Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 29: Giải phẫu đêm động phòng




Rất nhanh tân phòng đã bị Ngọc Tiểu Tiểu biến thành một phòng giải phẫu nhỏ, trừ Cố Tinh Lãng nằm trên giường, mọi người đều bận rộn lên.

Ngọc Tiểu Tiểu viết đơn thuốc cho lão đại phu, thừa dịp Ngọc Tiểu Tiểu đi ra ngoài thay đồ, ông đi tới trước giường, nhỏ giọng với Cố Tinh Lãng: "Tam thiếu gia, tại hạ thấy Công chúa Điện hạ muốn cắt vết thương chỗ mắt cá chân của ngài ra một lần nữa." Lão đại phu nói tới đây, có chút muốn nói lại thôi.

Cố Tinh Lãng nói: "Tiên sinh có gì cứ nói thẳng, không cần ngại."

Lão đại phu nói: "Vết thương sinh mủ đã chuyển biến tốt, mắt thấy vết thương sắp khép lại, lúc này lại mổ ra, xin Tam thiếu gia thứ cho tại hạ nói thẳng, nếu vết thương sinh mủ lần nữa, kết quả xấu nhất là hai chân của Tam thiếu gia sẽ phải cắt bỏ, còn nguy hiểm tới tính mạng nữa."

Cố Tinh Lãng trầm mặc, không ai biết y thuật của Công chúa Linh Lung thế nào, chàng làm như vậy chính là mạo hiểm.

"Tam thiếu gia." Lão đại phu nói: "Ngài hãy nghĩ lại đi."

"Công chúa sẽ không hại ta." Cố Tinh Lãng dùng ngữ điệu thản nhiên nói với lão đại phu: "Nàng muốn giúp ta."

Lão đại phu lắc đầu, Cố Tinh Lãng đã nói như vậy, chuyện này cũng không cần khuyên giải tiếp nữa.

"Người đâu." Cố Tinh Lãng kêu người bên ngoài tân phòng.

Một gã sai vặt hầu hạ Cố Tinh Lãng bên ngoài phòng chạy vào.

"Đi mời đại ca ta tới, nói ta có chuyện cần nói với huynh ấy." Cố Tinh Lãng phân phó gã sai vặt.

Gã sai vặt nghe lệnh chạy đi, không bao lâu, Cố Tinh Nặc một thân mùi rượu đi vào tân phòng, nhìn cách bố trí tân phòng một chút, Cố đại thiếu gia nghi hoặc hỏi: "Các người muốn làm gì?"

"Đại ca uống nhiều rượu sao?" Cố Tinh Lãng không đáp, hỏi ngược lại.

Cố Tinh Nặc đi tới trước giường, nói: "Đám người trong quân kia đều là quỷ rượu, có cơ hội bọn họ làm sao bỏ qua? Nhị ca đệ uống cũng không sai biệt lắm, mà các đệ đây là...."

Cố Tinh Lãng không đợi Cố Tinh Nặc hỏi hết câu, nói: "Công chúa Điện hạ muốn trị thương cho đệ."

Cố Tinh Nặc suy nghĩ ý trong câu của Cố Tinh Lãng, mới nói: "Đệ nói cái gì?"

Cố Tinh Lãng lập lại: "Công chúa Điện hạ muốn trị thương cho đệ."

Đầu tiên là Cố Tinh Nặc cả kinh, sau đó vui vẻ, nói: "Công chúa Điện hạ muốn trị thương cho đệ như thế nào?"

Cố Tinh Lãng nói: "Đệ cũng không biết, gọi đại ca tới là muốn nói một tiếng với đại ca, nếu có xảy ra chuyện gì, đây đều là tự đệ nguyện ý, không có quan hệ gì tới Công chúa Điện hạ."

Lời này rơi vào tai Cố Tinh Nặc, lại giống như di ngôn vậy: "Chuyện này....Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của đệ sao?" Cố đại công tử hỏi: "Nàng trị thương cho đệ như thế nào?"

"Công chúa muốn động một số thủ thuật." Cố Tinh Lãng nói.

Lúc này lão đại phu lấy ra một cái nồi.

Mấy cây đao nhỏ được đun trong nước sôi, làm cho hàn khí bao quanh toàn thân Cố Tinh Nặc, nói: "Đây là muốn làm gì? Công chúa muốn dùng đao trên người đệ hả?"

"Dù sao đệ cũng là phế nhân." Cố Tinh Lãng hoàn toàn vô cảm nói: "Công chúa muốn làm gì thì tùy nàng đi."

"Đại ca tới sao?" Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu đã thay giá y, mặc một bộ trang phục thoải mái bước vào.

"Là ta kêu đại ca tới." Cố Tinh Lãng mở miệng nói trước khi Cố Tinh Nặc lên tiếng, "Chuyện này cũng nên để người trong nhà biết."

Ngọc Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh giường, nói: "Cũng được, thời gian cũng không còn sớm, ta bắt đầu được không?"

"Công chúa Điện hạ." Cố Tinh Nặc nói: "Ngài có thể nói trước cho ta biết một chút, ngài trị thương cho Tinh Lãng như thế nào?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói rất đơn giản: "Thì đem chỗ đứt nối lại, cho chính nó tự dài ra là được."

Lão đại phu hỏi: "Đoạn gân đứt còn có thể tự nối lại sao?"

"Xương có thể nối, sao gân lại không?" Ngọc Tiểu Tiểu nói.

"Công chúa có bao nhiêu nắm chắc?" Cố Tinh Nặc lo lắng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu.

"Đại ca." Cố Tinh Lãng nói: "Công chúa sẽ cố hết sức."

"Ừ." Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu với Cố Tinh Nặc, cũng nói: "Đại ca yên tâm, ta sẽ cố hết sức."

Bây giờ vấn đề không phải là hết sức á, nhịp tim Cố Tinh Nặc đập nhanh, y muốn biết Tam đệ mình có thể sống hay không!

"Đại ca." Cố Tinh Lãng gọi Cố Tinh Nặc, vẻ mặt không che giấu ý khẩn cầu.

Cố Tinh Nặc do dự một chút, khom người với Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công chúa Điện hạ, vậy Tinh Lãng đều nhờ cậy vào ngài."

Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nàng là một chút cũng không nhận ra cảm xúc ba động của anh em Cố gia, nghiêng đầu hỏi lão đại phu: "Thuốc tê nấu xong chưa?"

Lão đại phu liền bưng một chén thuốc ấm trên bàn đến, đưa đến tay Ngọc Tiểu Tiểu.

"Uống đi." Ngọc Tiểu Tiểu cũng không có khái niệm uy người khác uống thuốc, đưa chén thuốc vào tay Cố Tinh Lãng.

Nhìn Cố Tinh Lãng uống thuốc tê xong, sau khi mơ màng ngủ, Cố Tinh Lãng mới đứng dậy bước ra tân phòng, đứng trong hành lang. Hỉ đường viện trước trong không khí vui vẻ, đứng ở chỗ này cũng có thể nghe được tiếng cười nói, Cố Tinh Nặc vuốt mi tâm của mình, khuôn mặt tuấn lãng đoan chính hiện lên nét u sầu. Y không biết trình độ y thuật của Trưởng Công chúa cao tới bao nhieu, bất quá y rất rõ ràng, cho đến bây giờ, trong lòng Cố Tinh Lãng vẫn ôm ý định tìm chết, đệ đệ này của y không muốn liên lụy đến Công chúa, cũng không muốn liên lụy đến người nhà.

Cố Tinh Nặc đánh một quyền vào cột đình, nhớ lại Cố Tinh Lãng nằm trên giường, không thể động đậy, mặt mũi tái nhợt, ngay cả lời cầu xin tiểu đệ sống sót cũng không thể nói ra.

Trong tân phòng, ánh nến chiếu qua kính gây khúc xạ ánh sáng, tụ ở chỗ mắt cá chân của Cố Tinh Lãng.

"Sao có thể như vậy?" Mấy đại phu đột nhiên thấy ánh sáng mạnh, trăm miệng một lời hỏi Ngọc Tiểu Tiểu.

"Nguyên lý khúc xạ ánh sáng." Ngọc Tiểu Tiểu chỉ nói một câu.

Gì? Trong phòng, không có ai nghe hiểu câu này.

Ngọc Tiểu Tiểu cẩn thận khử độc sơ trên vết thương, quyết đoán xuống đao.

Cố Tinh Lãng đang ngủ mê mang nên không có cảm giác đau đớn, nhưng chân mày vẫn nói chặt.

Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, tiếng chiêng trống trước viện đã dừng, không lâu sau, âm thanh cười nói cũng dừng lại. Bầu trời đầu sao dần khuất dạng, cơn mưa nửa đêm đến, tí tách rơi xuống.

Cố Tinh Nặc sốt ruột đứng ở hành lang, cũng không dám đẩy cửa tân phòng.

Một trận gió thổi qua, thổi vào hai cây ngô đồng, nháy mắt lá rụng xuống sân, Cố Tinh Nặc nắm chặt cổ áo mình.

Vào lúc đó, ngoài của viện truyền đến tiếng của lão phu nhân: "Tinh Lãng!"

Cố Tinh Nặc thầm nói một tiếng không tốt, vôi vàng bước xuống bậc thang, hứng mưa chạy tới trước người lão phu nhân.

Từ thi phu nhân đỡ lão phu nhân, sau khi bà nhìn con trai lớn, thì hỏi: "Công chúa động đao trên người Tinh Lãng sao?"

Cố Tinh Nặc liếc nhìn phu nhân của mình.

Ánh mắt của Tôn thị phu nhân hướng về Thanh Ngọc đứng phía sau lão phu nhân.

"Tinh Lãng đâu?" Lão phu nhân cất bước hướng về tân phòng.

"Tổ mẫu." Cố Tinh Nặc vội vàng đuổi theo lão phu nhân: "Tinh Lãng không có sao."

"Không có sao?" Lão phu nhân lên giọng: "Vậy mời đại phu đến làm cái gì?"

"Vì vết thương của Tinh Lãng ạ." Cố Tinh Nặc thấp giọng nói.

Lão phu nhân hừ lạnh, nhìn đèn sáng trong tân phòng: "Muốn làm chuyện tốt, còn phải gạt người trong nhà sao?"