Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 199-2: Tự giết lẫn nhau (2)




- Tông Nguyên, chúng ta bị lừa!

Điền Cung dẫn theo một đội nhân mã, chật vật không chịu nổi đi tới trước mặt Quách Tổ, tức giận, hổn hển nói:

- Số lượng Viên quân, căn bản không nhiều. Bên ta mới sai người lên núi tìm hiểu, phát hiện rất nhiều cây đuốc nhưng lại không thấy một tên Viên quân. Kể cả những đốm lửa trên tường thành kia cũng như vậy. Vừa rồi chỉ có một ít Viên quân đánh lén, chúng ta bị lừa.

Nhưng Quách Tổ lại không cho y sắc mặt tốt gì.

Quách Tổ căm tức nhìn Điền Cung một cái, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trường Hầu, ngươi chạy trốn thật là nhanh.

- Tông Nguyên, lời này của ngươi có ý gì?

Điền Cung đỏ mặt, chợt quát lớn:

- Vừa rồi ta phát hiện tình hình không đúng, mới dẫn người qua đó xem. Tông Nguyên nói vậy, chẳng lẽ là nói ta lâm trận bỏ chạy?

- Ngươi có phải là lâm trận bỏ chạy hay không, chỉ có trong lòng ngươi biết.

Quách Tổ cũng nổi trận lôi đình, chỉ vào Điền Cung, chửi ầm lên:

- Nếu không phải ngươi dẫn người bại tẩu, trung quân sao có thể bị bại nhanh như vậy? Trường Hầu, thiệt thòi ngươi là danh tướng mà lại nhát gạn như vậy. Cho dù là Viên quân đánh lén, cũng đâu sợ tới mức chạy trối chết.

Hai người, lập tức trở mặt. Điền Cung bị trách vấn, trong lòng cực kỳ giận dữ.

Cũng không để ý tới cái gì ăn nhờ ở đậu, vung đao đánh về phía Quách Tổ.

Quách Tổ cũng không nhịn nữa, thúc ngựa vung thương nghênh chiến Điền Cung. Hai người vừa động thủ, thủ hạ của bọn họ sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Kết quả là binh đấu binh, tướng đấu tướng, loạn thành một đoàn. Hơn nữa càng đánh càng kịch liệt. Đợi Điền Cung và Quách Tổ tỉnh táo lại, thì thế cục đã không thể khống chế nữa rồi. Quách Tổ thấy tình huống như vậy, liền không quan tâm tới hậu quả nữa, cùng Điền Cung chém giết, khó phân thắng bại.

Dù sao, trận chiến này cuối cùng cũng phải có người chịu tội thay.

Quách Tổ cũng không muốn làm người đó. Mà Điền Cung không muốn vì chuyện này mà bị Lã Càn hiểu lầm.

Song phương đấu chừng hơn một canh giờ, thẳng tới giờ Dần mới chấm dứt. Dù sao binh lực của Điền Cung vẫn ít hơn, cho nên rất nhanh bị Quách Tổ đánh bại. Bản thân y cũng bị Quách Tổ ở trong loạn quân chém chết. Mà thủ hạ của Điền Cung thì tứ phía bỏ trốn.

Chỉ có điều, trận chiến này, Quách Tổ cũng không thu hoạch được gì. Gần ba vạn binh mã, trải qua hỗn chiến, tử thương vô số Tới hửng đông, Quách Tổ mới bình tĩnh lại. Nhưng việc đã vậy, muốn xoay chuyển là không có khả năng. Sau một hồi suy nghĩ, Quách Tổ một không làm, đã làm thì phải làm cho chót. Chém đầu Điền Cung, phái người mang thủ cấp tới quận Thái Sơn.

Tóm lại, y muốn đổ hết trách nhiệm lên người Điền Cung. Dù sao Điền Cung đã chết, Lã Càn sẽ không biết truy cứu ở đâu. Chỉ có điều, một trận chiến này, Quách Tổ đánh sao mà uất ức.

Sau khi hửng đông, y phái người tìm hiểu tin tức, lại phát hiện khu vực xung quanh Nguyên Sơn đã không còn tung tích của Viên quân

- Công tử, qua trận chiến này, công tử chắc chắn chiếm được Thanh Châu.

Cách Nguyên Sơn chừng trăm dặm, Lưu Sấm chính đang chỉ huy đại quân chậm rãi đi về hướng Vu Lăng.

Lưu Sấm tính toán, nếu Quách Tổ và Điền Cung biết được Bàn Dương đã thất thủ, nhất định sẽ không dám tiếp tục vây khốn Vu Lăng. Mà Bàn Dương thất thủ, đường lui của Thái Sơn tặc đã đứt. Như vậy con đường duy nhất bọn họ có thể lựa chọn chính là đường mòn Nguyên Sơn. Sau khi trải qua suy tính, Lưu Sấm quyết định ở Nguyên Sơn, hung hăng cắn một miếng. Hắn làm như vậy, cũng không phải là muốn trợ giúp Viên Đàm và Viên Thượng. Mà là muốn nhắc nhở Lã Càn.

Có thể thấy được, đối thủ lớn nhất sau này của nước Bắc Hải, chính là Lã Càn của quận Thái Sơn. Đương nhiên, Tào Tháo cũng có thể phái người khác tới quản lý.

Nhưng khoảng cách từ quận Thái Sơn tới nước Bắc Hải thực sự quá gần. Có thể nói là sát nhau. Hắn phải mượn cơ hội này, giáo huấn Lã Càn một chút. Để cho Lã Càn từ nay về sau, không dám dễ dàng xuất binh xâm phạm biên giới.

Đương nhiên, trận chiến này cũng mang lại cho Lưu Sấm chỗ tốt rất lớn. Hắn có thể nhờ trận chiến này làm dịu mối quan hệ với Viên Thượng. Tiến thêm một bước tăng mạnh liên hệ với Viên Thiệu, làm bước đà cho ngày sau hắn phát triển. Tóm lại, một trận chiến này có rất nhiều chỗ tốt với hắn.

Tập kích đêm đại doanh của Thái Sơn tặc, chỉ riêng chiến mã, Lưu Sấm đã thu được hơn năm trăm thất. Số chiến mã này hắn không có ý định giao cho Viên Đàm.

Bởi vì nước Bắc Hải của hắn, bản thân rất thiếu chiến mã.

- Quý Bật, ngươi và Nguyên Phúc dẫn Phi Hùng Vệ, cùng số chiến mã này lập tức trở về nước Bắc Hải.

- Vì sao?

Trần Kiểu kinh ngạc nhìn Lưu Sấm. Y cũng biết, vào lúc này Viên Đàm và Viên Thượng sẽ không ham năm trăm chiến mã của Lưu Sấm. Cho nên nếu Lưu Sấm làm như vậy, có thể sẽ gây ấn tượng xấu cho cha con họ Viên.

- Ta đang muốn cho cha con họ Viên lưu lại ấn tượng này. Nếu không như thế, chỉ sợ ta sẽ gặp nguy hiểm.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười, giải thích với Trần Kiểu:

- Cái tay Viên Thiệu kia, bề ngoài thì rộng rãi như bên trong thì đố kỵ, kiêu ngạo. Ta biết hắn sẽ không để số ngựa đó vào mắt. Nhưng ta cũng biết, người này không khoan dung độ lượng như y biểu hiện. Nếu ta trình số ngựa này lên, ngược lại sẽ khiến trong lòng y sinh ra kiêng kị. Nếu ta mang số ngựa này đi, nói không chừng y lại càng thêm ưu đãi ta.

Đây là điều mà Tuần Kham đã từng nhắc nhở Lưu Sấm.

Trước khi Viên Đàm khơi mào cuộc chiến nước Tế Nam, Tuần Kham từng nói với Lưu Sấm:

- Cháu đã có tâm tự lập, thì càng phải cẩn thận chút. Cái tay Viên Công kia, tự xưng phẩm tính cao thương. Nhưng nếu thủ hạ nào của y có phẩm tính cao thượng, sẽ khiến cho y đố kỵ. Cho nên, cháu cũng không cần phải khách khí với y. Có thể đòi được chỗ tốt, thì cứ thỏa sức mà đòi. Nếu như cháu khách khí, ngược lại sẽ khiến trong lòng y nghi ngờ. Còn nếu cháu biểu hiện càng tham lam, ngoài miệng y sẽ nói cháu không phải, nhưng trong lòng càng thêm yên tâm với cháu, cháu càng thêm an toàn. Nói một cách khác, cháu không thể giỏi hơn Viên Thiệu. Nếu cháu giỏi hơn Viên Thiệu, y nhất định sẽ sinh ra ác niệm.

Trần Kiểu lập tức hiểu ý của Lưu Sấm. Rõ ràng, đây chính là khúc nhạc dạo trước khi Lưu Sấm chuẩn bị rời khỏi quận Tề.

- Đã như vậy, sao công tử không tùy ta trở về nước Bắc Hải?

Lưu Sấm nghe thấy vậy, cười cười, hạ giọng nói:

- Ta còn muốn quay lại Bàn Dương tìm một người.

- Hạ Hầu Lan?

- Đúng vậy!

Nói thật, Trần Kiểu nghĩ mãi không rõ, vì sao Lưu Sấm lại coi trọng cái tên Hạ Hầu Lan kia như thế. Nhưng Lưu Sấm đã nói như vậy, làm một người phụ tá, y cũng không tốt hỏi nhiều. Mà cho dù Lưu Sấm có lưu lại, chắc cũng gặp nguy hiểm gì.

- Vậy thì ta sẽ lập tức quay về.

Tuy nhiên, Trần Kiểu lại không nhịn được khuyên nhủ:

- Công tử, sao không để Nguyên Phúc lưu lại?

- Không cần!

- Vậy thì bên cạnh công tử ngay cả một người hỗ trợ cũng không có.

Nào biết Lưu Sấm cười ha hả, sau khi ngưng cười, vụng trộm chỉ tay về phía sau:

- Sao lại không có người hỗ trợ. Không phải còn có vài trăm người đó sao?

Hắn sẽ không trả lại vài trăm người này cho Viên Đàm.

Phải biết rằng, tám trăm người cùng Sầm Bích trong đó, đã đi theo hắn từ Lâm Truy một đường giết tới đây. Tuy còn chưa phải là tinh binh, nhưng so với các binh lính khác, rõ ràng mạnh hơn nhiều. Lưu Sấm cũng không muốn giao những binh mã mà hắn vất vả khổ luyện ra, trả lại cho Viên Đàm. Đội binh mã này, hắn nhất định phải mang đi. Tuy Sầm Bích kia không coi là Thượng tướng, nhưng cũng rất có bản lĩnh. Ít nhất ở trong mắt Lưu Sấm, y đủ tư cách thuộc về tướng lĩnh trung tầng.

Giúp Viên Đàm làm việc lớn như vậy, phải đòi chút chỗ tốt mới đúng. Về phần mấy nghìn binh mã ở bên trong thành Bàn Dương, Lưu Sấm không để ở trong mắt.

Bành An là người thành thật, nhưng không phải là một viên tướng tài. Chớ đừng nói là y rất trung thành và tận tâm với Viên Đàm. Chẳng bằng lôi kéo Sầm Bích, sẽ càng dễ dàng hơn.

Hiểu ra đạo lý này, Trần Kiểu nhịn không được mỉm cười.

- Đã như vậy, Kiều liền ở huyện Kịch trải đường chờ đón công tử trở về.