Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 33: Chợ nô lệ




Quản gia che miệng Thanh Ngọc, lôi đại nha hoàn này ra khỏi Cố phủ, giao cho hai gia đinh Cố phủ đi làm.

"Đại quản gia." Thanh Ngọc còn muốn cầu xin đại quản gia.

"Đó là Công chúa Điện hạ, là Trưởng Công chúa." Quản gia cũng là người nhìn Thanh NGọc từ nhỏ tới lớn, mặc dù không đành lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cả gia đình ngươi đều là phận nô tài, sao ngươi lại cảm thấy lão phu nhân có thể bảo vệ ngươi?"

Thanh Ngọc há miệng, đại phu toàn bộ kinh thành đều nói Tam thiếu gia đã không thể chữa khỏi, Trưởng công chúa dùng hai đao, là có thể trị khỏi cho Tam thiếu gia sao? Cho tới bây giờ Thanh Ngọc vẫn không tin, một nữ nhân múa đao lộng thương còn có thể biết y thuật?

"Mang đi, trực tiếp bán ra." Quản gia đưa văn thư nô tịch cho một tên gia đinh, cũng không thèm nghe Thanh Ngọc cần xin nữa, xoay người vào phủ.

Sau khi Tôn thị phu nhân nghe đại quản gia báo cáo xong, cũng tự mình tới tìm Vương ma ma, nói với bà về cách xử phạt của đại quản gia.

Vương ma ma ngược lại rất khách khí với phu nhân của Cố Tinh Nặc, tối ngày hôm qua, Công chúa của bà không có việc gì, đều là Cố đại thiếu chịu tội hết, trước đó Vương ma ma đã cảm ơn Tôn thị phu nhân, sau đó nói với nàng: "Lần này nô tỳ đã yên tâm, chuyện tỳ nữ đó, nô tỳ vẫn chưa nói cho Công chúa Điện hạ biết, việc này Đại thiếu phu nhân xem....?"

Tôn thị phu nhân nói: "Chuyện này lão phu nhân không nói, thì không có ai sẽ nói với Công chúa Điện hạ, nô tài trong phủ, ta cũng sẽ đánh tiếng, không cho phép bọn họ lắm miệng."

Tôn thi phu nhân nói câu này, làm Vương ma ma ghé mắt, đừng xem tối hôm qua vị này vô thanh vô thức thay phu quân ngăn một bạt tay, trong lòng vị Đại thiếu phu nhân này rõ như gương, chuyện này ai nói cũng không quan trọng, vẫn phải là coi ý tứ của lão phu nhân.

Ngọc Tiểu Tiểu cầm hai cái bánh bao đi ra tân phòng, thấy hai người đứng ở hành lang nói chuyện, liền kêu một tiếng với Đại thiếu phu nhân: "Đại tẩu (*chị dâu lớn - Nuy)."

Tôn thị còn chưa đáp, thì Vương ma ma đã trợn mắt, nói: "Công chúa, ngài lại đói bụng?" Vị này mới vừa ăn sáng xong á, thân thể nhỏ như vậy, ăn bao nhiêu mới coi là no? Mà bánh bao nóng hổi này ở đâu ra hả?

"Đây là điểm tâm của Tiểu Trang, Tiểu Vệ." Ngọc Tiểu Tiểu cắn một cái hơn nửa cái bánh bao, nói: "Ta thấy bọn hắn không ăn, ta ăn giúp."

Tiểu Trang, Tiểu Vệ đứng ở trong góc nhỏ, yên lặng gặm bánh bao trong tay, Công chúa Điện hạ đưa tay lấy bánh bao đi, căn bản không cho bọn họ cơ hội mở miệng nói có được không? Chàng trai lớn như bọn họ, ăn bao nhiêu cái bánh bao cũng được á! (Yêu Tiểu Trang, Tiểu Vệ nhất nha~~~ - Nuy)

"Đi thôi." Ngọc Tiểu Tiểu bước xuống bậc thang, nói: "Không phải nói đi kính trà sao? Ma ma, kính trà là trò chơi gì vậy?"

"Không phải." Vương ma ma chạy nhanh mấy bước, kéo Ngọc Tiểu Tiểu đi về phía trước, kéo dài khoảng cách với Tôn thị phu nhân, cái vấn đề ngốc như vậy, sao có thể cho người ngoài biết?

Tôn thị phu nhân che miệng, cũng không biết là cười hay ho khan, Công chúa Điện hạ không biết kính trà là cái gì, lời này nói ra, có người tin sao?

Ngọc Tiểu Tiểu bị Vương ma ma giáo dục cấp bách một phen, nên lúc kính trà không có phạm lỗi, chính là lấy được mấy bao lì xì của trưởng bối, còn có lễ ra mắt trước đó của đại tẩu, nhị tẩu, nụ cười trên mặt kia, lại làm cho người Cố gia cảm thấy, lúc vị Công chúa Điện hạ không cười, mới thật tuyệt sắc nha, bởi vì lúc miệng mở ra, cười thấy răng không thấy mắt, nhìn quá đau mắt mà!

Cố Tinh Ngôn muốn xác thực lại một lần nữa với Ngọc Tiểu Tiểu, hỏi: "Công chúa Điện hạ, vết thương Tinh Lãng có thể tốt sao?"

"Có thể." Ngọc Tiểu Tiểu thật cẩn thận đem tất cả bao lì xì và lễ ra mắt nhét vào áo trong, nói.

Hai tay Cố Tinh Ngôn nắm thành quyền, cao hứng nói: "Cái này quá tốt rồi, Tinh Lãng chúng ta quá tốt số mà!"

"Ừ."Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Nhị ca yên tâm, có ta ở đây." Bây giờ nàng là Ngọc Linh LUng, dù thế nào cũng sẽ không để cho Cố Tinh Lãng bị róc xương lóc thịt mà chết.

Cố Tinh Ngôn nói: "Vậy Thanh Ngọc...."

"Khụ...Khụ...Khụ..." Cố Thần và Cố Tinh Nặc đồng thời ho khan.

Lâm thị phu nhân trực tiếp trợn mắt nhìn trượng phu mình, không biết nói chuyện thì không nên nói chuyện, lão thái thái cũng đã thành thật rồi, chàng còn nhắc tới Thanh Ngọc làm gì?

Ngọc Tiểu Tiểu cố gắng nghĩ một cái, nói: "Thanh Ngọc? Cái tên này hình như ta đã nghe qua, là ai vậy?"

Cố lão Nguyên soái vội nói: "Không quan hệ gì tới ngài, Công chúa Điện hạ không cần biết người này."

"Ồ, vậy cũng được." Ngọc Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều nữa, dù sao trong cuộc đời của Nữ đế Tàn bạo, cũng không có kẻ thù họ Thanh, nàng cần biết người kia là ai để làm gì chứ?

Tôn thị phu nhân và Lâm thị phu nhân liếc nhau một cái, Thanh Ngọc phí hết tâm tư tính toán như vậy, mà người bị tính toán hình như không có hứng thú nhớ tên ngươi, lại còn bị mang đến bán ở chợ nô lệ, nếu Thanh Ngọc biết, không biết có bị tức chết không đây?

Cố Tinh Ngôn dựng ngón tay cái với Ngọc Tiểu Tiểu, đây mới là khí độ của Công chúa Hoàng gia á!

Lão nguyên soái cũng gật đầu, có cháu dâu như vậy, ông thích.

"Phải rồi, Triệu phi còn chưa chết sao?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ nghĩ hai vị này khen nàng là vì chuyện của Cố Tinh Lãng, nên quay qua hỏi thăm chuyện Triệu phi với Cố Thần.

Cố lão Nguyên soái nói: "Nghe nói Triệu phi nương nương bị thương nặng."

"Không có chết?" Ngọc Tiểu Tiểu kinh hãi, hai lần bị sét đánh, gian phi này còn chưa chết sao? Lực sinh mệnh còn mạnh hơn tang thi hả?

Lúc này, ở đây đều là người Cố gia, cho nên Cố lão Nguyên soái cũng không che giấu tiếc nuối của mình, nói: "Bị thương nặng, xương gãy mất mấy cái, nhưng thái y nói tính mạng thì không cần lo."

Ngọc Tiểu Tiểu rất buồn bực, nói: "Tại sao lại có loài người như vậy chứ?"

Loài người?! Mấy vị Cố gia liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn sang Vương ma ma, có thể giải thích một chút hay không, đây là ý gì?

****

Lúc mọi người Cố gia và Trưởng công chúa Điện hạ gặp khó khăn trong việc câu thông lẫn nhau, Thanh Ngọc đã được hai gia đinh Cố gia kéo tới chợ nô lệ, rất tùy ý bán cho một tên buôn bán người, ngay cả giá cả cũng không nói hai câu.

"Dáng dấp không tệ." Hôm nay bọn buôn người có một cuộc làm ăn với một mỹ nhân, trong lòng cao hứng, sau khi hai gia đinh Cố gia cầm tiền rời đi, một người ngồi xuống bóp mặt Thanh Ngọc, cười nói: "Gia thấy bộ dạng này của ngươi, thật sự không nỡ bán ngươi đi mà."

Miệng Thanh Ngọc ngậm vải, không thể nói, chỉ có thể khóc.

"Mỹ nhân này có thể được mua với giá cao đấy." Mấy tên buôn lậu tụ lại, cùng quan sát Thanh Ngọc.

Đang giãy dụa, quần áo trên người Thanh Ngọc dần dần được cởi ra, thân thể trắng như tuyết, làm cho các nam nhân vây xung quanh nàng ta trắng mắt, nhiệt huyết sôi trào. Trong lòng Thanh Ngọc tuyệt vọng, trước khi bị một tên chạm vào ngực nàng ta, thì nàng ta đã xông tới tường đá.

" Đồ ** !" Bọn

Bọn buôn người nổi giận, nếu ả đụng đầu vào tường chết, không phải hắn sẽ mất trắng tiền sao?

Quần áo của Thanh Ngọc bị bọn buôn người kéo lại, không thể đụng vào tường gạch, cả người ngã nhào xuống đất.

Các nam nhân xung quanh thở dốc vì kinh ngạc, sau khi quần áo của mỹ nữ này bị kéo lại, lại lộ ra tiết khố màu trắng.

"Tốn tiền của lão tử, còn muốn chết?" Bọn buôn người đá liên tục vào lưng Thanh Ngọc, mắng chửi không ngừng.

"Nữ nhân này bao nhiêu tiền?" Mắt thấy Thanh Ngọc bị đánh chạy trời không khỏi nắng, bên trái bọn buôn người, có một người chợt mở miệng lên tiếng.