách ta chỉ có sách, trộm sẽ không cảm thấy hứng thú đấy.


Ừ, cũng đúng.


Xem ra hắn thật sự cái gì cũng không biết. . . Ha ha, nếu nói cho hắn...không chừng hắn bị dọa chết mất, cặp sách kia đã từng là nơi giao chiến của nàng với một cao thủ. Trương Ức Vãn nghĩ như vậy, biểu lộ có chút xoắn quýt. Dù sao hai lần đó nàng đều thua, thật là mất mặt a.


- Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?


- A..., ta họ Trương, Trương Ức Vãn.


- Tên tỷ tỷ nghe rất êm tai.


Nho nhỏ một cái mã thí tâng bốc.


Đoán chừng do cảm giác mình cứu được hắn, Trương Ức Vãn đối với chuyện này thản nhiên tiếp nhận, vẫn có chút hưởng thụ, cười nói :


- Trong thời gian này tỷ tỷ sẽ ở bến xe đường Long Mính chờ ngươi, cùng đi chung.


- Thật tốt quá, Đa tạ tỷ tỷ.


Đến cổng trường học, hai người vui sướng mà phất tay hẹn gặp lại.


Cổng trường, Hoàng Y Y thấy hắn, cũng lên tiếng chào.


Con ngươi Cổ Thần Dật đảo một vòng, có lẽ nên đem việc này nói cho nàng biết.


Dù sao, Hoàng Y Y là thành viên của Ngọa Long Quật Khởi, thực lực cao hơn Trương Ức Vãn hơn nữa, sau khi nói cho nàng biết, nàng sẽ báo cáo cho tổ chức, biết được kế hoạch dẫn xà xuất động có hiệu quả, Ngọa Long Quật Khởi tất nhiên sẽ phái người bảo vệ hắn...so với Trương Ức Vãn thì an toàn hơn nhiều.